Đọc truyện Quỷ Kiếm U Linh – Chương 64: Vị nhân đoạn tình
Quay lại với Lệnh Thế Kiệt trong U Linh cổ mộ!
Khi Quỷ Kiếm U Linh cắt ngang tràng tiếu ngạo, từ từ nâng hữu thủ phát tác Vô Ảnh Kiếm thì bất thình lình Thế Kiệt bật đứng dậy.
Chàng rít lên:
– Trước khi Lệnh đồ chết cũng phải hoàn thành sứ mạng của thân phụ.
Cùng với lời nói đó, Thế Kiệt dồn tất cả linh khí tiên thiên vào lưỡi kiếm Đoạn Hồn.
Lần dồn linh khí này chàng có cảm giác hổ khẩu nóng như đang bị nung bên bếp than hồng.
Thế Kiệt nghiến răng ken két nuốt cái đau xé óc xé tim vào trong.
Lưỡi kiếm Đoạn Hồn lại phát một vầng lửa nhật quang đỏ rực tỏa hơi nóng hầm hập.
Quỷ Kiếm U Linh gằn giọng nói:
– Ngươi không còn cơ hội nữa đâu.
Thế Kiệt thét lên:
– Không…
Cùng với tiếng thét đó, chàng bất ngờ thi triển Di Hình Cước Pháp lòn qua thân ảnh Quỷ Kiếm U Linh. Lưỡi linh kiếm trên tay chàng hướng về khối ngọc thạch đang tách ra như chiếc vỏ sò bổ thẳng xuống một chiêu kiếm với tất cả chân nguyên đã thu nạp từ mười hai pho tượng kim thân La Hán.
Bùng…
Lưỡi kiếm Đoạn Hồn tợ một tia sét lửa đánh thẳng vào khối ngọc thạch đang tỏa ánh sáng xanh kỳ dị. Cả ngôi cổ mộ U Linh tưởng chừng như rung chuyển bởi nhát kiếm sau cùng của Lệnh Thế Kiệt.
Sau khi hạ lưỡi kiếm Đoạn Hồn xuống khối ngọc thạch. Thế Kiệt tưởng chừng như trước mặt mình là một biển máu tuôn ra xối xả. Lưỡi kiếm Đoạn Hồn trong tay chàng nhanh chóng hòa quyện vào khối máu đỏ và chẳng mấy chốc cả hai chỉ còn là những làn khói đang tan dần không để lại dấu tích gì cả.
Kỳ biến diễn ra như vậy, Thế Kiệt cũng không ngờ được, nhưng có một điều chàng cảm nhận là khí lực trong cơ thể của chàng cũng cạn kiệt, hầu như không nhấc nổi tứ chi.
Chàng nhìn lại Quỷ Kiếm U Linh. Y vẫn đứng sừng sững trong tư thế chuẩn bị phát tác Vô Ảnh Kiếm để lấy mạng chàng. Nhìn Quỷ Kiếm U Linh, Thế Kiệt buông một tiếng thở dài rồi cố lấy hết phần sức lực còn lại lê đến dưới chân Giang Kỳ.
Chàng ngước mặt nhìn lên:
– Sư tôn, giờ Lệnh đồ có thể trả nợ nghĩa cho sư tôn.
Chàng nói xong gục đầu nhìn xuống, chờ đợi Giang Kỳ tiện lấy thủ cấp của mình.
Bịch…
Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ đổ sập xuống bên cạnh Thế Kiệt. Chàng giật mình quay sang nhìn, miệng thì thốt lên:
– Sư tôn…
Thế Kiệt càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra bây giờ trong bộ lốt trang y tử thần không còn chân diện mục của Giang Kỳ mà thay vào đó là một bộ khô cốt trắng hếu.
Chàng lẩm nhẩm nói:
– Có chuyện này sao?
Lời còn đọng trên môi Thế Kiệt thì một giọng nói cất lên sau lưng chàng:
– Nếu Quỷ Kiếm Khách muốn đoàn tụ với Giang Kỳ thì để ta giúp cho.
Nghe giọng nói quen quen, Thế Kiệt quay lại:
– Ngọc Diện Thư Sinh Hạ Hàn Quang.
Hạ Hàn Quang nhếch mép cười:
– Lệnh công tử thấy ta lạ lắm à?
Y chỉ một cái ngách phía sau bồ đoàn đặt khối ngọc thạch:
– Hạ mỗ nhờ làm thân trâu ngựa cho Quỷ Kiếm chủ nhân nên mới biết một mật đạo trong cổ mộ này. Bây giờ Hạ mỗ sẽ đưa Lệnh công tử đi rồi chiếm hữu thanh kiếm linh.
Y liếm mép:
– Khi có kiếm linh của Lệnh công tử thì Hạ mỗ chẳng mấy chốc sẽ độc tôn thiên hạ.
Thấy Hạ Hàn Quang, máu huyết trong kinh mạch Thế Kiệt sôi sùng sục. Chàng sao có thể quên được mũi phi tiễn hôm nào mà hắn đã kết liễu cuộc sống của thân phục chàng.
Nhưng khốn nỗi giờ đây lực trong nội thể của chàng như ngọn đèn dầu sắp cạn, không đủ giơ nổi tay nổi chân thì làm gì được kẻ thù.
Thế Kiệt nhìn Hạ Hàn Quang.
Hạ Hàn Quang nói:
– Lệnh công tử hận ta lắm chứ gì. Nhưng cái số của Lệnh công tử phải chết về ta. Hạ mỗ thì sao cãi được ý trời.
Y xoa tay nhìn Thế Kiệt:
– Trên nhân gian này ta nghĩ mình là một mỹ nam tử nhưng khi gặp Lệnh công tử, ta lại cảm thấy thua sút ngươi quá nhiều.
Hạ Hàn Quang chắc lưỡi nói tiếp:
– Ông trời thương Hạ mỗ mới cho Hạ mỗ cơ hội này.
– Một người bỉ ổi như các hạ thì khó tránh được hậu quả sau này.
– Ồ… Ta chẳng thấy hậu quả gì cả. Nếu có hậu quả thì Hạ mỗ cũng trút cái hậu quả ra khỏi cuộc đời này.
Y liếm mép nói tiếp:
– Trước khi ta tế độ vong hồn của Lệnh công tử sớm đoàn tụ với Nguyên Thiên Phục và Giang Kỳ thì ta cũng chẳng giấu giếm Lệnh công tử làm gì nữa.
Hạ Hàn Quang cười khẩy, nheo mắt giễu cợt:
– Chính Hạ mỗ đã cưỡng bức Giãn Hoa Tiên Tử, người tình nhỏ của Nguyên Thiên Phục.
Ta sợ gã Tàn Hồn Ma Đao truy cứu ra sự việc nên buộc phải khử gã trước. Giờ ta nói ra sự thật tất Lệnh công tử sẽ nuôi hận trả thù, nên đành phải tống tiễn ngươi về cùng với gã Nguyên Thiên Phục một thể.
Thế Kiệt nghiến răng vì phẫn nộ. Hai mắt chàng đỏ cạch tưởng chừng muốn rỉ máu ra ngoài.
Hạ Hàn Quang thấy chàng phẫn nộ như vậy càng hứng khởi hơn.
– Lệnh công tử cứ phẫn nộ. Và có thể hét lên một tiếng để bớt sự ấm ức rồi trút hồn lìa xác cũng được mà.
– Hạ Hàn Quang, hãy ra tay nhanh lên đi, kẻo ngươi không có cơ hội đó.
– Lệnh công tử thích đi ngay à?
Gã lại chắc lưỡi:
– Đươc! Được! Hạ mỗ sẵn sàng chìu theo ý công tử.
Hạ Hàn Quang vừa nói vừa cúi xuống rút ngọn trủy thủ giấu dưới giày. Y liếm mép nhìn Thế Kiệt nói:
– Nếu có thể ghi lại kỳ tích của Hạ mỗ, một mình lấy mạng Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục và Quỷ Kiếm Khách thì đây đúng là một kỳ tích có một không hai trong chốn võ lâm giang hồ.
Gã vừa nói vừa từ từ giơ cao ngọn trủy thủ nhắm vùng chấn tâm của Lệnh Thế Kiệt toan đâm bổ xuống kết liễu cuộc đời chàng. Chính vào lúc ngọn trủy thủ chuẩn bị hạ xuống thì tiếng tiêu buồn ai oán lại trỗi lên.
Tiếng tiêu như có ma lực khiến Hạ Hàn Quang thoạt lưỡng lự rồi từ từ buông thõng hai tay cầm trủy thủ xuống. Mặt của gã đờ đẫn như người đang thả hồn theo tiếng tiêu đó.
Khi tiếng tiêu ngưng bặt thì Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình đã đứng trước mặt Hạ Hàn Quang.
Hạ Hàn Quang bừng tỉnh khi tiếng tiêu kia ngừng trổ. Hắn nhận ra ngay Mộc Kiến Bình:
– Mộc Kiến Bình… Kiến Bình…
Kiến Bình nhìn gã:
– Hạ công tử còn nhận ra tôi à?
– Ta… ta vẫn còn nhớ nàng… nhớ nàng lắm.
– Trên Hồ Động Đình, Kiến Bình đã từng được nghe những lời đường mật của Hạ công tử.
Hạ Hàn Quang lùi lại hai bộ.
Mắt Kiến Bình không rời gã.
Hạ Hàn Quang chạm vào ánh mắt của nàng như chạm phải lửa bỏng, vội vã lắc đầu nói:
– Kiến Bình, ta biết nàng hận ta lắm… nhưng…
Kiến Bình dấn đến một bộ:
– Ta không hận Hạ công tử.
Hạ Hàn Quang nhướng mày ngượng ngập nói:
– Nàng không hận ta. Đúng rồi, nàng sao có thể hận ta được. Người xưa nói nhất nhật phu thê bách nhật ân. Chẳng lẽ nàng lại xuống tay giết ta sao?
Hạ Hàn Quang hớn hở nhìn Kiến Bình nói:
– Kiến Bình, ta và nàng lại chắp cánh se duyên với nhau.
Cùng với lời nói đó bất thần y lạng người vung tay phóng ngọn trủy thủ công thẳng tới yết hầu Kiến Bình. Giờ đây Kiến Bình đâu phải như ngày xưa nữa, mà đã là Ngọc Nữ của Ngọc Cung, tiếp thụ võ học Vô Vi thì gạt ngọn trủy thủ đối với nàng là chuyện quá dễ như trở bàn tay.
Ngọc tiêu điểm tới hứng lấy ngọn trủy thủ, đánh bật nó rơi xuống đất.
Thấy Mộc Kiến Bình phản ứng thần kỳ, Hạ Hàn Quang giật mình toan phi thân vào mật đạo thoát chạy. Nhưng ý niệm của gã như bị Kiến Bình đọc được. Chỉ một cái lắc vai, nàng đã đứng trước mặt Hạ Hàn Quang.
– Hạ công tử chưa đi được.
Hạ Hàn Quang lắp bắp nói:
– Kiến Bình, hãy tha thứ cho ta. Ta biết ta có lỗi với nàng.
Kiến Bình lắc đầu:
– Hạ công tử không có lỗi với Kiến Bình.
– Ta không có lỗi với nàng, sao nàng cản đường ta?
– Bởi vì ta sẽ giết Hạ công tử.
Giọng nói của nàng thật ôn nhu từ tốn, nhưng đối với Hạ Hàn Quang thì đúng là lời phán xử của diêm chúa. Y bất giác thối lùi hai bộ, chỉ vào ngực mình:
– Nàng giết ta?
Kiến Bình gật đầu.
Hạ Hàn Quang bặm môi, mãi một lúc mới cất nổi lời nói:
– Nàng hận ta đã cưỡng đoạt sự trong trắng của nàng?
– Không hận.
Hạ Hàn Quang thét lên:
– Không hận, tại sao nàng lại muốn giết ta?
– Vì Nguyên đại ca.
– Nguyên Thiên Phục… Gã… gã đã chết rồi.
– Chết bởi tay Hạ công tử.
Hạ Hàn Quang lắc đầu:
– Kiến Bình, ta sẽ chuộc tội với Nguyên Thiên Phục mà thờ cúng bài vị y suốt đời.
Lệnh Thế Kiệt gượng đứng lên.
Kiến Bình buông một tiếng thở dài rồi nói:
– Hạ công tử còn lời gì để nói nữa không?
– Ta nói sự thật từ đáy lòng mình. Nàng hãy tin ta.
– Những lời của Hạ công tử thốt ra thật là vô nghĩa.
– Nàng… không nghĩ…
– Đã quá muộn để Hạ công tử nghĩ lại mình. Ta tội nghiệp cho một nam tử như Hạ công tử, nhưng không thể để công tử tồn tại trên cõi nhân thế này được. Quỷ Kiếm U Linh Môn có Vô Ảnh Kiếm còn công tử có xà tâm ngôn đao. Hạ công tử nên theo về với Quỷ Kiếm U Linh mà làm chiếc ghế cho y.
Hạ Hàn Quang lắc đầu:
– Không… Kiến Bình, đừng mà…
Gã vừa dứt lời thì chiếc ngọc tiêu đã điểm tới đúng vùng tam tinh của Hạ Hàn Quang.
Chiêu công của Kiến Bình quá thần kỳ và nhanh đến độ Hạ Hàn Quang không thể nhìn thấy được.
Khi nàng rút ngọc tiêu về thì tam tinh của Hạ Hàn Quang đã lủng một lỗ sâu hoắm.
Hạ tử Hạ Hàn Quang xong, Kiến Bình nhìn lại Thế Kiệt. Với dung diện u buồn nàng bồi hồi nói:
– Thế Kiệt, hãy thắp dùm tôi ba nén nhang trên mộ phần Thiên Phục. Kiến Bình này đã trả thù dùm cho người.
Thế Kiệt chưa kịp dáp lời thì Mộc Kiến Bình đã lướt thân ảnh vào mật đạo U Linh mất dạng.
Chàng nhìn về phía mật đạo, buông một tiếng thở dài.
Cũng lúc đó Cáp Nhật Hồng đã vào tới đại sảnh cổ mộ U Linh. Nàng vừa nhìn thấy Thế Kiệt đã chạy vội đến ôm chầm lấy chàng:
– Tướng công…
Nhật Hồng dụi đầu vào bờ vai Thế Kiệt mà khóc. Nàng khóc không phải vì bất cứ lý do nào mà chỉ vì quá sung sướng, quá hạnh phúc khi biết Thế Kiệt vẫn còn tồn tại trong cuộc đời này, nghĩa là vẫn còn tồn tại trong cuộc đời nàng.
oo Cỗ xe song mã rong ruỗi về phía hướng Đào Hoa Viên. Trong khoang xe thỉnh thoảng lại rộn lên tiếng cười hoan hỉ của đôi uyên ương vừa gá nghĩa trăm năm.
Cỗ xe dừng lại trước cánh cổng tam quan khu Đào Hoa. Bên trong Đào Hoa Trang, hoa đào đang nở rộ để chuẩn bị đón mùa xuân. Đào Hoa Trang như bừng sống dậy sau những thăng trầm của bụi trần gian.
Thế Kiệt và Nhật Hồng bước xuống xe đi vào khu vườn đào. Hai người dừng bước trước ba ngôi mộ đá được những tán hoa đào tôn tạo.
Chàng đứng lặng trước ba ngôi mộ đó:
– Mẹ… cha… nghĩa phu…. Cuối cùng con cũng đưa được ba người về bên nhau.
Nhật Hồng liếc trộm Thế Kiệt rồi nhìn lại ba ngôi mộ:
-Cha… mẹ… bá bá… Chúng con sẽ yêu thương nhau trọn kiếp này, để mãi mãi không còn những oan trái trong cuộc đời.