Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 3
Vưu Chính Bình hoả tốc bay đến toilet tập hợp cùng đám đàn em, bọn đàn em ngó dáo dác hỏi: “Thế nào, anh đem đối tượng hẹn hò hù sợ rồi đi?”
“Câm miệng!” Vưu Chính Bình vỗ nhẹ vào ót của thằng đàn em đang nói, “Nhanh chóng lấy cho anh một bộ quần áo bình thường, còn có tóc, trời ơi, cái đầu tóc đủ màu sắc này phải làm sao bây giờ!”
Đám đàn em bị lão đại hỉ nộ vô thường làm cho ngây người, một giây trước còn muốn phá tan buổi hẹn hò, giây tiếp theo liền chuẩn bị cùng đối tượng hẹn hò sống đến bạc đầu giai lão, tính khí của lão đại, mưa mùa hè, nói đến là đến.
Sầm Tiêu liếc mắt nhìn vòi nước trong toilet, nhanh chóng nháy mắt với Sư Vĩnh Phúc, Sư Vĩnh Phúc nhanh chóng chặn cửa toilet, không cho người bên ngoài tiến vào.
“Lão đại, kiềm chế tính nóng nảy đi.” Sầm Tiêu chỉ vào vòi nước cảm ứng nhiệt và nói, tất cả vòi nước đều đang “Ào ào” chảy nước.
Vưu Chính Bình vội bình tâm tĩnh khí, không để năng lực đặc biệt của mình ảnh hưởng đến sự vật xung quanh.
Cậu là người có năng lực mạnh nhất trong số các thủ hộ và đồng thời cũng là người khó khống chế năng lực nhất, để ổn định cảm xúc và kiểm soát năng lực của mình, Vưu Chính Bình sẽ thử thách các môn thể thao mạo hiểm khác nhau sau khi luyện tập khép kín, cậu cần trải qua nhiều cung bậc cảm xúc cực đoan khác nhau trong thử thách, khiêu chiến khả năng kiểm soát dị năng.
Vưu Chính Bình đã trải qua những cung bật cảm xúc tột độ như tuyệt vọng sắp chết, không biết sợ hãi là gì, lo lắng đồng đội bị giết,… vì để khống chế tốt chính mình, cậu đã đem toàn bộ cung bậc tình cảm thể nghiệm một lần. Cha mẹ chỉ nhìn thấy cậu chơi các môn thể thao mạo hiểm, lại không biết Vưu Chính Bình từng đem mình ở hơn một tháng trong căn phòng đen kịt.
Cậu biết rõ bản thân mình là một thanh kiếm hai lưỡi, muốn hoàn toàn nắm giữ thanh kiếm này, nhất định phải khắc phục tất cả các khó khăn.
Cậu vốn dĩ đã thành công, ai ngờ mọi nỗ lực của cậu đã mất tất cả sau một cuộc hẹn hò.
Các loại cảm xúc đều đã trải qua, duy chỉ có tình yêu là chưa thể nghiệm qua lần nào.
Một đám đàn em vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ toilet đi tìm quần áo, bọn họ đã được huấn luyện có thân thủ mạnh mẽ, trong vòng năm phút đồng hồ liền quay lại giúp Vưu Chính Bình chuẩn bị tây trang cà vạt giày da.
“Tóc thật sự không có biện pháp,” Sư Vĩnh Phúc nói, “Nếu không anh dùng tóc giả đối phó đi, em tìm được một đầu tóc giả trông giống nhất với kiểu tóc trước đây của anh.”
Mấy người một phen nỗ lực, rốt cuộc đem Vưu Chính Bình ổn định cảm xúc, vòi nước tự động cũng không chảy nước nữa.
Sầm Tiêu mở cửa toilet ra, hướng Vưu Chính Bình giơ ngón tay cái: “Lão đại, cố bắt lấy anh ta nhé, anh có thể!”
Vưu Chính Bình cảm thấy tây trang mặc trên người dường như hóa thành hộ giáp, hướng về đám đàn em gật gật đầu, sửa sang lại cà vạt cùng tóc giả, bước ra ngoài với một bộ dạng phảng phất như chinh phục vũ trụ.
Cậu vừa rời khỏi toilet, đám đàn em liền sợ tới mức nằm liệt trên mặt đất, chuyện tình yêu của lão đại sao có cảm giác nguy cơ như chiến tranh thế giới.
Vưu Chính Bình nhìn đồng hồ, cậu nói với Úc Hoa là năm phút, nhưng lại mất mười lăm phút, cũng không biết Úc Hoa có kiên nhẫn chờ cậu hay rời đi rồi hay không.
Cậu hít sâu một hơi, mở cửa ghế lô, thấy Úc Hoa đã cởi áo khoác tây trang, mặc chiếc áo sơ mi màu xám đậm, đốt ngón tay hữu lực cầm ấm trà tràn ngập hơi thở cổ điển, đang châm trà cho hai chén trà.
Sau khi rót trà, Úc Hoa buông ấm trà, quay đầu nhìn về phía Vưu Chính Bình đứng cạnh cửa, không có hỏi cậu ra ngoài lâu như vậy làm cái gì, cũng không có để ý trang phục của cậu trước sau khác nhau quá nhiều, mà là đứng lên, trong hương thơm của trà mỉm cười nói: “Cậu đã trở lại.”
Trong nháy mắt, Vưu Chính Bình nghe thấy tiếng tim đập đồn dập nhảy thắng lên yết hầu.
“Thình thịch”, “Thình thịch”.
Cậu ngơ ngác theo Úc Hoa đi vào chỗ ngồi, Úc Hoa đưa thực đơn qua nói: “Tôi không biết cậu thích ăn cái gì, chỉ gọi chút rau trộn cùng điểm tâm, món chính chờ cậu về rồi gọi.”
Vưu Chính Bình căn bản không nhìn trong thực đơn viết cái gì, lung tung gọi bừa vài món ăn.
Trong lúc chờ đồ ăn, hai người uống trà và trò chuyện.
Úc Hoa thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi vốn dĩ hôm nay là tới từ chối cuộc hẹn hò.”
Vưu Chính Bình che lại trái tim, âm thầm nói với chính mình, khống chế được, nhất định phải khống chế được, dị năng một khi bạo tẩu, Úc Hoa sẽ bị thương!
Có lẽ là vì mong muốn bảo vệ Úc Hoa chiếm thế thượng phong, Vưu Chính Bình đột ngột nhịn xuống, kiên nhẫn nghe Úc Hoa giải thích tại sao anh lại đến buổi hẹn hò.
Úc Hoa năm nay 23 tuổi, lớn hơn Vưu Chính Bình hai tuổi. Anh làm việc ở công ty đã hơn một năm, anh làm trợ lý phòng nhân sự của công ty sau thời gian thực tập. Ngày hôm qua, tổng giám đốc công ty đột nhiên gọi toàn bộ đàn ông dưới 25 tuổi vào phòng, đem những người có vẻ ngoài bình thường cho ra ngoài, để lại những người đàn ông có giá trị nhan sắc cao.
Tổng giám đốc nói rằng có một số tiền đầu tư đáng kể, có thể đàm phán được hay không là tùy thuộc vào những người trẻ tuổi này.
Trong miêu tả của tổng giám đốc, lão tổng của một công ty đầu tư đặc biệt giàu có (tức lão chiến hữu của cha Vưu Chính Bình) có một vãn bối tính tình táo bạo thích đánh người, giới tính nam, đang tìm kiếm người yêu ưu tú. Công ty bọn họ hiện đang tranh giành một khoản đầu tư, tuy rằng chuyện này có thể không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nhà đầu tư, nhưng tóm lại là cơ hội để kéo gần mối quan hệ.
Nhóm nhân viên trẻ tuổi mới bước vào xã hội nào dám nghĩ tới muốn có công việc lại phải bán nhan sắc, sôi nổi tỏ vẻ xu hướng giới tính bất đồng không thể đảm nhiệm. Tổng giám đốc bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng phương thức cổ xưa nguyên thủy nhất —— rút thăm.
Úc Hoa trúng thăm, đối phương bên kia nhìn thấy ảnh chụp và bằng cấp của Úc Hoa thì vô cùng hài lòng, tổng giám đốc tỏ vẻ cần phải biểu hiện thật tốt, chỉ có đối phương cự tuyệt anh, anh thì không có tư cách từ chối.
Úc Hoa đương nhiên sẽ không cúi đầu trước thế lực tư bản, anh cũng sẽ không thả chim bồ câu cho đối tượng hẹn hò, lần này anh đích thân đến đây giải thích lý do.
“À……” Nhịp tim Vưu Chính Bình bình tĩnh trở lại, cậu nhìn Úc Hoa, vẻ mặt ưu thương.
Vốn dĩ đây là chuyện tốt, hai bên đều là bị ép buộc hẹn hò, đều là ôm ý nghĩ cự tuyệt mà tới, gặp mặt ngồi xuống nói chuyện vui vẻ, trở về đối với trưởng bối/ lãnh đạo nói đối phương không coi trọng chính mình, vẹn cả đôi đường, ăn nhịp với nhau.
Cố tình……
Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm tách trà đang cầm trên tay, thấy nước trà đã đông cứng lại, vội hít một hơi thật sâu, tự nhủ ban thân phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Úc Hoa dùng thanh âm bình thản nói: “Tôi là một người không có chí lớn, kế hoạch cho cuộc sống tương lai của tôi là một cuộc sống bình yên. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ yêu, cũng không biết yêu là như thế nào.
“Kế hoạch tình cảm của tôi là từng bước gặp gỡ một người khát khao một gia đình êm ấm giống như tôi, là nam hay là nữ cũng không quan trọng. Sau một khoảng thời gian yêu nhau, sẽ lập gia đình trước năm 30 tuổi. Những ngày tháng có thể trở nên tầm thường, phần còn lại của cuộc đời sẽ tràn ngập những chuyện lông gà vỏ tỏi, có lẽ sẽ phát sinh một số cuộc cãi vã, nhưng đây là cuộc sống.
“Ồn ào nhốn nháo nửa đời người, đến khi về già, tôi và người yêu có thể nguôi ngoai những chuyện đã xảy ra hồi còn trẻ, chúng tôi tay nắm tay, nắm đến răng long đầu bạc.”
Cuộc sống bình yên mà anh khắc họa quá đẹp, làm dịu đi cảm xúc của Vưu Chính Bình không ít.
Vưu Chính Bình không dám nhìn thẳng đôi mắt của Úc Hoa, cậu cúi đầu nhìn nước trà đóng một lớp băng, nghĩ thầm cậu không có khả năng mang đến một tương lai như vậy cho Úc Hoa.
Thất tình, Vưu Chính Bình mượn động tác uống trà che dấu biểu tình không khống chế được, uống trà giống như uống bia, một ngụm xử lý hết tách trà đá.
“Vừa lúc, tôi cũng là bị người nhà ép đi hẹn hò, tôi còn muốn chơi thêm vài năm nữa đó.” Vưu Chính Bình đem tách trà quăng lên bàn với biểu tình kiên nghị, cậu là một người kiên cường, sẽ không bị những việc nhỏ nhặt như vậy lật đổ!
Giờ phút này đám đàn em ở ghế lô bên cạnh âm thầm nghe lén gấp muốn chết, bọn họ rất sợ Vưu Chính Bình sau khi thất tình sẽ làm nổ tung một vùng đồng bằng.
Sư Vĩnh Phúc dùng khẩu hình không tiếng động nói: Hay là báo cáo cấp trên hội báo mở một dự án khẩn cấp bậc một?
Lỗ tai Sầm Tiêu dán ở trên vách tường, lắc đầu với mọi người: Chờ một chút, có lẽ còn có biến.
Vưu Chính Bình ném tách trà lên bàn liền đứng dậy muốn đi, cậu phải rời khỏi ghế lô càng sớm càng tốt, lái xe đến nơi không có ai, phòng ngừa dị năng bạo tẩu.
“Xin đợi một chút!” Úc Hoa vội vàng nắm lấy tay Vưu Chính Bình, nghiêm túc nói, “Xin hãy tiếp tục nghe tôi nói, được không?”
Không còn gì để nói, Vưu Chính Bình tức giận kéo tóc giả ra, đeo túi lưới, giống như một tên hói đầu đủ màu sắc nhìn Úc Hoa.
Úc Hoa đã phải cố gắng rất nhiều mới kiềm lại tiếng cười, khả năng quản lý cảm xúc của anh là đỉnh cao, dù phải gặp những sự việc nguy hiểm như thế nào khi du hành xuyên thế giới, anh đều có thể mặt không đổi sắc, sau khi gặp gỡ Vưu Chính Bình lại suýt phá vỡ sức mạnh hai lần.
Có trời mới biết sau khi anh mời rời khỏi chiếc xe việt dã kia, anh quẹo vào trong một góc không hề có hình tượng mà cười bao nhiêu lần.
Thật vất vả mới ngừng cười, ở trong ghế lô suy nghĩ lý do cự tuyệt đối phương, Vưu Chính Bình bước vào với màn thổi bong bóng, khi nhìn thấy quả đầu cầu vồng kia, Úc Hoa suýt nữa lại cười ầm ra tiếng.
Cũng may Vưu Chính Bình lao ra ghế lô, cho Úc Hoa mười lăm phút thời gian cười trộm.
Vưu Chính Bình cho rằng cậu nhìn thấy Úc Hoa đang tao nhã châm trà, trên thực tế Úc Hoa lại cười đến mức cơ bụng nhức mỏi, mượn động tác châm trà che giấu tiếng cười sắp ầm lên.
“Bên trên chỉ là chủ nghĩa lý tưởng của anh,” Úc Hoa nhặt tóc giả lên, tầm mắt không dám dừng ở túi lưới bảy màu trên đầu Vưu Chính Bình, anh nhìn chằm chằm mái tóc giả nói, “Vừa rồi khi em đi vào trong ghế lô, anh mới phát hiện suy nghĩ của mình có bao nhiêu ấu trĩ.”
“Hả?” Vưu Chính Bình dùng cõi lòng chờ mong cùng ánh mắt thật cẩn thận nhìn về phía…… Đỉnh đầu Úc Hoa, Úc Hoa cúi đầu nhìn mái tóc giả mà không nhìn mắt của cậu a!
“Cuộc sống bình yên mà anh tưởng tượng là hai màu đen trắng.” Úc Hoa thâm tình nói với bộ tóc giả, “Anh có linh cảm, bỏ qua em, anh sẽ mất đi cơ hội duy nhất để cuộc sống tràn ngập màu sắc.”
Cười ầm lên cũng tốt, trìu mến cũng được, Úc Hoa phải thừa nhận một điều, anh bị nét đáng yêu của Vưu Chính Bình lôi cuốn rồi.
Lúc gặp được Vưu Chính Bình bên ngoài cửa sổ xe việt dã trong nháy mắt, Úc Hoa cảm thấy trên người cậu có một nguồn sức sống vô tận, một khắc kia anh liền biết, bỏ qua người này, cuộc sống của anh thật sự chỉ là một vũng nước đọng tĩnh lặng.
Vì thế Úc Hoa lén lút ghi nhớ bảng số xe, tính toán sau khi nghiêm túc lễ phép cự tuyệt đối tượng hẹn hò, dựa theo bảng số xe đi tìm đôi mắt ngập tràn sức sống kia.
Mà cuộc sống này rất có tính hài hước, vài phút sau, anh liền nhìn thấy sắc thái nồng đậm trong ghế lô ngập tràn sương mù.
“Anh là đang nói, muốn cùng tôi nghiêm túc hẹn hò sao?” Vưu Chính Bình nửa ngồi xổm, ngẩng mặt, nhất định phải nhìn thẳng vào hai mắt Úc Hoa.
Úc Hoa: “……”
Anh ngẩng đầu, dùng nghị lực lớn nhất nhìn thẳng Vưu Chính Bình: “Đúng vậy, anh không hy vọng tình cảm của chúng ta bắt đầu với việc ép buộc bất đắc dĩ, cho nên trước tiên anh muốn giải thích với em lý do của buổi hẹn hò này, sau đó xin phép em cho anh được theo đuổi em.”
Trong lúc nói chuyện, động tác của Úc Hoa mềm nhẹ đem đầu tóc giả đội lên đầu Vưu Chính Bình, lúc này mới lộ ra ý cười.
Một màn kia dường như là hình ảnh đóng băng trong lòng Vưu Chính Bình, trở thành một trong những hình ảnh đáng trân trọng nhất trong tình yêu của cậu.
Cũng trở thành ác mộng của đám người Sầm Tiêu.
Bốn năm, suốt bốn năm, mỗi khi có bất kỳ sự phát triển hoặc rắc rối nào trong tình yêu, Vưu Chính Bình đều sẽ đem chuyện này nói lại một lần.
Lần này Úc Hoa đang thất nghiệp, mối quan hệ giữa hai người đạt tới điểm đóng băng, Vưu Chính Bình lại nhịn không được nói: “Các cậu không biết anh ấy đối với anh tốt như thế nào đâu.”
Thực ra mọi người đều biết, anh đã nói vài trăm lần rồi. Sầm Tiêu và nhóm đàn em trao đổi ánh mắt, bắt đầu an tĩnh mà nghe Vưu Chính Bình nói ánh mắt chính nghĩa của Úc Hoa lúc xuất hiện ở cửa xe việt dã, thời điểm kiên trì săn sóc trong ghế lô khi chờ Vưu Chính Bình thay quần áo, lúc anh mang ý cười ôn nhu vì cậu mà đội mái tóc giả……
Cuối cùng, Vưu Chính Bình tổng kết nói: “Lần này anh ấy nhất định là quá khổ sở, anh phải làm gì để giúp anh ấy đây?”
Sầm Tiêu lau mặt, vừa định trả lời thì đột nhiên một giọng nói xa lạ truyền tới: “Anh ta hẳn là lo lắng cho kinh tế ở trong nhà đi, lương tháng của anh xác thật rất thấp.”
“Đúng vậy, tôi……” Biểu tình Vưu Chính Bình nháy mắt lạnh nhạt, “Anh là ai?”
Đám người Sầm Tiêu lúc này mới phát hiện một người đàn ông ăn mặc cực kỳ sáng chói, giống như một con chim công đứng giữa đám đông, bọn họ cũng không biết người này xuất hiện từ khi nào.
“Tôi,” người nọ tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt đào hoa, hắn từ trong túi áo lấy ra chứng minh thư, “Tôi tới đây để lấy giấy chứng nhận cư trú, lúc mới vừa vào tôi có nghe thấy anh nói người yêu anh lạnh nhạt với anh.”
“Giấy chứng nhận cư trú được cấp ở cộng đồng đối diện.” Vưu Chính Bình nghiêm túc nói.
“Nơi này không phải xã khu sao?” Người đàn ông chim công nghi hoặc nói.
“Chúng tôi ở đây với tư cách là một văn phòng khẩn cấp tạm thời, chỉ khi xã khu cùng đồn công an địa phương quá bận rộn, chúng tôi mới có thể hỗ trợ. Con dấu chính thức ở đối diện xã khu, anh hãy tới đó khai.” Câu trả lời của Vưu Chính Bình vô cùng chính thức.
“Vậy à, vậy quấy rầy rồi.” Người đàn ông chim công trước khi đi còn nháy mắt với Vưu Chính Bình, “Anh phải kiếm tiền, mới có thể giúp người yêu giảm bớt áp lực trong cuộc sống.”
“Ừ, cảm ơn lời khuyên của anh.” Vưu Chính Bình đứng dậy, đưa người đàn ông chim công rời đi.
Người đàn ông chim công đi rồi, Vưu Chính Bình lập tức nói: “Kiểm tra xem, xem anh ta đi vào từ lúc nào.”
Sầm Tiêu gọi giám sát ra chiếu lại, thấy người đàn ông chim công đại khái đứng ngoài cửa khoảng chừng ba phút, trong lúc này Vưu Chính Bình vẫn luôn ở giảng giải lịch sử tình yêu cùng những phiền não trong cuộc sống hôn nhân, không hề đề cập tới sức mạnh dị năng.
Bọn họ đã được đào tạo, ngày thường nói chuyện làm việc đều rất cẩn thận, coi như nhất định phải nhắc tới nhiệm vụ, dị năng cũng sẽ dùng tiếng lóng, tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra.
“Các cậu gửi tư liệu cho xã khu,” Vưu Chính Bình phân phó hai đàn em, “Hãy quan sát người này.”
“Có vấn đề sao?” Sầm Tiêu hỏi.
“Đứng ở trước cửa ba phút thế nhưng trong chúng ta không ai phát hiện ra hắn, hắn có thể là người thường sao?” Vưu Chính Bình nghiêm mặt nói, “Cậu cùng anh đi Cục Công An điều tra toàn bộ hồ sơ dữ liệu của hắn.”
Mới vừa rồi trong nháy mắt người đàn ông chim công lấy ra chứng minh thư, Vưu Chính Bình đã nhớ kỹ dãy số ID của hắn.
Mọi người phân công hành động, trên đường Vưu Chính Bình cùng Sầm Tiêu đi Cục Công An vẫn luôn trầm mặc không nói, Sầm Tiêu nghĩ thầm, lão đại bọn họ tuy rằng yêu đương không đáng tin cậy, nhưng năng lực chấp hành nhiệm vụ vẫn là hàng đầu.
Khi sắp đến trước cửa Cục Công An, Vưu Chính Bình bỗng nhiên nói: “Mấy năm nay anh vẫn luôn được Úc Hoa nuôi, anh đã bí mật tiết kiệm tiền trợ cấp cùng tiền thưởng, đại khái cũng ba bốn trăm vạn tiền tiết kiệm, cậu nói xem nếu anh nói với Úc Hoa là anh trúng thưởng, thế nào?”
Sầm Tiêu: “……”
Hắn giật giật khóe miệng nói: “Em cảm thấy Úc Hoa hẳn là không giống người…… Đơn giản bị lừa như vậy.”
“Ồ, vậy phải suy nghĩ biện pháp khác thôi.” Vưu Chính Bình thở dài.