Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 191: Thiện Cảm


Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 191: Thiện Cảm


“Ồ!”
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu nhàn nhạt ồ một tiếng.

Đồng thời trong lòng suy nghĩ, nếu Từ Văn biết trong tay Diệp Viễn có thẻ chí tôn của tập đoàn Lâm Thị, đồng thời còn được hưởng đặc quyền miễn thanh toán, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Phản ứng của Phùng Tiêu Tiêu khiến nội tâm Từ Văn có chút khó chịu.

Nhưng ngay khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của Diệp Viễn, nội tâm càng thêm khinh bỉ.

Đồng thời càng thêm tự tin bẫy được Phùng Tiêu Tiêu ở bên cạnh Diệp Viễn.

“Đồ nhà quê!”
Nội tâm thầm mắng một câu, sau đó theo Hồ Vĩ vào nhàng.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, mấy người đi vào một phòng VIP trang trí xa hoa lộng lẫy.

Diệp Viễn vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ chưa từng trải sự đời, hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ khác, thỉnh thoảng phát từng lời cảm thán kinh ngạc.


Dáng vẻ của một tên nhà quê.

Từ Văn và Hồ Vĩ nhìn thấy cảnh này, nội tâm cũng tỏ ra khinh bỉ, cũng có chút kích động.

Diệp Viễn càng chưa trải sự đời, bọn họ càng có tự tin bẫy được Phùng Tiêu Tiêu.

Mà Phùng Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa không nhịn được bật cười.

Nhân lúc Từ Văn và Hồ Vĩ nghiên cứu thực đơn, Vương Vũ Hàm thấp giọng hỏi Phùng Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, anh ta thật sự là bạn trai cậu à?”
Cô ta quả thật không tin rằng Phùng Tiêu Tiêu sẽ tìm một người bạn trai làm nhân viên giao hàng.

“Không phải! Nếu anh ấy là bạn trai tôi thì tốt!”
Phùng Tiêu Tiêu khẽ thở dài.

Thật ra cô ta cũng không rõ bây giờ quan hệ giữa mình và Diệp Viễn là gì.

“Cái gì? Anh ta không phải bạn trai cậu?”
“Ừ!”, Phùng Tiêu Tiêu gật đầu.

“Vậy là cậu thích anh ta?”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Vương Vũ Hàm có thể nhìn ra ánh mắt Phùng Tiêu Tiêu nhìn về phía Diệp Viễn nồng nàn tràn đầy tình ý.

Ngược lại Vương Vũ Hàm không có ý xem thường Diệp Viễn, ngược lại cô ta cảm thấy Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn rất xứng đôi.

Không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy con người Diệp Viễn này không đơn giản, bởi vì trên người Diệp Viễn có một loại khí chất mà người bình thường không thể có được.

May là cô ta đã từng gặp qua rất nhiều nhân vật lớn, nhưng khí chất của những nhân vật lớn này cũng không thể sánh bằng khí chất trên người Diệp Viễn.


Mặc dù Diệp Viễn vừa nói anh là nhân viên giao hàng, hơn nữa ăn mặc rất bình thường, nhưng cô ta luôn cảm thấy Diệp Viễn này chắc chắn không phải nhân viên giao hàng.

Hơn nữa, Sở Vân Phi bên cạnh Diệp Viễn cũng không phải nhân vật đơn giản, nhất cử nhất động của người này thì có một sức mạnh đặc biệt.

Rất giống một công tử nhà giàu xuất thân trong một gia tộc lớn.

Thử hỏi, một công tử nhà giàu sẽ đồng thời xuất hiện cùng một nhân viên giao hàng sao?
Hơn nữa, cô ta còn nhìn ra, lúc nào Sở Vân Phi này cũng coi Diệp Viễn là vua.

Lúc mới đến cửa, cô ta thấy rõ ràng khi người canh cửa nhìn thấy Diệp Viễn.

Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ cung kính, giống như nhìn thấy một nhân vật lớn nào đó.

Hơn nữa cô ta còn nhìn ra, lúc mấy người canh cửa này đang chuẩn bị qua đón tiếp Diệp Viễn.

Nhưng lại bị ánh mắt Diệp Viễn chặn lại.

Tất cả những điều này đều chứng tỏ Diệp Viễn tuyệt đối không phải là một nhân viên giao hàng đơn giản như vậy.

Đương nhiên, dù tất cả những điều này đều là suy đoán của cô ta, dù sao Diệp Viễn thật sự là một nhân viên giao hàng.


Chỉ cần Phùng Tiêu Tiêu thích, cô ta cũng sẽ ủng hộ Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ở bên nhau.

“Vậy cần tôi ra tay giúp cậu không?”
Phùng Tiêu Tiêu lại khẽ lắc đầu.

“Không cần, tôi cảm thấy chúng tôi như bây giờ lại rất tốt, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!”
“Cô gái ngốc này, duyên phận đến, cậu phải chủ động xuất kích chứ, đừng đợi người ta biến mất rồi, cậu hối hận cũng không kịp đâu!”
Lúc này, Từ Văn đưa thực đơn cho Phùng Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, cậu xem cậu và bạn trai cậu thích ăn món gì cứ việc gọi! Anh họ tôi có tiền mà”.

Phùng Tiêu Tiêu cũng không biết nên gọi gì, vào lúc đang do dự.

Đột nhiên Diệp Viễn ngồi ở bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Bạn học của cô đã nói rồi, anh họ cô ta rất nhiều tiền, hiếm khi chúng ta đến nơi thế này, cô cứ yên tâm gọi đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.