Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 79: Cổ Trùng Khát Máu


Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 79: Cổ Trùng Khát Máu


“Phập phập phập…”
Những viên đạn lập tức va vào những tảng đá bên đường, khiến tảng đá dày xuất hiện những cái hố sâu đâu đó hai mươi li.

“Đạn nổ giáp!”
Gã đàn ông trung niên nhìn cái hố sâu, lòng thầm giật mình.

Đạn nổ giáp này được chế tạo ra dành riêng cho võ giả, có thể dễ dàng phá vỡ nội khí bảo vệ cơ thể của võ giả.

Chẳng mấy chốc, trong màn đêm đã xuất hiện hơn ba mươi người với võ trang đầy đủ, mỗi người đều cầm những khẩu súng ống đặc chế, vây quanh gã đàn ông trung niên kia.

Nhìn thấy những người đó, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người cứu viện cũng tới rồi.

“Lũ rác rưởi của Lục Phiến Môn!”
Gã đàn ông trung niên đã nhận ra những người đó.


“Chu Đằng, nhiều năm không gặp, lâu quá rồi ha, sao đến Giang Bắc chỗ tôi lại không nói một tiếng để đón vậy!”
Lúc này, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên với dáng ngươi khôi ngô, khí thế bức người đi tới, bên cạnh còn có bốn ông lão.

“Bố! Ông ta vừa đánh anh trai bị thương, có lẽ anh ấy không thể sống được nữa, bố mau giết chết ông ta để báo thù cho anh đi!”
Cô gái vọt tới bên cạnh người đàn ông đó trước, vô cùng căm tức nói.

Đúng vậy, người đàn ông trung niên kia chính là người tổng phụ trách phân bộ Lục Phiến Môn Giang Bắc, Liễu Hạo Long.

Liễu Hạo Long nghe thế thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, vội vàng đi tới bên cạnh thanh niên chỉ còn một hơi thoi thóp.

“Ông Vương! Thuốc!”
Một ông lão vội vàng bỏ một viên thuốc màu trắng vào miệng thanh niên kia.

Dường như hiệu quả của thuốc rất mạnh, mặt thanh niên kia đã có lại chút hồng hào trong nháy mắt.

“Chăm sóc cho con tôi!”
Liễu Hạo Long dặn dò một câu, rồi xoay người đi tới trước mặt Chu Đằng.

“Liễu Hạo Long, thứ rác rưởi như ông mà vẫn chưa hết nhỉ!”
Tuy Chu Đằng đang bị người của Lục Phiến Môn bao vây, nhưng thái độ vẫn vô cùng lạnh nhạt.

“Ha ha, cái thứ rác rưởi như ông chưa chết thì làm sao mà tôi chết được cơ chứ!”, Liễu Hạo Long đối đầu, nói.

“Chu Đằng, bao năm qua ông làm nhiều việc ác, hôm nay tôi đại diện cho Lục Phiến Môn chính thức bắt giữ ông!”
“Thế hả? Chỉ có từng này người mà đã đòi bắt được tôi ấy hả?”
Chu Đằng lạnh lùng cười, vung tay lên, trong cổ tay áo rộng thùng thình bỗng có một đống vật thể màu đen bay ra.


“Mau tránh đi!”
Liễu Hạo Long thấy thế thì lập tức hét lên một tiếng.

Nhưng lời nhắc nhở đó vẫn là quá muộn.

Thứ màu đen đó đã rơi vô cùng chính xác vào người của thành viên Lục Phiến Môn.

Chúng như những con giòi ăn xác, nhanh chóng cắn nát da của thành viên Lục Phiến Môn, chui vào trong người họ.

“Đây là thứ gì vậy?”
“A…”
Cùng với những tiếng kêu la thảm thiết, mấy người kia đều đau đớn ngã xuống đất, điên cuồng cấu xé làn da của mình.

Chẳng mấy chốc đã có người cào nát mặt, có thứ gì đó trông như gián từ trong chui ra, cũng mang theo thứ chất lỏng màu đen có mùi tanh hôi.

Chẳng mấy chốc, đã có người nát chân, có người đầu xuất hiện cả cái hố, có người nổ cả tròng mắt, bụng người nào đó cứ nhấp nhô mãi…
Chẳng mấy chốc, cơ thể những người kia đã bắt đầu khô héo đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cảnh tượng đó khiến Liễu Hạo Long và mấy ông lão đi cùng đều giật mình, bọn họ không hề lơ là.


Nhanh chóng ra tay muốn giúp đỡ những người kia loại bỏ thứ đó.

Thế nhưng, khi bọn họ sắp chạm vào các thành viên kia thì loài vật giống con gián kia đã to hớn nhiều và bay ra khỏi cơ thể những người đó.

Bay về phía bọn họ, nếu không phải họ có sức mạnh khổng lồ, đánh bay chúng trước thì e là kết cục cũng sẽ giống những người kia.

“Ha ha ha, đừng có tốn công tốn sức làm gì nữa, đó là cổ trùng khát máu mà tôi mất hai mươi năm vất vả luyện chế ra, đang lo không tìm thấy thuốc bổ, nào ngờ đám rác rưởi các người lại tự tìm đến!”
Chu Đằng điên cuồng cười ra tiếng, âm thanh như ma như quỷ khiến lòng người càng thêm khủng hoảng.

“Giết ông ta!”
Liễu Hạo Long biết người bên mình đã tiêu rồi, ông ta không chút do dự, đưa ra mệnh lệnh sáng suốt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.