Đọc truyện Quỷ Kiếm U Linh – Chương 9
Quỷ Kiếm U LinhTác giả: Ngọa Long Sinh
Hồi 9 – Người Trong Cõi Chết
Nguồn: nhanmonquan
Bầu trời xám xịt bởi những tảng mây đen phủ kín. Cùng với không gian xám xịt đó là những tiếng sấm ầm ì thỉnh thoảng lại trỗi lên kiến tạo một không gian cuồng nộ của trời và đất.
Sau một hồi sấm sét chát chúa nghe buốt cả thính nhĩ thì mưa bắt đầu trút xuống. Mưa trắng xóa cả một vùng, mưa chẳng khác nào một dòng thác từ đỉnh thiên hà đổ xuống ầm ầm.
Mưa xối lên người Nguyên Thiên Phục nhưng gã vẫn cứ đi mà không màng đến sẽ tìm một chỗ nào đó trú mưa. Hình như Tàn Hồn Ma Đao sinh ra và sống bởi chính những ý chí trong tâm tưởng gã. Khi gã đã quyết định làm việc gì thì bất kể thực tại và cái hậu về sau sẽ như thế nào.
Thiên Phục dấn bước vào một khu bãi lầy nhầy nhụa. Y chẳng màng đến lớp bùn nhão và cơn cuồng nộ của trời đất. Có lẽ y biết mình đang đi và chỉ biết bước. Bước đi đến cái nơi mà y cần đến. Cái nơi mà y đã được người ta muốn y đến.
Y dừng bước trước một ngôi mộ rêu xanh đã phủ một lớp dầy, chứng tỏ ngôi mộ này đã có lâu lắm rồi mà chẳng một ai chăm sóc đến nó. Mưa vẫn nặng hạt xối lên thân pháp Tàn Hồn Ma Đao, nhưng y vẫn mặc nhiên với những hạt mưa se lạnh đó. Đôi chân mày lưỡi kiếm của Nguyên Thiên Phục thoạt cau lại khi nhìn thấy lớp nước hồng nhạt khỏa quanh ngôi mộ cổ. Lớp nước hồng kia là do máu quện với nước mưa tạo thành.
Người đã chết lâu năm, chôn vùi dưới đất sâu mà lại đỏ máu được ư, chuyện đó e không thể nào tin được, nhưng sự thật vẫn hiện nhiên trước mắt Nguyên Thiên Phục.
Nhưng với ai đó là điềm quái dị khó tin, nhưng với Nguyên Thiên Phục thì lại lo lắng vô ngần. Bước nhanh đến trước cửa ngôi mộ cổ, Thiên Phục khẽ ấn vào một phiến đá trên nóc ngôi mộ. Âm thanh rè rè phát ra và ngôi mộ cổ trượt ra hai bên để lộ một mật đạo.
Không một chút chần chừ, Thiên Phục len xuống mật đạo. Hai xác chết nằm ngay bậc tam cấp, yết hầu của họ đều bị khoét một lỗ thủng vừa bằng một đồng tiền. Đôi đồng tử của hai cái xác đó còn mở trừng trừng chứng tỏ họ quá ngạc nhiên trước một cái chết đến quá nhanh như vậy.
Lần theo những bậc tam cấp, Thiên Phục vào tới một gian mật thất dưới ngôi mộ cổ.
Cánh cửa gian mật thất mở toang hoác, máu từ bên trong vẫn còn lan ra ngoài.
Như đã quá quen với tòa mật thất cổ mộ này, Thiên Phục bước luôn vào trong. Mặt y lộ vẻ lo lắng trầm trọng. Ba xác lão nhân ngồi tựa lưng vào tường với vẻ mặt thất thần, hốt hoảng, chứng tỏ họ đã hãi hùng khi sát thủ xuất hiện.
Thiên Phục bước nhanh đến ba cái xác của ba vị lão nhân. Họ cũng nhận một cái chết như hai người ở ngoài cửa mật đạo. Yết hầu bị khoét một lỗ thủng bằng một đồng tiền.
Thiên Phục thở dài một thở dài, đảo mắt nhìn quanh như tìm một cái gì đó. Nhưng mọi vật dụng trong gian mật thất chẳng nói lên điều gì, tất cả đều vẫn ngăn nắp ngỡ như chẳng có một cuộc đấu nào xảy ra. Điều đó chứng tỏ sát thủ xuất hiện lấy mạng những người trong cổ mộ là một đại cao thủ siêu quần quán tuyệt nên những kẻ ở đây không hề có chút phản kháng nào.
Thiên Phục nheo mày nhìn xác ba vị lão nhân. Y đang tự suy đoán trên giang hồ ai là người có võ công siêu quần đến độ này. Y khẽ lắc đầu lảm nhảm nói:
– Không biết Mộc Kiến Bình đã ra sao? Nàng không có ở đây.
Thiên Phục chợt chú ý đến xác lão nhân ngồi giữa. Bàn tay phải của người này như nắm cứng vật gì đó. Gỡ tay của lão nhân, thì ra trong tay lão là viên ngọc Dạ Minh Châu óng ánh. Ngắm nhìn hạt Dạ Minh Châu, Thiên Phục nhìn lại xác lão nhân.
– Khảo lão huynh, người giết lão huynh và bắt Mộc Kiến Bình là chủ nhân hạt Dạ Minh Châu này, phải không?
Câu hỏi của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục quá thừa, bởi làm sao một xác chết có thể đáp lời gã.
Thiên Phục giắt viên Dạ Minh Châu vào thắt lưng, rồi khẽ buông một tiếng thở dài. Y quay bước trở ra, chợt phát giác trên vách mật thất có mấy chữ nguệch ngoạc:
Ma Cung.
Thiên Phục cau mày nhìn những nét chữ nguệch ngoạc đó:
– Ma Cung ư? Thất Sắc Ma Nữ Tiêu Thái Ngọc là sát thủ ư? Có thể lắm.
Thiên Phục rảo bước tiến ra phía cửa ngôi cổ mộ. Vừa len qua khỏi mật đạo, đập vào mắt Thiên Phục là dấu chân của người nào đó còn in rõ trên mặt đất nhão.
Mưa đã nặng hạt chỉ còn những xác chết và không gian ảm đạm, ẩm ướt. Thiên Phục đứng trước ngôi mộ cổ một lúc rồi trở bộ rảo bước bỏ đi.
Cái dáng thanh tao thư sinh của Tàn Hồn Ma Đao vừa khuất thì có một người từ trong bụi rậm len ra. Người đó có dáng vạm vỡ, vận võ phục, tay cầm binh khí là chiếc búa khổng lồ nặng non trăm cân. Y dõi nhìn theo hướng Nguyên Thiên Phục vừa bỏ đi. Sau khi đoán chắc là Tàn Hồn Ma Đao không quay trở lại mới bước nhanh đến cổ mộ khởi động cơ quan mở mật đạo. Y lưỡng lự một lúc và quyết định len xuống mật đạo, nhưng ý định đó chưa kịp thực hiện thì nghe sau lưng mình một giọng nói lạnh nhạt cất lên:
– Các hạ cũng biết cách mở cửa cổ mộ U Linh à?
Gã đại hán vạm vỡ quay ngoắt lại. Y sững sờ khi nhận ra người lên tiếng chẳng ai khác mà chính là Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
Thấy Nguyên Thiên Phục, gã bất giác thối lại hai bộ, buột miệng nói:
– Ngươi đó ư? Ngươi chưa đi à?
– Ta sao đi được khi biết có người đến U Linh cổ mộ.
Miệng nói, mắt thì đóng đinh vào mặt gã đại hán cầm búa, Thiên Phục trầm giọng nói:
– Người nào đã lệnh cho các hạ đến U Linh cổ mộ?
– Không ai sai ta hết.
– Tại hạ không tin. Các hạ có thể giữ được cái mạng của mình bằng cách nói ra tên người đã sai các hạ đến đây, và đến với mục đích gì.
Gã đại hán cầm búa hừ nhạt một tiếng:
– Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục, ai thì sợ ngươi chứ Kinh Chỉ Luân thì sao sợ ngươi được chứ. Nếu ngươi tự cho mình đủ bản lĩnh chống lại đại ca của ta là Chữ Hào Thiên, tổng trại chủ bảy mươi hai trại lục lâm thì cứ ra tay.
Thiên Phục thoạt cau mày:
– Các hạ là người của tổng trại chủ Chữ Hào Thiên?
Kinh Chỉ Luân hất mặt:
– Còn hơn nữa, Kinh mỗ vốn là bằng hữu chi giao, thủ túc chi tình với Chữ Hào Thiên đại ca.
Thiên Phục mỉm cười:
– Vậy tổng trại chủ Chữ Hào Thiên sai các hạ đến U Linh cổ mộ?
Kinh Chỉ Luân tròn mắt:
– Ơ…. Y lắc đầu:
– Không phải.
– Tại hạ cũng nghĩ như các hạ, bởi tổng trại chủ Chữ Hào Thiên làm sao biết được cửa vào U Linh cổ mộ và cũng không có thủ pháp sát tử như người sai các hạ đến. Các hạ đến U Linh cổ mộ với mục đích gì?
Kinh Chỉ Luân hoành tay búa thủ ngang ngực, gằn giọng nói:
– Ngươi không có quyền hỏi Kinh mỗ. Việc của Kinh mỗ thì Kinh mỗ làm, đường của ngươi thì ngươi đi. Nếu Tàn Hồn Ma Đao đụng đến Kinh mỗ chẳng khác nào thách thức bảy mươi hai trại lục lâm của đại ca Kinh mỗ.
– Nực cười thật, tại sao người ta chỉ muốn Nguyên Thiên Phục dụng đến Tàn Hồn Ma Đao rồi mới mở mắt chứ?
– Tàn Hồn Ma Đao, ngươi hù dọa Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân đấy à?
– Tại hạ nào dám hù dọa Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân.
Lời vừa dứt thì ảnh đao cũng xuất hiện nhanh không thể tưởng, ngay cả Kinh Chỉ Luân mặc dù đã chuẩn bị đối phó nhưng y chỉ kịp nhận biết có một ánh chớp bạc lia qua mắt mình mà thôi. Khi ánh chớp ảnh đao vụt tắt thì cánh tay thủ cây búa của y tự dưng mất lực chẳng còn đủ sức cầm nổi binh khí.
Kinh Chỉ Luân buông binh khí.
Cây búa rơi thẳng xuống trước mũi giày Kinh Chỉ Luân.
Bịch…
Y nhìn lại cánh tay mình. Một đường cắt dài dọc từ nách đến hổ khẩu, máu còn đang rỉ ra. Kinh Chỉ Luân thất sắc nhìn Nguyên Thiên Phục:
– Ngươi…
Chỉ thốt được bấy nhiêu, Kinh Chỉ Luân trở bộ toan phi thân thoát đi nhưng Nguyên Thiên Phục chỉ một cái lắc vai đã cản đầu họ Kinh rồi.
Thiên Phục lạnh nhạt nói:
– Các hạ chưa đi được. Các hạ chỉ đi được khi nói cho tại hạ biết ai sai các hạ đến U Linh cổ mộ và với mục đích gì.
– Cớ gì ngươi ép Kinh mỗ nói chứ? Ta đã hứa với người ta là không nói nếu như gặp bất cứ bất trắc nào.
– Rất dũng lược, khí phách, nhưng các hạ không thể không nói với tại hạ.
Một lần nữa ảnh ngọn Tàn Hồn Ma Đao lại xuất hiện, trong khi Kinh Chỉ Luân chỉ đứng ngây ra như pho tượng bất động. Ảnh đao lướt qua mang tai họ Kinh, hớt luôn chiếc lỗ tai bên phải của gã.
Kinh Chỉ Luân cảm nhận cái rát buốt, ôm lấy mang tai rú lên:
– Ôi cha!
Nguyên Thiên Phục nhìn Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân:
– Kinh các hạ nói chứ?
Kinh Chỉ Luân rít lên:
– Không… Ta không nói.
Lời còn đọng trên hai cánh môi Kinh Chỉ Luân thì lỗ tai bên trái của y lại rớt xuống đất.
Mặt mày biến sắc như tràm đổ, Kinh Chỉ Luân lúng túng lùi lại hai bộ.
Nguyên Thiên Phục hướng mũi đao về phía Kinh Chỉ Luân:
– Các hạ nói chứ?
– Ngươi tính… hành hạ Kinh mỗ à?
Họ Kinh vừa dứt lời thì ảnh đao lại hớt một mảnh da trên má trái họ Kinh.
Kinh Chỉ Luân rú lên ôm mặt:
– Ngươi quá tàn nhẫn.
– Tại hạ không thích nghe những lời nói như vậy.
Một mảnh da thứ hai bên má trái được ảnh đao lóc ra.
Kinh Chỉ Luân gần như hoàn toàn bất lực trước những chiêu đao tàn nhẫn vô tâm của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Mồ hôi xuất hạn tạo ra những cảm giác rát bỏng chỗ những vết thương, y cố giương mắt nhìn Thiên Phục.
Miệng mấp máy mà không thốt được ra lời.
Nguyên Thiên Phục dấn đến một bộ, lạnh nhạt nói:
– Ai sai các hạ đến?
– Ơ…
Thiên Phục mỉm cười:
– Các hạ chỉ còn một chiếc lỗ mũi mà thôi.
Câu nói đó khiến cột sống Kinh Chỉ Luân lạnh buốt. Y rùng mình bởi cảm giác ớn lạnh đó:
– Ta không biết, nhưng nàng rất đẹp.
– Một giai nhân?
Kinh Chỉ Luân gật đầu.
Thiên Phục hỏi:
– Nàng trả cho các hạ cái gì?
Mặt Kinh Chỉ Luân đỏ gấc. Y cúi gằm nhìn xuống đất. Nguyên Thiên Phục cười mỉm:
– Tại hạ đã hiểu. Đã là nam nhân thì ai cũng thích nữ nhân, mà nữ nhân đó lại là giai nhân, còn các hạ là một lục lâm thuộc bảy mươi hai trại.
Thiên Phục lấy hạt Dạ Minh Châu chìa đến trước mặt Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân:
– Nếu tại hạ đoán không lầm, các hạ đến U Linh cổ mộ để tìm hạt Dạ Minh Châu này?
Kinh Chỉ Luân liếc trộm hạt Dạ Minh Châu trên tay Nguyên Thiên Phục rồi khẽ gật đầu:
– Nàng muốn tôi đến tìm hạt Dạ Minh Châu mà các hạ đang cầm.
Thiên Phục chắt lưỡi lắc đầu:
– Kinh các hạ mà chết bởi thanh Tàn Hồn Ma Đao của tại hạ thì đâu còn cơ hội được giai nhân tưởng thưởng. Nàng hẹn với các hạ Ở đâu?
Kinh Chỉ Luân ấp úng:
– Kinh mỗ… Kinh mỗ…
– Đừng để thanh Tàn Hồn Đao của tại hạ lấy thêm một tảng thịt trên mặt các hạ.
Kinh Chỉ Luân rùng mình, ngẩng mặt nhìn Nguyên Thiên Phục. Đối nhãn khuôn mặt anh tuấn, nhưng ngập những nét trầm cảm lạnh lẽo, Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân phải cúi gằm mặt xuống để né tránh ánh mắt của Tàn Hồn Ma Đao:
– Nàng hẹn Kinh mỗ ở… Ở Lầu Thiên Đăng.
– Lầu Thiên Đăng. Tại hạ sẽ thay các hạ đến trao lại hạt Dạ Minh Châu cho nàng.
Đặt lưỡi đao lên bờ vai phải của Thiên Lôi Đại Lực Kinh Chỉ Luân, khí đao lạnh toát khiến cho gã thoạt rúng mình lắp bắp nói:
– Kinh mỗ đã nói tất cả sự thật.
Thiên Phục mỉm cười:
– Tại hạ có thể kiểm chứng từng lời nói của các hạ. Các hạ trở về Ngũ Đài Sơn có gặp tổng trại chủ Chữ Hào Thiên, cho tại hạ gửi lời thăm hỏi. Có cơ hội thì Nguyên Thiên Phục sẽ đến đối ẩm với y.
Y rút lưỡi Tàn Hồn Đao lại, rồi ung dung quấn sợi lụa đỏ bọc lưỡi đao.
Nhìn Thiên Lôi Đại Lực, Nguyên Thiên Phục từ tốn nói:
– Cáo từ.
Quay lưng, Thiên Phục điểm mũi giày cất mình thoát đi nhanh không thể tưởng. Y lướt đi mà chẳng để lại dấu giày trên mặt đất ẩm ướt, trong khi đó Kinh Chỉ Luân chỉ còn biết đưa mắt nhìn theo sau lưng Thiên Phục, buông một tiếng thở dài.
oOo Lầu Thiên Đăng.
Tòa lầu với ba tầng tháp tọa lạc bên bờ sông Dương Tử. Vây bọc chung quanh nó là một hoa viên với muôn ngàn loài hoa đua hương khoe sắc, tất nhiên đã có hoa, có hương thì phải có bướm. Những đàn bướm muôn màu, sặc sở, chập chờn bay, tạo ra một cảnh sắc không sao tả được, mà chỉ có thể ví khung cảnh ở lầu Thiên Đăng như một bức tranh sống đọâng, lôi cuốn khách thi nhân.
Thiên Phục bước qua hoa viên lầu Thiên Đăng không một bóng người, đó là điểm dị kỳ mà chưa bao giờ xảy ra ở chốn này. Thả bước lên những bậc tam cấp, Thiên Phục tiến vào gian chính sảnh.
Trong gian chính sảnh có độ khoảng mươi người. Chỉ cần rảo mắt nhìn qua những người đó đủ biết họ là những hảo thủ trên giang hồ. Mỗi người chiếm ngự một bàn. Khi Thiên Phục bước vào, tất cả đều dõi mắt nhìn y. Mười chiếc bàn được kê dọc hai bên tường chừa khoảng đường đi đủ thiết lập một võ đường cho những cuộc quyết đấu sinh tử.
Không màng đến những ánh mắt đang dõi vào mình, Thiên Phục vẫn ung dung thả bước tiến thẳng về phía cầu thang dẫn lên lầu. Một giọng nói cộc lốc cất lên:
– Đứng lại!
Thiên Phục dừng bước, quay mặt nhìn về phía gã đại hán vận trường y bằng gấm có khuôn mặt rỗ lỗ chỗ trông chẳng khác nào một tàng ong.
Y điềm đạm nói:
– Các hạ vừa gọi tại hạ?
– Không sai.
– Tại sao tại hạ lại đứng lại chứ? Mười tám năm, tại hạ không gặp các hạ nhưng các hạ vẫn không thay đổi.
– Ngươi biết ta?
– Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt.
Mã Phiệt đập tay xuống bàn:
– Ngươi dám gọi tên tục của mỗ à?
– Các hạ vẫn kiêu ngạo như hôm nào.
Sát Nhân Tử Kiếm thở hắt ra một tiếng:
– Ngươi đến đây tìm người?
Thiên Phục gật đầu:
– Tìm một giai nhân.
Thiên Phục vừa nói vừa lấy hạt Dạ Minh Châu đưa đến trước:
– Nàng là chủ nhân của hạt Dạ Minh Châu này.
Mã Phiệt nhìn hạ Dạ Minh Châu, đôi chân mày nhíu lại. Y gằn giọng nói:
– Ngươi đã biết mỗ là Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt, thế sao còn chưa trao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ để mỗ trao lại cho nàng?
Thiên Phục mỉm cười, thật ra đó chỉ là một cái nhếch mép, nhưng lại biến thành nụ cười mỉm trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn:
– Mã các hạ trao cho nàng hạt Dạ Minh Châu này thì sẽ được nàng tưởng thưởng cái gì?
Mã Phiệt sượng sùng nói:
– Chuyện của ta, ngươi không cần biết.
– Tại hạ cho người nào bất cứ món gì cũng đều muốn biết người kia sẽ dụng vật tại hạ trao như thế nào?
Mã Phiệt đặt tay vào đốc kiếm.
Tinh nhãn của Thiên Phục đóng đinh vào tay Mã Phiệt. Thần nhãn của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục như có uy vũ vô hình, buộc Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt từ từ buông tay khỏi đốc kiếm. Y sa sầm mặt e dè hỏi:
– Ngươi là ai?
– Người đi tìm giai nhân, chủ nhân của hạt Dạ Minh Châu này.
– Mỗ muốn hỏi ngoại danh của ngươi kìa.
– Các hạ không biết thì thôi, hỏi làm gì?
Thiên Phục vừa nói vừa ôm quyền:
– Kiếu từ.
Thiên Phục vừa trở bộ quay lưng thì Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt điểm mũi giày phi thân thoát lên cao ba trượng, băng qua đầu Nguyên Thiên Phục, đứng án ngữ ngay giữa cầu thang.
Y gằn giọng nói:
– Ngươi không thể đi được.
Thiên Phục nhướng mày:
– Tại sao tại hạ không được đi?
– Ngươi chỉ có mỗi một cái mạng mà thôi.
– Ta hiểu. Ngược lại các hạ cũng chỉ có mỗi một cái mạng như ta. Thế thì làm cách gì để tại hạ có thể lên lầu gặp giai nhân?
– Ngươi không có cơ hội đó.
Mã Phiệt vừa nói vừa rút soạt thanh trường kiếm, chĩa mũi kiếm vào mặt Nguyên Thiên Phục:
– Nếu muốn giữ mạng thì hãy trao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ.
– Các hạ cần hạt Dạ Minh Châu đó để được giai nhân tưởng thưởng phải không?
– Nếu đúng thì sao?
– Ít ra thì các hạ cũng đã nói thật với tại hạ. Tại hạ cũng phải đáp lễ. Nếu các hạ thích được giai nhân tưởng thưởng thì tại hạ cũng muốn được nàng tưởng thưởng.
Mã Phiệt hừ nhạt, cáu gắt nói:
– Ngươi muốn chết?
Thiên Phục cướp lời gã:
– Mỗi người chỉ có một cái mạng thôi đó.
Y trở giọng từ tốn nói:
– Kiếm pháp của Sát Nhân Tử Kiếm rất cao siêu, một mình có thể đối phó với năm cao thủ Hoa Sơn bất phân thắng bại.
Mã Phiệt thoạt sững sờ:
– Ngươi biết vậy sao còn chưa giao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ?
Thiên Phục lắc đầu:
– Bởi tại hạ cùng một ý niệm như các hạ. Với các hạ, tại hạ chỉ có thể nói một điều.
– Ngươi nói đi rồi chuẩn bị nhận những sát chiêu tử kiếm của ta.
– Kiếm pháp càng cao thì đối phương càng độc. Các hạ suy nghĩ rồi tự quyết định có nên giao thủ với tại hạ hay không.
– Đại ngôn vô lối. Một gã vô danh như ngươi mà dám nói với mỗ câu nói đó à?
Thiên Phục gật đầu:
– Các hạ đáng mặt được chết. Ta đang chờ các hạ xuất chiêu sát tử sau mười tám năm có tiến bộ gì không.
Mã Phiệt lưỡng lự:
– Mười tám năm…
Chân mày Mã Phiệt nhíu ghịt lại với nhau. Gã cố moi trong óc mình nhưng không sao moi được ra ngoại danh của người đang đứng trước mặt mình.
Mã Phiệt rít lên the thé:
– Mỗ hỏi lại ngươi một lần nữa, có trao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ không?
Thiên Phục lắc đầu:
– Tất nhiên là không.
– Ngươi quả là muốn chết.
Cùng với lời nói đó, Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt rung thanh trường kiếm tạo ra một lúc ba bông hoa kiếm, tạo thành hình chữ “phẩm” tập kích vào vùng thượng đẳng của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Chiêu kiếm của Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt vừa nhanh vừa biến hóa giữa cái hư và cái thực. Ba bông hoa kiếm do gã thi triển ra đều công kích vào những vùng tử huyệt mà không biết bông kiếm nào là hư, bông kiếm nào là thật.
Y ra chiêu nhanh như vậy, nhưng kiếm ảnh còn cách Nguyên Thiên Phục hai bộ thì bất thình lình sợi dây lụa quấn lưỡi Tàn Hồn Đao vùn vụt bắn ra như con mãnh xà quấn ghịt lấy lưỡi trường kiếm.
Mã Phiệt sững sốt bởi sự kỳ dị đó. Y còn chưa hết ngạc nhiên thì đã lóa mắt bởi một ánh chớp bạc vừa xuất hiện rồi vụt tắt.
Sát Nhân Tử Kiếm tối sầm mắt, chưa biết cái gì xảy ra cho mình, khi định thần thì thấy thanh trường kiếm cùng với cánh tay còn nắm chặt đốc kiếm nằm chễm chệ trên bàn tay của y rồi.
Sát Nhân Tử Kiếm nhìn cánh tay cầm kiếm trên bàn mình, ngớ ngẩn chớp mắt liên tục.
Đến lúc này mà y vẫn chưa biết mình đã trở thành phế nhân cụt tay.
Nực cười hơn y còn buột miệng hỏi:
– Kiếm của ta, tay của ai vậy?
Chín gã đao thủ đang ngồi bật đứng dậy. Tất cả đều đưa mắt nhìn Nguyên Thiên Phục, trong khi y bình thản quấn lại sợi lụa bọc lưỡi đao.
Chợt Mã Phiến rú lên một tiếng thét lớn:
– Trời ơi!
Y ôm bả vai còn lại vỏn vẹn một khối thịt đỏ au ù té chạy như bị ma đuổi.
Y vừa chạy vừa thét:
– Ma Đao… Ma Đao…
Tiếng thét hốt hoảng của Sát Nhân Tử Kiếm Mã Phiệt kéo theo chín người kia không ai bảo ai cùng rời bỏ lầu Thiên Đăng thoát chạy ra ngoài.
Những đao thủ chờ đợi Thiên Phục đến và khi y xuất hiện qua một chiêu đao đã biến họ thành những con cừu tháo chạy để giữ mạng. Đâu một ai dám thí mạng mình trước cây đao Tàn Hồn để được giai nhân tưởng thưởng.
Lầu Thiên Đăng chợt trở nên vắng lặng đến lạ lùng. Sự im lặng phối kết cùng khung cảnh có cánh tay chễm chệ nằm trên bàn tạo ra một không gian khủng bố rờn rợn.
Thiên Phục vẫn với một phong thái thờ ơ, pha một chút ngạo mạn dấn bước lên lầu.
Khác hẳn với gian đại sảnh, tầng lầu thứ nhất ngập mùi thơm, thứ mùi thơm quyến rũ thường có trong các gian biệt phòng dành cho đôi uyên ương trong ngày đầu giao hoan.
Hình như giai nhân đã chuẩn bị trước cho sự tiếp đón này. Nàng đã biết Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục sẽ đến mà chẳng một ai có thể cản được bước chân y, và càng biết rõ tính cách của gã hơn bất cứ một người nào khác.
Thiên Phục sững bước ngay bậc tam cấp thứ nhất dẫn lên lầu hai. Ngay trên bậc tam cấp đó là chiếc áo choàng trắng tinh, tỏa mùi thơm dìu dịu. Mùi thơm này y không thể quên được. Không dằn được cảm xúc trước mùi thơm kỳ lạ kia, Thiên Phục cúi xuống nhặt chiếc áo choàng. Y ngớ ngẩn khi thấy cánh hoa hồng thêu thật tinh tế trên vạt áo.
– Nàng chăng?
Thiên Phục rảo bước lên những bậc tam cấp. Y lại sững bộ khi đến lầu hai. Lầu hai đúng là một vườn hoa hồng đỏ thắm, lóa mắt người. Những đóa hoa hồng tươi rói ửng màu đỏ, nhưng nếu chủ nhân nhìn kỹ vào vườn hồng thì ngờ ngợ những khóm hoa hồng kia là những đốm máu rưới ra từ bức tranh vẽ chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi.
Thiên Phục nheo mày:
– Triều Thi Thi.
Bức tranh vẽ chân dung của Triều Thi Thi đáng ra phải ở Dạ Nguyệt Lâu nhưng sao nó lại ở đây? Điều đó càng khiến cho Nguyên Thiên Phục ngạc nhiên hơn. Y có cảm tưởng người đang chờ mình ở lầu ba đã quá rõ về mình.
Thiên Phục bước đến chân cầu thang dẫn lên lầu ba. Y thoáng một chút lưỡng lự. Linh cảm của Thiên Phục đang mách bảo với y điều gì đó rất mơ hồ mà y chỉ có thể cảm nhận đang bước dần vào cõi a tỳ ngập ngụa hận thù và chết chóc.
Mặc kệ linh cảm đó, Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục vẫn cứ dấn bước lên những bậc tam cấp để đến tầng lầu cuối cùng của tòa Thiên Đăng.
Khác hẳn với tầng lầu thứ hai, lầu ba chỉ có bóng tối dày đặc, đưa tay trước mặt vẫn không thể nào thấy được. Đấy đúng là gian phòng của a tỳ địa ngục, đặc quán một không khí lạnh lẽo khủng bố.
Một giọng nói trong vắt như ngọc lưu ly va vào nhau, vừa thánh thót như tiếng chim họa mi cất lên:
– Giai nhân đã chờ tri kỷ lâu lắm rồi.
Chỉ nghe giọng nói của nàng cất lên từ bóng đêm dày đặc kia cũng có thể suy tưởng ra một giai nhân sắc nước hương trời mà không một mỹ nữ nào có thể sánh bằng. Giọng của nàng thật êm ái nhu mì nhưng tiềm ẩn bên trong là uy lực vô hình khiến người nghe phải khuất phục.
Nàng nói tiếp:
– Huynh đem ngọc đến trả cho muội đấy à?
– Hạt Dạ Minh Châu này của nàng?
Thiên Phục vừa nói vừa xòe lòng bàn tay, trên lòng bàn tay là hạt Dạ Minh Châu tỏa hào quang lấp lánh. Nó chẳng khác con đom đóm nhập nhoạng trong vùng tối âm u, ma quái.
– Muội không thích ánh sáng trong gian phòng này.
Cùng với lời nói đó, một âm thanh rít lên nghe buốt cả cột sống. Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục đã từng nghe biết bao nhiêu thứ âm thanh do những binh khí tạo ra, nhưng âm thanh này chưa từng nghe bao giờ, nhưng khi đập vào thính nhĩ thì xương sống của gã chợt có cảm giác nhói buốt, giá lạnh.
Vút!
Thiên Phục đứng ngây ra như pho tượng bất động. Y không sao đoán được binh khí của nàng là thứ binh khí gì, và nó đang tập kích vào tử huyệt nào của mình. Y chỉ mơ hồ cảm nhận một điều, mình đang đối mặt với cổng tử thành, và chỉ khoảnh khắc nữa thôi thì y đã là một oan hồn vất vưởng nơi trần thế.
Ai có thể khuất phục được Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục?
Ai có thể buộc y phải suy tưởng đến cõi a tỳ để thúc thủ chấp nhận một cái chết?
Tại sao y lại đứng yên chấp nhận một cái chết bởi một nữ nhân mà y chưa thấy chân diện mục?
Trước mặt Thiên Phục chỉ có bóng tối và bóng tối, ngoại trừ giọng nói ngọt ngào thanh tao bắt y liên tưởng đến Triều Thi Thi.
Chát!