Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 72
“Phát lại thời không” bị quy luật của sức mạnh ngăn cản, Úc Hoa cũng không vội vã đuổi theo Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình, mà là chậm rãi tới trước, mở nắp đĩa tôm hùn đất ra, một mùi vị tô hùm đất đậm đà bay vào mũi.
Khi Úc Hoa chưa đến cửa thì đã ngửi thấy mùi tôm xào cay, nhưng anh tưởng rằng là dưới lầu hay trên lầu thông qua máy hút khỏi, hoàn toàn không nghĩ tới là phát ra từ nhà mình.
Có một tờ giấy ghi chú dán bên cạnh đĩa, là chữ viết Vưu Chính Bình: Sau khi em kết thúc việc tuần tra thì về nhà nấu bữa tối cho anh, là Sầm Tiêu dạy em làm (nếu em tự làm thì sẽ nổ tung luôn nhà bếp), vốn định cho anh một sự bất ngờ, ai ngờ đâu lại có nhiệm vụ đột xuất, chắc là ngày mai mới có thể trở về nhà, thở dài.
Còn kèm một nhân vật phản diện thở dài ở cuối câu, xấu xấu manh manh.
Mở nắp khác ra còn có nghêu xào cay, cua tẩm bột hấp, hàu cháy tỏi……
Đều là món mà Vưu Chính Bình thích ăn.
Bọn họ làm song rồi rời đi chưa đến mười phút, thức ăn vẫn còn đang nóng hổi. Úc Hoa cởi áo khoác rồi mang tạp dề gấu vào, thong thả ung dung mang bao tay dùng một lần, lột từng con tôm hùm đất rồi ăn.
“Hương vị không tồi.” Úc Hoa cười nhẹ.
Đồ ăn bên ngoài cũng như đồ ăn tự mình làm thì Úc Hoa đều không nếm ra được hương vị gì, chỉ có thể kết luận rằng nhìn chung là ngon, rất ngon và đặc biệt ngon theo sở thích của Vưu Chính Bình, nhưng hôm nay anh không ngờ rằng mình lại nếm được hương vị.
Tôm hùm đất giòn, cay, thơm, độc đáo như nổ tung bên trong miệng, ăn ngon đến mức không thể dừng lại được.
Thì ra món tôm hùm đất mà Tiểu Vưu thích chính là hương vị này, thật sự ăn rất ngon.
Úc Hoa không nặng dục vọng, vừa nghĩ đến dáng vẻ của Vưu Chính Bình đang bận rộn nấu nướng, vừa chậm rãi, động tác ưu nhã mà ăn sạch một đĩa tôm hùm đất.
Nhân lúc còn mang bao tay, Úc Hoa lại ăn sạch cua tẩm bột hấp. Sau đó anh ném bao tay dùng một lần, dọn dẹp sạch sẻ rác trên bàn và mặt bếp, dùng chất tẩy rửa lau sạch vết dầu dính trên bàn, sau đó mới lấy đầy một chén cơm trắng, ăn với món ăn chính là nghêu xào cay và hàu cháy tỏi.
Vưu Chính Bình nấu rất nhiều cơm, lượng nước không được kiểm soát tốt, cơm còn chút chưa chín kỹ, nhưng khi nhai ở trong miệng như được gãi đúng chỗ ngứa mà nếm được độ ngọt vừa phải.
Tinh bột sẽ được amylase nước bọt trong miệng phân hủy thành maltose, maltose thì có vị hơi ngọt, nếu như nhấm nuốt cơm và mì trong chốc lát thì sẽ nếm ra được vị ngọt nhàn nhạt. Nhưng Úc Hoa chính là trực tiếp ăn đường glucose cũng không nếm ra được hương vị, thế nhưng hôm nay anh lại có thể nếm được vị ngọt này.
Vị cay nồng của ớt, vị ngọt của hành tây và mùi thơm của tỏi, kết hợp với vị ngọt của đường maltose trong cơm, Úc Hoa bất tri bất giác mà đem một bàn đồ ăn ăn hết sạch trơn.
Vẫn còn không ít cơm, Vưu Chính Bình không biết phải cho bao nhiêu gạo nên đã nấu nguyên một nồi cơm sống. Úc Hoa đem cơm thừa bịt kín bằng màng bọc thực phẩm, định là sẽ nấu cháo rồi ăn vào ngày mai, thật là quá đáng tiếc nếu như bỏ một phần cơm ngon lành như vậy.
Anh lại lấy ra găng tay cao su dùng một lần để rửa sạch những vỏ nghêu hàu còn xót lại. Cẩn thận lau mặt bàn và mặt bếp ba lần, mãi đến khi bóng loáng như mới không còn thấy một chút dầu mỡ thì mới dừng lại.
Rửa chén, rửa thau, giặt giẻ lau, thu dọn chén đĩa bừa bộn trong tủ, sau khi lau dọn không khác như trước lắm, Úc Hoa mở tủ lạnh ra, nhìn thấy đống rau dưa bị Vưu Chính Bình làm loạn, nhẹ nhàng cười một cái, đóng cửa tủ lạnh lại, mặc kệ đống rau dưa vẫn cứ lộn xộn.
Anh có chút sung sướng đi lau nhà, đem dép lên của Vưu Chính Bình ở cạnh cửa, để tiện cho Tiểu Vưu thay giày sau khi về nhà.
Sau khi làm xong việc nhà, Úc Hoa cởi tạp dề rồi bước vào phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc vali nằm trên tủ quần áo.
Anh đưa tay chỉ, chiếc vali bay xuống dưới, trong vali không có một thứ gì, áo choàng đen và mặt nạ của anh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Úc Hoa ngồi trên giường, nhắm mắt lại và đảo ngược những gì đã xảy ra ở trong nhà, cố gắng tìm ra những gì đã xảy ra ở đây.
Đại khái là anh đã miêu tả ra các đường nét: Tiểu Vưu nhận được điểm tâm tình yêu mà anh đã gửi, lúc đi tuần tra gặp thoáng qua mình nhưng lại không nói gì, muốn vì anh mà làm chút gì đó, cuối cùng quyết định nấu cho anh một bữa cơm tối. Tiểu Vưu là một đầu bếp có thể để củi trên bếp ga để nhóm lửa, em ấy biết rằng chính mình không thể nào làm được, nên đã rủ Sầm Tiêu – người đầu bếp sẵn sàng đứng ra vì bạn mình, hai người mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, đột nhiên bọn họ gặp phải chuyện khẩn cấp gì đó, vì thế Vưu Chính Bình đã viết tờ ghi chú rồi rời khỏi nhà.
Cuối cùng thì chiếc áo choàng đen trong vali không thấy đâu, “Phát lại thời không” cũng bị người phong ấn.
Đầu ngón tay Úc Hoa dừng trên chiếc vali, đầu ngón tay nhẹ gõ.
Sau khi “Phát lại thời không” mất đi hiệu lực, anh cũng không có vội vã đuổi theo hai người, mà là hưởng thụ bữa cơm do Tiểu Vưu tự mình làm, là không hy vọng bản thân quá mức xúc động.
Chi dù thân phận bị bại lộ cũng không thành vấn đề gì, nếu Tổ Chức Thủ Hộ sẵn sàng tin tưởng anh, họ sẽ giao Vưu Chính Bình cho anh làm con tin rồi liên mình. Nếu là không muốn tin tưởng anh, vậy……
Ngón tay thon dài của Úc Hoa đặt trên trán, nếu không tin tưởng thì càng tốt, biện pháp để khống chế một tổ chức là có rất nhiều.
Trong lúc Úc Hoa tự hỏi nên giao thiệp với Tổ Chức Thủ Hộ như thế nào thì Nguyên Lạc Nhật tình cờ tháo mắt kính ra, hắn nhìn thấy toàn bộ khu Húc Dương đều chìm trong bóng tối, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Không không không, còn không phải thời điểm đê nghĩ đến bước cuối cùng, vẫn còn một số câu hỏi chưa được giải đáp. Úc Hoa nói với bản thân phải bình tĩnh lại, tiếp tục lật ngược thế cờ.
Trong chuyện này có hai điểm đáng ngờ, một là quy luật của sức mạnh là ai để lại, hai lại áo choàng đen và mặt nạ tượng trưng cho thân phận của anh rốt cuộc là ở chỗ nào.
Dựa vào sự hiểu biết của Úc Hoa vào quy luật của sức mạnh, nguồn năng lượng bên trong nhà anh không có ý đả thương người, không phải cố tình để ở trong nhà, mà là biểu hiện của sự vô ý. Quy luật của sức mạnh vô cùng hỗn loạn, không có quy tắc rõ ràng, khuyết thiếu sức mạnh trói buộc, chiêu thức rất thô cứng, có chút giống như người mới vừa lĩnh ngộ được quy luật của sức mạnh làm.
Ngay cả nhưng sấm quan giả cũng không có được bao nhiêu người năm giữ được quy luật này, phần lớn bọn họ đều đã nắm bắt được quy tắc thế giới nhỏ ở cấp độ 500, nếu không thì những sấm quan giả ở cấp 500 thì sẽ rất khó để thông quan. Hoặc là dấn thân vào con đường trở thành một vị thần, hoặc là cứ dừng lại ở đó và kết thúc cuộc đời của mình, không có con đường thứ ba.
Ở giai đoạn hiện tại Úc Hoa vẫn chưa phát hiện ra người nào nắm được quy luật sức mạnh trong Tổ Chức Thủ Hộ, bởi vì dưới tình huống quy tắc thế giới hoàn hảo không tổn hại gì, người bên trong quy tắc không thể có được quy luật của sức mạnh.
Không ai trên thế giới có thể có được quy luật của sức mạnh, trừ phi là được hệ thống phái tới, hoặc được đánh thức dưới sự ngầm đồng ý của quy tắc thế giới.
Úc Hoa trầm giọng nói vào không trung: “Nói cho ta biết quy tắc của ngươi.”
Dòng năng lượng hỗn loạn trong phòng dần dần trở nên có quy luật hơn, Úc Hoa dường như nghe thấy một giọng nói có chút hoảng loạn ở bên tai: “Không thể, không thể phát hiện…… Không thể nhìn thấy!”
Giọng nói có chút quen thuộc, quy luật của sức mạnh càng là có chút quyến luyến mà dây dưa trên người Úc Hoa.
Không thể phát hiện cái gì? Không thể nhìn thấy cái gì? Tầm mắt Úc Hoa dừng lại trên chiếc vali, trong lòng có một suy nghĩ.
Câu hỏi thứ nhất đã được giải quyết, câu hỏi thứ hai dường như cũng đã được giải quyết dễ dàng.
Úc Hoa đã sớm để lại ấn ký trên áo choàng đen và mặt nạ, cho dù chúng nó ở nơi nào thì đều có thể triệu hoán lại đây. Trước đó Úc Hoa không biết đã xảy ra những chuyện gì, anh không thể khinh suất mà triệu hoán hai món đồ đó được, bây giờ thì có thể.
Anh nhẹ nhàng búng tay một cái, cái gì cũng không xuất hiện.
Không, có một cái gì đó đã xuất hiện, chẳng qua là nó đã bị phá hủy thành cách phân tử và nguyên tử mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Cho đến lúc này, ngay cả khi không sử dụng “Phát lại thời không”, Úc Hoa cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra trong phòng, là trước khi Sầm Tiêu nhìn thấy đồ trong vali, Tiểu Vưu đã phá hỏng chúng trước, còn vô thức mà để lại quy luật sức mạnh vừa mới thức tỉnh.
Thế nhưng vào thời điểm này lại thức tỉnh quy luật sức mạnh, quy tắc thế giới muốn làm cái gì đây?
Úc Hoa hỏi: “Ngươi là muốn biểu đạt thành ý của chính mình sao?”
Không có người trả lời anh, quy tắc thế giới không có năng lực tự suy nghĩ, nó chỉ là không ngừng tính toán dựa theo một quy luật nào đó. Mục đích của nó là làm cho các phép tính được sử dụng vô tận, một khi gặp được sức mạnh khiến cho khả năng tính toán dừng lại, quy luật ngay lập tức sẽ triển khai hành động.
Thông qua đo lường tính toán lựa chọn những người thủ hộ nguyện ý hy sinh chính mình, trung thành và bền bỉ, để cho bọn họ có thể thức tỉnh dị năng của mình, chiến đấu chống lại những sấm quan giả ngoại lai bằng mọi giá. Mở ra cánh cửa của pháp luật sẵn sàng tiếp nhận Úc Hoa – một cường giả đã phong ấn sức mạnh của mình, dưới cục diện này lựa chọn Vưu Chính Bình, chia cho Tiểu Vưu một ít quy luật sức mạnh.
Đối với tất cả các hành động của quy tắc thế giới, đại biểu rằng thời gian để Úc Hoa lựa chọn càng ngày càng gần.
Úc Hoa nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay, một phút một giây, tức bước đến gần.
Anh dứt khoát nằm trên giường, ôm lấy bộ đồ ngử của Vưu Chính Bình được xếp ngay ngắn bên gối, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vưu……”
Tiểu Vưu lựa chọn tin tưởng anh.
–
Căn cứ thủ hộ, mọi người đang ở nghe Chân Lê thuật lại lời của người áo đen, Vưu Chính Bình bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó trong không gian thứ nhất rời đi mà cậu không khống chế được, cậu hơi hơi thất thần.
Lúc này, cục trưởng Tiêu hoài nghi nhìn về phía Chân Lê: “Trong vòng nửa năm, hệ thống sẽ phái tới cường giả có quy tắc sức mạnh có thể sáng lập không gian nhỏ, lấy chúng ta ra đòn sát thủ…… Người áo đen liên lạc với cậu vào lúc nào?”
Chân Lê không chút hoang mang nói: “Tôi cũng không rõ lắm, trong văn phòng đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, trên đó có in thông tin mà tôi nói nên tôi mang đến.”
Chân Lê từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy nhàu nát, đặt trước mặt cục trưởng Tiêu. Đây là bản mà hắn dùng máy in không kết nối mạng của phòng làm việc in ra, không để lại bất kỳ một dấu vết nào.
Cục trưởng Tiêu nghiêm túc đọc nội dung trong tờ giấy: “Trước mắt tất cả những thông tin mà người áo đen cung cấp mà chúng tôi tiếp xúc đều đến từ chỗ cậu, đó cũng chỉ là lời nói của một mình cậu, chúng tôi không thể hoàn toàn tin tưởng được, chúng tôi cần phải sử dụng một ít thủ đoạn để đảm bảo việc này, mong cậu thứ lỗi.”
Nói xong cục trưởng Tiêu gật đầu với Lạc Hoài, Lạc Hoài đi đến trước mặt Chân Lê nói: “Thực xin lỗi, tôi cần trí nhớ của cậu, chờ sau khi báo cáo với cấp trên rồi thì tôi sẽ trả lại trí nhớ cho cậu.”
Chân Lê có điểm hoảng sợ, hắn lo lắng thân phận thật sự của đại thần sẽ bị Lạc Hoài nhìn thấy.
Cùng hoảng sợ giống vậy còn có Vưu Chính Bình, cậu muốn ngăn cản Lạc Hoài lấy đi trí nhớ của Chân Lê, nhưng cậu lại không có tư cách này.
Ngược lại thì Liên Vũ Phàm – người đang đi đàm phán công việc thì khẩn cấp gọi về nhíu mày nói: “Nhất định phải dùng cái loại phương pháp này sao? Chân Lê đã được quy tắc thế giới công nhận, cũng đã nhiều lần giúp đỡ chúng ta chống lại kẻ phá hoại, có cần phải đối xử như vậy với đồng bạn chúng ta như vậy không?”
“Giám đốc Liên……” Chân Lê cảm kích nhìn Liên Vũ Phàm, không ngờ rằng người đàn ông lý trí và vô tình nhất này lại có thể giúp hắn nói chuyện.
“Cậu không cần phải cảm kích tôi, tôi đơn thuần chỉ là ghét hành động tùy tiện chạm vào trí nhớ của người khác mà thôi.” Liên Vũ Phàm lạnh nhạt nhìn Lạc Hoài.
Lạc Hoài với ánh mắt trống rỗng nới với Liên Vũ Phàm: “Công việc mà thôi, mong mọi người thông cảm.”
Hắn đặt tay lên trán Chân Lê, cố gắng hấp thu trí nhớ của Chân Lê về người áo đen, nhìn thấy động tác của hắn, Vưu Chính Bình khẩn trương liếm liếm môi.
Lạc Hoài cố gắng rút ký ức ra vài lần, nhưng không cách nào lay động được trí nhớ của Chân Lê. Hắn thu tay lại, lau lau trán, lắc đầu nói: “Trí nhớ của cậu ta được một nguồn năng lượng tinh thần khổng lồ bảo vệ, tôi không có cách nào rút ra được.”
Là đại thần Thông Quan Giả làm đi, Chân Lê nhẹ nhàng thở ra.