Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 167: Trả Thù Và Cảnh Cáo


Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 167: Trả Thù Và Cảnh Cáo


“Bởi vì hôm nay em trai cô đã dẫn người tổn thương em trai của bạn tôi, biết bọn họ chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có thương tật trong người, thế mà em trai cô vẫn nhét ma túy vào người đứa nhỏ, thiếu điều đánh chết thằng bé!”
“Nhưng mà cô yên tâm, khi em trai cô chết cũng đã nhận đủ mọi tra tấn, biết cái gọi là cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp trăm lần”.

“Cho một ví dụ nhé, chẳng hạn như tôi dùng nắm đấm cho em trai cô một quyền, thì em trai cô sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang ập xuống người mình”.

“Có biết em trai cô đã chết thế nào không? Chính là bị tôi đánh gãy từng khúc xương một, vì quá đau đớn, cả người mất máu và khô cạn cả mồ hôi nên mất nước mà chết”.

Khi nói những lời đó, Diệp Viễn như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường không đáng nhắc tới.

Nhưng người xung quanh nghe vào tai lại run hết cả da đầu, lòng chấn động dữ dội.

“Thấy tôi tàn nhẫn quá hả, ha ha, tôi cảm thấy mình còn quá nhân từ so với hành vi của em trai cô”.

“Tôi biết, em trai cô là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh như thế chắc cũng do một tay người chị như cô dạy đúng chứ”.


“Người xưa có câu, sinh con không dạy là lỗi của cha, em trai cô phạm lỗi, thì người làm chị như cô phải gánh vác trách nhiệm!”
“Thế nên, cô cũng phải trả giá cho sai lầm của mình”.

Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên, vô số ngân châm bỗng chốc ghim vào người cô gái mập và những người phía sau.

Mấy người họ bỗng chốc trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, luồng không khí di chuyển va chạm vào người cũng khiến họ đau như bị đấm một cái vậy.

Nhất thời, mọi người bắt đầu điên cuồng kêu la thảm thiết.

Mà cảnh tượng đó khiến La Hạo Vũ và những người bên cạnh anh ta đều sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Viễn đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Đó là thủ đoạn gì thế không biết, lại có thể khiến cơn đau của người khác bị phóng đại lên đến hàng trăm lần.

Đúng là mở mang tầm mắt, tuy bọn họ chưa từng nghe nói về thủ đoạn này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ và tiếng la hét của cô gái béo cùng đám người kia…
Bọn họ biết, đó là sự thật.

“Băm mấy người đó ra, đút cho cá ăn cho tôi!”
Diệp Viễn biết rất rõ, với tính cách của đám người này, không biết họ đã hại bao nhiêu người rồi.

Băm ra cho cá ăn vẫn còn tốt với bọn họ lắm.

“Rõ!”
Mấy người La Hạo Vũ không dám chậm trễ một chút nào, vội vàng kéo mấy người kia ra khỏi văn phòng.


Mà khi bọn họ kéo đám người kia đi, thì cả nhóm phụ nữ béo đó lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Khoảng mười phút sau, nhóm La Hạo Vũ trở lại cùng vẻ mặt hoảng sợ.

“Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, khu khai thác này của mấy người là do La Hạo Vũ dẫn đầu”.

“Nhưng cũng phải ghi nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi, các người không được làm gì phạm pháp, hoặc rối loạn kỷ luật, tất cả sản nghiệp đều phải làm thật ngay thẳng cho tôi”.

“Mặt khác, ai dám ức hiếp dân thường hoặc làm chuyện gì đó khiến tôi không vừa mắt, thì kết cục sẽ giống với những người đã ra đi ngày hôm nay”.

Thật ra, lúc nãy Diệp Viễn cố tình tra tấn nhóm cô gái béo kia là để cảnh cáo đám La Hạo Vũ.

“Rõ!”
Mấy người kia đều kính sợ gật đầu.

“Ngoài ra, lập tức chuẩn bị một phần quà lớn mang đến bệnh viện để bồi thường cho những tổn thất do Vương Tử Dương gây ra, bồi thường gấp trăm lần!”
“Rõ!”
Sau khi để lại số điện thoại cùng với cái tên Diệp Diệt Tiêu, Diệp Viễn đã rời khỏi câu lạc bộ Thịnh Đường.


Ra khỏi câu lạc bộ, Diệp Viễn chạy tới bệnh viện trước.

……
Sau khi vào bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm lãnh đạo dẫn đầu là viện trưởng Vương Đông Lâm đang ở trong phòng bệnh của Phùng Hạo.

“Tình hình thế nào rồi?”
Diệp Viễn tiến lên hỏi.

“Chào anh Diệp!”
Nhóm Vương Đông Lâm thấy Diệp Viễn đến bèn cung kính chào hỏi anh.

“Anh Diệp, chúng tôi đã rửa ruột cho bệnh nhân, hoàn toàn không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng hai chân này thì chúng tôi cũng bất lực, e là sau này không thể đứng được nữa!”
Vương Đông Lâm nói tới đó thì nước mắt của mẹ Phùng bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu đã rơi xuống..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.