Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 107


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 107

Vưu Chính Bình tỉnh lại trong hương thơm của bữa sáng, cậu nhìn điện thoại, 7:12 phút sáng, tối hôm rèn luyện thân thể quá sức, ngày hôm nay đúng giờ thức dậy theo như đồng hồ sinh học, thể chất của người thủ hộ thật tốt nha.

Đương nhiên, dù có tốt đến đâu thì cũng không bằng lão già đời nào đó.

Vưu Chính Bình nhìn tờ lịch để bàn trên tủ đầu giường, từng trang giấy dày đặc các con chữ, tờ lịch để trống cách đây không lâu giờ đã được lấp đầy, cũng không biết người nào đó đã làm vào nửa đêm mất bao lâu.

Cuốn lịch để bàn đặt trong phòng làm việc dường như đang nói với Vưu Chính Bình “Mau mau tới lật tui đi” “Mau mau đến xem tâm tình của tui đi” “Mau mau đến xem tui không biết xấu hổ như thế nào đi”, Vưu Chính Bình dụi dụi khóe mắt, tối hôm qua cậu chỉ ngủ được ba tiếng, hiện tại còn đang choáng váng hoa mắt đó, người nào đó sao lại còn sung sức như thế chớ, không những nửa đêm viết nhật ký còn dậy sớm làm đồ ăn, sợ là một đêm không ngủ rồi.

Nội tâm Vưu Chính Bình phun tào người nào đó, bàn tay lại không khống chế được hướng tới cuốn nhật ký lịch để bàn, chỉ…… chỉ coi như đọc một cuốn tiểu thuyết thôi.

Cậu chỉ mới lật được vài tờ, nhìn ngang nhìn dọc, cảm động rất nhiều, từ giữa những con chữ đọc ra một câu văn —— Tiểu Vưu có thể ở lại với tôi nhiều hơn một lúc được không.

Vưu Chính Bình xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa định lật sang trang tiếp theo, Úc Hoa đã đứng trước cửa phòng ngủ nói: “Nên rời giường ăn cơm rồi…… Sao em lại lật nhật ký của anh chứ?”

Vưu Chính Bình: “…… Không thể xem sao?”

“Đương nhiên, đây là quyền riêng tư cá nhân.” Khuôn mặt với lý lẽ vô cùng chính đáng của Úc Hoa tiến lên lấy lại cuốn nhật ký lịch để bàn, “Cho dù có muốn xem, thì cũng phải thừa lúc không có anh mới được xem, có xem thì cũng không được cho anh biết.”

Nói xong, anh đem cuốn nhật ký lịch để bàn đem về phòng làm việc, cho vào trong ngăn kéo khóa lại, rồi đem chìa khóa để trong túi áo của Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình: “……”

Được rồi, cậu sẽ lén đọc nó lúc Úc Hoa đang ngủ, rồi theo như thường lệ mà in ra thành một cuốn sách, rồi trộm xem.

Trên bàn có đầy đủ các món điểm tâm thịnh soạn, bánh trứng rau dưa, cơm nắm chiên, hoành thánh nhỏ, bánh hành lá, cháo bí đỏ và sữa bò, toàn bộ điểm tâm đều là kích cỡ vừa miệng, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.

“Anh không làm bữa sáng trong nhiều năm rồi, không biết có hợp với khẩu vị của em hay không, em ăn một thứ một miếng đi, không thích ăn cái nào thì nói với anh.” Úc Hoa nói.

Sao lại có thể không thích được chớ, một bữa ăn được Úc Hoa tự làm, không có gì là Vưu Chính Bình không thích hết.

Cậu lướt qua tất cả các món ăn sáng như một con gió, Úc Hoa vừa nhìn cậu vừa ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Sau khi ăn xong, Úc Hoa vừa nghe tin tức vừa rửa chén dọn dẹp nhà cửa, Vưu Chính Bình làm ổ trên sô pha tiêu cơm, giờ phút này mới cảm thấy may mà cậu là người thủ hộ, ăn nhiều một chút cũng sẽ không mập, nếu không thì qua hai năm nữa sẽ trở thành ông già xuống sắc mất.

“Bữa sáng ăn ngon không?” Sau khi Úc Hoa dọn dẹp nhà cửa, vừa ủi quần áo vừa hỏi.


“Ăn ngon lắm!” Vưu Chính Bình quyết đoán nhảy dựng lên từ ghế sô pha dậy khen ngợi Úc Hoa.

“Anh cũng cảm thấy không tồi,” Úc Hoa cười nhạt, hàm súc nói, “Chỉ tiếc là ngày hôm nay anh phải đi làm, buổi trưa chỉ có thể ăn cơm hộp, nhạt như nước ốc.”

Vưu Chính Bình chớp chớp mắt, không cần thầy dạy cũng hiểu trong giọng nói của Úc Hoa mang một chút cô đơn, cậu quay đầu lại nhìn sau khi Úc Hoa ủi xong một cái áo sơ mi, lại lấy ra một chiếc áo khoác của Vưu Chính Bình rồi ủi nó.

Nhìn thấy anh ủi phẳng những nếp nhăn trên quần áo của mình, Vưu Chính Bình đột nhiên nhanh trí rồi đề nghị nói: “Em trong lúc nghỉ ngơi cũng phải đi trực, không thể rời khỏi khu Húc Dương, nhưng mà…… Em muốn ở bên anh nhiều hơn một chút, em có thể đi làm với anh không? Anh làm việc, em chơi game, như vậy có quấy rầy phòng làm việc của các anh không?”

“Không quấy rầy!” Úc Hoa gần như là dịch chuyển chiếc bàn ủi đến trước ghế sô pha, “Bọn họ mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, quấy rầy cái gì mà quấy rầy.”

“Nhưng mà năng lực của Nguyên Lạc Nhật á, em ở trước mặt cậu ta sẽ bại lộ thân phận mất.” Vưu Chính Bình do dự nói.

Lúc trước khi Nguyên Lạc Nhật ở căn cứ nhìn thấy năng lực không gian và quy luật sức mạnh của cậu rồi, trước mắt tổ chức còn chưa muốn cậu bại lộ thân phận, Vưu Chính Bình không chắc rằng cậu có thể giấu được Nguyên Lạc Nhật không.

“Yên tâm, có anh ở đây thì cậu ta cái gì cũng không nhìn thấy.” Úc Hoa nói.

Xuất phát từ sự tin tưởng với Úc Hoa, Vưu Chính Bình không hề chuẩn bị gì hết đi đến phòng làm việc, bọn họ thức dậy tương đối sớm, khi đi đến phòng làm việc mới là 8 giờ 30 sáng, tòa nhà văn phòng có ít người đi làm sớm như vậy, hai người hưởng thụ thang máy của cả hai, nghe nói màn hình giám sát trong buồng thang máy bị đen khoảng mười phút, thang máy di chuyển vô cùng chậm, ai cũng không biết bên trong thang máy lúc đó đã xảy ra cái gì.

Nguyên Lạc Nhật vẫ chưa chọn được căn nhà mà Tổ Chức Thủ Hộ đã hứa với hắn, tối hôm qua hắn vẫn ngủ trong phòng làm việc.

Buổi tối Nguyên Lạc Nhật vẫn phát sóng trực tiếp như trước, nhưng mà lần này hắn không đọc sách vuốt lông chó nữa, mà là mời cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đặt câu hỏi cho hắn, hắn muốn tự kiểm tra mình một chút, xem mình có thể nhớ được bao nhiêu mà không cần đọc sách.

Hình thức tương tác này đã làm tăng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ lên rất nhiều, hình thức trả lời các câu hỏi kéo dài đến tận hai giờ sáng, sau cùng Nguyên Lạc Nhật cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, với sự ủng hộ và động viên của mọi người, hắn càng có thêm niềm tin vào bản thân.

Các fans hâm mộ đã chứng kiến sự trưởng thành của Nguyên Lạc Nhật sôi nổi tỏ vẻ “Chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ cậu”, Nguyên Lạc Nhật thì chạy một làn sóng quảng cáo cho tổ chương trình, chụp lại màn hình số liệu như thường lệ, chờ đợi sự thống nhất thu hoạch tính tuyên truyền của tổ chương trình.

Nguyên Lạc Nhật tối đó ngủ quá trễ nên lúc rời giường cũng trễ, hắn hoang mang vội vàng thoát khỏi giám đốc Hus, vội vàng dọn dẹp văn phòng, kẻo cho Úc Hoa sau khi tới đây nhìn thấy đám bụi thì sẽ tức giận.

Sau khi gian phòng làm việc bị Phong Khôi làm hỏng ngày hôm qua, Hoàn Tử Hư đã tạm thời dùng keo cường lực để cố định vách ngăn, Nguyên Lạc Nhật biết vách ngăn rất không chắc chăn, nên vào thời điểm chà lau nhất định phải thật cẩn thận.

Hắn vì loại bỏ từng sợi lông chó trong phòng làm việc nên đã cố tình tháo mắt kính xuống, yêu cầu con vẹt cùng với hắn làm sạch bằng dụng cụ dính lông.

Con vẹt nhắc nhở hắn trên cánh cửa có rất nhiều bụi, Nguyên Lạc Nhật mang theo cây lăn lông nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, lòng bàn chân hắn giống như keo dính, vô cùng vững vàng đứng chổng ngược trên trần nhà, tâm trạng hắn rất tốt, ngâm nga cái bài hát mà tổ chương trình đã phát, nghiêm túc làm sạch bụi bặm trên cửa vách ngăn.

Đột nhiên, trước mắt Nguyên Lạc Nhật tối sầm, giống nư bị mù cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng hắn biết là Úc Hoa đang tới, vô cùng hoảng hốt, quên mất chính mình đang đổi chiều phản trọng lực trên trần nhà, hoảng loạn muống trốn, mới chạy được một bước thì rơi xuống, trực tiếp đập và vách ngăn không đủ chắc chắn kia, tấm vách ngăn vất vả lắm mới dính lại thì sụp xuống.


“Phòng làm việc của tụi anh sau khi trang hoàn thì tốt hơn rất nhiều,” Úc Hoa nói với Vưu Chính Bình trước khi bước vào, “Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, còn rất có phong phạm của một văn phòng làm việc.”

Anh vừa mở cửa ra thì nghe thấy thanh âm “Ầm ầm”, toàn bộ tấm vách ngăn trong phòng làm việc “Đùng” một cái rơi xuống trước mặt Úc Hoa, Nguyên Lạc Nhật năm trên vách ngăn đầy bụi bặm, đôi tay sờ loạn xạ trên mắt đất: “Mắt kính, mắt kính……”

Chỉ cần mang mắt kính vào thì sẽ chặn lại năng lực của cậu, không cần nhìn thấy khí tràng của Úc Hoa nữa.

Trước mắt con vẹt cũng tối sầm, cứng ngắc nằm bên cạnh Nguyên Lạc Nhật không dám động đậy một chút nào, dù sao thì năng lực đi đêm của loài chim rất kém cỏi, cứ vào ban đêm là sẽ không dám di chuyển vị trí.

Úc Hoa vốn dĩ muốn mang Vưu Chính Bình đi xem môi trường làm việc của anh, mới vừa bước vào thì đã thấy văn phòng sụp mất một nửa, gương mặt tươi cười tan vỡ trong nháy mắt, âm trầm nói với Nguyên Lạc Nhật: “Cậu chính là làm vệ sinh như vậy sao hả?”

“Tôi không phải, tôi không có, không phải tôi làm!” Nguyên Lạc Nhật ngay cả mắt kính cũng không dám tìm, cuống quít phủ định ba lần liên tục.

Trước mắt hắn tối đen như mực, thính giác cũng không tốt lắm, không thể xác định được vị trí của Úc Hoa, chỉ có thể ước chừng rồi cúi đầu khom lưng với vách tường: “Là ngày hôm qua Phong Khôi làm sạp tấm vách ngăn, Hoàn Tử Hư nói dùng keo dán lại trước, ngày mai vào thời điểm Úc Hoa tới sẽ tìm cơ hội đẩy trên người anh, còn có thể chỉ trích anh dùng hàng rẻ tiền để trang trí, một công đôi việc.”

Vưu Chính Bình thấy dáng vẻ bán đồng đội không chút do dự của Nguyên Lạc Nhật, trong lòng không khỏi hiện ra cái cách mà hắn gần như là đứng lên trên bàn làm việc trong phòng họp ở căn cứ.

Đỉnh cao nhân sinh và dưới đáy nhân sinh, đại khái chính là như thế này.

Vưu Chính Bình không đành lòng, nhặt lấy mắt kính rơi bên chân Nguyên Lạc Nhật, đưa vào trong tay hắn.

“Cảm ơn.” Nguyên Lạc Nhật cũng không biết là ai giúp mình, luống cuống tay chân mang mắt kính vào, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Vưu Chính Bình, không tự chủ được mà lùi lại vài bước.

Hắn còn nhớ rõ, người này là chồng Úc Hoa, khi bọn họ lần đầu gặp mặt, Nguyên Lạc Nhật đã dùng một mũi tên đâm thẳng ngực Vưu Chính Bình.

Nguyên Lạc Nhật lùi lại hai bước, mông ngồi chèm bẹp dưới đất, sắc mặt tái nhợt, run rẩy hỏi: “Ngài, ngài là ai thế?”

“Chồng tôi,” Úc Hoa thuận thế ôm eo Vưu Chính Bình, “Là người bạn đời mà tôi chọn đời đời kiếp kiếp.”

Vưu Chính Bình muốn cười lại nhịn xuống, Úc Hoa muốn nói lời này rất lâu rồi đi.

Nguyên Lạc Nhật cũng không có biểu lộ ra tâm trạng hâm mộ và tôn kính như Úc Hoa tưởng tượng, mà là ôm con vẹt rồi thu mình lại trong góc, nhỏ giọng nói: “Chào ngài.”

Tình cảnh đang vô cùng xấu hổ, đúng lúc này, Chân Lê mang the bữa sáng vui vẻ đi vào phòng làm việc: “Nguyên Lạc Nhật, tôi mang cho anh bữa sáng nè, đừng có ăn mì gói gần hết hạn nữa, chúng ta sớm là người đã có tiền thưởng rồi!”


Vưu Chính Bình dùng khuôn mặt ông chú để đối phó với Chân Lê, đã lâu lắm rồi không dùng thân phận là cảnh sát phụ trợ nhỏ giả vờ ghen tị với giám đốc Úc và ông chủ Chân rồi, cậu tự nhiên chào hỏi với Chân Lê: “Hi, Chân tổng, còn nhớ tôi không? Tiểu Vưu cảnh sát nè.”

“Lạch cạch!” Bữa sáng của Chân Lê rơi xuống mặt đất, sữa đậu nành chảy đầy đất, còn có vài giọt bắn tung tóe lê đôi giày da của Úc Hoa.

Chân Lê “Vèo” một cái chui vào trong góc tường, một tay ôm lấy Nguyên Lạc Nhật, một tay che khuôn mặt “bẹp” của mình, hoảng sợ nói: “Tôi đã có quy tắc ngầm với giám đốc vệ sinh trong văn phòng rồi, tôi thích một nhân viên trẻ tuổi, gầy, vừa cận vừa loạn, chướng mắt giám đốc Úc lớn tuổi.”

Chú già trung niên giám đốc Úc: “……”

Úc Hoa mỉm cười, dùng mũi chân chỉ chỉ sữa đậu nành trên mặt đất: “Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ.”

“Vâng vâng!” Nguyên Lạc Nhật nhanh chóng đẩy Chân Lê ra, ngoan ngoãn cầm một cái giẻ lau đi đến bên chân củ Úc Hoa, phải lau giày cho ngài ấy.

“Không phải cái này.” Úc Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

Nguyên Lạc Nhật như bị sét đánh, chẳng lẽ đại thần thật sự quá tức giận rồi, muốn hắn liếm sạch sẽ sao? Tuy rằng hắn rất sùng bái đại thần, chính như thế này thì cũng quá……

Cũng may Vưu Chính Bình kịp thời phát hiện suy nghĩ của Nguyên Lạc Nhật, vội vàng kéo hắn nói: “Úc Hoa nói chính là sàn nhà.”

“À à à!” Nguyên Lạc Nhật mồ hôi đầy đầu, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà.

Chân Lê nhân lúc mọi người không tập trung lên trên người hắn, quay lưng lại về phía Vưu Chính Bình rồi bước từng bước về phía cửa. Chân Lê không dám bỏ bê công việc, hắn chỉ muốn ra ngoài mua một cái khẩu trang, mang khẩu trang lên rồi sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Mới nhích tới cánh cửa đang rộng mở, thì lại đụng phải Liên Vũ Phàm đang đi tới, Chân Lê đứng không vững, ngã về phía sau, được Liên Vũ Phàm kịp thời đỡ lấy.

“Giám đốc Liên.” Vưu Chính Bình chào hỏi với Liên Vũ Phàm.

Chân Lê nghe thấy giọng nói của Vưu Chính Bình, sợ tới mức không dám quay đầu lại, lại sợ khuôn mặt mình dính phải phiền toái, thuận thế chôn đầu trước ngực Liên Vũ Phàm.

Vưu Chính Bình: “……”

Liên Vũ Phàm một bên đẩy Chân Lê nhưng miếng kẹo cao su ra, một bên nhìn sàn nhà và tấm ngăn bị đổ xuống: “Đây là làm sao vậy?”

“Tới đây tới đây!” Nguyên Lạc Nhật tích cực cầm cây lau nhà từ nhà vệ sinh ra rồi lau vết sữa đậu nành như là đang vẽ bùa tiêu diệt quỷ.

Lúc này từ hành lang vang lên giọng nói không vui của Hoàn Tử Hư: “Anh không cần mỗi lần leo cầu thang thì phải cõng tôi như vậy đâu, thể lực của tôi đâu có kém như vậy.”

Hai người đi đến trước cửa, thấy đầu Chân Lê chôn trong lồng ngực của Liên Vũ Phàm, Hoàn Tử Hư đánh ngáp nói: “Sao anh lại chặn cửa lại? Nhường đường một chút, đừng có chặn cửa khi người khác ra vào.”

Hắn còn chưa kịp chen vào văn phòng thì đã nghe thấy thanh âm u ám của Úc Hoa: “Hoàn Tử Hư, là ai định đẩy việc tấm vách ngăn bị sập lên đầu tôi?”


Hoàn Tử Hư nghe thấy giọng nói thì sắc mặt cứng đờ, trong lòng thầm hỏi ai đã bán đứng hắn, miệng thì lại ung dung nói: “Dù gì thì cũng đó cũng là do nguyên nhân chất lượng quá kém, anh đừng có nghĩ đến việc khấu trừ tiền lương của Phong Khôi.”

Hai người đi vào văn phòng, Liên Vũ Phàm cũng rốt cuộc thành công xé miếng dán Chân Lê từ trên người hắn xuống: “Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Sao vẫn luôn bụm mặt? Bị dị ứng hay là làm sao?”

Chân Lê nghe thấy lời hắn nói thì linh quang chợt lóe, nhanh chóng lấy từ túi áo ra một cây bút chì kẻ môi, chấm đầy điểm đó trên khuôn mặt, gật gật đầu với Liên Vũ Phàm: “Đúng vậy, tôi bị dị ứng.”

Liên Vũ Phàm: “……”

Lúc này Hoàn Tử Hư cũng sủng sốt khi nhìn thấy Vưu Chính Bình, khi hắn lần đầu tiên muốn bắt cóc Úc Hoa, thì cũng đã gặp mặt Vưu Chính Bình một lần. Nhưng mà hắn nhớ mình đã sử dụng “Trao đổi giả dối” hai lần để thay đổi “Tiềm thức” của Vưu Chính Bình, liền thong dong nói: “Tôi tên là Hoàn Tử Hư, là giám đốc bộ phận thị trường của phòng làm việc, anh ấy là Phong Khôi, giám đốc an ninh, xin hỏi ngài là?”

“Vưu Chính Bình, chồng của Úc Hoa.” Vưu Chính Bình có chút ngượng ngùng cùng bắt tay với Hoàn Tử Hư, “Hôm nay tôi nghỉ làm, nên tới đây thăm thú một chút, ngại quá, quấy rầy công việc của mọi người rồi.”

“À, chồng của giám đốc Úc.” Hoàn Tử Hư nhìn Vưu Chính Bình, trong đầu nhanh chóng bày mưu tính kế xem có nên lợi dụng Vưu Chính Bình để moi tiền trên người Úc Hoa không.

Phong Khôi chỉ là nở một nụ cười hàm hậu với Vưu Chính Bình, hắn còn nhớ rõ dáng vẻ hai người nói sẽ không giờ xa rời nhau trong mật thất, có chút hâm mộ, cho nên đối với Vưu Chính Bình cũng vô cùng thân thiện.

Nguyên Lạc Nhật lau khô sàn nhà, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cùng với Chân Lê thành công “Hủy dung” đứng cùng một chỗ, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

“Căn phòng hỏng này thực sự rất khó coi,” Liên Vũ Phàm nói với căn phòng một mảnh lộn tùng phèo, “Hay là tôi không cần 30% tiền thưởng của mình nữa, để tôi quyên góp trang hoàng lại văn phòng. Anh xem căn phòng nát của chúng ta nè, ngay cả chỗ ngồi cho cảnh sát Vưu cũng không có.”

Liên Vũ Phàm không quan tâm đến chút tiền thưởng này, hắn cũng là nhân hoàn cảnh này cải thiện môi trường làm việc lại một chút, nằm vùng thật sự rất vất vả, Liên Vũ Phàm cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với phương diện này, mà vẫn luôn nén giận bị Úc Hoa áp bức. Nhưng nếu có năng lực khiến cho môi trường nằm vùng thoải mái một chút, Liên Vũ Phàm cũng sẵn sàng chi tiền ra.

“Đương nhiên là không thể dùng tiền của anh được,” Hoàn Tử Hư nghe thấy Liên Vũ Phàm muốn dùng số tiền của mình để đi trang hoàng lai văn phòng thì lập tức ngăn cản nói, “Anh không thiếu tiền thì có thể cho tôi, việc trang hoàng văn phòng thì phải dùng kinh phí của công ty mới được, giám đốc Úc cắt xén nhiều thù lao của chúng ta như vậy, anh ta nên lấy chút tiền ra để mà trang trí mới đúng.”

Úc Hoa nói với Hoàn Tử Hư vẫn luôn sắc mặt tái mét nói: “Cậu nói đúng, vậy chúng ta chuyển nhà thôi, nơi này quả thực không phải nơi để cho người ở. Một ngôi nhà đầy Formaldehyde cũng không tốt đối với cơ thể, đi, Tiểu Vưu, anh dẫn em đi văn phòng mới.”

Mọi người: “……”

Từ từ, anh giải thích một chút coi, chúng tôi đã ở trong phòng làm việc này mấy tháng rồi, sao Vưu Chính Bình mới tới đây thì đã là nơi không phải cho người ở rồi?

– ———————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Trước khi Vưu Chính Bình thăm ban ——

Úc Hoa: Công ty nghèo, Formaldehyde gì đó, làm công đãi ngộ gì đó, mọi người khắc phục một chút.

Sau khi Vưu Chính Bình thăm ban ——

Úc Hoa: Cái nơi rách nát gì thế này, quả thực không phải cho người ở, chuyển nhà!

Mọi người: Cho nên chúng tôi chả là cái gì đối với anh hết đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.