Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 76


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 76

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng nhiệt độ khi ngủ thích hợp nhất cho con người là 16 – 20 độ, môi trường nhiệt độ ổn định với sự mát lạnh hơn một chút cộng với sự ấm áp và thoải mái của chăn bông thì sẽ giúp cho chất lượng giấc ngủ đặc biệt cao.

Vưu Chính Bình không hề biết tính chính xác của điều này, chỉ biết rằng nếu cậu ngủ trong căn phòng lạnh 16 độ thì sẽ ngủ rất say.

Mấy ngày liền cậu gặp nhiều việc rắc rối, khó có thể đi vào giấc ngủ, hôm nay rốt cuộc cũng có được lời giải thích, tuy rằng còn một chặng đường dài phía trước để có được một câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng mà như vậy thì đã đủ rồi.

Cậu chỉ cần biết người áo đen có gây thương tổn đến Tổ Chức Thủ Hộ hay không, nhận được câu trả lời phủ định là được.

Về phần những chuyện khác, vào thời điểm người áo đen nói với tổ chức thì hãy thảo luận.

Vưu Chính Bình nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều. Sau khi ăn sáng do Úc Hoa tự mình làm lúc 7 giờ, cậu đã bị đẩy vào phòng ngủ để trải nghiệm cảm giác không hề thấy ánh mặt trời.

Nếu như tâm tình không tốt, bạn nên kéo chiếc rèm cửa lại để che bớt ánh nắng chói chang khiến người chán ghét kia, nếu như tâm tình vui vẻ, bạn cũng nên kéo rèm cửa lại để chào đón một bóng tối thú vị, rất tốt, rất Úc Hoa. Vưu Chính Bình cảm thấy bản thân mình càng ngày càng hiểu về Úc Hoa.

Cậu che eo ngồi dậy, nhớ lại bao nhiêu năm rồi cậu không có cảm giác bị đau eo.

Khi huấn luyện trước khi cậu vị thành niên, lúc đó cậu không có đủ năng lực để giải phóng sức mạnh của mình, chờ khi không gian của cậu đủ lớn để cất chứa một người trưởng thành, cho nên từ đó chưa bao giờ bị đau eo.

Xem ra trước đây Úc Hoa đã rất thu liễm rồi, Vưu Chính Bình thầm nghĩ.

Cậu có chút hơi đói bụng, đi tới trước bàn, nhìn thấy đồ ăn đã được Úc Hoa cho vào hộp giữ nhiệt, trên hộp còn có một tờ giấy nhắn: Anh đi làm đây, đây là cơm trưa, mong em có thể ăn nó trước 3 giờ.

3 giờ sao? So với thời gian dự định của Úc Hoa thì cậu dậy trước một tiếng, có phải chứng tỏ sức mạnh của cậu còn mạnh hơn ước tính của Úc Hoa hay không? Vưu Chính Bình có chút vui vẻ, cậu mở hộp ra, ngửi thấy mùi thơm của các món thịt.

Cánh gà chiên Coca, thịt viên làm thủ công, gà Cung Bảo và thịt chiên xào dứa, Úc Hoa quá là hiểu cậu mà, biết cậu thích ăn thịt.

Các món vẫn còn nóng, Vưu Chính Bình lấy cho mình một chén cơm trắng với độ nóng vừa phải, loại cơm ngon được bổ sung độ ẩm và nhiệt độ thích hợp, cơm nấu ra không bị nhão hay khô, có độ ngọt vừa miệng, Vưu Chính Bình có thể ăn hết một nồi trong bữa.

Đây mới là cơm nha, coi cái đồ mà ngày hôm qua cậu nấu là cái quỷ gì thế không biết.

Ăn cơm trắng ngon lành, Vưu Chính Bình không khỏi nhớ tới món cơm chiên trứng và thịt nguội mà Úc Hoa coi như bảo bối trong bữa sáng.

Buổi sáng Úc Hoa nghe thấy Vưu Chính Bình đói bụng, lập tức làm món bánh nướng áp chảo, đưa cho Vưu Chính Bình một chiếc bánh nướng da xốp giòn với nhân thịt bò, nhưng anh lại lấy cơm thừa từ tối hôm qua ra và làm cho mình một đĩa cơm chiên.

Vưu Chính Bình ngửi thấy mùi thơm của thịt nguội, có điểm ăn trong chén nghĩ trong nồi, muốn Úc Hoa cho cậu một miếng cơm chiên, không ngờ lại bị Úc Hoa cự tuyệt.

Đây là lần đầu tiên cậu bị Úc Hoa cự tuyệt không cho ăn, Vưu Chính Bình tự nhiên không cam lòng, dựa vào sắc dụ để đoạt tới một muỗng cơm chiên của Úc Hoa, vừa mới cho vào trong miệng là cậu suýt chút nữa nôn ra.

Đó là loại cơm quỷ quái gì thế, vừa cứng vừa thô, thiếu chút nữa răng cắn cũng không được, sự co bóp của dạ dày thiếu chút nữa cũng không tiêu hóa được, lãng phí xúc xích dăm bông và trứng do Úc Hoa tự tay cho vào, quá phí phạm của trời.


Lúc này Vưu Chính Bình mới hậu tri hậu giác nhận ra đây có thể là cơm mà cậu nấu ngày hôm qua. Bữa tiệc hải sản tối hôm qua đã có Sầm Tiêu tọa trấn, Sầm Tiêu còn giúp cậu canh lửa, nhìn chằm chằm vào từng bước thực hiện của cậu, sẽ không tạo ra chuyện gì quá sai, mà cái chuyện nấu cơm này thì quá là đơn giản, đây là món duy nhất mà Sầm Tiêu không có tọa trấn, cố tình đã xảy là sai lầm với món cơm này.

Vưu Chính Bình miễn cưỡng nuốt xuống miếng cơm chiên, thấy vẻ mặt Úc Hoa không vui, anh ấy thế nhưng lại tức giận khi cậu đoạt một miếng cơm chiên.

Vẻ mặt của Úc Hoa không giống như đang giả bộ, anh thực sự cho rằng cơm chiên ăn rất ngon, Vưu Chính Bình ngây người mấy giây, không khỏi hỏi: “Anh…… Là không có vị giác sao?”

“Cũng không không phải là không có vị giác, anh có thể phân biệt được hương vị, nếu không thì cũng không thể xuống bếp,” Úc Hoa đặt đũa xuống, chỉ chỉ vào não của mình, “Là nơi này xảy ra vấn đề.”

Vưu Chính Bình không hiểu ý của anh, tại sao nếu có vị giác lại cảm thấy cơm chiên này ăn ngon, không phải là yêu ai là yêu cả đường đi luôn chứ.

Úc Hoa giải thích: “Anh thường xuyên tự hỏi liệu bộ não của con người và cơ thể có cùng một sở thích hay không, đa số thời gian, cơ thể và bộ não hoạt động phối hợp, nhưng khi xuất hiện một tình huống khẩn cấp, bộ não và cơ thể sẽ tạo ra những phản ứng hoàn toàn khác nhau.

“Ví dụ như khi cơn đau đến một ngưỡng giá trí nhất định, con người sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa, đây không phải không đau, mà là bộ não ưu tiên bảo vệ bản thân và từ bỏ cảm giác của tứ chi. Trong tình huống không đủ năng lượng, bộ não sẽ thường xuyên vứt bỏ trái tim và cả bao gồm các cơ quan nội tạng khác, dựa vào tiền đề sinh tồn của bản thân. Tương tự như vậy, các cử động của tứ chi không do não trực tiếp điều khiển mà là do trung khu thần kinh tủy sống, cho nên sẽ xuất hiện tình huống bộ não tử vong, thân thể còn sống, trung khu thần kinh tủy sống sẽ tiếp tục hoạt động.

“Khi người bình thường ăn cơm, mùi vị sẽ được truyền đến não thông qua dây thần kinh vị giác, sau khi não nhận biết được mùi vị thì sẽ sinh ra cảm giác dễ chịu hoặc chán ghét, mà con đường này của anh đã bị cắt đứt.

“Giống như món bánh kếp nướng này, anh có thể nhấm nháp ra mùi hương của thịt, anh biết rằng đây là một thực phẩm dinh dưỡng và ngon miệng, anh cũng biết rằng khả năng nấu nướng của mình không có vấn đề gì, sẽ không xuất hiện tình huống nhão hay chưa chín. Nhưng loại đồ ăn này, khi nhai ở trong miệng thì não sẽ không sinh ra cảm giác sung sướng và hạnh phúc.”

Chỉ có đĩa cơm chiên này, mang theo khái niệm “Vưu Chính Bình tự mình làm” thì bộ não mới sinh ra cảm giác sung sướng, chủ động kết nối với các dây thần kinh vị giác, nhấm nháp được hương vị thơm ngon.

“Anh…… Là không còn tin vào cảm giác của chính cơ thể mình sao?” Vưu Chính Bình nắm bắt được chính xác từ những gì mà Úc Hoa muốn diễn đạt từ vô số giả thuyết.

Úc Hoa không ngờ rằng Vưu Chính Bình lại sắc bén đoán ra được chân tướng, anh dừng lại, gật đầu nói: “Không dám tin.”

Thức ăn giòn và mềm ở trong miệng có thể là ký sinh trùng gây chết người, nếu như thất bại muốn ăn, khi nuốt xuống những con bọ này thì sẽ biến thành quái vật. Nếu như muốn sống thì phải giữ lý trí tuyệt đối, kìm nén dục vọng ép đến mức tận cùng, đôi mắt thấy gì không thể tin, đôi tai nghe được không thể tin, đầu lưỡi nhấm nháp không thể tin, ngón tay đụng phải thứ gì cũng không thể tin…… Điều có thể tin tưởng, chỉ có sự suy luận sau khi kép tơ bóc kén.

“Trước đây anh nghĩ nếu như không nếm được mùi vị, thì chi bằng ông cơm trong một không gian tao nhã, tuy rằng cũng không cũng không có cảm giác tao nhã bao nhiêu, nhưng ít ra là có sự sạch sẽ,” Úc Hoa khẽ cười nói, “Nhưng bây giờ không giống nữa, nhìn thấy em ăn vui vẻ, anh cũng cảm thấy ăn rất ngon.”

Anh tự tay nấu cơm cho Vưu Chính Bình, nhìn thấy dáng vẻ yêu thích của người yêu, bộ não của anh sẽ sinh ra cảm giác sung sướng, sẽ nói cho vị giác rằng đồ ăn mà Vưu Chính Bình thích ăn chính là món ăn ngon trân quý nhất.

Vưu Chính Bình cúi đầu nhét cả chiếc bánh có nhân vào trong miệng, liều mạng nhấm nuốt, mượn động tác nhai ngấu nghiến để che giấu nỗi đau của mình.

Lời nói của Hoàn Tử Hư một lần nữa văng vẳng ở bên tai: “Một người đã xông qua 3841 thế giới, anh cảm thấy anh ta còn là người bình thường sao? Anh ta có thể hiểu được cuộc sống của người thường sao?”

Anh thực sự không thể sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng so với sự tưởng tưởng của Hoàn Tử Hư thì có sự khác nhau rất lớn.

“Sao lại ăn nhanh như vậy chứ.” Úc Hoa múc một chén canh trừng, phòng ngừa Vưu Chính Bình bị nghẹn.

Món canh trứng được Úc Hoa nấu đặc bằng cách cho tinh bột vào, nhè nhẹ trơn mềm, cho vào miệng vô cùng trơn tru, Vưu Chính Bình một ngụm uống hết, lúc này mới nuốt xuống hết đồ ăn bị mắc kẹt ở trong cổ họng.


Mặc ô đã nuốt xuống, nhưng cái cảm giác bị đè nghẹn trong cổ họng vẫn lưu lại trong lòng Vưu Chính Bình.

“Có cái gì khổ sở.” Úc Hoa không nói gì nữa, chỉ là dịu dàng xoa đầu Vưu Chính Bình.

Anh lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp nhà bếp, sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong thì anh ôm Vưu Chính Bình vừa đánh răng xong vào phòng ngủ chính.

Vưu Chính Bình có thể cảm giác được, Úc Hoa đang hạnh phúc, hạnh phúc vì Vưu Chính Bình đau lòng anh.

Vưu Chính Bình cắn một miếng thịt lợn chua, thấp giọng nói: “Ăn ngon thật.”

Đồ ăn ngon như vậy, sao Úc Hoa lại muốn đi làm cơ chứ, ở lại ăn cơm trưa với cậu là tốt rồi, Vưu Chính Bình suy nghĩ có chút cô đơn.

Úc Hoa cũng không muốn đi làm, nhưng anh có chút không muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Vưu Chính Bình.

Chuyện quá khứ đã qua đi, anh một lần nữa bắt đầu ở thế giới này, chỉ muốn quên đi quá khứ và song yên ổn ở đây. Tiểu Vưu và anh tâm ý tương thông, anh rất vui vẻ, nhưng như vậy là đủ rồi, hà tất phải nói nhưng chuyện đã qua làm Tiểu Vưu khó chịu.

Vì thế Úc Hoa lặng lẽ nấu bữa trưa nhân lúc Vưu Chính Bình đang ngủ, sau đó đi làm, anh phải đi áp bức nhóm nhân viên trong phòng làm việc để hả giận.

Tất cả những chuyện trong hôm nay đều là chuyện vui, không cần hả giận. Hừm…… Úc Hoa trầm tư, cảm thấy Tiểu Vưu khổ sở thì anh sẽ khổ sở, cho nên bắt đầu tìm người trong văn phòng đê trút giận.

Vào bước vào thì nhìn thấy Chân Lê đang luyện tập xoạc chân, còn lại thì không thấy đâu, Úc Hoa hỏi: “Những người khác đâu?”

“Nguyên Lạc Nhật sau khi quay video xong thì tiến tổ,” Chân Lê vội vàng đứng lên giải thích, “Liên Vũ Phàm dẫn Hoàn Tử Hư đi xem nhà mới thuê, giám đốc Hus thì được Quân Quân dắt đi.”

“Quân Quân?” Úc Hoa nhíu mày nói.

Chỉ có Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu, Lạc Hoài là gặp qua Lưu Quân Quân trong sự kiện ở công viên, những người còn lại bao gồm cả Liên Vũ Phàm cũng chưa gặp Quân Quân, ấn tượng về Lưu Quân Quân đối với người trong phòng làm việc chỉ là một cậu bé ở tiểu khu bên cạnh thích nuôi chó.

“Con chó đó sẽ chơi với người thường sao?” Úc Hoa có điểm nghi hoặc.

Chân Lê gãi gãi đầu, hắn biết thân phận của giám đốc Hus, vốn dĩ hắn cũng không đồng ý để bọn trẻ bình thường chăm sóc giám đốc Hus, cũng lo lắng Quân Quân sẽ chịu thương tổn, nhưng hắn lại thấy bối rối trước chuyện xảy ra sáng nay.

Sáng nay hắn đã vô ý mà ăn thức ăn sáng do Quân Quân mua, Hoàn Tử Hư không biết xuất phát từ gì mục đích gì mà không có nhắc nhở cậu, còn cùng với hắn chia sẻ bánh bao nhỏ.

Khi Quân Quân đứng bên cạnh bọn họ yên lặng rơi nước mắt thì Chân Lê còn không chú ý vì sao đứa nhỏ lại khóc, mãi đến khi giám đốc Hus điên cuồng lao tới cắn rách túi đồ ăn sáng trống trơn, còn tru lên giống như sói đối với hai người Chân, Hoàn, lúc này Chân Lê mới giật mình nhận ra đây là bữa ăn sáng của người khác, vội vàng đi đến cửa hàng bên ngoài tiểu khu mua một túi đồ ăn sáng giống y như đúc, cũng xin lỗi Quân Quân.


Trong khoảng thời gian này thì giám đốc Hus điên cuồng cắn quần Chân Lê, mãi đến khi Quân Quân không khóc mới dừng lại.

Dáng vẻ của Hoàn Tử Hư chớ hề liên quan gì tới mình, hai tay đút túi nói: “Con chó này rốt cuộc là của ai vậy, một chút cũng không bảo vệ chủ.”

Nhìn dáng vẻ như không có việc gì của hắn, như thế là hắn không được chia bữa sáng vậy.

Đối với việc giám đốc Hus bảo vệ Quân Quân, Chân Lê cũng khá tò mò, không hiểu sao một kẻ phá hoại như này lại để bụng tới Quân Quan như vậy.

Sau khi Liên Vũ Phàm biết chuyện này cũng cảm thấy rất thất bại, rõ ràng là hắn tự xuất tiền túi mua đồ ăn cho chó chất lượng tốt, chữa khỏi bệnh cho giám đốc Hus, cũng là hắn phụ trách huấn luyện giám đốc Hus, sao chân con chó này lại hướng ra bên ngoài chứ?

Dù sao thì giám đốc Hus cũng chỉ là một con chó, cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì nên Chân Lê để yên. Quân Quân thích chó, bọn họ cũng lười biếng dắt cho đi dạo, tiểu khu cách phòng làm việc cũng rất gần, thật là tốt khi có một người chịu trách nhiệm chăm sóc một chú chó Husky – một giống loài đang càng ngày càng hăng phá nhà của bọn họ.

Chân Lê lại nói với Úc Hoa việc hắn trở thành người thủ hộ, cùng với việc mấy ngày nữa sẽ được phân nhà ở.

Chân Lê nhỏ giọng nói về chuyện Kế hoạch căn nguyên, Úc Hoa đã sớm dự đoán được nên biểu tình không có vẻ gì là ngoài ý muốn.

“Cái kế hoạch này có gây tổn hại gì cho ngài hay hệ thống không?” Chân Lê quan tâm hỏi.

Úc Hoa cười lạnh một chút nói: “Chỉ có sức mạnh của một thế giới thì còn lâu mới đủ.”

Chân Lê sợ ngây người, khi hắn nghe được Kế hoạch căn nguyên thì tràn ngập sự chờ mong và lo lắng. Lo lắng chính là Tổ Chức Thủ Hộ sử dụng Kế hoạch căn nguyên để tạo thành thương tổn đối với Úc Hoa, chờ mong chính là Kế hoạch căn nguyên có thể trực tiếp diệt trừ hệ thống.

“Tôi còn nghĩ rằng nó có thể giúp ích được một chút.” Chân Lê lúng túng nói.

“Có thì có một chút,” Úc Hoa nói, “Có đôi khi là cọng rơm cuối cùng để quyết định cục diện trận chiến, chẳng qua……”

Anh không tiếp tục nói, giống như không muốn giải thích gì với Chân Lê, ngược lại nói: “Giám đốc Hus thế nhưng lại vẫy đuôi đi lấy lòng người khác, thật là ăn cây táo rào cây sung, tôi đem nó trở về.”

Tóm lại là Úc Hoa muốn tìm người trút giận, Chân Lê vừa mới trở thành người thủ hộ, chuyện tốt như vậy thật sự không có lý do gì để phát giận với hắn, vậy thì đi tìm con chó thôi.

Úc Hoa hóng gió rồi đi đến tiểu khu, xa xa nhìn thấy một cậu bé đang chơi trò chơi xe trượt tuyết với giám đốc Hus, đứa nhỏ này gan cũng thật lớn, bé buộc dây xích chó vào xe đạp thăng bằng, tự mình ngồi lên xe thăng bằng, để cho con chó chạy mà không sợ xảy ra bất cứ điều gì.

Husky là giống cho kéo xe, tinh thần sức mạnh vô cùng tràn đầy, mỗi ngày chạy không đủ 10 km là nó sẽ xé tan nhà của mình hoặc của người khác. Giám đốc Hus trước đây chỉ là một có chó nhỏ, vô cùng uể oải nhìn không ra dáng vẻ hoạt bát; sau khi nhận được sự điều trị tỉ mỉ của giám đốc Liên, nó đã dần dần khôi phục bản năng muốn phá nhà của mình. Cố tình là phòng làm việc có Úc Hoa là ma quỷ ở đó, buổi tối còn có Nguyên Lạc Nhật đọc pháp luật đọc đi đọc lại khiến giám đốc Hus không dám kêu to quá 50 đề-xi-ben, tinh lực bị áp chế đến mức tận cùng. Hôm nay Quân Quân mang nó ra ngoài chơi, cũng đủ cho giám đốc Hus trút giận rồi.

Tiểu khu của Quân Quân tách biệt người và xe, buổi trưa ngày hè ít người đi bộ trong tiểu khu, xe thăng bằng của Quân Quân có thể theo kịp tốc độ của Husky, giám đốc Hus vui sướng mà chạy tới chạy lui, giờ phút này tùy ý chạy như điên thế nhưng còn hạnh phúc hơn so với lúc kíp nổ lúc là sấm quan giả.

Đây là thiên tính của chó kéo xe, giám đốc Hus khi bị quản lý thì cảm giác rất bi thương, cho nên nó không kháng cự được niềm hạnh phúc theo bản năng này.

Giờ phút này giám đốc Hus đau khổ và hạnh phúc lại càng sợ hị Úc Hoa hơn, mục tiêu nhiệm vụ này không hổ là cái gai trong mắt hệ thống, không chỉ rất mạnh mà còn rất ngoan độc, anh ta ông loại phương pháp này tra tấn nó, khiến cho nó giãy giụa khi phải liên tục đấu tranh để nhận diện linh hồn và bản năng cơ thể, quá ác độc mà.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng dung thân ảnh đại ma vương xuất hiện ở trước mắt, giám đốc Hus phanh gấp một cái tông vào chân Úc Hoa. Nó phanh lại quá gấp, Quân Quân trên xe thăng bằng không kịp phanh lại, bởi vì quán tính cũng về lao về phía trước, được Úc Hoa một phen ngăn lại, lúc này mới dừng lại được xe thăng bằng.

“Cảm ơn chú.” Quân Quân cũng không trách Úc Hoa đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ cản đường, lễ phép nói.

Úc Hoa nhìn chằm chằm vào đầu Quân Quân, “Đôi mắt sự thật” của anh còn chưa thức tỉnh, không thể nhìn thấy trên người Quân Quân đã xảy ra cái gì, nhưng sức mạnh tinh thần không đồng đều khiến cho Úc Hoa biết, Quân Quân mất đi một phần ký ức.


Úc Hoa còn nhớ rõ, trong bốn người thủ hộ ngày đó bắt Phong Khôi và Hoàn Tử Hư có một người có thể trích xuất ký ức, tên là Lạc Hoài.

Là sự kiện gì mà phải khiến cho Lạc Hoài lấy đi trí nhớ của một đứa trẻ? Dư quang Úc Hoa liếc nhìn giám đốc Hus, thấy con chó kẹp chặt cái đuôi đứng giữa anh và Quân Quân, dường như đang muốn bảo vệ Quân Quân.

Chân Lê cũng nói qua, giám đốc Hus dường như che chở Quân Quân ngoài ý muốn.

“Chú tên là Úc Hoa, là cấp trên của Nguyên Lạc Nhật,” Úc Hoa lạnh nhạt nói, “Chú muốn mang con chó này đi.”

“A, hóa ra chú chính là chủ nhân thực sự của Tiểu Hus,” Quân Quân vội nói, “Thật xin lỗi, con không nên mang theo Tiểu Hus chạy loạn, quá nguy hiểm, là lỗi của con. Nhưng mà, lần sau con có thể cùng với Tiểu Hus chơi chung nữa không?”

Đứa trẻ ông đôi mắt trong veo nhìn Úc Hoa, Úc Hoa lại không có cảm xúc mà hỏi: “Trước một ngày công viên trung tâm khu Húc Dương được sửa chữa, con có đi vào đó không?”

“Hả? Con không nhớ rõ nữa.” Quân Quân nói.

Mà những lời này của Úc Hoa không phải là đang hỏi Quân Quân, anh cúi đầu nhìn về phía giám đốc Hus, quả nhiên con chó này cúi gầm đầu, không dám nhìn Quân Quân.

“Chú biết rồi, nếu con chó này sẵn sàng chơi với con thì chú cũng không ngại.” Úc Hoa nói.

Dứt lời, anh dẫn giám đốc Hus rời khỏi tiểu khu, trên đường Úc Hoa hỏi: “Trước đây mày lấy Quân Quân làm con tin đúng không? Mày thích bắt trẻ con làm con tin như vậy?”

“Ngao……” Giám đốc Hus nhỏ giọng kêu.

Úc Hoa dừng lại, cúi đầu nhìn xuống giám đốc Hus nói: “Mày biết quan hệ giữa Đạo Cụ Khởi Đầu và Căn Nguyên Năng Lực không?”

Khi Úc Hoa nói lời này, không khí xung quanh dường như đông cứng lại, thời gian ở trong phút chốc yên lặng, ngay cả những chiếc lá phía sau đang bị gió lay động cũng ngừng bay.

“Ngao?” Giám đốc Hus không hiểu tại sao Úc Hoa lại nói những lời này.

Úc Hoa nói: “Mày có chú ý tới không, các người thủ hộ không có Đạo Cụ Khởi Đầu, bọn họ chỉ có Căn Nguyên Năng Lực, đây là bởi vì Căn Nguyên Năng Lực là sức mạnh của bản thân cơ thể, mà Đạo Cụ Khởi Đầu chính là biểu hiện của linh hồn. Chúng nó vốn là nên có cùng nguồn gốc, giống như xương cốt máy móc của Phong Khôi có năng lực hệ kim loại, “nhà vô định bán hàng” và hệ tinh thần “trao đổi giả dối” của Hoàn Tử Hư, lồng chim “kết nối thị giác” và “đôi mắt sự thật” của Nguyên Lạc Nhật, Chân Lê vượt thế giới mang theo tủ quần áo và dạ dày thứ nguyên, toàn bộ thuộc về cùng một loại năng lực, còn mày?”

Giám đốc Hus ngây ra như phỗng, vòng cổ của nó có thời chuyển dời linh hồn, Căn Nguyên Năng Lực lại là “Trò chơi phát nổ”, giữa hai thứ này không hề có chút quan hệ gì.

“Ngoại trừ mày, khi bốn sấm quan giả khác đi vào thế giới này đều là do hệ thống tùy tiện bịa đặt một thân phận không ai quen biết, giống như Nguyên Lạc Nhật chính là một kẻ lưu lạc trong công viên. Chỉ có mày là chiếm dụng thân thể của người đã chết.” Úc Hoa vô tình nói, “Đáp án chính là, bọn họ lựa chọn chính xác Căn Nguyên Năng Lực, lúc trước kịp thời đổi sức mạnh của chính mình trong mười cấp đầu, mà mày, đã sớm mất đi thân thể và Căn Nguyên Năng Lực. Mày cũng thật may mắn, gặp được thời điểm hệ thống suy yếu, nếu không chưa đến cấp 150, mày sẽ bị chuyển hóa thành năng lượng linh hồn và bị hệ thống hấp thu.”

Giám đốc Hus như bị sét đánh, khó có thể tiếp nhận sự thật này. Nó vẫn luôn khinh thường Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê, tiềm lực có lớn hơn nó không? Nó mới là thứ vô dụng nhất sao?

“Mày đối tốt với Quân Quân, là do bản năng của loài chó, hay là do tâm hồn đang áy náy? Tao đoán hai thứ mày đều có.” Úc Hoa cúi xuống, vươn tay đè đầu con chó, chỉ cần hơi ông sức một chút thôi là sẽ bóp nát cái đầu nhỏ yếu ớt, “Tao sẽ không phản đối mày tiếp xúc với Quân Quân, nếu thích đứa trẻ đó thì cùng chơi đi. Nhưng mà…… Không sao hết, cứ tùy tâm ý mày thôi.”

Anh thế nhưng bỏ tay ra, buông tha giám đốc Hus.

“Ngao uông?” Giám đốc Hus không hiểu ra sao, dung lượng bộ não của Husky không đủ để giúp nó phân tích lời Úc Hoa nói, hơn nữa cũng không có mối liên hệ nào giữa vế trước và vế sau, hoàn toàn không thể hiểu được.

Nhưng mà có một chuyện nó nghe hiểu, là Úc Hoa đồng ý để nó cùng chơi với Quân Quân.

Nghĩ đến đây, giám đốc Hus không tự chủ được bất giác vẫy đuôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.