Quỷ Kiếm Vương

Chương 14: Thanh thiên viện


Đọc truyện Quỷ Kiếm Vương – Chương 14: Thanh thiên viện

Trang viện này là một tòa lầu đài nguy nga, hùng vĩ, nhà cửa kiến trúc tinh vi cất san sát gần nhau.

Có một đặc điểm là những lầu đài nhà cửa đều sơn rặt một màu xanh da trời, mà vị viện chủ là Ngân Sa Đào Thức, một nhân vật danh vang trong chốn võ lâm, thuộc vào hàng tiền bối võ lâm.

Đến lúc bóng trang viện đã hiện ra phía trước mặt, lúc bấy giờ, chàng áo xám mới ngừng chân thầm nói:


– Thúc thúc Bá Đồng Nhi đã đi với nghĩa bá Giang Hồng Tuấn, còn riêng ta lại tới đây để ước hội với người bạn của phụ thân ta như lời dặn trong di thư.

Rồi chàng mỉm cười nghĩ tiếp:


– Chỉ mấy ngày đặt chân lên đất liền mà ta đã có thêm một nghĩa bá Giang tiền bối cũng vui tánh nhưng tửu lượng của người thật khủng khiếp.

Chàng vừa nghĩ vừa thong thả bước đi về phía trang viện, với bao ý nghĩ phức tạp:


– Tại sao phụ mẫu ta ghi lại trong di thư là phải tới phó ước với Ngân Sa Đào Thức viện chủ, và cũng hỏi rõ về sự nội ứng của một nữ môn đồ của mẫu thân ta là nàng Bàng Dã Lan.

Bao ý nghĩ cứ tiếp tục khơi lại bao uẩn khúc trong vụ tàn sát toàn gia của chàng áo xám là Trầm Kha.

Đúng vậy, Trầm Kha vì muốn tìm ra những dấu vết của kẻ thù và thi hành đúng như ý định của cố phụ mẫu nên phải chia tay với Bá Đồng Nhi mà đi riêng một mình.

Trầm Kha đến trước cửa chính trang viện cất tiếng gọi to:


– Người đại biểu của Nhất Chỉ Công Trầm Lịch Nhưỡng tới xin hội ước với Ngân Sa Đào Thức viện chủ.

Tiếng gọi vọng vào trong, chẳng bao lâu hai cánh cửa đại môn mở rộng, từ bên trong trang viện đi lần ra một đoàn người gồm ba mươi trung niên hán tử, đi sau đoàn hán tử là một cụ già tóc bạc phơ, dáng điệu rất tiên phong đạo cốt, đúng là một từ lường lão nhân.

Đi song song với lão nhân là một thiếu phụ mặt hoa, da ngọc, mày liễu má đào đẹp tuyệt trần.

Ba mươi tên đại hán vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, đã dạt qua hai bên đứng nghiêm chỉnh.

Một già một trẻ thản nhiên dừng lại trước mặt Trầm Kha cách chừng hai trượng.

Vị từ lường lão nhân cất giọng hiền hòa:


– Lão phu chính là Đào Thức Ngân Sa viện chủ đây! Có phải tiểu thí chủ vâng mạng Nhất Chỉ Công Trầm Lịch Nhưỡng tới đây chăng?

Trầm Kha khẽ gật đầu đáp:


– Vãn bối là Trầm Kha vâng mạng cố phụ đến hội ước với viện chủ theo lệ mười năm.

Vị viện chủ kinh ngạc:


– Thế ra Trầm thiếu hiệp đây là con của Trầm bạn hữu ư?

Mà Trầm bạn hữu của ta đã qui tiên rồi sao?

Trầm Kha giọng buồn buồn:


– Thưa lão bá, tiên phụ của tiểu điệt đã thất lộc từ năm năm qua.


– Năm năm qua?


– Dạ, đúng vậy!

– Thế sao ta chẳng nghe biết điều gì?

Bỗng thiếu phụ chen vào:


– Làm sao phu quân biết được vì từ lâu lắm rồi phu quân có ra giang hồ bao giờ đâu.

Trầm Kha nghe qua há hốc mồm ngạc nhiên:


– Lạ nhỉ! Ngân Sa Đào Thức viện chủ là một vĩ cổ lão nhân, tuổi đời hơn bảy chục, lại đi cưới một cô gái bằng tuổi cháu mình, một thiếu phục xinh đẹp như hoa mộng.

Tuy chàng ngạc nhiên nhưng vẫn vòng tay thi lễ.

Chàng cất giọng ôn tồn:


– Đào phu nhân….

Thiếu phụ nhướng đôi mày liễu tỏ vẻ không hài lòng, lại nhếch môi cười lạt bảo:


– Tiếng tăm của Trầm Kha thiếu hiệp cũng đã làm cho võ lâm rúng động mà lại tới đây ước hội, như vậy không phải là thiếu hiệp còn có mưu ý gì chăng?

Chàng nhíu mày rồi nói:


– Đây là tại hạ theo di thư của cố phụ mẫu đó thôi.

Chứ tại hạ nào có ý muốn tranh hơn thua với bậc trưởng thượng tiền bối.

Ngân Sa Đào Thức gật gù:


– Hay! Hay lắm, lão phu nay cũng không muốn có sự hội ước nữa mà muốn hủy bỏ ước hội, vậy thiếu hiệp hãy về đi là hơn….

Đào phu nhân dùng giọng kiều mị, mỉm cười nói chen vào:


– Lão đầu tử, chả lẽ ngươi chẳng nhục?


– Nàng! Nàng là đệ tử của phu nhân Trầm lão đệ?


– Phu quân! Vị thiếu hiệp này đã lặn lội ngàn dặm tới đây, những mong cùng phu quân tranh thắng phụ, nếu phu quân từ chối, chẳng hóa ra phụ lòng vị thiếu hiệp đây sao?

Trầm Kha vội vòng tay hướng vào Ngân Sa Đào Thức viện chủ thi một lễ nói:


– Đa tạ lão tiền bối, vãn bối chỉ là một đóm lửa, đâu dám tranh sáng cùng mặt trời, mặt trăng.

Thể theo lời tiền bối dạy, vãn bối xin kiếu từ.


Ngay lúc đó, Đào phu nhân bỗng thét lên một tiếng, vẫy tay nhanh một cái, nhanh như chớp, ba mươi tên đại hán đồng tỏa ra hình quạt vây Trầm Kha vào giữa hạt tâm.

Trầm Kha nhìn tình thế biến đổi, bèn lắc mình tiến đến trước mặt Đào phu nhân, hỏi:


– Đào phu nhân! Thế này là ý định làm sao?

Đào phu nhân nhếch môi cười nhạt, gằn giọng hỏi lại:


– Các hạ có khi nào nghe nói đến Bàng Dã Lan không?

Trầm Kha lạnh lùng hỏi gặn lại:


– Người đó chẳng lẽ là phu nhân sao?


– Đúng đấy! Phụ mẫu ngươi bảo phải đối xử với bản phu nhân như thế nào?

Trầm Kha nghe đến đây cừu khí bốc cao ngàn trượng, trầm giọng hét to:


– Giết chết! Ngân Sa Đào Thức nghe nói vậy lấy làm lạ, vội cất giọng từ hòa hỏi:


– Thiếu hiệp hãy nói rõ cho lão phu được rõ qua việc này! Trầm Kha cắn răng căm giận, song giữ giọng kính cẩn đáp:


– Đào tiền bối! Phu nhân đây chính là nữ đệ tử của cố phụ mẫu tại hạ! Cách đây năm năm, chính phu nhân đã nội ứng để hại phụ mẫu của tại hạ! Sự thật là như thế! Ngân Sa Đào Thức viện chủ nghe qua như sét nổ ngang tai, vội quay nhìn Đào phu nhân trầm giọng hỏi:


– Lan muội! Quả thật nàng có những hành động như thế sao?

Bàng Dã Lan phá lên cười lanh lảnh, bằng giọng kiều mị nói to:


– Bảo rõ cho lão đầu tử ngươi biết à?

Ngân Sa Đào Thức nghe đến đây giận tím mặt, vội xoắn tay áo rộng, cao giọng quát:


– Nàng phản bội! Phản bội rồi!….


– Phản bội đấy….

có sao không….

Vừa nói dứt lời, Bàng Dã Lan vội vòng đôi tay ngọc, đẩy ra song chưởng hai đạo kình phong tuôn ra như nước lũ nhắm vào ngực Ngân Sa Đào Thức kích mạnh.

Đào Thức giận dữ, vội đẩy ra song chưởng tiếp lấy thế công.


– Bùng! Bùng! Hai tiếng nổ dữ dội vang lên chát mang tai; Đào Thức buột miệng kêu lên một tiếng ốí đau thương, thân hình văng lên cao và rơi nhanh xuống đất chẳng khác hòn đá nặng.

Trầm Kha khí giận xung thiên, vội tung mình vọt lên cao, đỡ ngay thân xác Đào Thức thoát hiểm.

Đào Thức gượng vịn vai Trầm Kha đứng lên, mặt giận xanh như lá úa, toàn thân run rẩy không ngừng.

Bàng Dã Lan đắc ý cười khanh khách bằng giọng trầm lạnh nói:


– Lão đầu tử! Giờ này ngươi chẳng dùng được vào đâu được nữa, đừng miễn cưỡng vô ích! Tại Thanh Thiên Viện này, bổn phu nhân đã trọn quyền Viện chủ, ai ai cũng phục tùng mệnh lệnh của bổn phu nhơn.

Hiện tại bổn phu nhơn chỉ kính ngươi như một vị trượng phu hữu danh vô thực mà thôi.

Đào Thức nghe đến đây, tóc râu dựng đứng rống lên một tiếng, hai tay đẩy mạnh ra song chưởng, và lao mình nhào về hướng Bàng Dã Lan.

Bàng Dã Lan chỉ bỉu môi cười khẩy, thu ngọc chưởng về ngay ngực, đẩy ra hai đạo kình phong tiếp đỡ.

Vì quá uất hận, Đào Thức đẩy ra hai chiêu tối lợi hại, Bàng Dã Lan lại muốn dùng một chưởng quật Đào Thức chết tức khắc.

Cho nên hai đạo chưởng vừa xoắn vào nhau thì một tiếng nổ vang lên như trời long đất lở.

Đào Thức buột miệng la lên một tiếng ốí đau thương, toàn thân bị hất bổng lên cao một lần nữa như quả bóng tròn.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt.

Trầm Kha nhìn qua chiêu thức biết ngay Đào Thức không phải là đối thủ của Bàng Dã Lan.

Chàng toan cử chưởng can thiệp nhưng đã trễ, chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, tung vội người lên cao, giang rộng hai tay đón lấy thân hình Đào Thức lần nữa.

Ngân Sa Đào Thức cất giọng giận dữ rống to:


– Tiện tỳ! Ngươi dám dùng thuật Hấp dương bổ âm hút hết một tuần giáp tí tinh ngươn của ta.

Chẳng lẽ ngươi đã mất hết nhân tính rồi sao?

Bàng Dã Lan bỉu môi cười khẩy nói:


– Đào Thức, ngươi là lão già gần xuống lỗ, dễ gì cưới được gái tam tuần?

Nếu bổn phu nhơn không có dự tính đó, dễ gì để ngươi sờ được đến làn da kẽ tóc.

Đào Thức kêu rống rền trời, Trầm Kha trông qua mắt muốn tóe lửa.

Thật là tấm thảm kịch, khiến lòng hào kiệt của chàng cảm thương xót xa cho Đào Thức vô hạn! Bằng giọng nhỏ nhẹ, chàng nói:


– Đào lão tiền bối, nên bình tĩnh lại.

Vãn bối sẽ bảo vệ tiền bối phá vòng vây, tìm nơi kín đáo chữa thương!

– Không nên đâu thiếu hiệp! Lão phu chẳng còn dùng vào đâu được, đa tạ thiếu hiệp có lòng tưởng nghĩ.

Ngay lúc đó, Bàng Dã Lan phá lên cười khanh khách chuyển hướng bước nhanh đến trước mặt Trầm Kha.

Mặt chàng bỗng trở nên căng thẳng đến cùng tột, vội lên tiếng nói nhỏ với Đào Thức:


– Lão tiền bối hãy chuẩn bị! Chúng ta mau rời khỏi nơi đây! Dứt lời, tay tả chàng xốc Đào Thức đặt lên vai, tay hữu đẩy ra một chưởng tấn công Bàng Dã Lan.


Kình lực vừa buông ra ào ạt như long giao xuất hải, Trầm Kha đã vận dụng toàn lực đẩy ra một chiêu trí mạng.

Bàng Dã Lan trầm giọng nói to:


– Trầm thiếu hiệp! Chúng ta toàn là người nhà cả, việc gì mà phải gây sóng gió cho nhau chứ?

Nói dứt lời, nàng giơ cao ngọc chưởng đẩy nhanh ra hai đạo kình phong, tiếp đỡ luồng chưởng phong của Trầm Kha.

Áp khí chạm nhau, phát nổ lên một tiếng kinh hồn.


– Bùng! Chưởng phong như trời long đất lở, đôi bên đều chấn động, thối lui ra sau một bước.

Giữa khoảng thời gian chớp mắt ấy, Trầm Kha giữ chặt Ngân Sa Đào Thức, nhún mình nhảy vọt ra ngoài.

Tuy chàng căm hận Bàng Dã Lan Ngân là tên nữ nghịch đồ hại thầy, phản đạo, nhưng vì nóng lòng cứu chữa Đào Thức nên tạm thời phải rời khỏi nơi đây.

Bàng Dã Lan Ngân thấy thế phá lên cười một tiếng, thân hình kiều diễm tha thướt, lao vút vào mình Trầm Kha, đồng thời đẩy ra hai chưởng tấn công.

Trầm Kha cũng đẩy liền ra một chưởng tiếp đỡ, thân hình lại nhảy vọt về phía ba mươi tên đại hán, định phá vòng vây để ra ngoài.

Nhưng Bàng Dã Lan lại nhanh hơn, vừa thấy chàng nhích động đôi vai nàng đã thét lên:


– Vây! Tức thì ba mươi tên đại hán đồng cất tiếng:


– Tuân lệnh! Tiếp liền là ba mươi thân hình lực sĩ chuyển động như bầy chim chỉ thấy chớp động một vòng, họ đã kết chặt lại bao vây Trầm Kha vào giữa.

Lúc đó, Bàng Dã Lan đã bước đến trước mặt Trầm Kha không đầy một trượng.

Nàng đưa mắt nhìn Sa Đào Thức cất tiếng cười đắc thắng nói:


– Trầm thiếu hiệp xem kìa! Đào lão đầu tử đã quay về âm cảnh diêm vương.

Trầm Kha nghe nói thất kinh vội ngoảnh mặt lại:


– Trời! Một vị đại danh nhân, Ngân Sa Đào Thức viện chủ Thanh Thiên Viện đã nhắm mắt, nghẻo đầu.

Chàng nhanh tay sờ vào huyệt phải Đào Thức xem thử.

Ôi! Kinh mạch đã ngưng đọng từ lâu.

Lửa cừu bốc lên cao, như bốc cháy tâm não, Trầm Kha vội đặt xác Đào Thức xuống đất, giương cặp kỳ quang như điện rọi thẳng vào mặt Bàng Dã Lan bằng những tia oán độc căm hờn.

Hai chân chàng bước lần đến chỗ Bàng Dã Lan Ngân trầm giọng hét:


– Ta thề sẽ phanh thây bầm xác ngươi hôm nay.

Ngươi hút hết tinh ngươn của Đào viện chủ để tung hoành bằng chưởng pháp nên ta sẽ dùng chưởng pháp để giết ngươi.

Giữa tiếng hét, Trầm Kha đã vận xong nội lực ra hai chiêu như đợt sóng cuồn cuộn nhắm vào người Bàng Dã Lan công như vũ bão.

Bàng Dã Lan thấy chiêu thức hơi tái mặt, vội vận dụng toàn bộ công lực đẩy ra hai chưởng giao công.


– Bùng! Một tiếng nổ vang lên như sấm sét, hai luồng áp khí tống vào nhau bốc tỏa ra một vầng khói bạc mờ mờ.

Trầm Kha bị thối lui hai bước, Bàng Dã Lan cũng bị chưởng lực dội ra ngoài hai bước.

Đôi bên chưởng pháp ngang nhau.

Mà sở dĩ có vậy nhờ Bàng Dã Lan đã hút hết công lực của tay danh vang võ lâm Ngân Sa Đào Thức nên giờ này mới ngang sức với Trầm Kha.

Bàng Dã Lan Ngân thở dài một hơi não nuột, bằng giọng trầm buồn nói:


– Hứ! Trầm thiếu hiệp chẳng chịu phân biệt trắng đen, chàng vốn là Thiếu bảo chủ của Thiên Toàn Bảo mà lại đi giúp người ngoài phản lại bổn bảo hay sao?

Trầm Kha kinh ngạc:


– Việc này ngươi dựa vào đâu để nói như vậy?


– Trầm thiếu hiệp là một kẻ có danh vang trong võ lâm tuy chưa ai biết lai lịch thiếu hiệp chứ riêng bản phu nhân đây biết rõ tất cả.

Trầm Kha lớn giọng nạt ngay:


– Đừng nói láo….


– Này….

Trầm thiếu hiệp! Chàng có biết vì lý do gì mà phụ mẫu chàng bị tàn sát không?

Trầm Kha chưa kịp trả lời thì Bàng Dã Lan đã tiếp:


– Chính vì vấn đề Thiên Toàn Bảo mà phụ mẫu thiếu hiệp bị tàn sát.

Trầm Kha càng ngạc nhiên hơn hỏi:


– Ngươi nói thế nghĩa là sao?


– Chuyện này chỉ có đương kim Thiên Toàn Bảo chủ mới trả lời cho Trầm thiếu hiệp được thôi.

Chàng bỗng hét lên:


– Chứ không phải ngày trước chính ngươi đã nội ứng hãm hại gia đình ta sao?

– Chuyện ấy có sự sai lầm! Trầm thiếu hiệp hãy tới gặp đương kim Thiên Toàn Bảo chủ rồi sẽ kết luận.


– Chứ không phải ngươi chạy tội à?

Bàng Dã Lan cất tiếng cười khinh khỉnh rồi đáp:


– Ta không hèn như vậy đâu, ta hứa sẽ gặp lại ngươi sau khi ngươi tới Thiên Toàn Bảo.

Chàng do dự rồi nói:


– Ngươi hứa chắc?


– Chắc chắn!

– Được ta chấp nhận.

Rồi chàng quay sang hỏi:


– Thiên Toàn Bảo ở đâu?

Bàng Dã Lan mím môi cười nhạt bảo:


– Trầm thiếu hiệp, danh của ngươi cũng đã chấn động võ lâm song nếu ngươi vượt qua khỏi Mê ảo trận thì ta sẽ nói rõ nơi tọa lạc của Thiên Toàn Bảo ngay.

Trầm Kha vì đã hứa sẽ dùng chưởng pháp để giao đấu với Bàng Dã Lan nên chàng hét lên một tiếng đẩy ra song chưởng, từng chiêu khốc liệt, mỗi chưởng mang đầy hãi hùng.

Trải qua trong chớp mắt, chàng đã công ra bảy tám luồng trọng chưởng.

Bàng Dã Lan thân thủ thật phi thường ảo diệu! Thân mình yểu điệu nhún nhảy như những bước chân chim, thoạt tiến, thoạt lùi, tránh thoát bảy tám chưởng điên cuồng của Trầm Kha.

Sau đó nàng uốn cong cái lưng ong, vút một cái, tựa cánh phụng hoàng chui vào đám mây năm sắc, thân nàng đã rơi nhẹ ra ngoài mười mấy trượng xa.

Chân vừa chấm đất Bàng Dã Lan đã trầm giọng thét:


– Hãy bắt sống lấy hắn.

Ba mươi tên đại hán vạm vỡ đồng thanh cất tiếng đáp:


– Tuân mạng! Đây là lần đầu tiên giao tranh hoàn toàn bằng chưởng pháp mà cũng là lần đầu tiên có kẻ định bắt chàng một cách khinh thị như vậy.

Nhưng tại đấu trường sự thật là tất cả ba mươi tên đại hán như không mảy may biết tới danh tánh chàng mà chỉ biết tuân lệnh tuyệt đối của Bàng Dã Lan mà thôi.

Nên chúng liền cùng một loạt tỏa ra như bầy ong, chập chờn thắt chặt vòng vây Trầm Kha ngay tức khắc.

Khí hận bốc lên ngút trời, chàng hét lớn:


– Giết! Phải tàn sát bọn người man trá tàn ác này! Lúc đó ba mươi tên đại hán đã bước tới cách Trầm Kha không đầy hai trượng….

Trầm Kha đưa mắt nhìn bốn phía, song chưởng vụt buông nhanh nhắm vào những tên đại hán trước mặt, công đến hai chưởng nặng.

Trong khi chàng đã nhích động thân hình, song ba mươi tên đại hán này vẫn không rõ thân pháp chàng ra sao cả.

Trầm Kha buông ra chiêu thế nhưng vẫn đứng yên vị trí cũ không hề tiến thêm bước nữa.

Vậy mà bọn hán tử này vẫn chạy lăng xăng, tuy có một số tên giữ chặt vòng đai vây Trầm Kha vào giữa.

Trầm Kha lấy lại bình tĩnh, đưa mắt quan sát một lần nữa, chỉ thấy độ mười tên đại hán lớp đứng, lớp chạy trông rất loạn hàng.

Dường như bọn chúng bày bố ra trận thế gì vậy.

Bỗng nghe Bàng Dã Lan phá lên cười khanh khách, bằng giọng ỡm ờ dâm đãng:


– Xin nhắc thiếu hiệp một lần nữa là trận pháp Mê ảó này dẫu ngươi có xử dụng kiếm pháp cũng khó thoát nổi chứ đừng nói ngươi hứa xử dụng chưởng pháp.

Trầm Kha chỉ nhích môi cười gằn, hai tay vận dụng mười thành công lực, hườm sẵn song chưởng, đoạn cất bước đi lần về phía trước.

Trận thế lại chuyển động theo bước đi của Trầm Kha mà nới rộng về phía trước.

Trầm Kha suy nghĩ:


– Thật không ngờ ngày nay lại có một lực lượng hùng hậu thế này.

Ta quyết dùng chưởng pháp đối đầu với bọn này thì phải cho chúng biết tay.

Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, chàng nhận thấy giới võ lâm thật hiểm ác phức tạp khôn lường, mà những tên đại hán này như những con vật, chỉ biết thi hành mệnh lệnh thật nguy hiểm cho chàng vô cùng.

Bỗng lúc đó, trận thế phát động mạnh, bóng người thoăn thoắt phân ra từng loạt, mỗi loạt như sóng triều.

Từng đợt thi nhau cuốn xoáy vào người Trầm Kha.

Chàng giở cao song chưởng đẩy ra một loạt sáu bảy chiêu nghênh đỡ, song lạ thay chiêu thế đưa ra bao nhiêu đều bị loãng vào không khí bấy nhiêu.

Chàng định thần nhìn kỹ thấy bí pháp của đám đại hán rất kỳ lạ.

Hễ mỗi tên vừa xáp tới trước mặt chưa xuất thủ đã vọt ngay, khi né qua hữu, khi nhảy qua tả, cứ vậy mà hành động, hết tên này tới tên khác, như từng đợt sóng bủa đầu ghềnh.

Trầm Kha đã nhận xét thấy vậy nên chỉ cau mày suy tính mới thấy rằng, trận thế này không có gì ảo diệu, mà chỉ là nhằm chọc tức đối phương nổi giận xuất chưởng, để tiêu hao tính ngươn nội lực, và đợi đến lúc đối phương sức cùng lực kiệt rồi mới xuống tay hạ độc.

Vậy chàng há lâm vào mưu kế của chúng hay sao?

Trận thế lại biến diễn một cách sôi động.

Trầm Kha dự định thừa chỗ sơ hở để phóng chưởng tấn công nhằm làm cho trận thế mất sự liên tục cân bằng.

Đột nhiên Bàng Dã Lan giở cao tay hữu phất mạnh, lại cất giọng lanh lảnh thét to:


– Công! Tiếng hét ngắn ngủi vừa dứt, bỗng thấy ba bóng người tách rời đội ngũ vọt ra ngoài nhanh như hồn ma bóng quỉ, lướt đi thoăn thoắt bước đến trước mặt Trầm Kha, sáu chưởng lại vung ra một loạt tấn công như vũ bão vào mặt chàng.

Trầm Kha liền nhận xét biết ngay:


– Nếu phía trước mặt có ba người tấn công sáu chưởng, ắt tả hữu và sau lưng, ba mặt có chín người giơ cao ra mười tám chưởng tấn công nữa.

Tức là bốn mặt đẩy ra hai mươi bốn luồng chưởng cùng một lúc dù cho sắt đá cũng tan thành bột.

Vì nghĩ thế nên chàng không dám chậm trễ vội vận hơi hú lên một tiếng như rồng gầm, nhún mình nhảy vọt lên cao bảy trượng.

Giữa lúc lơ lửng trên bảy trượng cao, chàng vận dụng công lực giáng xuống trận chiến hai đạo chưởng phong to như núi, đồng thời lắc nhẹ thân hình rơi xuống mặt đất cách sáu bảy trượng xa.


– Bùng! Bùng! Hai tiếng nổ như thiên băng địa chấn, tiếp theo là bốn tiếng rống thảm thiết, bốn tên đại hán vô phúc bị luồng kình lực của chàng giáng vào đầu bể sọ té ngã xuống mặt đất giẫy đành đạch chết tức khắc.

Trầm Kha chân vừa chấm đất, bốn phía bỗng lao tới mười người kèm theo hai chục đạo kình phong tấn công quyết liệt.

Chàng quát to như sấm nổ, song chưởng đẩy nhanh, thân hình lại xoay tròn một vòng, bốn năm chiêu thi nhau càn quét bốn hướng.


– Bùng! Bùng! Mấy tiếng nổ to làm rung chuyển cả mặt tràng.


– Ối! Ối! Nhiều tiếng nấc đau thương lai vãng lên kế tiếp.


Năm tên đại hán quá chậm bị ngọn quái chưởng của Trầm Kha đẩy văng ra xa mười mấy trượng.

Bấy giờ hai mươi mấy tên đại hán còn lại đồng thanh rú lên một tiếng á kinh hãi, trận thế lao nhao loạn cả lên.

Bàng Dã Lan nhìn thấy kinh tâm mặt hoa tái nhợt quát to:


– Các ngươi toàn là phường ăn hại, hãy cút hết vào nội viện mà du hí đừng vác mặt ra đây nữa.


– Tuân mạng.

Số đại hán còn lại nhu bọn chó đói nhà ma, ùn ùn kéo định kéo chạy vào trang viện, nhưng bỗng Trầm Kha quát:


– Đứng lại! Tất cả những tên đại hán còn lại đều khựng ngay….

Bàng Dã Lan thấy vậy liền lớn tiếng quát hỏi:


– Ngươi muốn gì?

Trầm Kha gằn từng tiếng:


– Giết tất cả! Thật là một âm thanh rợn người.

Tất cả bọn đại hán còn lại đều rúng động.

Bàng Dã Lan nhận thấy sự cương quyết của chàng nên liền ra lệnh:


– Hãy dùng khí giới! Tức thì số đại hán còn lại liền rút trong người ra mỗi tên một ngọn đoản đao, cầm lăm le trên tay.

Trầm Kha thấy cần phải cho bọn này nếm chút sự lợi hại của ngọn qủy kiếm nên chàng quát:


– Chúng bay sử dụng chưởng ta đối chưởng, giờ đây chúng bay muốn thử binh khí thì ta sẵn sàng dùng binh khí cho chúng bay vừa lòng.

Chàng vừa dứt câu thì đã nghe Bàng Dã Lan rít giọng quát lên the thé:


– Phanh thây! Lời nàng vừa dứt, những tên đại hán này đã từ bốn phía, ánh đoản đao chớp loé sáng ngời nhằm vào Trầm Kha tấn công ác liệt.

Chỉ thấy thân ảnh chàng như bóng chớp lung linh ẩn hiện như xuyên qua bóng đoản đao trong đường tơ kẽ tóc.

Bỗng những tên đại hán cùng một lúc nhằm tấn công Trầm Kha khi chàng lỡ bộ ngồi thụp xuống.

Nhưng chính trong lúc này, hàng loạt tiếng la kinh hồn thảm khốc vang lên:


– Á!….

á!….

á!….

Rồi chỉ thấy thân người của Trầm Kha vọt thẳng lên trên không trung, đáp ra ngoài hơn một trượng và ngọn kiếm của chàng đã cho vào vỏ từ lúc nào.

Trong lúc ấy, sau một loạt tiếng la thảm khốc là tất cả những tên đại hán đều bị một đường kiếm của Trầm Kha lấy mạng.


– Phịch! Phịch! Phịch!….

Tất cả những tên đại hán đều ngã nhào xuống đất chết liền trên vũng máu đào.

Bàng Dã Lan thấy vậy, nàng quá sức sửng sốt miệng ấp úng:


– Qủy kiếm….

Vừa thốt xong, chỉ thấy Bàng Dã Lan uốn cong thân mình như vành cung bật ngược ra sau ngoài bốn trượng, rồi dợm người phóng đi.

Trầm Kha thét lên:


– Ngươi chạy đi đâu?

Chàng định rượt theo Bàng Dã Lan nhưng….

đột nhiên một tiếng rên ư ử truyền vọng vào tai.

Trầm Kha vội ngoảnh mặt nhìn vội bốn phía, bỗng thấy một sự lạ lùng xảy ra.

Xác chết cứng đờ của Đào Thức cử động trở lại.

Trầm Kha vô cùng kinh dị, bỏ ngay ý định đuổi theo Bàng Dã Lan mà liền nhấc mình chạy đến bên Đào Thức và phục mình xuống.

Chỉ thấy Đào Thức mấp máy đôi môi lẩm bẩm:


– Hãy bắt con tiện tì….

Bàng Dã Lan mà bầm thây….

ra muôn đoạn cho ta….

Câu nói vừa dứt, hai vành môi héo hắt đóng chặt lại.

Trầm Kha đưa tay sờ vào mạch Đào Thức nghe ngóng, nhưng chỉ thấy toàn thân của lão đã chết cứng từ lâu! Sở dĩ lão viện chủ còn trối lại mấy lời, vì niềm cừu hận chưa tan, nên phát ra một trường hợp đợi chờ để trăn trối.

Theo y dược thần thơ gọi là chứng hồi dương .

Trầm Kha phục mình sát bên Đào Thức chép miệng lẩm bẩm:


– Đào tiền bối hãy an lòng nghỉ giấc ngàn thu! Vãn bối Trầm Kha nguyện thay thế tiền bối trả mối hận cừu này.

Sau khi chôn cất Đào Thức xong, Trầm Kha nhìn bầu trời xa xôi lẩm bẩm:


– Lòng người hết sức man trá! Bàng Dã Lan thế nào ta cũng giết ngươi để trả nợ cho nhiều người.

Song ta sẽ cho ngươi thấy rằng ta không háo sát, ngươi phải chết nếu như ngươi không chứng minh ngươi vô sự trong vụ nội ứng .

Chàng hết sức phân vân là không biết việc Thiên Toàn Bảo mà Bàng Dã Lan đã đề cập là việc có thật hay không?

Nhưng dầu sao cũng phải tìm gặp nàng mới hy vọng biết rõ nơi tọa lạc của Thiên Toàn Bảo và sau đó sẽ xử trí dễ dàng.

Chàng cột lại chiếc nón rộng vành rồi nhìn vào Thanh Thiên Viện nhưng không thấy một bóng người nào còn lại nơi đây.

Có lẽ họ trốn tránh tất cả rồi.

Chàng nhủ thầm:


– Nơi đây là cơ sở của bọn hồ ly, nếu ta không phá sạch, mai kia cơ sở này sẽ giúp cho bọn chúng tung hoành.

Vì vậy chàng quyết định:


– Hỏa thiêu! Theo ý định chàng liền phóng lửa đốt cháy trang viện, Ngọn lửa đỏ rực một góc trời ngùn ngụt cất cao.

Trầm Kha bỗng lắc mình như một vệt khói biến đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.