Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 117
Hoàn Tử Hư thật sự không thể lý giải nổi mạch não của Úc Hoa, Úc Hoa có thể chi ra hàng triệu để mua nhà cho hắn, tại sao lại cứ chấp nhất với 200 tệ tiền xe này chứ?
Hắn đâu nào biết, nhà ở, phòng làm việc trong tòa nhà văn phòng, toàn bộ căn hộ chung cư đều là tiền của hệ thống để lấy lòng, Úc Hoa chưa bao giờ đem số tiền đó thuộc về mình. Nhưng 200 tệ thì khác, là số tiền được sinh ra từ mồ hôi và nước mắt của Úc Hoa, số tiền này lại bị tổn thất trong kế hoạch của Hoàn Tử Hư, cho đến bây giờ vẫn chưa được trả lại đó.
“Khụ, số tiền này để tôi trả cho.” Cục trưởng Tiêu ho nhẹ một tiếng nói, “Dù sao thì cũng là tổn thất kinh tế do chiến đấu với kẻ phá hoại, phù hợp với điều kiện chi trả.”
“Vậy làm phiền cục trưởng Tiêu rồi.” Úc Hoa đổi tay cầm □□ đưa cho cục trưởng Tiêu.
cục trưởng Tiêu có thể nói ra lời này, có nghĩa là ông đã hiểu ý đồ của Úc Hoa.
Từ lúc bước vào, Úc Hoa đã bày ra thực lực áp đảo của anh.
Cái gọi là “Dùng dị năng nấu cơm chỉ vì muốn tiết kiệm điện”, “Trong nhà không có bàn lớn nên phải chuyển bàn hội nghị từ văn phòng đến” và những cách nói có vẻ keo kiệt khác, chẳng qua là một cái cớ để Úc Hoa thể hiện sức mạnh của mình.
Úc Hoa là đang nói với bọn họ, thực lực của anh đã đạt đến trình độ biến nặng thành nhẹ. Lớn để chống đỡ lấy đất trời, chống đỡ sự tấn công của hệ thống; có thể vừa nấu cơm nấu nước vừa xử lý công việc hàng ngày.
Cục trưởng Tiêu cho rằng, Úc Hoa đang lần lượt vạch trần thân phận của những người thủ hộ và kẻ phá hoại là đang ép ông mở miệng thừa nhận thân phận của những người trong phòng làm việc. Cho dù là tiếp nhận Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, hay là tha thứ cho giám đốc Hus, hoặc là hiện tại giúp Hoàn Tử Hư trả tiền bắt xe cho Úc Hoa, toàn bộ là muốn tỏ thái độ và tiếp nhận những kẻ phá hoại.
Thấy cục trưởng Tiêu nhận lấy hóa đơn, lúc này Úc Hoa mới ngồi xuống bên cạnh Vưu Chính Bình rồi nói: “Mọi người đều ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người mới cầm đũa lên, bữa cơm này của Úc Hoa rất là chu đáo, dường như là điều tra hết sở thích của mọi người, ngay cả giám đốc Hus cũng có một tô cơm chó đặc biệt trước mặt nó, con vẹt của Nguyên Lạc Nhật cũng có được thức ăn cho chim.
“Lăn lộn lâu như vậy, đồ ăn nguội hết rồi.” Vưu Chính Bình nói.
Vưu Chính Bình hơi có chút khẩn trương, bây giờ giống như lần đầu tiên cậu giới thiệu người yêu mình với lãnh đạo và đồng nghiệp, làm một bữa ăn ngon là điều đương nhiên, bởi vì mọi người thẳng thắn gặp mặt nhau nên đã tốn rất nhiều thời gian, cho nên đồ ăn đã nguội mất.
“Không sao đâu.” Úc Hoa nói.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, thức ăn trên bàn lập tức trở nên nóng hổi.
Sầm Tiêu – người mẫn cảm với năng lực hệ lửa nhìn cục trưởng Tiêu, nhỏ giọng nói: “Không phải là hâm nóng đâu.”
Cục trưởng Tiêu gắp một miếng thịt ba chỉ cho vào trong miệng, vốn là muốn kiểm tra một chút thực hư xem đồ ăn dùng nhiệt của Úc Hoa là có năng lực gì, nào ngờ không biết Úc Hoa làm đồ ăn như thế nào, này thịt kho tàu này béo mà không ngán, vào miệng là tan, mới cho vào trong miệng thì giống như một chiếc chân dài chui thẳng vào cổ họng, còn chưa có kịp nhai hai lần thì đã nuốt xuống, chỉ để lại một dư vị hương thơm trong khoang miệng và một chiếc đầu lưỡi suýt nữa thì bị cắn đứt.
Trước kia chỉ nghe nói hàng ngày Vưu Chính Bình khoe cuộc sống hôn nhân của mình trong nhóm người thủ hộ, khoe tay nghề của Úc Hoa, lúc đóc cục trưởng Tiêu không hề đê trong lòng. Hôm nay nếm được một miếng thịt kho tàu mà ông thích nhất thì mới thưởng thức được tài năng nấu ăn của Úc Hoa, khó trách đám người Sầm Tiêu luôn chạy tới đây để cọ cơm.
Không nhìn ra được là dị năng gì, à, ăn thêm một miếng nữa coi.
Cục trưởng Tiêu vươn đũa tới món thịt kho tàu, lại thấy chiếc dĩa đã trống không.
Theo động tác đụng đũa dần đầu của lãnh đạo, các cấp dưới cũng không chút do dự đi theo bước chân của cục trưởng Tiêu, vươn đầu đũa đầy tội lỗi về phía món thịt kho tàu. Nhóm người thủ hộ đã được huấn luyện bài bản, động tác đồng đều, đặc biệt là tiểu đội Sầm Tiêu, là một nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực càn quét đồ ăn.
Khi cục trưởng Tiêu còn đang nhấm nháp, các thành viên trong tiểu đội Sầm Tiêu đã cắn nuốt bốn năm miếng thịt.
Hoàn Tử Hư xuống tay chậm nên không gắp được một miếng nào, Phong Khôi ỷ vào chiều dài cánh tay thì cũng chỉ gắp được một miếng, sau đó chia làm đôi đưa cho Hoàn Tử Hư một nửa.
“Tiểu Vưu nói với tôi là ngài thích nhất món thịt kho tàu này, món này là tôi chuẩn bị riêng cho ngài, hương vị như thế nào?” Úc Hoa nói.
Chuẩn bị riêng cho ông mà còn bị mấy tên này cướp hết! Cục trưởng Tiêu không vui liếc mắt nhìn cả đám người, lúc này mới hàm súc nói: “Hương vị không tồi, nấu như thế nào thế, không đúng, tôi không nhìn ra cậu đã làm nóng đồ ăn như thế nào.”
“Không có gì đâu, chỉ là khôi phục lại trạng thái khi nó còn chưa nguội mà thôi.” Úc Hoa nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, phảng phất như năng lực này không đáng để nhắc tới.
Đối với anh mà nói, điều này quả thật là không đáng để nhắc tới.
Sầm Tiêu cứ băn khoăn không biết đây là năng lực giảm thời gian, giảm không gian hay là thay đổi trạng thái của của bản thân vật chất, hắn suy nghĩ nửa này thì thấy rằng mình căn bản không thể lý giải được ba loại năng lực này. Điều mà hắn suy nghĩ thông suốt chính là, nếu như Úc Hoa cón thể đem tất cả những món ăn trở về trạng thái tốt nhất, vậy thì tại sao món cá cô đơn trước mặt hắn vẫn đen thui thế này?
Là đang ám chỉ hắn nếu như đốt đèn quá sáng thì sẽ dễ biến thành than đúng không?
Sầm Tiêu không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể thương thay cho số phận hẩm hiu gắp lên một miếng cá chiên, hưởng thụ đãi ngộ món cá cháy khét lẹt này.
Thấy cục trưởng Tiêu và Úc Hoa không có ý định nói chuyện chính sự, Vưu Chính Bình cũng dẫn đầu ăn cơm, một đám hơn hai mươi dị năng giả buông bụng mà ăn, thức ăn trên bàn gió cuốn mây tan mà biến mất, chỉ còn lại hai mươi mấy chiếc dĩa trống trơn.
Trong cái chén trước mặt Úc Hoa có mấy miếng thịt mà Vưu Chính Bình liều mạng chém giết cướp về được, là đặc biệt gắp cho người yêu của cậu.
Đồ ăn qua chiếc đũa của Vưu Chính Bình, Úc Hoa đã ăn rất ngon.
Sau khi ăn cơm xong thì đã là 8 giờ 30, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, bên ngoài mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, vô số những tia sét xẹt qua ô cửa sổ nhà Úc Hoa, tiếng sấm dường như đang nổ tung ở bên tai, giống như người nào đó đang rống giận.
Tất cả mọi người trong nhà đều không cảm thấy sợ hãi, thái độ thong dong và thần sắc bình tĩnh của Úc Hoa đã khiến cho căn phòng 180 mét vuông này trở thành pháo đài kiên cố nhất.
“Tôi đi rửa chén.” Úc Hoa đứng dậy nói.
“Không cần.” Cục trưởng Tiêu ngõ nhẹ ngón tay một cái, một dòng nước mang tất cả chén đũa trên bàn xuống nhà bếp, vòi nước tự động mở ra, trong nháy mắt chén dĩa đã được rửa sạch sẽ.
Cục trưởng Tiêu điều khiển dị năng, rửa sạch mặt bàn, những giọt nước trên mặt bàn và chén dĩa lăn quanh chỗ thoát nước, trong nhà một giọt nước cũng không còn.
Mọi người đều nghiêm nghị, năng lực của cục trưởng Tiêu đủ để bổ đôi sông lớn, không ngờ rằng độ tinh tế cũng cao đến như vậy.
Thấy cục trưởng Tiêu giúp anh rửa chén mà không nói gì, biểu tình của Úc Hoa có chút cô đơn. Anh không hề mua máy rửa chén khi thiết kế nhà cửa, mà là mỗi này đều kiên trì tự mình rửa chén, không phải là bởi vì keo kiệt, mà là anh muốn hưởng thụ cái cảm giác sinh hoạt này.
Vui vẻ, phiền chán, vui sướng, tầm thường, từng chút từng chút một đều là thời gian.
Cục trưởng Tiêu đã đoạt đi niềm vui cuối cùng của anh, Úc Hoa không mấy vui vẻ, nhưng ngẫm lại cái người trước mặt này là lãnh đạo của Tiểu Vưu, nghĩ thầm thôi bỏ đi. Lãnh đạo mà, không cho người khác ngột ngạt thì lãnh đạo cái gì chứ.
Úc Hoa pha cho mỗi người một ly trà, dẫn đầu nâng ly trà lên nói: “Ăn xong bữa cơm này, uống xong ly trà này, nhóm người thủ hộ và sấm quan giả có thể tính làm một hay không?”
Lời này khiến Chân Lê sinh ra cảnh giác, hắn bỗng nhiên nhớ tới những lời mà Úc Hoa đã từng nói “Tôi vĩnh viễn không bao giờ hy vọng người thủ hộ và kẻ phá hoại có một ngày hợp tác với nhau”, hiện tại Úc Hoa lại tự mình gỡ bỏ sự hiểu lầm giữa hai bên, thúc đẩy tạo ra một màn này, là vì điều gì?
Cục trưởng Tiêu dẫn đầu xuống một ngụm trà, buông chung trà nói: “Nói đi, mục đích của cậu là gì? Chỉ cần là vì chiến đấu với hệ thống, Tổ Chức Thủ Hộ nhất định sẽ phối hợp.”
Cục trưởng Tiêu cũng không có nhẹ giọng hứa hẹn, mặt ngoài thì biến thành dáng vẻ này, toàn bộ thế giới đều dựa vào năng lực chống đỡ của Úc Hoa, mặc kệ Úc Hoa đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không phải đưa toàn bộ người của thế giới chịu chết, bọn họ đều sẽ đáp ứng.
Trên thực tế, khi tiến vào nhà thì cục trưởng Tiêu đã bật hệ thống nghe lén từ xa, toàn bộ lãnh đạo của Tổ Chức Thủ Hộ trên toàn thế giới đều đang nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nếu như Úc Hoa không muốn bọn họ nghe lén, đương nhiên anh sẽ có vô số phương pháp, nhưng anh lại không ngăn cản thì chứng tỏ anh đã đồng ý.
“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề.” Úc Hoa nói.
Mọi người không nhịn được mà phun tào trong lòng, anh lúc nào thì đi thẳng vào vấn đề chứ? Anh căn bản là quẹo tới khúc cua thứ mười tám luôn rồi!
“Tôi có hai mục đích,” Úc Hoa nói, “Thứ nhất, để cho tất cả các thành viên trong phòng làm việc tham gia và “Kế hoạch căn nguyên”; thứ hai, đưa quyền kiểm soát “Kế hoạch căn nguyên” giao cho tôi.”
“Kế hoạch căn nguyên” quy tụ toàn bộ sức mạnh của Tổ Chức Thủ Hộ trên toàn thế giới, nhưng không bao gồm nhóm kẻ phá hoại trong phong làm việc, đám người Chân Lê cũng không được bao gồm.
“Sức mạnh của bọn họ chắc là cũng không tăng lên quá nhiều, hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì đến cục diện trận chiến, để cho bọn họ gia nhập là có mấu chốt gì sao?” Cục trưởng Tiêu hỏi.
“Sức mạnh của “Kế hoạch căn nguyên” không thể tùy tiện thi triển như một con ruồi không đầu, đây là một cỗ năng lượng quan trọng nhất, dùng ở đâu thì cần phải có người dẫn đường.” Úc Hoa nhìn những nhân viên trong phòng làm việc.
“Đâu là nguồn năng lượng dẫn đường của “Kế hoạch căn nguyên”?” Cục trưởng Tiêu vẫn tiếp tục truy vấn.
“Bảo hộ tất cả sấm quan giả bên trong hệ thống.” Úc Hoa nói.
Cục trưởng Tiêu và đồng loạt những người thủ hộ khác đều đồng thời nhíu mày, sấm quan giả tương đương với kẻ phá hoại, là kẻ thù của bọn họ, là hận thù thấu xương kéo dài mấy trăm năm. Bọn họ có thể tiếp nhận đám người Chân Lê, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẵn sàng sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ những kẻ thù tiềm tàng mà họ chưa từng gặp.
Cục trưởng Tiêu nói: “Tổ Chức Thủ Hộ vừa quyết định khởi động lại “Kế hoạch căn nguyên” thì hệ thống đã ngay lập tức đánh úp lại, cậu cũng lộ ra thân phận, tôi đoán mục đích của cậu là “Kế hoạch căn nguyên”. Nói thật, ăn cơm là tôi được cấp trên cho phép, nếu “Kế hoạch căn nguyên” là dùng để đối phó với hệ thống, chúng tôi sẵn sàng phó thác cho cậu. Nhưng…… Nếu như là dùng để bảo vệ sinh mạng của vô số kẻ phá hoại, chúng tôi…… Rất khó tiếp nhận việc dọn dẹp.”
Những lời này đã được nói rất uyển chuyển, đối với Tổ Chức Thủ Hộ mà nói, hệ thống là chủ mưu đứng sau hậu trường, kẻ phá hoại là đao phủ trợ trụ vi ngược, cho dù là cái nào thì cũng đáng chết, không giết đã là cực hạn, sao lại có thể bảo vệ bọn họ?
Úc Hoa nói: “Hầu hết các sấm quan giả đều không ân không oán với tôi, cho dù bọn họ có chết đi, thì cũng chỉ là những người xa lạ chết ở những thế giới khác nhau mà thôi. Nhưng bọn họ là cành lá của hệ thống, có một sự liên kết mạch lạc với hệ thống, một khi hệ thống lựa chọn hủy diệt mang tính tử vong, nó có thể thông qua trang bị tự bạo mà cấy vào trong các kẻ phá hoại, hủy diệt tất cả các thế giới mà có sở hữu.
“Các người cũng có thể nói, cái đó cũng không phải là thé giới của các người, chính là dưới tổ lật, nào có trứng lành đây?”
“Cần thiết phải làm như vậy sao?” Cục trưởng Tiêu hỏi.
“Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, thì hệ thống đã biến mất vào mười lăm năm trước rồi.” Úc Hoa nói, “Các người cũng đã sớm không còn tồn tại nữa.”
“Hoặc là cùng nhau sống, hoặc là cùng nhau chết sao?” Cục trưởng Tiêu cười khổ, “Tôi hận kẻ phá hoại nhiều năm như vậy, lúc này thế nhưng lại để tôi bắt tay giảng hòa với bọn chúng sao?”
Úc Hoa lại rót một ly trà cho cục trưởng Tiêu: “Sau ly trà này, mong ngài và Tổ Chức Thủ Hộ sau lưng ngài đưa ra quyết định.”
Cục trưởng Tiêu nâng chung trà lên, ông không phải người làm chủ, ông cũng đang chờ đợi thiết bị nghe lén phía sau, Tổ Chức Thủ Hộ thương thảo đưa ra một kết luận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi lãnh đạo cao tầng của Tổ Chức Thủ Hộ Thế giới còn đang thảo luận kịch liệt, thì Vưu Chính Bình vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: “Em không đồng ý.”
Tầm mắt của mọi người trong nhà đều dừng trên người cậu, Vưu Chính Bình nhìn Úc Hoa nói: “Em không đồng ý điều thứ hai, người được đề cử của “Kế hoạch căn nguyên” là em, anh không phải là người của Tổ Chức Thủ Hộ, không thể đem “Kế hoạch căn nguyên” giao cho anh được.”
Cậu từng nói với Úc Hoa: Đánh hệ thống, em sẽ đồng hành với anh.
– ——————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Cục trưởng Tiêu: Úc Hoa nấu cơm một cách kỳ quái là để biểu diễn năng lực của cậu ta
Úc Hoa: Thực ra là tôi chỉ muốn tiết kiệm tiền
Cục trưởng Tiêu: Úc Hoa yêu cầu trả tiền, là hy vọng Tổ Chức Thủ Hộ sẽ tán thành Hoàn Tử Hư
Úc Hoa: Thực ra tôi thực sự chỉ quan tâm đến 200 tệ