Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 36


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 36

“Quân Quân đừng sợ, ba ở đây nè.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự làm theo chỉ thị của cục trưởng Tiêu trấn an đứa nhỏ, ông muốn đảm bảo rằng hành động của hai người Vưu Sầm sẽ không bị phá vỡ do sự sợ hãi của đứa nhỏ.

Đứa bé trai Quân Quân nhìn thấy ba bé đứng ở trên bờ, tức khắc khóc lớn lên: “Ba ơi, ba ơi ba!”

“Đừng khiến đứa nhỏ cử động,” Cục trưởng Tiêu phân phó nói, “Vào những lúc như thế này, chỉ cần đứa nhỏ bất động là sự trợ giúp lớn nhất đối với hai người bọn họ.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng là người đã trải qua mưa to gió lớn, lúc này chứng kiến cảnh con trai mình làm con tin thì không khỏi run rẩy toàn thân. Trên trán ông đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại phải kìm nén sự sợ hãi rồi hét lên về phía con trai: “Quân Quân, con có nhớ lúc chơi trò chơi “người gỗ” với ba không? Ba đếm “một hai ba”, Quân Quân lập tức nhắm mắt lại không cử động nhé, chờ đến lúc ba chạm vào con thì con mới được cử động đó, nếu con thắng, ba sẽ dắt con đi ăn hamburger, gà rán, khoai tây chiên!”

May mà con trai vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự là một đứa trẻ kiên cường, tuy rằng nó không hiểu, nhưng cũng biết giờ phút này ba đang cổ vũ nó, Quân Quân khóc lóc nói: “Con còn muốn uống Coca.”

“Được được được, ba dắt con đi ăn! Con đừng cử động nha, ba đếm số đây, một, hai, ba, người gỗ!” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tận lực dùng giọng nói bình tĩnh hô lên.

Đứa bé trai ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, nhưng đã bất động.

Vưu Chính Bình đứng ở trên bờ thấy công tác trấn an đã hoàn thành, liền nhảy lên, giẫm lên mặt nước lao về phía giữa hồ.

Lúc này, toàn bộ công viên đã được Tổ Chức Thủ Hộ bao vây, chỉ có đội trưởng đội cảnh sát hình sự là người không biết gì hết, ông nhìn Vưu Chính Bình ngày thường cà lơ phất phơ, giờ phút này thế nhưng giống như một cao thủ võ lâm trong những bộ phim truyền hình, đi trên mặt hồ giống như đi trên đất bằng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng.

Cho dù Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu là ai, có được sức mạnh như vậy, Quân Quân của ông nhất định sẽ không có việc gì.

Ngay lúc Vưu Chính Bình bước lên mặt nước, điện thoại của cục trưởng Tiêu vang lên. Đây không phải là điện thoại của cục trưởng Tiêu, mà là kẻ phá hoại tuyên bố đã vượt qua cấp 192 (tạm gọi là kẻ phá hoại 192) bỏ lại trong công viên sau vụ nổ, không biết là hắn đã trộm điện thoại của ai, dùng để liên lạc với Tổ Chức Thủ Hộ ở cự ly xa.

Tổ Chức Thủ Hộ đang dùng công nghệ cao để xác định vị trí của kẻ phá hoại 192, nhưng điện thoại di động được tại ứng dụng hệ thống có công năng gây nhiễu mạnh và hoàn toàn không thể định vị được, do đó nhóm kẻ phá hoại có tính năng này mới không tháy sợ hãi.

Cục trưởng Tiêu bấm nhận điện thoại, trong ống nghe truyền đến một giọng nói đã bị biến đổi: “Này, tao đã cho tụi bây một sự lựa chọn, thế nhưng tụi bây vẫn muốn cứu người, vậy đừng trách tao không khách khí.”

Kết thúc lời nói của hắn, chiếc mũ nhỏ che nắng trên đầu đứa bé trai thế nhưng “Bùm” một tiếng nổ tung!

Vưu Chính Bình lúc này vẫn đang vội vã chạy về phía giữa hồ, căn bản không thể đuổi kịp tới, nhưng cậu không chút hoang mang, trong nháy mắt khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Chính Bình cũng đã bắt đầu hành động.

Sau nhiều năm huấn luyện, dị năng của cậu đã có thể cùng một lúc phóng ra ba không gian có thể chứa một thứ cùng một lúc.

Một không gian trong đó vãn được Vưu Chính Bình duy trì hằng năm, bên trong cất giấu một số vũ khí tầm nhiệt, súng điện cao thế và một số loại năng lượng khác nhau, cho phép cậu trở thành một kho vũ khí di động, có thể hỗ trợ đồng đội bất cứ lúc nào, mặc kệ khi nào hay chỗ nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu. Cũng chính là bởi vì năng lực này, Vưu Chính Bình cần phải duy trì tinh thần ổn định, nếu như vô ý một chút thì năng lượng và vũ khí tích trữ trong không gian sẽ bị giải phóng ra ngoài, gây hại cho môi trường xung quanh.

Ban đầu Vưu Chính Bình thông qua nhiều môn thể thao mạo hiểm và huấn luyện đặc biệt vẫn không thể khống chế cảm xúc, cục trưởng Tiêu đã chuẩn bị từ bỏ kế hoạch kho vũ khí di động. Mọi người đều hy vọng Vưu Chính Bình có thể thành công khống chế năng lực này, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng nếu thật sự không thành công là phải chấm dứt hoàn toàn.

Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Úc Hoa giúp cho Vưu Chính Bình kiểm soát năng lực của mình một cách thuận lợi, đây cũng là lý do mà Tổ Chức Thủ Hộ cho dù cầm tù Úc Hoa cũng không cho phép hai người chia tay, bởi vì anh quá quan trọng đối với Vưu Chính Bình.


Không gian thứ hai của Vưu Chính Bình được sử dụng chủ yếu để bắt giữ kẻ thù (từng sử dụng khi đối phó với Chân Lê) cũng như che giấu đồng đội của cậu để tạo điều kiện cho các hành động ẩn nấp, không gian này ngày thường sẽ không được thi triển, chỉ có thể giải phóng lúc chiến đấy, không gian thứ hai có thể rời khỏi thân thể Vưu Chính Bình không quá 100 mét, quá 100 mét thì không gian sẽ tự động giải phóng.

Không gian thứ ba là được lĩnh ngộ ra khi chiến đấu với Nguyên Lạc Nhật mà không cần thầy dạy, lúc đó Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa “Bị thương nặng” ngã xuống đất, liền muốn lao lên trời, lơ lửng trong khoảnh không bong bóng độc của Nguyên Lạc Nhật rồi chiến đấu cho tới chết. Vì để có thể đi lên trời ngay lập tức, Vưu Chính Bình đã san phẳng không gian chỉ có thể chứa một người thành một cầu thang trong suốt, bước lên đó trở thành chiếc thang trời.

Chiều dài của cầu thang trong không gian chỉ có hai mét, nhưng đôi chân của Vưu Chính Bình có thể thay đổi vị trí và hình dạng của không gian liên tục khi tiếp xúc vật lý. Khi đi từ bậc thang thấp nhất đến bậc thang cao nhất, cậu lại có thể điều khiển không gian hướng lên trên, bậc thang cao nhất dưới chân cậu lại biến thành bậc thang thấp nhát, cứ như thế tuần hoàn lặp lại và có thể bước lên tận không trung.

Đây có vẻ là một cách tuần hoàn tài nguyên không khoa học cũng không hợp lý, nhưng trên thực tế, nó có thể đạt được miễn là có đủ năng lượng hỗ trợ.

Mới vừa rồi Vưu Chính Bình thoải mái đi trên mặt nước giống như đi trên đất, đây cũng là sự vận dụng linh hoạt không gian thứ ba, là một không gian vô hình có thể thay đổi hình dạng và có thể cảm ứng được.

Thời điểm tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Chính Bình vẫn còn cách đứa bé trai hơn 50 mét, cho dù bằng cách nào thì cậu cũng không thể đuổi kịp tới trước khi vụ nổ xảy ra, nhưng khi nghe tiếng điện thoại, Vưu Chính Bình đã làm một động tác ném lên trên không.

Tất nhiên thứ cậu ném không phải là không khí, mà là không gian thứ hai có chứa Sầm Tiêu.

Dị năng giả có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài, sức mạnh bùng nổ nhất thời vượt qua người thường, lấy tốc độ ném quả tạ để ném một thanh niên cũng không thành vấn đề.

Khi chiếc mũ nổ tung, Sầm Tiêu vừa vặn bay đến trên đầu cậu bé. Hắn ở bên trong không gian không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng Sầm Tiêu tin tưởng Vưu Chính Bình.

Bọn họ đã thảo luận rằng trong bát kể tình huống như thế nào, chỉ cần Vưu Chính Bình mở không gian ra, đó chính là thời điểm Sầm Tiêu khống chế lượng nhiệt do vụ nổ sinh ra đồng thời bảo vệ đứa bé trai!

Sầm Tiêu bay đến choáng não trên không trung, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc ôm bé trai bên dưới khi không gian mở ra. Bé trai được ba mình trấn an thì không hề giãy giụa gì, tùy ý để Sầm Tiêu chuẩn xác ôm lấy chính mình.

Trong lúc hỗn loạn thì Sầm Tiêu không rõ lắm điểm nổ nằm ở đâu, vì vậy hắn dùng lý trí của mình để khóa chặt nhiệt và lửa quanh người, bất kể ngọn lửa ở đâu, Sầm Tiêu trước tiên đều phải ném nó xuống dưới nước!

Sầm Tiêu tá hỏa khi thấy chiếc mũ bị nổ mạnh, hắn gắt gao ôm chặt đứa bé trai vào trong lồng ngực, chiếc mũ sau khi bị nổ được ném xuống nước cách đó ba bốn mét, tác động của nước đã làm lật chiếc thuyền nhỏ, hai người Sầm Tiêu và bé trai đều rơi vào trong nước.

“Hả?” Giọng nói trong điện thoại có chút kinh ngạc, “Không hổ là thế giới đã làm thiệt hại vô số sấm quan giả, năng lực của tụi bây rất mạnh đó, nhưng mà…… Dưới nước thì sẽ an toàn sao? Phạm vi bom nổ của tao chính là bán kính 50 mét, với lực va chạm khủng khiếp như vậy, các ngươi có thể hoàn toàn bảo vệ được thằng nhóc đó sao?”

Sau khi rơi xuống nước, Sầm Tiêu đã rút chiếc bình thủy tinh ra khỏi người cậu bé rồi ném lên trên mặt nước, lúc này Vưu Chính Bình đã đến đúng lúc rồi cầm lấy chiếc bình thủy tinh, dùng không gian thứ hai mới vừa rồi chứa Sầm Tiêu bao lấy chiếc bình đang phát sáng muốn nổ tung.

Tất cả các loại vũ khí có thể được giảm sức ép xuống dưới mười lần trong không gian của Vưu Chính Bình, phát vi phát nổ từ 50 mét áp chế xuống còn 5 mét, với năng lực của Vưu Chính Bình thì tuyệt đối có thể tiếp nhận được cú sốc này.

Chẳng qua là phải chịu một chút nội thương.

Trong quá trình phát nổ, tần số rung động của không gian thứ hai trở nên khác biệt so với không khí xung quanh, rõ ràng có thể nhìn thấy một không gian trong suốt có kích thước bằng một chiếc quan tài rung động dữ dội, trong khi Vưu Chính Bình ở trên mặt nước đang dùng sức mạnh của mình để nén lực tác động của vụ nổ vào trong không gian, thì vụ nổ có bán kính năm mét này tương đương với việc một mình cậu gánh vác.

Chấn động của không gian kéo dài một phút rồi mới kết thúc, Vưu Chính Bình phun ra một búng máu, không thể duy trì được không gian thứ ba nữa, rơi vào trong nước.


Sầm Tiêu một tay ôm bé trai, một tay kéo Vưu Chính Bình ra sức bơi trên mặt nước. Con thuyền nhỏ đã bị lật nên không thể sử dụng được nữa, lúc này chỉ có thể dựa vào Sầm Tiêu.

“Ồ?” Kẻ phá hoại 192 lại kinh ngạc lần nữa, “Tao có chút xem trọng tụi bây rồi đó, nhưng mà tụi bây biết không? Ở trong không gian trò chơi của tao, tất cả đều là vũ khí.”

Thời điểm hắn ta nói xong, một con cá vàng được nuôi trong hồ bơi tới bên cạnh Sầm Tiêu, dùng miệng chạm vào eo Sầm Tiêu, con cá vàng phồng lên giống như một quả bóng.

Sầm Tiêu rất nhạy cảm với sức mạn của nguyên tố lửa, thời điểm con cá vàng đến gần là hắn đã cảm thấy không ổn, vội dùng một quả cầu lửa quấn lấy con cá vàng kia. Nhưng đây là ở trong nước, năng lực của Sầm Tiêu đã bị nước trong hồ triệt tiêu đến cực điểm, phản ứng của hắn cũng đủ nhanh, nhưng ngọn lửa suy yếu vẫn không thể chặn hoàn toàn sức mạnh của con cá vàng đang phát nổ như trái bom, phần thắt lưng bên trái của hắn rớt ra một miếng thịt cỡ nắm tay.

Máu tươi tràn ra càng thu hút nhiều cá vàng hơn, Sầm Tiêu đè nén cơn đau tập trung nhìn vào, hắn đã bị hàng trăm con cá bao vây xung quanh.

“Tỉnh lại đi,” Sầm Tiêu cõng đứa bé trai ở trên vai, tránh để cho đứa nhỏ bị sặc nước, vói một bàn tay ra đằng sau vỗ vỗ mặt Vưu Chính Bình, “Kiên trì một chút, đánh cú phối hợp.”

Vưu Chính Bình nhìn như hôn mê chậm rãi mở to mắt, từ trong không gian thứ nhất móc ra một cái bom xăng.

Vưu Chính Bình thậm chí còn không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trực tiếp ném bom xăng lên trên không đã kíp nổ, sau khi bom xăng được phát nổ thì sẽ hình thành một lớp lửa rồi bắn ra xung quanh, Sầm Tiêu có thể chính xác mà điều khiển ngọn lửa này, hắn kìm chế cơn đau ngay thắt lưng, tập trung tinh thần, chia ngọn lửa thành hàng trăm, chuẩn xác đánh vào từng con cá vàng bao vây xung quanh.

Bom xăng được sử dụng để tấn công các mục tiêu trong nước, các kim loại hoạt động có thể được ngưng tụ vào bom, kết hợp với nước để giải phóng khí hydro rồi tăng cường quá trình đốt cháy mà không bị nước cản trở.

Có được sự trợ giúp, Sầm Tiêu giống như có được sự giúp đỡ của thần thánh, một hơi khóa hàng trăm quả bom cá vàng, đồng thời kiểm soát chặt chẽ những ngọn lửa và tia nước bắn ra xung quanh mình.

Vô số tia nước nhỏ đồng thời nổ tung, đứa bé trai Quân Quân cẩn tuân nghe theo lời dạy của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bất động không hề mở mắt, cho dù sợ hãi vẫn tiếp tục chống đỡ mạnh mẽ. Cũng nhờ sự phối hợp của cậu bé, năng lực của Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình mới có thể thi triển.

Kẻ phá hoại 192 nói: “Quào? Thật là ngoài dự kiến của tao, tụi bây vẫn là có bản lĩnh, chẳng trách dám cam đảm cự tuyệt yêu cầu của tao, thế nhưng……”

“Không cần “thế nhưng”,” Cục trưởng Tiêu lạnh lùng nói, “Ý của ngươi là không gian trò chơi chính là hồ nhân tạo đúng không? Mặc dù không biết ngươi sử dụng phương pháp gì, nhưng chỉ có những đồ vật hoặc sinh vật bên trong hồ mới có thể biến thành bom.”

Cục trưởng Tiêu trong lúc nói chuyện hơi giơ tay ra sau, hồ nước thế nhưng tách ra, một dòng nước bao lấy ba người Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu và đứa bé trai, dòng nước tách ra đưa ba người họ trở lại trên bờ.

Ngay sau khi ba người tiếp đất, lập tức có nhân viên y tế chạy đến trị thương cho Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì ôm chầm lấy đứa bé trai, hôn hôn khuôn mặt con trai mình, sống sót sau tai nạn mà nói: “Quân Quân ngoan, con có thể cử động rồi, con rất là dũng cảm, ba rất tự hào về con!”

Cậu bé mở to mắt ra, nhìn thấy gương mặt của người ba quen thuộc, rốt cuộc nhịn không được, “Oa” lên mà khóc, vừa khóc vừa nói: “Con muốn ăn kem, hu hu hu!”

“Cho con hết, đều mua cho con!” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự liên tục hôn lên khuôn mặt của con trai.


“Cục trưởng, ngài ra tay thiệt là muộn, đau chết mất.” Sầm Tiêu che lại vòng eo vừa bị thương lại bị ướt, đôi môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

“Cho đau chết các cậu, luyện tập phối hợp một chút,” Cục trưởng Tiêu ngồi xổm xuống nói, “Biết kẻ phá hoại là tồn tại như thế nào rồi chưa?”

“Đã hiểu.” Vưu Chính Bình nằm trên mặt đất, mở to mắt chậm rãi nói.

Trước đây cậu và Sầm Tiêu chỉ là được nghe qua kẻ phá hoại, nhưng chưa từng tiếp xúc qua. Bọn họ tiếp nhận huấn luyện, cho rằng năng lực của bản thân là rất mạnh, cho dù như thế nào cũng không sợ bất kỳ kẻ địch nào hết.

Nhưng hai lần chạm trán với kẻ phá hoại đã khiến những người thủ hộ trẻ tuổi hiểu rằng, cho dù có mạnh đến đâu thì bọn họ cũng khó có thể bảo vệ được tất cả mọi người. Sức mạnh bảo vệ cần phải hơn sức mạnh hủy diệt gấp mười lần một trăm lần thì mới có thể bảo vệ thế giới này.

Một không gian chỉ chứa được một người là không đủ, chỉ có thể thao túng được một ngọn lửa xung quanh là chưa đủ, nhất định phải có một sức mạnh mạnh như cục trưởng Tiêu để có thể dễ dàng kiểm soát toàn bộ năng lượng trong một khu vực, mới đủ để chiến đấu chống lại những kẻ phá hoại kéo tới ùn ùn không dứt.

“Các cậu không hề bị thương vô ích, tôi đã biết được loại hình năng lực của kẻ phá hoại 192.” Cục trưởng Tiêu trấn an hai vị cấp dưới.

Cục trưởng Tiêu hoàn toàn có đủ năng lực để cứu cậu bé giữa lòng hồ nước, nước chính là thế giới của ông. Nhưng tại sao ông lại không ra tay? Bởi vì ông không rõ lắm về năng lực của kẻ phá hoại 192, không biết đối phương đã dùng thứ gì để giám sát công viên đã được phong tỏa chặt chẽ, không hiểu bằng cách nào mà đối phương lại biến những vật vô tri vô giác thành bom hay thậm chí là những vật thể sống thành bom.

Ông có thể chuyển cậu bé từ giữa hồ lên trên bờ trong nháy mắt, nhưng ông không chắc chắn rằng trên bờ hồ là an toàn. Trước tiên ông phải cử ra hai người thủ hộ trẻ tuổi thoạt nhìn yếu kém và không đủ kinh nghiệm, yếu thế hơn so với hắn, mới có thể thông qua phương thức công kích và lời nói để xác định năng lực của đối phương, thành công giải cứu con tin.

Vì sao lại phải thận trọng như thế? Bởi vì sinh mạng là tối cao, chỉ cần nới lỏng là có thể mất đi một người, người thủ hộ nhất định phải tính toán không được có chút sai sót.

Sau khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự trấn an cậu bé, rồi giao đứa nhỏ đang hoảng sợ cho nhân viên y tế kiểm tra.

Cục trưởng Tiêu nói: “Đội trưởng Lưu, anh thân là nhân viên cảnh sát quốc gia, lại là thủ trưởng của một số người thủ hộ, hành động của bọ họ cần có anh yểm hộ, anh có thể biết thân phận của bọn họ, nhưng con trai anh thì không được, chúng tôi đối với việc này phải tiến hành “xóa ký ức”.”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Đội trưởng Lưu cái gì cũng không hỏi, ông là một sĩ quan cảnh sát kỳ cựu, ông biết rằng cấp trên sẽ không nói với ông nếu như đó là điều ông không cần phải biết, ông không nên biết và cũng như không nên hỏi.

“Lãnh đạo, con trai của tôi……”xóa ký ức” có gây thương tổn gì cho nó hay không, nó vẫn còn nhỏ……” Đội trưởng Lưu vẫn là một người cha, không thể tránh né việc quan tâm tất yếu đối với sức khỏe của con trai mình.

“Sẽ không, chúng tôi chỉ là tạm thời lưu giữ lại ký ức của đứa nhỏ, nếu như có một ngày, đứa bé đó cũng trở thành một chiến sĩ bảo vệ quê hương đất nước, chúng tôi sẽ trả lại ký ức đó.” Cục trưởng Tiêu hiền từ cười nói.

Một thanh niên trẻ tuổi mặc thường phục đi ngang qua cục trưởng Tiêu, rồi sau đó đến bên người đứa bé trai.

Khi Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình đang nằm trên cáng nhìn thấy người đàn ông này, đồng thời ngồi bật dậy không màng tới cơn đau trên người.

Trên đầu người trẻ tuổi mang mũ lưỡi trai, hắn đẩy mũ lên trên, sờ sờ mái tóc của đứa bé trai, ôn hòa nói: “Em tên là Quân Quân đúng không?”

Đứa bé trai Quân Quân ngẩng đầu, nhìn về phía người anh trai, trước mắt lại trống rỗng, bé không có nhìn thấy người anh trai trước mặt này.

Không phải là anh trai không có khuôn mặt, bé có nhìn thấy, nhưng đại não không có cách nào tiếp nhận thông tin mà đôi mắt truyền tới, giống như TV không có tín hiệu, hay màn hình điện thoại đe kịt, bé không phân biệt rõ được khuôn mặt của thanh niên trẻ tuổi này.

Người trẻ tuổi đặt tay lên trán đứa bé trai, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, sau khi thức dậy em sẽ quên hết những sự kiện diễn ra vào ngày hôm nay. Anh sẽ tạm thời lưu lại trí nhớ của em, nếu có một ngày, em có tư cách lấy lại nó, anh sẽ trả lại cho em.

“Hy vọng đến lúc đó, em có thể nhìn thấy mặt anh.”


Tay hắn rời khỏi trán của đứa nhỏ, lòng bàn tay tràn ngập bạch quang. Người trẻ tuổi dùng sức nắm chặt tay, bạch quang đó hoàn toàn đi vào lòng bàn tay, trên cổ tay hắn xuất hiện một ngôi sao nho nhỏ.

Người trẻ tuổi kéo tay áo xuống, nếu giờ phút này có người nào cẩn thận nhìn kỹ ống tay áo của hắn, sẽ phát hiện trên toàn bộ cánh tay hắn ta đều là những ngôi sao nho nhỏ.

“Cục trưởng Tiêu.” Người trẻ tuổi làm động tác chào đối với cục trưởng Tiêu.

“Kẻ phá hoại 192 có tính cách lộ liễu, trong tương lai có khả năng sẽ gây sự ở khu Húc Dương, đến lúc đó e rằng sẽ có không ít người biết chuyện. Trong khoảng thời gian này cậu ở lại khu Húc Dương, trợ giúp cho tiểu đội Vưu Chính Bình.” Cục trưởng Tiêu nói.

“Rõ.” Người trẻ tuổi đồng ý.

Người trẻ tuổi đi đến trước mặt đội trưởng Lưu, chỉ chỉ vào cổ tay của mình: “Ký ức của con trai chú, tạm thời con sẽ giữ nó.”

“Cậu, cậu……” Đội trưởng Lưu hung hăng xoa đôi mắt, nhưng vẫn là không thấy bộ dáng của người trẻ tuổi đó.

“Suỵt,” người trẻ tuổi nói, “Chú không cần nhớ kỹ con, chú cũng không nhớ được, chú chỉ cần nhớ kỹ ngôi sao này là tốt rồi.”

Sau khi chào hỏi đội trưởng Lưu, người trẻ tuổi đi đến bên cạnh Vưu Chính Bình, hắn gật gật đầu, kéo chiếc mặt nạ nano kia xuống: “Bị thương? Vô dụng!”

“Tiếp tục đi nếu cậu có thể!” Vưu Chính Bình đứng dậy nói, “Ai da ui da!”

Kinh mạch cơ thể của cậu bị thương do tác động của vụ nổ, chỉ cần cử động một chút là toàn thân đau nhức.

“Lạc Hoài! Lâu rồi không gặp!” Sầm Tiêu có chút vui vẻ dang rộng hai tay, cùng người trẻ tuổi Lạc Hoài ôm một chút, “Ui da ui da!”

Sầm Tiêu cười đau đớn bởi vì động tác ôm làm ảnh hưởng đến phần eo mới được băng bó.

“Hai người các cậu là bởi vì lúc huấn luyện bị tôi đánh quá nhiều lần nên đã xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời rồi sao, quên mất trên người mình có thương tích à?” Lạc Hoài cười nói.

“Xì! Vẫn luôn là tôi tẩn cậu một trận, lão tử vẫn còn nhớ đó.” Vưu Chính Bình cả giận.

Lạc Hoài nói: “Chờ vết thương của cậu lành lại rồi sẽ tiếp tục thảo luận là ai đánh ai. Thật sự đã lâu không gặp rồi, 5 năm rồi đi.”

“Ôi cái vết thương này, đau chết mất. Phải kêu Liên Vũ Phàm nhanh chóng điều tra vị trí cụ thể của tên phá hoại 192 này, hắn am hiểu cái này nhất đó.” Sầm Tiêu nói.

Nhắc tới Liên Vũ Phàm, trên mặt Lạc Hoài hiện lên một tia ngưng trọng, sau đó khôi phục gương mặt tươi cười, tránh không đề cập tới Liên Vũ Phàm nữa: “Bộ dạng hai người bây giờ chật vật như vậy, nhanh chóng đi trị liệu đi, tôi đưa các cậu về.”

Vưu Chính Bình vừa bấm điện thoại vừa nói: “Chờ đã, về căn cứ rồi thì tôi không gửi tin nhắn được nữa, trước tiên cho tôi chuẩn bị một bài báo cáo đã.”

Cậu không dám để Úc Hoa biết mình bị thương, chỉ có thể nhắn cho Úc Hoa là tối nay phải tăng ca nên không thể về nhà, Úc Hoa đang ở trong siêu thị định làm một bữa ăn thịnh soạn chậm rãi buông miếng thịt sườn trong tay xuống.

Đêm nay Tiểu Vưu không trở về nhà, anh tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng là tốt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.