Quỷ Kiếm U Linh

Chương 49: Đao rơi kiếm tàn


Đọc truyện Quỷ Kiếm U Linh – Chương 49: Đao rơi kiếm tàn

Buông một tiếng thở dài, Thiên Phục lắc nhẹ cổ tay. Lưỡi đao Tàn Hồn đã trút lớp lụa đỏ quấn lấy nó. Đao đã xuất tất Quỷ Kiếm cũng không thể nằm yên trong vỏ.

Ánh sáng xanh biếc của ngọn Quỷ Kiếm kẻ dọc khoảng không đen kịt chung quanh nó.

Đã hai lần đao và kiếm giao thủ với nhau, và đây là lần thứ ba. Lần thứ ba để phân định kiếm và đao ai là kẻ thắng, ai là người thua. Một sự lập lại mà cả hai đối thủ đều không biết vì nguyên cớ gì.

Thế Kiệt nói:

– Nguyên tiền bối, kiếm của vãn bối rất vô tình.

– Ta biết… Lệnh công tử đã được Giang Kỳ trui đúc điều đó để luyện kiếm. Hãy giữ sự vô tình đó để kiếm của công tử đạt đến cái thần của kiếm ý.

Thiên Phục từ từ hướng mũi đao về phía Thế Kiệt, rồi trang trọng nói:

– Giang Kỳ chắc đang ở đâu đây để thẩm chứng cho sự phân định này.

– Vãn bối cũng nghĩ như vậy.

Thế Kiệt hú vang một tiếng lồng lộng sau câu nói đó. Chàng muốn dùng tiếng hú để khỏa lấp sự trống rỗng trong tâm tưởng mình.

Cùng với tiếng hú như rồng ngân đó, Thế Kiệt thi triển Vô Ảnh Kiếm chụp tới Nguyên Thiên Phục. Kiếm ảnh của chàng không có sự biến hóa, nhưng toát ra một vùng sát kiếm khủng bố mà Nguyên Thiên Phục có thể cảm nhận được.

Cả vùng không gian trên chu vi mười trượng nhuộm màu xanh biếc mà không thể nhận biết đâu là ảnh kiếm quỷ cùng với thân ảnh của Lệnh Thế Kiệt.

Khi lưỡi Tàn Hồn Ma Đao cắt một đường sáng bạc thẳng tắp, thì cũng là lúc mũi quỷ kiếm xuất hiện. Mũi kiếm trượt trên sóng đao tạo ra muôn ngàn tia lửa li ti.

Xoảng…

Lưỡi đao Tàn Hồn rơi xuống đất, trong khi mũi kiếm đã đặt điểm chết ngay đúng giữa ngực Nguyên Thiên Phục.

Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:

– Công tử đã thắng ta. Nhưng ta sẽ không thực hiện yêu cầu của công tử.

Mặc dù đao của Thiên Phục đã rơi xuống đất, nhưng Thế Kiệt vẫn còn sững sờ. Chàng nhìn Thiên Phục chằm chằm:

– Đao của tiền bối không thể xoàng như vậy được.

Thiên Phục thở dài:

– Chính ta cũng không biết nữa.

– Một cuộc giao thủ không trung thực.

– Ta không thể giải thích được điều gì khác hơn ngoài hai chữ không biết. Tất nhiên ta biết đao kiếm vô tình, nhưng cuộc giao thủ nào cũng có kẻ thắng người bại. Cuộc giao thủ hôm nay xem như đã kết thúc, để mãi mãi kiếm và đao chẳng bao giờ tái lập lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Thiên Phục vừa nói hết lời thì Triều Thi Thi đã rít lên bằng giọng căm phẫn:

– Nguyên Thiên Phục, đâu dễ như ngươi tưởng tượng vậy.

Cùng với lời nói đó, bất thình lình Triều Thi Thi thi triển bộ pháp U Linh ma quỷ, chớp nhoáng đã lướt đến bên Thế Kiệt. Hữu thủ của nàng dựng lên vỗ luôn một chưởng vào lưng Thế Kiệt với tám thành công lực.

Thế Kiệt đâu có thể ngờ được thân mẫu mình lại bất thình lình tập kích sau lưng trong khi chàng đang đặt kiếm ngay tử huyệt Nguyên Thiên Phục.

Trong tình thế hoàn toàn bất ngờ, Thế Kiệt hứng trọn thế chưởng của Triều Thi Thi vào bên bờ vai phải mà không có gì để phản kháng. Lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn đâm luôn vào ngực Nguyên Thiên Phục.

Thiên Phục thối lui luôn ba bộ, trong khi Thế Kiệt buông hẳn đốc kiếm.

Chàng quay ngoắt lại nhìn Thi Thi:

– Me….

Thi Thi gằn giọng nói:

– Ngươi phải lấy mạng gã.

Thiên Phục ôm vùng trọng thương nhìn Thi Thi nói:

– Ta nghĩ linh cảm của ta đúng. Nàng không phải là Triều Thi Thi. Với ta, Thi Thi không căm hờn và hận thù như nàng. Thi Thi là hiện thân của sự cam chịu và chấp nhận.


Chính vì thế mà ta chạy trốn nàng. Ta chạy trốn Thi Thi vì ta sợ sự hờn ghen trong ta vấy bẩn tâm hồn mẫn cảm của nàng.

Thiên Phục vừa dứt câu thì Thi Thi ngửa mặt cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:

– Thiên Phục, ngươi nói đúng. Đúng lắm đó, ta đâu phải là Triều tỷ tỷ. Nhưng ta và tỷ tỷ như hai mà một. Ta và tỷ tỷ chẳng khác nào một giọt nước. Có khác chăng là ta không nặng tình, nặng nợ như Triều tỷ tỷ mà thôi.

Nàng nhìn Thiên Phục bằng ánh mắt hằn học, rồi cáu gắt nói:

– Ta muốn Lệnh Thế Kiệt giết ngươi, bởi vì Thế Kiệt chính là đứa hài nhi mà ngươi đã tạo trong dòng máu của tỷ tỷ. Ngươi tạo ra Thế Kiệt rồi rũ áo ra đi, để mặc cho tỷ tỷ của ta mòn mỏi với cái bào thai của ngươi. Tỷ tỷ đã phải nhờ đến người đã yêu mình là Giang Kỳ vì biết khi sinh Thế Kiệt mình sẽ chết. Tỷ tỷ của ta chết bởi sự vò võ mà ngươi đã đem đến cho người.

Nàng chỉ Thế Kiệt:

– Đúng ra kẻ phải chết chính là Thế Kiệt. Ta muốn chính tay ngươi hủy giọt máu mà ngươi đã tạo ra. Nhưng…

Thế Kiệt nghe những lời của U Linh Nhân nói mà ngỡ như sét nổ bên tai mình. Chàng gào lên:

– Trời ơi…

Chàng vừa gào vừa băng đến bên Thiên Phục.

Thiên Phục nhìn Thế Kiệt. Hai cánh môi biến sắc khẽ nhếch lên nặn một nụ cười.

Thế Kiệt run rẩy khi chạm vào ánh mắt của Thiên Phục.

Thiên Phục nói:

– Con không có lỗi.

– Cha…

– Thế Kiệt, bây giờ thì cha muốn quỳ trước mộ phần của mẫu thân con.

Thế Kiệt bật khóc:

– Cha… con sẽ đưa cha đến Diệu Thủ Thần Y…

– Một kiếm của Giang Kỳ để cha đền lại những gì đã cướp của nghĩa phụ con. Cha không có gì để oán trách cuộc đời này. Có chăng là sự hờn trách bản thân mình sao quá vô tình, lãnh cảm để rồi không nhận biết người hảo thê đã vò võ vì mình.

U Linh Nhân cất tiếng nói bằng giọng thật ai oán:

– Hai người làm ta xúc động. Nhưng ta sợ Thế Kiệt không có cơ hội đưa ngươi đi được đâu.

U Linh Nhân vừa nói vừa quay bộ trở vào trong Trúc Xá. Bóng của nàng vừa khuất thì hàng loạt những cao thủ đồng bộ xuất hiện.

Thấy một loạt những đại kỳ thủ của võ lâm cùng xuất hiện một lúc, Thiên Phục sa sầm mặt. Nhìn sang Thế Kiệt, Thiên Phục trang trọng nói:

– Thế Kiệt, con phải rời khỏi đây.

Thế Kiệt lắc đầu:

– Không, con không thể để cha ở lại một mình.

Thế Kiệt vừa nói vừa cúi xuống nhặt ngọn Tàn Hồn Ma Đao. Chàng rít lên bằng giọng căm phẫn uất hờn:

– Ta muốn các người rời khỏi chỗ này.

Chàng vừa nói vừa toan vũ lộng Tàn Hồn Ma Đao nhưng bả vai trái chợt đau nhói và hữu thủ tê rần không sao cầm nổi thanh Tàn Hồn Ma Đao.

Cảm giác đó khiến Thế Kiệt biến sắc.

Trước những đại kỳ thủ của võ lâm Trung Nguyên, thế mà chàng lại rơi vào trạng thái này chẳng khác nào biến thành con cừu non yếu đuối trước bầy sói phàm ăn đang lăm le nhìn.

Đông Độc Âu Dung Thừa bước ra:

– Tiểu tử, chẳng lẽ một mình ngươi muốn đối đầu với tất cả những đại cao thủ của võ lâm sao? Ngươi có là Quỷ Kiếm Khách cũng không thể hý lộng quỷ thần mà lấy trứng chọi đá.

Thế Kiệt gằn giọng nói:

– Các ngươi muốn gì?


– Tiểu tử thừa biết mà.

– Những pho tượng kim thân La Hán?

Đông Độc gật đầu:

– Không sai.

– Ta sẽ trao những pho tượng đó cho các ngươi, để đổi lấy sự ra đi của ta và Nguyên Thiên Phục.

Đông Độc nhìn Thế Kiệt:

– Tiểu tử có thể đi được, nhưng Thiên Phục thì không.

– Tại sao?

– Gã là hậu vận không thể nào lường hết được.

– Nếu Tàn Hồn Ma Đao không đi cùng với ta thì các ngươi có nằm mơ cũng không thể có được những pho tượng kim thân La Hán.

Tây Kỳ nhìn Thế Kiệt:

– Nếu ngươi trao những pho tượng kim thân La Hán cho lão phu thì lão sẽ giúp ngươi rời khỏi đây.

Bất ngờ Thiên Phục rút lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn ra khỏi lồng ngực mình. Một vòi máu theo lưỡi kiếm phun ra ngoài rưới đỏ khoảnh đất trước mặt Thiên Phục.

Thiên Phục dùng tả thủ bịt lại vết thương, nói với Thế Kiệt:

– Thế Kiệt, ta đưa con đi.

– Cha…

Đôi thần nhãn của Thiên Phục ánh lên cái nhìn khe khắt, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Y lập lại lần nữa:

– Ta sẽ đưa con rời khỏi đây.

Y vừa nói vừa nhấn vào tay Thế Kiệt lưỡi Quỷ Kiếm và lấy lại lưỡi đao Tàn Hồn.

Sau khi lấy lại lưỡi đao Tàn Hồn, Thiên Phục dời nhãn quang hừng hực chiếu vào Đông Độc Âu Dung Thừa và Tây Kỳ Thạch Khởi:

– Ta sẽ đưa Thế Kiệt đi.

Âu Dung Thừa rít lên:

– Thiên Phục, ngươi đừng nằm mơ. Nếu gã tiểu tử kia không trao lại những pho kim thân La Hán thì đừng hy vọng rời khỏi đây.

Thế Kiệt thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Nếu các người muốn có những pho tượng kim thân La Hán thì nhường đường cho ta và Thiên Phục.

Thiên Phục nhìn lại chàng:

– Không, những pho tượng kia của nghĩa phụ Giang Kỳ. Con không có quyền đánh đổi nó để giữ lấy cái mạng nhỏ của ta.

Thiên Phục vừa nói vừa hoành đao lững thừng tiến thẳng về phía trước. Thế Kiệt bối rối vô cùng nhưng không sao nói được. Chàng hối hả bước theo Thiên Phục mà trong lòng bất an vô cùng.

Hai mươi gã cao thủ thuộc đội Câu Hồn của Câu Hồn Bang lướt ra chắn đường Nguyên Thiên Phục. Tất cả những gã đó đều đeo mặt nạ quỷ, binh khí là những chiếc câu liêm, tua tủa bủa tới Tàn Hồn Ma Đao.

Thiên Phục rít lên:

– Các ngươi dám cản bước chân ta.

Cùng với lời nói đó, ánh đao đã nhoáng lên tạo ra một màn ánh sáng bạc xé toạc không gian đen kịt. Chỉ có thể diễn tả đây là màn đao tiềm ẩn sát kiếp võ lâm của một kẻ đang tiến đến cổng tử thành.

Khi màn đao đó biến mất thì hai mươi gã cao thủ Câu Hồn Bang đã biến thành những khối thịt không toàn thây nằm lăn lóc trên mặt đất trong khi Thiên Phục vẫn rảo bộ bước đi.


Vùng ngực của Thiên Phục đỏ thẫm máu.

Cái chết của hai mươi cao thủ thuộc đội Câu Hồn Bang khiến cao thủ hắc đạo phải chùn bước. Đến ngay cả Đông Độc Âu Dung Thừa, Tây Kỳ Thạch Khởi và cả Bắc Thần Thôi Kỳ Lân cũng phải giật nẩy mình.

Thiên Phục đang bước đi bất thình lình sững bộ.

Y nhìn lại Thế Kiệt:

– Thế Kiệt, hãy đi đi!

Sắc mặt Thiên Phục xám ngoét.

Thế Kiệt lắc đầu:

– Con không thể đi được.

– Con đi đi. Ta biết mình chẳng còn sống được bao lâu đâu.

Thiên Phục nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Y nhẹ giọng nói:

– Trước đây khi cha học đao ma thì sư phụ có nói ta sẽ chết bởi một chiêu kiếm ngay đúng nốt rưồi giữa ngực. Lời nói của sư phụ vẫn còn vang vọng bên tai cha. Những gì sư phụ nói, cha không tin nhưng chính nốt ruồi đó đã dựng ra cái chết hôm nay của cha. Hình như tất cả đều có sự sắp xếp của ông tạo. Cha chỉ muốn con đừng bao giờ hóa thân thành kiếm sống.

Thiên Phục mỉm cười:

– Hồi đó mẹ con yêu cha cũng chính do nốt ruồi đó. Và đã có bao nhiêu người đi qua trong cuộc đời cha cũng từ nốt ruồi oan nghiệt kia. Đó là cái điềm mà sư phụ đã cảnh báo trước với cha. Một nốt ruồi để sau đó biến chữ tình thành chữ hận.

Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:

– Cha vô cùng mãn nguyện khi biết Quỷ Kiếm Khách là con của mình.

Thiên Phục bắt đầu thở gấp, nhưng tuyệt nhiên dung diện không hề biểu lộ sự đau đớn thống khổ gì.

Thế Kiệt ôm lấy Thiên Phục:

– Cha…

Trạng thái của Thiên Phục khiến cao thủ hắc đạo vô cùng phấn chấn. Đông Độc Âu Dung Thừa lạng bộ lướt đến.

Lão toan kết liễu Thiên Phục nhưng Thế Kiệt quát lớn:

– Dừng tay, các ngươi không được đụng đến cha của ta.

Đông Độc thu hồi thủ pháp trảo công.

Thiên Phục nhìn lão bằng ánh mắt ngầu đục:

– Ta sẽ đi. Nhưng các ngươi không được đụng đến Thế Kiệt. Hãy để cho Thế Kiệt ra đi.

Tây Kỳ Thạch Khởi nheo nhéo nói:

– Nếu tiểu tử chịu giao những pho tượng kim thân La Hán thì chính lão phu sẽ mở cho y một sinh lộ.

Thế Kiệt nhìn Tây Kỳ nói:

– Ta sẽ giao những pho tượng kim thân đó cho các vị.

Tây Kỳ xòe tay tới trước:

– Đưa cho lão phu.

– Hãy vào trong Trúc Xá mà lấy.

Tây Kỳ Thạch Khởi nhìn Thế Kiệt rồi không nói nửa lời, bất ngờ quay lưng băng mình hướng về phía Trúc Xá. Sự bỏ đi đột ngột của Tây Kỳ Thạch Khởi buộc Đông Độc, Bắc Thần lẫn những người khác phải thoát theo lão.

Cao thủ hắc đạo như bầy sói phàm ăn nhâu nhâu băng về phía gian Trúc xá bởi tất cả đều muốn sở hữu những pho tượng kim thân La Hán, báu vật của võ lâm Trung Nguyên.

Mọi người vừa rời khỏi hiện trượng thì Ngọc Diện Thư Sinh Hạ Hàn Quang xuất hiện.

Y băng đến trước mặt Thế Kiệt rồi dời mắt qua nhìn Thiên Phục.

Hạ Hàn Quang cau mày:

– Tiểu tử. Ngươi nhận ra ta chứ?

Thế Kiệt nhíu mày:

– Các hạ là ai?

– Ta là người đã tặng cho Quỷ Kiếm Giang Kỳ cỗ xe song mã đó.


Thế Kiệt sa sầm lại:

– Tại sao các hạ lại muốn hại sư tôn của ta?

– Sao tiểu tử lại hỏi ta câu hỏi dư thừa đó?

Hạ Hàn Quang vô tình nhìn thấy thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Gã ngớ ngẩn thốt lên:

– Ý… Tiểu tử giờ chính là Quỷ Kiếm Khách?

Y vừa nói vừa thối lại ba bộ.

Thế Kiệt nhìn Hạ Hàn Quang. Chàng gằn giọng nói:

– Các hạ mau biến nhanh đi, kẻo không kịp thấy bóng nhật quang nữa đó.

Hạ Hàn Quang thối tiếp hai bộ.

Miệng thì nói cứng, nhưng tâm của Thế Kiệt rối bời. Chàng nhìn gã Ngọc Diện Thư Sinh mà sợ y phát giác ra tình trạng của chàng.

Thế Kiệt nhìn chằm chằm gã họ Hàn:

– Các hạ chắc muốn kiểm chứng Quỷ Kiếm của ta chứ?

Hạ Hàn Quang mỉm cười:

– Ậy… Hạ mỗ đã biết kiếm thuật của huynh đài vô song, đâu dám kiểm chứng.

Y kính cẩn chắp tay cúi đầu:

– Tại hạ chỉ biết bái phục huynh đài mà thôi Y vừa nói vừa cúi lưng mọp xuống một cách kính cẩn. Lưng của Hạ Hàn Quang khòm hẳn xuống.

Thiên Phục gượng nói:

– Thế Kiệt coi chừng.

Cùng với lời nói đó, Thiên Phục chống hai tay lăn người qua lấy lưng làm mộc đỡ cho Thế Kiệt. Đúng như Thiên Phục dự đoán, từ chiếc lưng còm của Hạ Hàn Quang, một mũi phi tiễn tẩm độc đen kịt bắn xẹt ra ghim thẳng vào lưng Thiên Phục.

Phập…

Thiên Phục nẩy người.

Thế Kiệt rít lên:

– Ngươi…

Hạ Hàn Quang vừa dụng quỷ kế bắn được mũi phi tiễn ghim vào gáy Thiên Phục, liền trở bộ thoát chạy.

Thế Kiệt gầm lên:

– Ta sẽ tìm ngươi khắp cõi Trung Nguyên này.

Thiên Phục bặm môi, gượng nắm tay Thế Kiệt:

– Cha biết con đã bị Truy Mệnh Trâm của U Linh Môn. Hãy quay lưng lại đây.

– Cha tính làm gì?

– Hãy quay lưng lại đây.

Thế Kiệt đỡ Thiên Phục ngồi lên rồi vén áo quay lưng lại. Thiên Phục nhìn qua bả vai phải của chàng, buông một tiếng thở dài rồi gục đầu vào vai Thế Kiệt, áp miệng hút cây châm mỏng như sợi lông ngựa.

Thân ảnh Thiên Phục giật nảy một cái rồi ngã ngửa ra sau.

Thế Kiệt quay ngoắt lại. Thần nhãn tinh anh của Thiên Phục ngày nào giờ ngầu đục nhìn vào cõi hư vô mịt mù. Mũi Truy Mệnh Trâm xuyên qua yết hầu Thiên Phục.

Thế Kiệt ôm lấy Thiên Phục:

– Cha…

Thiên Phục gượng nói:

– Hãy đưa cha đến yên nghỉ bên mẹ của con.

Thế Kiệt gật đầu.

Hai cánh môi của Thiên Phục lại khẽ nhếch để nặn một nụ cười cuối cùng trước khi hồn chối bỏ xác.

Thế Kiệt ôm ghịt xác Thiên Phục vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể Thiên Phục truyền qua chàng cho đến khi cơ thể Tàn Hồn Ma Đao giá lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.