Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 224: Làm Ơn Mắc Oán


Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 224: Làm Ơn Mắc Oán


“Thế… thế này là sao?”, ông cụ Lâm hơi sửng sốt.

“Ông Lâm, thực ra đây chỉ là một loại đạo cụ ảo thuật thôi!”
Nói xong, Vương Tử Hiên tiện tay lấy ra một đạo cụ ảo thuật được đeo trên cổ tay.

Nhìn thấy đạo cụ ảo thuật này, vẻ mặt ông cụ Lâm hơi biến sắc.

Ánh mắt của Lâm Vạn Phi và chú Lý ở bên cạnh nhìn sang Diệp Viễn cũng có chút sát ý.

Rất hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy lần trước họ đã bị Diệp Viễn lừa.

Lúc này, Vương Tử Hiên nói tiếp.

“Ngoài ra, ông Lâm, lần trước đột nhiên ông bị hôn mê, theo như phán đoán của cháu, rất có khả năng là tên lừa đảo này đã hạ loại thuốc gây ảo giác nào đó, sau đó tên lừa đảo này lại dùng thuốc giải khiến ông tỉnh lại, như vậy anh ta đã lừa được ông thành công rồi”.


Lần này vẻ mặt ông cụ Lâm hoàn toàn biến sắc.

“Còn nữa, ông Lâm, chiếc vòng tay mà bố cháu tặng ông đó, bố cháu đã tốn mấy trăm triệu mới mua được, có tác dụng tu thân dưỡng tính, trừ ma đuổi tà, không ngờ lại bị tên nhóc này nói thành vật hung sát, nói không chừng tên nhóc này đã thích chiếc vòng đó, cho nên mới lừa gạt ông”.

Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, rất bất lực lắc đầu.

Hôm nay cuối cùng anh cũng biết thế nào gọi là làm ơn mắc oán rồi.

Diệp Viễn biết, lúc này ông cụ Lâm đã hoàn toàn tin tưởng lời của Vương Tử Hiên, coi anh là một tên lừa đảo thực sự.

Đương nhiên anh cũng sẽ không ở lại nơi này nữa.

Trực tiếp quay người đi ra khỏi sân viện.

Sở Vân Phi vốn muốn giải thích, nhưng thấy Diệp Viễn bỏ đi, anh ta chỉ đành đi theo.

Thực ra trong lòng Sở Vân Phi cũng vô cùng tức giận, Diệp Viễn là người thế nào chứ, là anh Diệp nổi tiếng lẫy lững ở Giang Bắc hiện nay đấy.

Lại bị Lâm Hàn Tuyết bôi nhọ thành một kẻ lừa đảo.

Hơn nữa hôm nay Diệp Viễn có lòng tốt đến giúp ông cụ Lâm chữa bệnh, nhưng người nhà họ Lâm lại đối xử với anh như vậy.

Đổi lại là mình, e rằng cũng sẽ bỏ đi ngay lập tức.

“Anh Diệp…”
Lâm Vỹ Phong còn muốn giữ Diệp Viễn lại, nhưng Diệp Viễn phớt lờ, quay người đi ra cửa.


“Sao thế, lừa tiền, bây giờ bị vạch trần rồi, thì muốn bỏ đi cho xong chuyện hả!”
Lúc này, giọng của Lâm Hàn Tuyết đột nhiên vang lên.

Nghe thấy vậy, Diệp Viễn cười lạnh lùng một tiếng.

“Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền!”
Nghe thấy vậy, Lâm Vạn Phi lập tức nổi giận quát lớn.

“Tên nhóc, mẹ kiếp, cậu nói gì hả, dám mắng chị gái tôi, mẹ kiếp, tôi giết chết cậu!”
Ông nội anh ta bị Diệp Viễn lừa, còn khiến anh ta vứt chiếc vòng tay giá trị mấy trăm triệu đi, việc này đã khiến Lâm Vạn Phi sắp hận chết Diệp Viễn rồi.

Bây giờ Diệp Viễn còn mắng chị gái anh ta là đồ đàn bà ngu xuẩn, anh ta càng không nhịn được.

Anh ta tức giận, vung nắm đấm về phía Diệp Viễn.

Nhưng anh ta vừa xông ra cửa sân viện, đột nhiên toàn thân cứng đờ, như bị điện giật, sau đó ngã thẳng xuống đất.

Lúc ngã xuống đất, toàn thân Lâm Vạn Phi liền biến thành một mảng đen xì với tốc độ cực nhanh.

“Ông ơi, ông làm sao thế?”

Lúc này trong sân viện, ông cụ Lâm ngồi trên ghế cũng ngã xuống đất đúng lúc Lâm Vạn Phi bị ngã, toàn thân cũng biến thành một mảng đen xì.

Tình trạng của ông cụ Lâm hình như còn nghiêm trọng hơn Lâm Vạn Phi, cơ thể không ngừng co giật, hơi thở dần yếu ớt, đồng tử đang từ từ giãn to.

Thấy tình hình không ổn.

“Anh Tử Hiên, anh mau khám cho ông nội tôi đi!”, Lâm Hàn Tuyết vô cùng hoảng sợ gọi Vương Tử Hiên.

Vương Tử Hiên vội vàng quỳ xuống kiểm tra, sau khi kiểm tra một lượt, Vương Tử Hiên lập tức giả vẻ mặt đau thương.

“Hàn Tuyết, ông nội, ông ấy… ông ấy không xong rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Hàn Tuyết biến sắc: “Làm sao thế được? Vừa nãy chẳng phải anh nói ông nội tôi rất khỏe mạnh, sống thêm hai ba mươi năm nữa chắc chắn không vấn đề ư? Sao vừa chớp mắt đã không xong là thế nào?”
“Chắc chắn là tên lừa đảo vừa nãy đã động chận tay gì với ông nội cô rồi!”
Vương Tử Hiên lập tức đổ hết trách nhiệm cho Diệp Viễn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.