Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 22: Yêu Ai Cũng Phải Xin Hả
“Anh rể, anh phải đòi lại công bằng cho mẹ em! Lúc nãy tên khốn rác rưởi này đã đánh mẹ em”.
Lúc này, Lâm Oánh Oánh đột nhiên đi tới ôm lấy cánh tay Lý Thiên Vũ, lắc qua lắc lại.
Cảm nhận được sự mềm mại ở cánh tay, Lý Thiên Vũ bỗng thỏa mãn đến lạ.
Mà Vương Phương bên cạnh vừa nghe thế thì lập tức trở mặt một lần nữa.
Bà ta ôm bên má sưng đỏ, than thở khóc lóc nói.
“A, đau chết mất! Thiên Vũ à, con phải báo thù cho mẹ!”
“Con mau tìm người giết chết cái thứ rác rưởi thối tha này đi, báo thù cho mẹ!”
Pha hành động của Vương Phương cứ phải gọi là đỉnh, không đi làm diễn viên để giành giải này giải kia thì đúng là phí của trời, đại tài không được trọng dụng.
Lý Thiên Vũ hưởng thụ sự “mát xa” của Lâm Oánh Oánh rồi thì tất nhiên sẽ không phớt lờ chuyện này.
Còn nữa, chuyện ở nhà hàng Hào Đình hôm qua anh ta còn chưa kịp tìm Diệp Viễn tính sổ, không ngờ hôm nay Diệp Viễn lại đánh mẹ vợ tương lai của anh ta.
“Mẹ nó, cái thứ rác rưởi chết tiệt này, hôm qua khiến bố mày chịu hết mọi sỉ nhục, hôm nay lại dám ức hiếp mẹ vợ tao! Anh em, lôi thằng rác rưởi này ra ngoài đánh gãy chân cho tôi trước, còn lại tôi sẽ chậm rãi tra tấn sau!”
Sau khi Lý Thiên Vũ ra lệnh, hai vệ sĩ sau lưng anh ta cũng vọt tới.
“Ai dám đụng tới anh ấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, khí thế của Tô Yên Nhiên cũng bùng nổ.
Hai vệ sĩ chuẩn bị ra tay lập tức bị khí thế mạnh mẽ của Tô Yên Nhiên làm cho hoảng sợ, không dám tiến lên thêm bước nào nữa.
Vả lại, hai vệ sĩ này cũng biết Tô Yên Nhiên.
Hai ngày trước, Lý Thiên Vũ từng dẫn bọn họ đến thăm hỏi ông nội Tô Yên Nhiên.
“Cô Tô, sao cô lại đến đây?”
Tất nhiên Lý Thiên Vũ cũng nhận ra Tô Yên Nhiên, anh ta vội vàng hạ thấp lưng xuống, hòa nhã chào hỏi Tô Yên Nhiên.
Nhưng không ngờ Tô Yên Nhiên chẳng thèm nhìn anh ta dù chỉ một cái, nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Viễn, thân thiết khoác tay anh nói.
“Này tình yêu, anh không sao chứ?”
Tô Yên Nhiên vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Viễn.
Tô Yên Nhiên lại gọi Diệp Viễn là “tình yêu”, điều đó khiến Lý Thiên Vũ chợt ngây người.
Hình như anh ta nhớ bố mình từng nói, Tô Yên Nhiên đã được Tô Lâm gả cho Tiêu Thiên Minh, vào nhà họ Tiêu ở thủ đô rồi cơ mà.
Sao bây giờ cô lại gọi Diệp Viễn là “tình yêu”, còn thân thiết với Diệp Viễn như vậy nữa.
Đám người Lâm Phi Phi cũng tròn mắt nhìn.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ được tên rác rưởi Diệp Viễn này ly hôn với Lâm Phi Phi xong lại nhanh chóng tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy.
So với Tô Yên Nhiên khí chất hơn người, nhan sắc và khí chất của Lâm Phi Phi như con cóc ghẻ đứng kế nàng công chúa cao quý vậy.
“Không có gì!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, anh biết Tô Yên Nhiên đang muốn giúp mình giải vây.
“Ha ha, tôi bảo này cô Tô, sở thích của cô cũng đặc biệt thật đó, thứ rác rưởi chị gái tôi không thèm mà cô lại xem như bảo bối vậy”, Lâm Oánh Oánh không nhịn được cười nhạo.
Có thể nói Lâm Oánh Oánh đã chán ghét Diệp Viễn đến cùng cực, bây giờ thấy một người đẹp như thế gọi Diệp Viễn là tình yêu cũng khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Diệp Viễn là thứ rác rưởi ư? Tô Yên Nhiên cười ha hả.
Đùa cái gì thế, Diệp Viễn chẳng những khiêm tốn kiệm lời, mà còn nằm giữ y thuật nghịch thiên, người như thế có thắp đèn đi tìm cũng khó thấy.
Trong mắt Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn còn tài giỏi và ghê gớm hơn rất nhiều kẻ gọi là cậu ấm cô chiêu, con cái nhà giàu ti tỉ lần.
Nếu Diệp Viễn là rác, thì đám cậu ấm cô chiêu, thanh niên tài tuấn đó còn chẳng bằng một đống rác.
“Cô Tô, đây chỉ là một tên ăn mày thối nát, cái loại ruồi bọ chui rúc dưới ống cống mà thôi, thân phận cô cao quý, đừng để tên ăn mày này làm vấy bẩn!”, Lý Thiên Vũ chủ động lên tiếng.
Thật ra trong lòng anh ta vô cùng ghen ghét Diệp Viễn, ghen ghét vì loại bỏ đi như anh lại nhận được sự ưu ái của Tô Yên Nhiên.
Một người đẹp tuyệt trần như Tô Yên Nhiên thì tất nhiên là anh ta không thể chiếm được.
Nếu anh ta đã không chiếm được, thì sao có thể trơ mắt nhìn thứ rác rưởi như Diệp Viễn có được cơ chứ.
“Sao, bây giờ tôi quen người bạn trai nào cũng phải xin phép hỏi ý anh hả?”, Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói.
Lý Thiên Vũ sợ tới mức vội vàng xin lỗi: “Không dám, không dám”.