Đọc truyện Quỷ Kiếm U Linh – Chương 5
Quỷ Kiếm U LinhTác giả: Ngọa Long Sinh
Hồi 5 – Tây Hạ Quận Chúa
Nguồn: nhanmonquan
Đặt chén rượu xuống bàn, Thế Kiệt nói với Cáp Nhật Hồng:
– Tại hạ không thể uống nhiều hơn được nữa. Tại hạ kiếu từ, đa tạ cô nương đã bồi tiếp.
Nhật Hồng nhướng mày nhìn theo Thế Kiệt:
– Sao? Công tử đã muốn đi rồi à?
– Tại hạ phải đi.
– Nhật Hồng không giữ chân công tử.
Thế Kiệt đứng lên ôm quyền xá:
– Cô nương bảo trọng!
– Công tử là người đáng bảo trọng hơn.
Thế Kiệt toan trở bộ bỏ đi thì Nhật Hồng gọi giật chàng lại:
– Lệnh công tử.
Thế Kiệt quay lại:
– Cô nương có điều chi chỉ giáo?
Nhật Hồng nheo mày suy nghĩ rồi hỏi Thế Kiệt:
– Trong tửu điếm này chẳng có ai ngoài tôi và Lệnh công tử. Tôi có một điều thắc mắc mong công tử giải đáp.
– Tại hạ sợ kiến văn không được như cô nương nghĩ.
– Hê! Đây là thắc mắc của tôi về công tử mà.
– Nếu là của tại hạ thì tại hạ sẽ giải đáp cho cô biết.
Nhật Hồng gật đầu bước đến bên Thế Kiệt:
– Tôi thắc mắc, Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ là sư phụ của Lệnh công tử. Kiếm pháp của lão có thể nói là có một không hai ở Trung Nguyên. Thế sao Lệnh công tử lại chẳng biết chút kiếm pháp nào? Tôi càng nghĩ càng thấy lạ vô cùng.
– Nếu cô nương hỏi tại hạ về điều đó thì rất dễ hiểu. Sư phụ chưa truyền kiếm pháp tâm huyết của người cho tại hạ bởi lẽ người thấy ở tại hạ chưa có căn cơ để hàm thụ võ công của người.
Nhật Hồng lắc đầu:
– Không thể nói như vậy được. Nếu nói công tử là kẻ không có căn cơ thì trên giang hồ đâu còn ai có căn cơ để luyện võ chứ. Công tử cam tâm làm đệ tử của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ, tất chấp nhận những kẻ thù của Giang Kỳ lão tiền bối, thế mà lão lại không truyền thụ kiếm pháp cho công tử hộ thân.
Nàng thở dài nói tiếp:
– Điều đó chẳng khác nào lão đã gán án tử lên cái mạng của công tử mà không nói ra.
Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ có quá nhiều kẻ thù, Lệnh công tử không biết sống chết giờ nào bởi kẻ thù của sư phụ.
Thế Kiệt mỉm cười:
– Tại hạ có chết vì sư phụ cũng không có điều gì oán trách hay tiếc thương sinh mạng mình.
– Giang Kỳ không truyền thụ kiếm pháp mà công tử nặng tình như vậy à?
– Nếu tại hạ không có người thì không thể đứng trước mặt cô nương. Tại hạ cáo từ!
Thế Kiệt quay lưng bỏ đi, Nhật Hồng nhìn theo sau lưng chàng. Nàng có cảm tưởng mình rất gần gũi với Thế Kiệt, dù hai người chỉ hội diện với nhau lần đầu.
Thế Kiệt bước tới cửa tửu quán thì chạm mặt với một công tử có thân hình hộ pháp, núc ních mỡ. Vòng bụng của gã có lẽ phải hai giang tay, bản thủ no tròn, và hai má thì chảy xệ xuống trông chẳng khác gì nọng heo.
Cái thân hộ pháp của gã đứng chắn hết cả lối đi. Với khuôn mặt khinh khỉnh, gã chống nạnh, nhướng mày nói:
– Ngươi còn không biết tránh đường cho Vương Sắc Toàn này à?
Khi gã nói hai gò má chảy xệ, nhảy múa trông thật là nực cười. Chính hai gò má đẫy đà nhún nhảy của gã bắt Cáp Nhật Hồng phải bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng nghe thật thanh tao, dội đến tai Vương Sắc Toàn. Vừa nghe tiếng cười của Nhật Hồng, Vương Sắc Toàn liên vung thoi quyền vỗ tới vùng thượng đẳng của Thế Kiệt.
Thế Kiệt vốn không có võ công lại không có ý phòng bị nên hứng trọn thoi quyền của Sắc Toàn.
Binh…
Chàng lảo đảo thối lui năm bộ mới trụ được.
Vương Sắc Toàn khệnh khạng bước vào tửu quán. Theo sau y là bốn gã đại hán vận võ phục thắt lưng đỏ, tay lăm lăm khoái đao, vẽ mặt lầm lì trông vô cùng hung tợn.
Sắc Toàn vênh mặt nói:
– Ai vừa mới cười đó?
Mặc dù Sắc Toàn thừa biết tràng tiếu ngạo vừa rồi do Nhật Hồng phát ra, nhưng y vẫn hỏi. Y khệnh khạng bước tới trước mặt Cáp Nhật Hồng, nhỏ giọng thật từ tốn:
– Tiểu thư vừa mới cười?
Nhật Hồng nhìn Sắc Toàn. Nàng nghĩ thầm:
– “Gã công tử mập ú này chắc là một con lợn tái sinh biến thành người.” Với ý nghĩ đó, hai cánh môi tươi thắm của nàng lại điểm thêm một nụ cười mỉm.
Sắc Toàn xoa tay:
– Tiểu thư thật là xinh đẹp, tiếng cười của tiểu thư như những viên ngọc lưu ly trong nhà tại hạ va vào nhau.
Y chắc lưỡi:
– Ước gì… Vương kim phủ có được một người như tiểu thư.
Nhật Hồng nhìn Sắc Toàn, nhún vai nói:
– Công tử nói Vương kim phủ là cái gì?
Sắc Toàn nhướng mày:
– Tiểu thư không biết Vương kim phủ à?
– Bổn cô nương chưa hề nghe đến cái tên Vương kim phủ nào cả.
Vương Sắc Toàn nhăn mày nhăn mặt, vừa xoa tay vừa giậm chân:
– Ở Hàm Thành này ai ai cũng đều biết Vương kim phủ của Vương gia, thế mà tiểu thư lại không biết.
– Vậy công tử nói cho tôi nghe xem Vương kim phủ có cái gì lạ mà ai cũng biết vậy, kẻo tôi lại nghĩ sai thì tội lỗi lắm.
Sắc Toàn xum xoe quanh nàng:
– Nếu nói về Vương kim phủ thì mọi người ở đây đều biết, đó là chốn đại gia cự phú nhất Hàm Thành. Trong Vương kim phủ có ngàn người hầu, có trăm hộ vệ, bạc vàng đếm cả năm cũng chưa hết. Trong Vương phủ có cả trăm phòng. Và… và…
– Và sao nữa?
Vương Sắc Toàn xoa má mình:
– Vương gia giàu có như vậy nhưng khốn nỗi chỉ có mỗi một người con trai là… là…
Nhật Hồng chỉ vào ngực Sắc Toàn:
– Là công tử?
Sắc Toàn gật đầu, hứng khởi nói:
– Tiểu thư nói rất đúng à. Vương phủ chỉ có mỗi mình Vương Sắc Toàn tôi mà thôi.
Nếu sau này lão nhân gia chết thì tất cả cơ ngơi của Vương kim phủ sẽ thuộc về Sắc Toàn này hết à.
– Vương công tử thật là tốt phước, được sinh ra trong lầu son gác tía. Thế công tử có thích lão nhân gia sớm quy tiên để sớm làm chủ nhân của Vương kim phủ không?
Sắc Toàn chặc lưỡi. Bất thình lình y đẩy Thế Kiệt qua bên:
– Ngươi đứng tránh xa tiểu thư này ra.
Nhật Hồng cau mày:
– Ấy… Lệnh công tử đây là huynh đài của tôi đó.
Sắc Toàn há hốc miệng:
– Hả…
Y hối hả ôm quyền, xum xoe với Thế Kiệt:
– Đại ca miễn thứ! Tiểu đệ vô ý quá. Nếu được thỉnh đại ca và muội muội đây về Vương Kim phủ, Sắc Toàn này sẽ khoản đãi trọng thể à.
Nhật Hồng sa sầm mặt:
– Vương kim phủ còn có lão nhân gia, công tử chưa hẳn đã là chủ nhân thì sao tôi và đại ca dám đến chốn cung son.
Sắc Toàn chắc lưỡi rồi nói:
– Ậy, tiểu thư không biết đó thôi, chứ cách đây không lâu lão nhân gia đã trúng phong hàn, bịnh trí mạng. Lần đó tưởng đâu lão đi tiêu rồi, không ngờ lại gặp được thần y diệu thủ Kỳ Thân Lộc mới thoát chết đó.
– Vương lão nhân gia không chết chắc Vương công tử buồn lắm phải không?
– Vương Sắc Toàn gật đầu:
– Buồn chứ! Nếu lão không gặp diệu thủ thần y thì giờ đây…
Sắc Toàn vỗ vào ngực mình:
-… bổn công tử đã là chủ nhân chính thức của Vương kim phủ rồi.
– Công tử có tiếc không?
Sắc Toàn gật đầu:
– Tiếc chứ. Không biết chừng nào lão nhân gia mới trúng phong hàn nữa đây.
Nhật Hồng chặc lưỡi, rồi nói:
– Nếu Vương công tử không nói ra cái lẽ nổi tiếng của Vương kim phủ thì tôi đã nghĩ khác rồi.
Sắc Toàn nhướng mày:
– Tiểu thư nghĩ sao? Tiểu thư chắc lại nghĩ Sắc Toàn này tầm thường như đám khố rách áo ôm ở Hàm Thành?
Nhật Hồng khoát tay:
– Không, ta đâu dám so sánh Vương công tử với hạng thảo dân khố rách áo ôm.
– Có vậy chứ.
– Ta lại nghĩ khác kia.
– Tiểu thư nghĩ như thế nào?
Vương Sắc Toàn vừa hỏi vừa xoa tay, vẻ cầu thân với Nhật Hồng. Y nói:
– Nếu tiểu thư có ý nghĩ tốt về Sắc Toàn thì Vương kim phủ sẵn sàng rộng cửa đón tiểu thư và vị đại ca đây về ở. Tại hạ sẽ cho tiểu thư mười nàng hầu, mười gian thư phòng, đầy đủ vật dụng, và vị đại ca đây trăm nén vàng để vui chơi khắp Hàm Thành.
Nhật Hồng mỉm cười:
– Vương công tử quá tốt, Nhật Hồng xin đa tạ hảo ý của công tử. Khốn nỗi tại ý nghĩ thầm kín trong đầu, nên cứ áy náy muốn nói mà không nói được.
– Ấy… ấy… Tiểu thư cứ nói, Sắc Toàn này xin thỉnh thị lời vàng lời ngọc của tiểu thư.
– Công tử nói vậy thì Nhật Hồng mạn phép nói ra ý nghĩ của mình. Nếu như đó là lời vàng lời ngọc thì Vương công tử hãy nhớ mãi nhé.
– Tất nhiên… tất nhiên. Làm sao Vương Sắc Toàn có thể quên được tiếng cười như ngọc lưu ly thoát ra từ hai cánh hoa hàm tiếu của giai nhân. Làm sao Vương Sắc Toàn có thể quên được lời vàng, lời ngọc của người chứ.
Sắc Toàn vừa nói vừa liếc mắt cầu tình. Cặp mắt him híp của y trông thật nực cười khi y làm dáng với Nhật Hồng.
Tằng hắng lấy giọng, Nhật Hồng ôn nhu nói:
– Vương kim phủ nổi tiếng tại đất Hàm Thành không chỉ ngoài sự giàu có, mà vì trong phủ còn có một con lợn đi bằng hai chân.
– Con lợn đi bằng hai chân?
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
– Lạ thật, trong Vương kim phủ có một con lợn đi bằng hai chân thế mà ta lại không biết.
Y quay lại bốn gã đại hán đứng sau lưng:
– Các người có bao giờ thấy con lợn đi bằng hai chân đó không?
Bốn gã gia nô cùng lắc đầu, giương mắt nhìn Sắc Toàn.
Nhật Hồng mỉm cười nói:
– Vương công tử hỏi họ chi bằng như không hỏi. Ngay cả công tử còn không biết thì họ làm sao biết được. Điều đó cũng rất dễ hiểu, bởi con lợn đi bằng hai chân là báu vật vô giá của lão nhân gia Vương Sâm, nên làm gì công tử biết được.
Sắc Toàn vỗ tay:
– Đúng rồi. Tiểu thư nói rất đúng. Lão già Vương Sâm nhất định còn giấu ta điều gì đó, nên mới cứ sống mãi. Thì ra lão giấu báu vật hai chân.
Nhật Hồng cố làm mặt trang trọng, nghiêm khắc nói:
– Công tử có thích báu vật đó không?
– Thích chứ!
– Nếu như công tử thích, ta có cách chỉ cho người đoạt được báu vật từ tay lão nhân gia.
Vương Sắc Toàn xum xoe hẳn lên:
– Tiểu thư chỉ cho tại hạ coi.
Nàng xoa tay, nheo mày tỏ lộ như đang suy nghĩ, rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mặt Vương Sắc Toàn:
– Trước hết công tử phải tìm một tấm gương đồng thật lớn đem đến thư phòng của công tử. Mỗi ngày nhìn vào gương mười lần tất sẽ thất con lợn báu vật đi bằng hai chân.
Sắc Toàn gật gù rồi quay lại bốn gã gia nô đại lực:
– Các ngươi nghe tiểu thư nói rồi chứ? Mau đi tìm cho ta một tấm gương đồng thật to đưa về thư phòng của ta.
Bốn gã đại lực gia nô đồng loạt xá Vương Sắc Toàn, xướng lên:
– Chúng tôi sẽ mang tấm gương đồng kia về cho đại nhân.
– Tốt lắm.
Bốn gã gia nô đại lực vừa quay lưng bước đi thì Sắc Toàn gọi giật lại:
– Khoan đã.
Bốn gã gia nô đại lực quay ngoắt lại nói:
– Chủ nhân còn sai bảo điều chi à?
Sắc Toàn khoát tay:
– Để ta nghĩ xem. Đặt tấm gương đồng trong thư phòng, ngày soi gương mười lần sẽ thấy được con lợn đi bằng hai chân.
Y vừa lẩm nhẩm nói vừa nghiêng đầu tỏ vẻ tư lự. Bất chợt Sắc Toàn nhìn Cáp Nhật Hồng. Y chỉ vào ngực mình, ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Tiểu thư ám chỉ Vương Sắc Toàn này là con… con lợn đi bằng hai chân?
Nhật Hồng khoát tay:
– Hê, công tử sao lại nói ta ám chỉ người. Thật ra thì công tử rất giống con lợn đó thôi.
Sắc Toàn há hốc miệng. Y giận đến biến sắc, rít lên bằng giọng phẫn nộ cùng cực:
– Nha đầu này dám hỗn láo với bổn công tử. Dám cho bổn công tử là con lợn đi bằng hai chân.
Y chỉ Nhật Hồng:
– Bổn công tử sẽ bắt ngươi về Vương kim phủ vùi hoa dập liễu rồi khảo tra cho hả cơn giận của ta.
Sắc Toàn vừa nói vừa dịch tấm thân nặng nề xông tới Cáp Nhật Hồng. Hai tay của y giang rộng toan ôm lấy nàng. Cáp Nhật Hồng cười khảy một tiếng, tung luôn một ngọn cước đá thóc vào bụng Sắc Toàn.
Bốp…
Hứng trọn cước pháp của Cáp Nhật Hồng, Sắc Toàn khụm người xuống, thối lui bốn bộ, rồi ngồi bệt xuống đất. Y rên lên:
– Ối trời ơi! Nha đầu dám đá đau Vương công tử. Ối trời ơi! Vương công tử đau quá nè trời. Người đâu, bắt lấy nha đầu cho ta.
Bốn gã gia nô đại lực vừa nghe lệnh liền xông tới Cáp Nhật Hồng, nhưng cả bốn tên chưa kịp xuất thủ áp chế nàng thì từ bên ngoài tửu quán một lão bà râu tóc bạc phơ vận hồng y với khinh thuật vô cùng cao minh lướt vào. Lão bà vừa xuất hiện đã thi triển cách không chỉ tống ra những đạo khí, điểm vào huyệt đạo của những tên gia nô đại lực.
Thủ pháp của bà nhanh không thể tưởng và cực kỳ chính xác. Không đầy một cái chớp mắt mà bốn gã gia nô đại lực đã bị điểm vào tĩnh huyệt, không sao cử động được. Lão bà loại bỏ xong bốn tên gia nô đại lực của Vương Sắc Toàn, liền quay lại Cáp Nhật Hồng kính cẩn thi lễ:
– Quận chúa có sao không?
– Đệ tử đã nói với sư gia rồi, vào Trung Nguyên đừng gọi đệ tử là quận chúa. Sư gia cứ gọi thế thì mai đây tất cả mọi người ở Trung thổ này sẽ biết đệ tử hết, đâu còn đi lại được nữa.
– Kha Giã Na này biết lỗi… biết lỗi.
Nhật Hồng nhướng mày nhăn nhó:
– Sư gia đừng trách cứ mình mãi mà.
Kha Giã Na gật đầu. Bà ta nhìn bọn đại hán gia nô, gằn giọng nói:
– Chủ nhân định xử trí bọn này như thế nào? Theo luật định họ đã mạo phạm đến chủ nhân thì phải xử tội chết.
Bốn gã gia nô biến sắc, rống lên:
– Đừng giết chúng tôi!
Cáp Nhật Hồng nhìn bốn gã gia nô đại lực, trang trọng nói:
– Hôm nay bổn cô nương tạm tha cho các ngươi một lần. Nếu lần sau bổn cô nương biết các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu thì cái mạng của các ngươi khó mà giữ được đó.
Nhật Hồng quay lại Kha Giã Na:
– Sư gia cho họ đi.
Kha Giã Na gật đầu, phủi ống tay áo trường y. Một đạo kình từ trong tay áo của Kha Giã Na thoát ra cuốn lấy bốn gã đại hán của Vương kim phủ quẳng ra ngoài tửu điếm.
Nhật Hồng nhìn lại Vương Sắc Toàn.
Vừa chạm vào ánh mắt khe khắt của Cáp Nhật Hồng, Vương Sắc Toàn bủn rủn cả tứ chi.
Y muốn cất lời van xin, tha mạng nhưng không nổi, chiếc lưỡi như thụt cả vào trong cổ vì sự sợ hãi tột cùng.
Nhật Hồng hất mặt nói:
– Vương công tử hồi nãy đòi bắt bổn cô nương về Vương phủ, vùi hoa dập liễu rồi khảo tra…
Sắc Toàn nghe nàng nói mà hồn siêu phách lạc. Y cố lắm mới có thể dập đầu xuống sàn gạch tửu quán. Sắc Toàn vừa dập đầu vừa nói:
– Xin tha mạng, xin đừng giết tôi. Tôi thề sẽ ăn năn hối lỗi.
Kha Giã Na tức giận quát:
– Ngươi đúng là một kẻ hỗn láo, phải lấy mạng ngươi mới được.
Nghe Kha Giã Na nói, Sắc Toàn nằm bẹp luôn xuống sàn tửu quán ngất lịm.
Kha Giã Na cau mày toan vỗ một chưởng vào đầu Sắc Toàn thì Nhật Hồng đã cản lại:
– Sư gia dừng tay.
Kha Giã Na lườm Sắc Toàn:
– Gã này thật trơ trẽn.
– Y là con lợn mà, gia sư bẩn tay làm gì.
Nàng nhìn lại Lệnh Thế Kiệt:
– Lệnh huynh có sao không?
– Tại hạ không sao.
Nhật Hồng thở ra nói:
– Nếu Lệnh huynh không nệ hà thì ta sẽ cho gia sư theo hộ vệ huynh.
Thế Kiệt ôm quyền xá Nhật Hồng và Kha Giã Na:
– Đa tạ thịnh tâm của quận chúa, nhưng tại hạ đã có sư phụ là Đoạn Hồn Quỷ Kiếm, không một ai dám gây sự với tại hạ đâu. Tại hạ cáo từ. Có cơ hội, tại hạ sẽ gặp lại quận chúa.
– Lệnh huynh bảo trọng.
– Quận chúa bảo trọng Một lần nữa Thế Kiệt ôm quyền xá Nhật Hồng và Kha Giã Na. Hai người cũng đáp lễ lại chàng. Khi Thế Kiệt đi rồi, Cáp Nhật Hồng buông một tiếng thở dài. Nàng quay lại Kha Giã Na:
– Sư phụ thấy Lệnh huynhh như thế nào?
– Ơ… Vẻ bề ngoài thì rất khôi ngô anh tuấn. Ngôn phong lại đĩnh đạc. Người này đáng mặt tu mi nam tử.
Nhật Hồng mỉm cười liếc Kha Giã Na:
– Sư gia nói thật tâm hay chỉ nói cho có nói thôi?
– Ơ… Thì ta nghĩ sao nói vậy đấy mà.
– Nếu sau này Lệnh huynh có cần nhờ đến sự hỗ trợ của sư gia, mong sư gia hãy giúp đỡ cho Lệnh huynh.
– Quận chúa nói sao lạ vậy. Lệnh công tử là đệ tử chân truyền của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm, một kiếm thủ vô địch cõi Trung Nguyên thì sao cần nhờ đến chúng ta. Huống chi mục đích của ta và quận chúa vào Trung thổ lần này có liên quan đến Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
– Ta không cần biết sau này ra sao. Nhưng hiện tại Lệnh huynh mặc dù mang danh nghĩa là đệ tử của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút võ công nào. Do đó ta mới nhờ đến sư gia hỗ trợ cho chàng.
Kha Giã Na nhìn Nhật Hồng mỉm cười:
– Quận chúa đã…
Kha Giã Na cắt lời không nói hết ý, nhưng Cáp Nhật Hồng như đọc được ý niệm trong đầu Kha Giã Na nên hai má ửng hồng e thẹn.
Nàng lí nhí nói:
– Ta chỉ sợ cho tính mạng của Lệnh huynh.
Nàng nói xong trở bước ra ngoài tửu quán. Kha Giã Na theo chân nàng. Bà đi ngang chỗ Vương Sắc Toàn đang nằm chết lịm, thuận chân đá gã một cái:
– Ngươi đúng là con lợn vô dụng, nên cái mạng của ngươi không được quận chúa để tâm đến.