Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 194: Đồ Nhà Quê


Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 194: Đồ Nhà Quê


“Đúng, Tiêu Tiêu, em nhìn trúng đồ nào, cứ tùy ý cầm lên, hôm nay anh thanh toán!”
Hồ Vĩ vội vàng đứng ra, vô cùng hào khí nói.

Anh ta tin rằng, chỉ cần Phùng Tiêu Tiêu đón nhận đồ của mình, vậy thì khoảng cách anh ta có được Phùng Tiêu Tiêu không còn xa nữa.

“Không cần!”
Nhưng không ngờ là Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa quả quyết từ chối.

Nói xong, Phùng Tiêu Tiêu đi thẳng tới bên cạnh Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, chúng ta đi thôi!”
“Không cần đi, cô nhìn trúng bộ nào, tôi tặng cô!”
Thật ra thì Diệp Viễn cũng muốn mua một vài bộ quần áo, dù sao quần áo trên người anh mặc được gần một năm, sắp rách rồi.

Vả lại, anh cũng nhìn ra, Phùng Tiêu Tiêu cũng khá thích quần áo ở chỗ này.


Suy cho cùng, không có cô gái nào lại không thích quần áo đẹp.

“Hả?”
Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác, có chút không hiểu ý của Diệp Viễn.

“Cô là bạn gái tôi, tôi mua quần áo cho cô, có vấn đề gì không?”
Nói xong, Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa mái tóc có chút tán loạn của Phùng Tiêu Tiêu.

Hành động thân mật này của Diệp Viễn lập tức khiến mặt Phùng Tiêu Tiêu đỏ bừng, tâm hồn thiếu nữ rối loạn giống như nai con.

Bởi vì hành động thân mật này chỉ có giữa người yêu với nhau mới làm.

Lập tức Phùng Tiêu Tiêu có chút không rõ ràng, đây là Diệp Viễn đang diễn xuất trước mặt Hồ Vĩ và Từ Văn.

Hay lời vừa rồi của anh là suy nghĩ thật lòng.

Mà cảnh tượng này lại khiến Hồ Vĩ và Từ Văn ở bên cạnh liền ngứa răng.

Từ Văn không nhịn được giễu cợt.

“Ha ha, anh đừng đùa nữa, một nhân viên giao hàng như anh có thể mua nổi quần áo ở đây? Anh phải biết rằng quần áo chỗ này thấp nhất cũng mấy chục ngàn đó”.

Nhân viên phục vụ bên cạnh nghe thấy lời này cũng nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khinh bỉ.

Giống như cảm thấy Diệp Viễn đang khoe mẽ để lừa gạt Phùng Tiêu Tiêu.


Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Phùng Tiêu Tiêu lại là bạn gái của một nhân viên giao hàng Diệp Viễn, điều này khiến nhân viên phục vụ cảm thấy không đáng.

Nhưng Diệp Viễn vẫn không để ý đến giọng nói châm chọc của Từ Văn, lại kéo Phùng Tiêu Tiêu đang bối rối đi thử mấy bộ đồ kiểu mới kia.

Anh lấy hết toàn bộ đồ kiểu mới xuống, đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.

“Đi thay!”
Nhân viên phục vụ thấy Diệp Viễn lấy mấy bộ đồ giá vài chục ngàn xuống, lập tức nóng nảy.

“Nhãi ranh, anh làm gì thế?”
“Mấy bộ đổ này tổng giá trị hơn triệu, nếu anh làm bẩn, làm hỏng, anh không đền nổi đâu!”
Giọng điệu mắt chó coi thường người khác khiến Diệp Viễn rất khó chịu.

“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi không mua nổi!”
“Ha ha, bản thân anh không nhìn xem mình là ai, chỉ là một tên giao hàng thấp kém mà thôi, một bộ đồ cũng phải năm chục ngàn, anh mua nổi không?”
“Ha ha, nhân viên giao hàng thì sao, nhân viên giao hàng kém hơn người ta một bậc à? Đừng nói mấy món đồ rách nát ở đây, cả cửa hàng này của cô ông đây cũng mua được, chỉ một câu nói thôi!”
Lời này của Diệp Viễn lập tức khiến tất cả mọi người sững sờ.


Ngay sau đó, nhân viên phục vụ lại bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha… cười chết tôi mất, chỉ một câu nói của anh có thể mua được cửa hàng của chúng tôi? Anh nghĩ mình là ai? Cậu cả tập đoàn Lâm Thị?”
“Các vị, mọi người đều nghe thấy cả chứ? Tên nhãi này là một nhân viên giao hàng thấp kém, anh ta còn nói có thể mua được cả cửa hàng của chúng tôi!”
Những khách hàng trong cửa hàng nghe thấy lời này của nhân viên phục vụ, lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía Diệp Viễn.

“Cậu thanh niên này vì để dỗ dành người khác nên cái gì cũng dám nói sao!”
Thậm chí có người còn nhìn Diệp Viễn giống một kẻ thần kinh.

“Đúng vậy, tuổi còn trẻ, sao lại mắc chứng hoang tưởng vậy!”
“…”
Mà Từ Văn nghe thấy tiếng bàn luận của người xung quanh, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Dù sao Diệp Viễn cũng là do bọn họ đưa tới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.