Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 81
Úc Hoa mở cửa sổ xe, ba quy tắc viết bằng máu tươi phiêu tán vào trong gió, hòa tan vào bầu trời đầy mưa.
Sức mạnh khuếch tán của các quy tắc nhanh như tốc độ lan truyền của tư duy.
Dường như tất cả mọi người trong khu Húc Dương lập tức cảm thấy một cỗ dũng khí đè lên ngực, không nói nên lời.
Những cư dân gần công viên trung tâm gần như sắp ngất xỉu vì lạnh, thân thể dần dần ấm lên, nhiệt độ giảm đột ngột dường như cũng không ảnh hưởng gì, đồng thời khi thân nhiệt phục hồi, bọn họ còn nhịn không được ra ngoài để ngắm nhìn kỳ quan tuyết rơi vào mùa hè này.
Nhóm công nhân trong khu bất động sản mới đang gấp rút đi tị nạn thì dừng lại bước chân, công nhân bị thương do xi măng rơi trúng thì nhảy ra khỏi cáng hoặc trên lưng của công nhân khác, chân nhảy tại chỗ hai lần, nhìn tay chân chính mình mới vừa rồi còn máu tươi đầm đìa, sau khi lau đi vết máu tươi còn đọng lại trên tay chân thì miệng vết thương biến mất.
Người qua đường bị thương nặng trong vụ tai nạn xe hơi ở đường cao tốc vùng ngoại ô trong một trận chiến với hai nguồn năng lực thuộc tính nước mạnh mẽ, miệng vết thương không chỉ khỏi hẳn, ngay cả cột nước có áp suất cao đập vào người cũng không bị tổn hại gì. Một số thanh niên không sợ chết giơ điện thoại di động lao về phía trước để quay video thì bị cột nước cao áp tác động, người thì không có việc gì, nhưng điện thoại và quần áo đều bị hỏng mất, bọn họ sợ tới mới nhanh chóng che lại bộ vị chủ chốt rồi chui vào trong xe.
Những người khác nhau khi đối mặt với loại kỳ cảnh này đều có cảm giác khác nhau, nhưng có một điều chắc chắn là tất cả mọi người đều có cảm giác được bảo vệ.
Tại sao lại có gan để ra ngoài ngắm tuyết, tại sao có gan dám dừng lại bước chân trước những tòa nhà đang đổ sập, tại sao có gan đuổi theo những cột nước cao áp có thể so với hỏa tiễn, bởi vì trong thâm tâm của mọi người đều rõ ràng, có một quy tắc đang yên lặng nói cho bọn họ biết, các người an toàn.
Mà trong số những người này, không bao gồm Nguyên Lạc Nhật.
Vào thời điểm Úc Hoa mở khóa năng lực, trước mắt Nguyên Lạc Nhật đều là một màng đen thùi lùi, trước đó trên bầu trời chỉ là có mây mù, các thuộc tính năng lượng khác nhau bay loạn xạ trên khu Húc Dương, nơi quảng trường đặt chiếc xe việt dã của Úc Hoa cũng toàn là màu đen. Bây giờ thì hay rồi, đối với Nguyên Lạc Nhật mà nói, toàn bộ khu Húc Dương là duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Hắn vốn dĩ muốn âm thầm đi đến bên cạnh các đội viên người thủ hộ, mượn một cây súng bắn tỉa. Ánh mắt Nguyên Lạc Nhật tuy rằng không tốt, nhưng hắn có thể nhìn thấy vị trí năng lượng của đối phương, so với mắt thường càng chính xác hơn.
Hiện tại không nhìn được gì, Nguyên Lạc Nhật thở dài.
Lúc này, con vẹt đã rơi trước xe taxi khiến cho tài xế không thể không phanh gấp xe làm rơi chiếc mắt kính của Nguyên Lạc Nhật, lặng yên không một tiếng động mà đậu trên vai của hắn.
“Vũ khí, vũ khí, vũ khí! Cầm lấy vũ khí!” Con vẹt phe phẩy cánh, lớn tiếng nói.
“Mày không phải là con vẹt mà tao đã trộm trong công viên chớ?” Nguyên Lạc Nhật không thể tin được hỏi.
Con vẹt này cũng được coi là một truyền kỳ trong thế giới loài chim, ban đầu nó chỉ là một con vẹt bình thường của một ông cụ bình thường, sau khi ông cụ qua đời thì không có qia đoái hoài đến nó. Nó đã mười tuổi, chỉ số thông minh rất cao, dùng chính miệng mình mở cửa lồng rồi bay vào trong công viên, Nguyên Lạc Nhật mới vừa tới thế giới này cần một sinh vật có thể bay và có tầm nhìn rộng bắt được, bỏ vào lồng chim, tiến hành kết nối thị giác.
Lúc đó Nguyên Lạc Nhật vốn định bắt chim sẻ, mà hắn đã gặp qua người nuôi vẹt rồi, lại chưa bao giờ nuôi chim sẻ. Vừa vặn hắn gặp được một con vẹt có cá tính này, một người một chim từ đây thành cộng sự. Nguyên Lạc Nhật ngụy trang thành ông cụ trong công viên, thân phận thật sự trên thực tế là một kẻ lang thang, nhưng thật ra là sống nương tựa lẫn nhau với con vẹt, ăn vụng ở khắp nơi, con vẹt cũng được Nguyên Lạc Nhật dạy dỗ thì trở nên thông minh lên không ít.
Sau đó Nguyên Lạc Nhật bị Úc Hoa cưỡng bức rút ra năng lượng hệ thống, cắt đứt kết nối thị giác, trực tiếp biến thành một người nửa mù, con vẹt này thì bị Tổ Chức Thủ Hộ mang đi, sau khi nuôi một thời gian thì phát hiện nó chỉ là một con chim bình thường, bất quá là do bị Nguyên Lạc Nhật lựa chọn, cho nên con vẹt đã đựo đưa tới vườn thú.
Nhưng con vẹt đã kết nối thị giác với Nguyên Lạc Nhật có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với các loài chim khác, nó ở trong vườn thú vẫn luôn có suy nghĩ vượt ngục, nó an phận thủ thường giả làm một con chim bị nhốt trong lồng sẽ không bay ra ngoài ngay cả khi lồng mở, sau khi chờ những nhân viên chăm sóc buông lỏng cảnh giác, con vẹt dường như thành tinh này mau chóng chuồn ra ngoài.
Nó là muốn tìm Nguyên Lạc Nhật, cũng không phải là nó thích người này bao nhiêu do có thể trộm thức ăn cua chim cho nó, mà là nó thích cảm giác kết nối thị giác. Mọi người đi qua tất nhiên sẽ để lại dấu chân. Trong quá trình kết nối thị giác, năng lượng của Nguyên Lạc Nhật không thể tránh khỏi mà chảy vào cơ thể con vẹt, nó đã trở thành một con vẹt siêu năng, giờ sao nó có thể sẵn sàng từ bỏ cảm giác này cơ được.
Trong lúc Nguyên Lạc Nhật tiến tổ, nó tìm không thấy đối phương, nó chỉ có thể chịu đói chịu khát lang thang từ đường cao tốc cho đến sân bay, khắp nơi tìm kiếm hắn.
Mãi đến hôm nay, Nguyên Lạc Nhật trở lại khu Húc Dương, con vẹt gấp không chờ nổi mà đuổi theo, cũng theo Nguyên Lạc Nhật đi vào công viên giải trí mà trước đây nó bị tách ra.
Hết thảy quy về điểm ban đầu.
“Vũ khí!” Con vẹt dùng cánh vỗ vào mặt Nguyên Lạc Nhật, lớn tiếng lại nôn nóng mà nói, “Vũ khí!”
Tất cả những “Chiến sĩ” trung thành với “Bạo quân” sẽ cầm lấy vũ khí dưới sự kiểm soát của quân vương. Là “Chiến sĩ” mà không phải là con người, con vẹt đã sớm tiếp xúc với Úc Hoa trong phòng làm việc, cùng với chủ nhân là Nguyên Lạc Nhật là tài sản của phòng làm việc, trong trận chiến ở công viên giải trí, con vẹt lại đối với người áo đen mạnh mẽ vô cùng cúng bái.
Con vẹt lúc này, cũng là một “Chiến sĩ”.
“Vũ khí là có ý gì chớ? Hiện tại bây giờ cái gì tao cũng không nhìn thấy!” Nguyên Lạc Nhật đặt tay lên người con vẹt, một luồng năng lượng từ cơ thể con vẹt truyền ra, kết nối thị giác với Nguyên Lạc Nhật.
Cái gọi là Đạo Cụ Khởi Đầu chẳng qua là năng lượng linh hồn của sấm quan giả, được hệ thống chiếu lên vật phẩm để thuận tiện cho hệ thống cướp đoạt mà thôi. Năng lượng linh hồn chân chính sẽ không bao giờ biến mất, cho dù không có đạo cụ thì cũng có thể thức tỉnh.
Khi “Bạo quân” đem “Vũ khí” đưa tới tay hắn, sức mạnh thuộc về hắn đương nhiên được khôi phục.
Nguyên Lạc Nhật hai mắt trợn to, một con mắt có thể nhìn thấy hình dạng của toàn bộ năng lượng, một con mắt theo tầm nhìn của con vẹt, nhìn thấy vô cùng rõ ràng nhóm người thu hộ đang chiến đấu.
Công viên giải trí đã sớm trở thành một chuỗi sơn động liên hoàn cứu dưới sự tàn phá của các chiến binh hệ thổ, người với ngươi chạy tới chạy lui giống như chơi trốn tìm, nhóm người thủ hộ thì bị phân tán.
Con vẹt giương cánh bay lên không trung, tầm nhìn rộng lớn giúp cho Nguyên Lạc Nhật có thể đem tất cả đường núi gập ghềnh thu vào đáy mắt. Nhờ vào màu năng lượng đã giúp hắn nhanh chóng tìm ra người thủ hộ đầu tiên —— Lạc Hoài.
Lạc Hoài vô cùng chật vật, hắn cũng vừa mới trở về khu Húc Dương, gần đây hấp thụ quá nhiều năng lượng tiêu cực, tổ chức thấy hắn thật sự khó chịu nên ra lệnh cho hắn trở về tĩnh dưỡng, Lạc Hoài đã lựa chọn khu Húc Dương gần đây không xuất hiện kẻ phá hoại nào.
Các thành viên trong đội của Liên Vũ Phàm nhận lệnh đón Lạc Hoài trở về, bọn họ một đường vui vẻ đi vào con đường lân cận công viên giải trí, thấy nơi diễn ra trận chiến đầu tiên ở khu Húc Dương, là công viên giải trí lần đầu tiên kẻ phá hoại giao chiến với người thủ hộ đã được xây dựng xong, có thể được mở cửa sau khi kiểm tra an toàn.
Các thành viên trong tiểu đội một là có chút hoài niệm, hai là cảm thấy trạng thái của Lạc Hoài thật sự quá kém, quyết định dẫn hắn tới chơi. Quá nhiều người thủ hộ tụ lại bên nhau, năng lượng phản ứng rất cường liệt, một kẻ phá hoại xông qua 183 cấp đã đuổi tới đây.
Kẻ mang cấp 183 biết mình có thực lực kém cỏi nhất trong lần hành động này, cũng không dám chọn kẻ lời hại để ra tay, chỉ đơn thuần là thay đổi địa thế rồi cùng với những người thủ hộ chơi trốn tìm.
Hắn không muốn cùng người khác liều mạng, chỉ muốn đem người thủ hộ có tinh thần lực tương đối phiền phức này kéo vào công viên giải trí, cũng coi như là lập công, sau khi hoàn thành nhiệm vị hẳn là hệ thống có thể cho hắn sống một khoảng thời gian.
Khi công viên giải trí biến thành những ngọn núi nhỏ, người của bộ phận kiểm tra bị thương, nhóm người thủ hộ tổ chức sơ tán người thường, Lạc Hoài mang theo bảy người cùng nhau đánh du kích với đối phương.
Tuy nhiên mục đích của Lạc Hoài là bắt giữ đối phương, khi Lạc Hoài yêu cầu cục trưởng Tiêu hỗ trợ chi viện, mệnh lệnh của ông là hãy dẫn dắt đội bắt sống kẻ phá hoại, hỏi ra nguyên nhân tác chiến quy mô lớn này của hệ thống. Trong các chiến trường chỉ có chỗ của Lạc Hoài là có nhân lực dồi dào nhất, ít dân thường nhất, dễ bắt được đối phương nhất.
Nhưng đối phương giống như là có đôi mắt thấu thị, cho dù nhóm người thủ hộ ẩn nấp như thế nào, thiết kế bẫy rập như thế nào thì đối phương cũng thuận lợi chạy thoát, ngược lại là nhóm người thủ hộ trong lúc truy tìm thì bị phân tán, không tìm thấy đồng đội.
Nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật, Lạc Hoài đơn giản nói tình trạng hiện tại.
“Con vẹt của tôi nhìn thấy hắn có một cái máy dõ năng lượng, có thể nhìn thấy vị trí của các người. Hơn nữa những ngọn đồi núi này có thể tùy hắn không chế, thay đổi hình thái, cho nên các người mới có thể bị dễ dàng tách ra.” Đôi mắt của Nguyên Lạc Nhật như là nhìn Lạc Hoài, nhưng tầm mắt cũng không tập trung vào đó mà là nhìn vào phương xa.
Lạc Hoài nói: “Tôi luôn có một loại cảm giác, ngay từ đầu hắn đã rất thận trọng trong việc đối phó với chúng tôi, chờ khi phát hiện chúng tôi không làm được gì hắn, thủ đoạn tấn công dần dần sắc bén, một chiêu trí mạng bắt đầu giết người.”
Nguyên Lạc Nhật vốn quen thuộc thói quen của sấm quan giả gật đầu nói: “Đúng là như thế, chúng ta vừa đến một thế giới, bởi vì không lường trước thực lực củ đối phương, đa phần thì sẽ luôn điệu thấp một khoảng thời gian rồi sau đó mới kiêu ngạo lên.”
Vị sấm quan giả thuộc tính thổ này cũng là một cao thủ.
Sự nhận thức về bản thân mình của Nguyên Lạc Nhật quá mức cởi mở, khiến cho Lạc Hoài có chút cạn lời. Hầu hết những người mà hắn tri liệu đều là người có tâm tư thâm trầm, không muốn nói ra tâm sự của bản thân, đem mọi cảm xúc tiêu cực giấu ở trong lòng mà không muốn phô bày ra, theo thời gia trở thành một căn bệnh. Những người giống như Nguyên Lạc Nhật có chút cởi mở phóng túng đến mức buồn cười là vô cùng hiếm thấy.
“Nếu cậu có thể nhìn thấy hắn thì hãy giúp tôi tìm vị trí của hắn, tôi sẽ dùng tinh thần lực công kích.” Lạc Hoài thu hồi đánh giá Nguyên Lạc Nhật, tập trung vào chiến trường, “Công kích tinh thần cần khoảng cách có cự ly gần, nhưng không bị tường đá ngăn cản, chỉ cần tới gần thì có thể khiến hắn tổn thương về mặt tinh thần.”
“Trước đây anh đã tấn công hắn theo phương pháp này chưa?” Nguyên Lạc Nhật hỏi.
Lạc Hoài: “Thành công một lần, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại rồi dùng đạo cụ trốn thoát.”
“Như vậy thì không được, hắn có thể nhìn chằm chằm vào phương hướng của anh, cố gắng kéo xa khoảng cách với anh, sẽ không có hiệu quả lần thứ hai, nhưng trái lại là có thể lợi dụng được.” Nguyên Lạc Nhật nói, “Anh dẫn hắn đi, tôi ám sát, có súng bắn không?”
“Có!” Lạc Hoài lập tức hiểu được Nguyên Lạc Nhật muốn làm cái gì, hắn tháo súng sau lưng rồi đưa hết đạn cho Nguyên Lạc Nhật, “Liệu máy dò năng lượng của hắn có phát hiện ra cậu không?”
“Sẽ không.” Nguyên Lạc Nhật đứng dựa vào vách tường, thu liễm hơi thở, cả người giống như biến mất, Lạc Hoài lúc trước nhìn chằm chằm hắn thậm chí hoài nghi hình ảnh mà bây giờ hắn nhìn thấy có phải là hình chiếu ba chiều không.
Thu liễm hơi thở là bản năng của sát thủ, môi trường giống như mê cung này nói đơn giản là chiến trường tốt nhất để khôi phục năng lực của Nguyên Lạc Nhật.
“Tôi sẽ cho anh mượn con vẹt, nó sẽ giúp anh tìm được bạn đồng hành, cũng chỉ điểm cho anh đến vị trí nào để giúp tôi có thể đánh trúng đối phương được tốt nhất.” Nguyên Lạc Nhật nói.
Những người thân kinh bách chiến không cần phải tiếp xúc quá nhiều để phối hợp trong trận chiến, bản năng chiến đấu sẽ tự nói cho bọn họ biết nên phối hợp với đối phương như thế nào.
Lạc Hoài mang theo con vẹt đang hạ cánh rồi tách ra với Nguyên Lạc Nhật, con vẹt này dường như đã thành tinh, biết giọng nói của mình quá lớn, ở trong núi nói ra thì sẽ bị đối phương nghe được, vì vậy nó đã dùng đôi cánh của mình đã hướng dẫn cho Lạc Hoài.
Lạc Hoài cảm kích sờ sờ vào lông con vẹt, nhanh chóng xuyên qua sơn động, khi những ngón chân của con vẹt dùng sức bấu vào vai hắn, lập tức Lạc Hoài sẽ dừng lại bước chân.
Mà giờ phút này, Nguyên Lạc Nhật âm thầm ẩn nấp có thể “Nhìn thấy” năng lượng thuộc tính thổ thuộc về kẻ phá hoại đang ở trong phạm vi tầm bắn của hắn, trước mắt cũng không có bất cư vật gì ngăn cản!
“Đoàng!” Nguyên Lạc Nhật bóp cò, khẩu súng tác động cực lớn bắn xuyên qua bụng của kẻ phá hoại!
Chỉ với một phát bắn, Nguyên Lạc Nhật nhanh chóng di chuyển vị trí của mình, động tác của hắn lặng lẽ không chút tiếng động, không có bất luận sơ hở gì, chờ khi kẻ phá hoại 183 đổi thuốc trị miệng vết thương, Nguyên Lạc Nhật đã sớm không còn ở chỗ cũ.
Lạc Hoài làm mồi câu, Nguyên Lạc Nhật âm thầm đánh lén.
“Đoàng!” “Đoàng!” “Đoàng!”
Sát thủ không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là không trật một phát, bao nhiêu tiếng súng vang lên thì bấy nhiêu lần bị thương nghiêm trọng.
Trong lúc Lạc Hoài dụ kẻ phá hoại, dưới sự chỉ dẫn của con vẹt cũng đã tìm được đồng đội bị thất lạc, mọi người ai cũng bị thương ít nhiều, thế nhưng thể năng cường tráng của người thủ hộ cũng đủ để chống lại thương tích.
Sau khi tập hợp, Lạc Hoài tiếp tục dụ địch, đồng thời nói với các đồng đội kế hoạch của Nguyên Lạc Nhật.
Chờ sau khi mọi người tập hợp là nên tiến hành kế hoạch giai đoạn hai!
Kẻ phá hoại 183 không phải là kẻ ngu ngốc, toàn bộ điểm năng lượng trong máy dò năng lượng đều tập trung ở một chỗ, nhưng vẫn như cũ có người đánh lén hắn, đương nhiên hắn đoán được có một cường giả che giấu hơi thở ở phía sau, giờ phút này duy trì mê cung sơn động tuyệt đối là hạ sách, hắn cần phải thay đổi phương thức tấn công.
Tại thời điểm này, cách tốt nhất để thực hiện một cuộc tấn công lật ngược tình thế là tập kích một lần đối với những người thủ hộ đang tụ lại một chỗ, có thể một lưới bắt hết.
Nhưng hắn đã thất bại, bởi vì bảy người thủ hộ này có thể đủ để tạo ra một trường năng lượng, chống đỡ đòn tấn công của đối phương.
Trường năng lượng bắt nguồn từ “Kế hoạch căn nguyên”, là nhóm người thủ hộ nhóm điều chỉnh sức mạnh của mình đến một tần số sóng hoặc là dùng tần số sóng đó để quấy nhiễu công kích của đối phương, tần số sóng đẩy yêu cầu các người thủ hộ phải đứng ở những vị trí khác nhau, đồng thời giải phóng năng lượng cùng một lúc, họ cần phải liên hệ tốt cũng như định vị được vị trí của đối phương thì mới thi triển được, kém một chút thì hiệu quả sẽ bị sai lệch đi rất nhiều.
Mà trường năng lượng thì khác với tần số sóng, chỉ cần mọi người tập hợp lại cùng một chỗ, điều chỉnh biên độ sóng đến cùng một tần số, thì công suất hình thành do phép nhân của sóng và sóng có thể bùng nổ năng lượng của nhiều hơn bảy người.
Khi quân đội đi qua cầu, nếu đi một cách đồng loạt thì cầu sẽ có khả năng bị sập do hiện tượng cộng hưởng. Cho nên trước đây mới có quy định khi quân đội đi qua cầu thì cần phải đi một cách rời rạc.
Trường năng lượng cùng tần số sóng chính là dựa vào nguyên tắc này.
Sức mạnh của bảy người thủ hộ bùng nổ, toàn bộ những tảng đá từ trên trời rơi xuống đều bị văng ra, mà giờ phút này kẻ phá hoại 183 đang tức hộc máu không hề chú ý tới, tên sát thủ trong bóng đêm đã lặng lẽ đến sau lưng hắn.
Năng lượng…… Bản chất của tất cả các đạo cụ hệ thống, thủ thuật và điểm đều là năng lượng, đồng tử của Nguyên Lạc Nhật biến thành một đường thẳng đứng như một con mèo, trong đồng tử thẳng đứng đó, hắn “Nhìn thấy” căn nguyên năng lượng của kẻ phá hoại.
Khó trách người áo đen có thể rút ra năng lượng của bọn họ, bởi vì năng lượng của hệ thống và Căn Nguyên Năng Lực của sấm quan giả được kết nối bằng vô số sợi tơ màu trắng, chỉ cần cắt đứt sợi tơ thì có thể thoát ly được khống chế của hệ thống.
Nhưng năng lượng chỉ có thể dùng năng lượng đánh vỡ, khẩu súng trong tay hắn dùng không được.
Đúng lúc này con vẹt đứng trên vai Lạc Hoài giương cánh quẹt về một phương hướng nhất định nào đó, con vẹt thấp giọng nói: “Nơi này, tập trung tấn công!”
Lạc Hoài hiểu ý con vẹt, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng đội, chỉ là trường năng lượng của bảy người, hắn có thể thống lĩnh khống chế.
Trường năng lượng ở quy mô nhỏ được điều khiển bởi một thao tác, là một biến thể của Kế hoạch căn nguyên, không có sức mạnh đáng sợ như Kế hoạch căn nguyên, cho nên sẽ không gây ra nhiều thương tổn đối với người thủ hộ.
Các đồng đội bắt tay đặt lên phía sau lưng Lạc Hoài, trường năng lượng tập trung trên cơ thể Lạc Hoài, muốn khống chế năng lượng bàng bạc này thì phải có một tinh thần lực này cực kỳ mạnh mẽ.
Lạc Hoài chau mày, khó có thể khống chế được cổ sức mạnh này, con vẹt lại dồn dập ở trên vai hắn nhảy tới nhảy lui, thúc giục hắn nhanh chóng động thủ, đôi mắt của Nguyên Lạc Nhật không kiên trì ở một thời gian dài như vậy.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Lạc Hoài nhỏ xuống, dừng lại ở những ngôi sao trên cánh tay. Vô số những ngôi sao thuộc về những người thủ hộ đã qua đời sáng lên, Lạc Hoài đột nhiên cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng, hắn có thể khống chế được cổ sức mạnh này.
Năng lượng được tập hợp bởi bảy người thủ hộ, được hỗ trợ bởi sức mạnh tinh thần của vô số những tiền bối cấp cao vẫn bảo vệ thế giới cho dù họ đã qua đời, lấy Lạc Hoài làm chủ đạo, biến thành một lưỡi dao năng lượng có khả năng xẻ núi bổ sông, bỏ qua những rào cản của đất đá, một đạo ánh sáng trắng như muốn xé tan cả đất trời, ngọn đồi được kẻ phá hoại chế tạo lập tức nứt ra.
Nguyên Lạc Nhật nhảy hai ba lần để tránh những tảng đá rơi xuống, vững vàng đạp lến mặt đất, kẻ phá hoại 183 đã bị cắt đứt năng lượng hệ thống đã bị quăng ngã rồi nằm dưới chân của Nguyên Lạc Nhật.
Nhóm người Lạc Hoài hoàn toàn thoát lực, khi họ nâng đỡ nhau đứng dậy trên mặt đất thì thấy Nguyên Lạc Nhật dùng chân đạp lên kẻ phá hoại 183, vênh váo tự đắc mà nói: “Dám phá hoại công viên giải trí? Mày có biết mình đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho tài sản công cộng của nhân dân không? Để tao nói với mày, ít nhất là bị bỏ tù mười năm!”