Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 69


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 69

Khi bước vào cửa chỉ cần nghe cậu “Chinh phục thế giới”, Úc Hoa kết luận rằng Nguyên Lạc Nhật đã biết rõ thân phận thực sự của anh.

Anh bình tĩnh bước vào trong phòng, phản bác những lời này bằng một giọng điệu xã giao vô cùng bình thường, đồng thời giống như lơ đãng mà quét mắt nhìn Chân Lê.

Chân Lê rụt vai lại, đối với Úc Hoa khẽ lắc đầu, Úc Hoa liền hiểu rõ, Chân Lê đã kịp thời ngăn Nguyên Lạc Nhật lòi dấu vết trước mặt Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm, anh mới hài lòng.

Tuy cái tên Chân Lê này hơi nhát gan, mềm mỏng nhưng thắng ở sự vô hại. Hắn không có bất kỳ tính công kích gì, cũng không có gì ý xấu, nhưng có một chút xíu thông minh và chút xíu thủ đoạn để tự bảo vệ mình, người như vậy muốn giấu giếm hoặc là lừa gạt người khác, là khó phát hiện nhất.

Úc Hoa biết rõ sự thật này nên từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng Chân Lê, chọn hắn thành lập ở phòng làm việc này, cũng nói thân phận của mình cho Chân Lê.

Có bí mật mà không có đồng lõa là rất khó để che dấu, anh ở trong phòng làm việc như cá gặp nước, tất cả những người thủ hộ đối với thân phận của anh đều tin tưởng không nghi ngờ, đó phải kể đến công của Chân Lê.

“Đã bắt đầu thu hình rồi sao?” Úc Hoa quét mắt nhìn Chân Lê, hơi gật đầu, “Làm không tồi.”

Chân Lê hiểu được một câu hai nghĩa đó, hắn lập tức phấn chấn, dùng cọ nhỏ múa may linh hoạt trang điểm cho Nguyên Lạc Nhật, động tác của ngón ta dứt khoát nhanh nhẹn, động tác nhanh vừa vặn đuổi kịp chương trình phát sóng trực tiếp lúc hơi dừng lại, động tác củ hắn bên trong màn hình phát sóng chỉ để lại một chút dư ảnh, dường như là một hiệu ứng đặc biệt.

【 cậu ấy trang điểm hay kết ấn thế? Tui có cảm giác rằng giây tiếp theo cậu ấy sẽ thi triển nhẫn thuật đó. 】

【 xem một chương trình trang điểm trực tiếp y như là xem hiệu ứng đặc biệt vậy á. 】

【 một số người nhìn bề ngoài là ông chủ mềm mỏng dễ thương, nhưng thật ra thân phận thực sự là võ lâm cao thủ, xem Như Lai Thần Chưởng của tui đê! 】

【 cái gì mà Như Lai Thần Chưởng? Rõ ràng là nhẫn thuật kết ấn! 】

【 rõ ràng là điểm huyệt tay hoa hướng dương! 】


Đạn mạn rùm beng về việc đặt tên cho chiêu thức của Chân Lê, sau khi Úc Hoa hàn huyên cùng với tổ tiết mục một lát thì đi tới phía sau Nguyên Lạc Nhật, bàng quan nhìn Chân Lê trang điểm cho Nguyên Lạc Nhật.

Động tác của Chân Lê nhanh nhẹn, trong chốc lát đã hóa trang xong, khắc họa đường nét trên khuôn mặt của Nguyên Lạc Nhật càng trở nên góc cạnh rõ ràng, vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.

Úc Hoa đưa tay lên ấn lên đầu của Nguyên Lạc Nhật, giọng điệu bình thường mà nói: “Trông cậu hình như có chút khẩn trương, lần đầu tiên lên ống kính là không thể tránh khỏi. Không sao hết, tâm trạng bình ổn là được rồi, cứ cư xử giống như trước đây. Cả giám đốc Liên và giám đốc Hoàn mới tới cũng đang nhìn đó, cậu là nhân viên cũ đường có làm trò cười cho người khác.”

Nguyên Lạc Nhật chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn tay của Úc Hoa truyền vào huyệt Bách hội trên đỉnh đầu, trong nháy mắt từ đầu tới chân đều cảm thân lạnh thấu tim, bộ não vốn suy nghĩ đơn giản của hắn trong chốc lát được thông suốt, hiểu được ý của anh.

“Giống như trước đây”, “Cả giám đốc Liên và giám đốc Hoàn đang nhìn”, “Đừng làm trò cười cho người khác”…… Úc Hoa đang muốn hắn giữ thái độ như cũ, không được để cho hai người khác nhìn thấu.

Còn, còn phải giống như trước đây, chỉ tay vào mặt đại thần nói năng lỗ mãng sao?

Áp lực tâm lý của Nguyên Lạc Nhật quá lớn khiến ngón tay run rẩy. Chân Lê thấy thế không ổn, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Nguyên Lạc Nhật với dáng vẻ vô cùng săn sóc, cười giải vây nói: “Tiểu Nguyên chưa gặp nhiều người như vậy, khi nhiều người thì anh ấy sẽ khẩn trương, nói chuyện nói chuyện có chút không lưu loát. Giám đốc Úc, hình như anh còn có việc phải làm đúng không? Tôi nhớ anh không thích xuất hiện trước ống kính.”

“Đúng vậy!” Nguyên Lạc Nhật cảm nhận được một luồng ấm áp từ bàn tay Chân Lê bàn truyền đến, thân thể khôi phục được chút tri giác, kiên cường mạnh miệng nói với Úc Hoa, “Tôi mà còn phải nhờ anh động viên sao? Xen vào việc người khác, còn không mau đi làm việc đi!”

Từ trước đến nay trong phòng làm việc hắn luôn “Khinh thường” Úc Hoa, đối với Úc Hoa thì luôn có thái độ miệng thì mạnh mồm cãi láo còn thân thể thì thuận theo, điển hình là vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng, nói ra những lời này thì vô cùng bình thường.

Úc Hoa cong mắt hài lòng, rút lòng bàn tay khỏi đầu Nguyên Lạc Nhật, mang theo bao công văn rồi nói với tổ tiết mục: “Mọi người cứ tự nhiên, quả thật tôi còn có việc phải xử lý, làm việc ở bên trong. Giám đốc Hoàn, giám đốc Liên, hai người cũng nên trở lại cương vị làm việc của mình rồi hay không?”

Liên Vũ Phàm và Hoàn Tử Hư sửng sốt, công việc của bọn họ là cái gì?

Liên Vũ Phàm nghĩ, sau khi hắn đi đến cái phòng làm việc này…… Ngoài trừ trang trí phòng và khiêu vũ, hắn đã làm công việc khác sao?

Hoàn Tử Hư dù không biết mình phải làm công việc gì, nhưng hắn vẫn tùy tiện đi vào một gian vuông trống, tránh những cảnh quay phát sóng trực tiếp.


Úc Hoa vừa rời đi, đạn mạc lập tức sôi động hẳn lên.

【 ui làm tui sợ muốn chết, mới vừa rồi khi bàn tay của Úc Hoa ấn trên đầu Nguyên Lạc Nhật, tui còn có ảo giác rằng đầu mình sẽ bị bóp chết. 】

【 tui cũng thấy vậy đó, thiệt kỳ lạ mà, rõ ràng Úc Hoa chỉ là một nhân viên bình thường, dặn dò nhân viên một cách bình thường luôn, giọng điệu còn rất dịu dàng trấn an Nguyên Lạc Nhật, mà tại sao tui lại nảy sinh ta cảm giác chết chóc khi Tử Thần lướt qua thông qua màn hình chứ? 】

【 không phải ảo giác đâu, vừa rồi tổ tiết mục của Tiểu Phó hình như cũng không dám thở mạnh á. 】

【 ui móa ơi! Giống như như xem một bộ phim kinh dị vậy, tuyến nhân vật này thiệt là khiến adrenaline tăng vọt, quá sảng khoái luôn! 】

【 Nguyên Lạc Nhật quả thật là một người kiên cường, đối đầu trực tiếp với dâm uy của Úc Hoa mà còn có thể lòng dạ sắt đán miệng mồm đanh thép như vậy, phải trở thành fan thôi. 】

【 không phải là Nguyên Lạc Nhật kiên cường đâu, mà là nhờ Chân Lê nắm lấy tay cậu ấy để giúp cậu chống lại thế lực tà ác đó, hu hu hu, Lê Minh Lạc Nhật là có thiệt rồi, các cô gái Thảo Nguyên Lạc Nhật Lê Minh sẽ kích động mà khóc thét mất. 】

【 tui sai rồi, tui vẫn luôn cảm thấy sự kết hợp của cái tên Lê Minh Lạc Nhật là đất, tui muốn gọi nó là Chân Viên, sau khi bỏ thêm một từ “Thảo”…… Chân truyền thần, thần đặt tên*! 】

*Thiệt sự tui cũng không biết là mình đang đánh cái gì nữa, nguyên văn cho câu này: 我错了,我一直觉得黎明落日这个组合名字土,想叫真圆来着,自从加了一个”草”字后……真传神,神起名!Cầu người giúp đỡ.

Vốn là tổ tiết mục cố ý để Chân Lê mang một chút nhân khí cho Nguyên Lạc Nhật, sau khi cắt nối biên tập thì sẽ để Chân Lê lộ mặt với tư cách là bạn của thí sinh, những người còn lại thì không được, nếu muốn cắt nối tiên tập phải bỏ thêm tiền.

Tiểu Phó nhìn hình ảnh bốn anh chàng đẹp trai đứng cùng nhau, Úc Hoa đè đầu Nguyên Lạc Nhật, nội tâm âm thầm thở dài, một hình ảnh tốt như vậy mà không thể dùng, tuyệt đối sẽ dấy lên vô số đề tài. Phòng làm việc của Chân Lê cũng cấm quay phim màn hình, những video trước kia thì không truy cứu, nhưng những video tiếp theo thì chỉ có thể để phòng làm việc phát hành, bản quyền thuộc về phòng làm việc, không cho phép đăng lại.

Hoàn Tử Hư rất am hiểu quan sát mọi người, mới vừa rồi hắn cảm thấy Nguyên Lạc Nhật dường như không giống như lời hắn nói là không sợ, hình như có chút sợ Úc Hoa, rồi đi tới gian vuông của Liên Vũ Phàm, mượn giấy bút rồi viết nói: “Nguyên Lạc Nhật đi quay phim sẽ không tạo thành rắc rối đến ê-kíp của chương trình chứ? Rồi những người huấn luyện tài năng cũng không có vấn đề gì sao?”


Hoàn Tử Hư là sấm quan giả tư duy, nếu như sấm quan giả mới tới nhìn thấy đám người Chân Lê, Hoàn Tử Hư phát sóng trực tiếp, so với Nguyên Lạc Nhật quay phim một mình, nhất định sẽ lựa chọn đi tìm Nguyên Lạc Nhật, dù sao thì Liên Minh Thông Quan cũng hiếm có người nào dám trêu chọc Hoàn Tử Hư, còn Nguyên Lạc Nhật chỉ là một tên pháo hôi trong mắt mười vị quản lý.

Liên Vũ Phàm cũng viết lên trên giấy: “Chương trình là được ghi hình rồi phát sóng, Nguyên Lạc Nhật sẽ được đưa đi tập huấn trong vòng hai tháng, sau đó sẽ được chế tác cắt nối biên tập rồi phát tập đầu tiên, chờ đến lúc tập đầu tiên được phát sóng, cậu ta đã bị loại rồi quay về. Huống hồ ngoại trừ việc biểu diễn công khai, địa điểm tập huấn của chương trình sẽ được giữ bí mật. Hơn nữa nếu thật sự có kẻ phá sau khi xem chương trình, thăm dò địa điểm tập huấn, thì phương thức tìm của hắn cũng với người hâm mộ sẽ không giống nhau, sẽ bị bại lộ ngay lập tức, chúng ta có thể nhanh chóng bắt được đối phương, ngược lại càng dễ dàng xác định vị trí của kẻ phá hoại.”

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Liên Vũ Phàm không phản đối quyết sách mới của Úc Hoa, nếu không thì hắn nhất định phải ngăn cản việc xúc tiến hợp tác này.

Ra là vậy…… Hoàn Tử Hư cau mày nhìn về phía gian vuông của Úc Hoa, luôn cảm thấy trên người Úc Hoa có rất nhiều điểm trùng hợp.

Trùng hợp được Chân Lê tuyển dụng, trùng hợp được Tổ Chức Thủ Hộ công nhận, trùng hợp mà chọn một phương pháp tương đối an toàn đối với Nguyên Lạc Nhật để dễ dàng bắt lấy kẻ phá hoại…… Rất nhiều sự trùng hợp được đặt trên một người thì không phải là sự ngẫu nhiên.

Mọi sự trùng hợp được kết nối với nhau, dường như chúng hướng đến một câu trả lời……

Tính cách Hoàn Tử Hư đa nghi, hắn nhìn chằm chằm Liên Vũ Phàm, viết lên giấy suy đoán của chính mình: “Úc Hoa có phải người thủ hộ hay không, hơn nữa còn là cấp bậc lãnh đạo giống như cục trưởng Tiêu?”

Liên Vũ Phàm: “……!”

Hắn thở dốc vì kinh ngạc, suýt nữa thì khiến mình nghẹn chết vì không kịp thở lên.

Hoàn Tử Hư cũng không có cảm thấy suy luận của mình có vấn đề gì, nếu Úc Hoa không phải là người thủ hộ hiểu biết từng gốc rễ, nếu như bên cạnh Úc Hoa không có người thủ hộ để bảo vệ thì Tổ Chức Thủ Hộ sao có thể để một người bình thường ở trong phòng làm việc? Hơn nữa thái độ của Liên Vũ Phàm đối với Úc Hoa rất không bình thường, có đôi khi là giống như đang kiêng dè cái gì đó, nhất định bọn họ có lén lút liên hệ với nhau!

Hoàn Tử Hư viết: “Tôi có thể thẳng thắn nói ra phỏng đoán của mình với anh, điều này thể hiện thành ý của tôi. Phong Khôi ở trên tay các người, tôi sẵn sàng phối hợp làm việc với Tổ Chức Thủ Hộ, cũng mong các người không cần để tôi ở vòng ngoài.”

Càng đa nghi thì càng là người thông minh, càng không có cảm giác an toàn, nếu như bọn họ không có được câu trả lời chính xác thì sẽ luôn nghi thần nghi quỷ. Hoàn Tử Hư không giống như Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật an phận thủ thường như vậy, cho dù bị mất đi sức mạnh, bị bắt phải tách ra với Phong Khôi thì hắn cũng muốn được nắm quyền chủ động, ở trong Tổ Chức Thủ Hộ có được một vị trí nhỏ.

Liên Vũ Phàm yên lặng nhìn màn trinh thám của Hoàn Tử Hư, nghĩ thầm hầu hết các phần đều đúng.

Sở dĩ Tổ Chức Thủ Hộ tin tưởng Úc Hoa là bởi vì anh đã được kiểm tra; sở dĩ sắp xếp anh làm trong văn phòng nay mà không có ngăn cản là bởi vì Vưu Chính Bình. Vưu Chính Bình là người phụ trách khu Húc Dương, là cao thủ số một số hi trong Tổ Chức Thủ Hộ, mỗi khi chiến đấu đều phô ra thiên phú kinh người, cậu ở trong chỗ tối, có đủ sức mạnh để bảo vệ Úc Hoa. Cậu vẫn đang trưởng thành còn chưa đủ thành thục, Tổ Chức Thủ Hộ không muốn kìm hãm khả năng phát triển của cậu.


Bởi vậy nên thân phận của Vưu Chính Bình là tuyệt mật, cậu cần phải nằm trong bóng tối.

Liên Vũ Phàm cầm tờ giấy ghi cuộc đối thoại của hai người vào máy hủy tài liệu, lắc đầu, nói với Hoàn Tử Hư: “Cậu yên phận làm việc là được rồi, không cần đoán mò.”

Hắn càng tỏ ra như vậy, Hoàn Tử Hư càng cảm thấy suy đoán của mình tám phần là sự thật.

Thời điểm đối diện thì Úc Hoa nói: “Các người các cậu lại đây.”

Hai người đi vào gian vuông của Úc Hoa, Úc Hoa phân phó: “Gần đây có không ít nhà quảng cáo đến tìm chúng ta quảng bá sản phẩm, tôi đã chọn lựa rất kỹ rồi chọn ra ba nhãn hiệu này, một là trang phục, một là đồ ăn vặt, một là sữa rửa mặt, tôi đã từng thấy những nhà sản xuất này, chất lượng và danh tiếng đều không tồi. Thứ bọn họ nhìn trúng chính là sự nổi tiếng của Chân Lê, đây là lần đầu tiên hợp tác với chúng ta nên cần phải nắm được thành tích tốt.”

Trong đầu của Liên Vũ Phàm toàn là kẻ phá hoại, nào có tâm tình quả lý hiệu suất của phòng làm việc, thất thần thuận miệng đồng ý. Hoàn Tử Hư thì lại khác, hắn biết xác suất bản thân mình sống ở thế giới này rất cao, lúc hợp tác với Tổ Chức Thủ Hộ thì tốt nhất nên kiếm được chút tiền đủ để thuê một căn nhà, sau này còn sống chung với Phong Khôi, không thể giống như Nguyên Lạc Nhật mà ngủ giường xếp trong phòng làm việc được.

“Cho tôi xem giá cả.” Hoàn Tử Hư nói.

Úc Hoa là cố tình kiểm tra năng lực của Hoàn Tử Hư, anh đưa bảng báo giá cùng với phần trăm hoa hồng cho Hoàn Tử Hư, Hoàn Tử Hư nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, hắn lên mạng tìm kiếm giá cả trực tuyến của những công ty và mặt hàng này, trải qua một phen tính toán thì nói với sự tự tin: “Vẫn còn có chỗ cho việc ép giá.”

Úc Hoa nhướn mày, chờ đợi Hoàn Tử Hư tiếp tục nói.

“Bất kể hình thức giao hàng là gì, cho dù là truyền hình trực tiếp hay mua sắm trực tuyến, mánh lới quảng cáo lớn nhất cho lưu lượng truy cập là thấp nhất trên toàn bộ mạng lưới, xét cho cùng thì đó là cuộc chiến về giá cả.” Hoàn Tử Hư nói, “Tôi đã kiểm tra lực lượng của các công ty này cũng như số lượng hàng cũ tồn kho trong mỗi sự kiện, cảm thấy rằng vẫn còn đường để đè thấp giá cả xuống, tôi có thể lấy doanh số bán ra để đánh cược, nói về cái giá này, phòng làm việc có thể kiếm được hơn 20% so với dự kiến ban đầu, nếu như nhiều hơn 20% thì tôi muốn một nửa, nếu không thì tôi sẽ không nói gì, mọi người sẽ không kiếm được số tiền này.”

Giám đốc Hus thò đầu đi tới sửng sốt nhìn Hoàn Tử Hư, quả là một chiến binh thật sự, vậy mà có thể cò kè mặc cả với Úc Hoa, hơn nữa còn bắt trúng huyệt chết của Úc Hoa nữa chứ!

Hoàn Tử Hư không chờ Úc Hoa đồng ý, lại nói: “Đương nhiên, vấn đề hậu mãi và chất lượng cần phải được giám đốc Liên kiểm tra, tôi tin tưởng vào sự giám sát của giám đốc Liên, nhất định là không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề thì tổn thất đó phải tự mình giám đốc Liên móc tiền túi đền bù.”

Hắn mỉm cười với Liên Vũ Phàm – người đang định đứng ngoài vấn đề này.

Liên Vũ Phàm: “……”

Cậu hay lắm cái tên Hoàn Tử Hư này, uy hiếp hắn nếu như chất lượng kém thì phải bỏ tiền trả nợ, tương đương ép hắn sử dụng thế lực của Tổ Chức Thủ Hộ để giám sát nhà máy sản xuất, kẻo cho bọn họ giở trò bịp bợm, ảnh hưởng đến danh tiếng phòng làm việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.