Đọc truyện Quy Khê Thập Nhị Lý – Ngõ Nam Kha – Chương 17: Một ngày của Tiểu Trần và đại phu
Nhật ký một ngày của Tiểu Trần.
6 a.m: Thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Bị đại phu bắt nạt.
7 a.m: Làm việc. Bị đại phu bắt nạt.
12 p.m: Nghỉ trưa, ăn cơm, chữa thương, ăn bánh ngọt. Bị đại phu bắt nạt.
1 p.m – 5 p.m: Tiếp tục làm việc. Tiếp tục bị đại phu bắt nạt.
6 p.m: Ăn tối. Bị đại phu bắt nạt.
7 p.m – 9 p.m: Đọc sách, tán gẫu với đại phu. Bị đại phu bắt nạt.
10 p.m: Tắm. Bị đại phu bắt nạt.
11 p.m: Trải giường. Vẫn bị đại phu bắt nạt.
11:30 p.m: Bắt nạt đại phu.
Nhật ký một ngày của đại phu.
6 a.m: Thức dậy, đánh răng rửa mặt. Bắt nạt Tiểu Trần.
7 a.m – 11 a.m: Khám bệnh cho người khác. Bắt nạt Tiểu Trần.
12 p.m: Nghỉ trưa, chữa thương, đạp dăm bào. Bắt nạt Tiểu Trần.
1 p.m – 5 p.m: Tiếp tục khám bệnh. Tiếp tục bắt nạt Tiểu Trần.
6 p.m: Ăn tối. Bắt nạt Tiểu Trần.
7 p.m – 9 p.m: Gói thuốc, trò chuyện với Tiểu Trần. Bắt nạt Tiểu Trần.
10 p.m: Tắm. Bắt nạt Tiểu Trần.
11 p.m: Đợi Tiểu Trần trải giường. Vẫn bắt nạt Tiểu Trần.
11:30 p.m: Bị Tiểu Trần bắt nạt.
**
Bí mật của Trần sư phụ
Người sống tại khu thập nhị lý không ai không biết ngõ Nam Kha, người sống trong ngõ Nam Kha không ai không hiểu Tạ đại phu.
Nhưng Trần thợ mộc nhà bên cạnh Tạ đại phu thì rất hiếm người nhắc đến.
Mỗi khi nhắc đến, quần chúng cũng chỉ tò mò hỏi nhau một chuyện: “Trần sư phụ là người thiếu tay, thế thì làm mộc như thế nào?”
Khi hỏi ra chuyện này, Trần sư phụ luôn hơi hơi đỏ mặt, liếc nhìn Tạ đại phu thường xuyên đến nhà chiếu cố đang đứng bên cạnh: “Có thể nói không?”
Tạ đại phu đầu không ngẩng, đạp dăm bào nói: “Người ta nhai lưỡi nhà người ta, ngươi cũng đòi tham dự… Không được!”
Vậy là từ đầu đến cuối chẳng ai có thể đào xới được cái gì hay ho từ Trần sư phụ nữa.
Điều này bị Hà Hoa, một kẻ phụ trách đệ nhất trung tâm bát quái, nghe được thì rất không hài lòng. ( Chủ nhà: Chính là mụ tác giả chứ ai =.=)
Hà Hoa thường nói một câu: “Chỉ cần lão nương muốn biết thì ngay cả thừa tướng đêm ngủ gối bên tay phải hay tay trái người nào đó, tạo ra vài cái dấu vết gì đó hay cắn đối phương mấy nhát, ta đều có thể rõ ràng một hai.”
Chính vì câu nói này, Hà Hoa đã phải trả một cái giá không nhỏ, trước mắt vẫn đang trốn đông trốn tây khỏi sự truy sát của Thừa Tướng.
Đương nhiên, Hà Hoa hiểu rõ, nếu nàng ta lỡ miệng nói ra tên của người nọ, số người truy sát mình sẽ tăng ít nhất gấp đôi.
Hôm nay, thời tiết trong lành, ánh mặt trời chan hòa. Hà Hoa đăng môn bái phỏng. Trần sư phụ mở cửa nhìn thấy nàng ta thì hơi ngạc nhiên, ngó xung quanh vài cái không thấy bóng dáng Tạ đại phu đâu.
Hà Hoa cười hi hi nói: “Tôi đặc biệt đợi Tạ đại phu ra ngoài hái thuốc mới tới tìm ngài.”
Trần sư phụ khẽ biến sắc.
Gần đây ở kinh thành, kẻ cướp tài không ít, kẻ cướp sắc lại càng nhiều. Trên mặt Hà Hoa bày ra nụ cười kia, thật sự có vài phần giống với mấy tên hái hoa tặc trên tờ truy nã.
Trần sư phụ lùi lại một bước, hồi lâu mới nói: “Cô nương, cô tìm nhầm người rồi.”
Hà Hoa tiến lên một bước, vỗ vai Trần sư phụ: “Trần sư phụ yên tâm, dù ta quả thực rất thèm muốn ngài, nhưng ta không hứng thú với người đã có gia đình.”
Mặt mũi Trần sư phụ trắng trắng, rồi lại hồng hồng.
Hà Hoa cười khẽ: “Chỉ cần ngài chịu nói với ta làm thế nào chỉ có một tay vẫn làm mộc được, ta sẽ không hé nửa lời với người khác chuyện ngài với Tạ đại phu[1] ba ngày trước đâu.”
(Chủ nhà: [1]: Cái này chưa tìm được từ ngữ tương đương. Bản gốc dùng từ “牵小手” (dịch thô là “dắt tay nhỏ”), một cụm từ dùng để chỉ cảnh H trong các truyện đam mỹ.)
Trần sư phụ đỏ bừng mặt, lâu ơi là lâu mới thở dài nói: “Cô thật sự muốn biết?”
Hà Hoa gật đầu.
Trần sư phụ nói: “Vậy nhìn kĩ đi.”
Hà Hoa thấy chàng quay người đi về phía một tấm gỗ thì vội vàng mở to mắt ra quan sát. Chẳng hiểu sao khi Trần sư phụ đi đến gần đấy, đột nhiên giơ chân đá một cái, tấm gỗ bị hất tung lên. Chàng từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm, chỉ vào tấm gỗ xoẹt xoẹt vài nhát, vụn bào tung bay khắp trời. Đến khi tấm gỗ rơi xuống đã bị bổ thành 4 mảnh đều nhau, bề mặt mỗi mảnh đã được khắc hoa văn cực kỳ tinh xảo.
Hà Hoa rớt cằm.
Trần sư phụ thu kiếm, lặng lẽ quay đầu nhìn sang một bên: “Tác giả nói, tiểu thuyết điêu hơn thực tế, khi không nói nổi mới dùng hành động để giải thích kịch bản thiếu logic của tác giả.”
Hà Hoa khóc thành dòng sông: “Tên tác giả nào mà ngu dữ vậy!”
Lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét quái dị: “Ai da mẹ ơi!”
Trần sư phụ kinh ngạc, Hà Hoa cũng kinh hãi.
Lại nhìn thấy Thái đương gia nhà mở tiệm cầm đồ khu nhị lý nhảy lên một cái, chỉ vào Trần sư phụ nói: “Tuyệt kỹ! Hóa ra đây chính là tuyệt kỹ!”
Trần sư phụ đen mặt, Hà Hoa cũng đen mặt.
Thái đương gia vuốt mặt một cái, chấn chỉnh lại vẻ kích động vừa rồi thành một nụ cười ưu nhã, gã bước tới trước nắm chặt tay Trần sư phụ: “Nào nào, ta thấy tuyệt kỹ của người chỉ để làm mộc thì thật là lãng phí… Thập nhị lý có nơi chuyên về tạp kỹ, ngươi sớm đến đấy chiếm một chỗ, lấy xoong nồi bát đĩa gì đó ra để lên kiếm xoay xoay mấy vòng rồi tung lên tung xuống, mỗi người thu ba đồng, đảm bảo ngươi kiếm được khá lắm nha.”
“Ngư thần tài!” Một giọng nói phẫn nộ vang lên, Tạ đại phu hái thuốc đã về lạnh mặt bước tới, ánh mắt bốc hỏa khiến Thái đương gia bất giác cúi đầu, vội vàng buông tay Trần sư phụ ra, khụ khụ hai tiếng. Tạ đại phu vẫn đen mặt xông lên chỉ vào mũi gã mắng: “Ngươi vừa nói cái gì! Ngươi để hắn đi làm trò tạp kỹ?”
Thái đương gia lệ rơi ròng ròng nói: “Tạp kỹ có gì không tốt, kiếm được rất nhiều tiền nha, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng tăng đến bậc trung.”
Lúc này, một người nữa chậm rì rì tiến vào cửa.
Người này không phải ai khác, chính là ông chủ Cận tiệm kim hoàn đang bưng chén chà thong thả uống.
“Tạ đại phu”, Cận lão bản thong thả thổi lá trà, “Năm đồng. Đưa ta năm đồng, ta sẽ tới tửu điếm lớn nhất khu thập lý kể chuyện xấu hồi nhỏ của Thái đương gia một phen.”
Tạ đại phu đặt năm mươi đồng vào tay Cận lão bản: “Đi kể mười ngày cho ta!”
Thái đương gia mang theo hai hàng nước mắt lao tới, lôi kéo tay áo Cận lão bản: “Đừng mà! Không được như thế!”
Ông chủ Cận mỉm cười: “Kể chuyện không tốt sao, kiếm được rất nhiều tiền nha, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng tăng đến bậc trung.”
Thái đương gia xị mặt: “… Ta sai rồi.”
Tạ đại phu kéo tay Trần sư phụ vào phòng, lạnh lùng nói: “Ngây ra đấy làm gì, không muốn ăn điểm tâm à?
Cận lão bản nhéo tai Thái đương gia ra khỏi phòng, bình tĩnh nói: “Cho ngươi mất mặt, cho ngươi lắm chuyện!”
Hà Hoa, vốn đã bị bỏ quên, đứng ngây ra trong gió: “Thế mà lại quên không hỏi tác giả não tàn đó tên là gì…”
***
50 câu hỏi Tiều Trần và đại phuXin hỏi tên ngài là gì?Đại phu: (Mất kiên nhẫn)Chuyện mọi người đều biết còn hỏi làm gì!
Hà Hoa: (Mỉm cười) Tôi nghĩ mọi người thường gọi ngài là “Tạ lão hổ”, hoặc “Tạ gào thét”, hoặc “Đại phu độc ác” các kiểu, e là đến giờ vẫn chưa biết tên ngài là gì?
Đại phu: … (╯-_-)╯╧╧
Tiểu Trần: (Khụ khụ, dựng lại bàn)Hắn tên Tạ Hoàn Hồi.
Hà Hoa: (Nắm cổ tay) Trần sư phụ, ngài trả lời thẳng thắn thế thật là không hiểu phong tình gì hết (Không biết trêu ghẹo đại phu gì hết)… Khụ, thế Trần sư phụ tên gọi là?
Đại phu: (Cướp lời) Hắn tên Trần Yên!
Tiểu Trần: (Ho) Thật ra tên thật của ta không phải Trần Yên.
Hà Hoa: =口=!!! Thế tên thật ngài là gì?
Tiểu Trần: (Đỏ mặt) Là… Trần ■■…
Đại phu: (Nổi gân xanh) Hai cái ô đen đen kia là ý gì! (Tóm lấy Tiểu Trần)Này! Sao ta không biết ngươi có tên khác!
Hà Hoa: OTL Bởi vì nó chỉ xuất hiện trong phiên ngoại của tác giả… (Cái gì? Phiên ngoại nào á? Gió to quá ta nghe không rõ…)Tuổi?Tiểu Trần: (Cúi đầu) Hai tám.
Đại phu: (Nghiêng đầu)Hai tư.
Hà Hoa: … Hai người có thể quay đầu về phía chính diện một chút không?Giới tính?Đại phu:… Câu hỏi của ngươi còn có thể ngu ngốc hơn được không?
Hà Hoa: T口T Đại phu, ngài còn có thể độc miệng hơn được nữa không!? (Câu hỏi không phải tôi đưa ra!)
Tiểu Trần: (Xuất hiện giảng hòa) Khụ, đều là nam.Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?Đại phu: (Chắc như đinh đóng cột) Rất thẳng thắn!
Hà Hoa:(Khinh bỉ) Không biết ai sau khi được tỏ tình (mặc dù là nhìn thuốc đoán ra) liền chạy mất tích hai ngày không về nhà cuối cùng còn mang một vẻ khó ở trở về…
Đại phu: …(╯-_-)╯╧╧
Hà Hoa: (Trốn ra xa bàn) Vậy còn Trần sư phụ thì sao?
Tiểu Trần: Có lẽ là ôn hòa.
Hà Hoa: (Khinh bỉ) Không biết là ai đẩy mạnh người ta vào tường rồi hôn người ta đến mức suýt tắc thở (Mặc dù là bị quyến rũ trước)…
Quần chúng: (Đồng thanh) Đó. Đều. Là. Ngươi. Viết Ra.
Hà Hoa: …Tính cách đối phương?Đại phu: (Liếc một cái) Dễ bắt nạt.
Tiểu Trần: (Đỏ mặt)…
Hà Hoa: (Khóe môi giật giật) Đại phu ngài thật thẳng thắn… (Ngay cả mục đích của bản thân cũng nói ra…)
Đại phu: (Ngắt lời) Đừng nói lung tung.
Tiểu Trần: (Ngập ngừng)… hắn rất tốt tính.
Hà Hoa: … Trần sư phụ ngài… xong rồi. (Mặt hướng về phía quần chúng, nhỏ giọng) Thật ra mọi người đều biết Tạ đại phu rất đáng sợ.
Đại phu:(-__ -#凸)Đừng tưởng ta không nghe thấy gì!Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?Tiểu Trần: (Đỏ mặt) Lần đầu gặp là bên trong Hồi Xuân thảo đường. Khi đó ta vừa đến kinh thành, thuê một gian nhà trống, đúng lúc nghe thấy tiếng người la hét từ phòng y quán cách vách, tưởng rằng có án mạng nên xông vào cứu người.
Đại phu: (Chế nhạo) Cuối cùng bị ta mắng đuổi đi.
Tiểu Trần: (Đỏ mặt, ho, gãi đầu)…
Hà Hoa: Thứ phương thức gặp mặt này thật là bi kịch…Ấn tượng đầu tiên với đối phương?Tiểu Trần: Nghĩ tới đóa hoa mai trong tuyết Triện Sơn.
Hà Hoa: (Gạt lệ) Thật đẹp…
Tiểu Trần: (Nhỏ giọng) Mặc dù hoa mai với tuyết so ra, rõ ràng phân lượng của tuyết nặng hơn…
Hà Hoa… Tôi cực kỳ hiểu ý ngài….
Đại phu: …. Này!
Hà Hoa: Thế lúc Tạ đại phu nhìn thấy Trần sư phụ lần đầu tiên, có liên tưởng đến thứ gì không?
Đại phu: (Thẳng thắn) Có. Nghĩ tới cam thảo, khoai lang các thứ. (Bởi vì có cảm giác vừa đần độn vừa ngây thơ).
Tiểu trần: …
Hà Hoa: … Đây thật sự là bi kịch!Thích đối phương ở điểm nào?Đại phu: (Bối rối) Ai thích hắn!
Tiểu Trần: (Mỉm cười) Đại khái chính là điểm này.
Hà Hoa: (Rưng rưng lệ nắm tay Tiểu Trần) Tôi hiểu mà!
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧ Ngươi thì hiểu cái gì!? Còn nữa buông tay ngươi ra!!
Tiểu Trần:(Vội vàng hòa giải) Không sao, ta quả thực không có chỗ nào đáng để thích…
Đại phu: (Tức giận) Ai nói thế!
Tiểu Trần:(Đỏ mặt) A?
Hà Hoa: (Dán lại gần) Ồ ồ ồ! Điểm nào điểm nào điểm nào?
Đại phu: (Đỏ mặt)… Là, Là chẳng gì hết! Ta thích hắn là được rồi!
Hà Hoa: (Tuôn lệ) Thừa nhận rồi thừa nhận rồi thừa nhận rồi!
Tiểu Trần: (Khụ)…
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧Ghét đối phương ở điểm nào?Tiểu Trần:(Mờ mịt)Tại sao ta phải ghét hắn?
Hà Hoa: TVT không, không gì cả, coi như tôi không nói. (Trần sư phụ ngài đã tới cảnh giới rồi!)
Đại phu: (Cau mày)Trước ghét hắn nói lời luôn không dám nói hết, luôn một mình trốn tránh chịu đựng.
Hà Hoa: Trước? Có nghĩa là bây giờ đã thay đổi?
Đại phu: (Hất đầu) Hừ… hiện tại hắn ngay cả nói cũng không nói, chỉ biết đứng giương mắt nhìn người khác, còn vừa nhìn vừa cười! Có cái gì đáng cười cơ chứ!
Tiểu Trần: (Đỏ mặt)…
Hà Hoa: (Mắt lóe sáng)Đại phu, chuyện ngày trước thì tôi tin… chuyện bây giờ thì do ngài ngạo kiều quá thôi…
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧ Ta ghét nhất kẻ nào nói ta ngạo kiều!
Hà Hoa:╮(╯_╰)╭Nhưng ngài lại đang không ngừng chứng minh cái điều này đây.Ngài cảm thấy mình và đối phương có hòa hợp không?Tiểu Trần: (Nhìn trộm một cái)…
Đại phu: (Bối rối) Nhìn cái gì!
Tiểu Trần: (Mỉm cười)Ta cảm thấy rất tốt, cũng hi vọng ngươi sẽ trả lời giống ta.
Hà Hoa: (Bị nụ cười của Tiểu Trần hạ trong nháy mắt) /////////////////// Nhất định là giống~
Đại phu: (Đỏ mặt) Này, người hỏi không được tự ý trả lời thay người được hỏi!Ngài xưng hô như thế nào với đối phương?Tiểu Trần: Trước gọi hắn là “Tạ đại phu”…
Đại phu: (Nhíu mày ngắt lời)Còn nhất định phải dùng từ “ngài” nữa.
Hà Hoa: (Chống cắm)Trần sư phụ quả nhiên là người thành thật quy củ.
Tiểu Trần:(Khụ) Bây giờ đổi thành “Hoàn Hồi” rồi.
Hà Hoa: (>//////////(>//0// ○( > ▽ //////////v///////▽//////////////////////0/////0///////