Bạn đang đọc Quỷ Môn Độc Thánh – Chương 146: Sao Lại Chạy Thế
“Haiz!”
Liễu Hạo Long khẽ thở dài, ông ta muốn cứu Diệp Viễn nhưng đáng tiếc bây giờ ông ta không thể giúp ích được gì.
Người bên ông ta cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người Cổ Thông Thiên.
Mà Sở Trung Nam thấy thế thì mặt xám ngoét như tro tàn.
Đám người Cổ Thông Thiên thấy thế thì sắc mặt đều vui vẻ.
Gần như là cùng lúc, ba người đều nhắm về phía Diệp Viễn.
Ai cũng muốn là người đầu tiên giết chết anh, có được cuộn da dê cuối cùng đó.
Thế nhưng, khi ba người vừa vọt tới bên cạnh hố thì lại thấy Diệp Viễn đang khoanh chân ngồi đó.
Khí thế quanh người không ngừng dâng lên, trên mặt nào có dáng vẻ bị thương.
“Chuyện gì thế này?”
Mấy người họ quay sang nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt.
“Không ổn rồi, cậu ta đang đột phá!”
Cổ Thông Thiên kiến thức rộng rãi nhanh chóng phát hiện ra điểm khác biệt.
Đúng vậy, đúng là Diệp Viễn đang đột phá.
Chẳng qua không phải là đột phá cảnh giới, mà là đột phá sức mạnh của cơ thể.
Trong khoảng thời gian gần đây, cảnh giới của anh đột phá quá nhanh khiến sức mạnh của cơ thể vẫn không thể theo kịp.
Sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh, mà hôm nay đúng lúc gặp được nhiều võ giả thế này, Diệp Viễn quyết định mượn những đòn tấn công của bọn họ để rèn luyện cho cơ thể mình.
Giúp anh củng cố trụ cột, rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể.
Thế nên lúc nãy khi đối mặt với đòn tấn công của ba người Cổ Thông Thiên, anh không hề tránh né, thậm chí còn giảm sức phòng ngự của cơ thể này xuống thấp một tí.
Thế nên mới bị ba người họ đánh lùi, thậm chí còn phun ra cả máu tươi.
Ba người họ điên cuồng tấn công, cuối cùng cũng giúp sức mạnh cơ thể anh tăng lên một bậc.
“Mau ngăn cản tên đó lại!”
Lẽ ra ba người ta bắt tay với nhau, dồn hết mọi bản lãnh của mình mới có thể đánh phải Diệp Viễn.
Cứ tưởng như thế là đủ để khiến bọn họ bị thường nặng, không ngờ Diệp Viễn lại lợi dụng họ để đột phá.
Nếu để anh đột phá thành công thì tất nhiên ba người họ không phải là đối thủ của anh nữa.
Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đều giật mình, hai người không hề có chút do dự nào.
Cùng Cổ Thông Thiên nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Viễn đột nhiên mở mắt, trên người cũng bùng lên một luồng hơi thở mạnh mẽ không cách nào ở được, càn quét khắp nơi.
Sắc mặt Cổ Thông Thiên chợt tái, nhanh chóng thu tay lại không chút suy nghĩ, lùi về phía sau.
Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, hơi thở mạnh mẽ bùng lên từ người Diệp Viễn không phải là thứ mà ông ta có thể gánh chịu nổi.
Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo cũng tái mặt, hai người cũng không nấn ná lâu.
Khi Cổ Thông Thiên lùi lại thì bọn họ cũng đồng thời rút lui.
“Chuyện gì thế này?”
Các võ giả ở đó không thể nhìn thấy tình hình dưới hố nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên lại thay đổi, nhanh chóng lùi lại phía sau như thế.
Một giây sau đó, bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, dưới hố sâu đó có một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ càn quét tới.
Họ đều cảm nhận được nếu như mình bị hơi thở đó quét trúng thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Mau chạy đi!”
Không biết ai đã hét lên một câu, các võ giả như phát điên nhanh chóng chạy đi thật xa.
Nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, mới chạy chưa được mười mét thì hơi thở khủng bố kia đã đuổi tới bước chân bọn họ.
Khi bọn họ nghĩ rằng mình sẽ chết không còn gì để nghi ngờ, thì hơi thở điên cuồng càn quét tới.
Sắp chạm đến bọn họ lại chợt biến mất vô tung vô ảnh.
“Phụt!”
Lúc này, đột nhiên có ba tiếng kêu rên vang lên.
Mọi người quay đầu lại, thấy được ba người Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo chạy xa nhất đồng thời phun ra một ngụm máu lớn, ngã lăn dưới đất.
Một giây sau, bọn họ phát hiện Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt ba người họ.
“Các vị đang đòi giết tôi cơ mà? Sao lại chạy ra đây thế này?”
Diệp Viễn từ trên cao nhìn xuống ba người ngã dưới đất, khóe miệng cong cong nụ cười mỉa mai..