Đọc truyện Quy Lộc – Chương 25
“Tối nay em ngủ ở phòng tôi.”
Nghe thấy những lời này Giang Lộc đang uống nước thì bị sặc.
“Khụ khụ khụ khụ khụ……”
Cô ho khan liên tục làm cho khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Châu thấy cô ho không ngừng thì biết rằng cô đang suy nghĩ đi tận đâu.
“Tôi ngủ ở phòng ngủ phụ.”
Giang Lộc đã bớt ho khan, cô ngẩng đầu nhìn Trần Châu đang ngồi đối diện với mình ở trên ghế sô pha thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô lẩm bẩm kêu một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục uống nước.
“Cần lấy những đồ gì ở bên nhà?”
“Dạ, có đồ dùng hàng ngày với quần áo để tắm rửa…” Giang Lộc đang nói đột ngột dừng lại.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một thứ.
Giang Lộc đặt mạnh cốc nước xuống bàn rồi chạy ra phía cửa, nước trong cốc văng tung tóe ra ngoài, trên mặt bàn bắn đầy nước.
“Giang Lộc.”
Giang Lộc không trả lời anh, cô mở cửa rồi chạy nhanh ra ngoài, Trần Châu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cố lấy chìa khóa trong túi ra, hai cánh tay có hơi run rẩy khiến cho chìa khóa mãi cũng không tra vào ổ được.
Trần Châu thấy hai tay cô run rẩy thì vội vàng nắm lấy, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đừng có gấp, nói cho tôi nghe là có chuyện gì?”
“Nai con…… Nai con……”
Trần Châu nghe không rõ, nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô anh nắm tay giúp cô tra chìa khóa vào ổ.
Ổ khóa kêu “Cạch” một tiếng cửa được mở ra.
Sau khi vào nhà, Giang Lộc chạy một mạch vào phòng ngủ, phòng ngủ cũng giống như phòng khách, đồ đạc văng tứ tung khắp nơi, quần áo chăn màn sách vở đều bị ném xuống đất.
Giang Lộc cuống quýt quỳ xuống mặt đất, lật tung đồ đạc lên để tìm thứ gì đó.
Trần Châu đi đến bên cạnh cô, “Nói cho tôi biết em muốn tìm thứ gì, tôi tìm cùng em.”
“Nai con…Nai con của cháu….” Giang Lộc gạt tay anh ra rồi tiếp tục tìm kiếm.
Cô có thể không cần bất cứ thứ gì nhưng không thể không có Nai con, đó là món quà sinh nhật mà cha cô tặng cho cô, nó là món quà cuối cùng.
Nai con?
Trần Châu đưa mắt liếc nhìn toàn bộ căn phòng rồi sau đó dừng lại ở một góc.
“Có phải cái đó không?” Trần Châu hỏi.
Giang Lộc hướng tầm mắt nhìn theo hướng Trần Châu chỉ, bộ dạng sắp khóc đến nơi của cô khi thấy nó liền lập tức tươi tỉnh lại.
“Đúng rồi ạ.”
Cô đi đến góc phòng, gạt cuốn sách phía trên ra rồi ôm con thú bông hình nai con vào lòng.
Cô không có gì để nhớ nhung, chỉ có duy nhất nai con này.
Dù có thế nào thì rốt cuộc cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Đứng dậy đi, mặt đất hơi lạnh.” Trần Châu đưa tay về phía cô.
Giang Lộc nhìn bàn tay anh, bàn tay rất lớn, thô ráp nhưng chứa đầy sức mạnh.
Cô vô thức đưa tay mình lên chạm vào lòng bàn tay anh. Cô thấy nó ấm áp và ngay lúc đó như có một dòng điện tê dại chảy khắp người khiến cô nắm chặt tay anh.
Trần Châu hơi dùng sức đã dễ dàng kéo được cô từ trên mặt đất đứng lên.
Anh buông tay ra rồi đưa tay xoa xoa đầu cô, “Em đi lấy những thứ cần dùng, chỗ này để tôi dọn dẹp qua.”
“Được ạ.”
Cô không có nhiều thứ cần phải lấy, ngoài trừ đồ dùng cơ bản như quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân thì cũng chỉ có con thú bông nai con này mà thôi.
Tốc độ dọn dẹp của Trần Châu rất nhanh, khi cô thu thập mọi thứ cần thiết xong thì anh cũng đã dọn dẹp xong. Mặc dù một số đồ vật không để đúng chỗ như ban đầu nhưng nhìn qua trông vẫn rất ngăn nắp gọn gàng.
“Được rồi.”
“Vâng.”
Trần Châu cầm lấy túi trong tay cô, “Vậy thì đi thôi.”
*
Trần Châu đem túi đồ của Giang Lộc xách đến phòng ngủ của mình rồi đặt nó trên ghế.
“Em tự sắp xếp đi.”
“Được ạ.”
Trần Châu nói xong đi ra ngoài cửa, vừa ra đến cửa thì anh quay người lại hỏi.
“Có muốn ăn mì không?”
Giang Lộc đưa tay sờ bụng mình lúc này đã bắt đầu kêu gào biểu tình rồi gật đầu nói, “Có ăn.”
Trong phòng Trần Châu vật dụng không có nhiều lắm, ngoài trừ một chiếc giường, một chiếc ghế sô pha, một bàn sách và một móc treo áo khoác thì không còn đồ gì khác. Đồ đạc không có nhiều nhưng căn phòng được lau chùi rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, đến cả chăn đắp cũng được xếp vuông vức thành hình miếng đậu.
Giang Lộc mấp máy môi, cô đem nai con đặt ở trên giường rồi sau đó mở tủ quần áo.
Vừa mở tủ ra thì một mùi hương bồ kết nhàn nhạt xộc vào mũi cô, là mùi trên quần áo của Trần Châu. Giang Lộc nhìn một lát rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay chạm vào quần áo trong tủ.
Sau một lúc cô mới giật mình tỉnh lại và không khỏi cười nhạo chính mình lúc này trông giống như một người có bệnh thần kinh.
Cô đem quần áo của mình treo vào tủ, nhìn quần áo của mình và anh đặt ở cạnh nhau khóe môi Giang Lộc khẽ cong lên.
*
“Giang Lộc, ra ăn mì.” Giọng nói của Trần Châu từ ngoài phòng khách vọng vào.
“Cháu tới đây.” Giang Lộc đóng tủ quần áo lại rồi đi ra ngoài.
Trần Châu nấu mì tôm trứng với cà chua.
Giang Lộc ngồi ở bàn ăn cơm, hai mắt không thể rời khỏi bát mì tôm. Trần Châu nấu cà chua thành nước sốt rồi tưới lên trên sợi mì màu trắng. Ở trong bát còn có hai quả trứng lòng đào cùng với hành và rau thơm. Giang Lộc đưa tay xoa xoa bụng.
Trần Châu đẩy bát mì đến trước mặt cô.
“Ăn đi.”
“Của chú đâu?” Giang Lộc ngẩng đầu hỏi anh.
“Vẫn còn ở trong bếp, em ăn trước đi.”
“Vâng.”
Trần Châu đi vào trong bếp, anh không có quay lại bàn ăn mà ở trong bếp giải quyết nhanh bữa tối. Anh cũng ăn mì tôm giống như Giang Lộc nhưng trong bát của anh chỉ có nước sốt cà chua, hành và rau thơm mà không có trứng gà.
“Tôi đi dọn dẹp phòng ngủ phụ, em ăn mì tôm đi.” Trần Châu dặn dò cô.
Trần Châu đi làm việc của mình, Giang Lộc yên lặng ăn mì tôm. Sau khi ăn xong cô mang bát đũa vào trong phòng bếp để cọ rửa.
Cô mở vòi nước rồi lấy hai giọt dầu rửa bát rửa sạch sẽ bát đũa. Sau khi rửa tay cô nhìn thoáng thùng rác bên dưới chân, trong đó có vỏ hai quả trứng.
Hốc mắt Giang Lộc ửng hồng, mũi cô cay xè.
Trần Châu từ phòng ngủ phụ đi ra thì thấy Giang Lộc đứng đưa lưng về phía mình không nhúc nhích.
Giang Lộc.”Anh gọi cô.
Nghe được tiếng Trần Châu, Giang Lộc xoay người lại nhìn anh. Người đàn ông này rõ ràng không thích cô nhưng lại đối xử với cô rất tốt. Anh tốt với cô như vậy thì cô làm thế nào mà buông tay?
Trần Châu đứng im nhìn cô chạy tới không nói một câu gì đã ôm chặt lấy anh.
Gò má cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô nghe rõ từng tiếng tim đập liên hồi, “Thịch thịch thịch thịch……”.
“Giang Lộc?” Trần Châu không biết có chuyện gì xảy ra với cô?
Giang Lộc không trả lời mà càng thêm sức ôm chặt lấy anh.
Người con gái trong lồng ngực mềm mại và thơm tho, hai tay Trần Châu thả lỏng ở bên sườn khẽ run. Anh giơ cánh tay lên giống như muốn ôm lấy cô nhưng khi cách bả vai cô vài centimet thì dừng lại.
“Trần Châu, chú biết không, chú như thế này càng khiến cho cháu không nỡ rời xa chú.” Giang Lộc lẩm bẩm nói.
Cuối cùng Trần Châu cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong anh đẩy cô ra, Giang Lộc cũng không cố chấp ôm lấy anh cho nên khi anh đẩy cô ra giữa hai người liền có một khoảng cách.
“Đi đi.”
Giang Lộc gật đầu.
*
Giang Lộc cầm lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm, trong phòng tắm thoang thoảng mùi sữa tắm.
Cởi bỏ quần áo trên người, cô đứng dưới vòi hoa sen để cho dòng nước tùy ý xối vào người.
Thân thể thiếu nữ trắng nõn mềm mại đứng dưới vòi nước chảy, một hai giọt nước chảy vào mắt Giang Lộc bèn nhắm hai mắt lại. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Sau khi tắm xong, Giang Lộc mặc áo ngủ vào rồi lấy khăn lông lau tóc ướt trên đầu.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bất chợt Giang Lộc nhìn thấy thứ gì đó ở trên máy giặt khiến cho gò má cô ửng hồng.
Giang Lộc mở cửa buồng tắm kêu”cạch” một tiếng.
Ngay khi đi ra ngoài cô đã thấy Trần Châu đứng ở trước cửa sổ phòng khách, anh đứng ở đó nghe điện thoại. Trần Châu nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay người lại nhìn.
Giang Lộc mặc một chiếc váy ngủ in hình con thỏ trong phim hoạt hình, chiếc váy để lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng nõn. Trên đầu cô cuốn chiếc khăn lông màu trắng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mái tóc còn chưa được lau khô hắn rỏ ra vài giọt nước.
“Được rồi, nói đến đây thôi, tôi cúp máy đây.” Nói xong Trần Châu liền tắt điện thoại.
Anh cất điện thoại vào trong túi quần, tay nắm chặt điện thoại, “Tắm xong rồi.”
“Vâng.” Giang Lộc gật đầu nói.
“Vậy thì đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học. Tôi cũng đi tắm.” Nói xong Trần Châu đi nhanh về phía phòng ngủ phụ.
Sau khi thấy Trần Châu đã đi vào phòng ngủ phụ, Giang Lộc mới đem đồ ở phía sau lưng ra.
Trên tay cô là quần áo cô vừa giặt xong, trong đó có cả đồ lót. Giang Lộc nhìn về ban công phía bên ngoài, trên ban công có giá treo quần áo vì thế cô nhanh chóng đi ra đó.
Trên giá có treo vài bộ quần áo, là đồ của Trần Châu.
Ánh mắt của cô bị cái móc tròn trên giá thu hút, trên đó có treo một cái quần lót màu đen của đàn ông. Phần bao đằng trước nhô ra rất lớn.
Khuôn mặt Giang Lộc ửng đỏ. Rốt cuộc cô vẫn là một kẻ da mặt mỏng, cô không dám treo đồ lót của mình cạnh quần áo Trần Châu. Vì thế cô dùng móc treo đồ treo quần áo ở bên cạnh, chỗ đó vừa vặn bị quần áo của Trần Châu che khuất.
Trần Châu từ phòng ngủ phụ đi ra thì nhìn thấy Giang Lộc đứng ở ban công giơ hai tay cô lên treo quần áo. Anh nhìn lướt qua tình cờ lại nhìn thấy đồ lót in hình hoạt hình của cô.
“Rầm.”
Tiếng đóng cửa rất lớn khiến cho Giang Lộc giật bắn người suýt chút nữa làm rơi móc treo quần áo.