Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 18


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 18

Sau khi cặp chồng chồng sầu muộn rời khỏi văn phòng làm việc, một mình Chân Lê cuộn mình nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để kiếm được tiền trong tương lai.

Úc Hoa chỉ cho hắn ba năm, hơn nữa không phải ba năm kiếm một trăm triệu, mà là ba năm đưa cho Úc Hoa một trăm triệu, bản chất là khác nhau nha.

Dựa theo hợp đồng, tiền lương Úc Hoa cũng không cao, nhân viên mới đưa ra mức tiền lương quá cao là không hợp lý. Cho dù hắn đưa cho Úc Hoa một năm 1 triệu tiền lương, thì ba năm cũng không có cách nào đưa hết 100 triệu.

Điều thực sự có giá trị chân chính là cổ phần 40% của Úc Hoa, nhưng đây là tiền lời của văn phòng làm việc, không phải tiền lương của Úc Hoa.

Cho nên nhất định phải phát triển phòng làm việc này trở nên rực rỡ, mới có thể có một không gian cung cấp một trăm triệu.

Muốn xây dựng một phòng làm việc tốt, biện pháp duy nhất của Chân Lê chính là bán khuôn mặt mình.

Nhưng mà giờ phút này, một chiếc gương nho nhỏ xuất hiện trước mặt của hắn, trên đó viết những dòng chữ thấm đẫm vô tình.

Rõ ràng hắn và Úc Hoa đã thương lượng về phương thức kiếm tiền rồi mà, hiện tại lại muốn hắn hủy dung, hủy dung rồi thì sao mà kiếm tiền đây?

Chân Lê vô cùng thống khổ, hắn nhìn vào hư ảnh trong gương nói: “Không thể suy nghĩ một biện pháp khác sao? Tôi…… Cùng người khác xào CP, hoặc là tôi đi hộp đêm say khướt rồi tỏ ra mình thích phụ nữ…… Không đúng, vốn dĩ tôi cũng không thích đàn ông, ai tôi cũng không thích, vì cái gì muốn hủy dung?”

Hắn chưa kịp nói hết lời, Úc Hoa đã tàn nhẫn cất gương trang điểm đi. Bởi vì Vưu Chính Bình đã tính tiền xong, Úc Hoa không thể để cho người yêu nhìn thấy mình tự dưng khơi khơi không không lại đi soi vào gương trang điểm, anh không nghe được lời Chân Lê nói.

Nhìn thấy chiếc gương biến mất, đại thần đã không để ý đến mình nữa rồi, Chân Lê mở camera điện thoại ra, tự sướng một phát, trên trang web phát sóng trực tiếp đăng một status: Full HD không trang điểm, không bộ lọc, lưu lại làm kỷ niệm, sau này sẽ không còn cơ hội nữa rồi [ hình ảnh ].

【 khi tui nhìn thấy lớp trang điểm đậm, cứ tưởng mặt sẽ đầy mụn cám, mụn đầu đen, vết nám, ai ngờ lại ưa nhìn thế này cơ chứ, ông chủ Chân đang cố tình khoe dung mạo mình sao? 】

【 tui đã nhìn chằm chằm và giám định rất lâu vào bàn ghế và rèm cửa ở phía sau, xác thực là không mở bộ lọc, không photoshop, đích thị là bản gốc. 】

【 tui không tin, không trang điểm sao lại có làn da tốt như vậy chứ, trừ phi bạn yêu cầu tui kéo lông mi, con người làm sao có thể mọc lông mi dài như vậy chứ? Lông mi yêu quái sao? 】

【 có phải ma quỷ đang kéo lông mi hay không? Lỡ đâu kéo rớt thì làm sao bây giờ? Em thì khác nha, hãy cho phép những đầu ngón tay em lướt qua mái tóc đen dày của anh đi, em không tin tóc anh là thật đâu, sao mà người trẻ tuổi thời hiện đại lại không bị hói đầu chứ! 】

【 chẳng lẽ chỉ có mình tui quan tâm những lời không có cơ hội này trong tương lai thôi sao? Ông chủ Chân có phải dự định sẽ từ bỏ giới nổi tiếng trên internet rồi chuyển sang con đường trang điểm, không xuất hiện khi không trang điểm nữa hay không? 】

“Không phải đâu……” Chân Lê nhìn bình luận lầm bầm lầu bầu.

Hắn lần lượt nhấn like cho những bình luận khen mình đẹp trai, thổi phồng đến mức dễ nghe những người khen hắn đẹp.


Vì để lưu lại một kỷ niệm cho khuôn mặt của chính mình, Chân Lê đặt một phần cơm, tất cả đều là rượu.

Hắn khiêng ba thùng rượu trắng, rượu vang đỏ, bia đi đến công viên nhỏ gần tòa nhà văn phòng, khui một lon bia, vô cùng bi thương mà nốc lấy.

Chân Lê không thể xuống tay với khuôn mặt mình khi đang thanh tỉnh, hắn làm không được. Hắn cũng không hy vọng ngày mai từ Úc Hoa tự mình động thủ, nếu đại thần xuống tay, thứ bị hủy diệt kia không chỉ có mặt thôi không đâu.

Chân Lê lên kế hoạch thừa dịp say rượu, một đầu đánh vào ông chú già trong công viên, đâm một cái vỡ đầu chảy máu, gãy sống mũi, cũng coi như xứng đáng với ơn cứu mạng của đại thần. Úc Hoa đã cắt bỏ hệ thống, nhưng cũng vì hắn để lại tủ quần áo cùng dạ dày thứ nguyên. Tuy rằng không còn giá trị nhan sắc, nhưng ít nhất hắn vẫn còn quần áo và đồ ăn ngon mà.

Tửu lượng của Chân Lê cũng không tốt, uống xong bốn lon bia thì đã ngà ngà say.

Hắn loạng chọng ném lon bia vào thùng rác tái chế, lại khui ra một chai rượu vang đỏ.

Vị giác dần dần bị sự kích thích của cồn mà tê liệt, hắn bắt đầu không cảm nhận được độ hăng của rượu, chỉ cảm thấy rượu vang mới vừa khui ra rất ngọt ngào, bắt đầu điên cuồng uống vào giống như uống nước.

Sau khi nốc 750ml rượu vang đỏ vào bụng, Chân Lê đã uống đủ say, hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào chai rượu vang đỏ, mơ mơ màng màng nghĩ đến việc đập chai rượu vào đầu, có thể bị đa chấn thương luôn.

Sau khi nhìn một lúc lâu, Chân Lê lắc đầu nói: “Không được, mảnh vỡ thủy tinh sẽ gây khó khăn cho người dọn vệ sinh, còn có khả năng khứa bàn chân của mèo và chó trong công viên, đó là không văn mình, thiếu thân thiện với môi trường.”

Hắn lại ngoan ngoãn đem chai rượu ném vào thùng rác, lẳng lặng ngửa đầu nhìn một cây đại thụ.

“Nếu có thể ăn xiên nướng thì tốt rồi, vừa rồi quên đặt mất.” Trước khi đâm đầu vào thân cây, Chân Lê quyết định ăn một bữa thật ngon.

Hắn lấy điện thoại ra, đang bối rối không biết nên gọi món gì thì thấy một ông cụ tay trái cầm lồng chim, tay phải xách theo một túi thức ăn thơm ngào ngạt đi về phía hắn.

Chân Lê ngửi được mùi thơm của thức ăn chính, lẳng lặng nhìn ông cụ, thấy ông cụ dừng lại trước mặt mình, không khỏi hỏi: “Đây là bác mua sao? Nhiều như vậy tối nay có ăn hết không? Cho con mua lại một nửa được không?”

Ông cụ cười ha hả ngồi trên băng ghế dài của công viên, nói với Chân Lê: “Tiểu tử, ông cụ đây mua một ít thức ăn nấu chín, muốn phối hợp với chút rượu, ở đây cậu lại có không ít rượu, chúng ta đổi nó đi?”

Chân Lê liên tục gật đầu, khuôn mặt đỏ au đưa cho ông cụ một chai rượu trắng.

“Đây, những thứ này cho cậu.” Ông cụ đưa một túi thức ăn nấu chín cho Chân Lê.

Chân Lê thấy ông cụ mở túi đồ ăn và lấy nó bằng tay không, vội nói: “Đừng, không vệ sinh, rượu trắng không phải uống, là dùng để rửa tay khử trùng.”

“Khử trùng, khử trùng!” Con vẹt trong lồng chim kêu lên.


“Cậu thật là phiền phức.” Ông cụ lạnh lùng liếc nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của Chân Lê, hai người vô cùng xa hoa rửa tay bằng rượu trắng 50 độ, lúc này mới uống bia và ăn đồ ăn.

Chân Lê gặm một cái đùi gà, lại uống thêm hai lon bia, hoàn toàn xỉn quắc cần câu.

Gió đêm thổi qua mặt hắn, hắn nhìn ông cụ trước mặt, “Oa” một tiếng khóc lên: “Con luyến tiếc, con thật sự luyến tiếc, con nên làm cái gì bây giờ đây?”

Ông cụ không ngờ hắn say rượu đến phát điên, hơn nữa nói khóc liền khóc, kinh ngạc nói: “Cậu luyến tiếc cái gì?”

Chân Lê chỉ vào mặt mình nói: “Bác có biết con yêu nó bao nhiêu năm rồi không? Từ khi bắt đầu thẩm mỹ, con vẫn luôn yêu nó, che chở nó, bảo vệ nó hao tổn hết tâm tư, ngay cả khi bị tai nạn xe hơi con cũng cố gắng bảo vệ nó. Con yêu nó như vậy, tại sao nó lại rời bỏ con chứ?”

Người qua đường vào buổi tối, nghe thấy thanh âm của một chàng trai khóc tới mức tê tâm phế liệt, bọn họ lờ mờ nghe được mấy chữ “Yêu nó”, “Luyến tiếc”, “Rời đi”, không khỏi âm thầm thở dài, đây là một câu chuyện tình khiến người ta thương tâm mà.

“Đợi đã, từ từ nè,” ông cụ ngoáy ngoáy lỗ tai, kinh ngạc nói, “Cậu nói cậu yêu cái gì?”

“Đương nhiên là mặt của con,” Chân Lê nức nở nói, “Con không yêu đàn ông, cũng không yêu phụ nữ, con chỉ yêu mấy vạn bộ quần áo trong tủ cùng với khuôn mặt tương xứng với những bộ quần áo đó. Con không có ý định làm tổn thương người khác mà, sao lại lam nhan bạc mệnh chứ.”

Hắn ợ một phát, ước lượng tốc độ xuất phát, đứng cách xa thân cây vài bước, đứng đối diện với thân cây làm một tư thế chạy lấy đà.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Ông cụ sợ ngây người, ngốc ngây đến mức bộ râu trắng giả kia rụng hết. Hắn lung tung nhặt râu bừa bãi dán lên mặt, nhưng bởi vì quá nôn nóng mà không chỉ không dán được râu mà thậm chí còn làm rớt mất một mảng da nhăn nheo trên mặt.

“Con muốn cùng người yêu từ biệt tại đây, dùng nó để tế điện nhân sinh mới của con.” Chân Lê say rượu nói lời trữ tình, “Từ xưa đến nay, ân và nghĩa đều tiến thoái lưỡng nan, chỉ được quan tâm một điều mà không được quan tâm điều còn lại, hức hức hức! Không thể nói nữa, nói nữa thì men say đi mất, sẽ không mang đến dũng khí cho con nữa, không có can đảm do rượu mang lại thì làm sao con có thể hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ chứ?”

Dứt lời, chân sau hắn vừa giẫm, dùng tốc độ nhanh nhất đâm sầm vào thân cây.

“Cậu bị điên à!” “Ông cụ” vọt một phát tới trước thân cây, kịp thời chặn lại Chân Lê.

Đầu Chân Lê đâm vào trong lòng ngực của “Ông cụ”, say khướt ngẩng đầu, hỏi: “Ông làm gì vậy? Con vất vả lắm mới chạy tới mà.”

Giọng điệu vô cùng không vui.

“Chân Lê, cậu có phải bị ngốc rồi hay không? Đâm một phát, sức lực lại không nhỏ, đau chết mất.” “Ông cụ” che lại ngực nghiến răng nghiến lợi nói, Chân Lê lại chưa bao giờ giới thiệu tên mình cho đối phương, “Ông cụ” lại ở dưới tình thế cấp bách nói ra tên họ của hắn.

Nhưng Chân Lê đã say đến mức không tỉnh táo, hắn không phân biệt được ý tứ của “Ông cụ”, chỉ là lẩm bẩm nói “Vì sao lại muốn cản con”.


“Ông cụ” ôm Chân Lê không đứng vững, ra vẻ như đang đỡ hắn, trên thực tế nhỏ giọng nói ở bên tai: “Chân Lê, thực ra tôi là người của Liên Minh Thông Quan tới tiếp ứng cậu, tôi nhận thấy cậu có vẻ đang gặp khó khăn, cậu có biết thân phận của boss tối thượng hay không?”

Không nhắc tới boss tối thượng thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Chân Lê liền bị rượu chơi tới điên, không đề cập tới boss tối thượng là ai, một lòng chỉ muốn đâm sầm vào gốc cây hủy dung.

“Ông cụ” không còn cách nào khác, đành phải cho Chân Lê một chưởng, sau đó thu thập tàn cục trong công viên, tránh lưu lại dấu vân tay và DNA của bản thân.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hắn đỡ Chân Lê đang hôn mê lên một chiếc xe việt dã đang đậu bên đường.

Một chiếc xe việt dã đậu vào trong gara của cặp chồng chồng sầu bi, Úc Hoa xuống xe mở cửa xe từ ghế phụ cho Vưu Chính Bình, hai người cơm nước xong xuôi đã về đến nhà.

Từ khi Vưu Chính Bình trở thành trợ lý cảnh sát và dùng xe điện mini làm phương tiện đi lại, xe trong nhà liền để Úc Hoa lái. Chiếc xe này vốn dĩ là anh mua cho Vưu Chính Bình, sau khi có được xe, Vưu Chính Bình đã lôi kéo đám đàn em ra ngoài đi phượt, việc cắt băng khánh thành cho xe mới chỉ là thứ yếu, cơ bản chỉ là muốn khoe thôi.

Mà do Úc Hoa thất nghiệp, Vưu Chính Bình đã lựa chọn một công việc vất vả hơn, xe việt dã ngược lại thuộc về Úc Hoa.

Mỗi lần lái chiếc xe này, Úc Hoa đều sẽ âm thầm hạ quyết tâm, anh nhất định phải sống một cuộc sống thoải mái và bình yên như thế một lần nữa.

Hai người về đến nhà, mới vừa mở cửa ra, Úc Hoa liền cảm thấy không khí trong phòng có chút vi diệu.

Tiểu đội của Liên Vũ Phàm khám xét căn nhà rất cẩn thận, không để lại một chút dấu vết nào, thậm chí còn không thay đổi vị trí của sợi tóc trên mặt đất, bọn họ đã thực sự đến và đi một cách vô tung vô ảnh.

Nhưng Úc Hoa vẫn nhận ra là có người ngoài đến nhà mình, điều này không được xác nhận thông qua chứng cứ, mà là cái nhìn sâu sắc của anh khi anh là Thông Quan Giả, khi mới vừa vào phòng anh liền cảm thấy không khí trộn lẫn với hơi thở không thuộc về mình và Vưu Chính Bình, giống như địa bàn của một động vật nhỏ bị mãnh thú xâm nhập vào.

Ngay cả khi Úc Hoa hấp thu năng lượng hệ thống của Chân Lê, các năng lực của anh vẫn đang dần dần khôi phục một cách không thể cưỡng lại.

Nhận ra điều này, Úc Hoa không thể không siết chặt cách tay của mình, anh cần những sấm qun giả mới, hệ thống năng lượng mới để kìm hãm sức mạnh càng ngày càng tăng của anh.

Úc Hoa đã sớm đoán trước được nhà mình sẽ bị bí mật điều tra, anh biết Tổ Chức Thủ Hộ điều tra nhất định phải có bước này. Úc Hoa nghi ngờ rằng trong nhà mình có thể đã được lắp cameras, trước khi giải tỏa nghi ngờ, anh cần phải làm bộ không biết đến những cameras theo dõi này.

Úc Hoa tự nhiên cởi áo khoác, lại thuận tay giúp Vưu Chính Bình lấy đồ mặc ở nhà. Nhìn người yêu ngoan ngoãn thay quần áo, trong lòng Úc Hoa lại thấy không vui, anh vốn định cùng Vưu Chính Bình thân cận một phen, nhưng lại không có ý định luyện tập sức mạnh eo dưới sự giám sát của Tổ Chức Thủ Hộ, đêm nay chỉ có thể tâm như nước lặng thôi.

Nhưng Vưu Chính Bình không biết chuyện này, hôm nay cậu được phát lương, hai người mới vừa ăn xong bữa tối, Vưu Chính Bình lại bị Chân Lê cho ăn dấm, trong tình huống này nếu như tối nay không làm cái gì hết, thực sự giống như tình cảm tiến vào thời kỳ nguội lạnh.

Úc Hoa vô cùng khó xử.

Trong lúc thay quần áo, Vưu Chính Bình âm thầm quan sát hoàn cảnh ở trong nhà, nhận thấy tiểu đội của Liên Vũ Phàm không để lại bất kỳ cái gì, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đáp ứng cục trưởng Tiêu phối hợp điều tra Úc Hoa, nhưng điều kiện là không thể cài thiết bị theo dõi trong nhà. Vưu Chính Bình có thể gần gũi quan sát Úc Hoa, người khác thì không được.


Vưu Chính Bình biết trong nhà an toàn, không có người ngoài giám sát, nhưng tên Liên Vũ Phàm chết tiệt kia không biết giấu máy nghe trộm ở chỗ nào trên người cậu!

Nhất định là nó đã được bí mật dính vào da khi ngã vào bàn làm việc lúc sáng, Liên Vũ Phàm không biết dùng biện pháp gì khiến cho Vưu Chính Bình không hề phát hiện, thậm chí không tìm thấy máy nghe trộm được đặt ở chỗ nào.

Vưu Chính Bình không hy vọng có người nghe lén góc tường chồng chồng bọn họ, nhưng hôm nay Úc Hoa tìm được công việc, lại có mục tiêu mới trong tương lai, bầu không khí vô cùng tốt, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Vưu Chính Bình vô cùng khó xử.

Sau khi hai người sầu khổ thay bộ quần áo thoải mái ở nhà, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, tươi cười ôm lấy nhau nhưng trong tim lại thấp thỏm, môi càng ngày càng gần……

“Em đi đánh răng đã, do tối nay ăn rau hẹ.” Vưu Chính Bình nói.

“Anh đi tắm, trên người toàn mồ hôi.” Úc Hoa nói.

Chồng chồng trăm miệng một lời nghĩ ra lý do, thấy đối phương cũng vừa vặn có việc, trong lòng đồng thời thầm nghĩ: “Thật tốt quá!”

Căn nhà Úc Hoa mua rất lớn, diện tích chừng 200 mét vuông, có một phòng bếp lớn cùng ba cái toilet. Hai phòng ngủ chính hướng ánh mặt trời đều có toilet, trong góc phòng khách có một toilet chung.

Hai người nhanh chóng chạy đến hai phòng tắm khác nhau xối vòi sen, trong lúc tắm, Vưu Chính Bình nhận được tin nhắn của Liên Vũ Phàm, nói rằng đã tìm thấy bằng chứng quan trọng, muốn Vưu Chính Bình trở về căn cứ càng sớm càng tốt.

Sầm Tiêu phối hợp với Liên Vũ Phàm gửi cho Vưu Chính Bình một tin nhắn yêu cầu làm thêm giờ vào ban đêm.

Vưu Chính Bình nói nội dung tin nhắn cho Úc Hoa, nhanh chóng mặc quần áo rồi rời đi, trước khi đi còn để lại trên mặt Úc Hoa một nụ hôn thay cho lời xin lỗi.

Úc Hoa thấy Vưu Chính Bình phải tăng ca để thực hiện nhiệm vụ, anh vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa thấy đau lòng cho người yêu, âm thầm cảm thấy may mắn vì Vưu Chính Bình tăng ca, nếu không tối nay nhất định sẽ bị người ngoài nhìn trộm.

Sau khi Vưu Chính Bình rời đi, Úc Hoa trông như nhàm chán mà đi tới đi lui trong nhà, thực tế đang âm thầm kiểm tra từng phòng.

Trước khi lên giường đi ngủ, anh có cố ý đẩy điện thoại “vô tình” rơi xuống đất, Úc Hoa thừa dịp khom lưng nhặt điện thoại, âm thầm nhìn thoáng xuống gầm giường.

Cái liếc mắt này khiến trái tim của Úc Hoa đập nhanh —— hộp điện thoại không thấy đâu.

Cái điện thoại mà Vưu Chính Bình tích cóp bốn tháng tiền lương tặng cho anh, nửa tháng trước bởi vì sức mạnh của Úc Hoa tăng vọt nên đã bị anh bóp nát, anh dự định sau này chờ khôi phục năng lực lại sẽ sửa chữa lại nó, bây giờ lại không thấy.

– ———————————-

Tác giả có lời muốn nói: Sấm quan giả trong mắt người thủ hộ: Kẻ phá hoại, âm hiểm, ngoan độc, là khối u ác tính cần phải thanh trừ.

Sấm quan giả trong mắt hệ thống: Công cụ và đồ chơi duy trì hoạt động bình thường của hệ thống, và là quân cờ để loại bỏ Úc Hoa.

Sấm quan giả trong mắt Úc Hoa: Hoàn thập toàn đại bổ, nếu như không có ai, anh sẽ lại đi phá nhà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.