Quỷ Kiếm U Linh

Chương 1


Đọc truyện Quỷ Kiếm U Linh – Chương 1

Quỷ Kiếm U Linh

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Hồi 1 – Tàn Hồn Ma Đao

Nguồn: nhanmonquan

Dạ Nguyệt Lâu…

Tọa lạc ngay giữa trung tâm Hàm Thành, với kiến trúc nguy nga, tráng lệ bằng những mái vòm cong vút, kết hợp cùng những khu vườn hoa viên vây bọc, Dạ Nguyệt Lâu xứng với cái danh mà cư dân ở đây gắn cho nó:

Nhất Lầu.

Ngoài kiến trúc nguy nga tráng lệ vốn có, trong Dạ Nguyệt Lâu có những nàng kỹ nữ với dáng thướt tha mỹ miều, nhan sắc diễm trần mà ít có kỹ lâu nào có được. Chính nhờ vào những khung cảnh cùng những trang giai nhân tuyệt sắc mà tòa lầu Dạ Nguyệt trở thành điểm hội tụ của các kỳ nhân trên giang hồ khi đặt chân đến Hàm Thành. Nhưng chỉ như thế thôi thì chưa đủ nói hết sự quyến rũ của tòa lầu Dạ Nguyệt. Ở Dạ Nguyệt còn có thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi.

Triều Thi Thi tuyệt sắc như thế nào, nhan sắc của nàng ra sao? Có lẽ chỉ có thể diễn đạt, một khi nàng xuất hiện thì hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn. Ngay cả khi toà Dạ Nguyệt chẳng còn nàng nữa, mà chỉ còn bức lụa vẽ chân dung kỹ nữ đang ôm đàn cũng đủ sức thu hút khách phương xa. Chính vì sự thu hút quyến rũ của Triền Thi Thi mà bức lụa chân dung của nàng tại tòa Dạ Nguyệt Lâu được xem như một báu vật vô giá, được treo ngay tại gian chính sảnh, để bất cứ khách nhân nào cũng có thể tận mắt chiêm ngưỡng vóc dáng hoa nhường nguyệt thẹn của giai nhân.

Về đêm, Dạ Nguyệt Lâu càng đúng nghĩa với cái danh của nó. Một khung cảnh nhộn nhịp, một sức quyến rũ lạ thường toát ra từ khung cảnh, từ những trang kỹ nữ tuyệt sắc lộng lẫy trong những bộ cánh xiêm y trắng toát, tưởng như một bày tiên nữ từ thượng giới vừa hạ thân xuống cõi phàm để tìm thú vui chốn trần tục. Tất nhiên, nơi tụ hội đông nhất là gian đại sảnh có bức chân dung Triều Thi Thi. Nếu đã đến Dạ Nguyệt Lâu mà không chiêm ngưỡng vóc dáng giai nhân qua bức tranh lụa thì coi như chưa từng bước chân đến tòa Nhất Lầu này.

Nhưng một khi đã tận mắt chứng kiến cái đẹp mỹ miều của giai nhân thì khó giữ được tâm định không suy tưởng đến nàng. Dung diện cùng dáng mạo tha thướt sẽ tồn tại mãi mãi trong tâm trí những ai đã một lần được chiêm ngưỡng bức lụa chân dung Triều Thi Thi.

Đêm trung thu, vầng trăng sáng tỏ, đầy đặn tỏa xuống Dạ Nguyệt Lâu, phủ lên nó lớp áo choàng bằng vầng sáng vàng nhàn nhạt. Đêm trung thu, Dạ Nguyệt Lâu càng náo nhiệt hơn mọi đêm thường. Trong đại sảnh chẳng còn chiếc bàn trống nào. Tất cả gần như đông cứng bởi những khách nhân đi chơi đêm trăng đến Hàm Thành.

Hai gã giáo đầu lực lưỡng vác đại đao đứng trước cửa ra vào Dạ Nguyệt Lâu đã nhận được lĩnh ý của Lý Ma Ma ngưng đón khách. Chính vào lúc cái lịnh đó đến tai hai gã giáo đầu thì lại xuất hiện một trung niên, với dung diện trầm cảm, nhưng sự trầm cảm đó vẫn không làm mất những nét khôi ngôi tuấn tú của y.

Trung niên thư sinh vừa bước đến, hai gã giáo đầu đã chận lại. Một người nói:

– Khách nhân miễn thứ. Dạ Nguyệt Lâu đã quá đông khách, xin mời khách nhân đêm sau đến.

Trung niên nhìn hai gã giáo đầu:

– Ta đến Dạ Nguyệt Lâu vì một cái hẹn mười tám năm.

Hai gã giáo đầu nghe trung niên nói, chân mày thoạt cau lại. Họ nhìn nhau như thể hội ý.

Người thứ hai rặn một nụ cười giả lả rồi nói:

– Đêm nay Dạ Nguyệt Lâu rất đông khách, khách nhân có hẹn e cũng khó gặp được người muốn hẹn. Thỉnh khách nhân ngày mai đến.

– Ta đã hẹn thì không trễ hẹn, và cũng chẳng có đêm thứ hai với Nguyên Thiên Phục.

Trung niên với cái tên Nguyên Thiên Phục vừa nói vừa bước len qua hai gã giáo đầu gác cửa. Tất nhiên hai gã giáo đầu đâu thể trái lịnh Lý Ma Ma mà cho Nguyên Thiên Phục vào Dạ Nguyệt Lâu dễ dàng như vậy. Dù muốn hay không muốn thì hai gã đó cũng phải chặn vị khách nhân kỳ quặc này lại.

Nguyên Thiên Phục vừa len bước qua hai gã đó thì hai thanh đại đao đã gác chéo chặn gã lại.

Gã giáo đầu đứng bên phải nói:

– Khách nhân, xin đừng để chúng tôi phải thất lễ.

Dung diện của Nguyên Thiên Phục thoạt sa sầm lại. Y lạnh nhạt nói:

– Đáng ra hai ngươi không nên rút đao trước mặt ta.

Cùng với lời nói đó, bằng một thủ pháp cực kỳ tân kỳ, song thủ của Nguyên Thiên Phục đã thộp vào hổ khẩu cầm đại đao của hai gã giáo đầu. Một âm thanh khô khốc phát ra từ hổ khẩu hai gã giáo đầu.

Cạch…

Hai gã giáo đầu gác cửa kỹ lâu Dạ Nguyệt Lâu đau đớn thét lên:

– Ôi cha!

Hai thanh đại đao rời khỏi tay họ rơi luôn xuống đất.

Nguyên Thiên Phục lườm hai gã đó, nói tiếp:

– Ta có nể mặt Lý Ma Ma nên đao pháp còn chưa biến chiêu.

Y hất tay đẩy hai gã giáo đầu té phệt xuống đất rồi thong dong tiến thẳng về phía gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu. Y bước lên những bậc tam cấp dẫn lên cửa gian chính sảnh. Khi Nguyên Thiên Phục xuất hiện ngay ngưỡng cửa thì mọi cặp mắt của khách nhân đều đổ dồn đến y bởi vẻ mặt trầm uất đến độ lạnh lùng.

Mặc nhiên với những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình xoi mói, tinh nhãn sáng ngời của Nguyên Thiên Phục như đóng đinh vào bức lụa vẽ chân diện mục của Triều Thi Thi. Y nhìn bức lụa không chớp mắt rồi từ từ tiến về bức lụa đó.

Y đứng trước bức lụa chiêm ngưỡng gần như bất động, hai chân chẳng khác nào bị chôn dính dưới sàn đại sảnh. Y lẩm nhẩm nói:

– Triều Thi Thi.

Nguyên Thiên Phục ngắm nhìn bức lụa, hay tưởng như y đang bị thôi miên bởi chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Bất giác Nguyên Thiên Phục buông một tiếng thở dài.


Không biết vì nguyên cớ gì mà y thở dài, Thiên Phục có tâm sự gì chăng, hay y vừa kịp phát hiện ra một nét thô cứng trên bức họa giai nhân kia?

Nếu không có tiếng thở dài của Thiên Phục thì ngỡ y đã biến thành pho tượng bất động dưới chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Sau khi buông một tiếng thở dài thườn thượt như muốn thổ lộ một tâm trạng u uất thì bất giác Thiên Phục toan tháo bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ.

Khi tay Thiên Phục vừa chạm vào bức họa Triều Thi Thi thì có tiếng nói bằng chất giọng gằn gằn cất lên ngay sau lưng y:

– Ngươi còn tính tháo cả bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ nữa sao?

Thiên Phục thu tay lại từ từ quay mặt lại, đối nhãn với kẻ vừa lên tiếng sau lưng mình:

– Ngươi là ai?

Gã đại hán lực lưỡng, với hàm râu cá chốt nhướn mày nói:

– Ngươi từ phương xa đến nên không nhận ra Mịch Quang Tu với ngoại hiệu Hoạt Thần Sát mỗ ư?

Nguyên Thiên Phục nhíu mày nói:

– Hoạt Thần Sát là gì?

Mịch Quang Tu vỗ tay vào ngực mình:

– Hoạt Thần Sát là Mịch mỗ, không một ai ở Hàm thành lại không biết. Ngay cả Lý Ma Ma cũng phải nể mặt Mịch mỗ mà đêm Trung thu này đích thân thỉnh Mịch mỗ.

– Thế tại hạ đứng đây chiêm ngưỡng chân dung Triều Thi Thi có làm phiền đến các hạ không?

Câu nói của Nguyên Thiên Phục khiến mặt Mịch Quang Tu sa sầm lại:

– Trong Dạ Nguyệt Lâu, ngoài Lý Ma Ma ra, Mịch mỗ là chủ nhân ở đây.

Thiên Phục cướp lời Mịch Quang Tu:

– Dạ Nguyệt Lâu không thể có một vị chủ nhân thứ hai như các hạ. Nếu các hạ đáng mặt thay thế Lý Ma Ma thì tại hạ đã biết các hạ.

– Ngươi là ai mà dám nghênh ngang nói với Mịch mỗ những lời xấc xược như vậy chứ?

– Tại hạ là Nguyên Thiên Phục.

– Nguyên Thiên Phục là gì mà dám xấc xược trước mặt Hoạt Thần Sát Hàm Thành chứ?

Thiên Phục mỉm cười rồi nói:

– Hàm Thành có thể biết các hạ nhưng rất tiếc Hàm Thành quá nhỏ nên tại hạ không biết các hạ.

– Ngươi chưa biết thì Mịch mỗ sẽ cho ngươi biết ngay thôi mà.

Mịch Quang Tu vừa nói vừa hoành tay ra sau lưng rút binh khí. Binh khí của Mịch Quang Tu là một đôi câu liêm loang loáng. Mịch Quang Tu nói:

– Mịch mỗ nổi danh Hoạt Thần Sát với đôi câu liêm này. Hôm nay ngươi sẽ được biết sự lợi hại của nó trước khi biến thành oan hồn vất vưởng dưới a tỳ.

Đáp lại câu nói hăm dọa của Mịch Quang Tu, Nguyên Thiên Phục buông một câu cụt ngủn bằng chất giọng thật hững hờ:

– Hoạt Thần Sát các hạ chỉ biết múa câu liêm thôi ư?

Lời còn đọng trên môi Nguyên Thiên Phục thì Mịch Quang Tu vũ lộng đôi câu liêm, một tập kích vùng thượng đẳng, dùng móc móc yết hầu, chiếc còn lại thì công vào vùng hạ đẳng cũng dùng móc câu móc lấy đan điền đối phương. Chiêu công của Mịch Quang Tu thật tàn nhẫn không sao có thể diễn giải được. Có thể nói chiêu thức của Mịch Quang Tu thi triển công kích Nguyên Thiên Phục là một ác chiêu mà một khi trúng đích thì không một ai có thể bảo toàn được tính mạng. Có lẽ chính vì chiêu thức của y quá tàn độc và tàn nhẫn nên mới được mọi người ở Hàm Thành gắn cho ngoại hiệu là Hoạt Thần Sát.

Mọi người có mặt trong gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lầu chứng kiến Mịch Quang Tu xuất thủ đều nhắm mắt lại và cái họ tưởng tượng trong đầu khi mở mắt ra là một thây người bị đôi câu liêm tàn bạo của họ Mịch móc tan thành những mớ thịt bầy nhầy.

Tất nhiên trong đám thực khách vẫn có người tò mò cố giương mắt thật to để chứng kiến một cái chết thảm bởi tàn chiêu của Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu của gã trung niên kia.

Nhưng chiêu thức tàn độc của Hoạt Thần Sát chưa kịp hoàn thiện, thậm chí tưởng chừng như y chỉ mới múa câu liêm thì tự dưng hai tay thủ câu liêm đã tách ra, rời khỏi thân, rơi xuống đất.

Bịch… bịch…

Sợi lụa đỏ bọc thanh khoái đao vừa xuất thủ phát chiêu đã vùn vụt quấn lại lưỡi đao, trong khi Hoạt Thần Sát vẫn chưa cảm nhận được song thủ của mình rời khỏi thân pháp. Hai bờ vai của họ Mịch trông như hai cục thịt đỏ ối rưới máu theo sự nhích động của thân pháp.

Khi Mịch Quang Tu nhận được cảm giác đau đớn thì y cũng chẳng còn sức trụ vững đôi chân bởi mất quá nhiều máu.

Mịch Quang Tu cất lên tiếng rú thảm thiết:

– A… a… a… a…

Y té bộp xuống đất ngất lịm. Máu vẫn tiếp tục tuôn ra cho đến khi y biến thành một cái xác không hồn, trong khi đó Nguyên Thiên Phục vẫn dửng dưng trước cái chết của họ Mịch mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Bộ mặt khôi ngô anh tuấn của y vẫn khoác những nét trầm uất trông thật là lạnh lùng.

Cái chết của Mịch Quang Tu quá khủng khiếp, nên chẳng mấy chốc gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu khoác một bầu không khí nặng nề với cảm giác khủng bố bởi đao pháp quá khốc liệt của trung niên lãnh cảm kia.


Thực khách trong gian chính sảnh như chết lặng bởi cái chết của Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu. Mọi người ngồi bất động, tưởng chừng tất cả đã biến thành người pho tượng bất động, hay hồn của họ đã tan thoát đi chỉ để lại cái xác vô hồn trong nỗi hãi hùng.

Chợt trong sự im lặng khủng bố đó, có người bật đứng dậy. Kẻ đó thu hết dũng lược thốt lên:

– Tàn Hồn Ma Đao.

Cùng với câu nói đó, người kia ôm đầu thoát chạy ra ngoài. Một người thoát chạy kéo theo sự lây lan qua những người khác, và chẳng người nào bảo người nào, ai nấy đều đua nhau tháo chạy khỏi đại sảnh đường như bầy ong vỡ tổ.

Sự náo loạn tại gian đại sảnh lan nhanh đến những thực khách trên gác lầu. Ngay cả những trang kỹ nữ tuyệt sắc giai nhân cũng bị lôi vào cảnh hoảng loạn đó. Họ quên bẵng công việc của mình mà nhao nhao chạy về phía cửa hậu.

Hai mươi gã đại hán lực lưỡng từ trên gác lầu phi thân xuống xếp thành hình cánh cung vây lấy Nguyên Thiên Phục. Tất cả đều tuốt binh khí hườm sẵn, nhưng chưa một ai dám xông vào.

Tất nhiên hai mươi gã đại hán kia đã thấy cái thi thể không toàn vẹn của Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu, mà Hoạt Thần Sát thì ai mà không biết y chứ. Chính cái thây của Hoạt Thần Sát bắt họ phải nghĩ tới kẻ đang đứng trước mặt là một sát thủ bá đạo không thể nào lường hết được.

Cuộc diện đêm trung thu trong Dạ Nguyệt Lầu đang náo nhiệt bất giác trở nên căng thẳng cực kỳ với sự xuất hiện của Nguyên Thiên Phục. Nhưng cuộc diện cứ kéo dài mãi sao, hai mươi gã đại hán đâu thể để một gã trung niên lạ mặt vào phá vỡ việc kinh doanh trong Dạ Nguyệt Lâu. Nếu không hạ gã khách lạ kia thì sao nhìn mặt chủ nhân Lý Ma Ma.

Mặc dù hai mươi gã biết vị khách kia là một sát thủ, nhưng tình thế chẳng đặng đừng bởi bổn phận và trách nhiệm của họ. Hai mươi gã ra ám hiệu cho nhau rồi đồng loạt thét lớn một tiếng, toan nhảy xổ vào đối phương. Chính lúc đó thì giọng khàn khàn của một trung phụ thét lên:

– Dừng tay!

Tiếng quát kia có uy lực buộc hai mươi gã đại hán hộ pháp Dạ Nguyệt Lâu cùng loạt thối bộ. Họ thối bộ nhưng lại buông những tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Ma Ma trong bộ xiêm y thêu hoa, viên kim tuyến, tóc búi cao được cài bằng chiếc trâm vàng đính ngọc dạ minh châu.

Lý Ma Ma nhìn Nguyên Thiên Phục không chớp mắt. Mặc dù đã ngoài tứ tuần, nhưng Lý Ma Ma vẫn không đánh mất vẻ đài các kiêu sa vốn có của một trang giai nhân tuyệt sắc lúc xuân thời. Đôi thu nhãn vẫn sáng ngời trong suốt, ngay cả hàng lông mày vẫn được chăm sóc cẩn thận, trông như đôi lá liễu mỏng dính.

Với những bước đi vẫn không thua các trang kỹ nữ trong Dạ Nguyệt Lâu, vừa thướt tha vừa uyển chuyển. Lý Ma Ma tiến đến đối mặt với Nguyên Thiên Phục.

Nhìn thẳng vào mắt Nguyên Thiên Phục, Lý Ma Ma nói:

– Hình như bổn nương đã gặp các hạ Ở đâu rồi?

Nụ cười cố cựu nhếch trên hai cánh môi mỏng của Nguyên Thiên Phục, nhưng đôi chân mày lá liễu của Lý Ma Ma thì chau hẳn lại, tưởng chừng như mụ đang cố tìm trong tiềm thức của mình một dấu ấn dĩ vãng về người trung niên này.

Lý Ma Ma thối lại một bộ, hai mắt như đóng dính vào Nguyên Thiên Phục, mãi một lúc lâu sau mới thốt được một câu:

– Chẳng lẽ là ngươi?

– Ma Ma vẫn chưa nhận ra được tại hạ à?

Hai gò má của Lý Ma Ma giần giật một lúc:

– Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục!

Nguyên Thiên Phục lại mỉm cười.

Lý Ma Ma nói:

– Đúng rồi, nụ cười này đúng là của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

Lý Ma Ma lắc đầu:

– Mười tám năm… Nguyên Thiên Phục phải không?

– Chính tại hạ.

Lý Ma Ma bước tới, bất giác ôm lấy vai Nguyên Thiên Phục:

– Thiên Phục, sao đến bây giờ ngươi mới quay lại đây?

– Tại hạ không đến quá sớm cũng như quá trễ chứ?

Ma Ma nhìn Thiên Phục không chớp mắt. Hai bàn tay Ma Ma nắn đôi bờ vai của Thiên phục. Bất thình lình Lý Ma Ma quay lại nói với ha mươi gã đại hán:

– Các ngươi lui ra và mang theo cái thây thối này đi.

Hai mươi gã đại hán đồng loạt ôm quyền xướng lên:

– Tuân lệnh Ma Ma!

Khi bọn đại hán hộ lầu rút lui hết ra ngoài, Lý Ma Ma mới kéo Nguyên Thiên Phục đến chiếc bàn kê ngay góc đại sảnh:


– Thiên Phục, ngồi xuống đi!

Khi Thiên Phục vừa yên vị thì Lý Ma Ma hỏi:

– Phải ngươi đến tìm Triều Thi Thi?

Thiên Phục gật đầu:

– Tại hạ không đến quá muộn chứ?

– Qúa muội rồi.

Thiên Phục sa sầm mặt:

– Nàng đã không còn ở Dạ Nguyệt Lâu nữa?

– Đã đi rồi. Công tâm mà nói thì ngươi đúng là một kẻ bạc nghĩa vô tình, nên muội muội mới bỏ đi.

Thiên Phục nhún vai:

– Sao Ma Ma cho tôi là một kẻ bạc nghĩa vô tình? Thiên Phục này tìm đến Dạ Nguyệt Lâu bởi cái danh của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ, và sau đó tại hạ lại ra đi cũng như bao nhiêu người khác.

– Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục đến với Triều Thi Thi và ra đi như những khách nhân bình thường ư?

Thiên Phục gật đầu.

Lý Ma Ma cười khảy. Tiếng cười của Lý Ma Ma như một lời chế giễu hay đúng ra là tiếng oán trách không thành lời. Nhìn Thiên Phục, Ma Ma nói:

– Ngươi nghĩ thế cũng được. Bởi vì có hảo hán nào đặt chữ tình cho những ả kỹ nữ, mà chỉ có kỹ nữ gởi tình cho khách phương xa. May mắn Triều Thi Thi đã ra đi, nếu không mà nghe được những lời nói của ngươi chắc có lẽ vỡ tim mà chết mất.

Lý Ma Ma thở dài một tiếng rồi nói:

– Ngươi đã ra đi sao còn quay về Dạ Nguyệt Lâu tìm Triều Thi Thi làm gì?

– Tại sao tại hạ lại không đi tìm một kỷ niệm đẹp trong dĩ vãng chứ? Tất cả mọi người đều có thể đi tìm một kỷ niệm đẹp thuộc về dĩ vãng.

– Ngươi đã nói như vậy thì ta cũng chẳng còn gì để nói cả. Dạ Nguyệt Lâu vẫn rộng cửa đón Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục Lý Ma Ma nhếch mép dè bỉu nói tiếp:

– Thiên Phục, dù cho người không nặng lòng với Triều Thi Thi thì Lý Ma Ma này vẫn nói. Thiên hạ đệ nhất kỹ nữ đã quá vì người. Nhưng để đáp lại tình của Triều muội muội chỉ có sự lạnh nhạt vô tình.

Lý Ma Ma thở dài.

Thiên Phục nhìn Ma Ma nói:

– Lý Ma Ma trách tại hạ đấy à?

– Ta không có cái quyền trách ngươi, mà chỉ trách cho Triều muội muội mà thôi.

Nhìn Nguyên Thiên Phục, Lý Ma Ma nặn một nụ cười giả lả rồi nói:

– Khách nhân tìm đến Dạ Nguyệt Lâu với mục đích như mười tám năm về trước?

Thiên Phục lạnh nhạt nói:

– Khác hơn một chút!

– Khác như thế nào?

– Một chút kỷ niệm đẹp về Triều Thi Thi.

– Trong Dạ Nguyệt Lâu, Triều Thi Thi không còn nữa, ngoài bức họa kia mà thôi.

Khách nhân có để ý đến bức họa đó không?

– Đã nhìn qua.

Lý Ma Ma nhếch môi:

– Đẹp chứ?

– Rất đẹp và rất có thần.

– Đẹp chỗ nào và có thần chỗ nào?

Thiên Phục thoạt cau mày:

– Lý Ma Ma muốn tại hạ trả lời?

Lý Ma Ma gật đầu:

– Tất cả mọi người đến Dạ Nguyệt Lâu chỉ biết chiêm ngưỡng cái đẹp nhan sắc của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ chứ không thấu đáo được cái đẹp và cái thần của muội muội. Bổn nương nghĩ, khách nhân thấy được cái đẹp đó.

– Chỉ có mỗi tại hạ thấy sao?

– Người trong cuộc thì bao giờ cũng có sự đồng cảm.

– Ma Ma cho tại hạ là người trong cuộc?


– Bổn nương nghĩ như vậy.

Thiên Phục lại nhếch môi:

– Ma Ma đã nghĩ như vậy thì tại hạ không thể để Ma Ma thất vọng. Cái đẹp nơi bức họa chân dung của Triều Thi Thi chính là ánh mắt mòn mỏi đợi chờ. Trong ánh mắt kia toát ra cái nhìn của chinh nhân vò võ với thời gian. Tại hạ nói như vậy không biết có đúng không?

– Người biết như vậy sao vẫn thờ ơ với Triều Thi Thi suốt mười tám năm?

Thiên Phục nhún vai, nhạt nhẽo nói:

– Nếu tại hạ không phải là Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục thì quần hồng có thể níu chân tại hạ.

Lý Ma Ma há hốc miệng sau câu nói của Thiên Phục. Ậm ự mãi trong miệng một lúc như tìm ý đáp lời Thiên Phục, một lúc sau Lý Ma Ma mới thốt ra lời:

– Bổn nương quên khách nhân là Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

Lý Ma Ma mỉm cười quay mặt nhìn về cửa hậu:

– Tiểu Ngọc.

Từ phía cửa hậu, một nàng kỹ nữ nhan sắc tuyệt trần xuất hiện tiến thẳng đến bàn Lý Ma Ma và Nguyên Thiên Phục.

Lý Ma Ma nhìn Thiên Phục nói:

– Sau khi Triều Thi Thi bỏ đi, nếu không có tấm lụa chân dung của nàng, có lẽ bổn nương đã phải đóng cửa Dạ Nguyệt Lâu. Còn hiện tại đã có Tiểu Ngọc, bổn nương thiết nghĩ Tiểu Ngọc hầu phục khách nhân được.

Thiên Phục nhìn Tiểu Ngọc, khẽ gật đầu:

– Đáng mặt mỹ nhân. Cô nương có thể đưa tại hạ lên phòng của Triều Thi Thi trước đây.

Tại hạ thích gian thư phòng đó.

Tiểu Ngọc nhìn Lý Ma Ma:

– Ma Ma…

Lý Ma Ma nói:

– Từ lúc Triều Thi Thi bỏ đi, bổn nương đã đóng cửa gian thư phòng đó vĩnh viễn.

Nguyên Thiên Phục cười mỉm rồi thò tay vào thắt lưng lấy ra một pho tượng lưu ly với nét chạm trổ vô cùng tinh tế. Y đặt pho tượng lên bàn:

– Lý Ma Ma nhận ra pho tượng này chứ?

Đôi chân mày của Lý Ma Ma thoạt cau lại:

– Pho tượng này chính là một trong mười hai pho Thập Nhị La Hán mà mỗi pho đều có giá trị liên thành.

– Tại hạ rất khâm phục kiến thức của Ma Ma.

Thiên Phục nhướng mày mỉm cười nói tiếp:

– Tại hạ đổi pho tượng này để được quyền mở cửa gian thư phòng của Triều Thi Thi.

Lý Ma Ma đứng lên:

– Khách nhân đã muốn thì bổn nương phải chìu khách.

– Đa tạ Lý Ma Ma đã nể mặt!

– Bổn nương được hời đấy chứ.

Lý Ma Ma quay lại Tiểu Ngọc:

– Tiểu Ngọc hầu phục chu đáo cho khách nhân nhé.

Tiểu Ngọc gật đầu.

Lý Ma Ma buông một tiếng thở dài, hướng mặt nhìn Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục:

– Khách nhân đến Dạ Nguyệt Lâu tìm vui rồi lại đi?

– Đó không phải là điều Ma Ma muốn biết và cũng không phải là điều tại hạ muốn đáp lời.

Giọng của Thiên Phục thật nhạt nhẽo, tưởng chừng như chẳng có chút hảo cảm gì với chủ nhân Dạ Nguyệt Lâu.

Lý Ma Ma bặm môi sau câu nói vô tình của Thiên Phục. Nhìn lại Tiểu Ngọc, Lý Ma Ma nói:

– Tiểu Ngọc! Con cố lo chu tất cho vị khách nhân này.

– Tiểu Ngọc sẽ lo chu tất.

Lý Ma Ma gật đầu, thoạt liếc trộm Nguyên Thiên Phục rồi với tay lấy pho tượng ngọc trên bàn, quay lưng bỏ đi thẳng về phía cửa hậu.

Thiên Phục chẳng hề để tâm đến thái độ của Lý Ma Ma mà thản nhiên dời mắt nhìn lại bức họa chân dung Triều Thi Thi. Y lẩm nhẩm nói:

– Dù sao thì nàng cũng đã đi rồi. Thế cũng được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.