Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 92
Úc Hoa có thể cảm nhận được, tóc bảy màu này là một sấm quan giả có năng lực không gian, người như vậy mặc kệ trở thành đồng đội của ai cũng sẽ hoan nghênh, cần gì phải dùng cái loại phương pháp này để dựa vào anh cơ chứ.
Anh từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ trở về mấy trăm năm trước, khi đó anh vẫn còn rất trẻ tuổi, suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, trong một cuộc quyết đấu liều chết đã gặp được một người có tính cách lộ liễu tùy ý, người nọ cũng đã đồng ý lập một tổ đội cùng nhau vượt cấp. Sau khi thế giới thứ 11 kết thúc, Úc Hoa tìm cậu rất lâu, nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy người nọ.
Người mà ngay cả tên cũng không biết, thời điểm mới quen cũng còn ngây thơ, khiến Úc Hoa dò hỏi rất nhiều bạn cũ về tung tích của người nọ, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Sau đó Úc Hoa không tìm nữa, cũng chậm rãi biến thành một tồn tại khiến cho những sấm quan giả khác nghe tiếng cũng sợ vỡ mật. Không ít người điều tra thông tin của anh, lần ra dấu vết của mấy trăm năm phủ đầy bụi kia.
Rất nhiều người nhuộm tóc bảy màu để tiếp cận anh, nhưng điều mà Úc Hoa tưởng niệm không phải là màu tóc, mà là cặp mắt sáng ngời của sấm quan giả kia.
Nhìn thấy loại người nhuộm màu tóc này, Úc Hoa sẽ xử lý những người mang ý xấu này, kết cục của bọn họ rất thảm, dần dần không còn ai dám nhuộm màu tóc này nữa.
Nhưng mà hiện tại, anh thế nhưng lại không giết cái người có tóc bảy màu này ngay từ lần gặp đầu tiên, là anh mềm lòng hay coi trọng tài năng của người nọ?
Đại khái là bởi vì, trên người này có có chút ác ý nào đập vào trong mặt đi.
Úc Hoa nằm quay lưng lại, tóc bảy màu phía sau dán vào người anh không buông, đầu áp vào lưng anh, lâu lâu lại dùng chân chạm và chân anh.
Bên trong lều an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở đều của hai người.
Úc Hoa có chút lạnh lùng phá vỡ sự yên lặng: “Tên gì?”
“Em sao? Em tên……” Người phía sau trả lười.
“Cái gì?” Úc Hoa không nghe thấy, thính giác của anh vẫn luôn nhạy bén, là người phía sau không muốn nói tên mình ra đi.
“Gọi em là Tiểu Vưu đi.” Người phía sau lại nói.
Tiểu Do? Tiểu Du? Tiểu Vưu? Là họ hay là tên? Úc Hoa bất mãn nói: “Người trong lòng mang ý xấu nên không muốn tiết lộ tên thật.”
“Không phải là em không muốn,” Tiểu Vưu lẩm bẩm nói, “Anh coi như em có một nỗi niềm khó nói đi.”
“Sao cũng được.” Úc Hoa khống chế năng lựng lửa để trong lều ấm áp hơn một chút, “Nghỉ ngơi đi, hai tiếng nữa đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Tiểu Vưu tiến đến phía sau Úc Hoa, nhẹ nhàng thổi lỗ tai anh.
“Săn giết những con thú biến dị khổng lồ trong hẻm núi, còn cậu?” Úc Hoa hỏi. Anh cũng không nghi ngờ Tiểu Vưu, sấm quan giả cấp thấp và sấm quan giả cấp cao sẽ không có cùng một nhiệm vụ cho dù ở trong một thế giới.
“Không giống với cái của anh.” Tiểu Vưu không thẳng thắn nói với anh.
Úc Hoa nói: “Cậu không nói thì tôi đại khái cũng có thể đoán được, tôi được yêu cầu là săn giết những còn thú biến dị mạnh nhất, những người khác là loại nhỏ, của cậu hẳn là một số lượng nhất định biến dị thú loại nhỏ đi.”
Tiểu Vưu càng ngày được đằng chân lại lên đằng đầu, còn hôn lỗ tai anh, thấp giọng nói: “Biến dị thú, có phải là sinh vật có trí tuệ ở thế giới này không?”
“Đủ rồi.” Úc Hoa không thể nhịn được nữa, xoay người dùng một tay đè Tiểu Vưu xuống, dùng chiếc áo choàng đen đưa cho Tiểu Vưu trói người này lại, quát khẽ, “Tôi có thể tạm thời bảo vệ cậu một thế giới, cậu không cần phải làm loại chuyện này, mang theo lòng tự tôn vượt ải không tốt sao?”
Tiểu Vưu nói: “Em tìm anh không phải vì muốn vượt ải.”
Úc Hoa nện một quyền vào sườn mặt cậu, chống thân thể từ trên cao nhìn cậu ở dưới, toàn thân tràn đầy sát khí: “Đừng cho là tôi không dám làm gì cậu?”
“Làm đi.” Tiểu Vưu ngẩng cao cổ với đường cong duyên dáng, một dáng vẻ phục tùng, nếu không để ý tới đầu tóc thì dáng vẻ của cậu cũng rất tốt.
Úc Hoa nuốt nước miếng, hầu kết rung động, nhìn chằm chằm Tiểu Vưu một hồi, xoay người đưa lưng về phía cậu, còn hai tiếng nữa trước khi biến dị thú xuất hiện, anh cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tiểu Vưu bị áo choàng đen trói chặt không quầy rầy anh nữa, chỉ là vẫn luôn ánh mắt nóng bỏng để nhìn anh, Úc Hoa cảm thấy tấm lưng của mình dường như bị xuyên thành một cái lỗ rồi.
Yên lặng trong chốc lát, hai người thật sự ngủ rồi. Bọn họ đều rất cảnh giác, hễ có cái gì đến gần chiếc lều là họ sẽ lập tức tỉnh lại, đây là bản năng chiến đấu của bọn họ.
Quan Thiều Quang đứng ở bên ngoài nhìn chiếc lều một hồi lâu, cuối cùng thu lại vũ khí. Hiện tại không phải là thời cơ để xuống tay, chút nữa khi tới hẻm núi săn giết biến dị thú mới chính là lúc tâm trí Úc Hoa dao động, có nhiều sơ hở nhất, thuận tiện để động thủ.
Rắc rối duy nhất chính là Vưu Chính Bình âm hồn bất tán, phải cố gắng tìm người để xử lý hoặc khống chế cậu ta.
Quan Thiều Quang nhìn xung quanh, nhìn thấy vài người vây quanh đống lửa không nghỉ ngơi, bọn họ nhìn vòng tròn nơi Nguyên Tinh bạo tẩu, ánh mắt có chút bi thương cũng có chút phẫn nộ.
Quan Thiều Quang đi tới, tùy ý chọn một nơi không xa ngồi xuống bên cạnh bọn họ, dùng gậy gỗ gạt đống lửa qua một bên, một tia lửa bùng lên, giống như năng lượng bị bạo tẩu vào ban ngày, tạc ra tia lửa.
“Á!” Cô gái thu thập thi thể của chị Cảnh và những người khác vào ban ngày sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, biểu tình có chút hoảng hốt, rõ ràng còn chưa thức tỉnh từ trong thủ đoạn lôi đình của Úc Hoa.
“Xin lỗi.” Biểu tình Quan Thiều Quang khiêm tốn nói, hắn rũ mi mắt xuống, che dấu sự lãnh đạm bên trong mắt.
“Không phải lỗi của anh, chỉ là em có chút……” Cô gái xoa xoa cán tay, “Sợ hãi.”
“Lá gan nhỏ như vậy thì không được rồi, chút nữa còn phải đi săn giết biến dị thú đó.” Quan Thiều Quang đưa cho cô gái một túi kẹo dẻo, ngữ khí ôn hòa, “Đây là anh có được trong một thế giới tương đối yên bình lúc trước, đến lúc đó nếu còn sợ thì ăn một viên, ít nhất có thể bổ sung năng lượng.”
“Cảm ơn.” Cô gái nắm chặt túi.
“Còn vây quanh ở chỗ này làm gì, đi nghỉ ngơi đi, nếu chút nữa săn bán bày ra dáng vẻ nửa chết nửa sống, Úc Hoa sẽ tức giận.” Quan Thiều Quang giống như vô tình mà nhắc tới Úc Hoa.
Nghe được hai từ “Úc Hoa”, đám người vây quanh đống lửa đồng thời run lên.
Sau khi cô gái trầm mặc thật lâu, nuốt nước miếng xuống, thật cẩn thận mà nói: “Anh Quan, những người đó…… Có phải do em hại chết hay không? Em chỉ muốn xin một cái công đạo cho chị Cảnh, bọn họ làm sai, nhưng cũng là vì muốn lấy được Nguyên Tinh để tăng xác suất thành công của nhiệm vụ, tội, tội không đáng để chết đi.”
“Không liên quan gì tới em, bọn họ chết là do vi phạm mệnh lệnh của Úc Hoa. Úc Hoa chính là người như vậy, không cho phép một tiếng nói nào khác ở trong đội, giống như một “bạo quân”, một phó đội trưởng như tôi vì muốn động viên tâm tình đội viên cũng muốn nát tâm.” Quan Thiều Quang cố ý như vô tình ám chỉ bọn họ Úc Hoa là một người tàn bạo.
Ai ngờ một đội viên nam đột nhiên nói: “Quan Thiều Quang, Úc Hoa lần này có quá đáng, nhưng anh cũng không cần dán thiếp vàng lên mặt mình đi? Anh mà được xem là phó đội trưởng sao? Đội ngũ của chúng ta luôn là tiếng nói của Úc Hoa, chỗ nào mà lòi ra một phó đội trưởng. Anh chỉ là quen biết Úc Hoa lâu hơn chúng tôi, năng lực đặc biệt một chút, nhưng không thể được tính là đội phó!”
“Cậu……” Quan Thiều Quang vốn định nói “Ngươi đang nói cái gì, tôi cùng với Úc Hoa thành lập đội ngũ, ngay từ lúc thành lập đội thì tôi đã là phó đội trưởng rồi”, lời nói chưa xuất ra khỏi miệng, sắc mặt hắn biến đổi, đè đầu xuống.
Vô số ký ức tràn ngập trong tâm trí hắn, hắn biết rõ ký ức cùng thời gian này đã dung hợp vào ký ức của Quan Thiều Quang, hắn bàng hoàng phát hiện, tại thời điểm này, hắn đã không trở thành đối thủ của Úc Hoa trong trận quyết đấu đó, sự xuất hiện của một người với mái tóc bảy màu đã thay thế hắn, tóc bảy màu kỳ tích xuất hiện, lại kỳ tích biến mất.
Hắn chỉ là khi đến cấp độ 50 thì mới gặp được Úc Hoa, khi đó Úc Hoa đã thành lập một tiểu đội. Quan Thiều Quang với năng lực thời gian cũng rất yếu trong gian đoạn trước, hắn đã phải chịu khổ rất nhiều trong 50 cấp độ đầu tiên, hơi có chút thất vọng nên hắn đã gia nhập tiểu đội, tìm sự che chở.
Mà trong dòng thời gian và không gian ban đầu, Úc Hoa và Quan Thiều Quang đã gặp nhau ở cấp độ 11, liên hợp sức mạnh lại, bù đắp những thiếu sót trong năng lực của nhau, Quan Thiều Quang cũng không chịu bất kỳ ủy khuất gì, tự nhiên trở thành phó đội trưởng trong đội ngũ.
Nơi này là thế giới nhỏ do hắn sáng tạo ra, tại sao quỹ đạo lịch sự thật sự lại thay đổi?
Điều kỳ lạ nhất chính là, quỹ đạo lịch sử đã không trở thành một thế giới song song mà hoàn toàn phát triển theo những phương hướng khác nhau, mà là thay vào đó hắn sẽ quay lại quỹ đạo của cấp độ 50, sửa lại cốt truyện hỗn loạn.
Giống như có người chọc vào quỹ đạo thời gian ở cấp độ thứ 11, quỹ đạo trật một chút, nhanh chóng sửa lại vì sự biến mất của người này.
Không đúng, nơi này rõ ràng là một mảnh nhỏ ký ức, là một thế giới nhỏ giả tạo, làm sao có thể bị thay đổi?
Thời gian là chặn lại một nút thời gian nào đó và làm thay đổi tốc độ dòng chảy, bản chất của thời gian là sự vận động, không thể xuyên qua thời không bằng cách dựa vào năng lực của chiều thời gian, trừ khi…… Trong không gian này có sự tồn tại của quy tắc không gian!
Vưu Chính Bình! Quan Thiều Quang đột nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện trong tiểu khu của hình chiếu quá khứ, Vưu Chính Bình đã mở ra một không gian song song nhỏ, đem hình chiếu của hắn nhốt vào trong đó.
Năng lực không gian của Vưu Chính Bình là mở ra một con đường dẫn đến các thế giới song song, hay nói cách khác là mở ra một “Cánh cửa” giữa thế giới thực và thế giới nhỏ giả.
Từ thời điểm Vưu Chính Bình tìm được khe nứt vặn vẹo của thời không, đuổi theo Úc Hoa đến giờ phút này, cậu đã mở ra cánh cửa thời không, đem mọi người mang về với lịch sử phủi đầy cát bụi chân chính.
“Làm sao mà một người mới lĩnh hội được quy luật sức mạnh trong một thế giới bình thường lại có thể kết nối với quá khứ lâu đời như vậy, cho dù cậu ta muốn là điều này, quy tắc thế giới hoàn chỉnh cũng không cho phép.” Quan Thiều Quang không ngừng bẻ khóp bàn tay, hắn thầm nghĩ, “Trừ khi đây là điều mà quy tắc thế giới cảm thấy vui mừng khi gặp, nó thậm chí còn thúc đẩy việc xoay chuyển thời không, giúp Vưu Chính Bình làm chuyện này.”
Quy tắc thế giới khi làm như vậy thì cũng sẽ gây tổn hại với bản thân, tương đương với việc chia nhỏ quy tắc sức mạnh của mình, biến sự hoàn chỉnh ban đầu thành không hoàn chỉnh. Quy tắc thế giới cũng không có cảm xúc, tuyệt đối sẽ không bao giờ cố ý thiên vị một người nào đó, cho dù tự tổn hại cũng muốn trợ giúp Vưu Chính Bình, nhất định là nó cũng phải thông qua vô số lần tính toán mới đưa ra kết quả.
Tại sao? Quan Thiều Quang vô cùng khó hiểu.
“Này!” Người vừa rồi nghi ngờ thân phận phó đội trưởng của Quan Thiều Quang nhìn thấy hắn nhíu mày rồi siết chặt nắm đấm, nhịn không được đi đến trước mặt Quan Thiều Quang, vẫy vẫy tay nói, “Anh muốn làm phó đội trưởng thì ít nhất cũng phải khiến chúng tôi phục mới được.”
“Ồn ào quá.” Quan Thiều Quang búng nhẹ một ngón tay, đem tốc độ dòng chảy thời gian của người đàn ông đẩy nhanh.
Người đàn ông đứng bất động trên mặt đất, hắn không muốn tìm phiền phức với Quan Thiều Quang, mà là đối với hắn mà nói, thời gian như bóng câu qua cửa sổ, hai tiếng đồng hồ cũng chỉ là vài phần mười giây. Một người có thể làm gì trong vài phần mười giây đó? Đại khái cũng chỉ có thể chớp mắt thôi.
“Quan Thiều Quang!” Những người khác nhìn thấy Quan Thiều Quang động thủ với người của mình, cũng nghi ngờ mà nhìn về phía hắn.
“Tôi chỉ là muốn tránh tranh chấp với bạn đồng hành mà thôi,” Quan Thiều Quang trấn định nói, “Chẳng lẽ thật muốn đánh nhau với cậu ta sao? Hai tiếng sau, tốc độ dòng chảy thời gian của cậu ta sẽ tự động trở lại bình thường.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người mới từ bỏ, dù sao nếu muốn đánh thì cũng đánh không lại, sự tăng trưởng của năng lực thời gian thật sự là quá đáng sợ, bọn họ căn bản không có năng lượng chống cự.
Quan Thiều Quang nói: “Trở lại chuyện chính, tôi lo lắng kẻ có mái tóc bảy màu bên cạnh Úc Hoa có lai lịch bất chính, lo lắng chút nữa hành động hắn sẽ phá rối. Khi đánh biến dị thú, chúng ta đổi một năng lực ức chế để vây khốn hắn đi.”
Thấy mọi người có chút do dự, Quan Thiều Quang nói: “Lo lắng cái gì, Úc Hoa cũng không nói sẽ làm gì hắn, chúng ta không trái với mệnh lệnh.”
Lúc này mọi người mới thả lỏng, bị dăm ba câu của Quan Thiều Quang tẩy não, lên kế hoạch đối phó Vưu Chính Bình như thế nào.
Cách đó không xa, trong một căn lều nhỏ, lỗ tai của giám đốc Hus run run.
Thính giác của chó sao mà tốt quá, ồn ào đến mức ngủ không yên!
– ——————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cậu?
Vưu Chính Bình: Đừng chỉ giỏi nói, anh hãy làm luôn đi!
Úc Hoa: Không được, còn chưa kết hôn, nên dè dặt đi.
–
Quan Thiều Quang: Tại sao quy tắc thế giới lại giúp Vưu Chính Bình?
Quy tắc thế giới: Vậy thì sao… Có thể anh chưa biết, đây là tiểu vương tử mà tui đã lựa chọn ra trong hàng ngàn người đó.