Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 9


Đọc truyện Quy Hồn – Tuyệt Ca – Chương 9


Có hai thân thích nhà Lão Tài ngăn ở trước quan tài của Hứa Đạo Công, vợ Lão Tài thì đi lên tìm Trang Phú Khánh, nói với Trang Phú Khánh rằng Lão Tài là vì giúp Hứa Đạo Công xử lý tang sự mới gặp chuyện không may, nếu như không cho đủ tám vạn sẽ không để Hứa Đạo Công đưa tang.
Lộ Vô Quy khoác áo tang thô ráp, bê linh bài, nàng nhìn thấy quan tài đã bị nâng lên đang muốn đưa lên núi an táng mới bỗng nhiên ý thức được ông của mình không còn nữa. Những tháng ngày nàng chung sống cùng ông từng ly từng tý vụt qua vụt lại ở trước mắt, càng vụt qua mũi nàng càng chua xót, nước mắt “ào ào” rớt xuống đất, nàng bưng lấy linh vị, hai tay bận việc, không có cách nào lau nước mắt, điều đó làm cho Lộ Vô Quy thêm ấm ức.
Bỗng nhiên, tiếng vợ Lão Tài căng cổ họng truyền đến: “Lão Tài nhà tôi là vì đến giúp Hứa Đạo Công xử lý tang sự mới gặp chuyện không may, con rắn kia là bò ra từ trong quan tài Hứa Đạo Công. Nếu các người không bồi thường đủ tám vạn, hôm nay Hứa Đạo Công cũng đừng nghĩ đưa tang! A, mạng Lão Tài nhà chúng tôi còn không đáng tám vạn!”
Lộ Vô Quy nháy mắt mấy cái, nước mắt trong hốc mắt sau khi lăn ra đã không còn. Nàng thầm nghĩ: “Rõ ràng là Lão Tài nhà các người muốn bắt đại bạch xà, đại bạch xà mới cắn ông ta.”
“Tránh ra!” Bỗng nhiên, thầy âm dương giận dữ kêu lên: “Hôm nay trước khi qua giờ Thìn, Hứa Đạo Công nhất định phải xuống mồ.”
“Tiền tiền tiền! Một đám muốn tiền không muốn mạng! Các ngươi đi trước nhìn xem Lão Tài nhà các ngươi thành cái dạng quỷ gì rồi trở lại nghĩ còn muốn tiền không! Tính mệnh toàn gia đã đến trước quỷ môn quan rồi, còn liều chết muốn tiền!” Ông vung lên kiếm gỗ đào trong tay, nói: “Khởi quan!”
Thân thích nhà Lão Tài nghe thấy thầy âm dương mắng, chạy đến chính đường vừa nhìn, sợ đến “A —” hét thảm một tiếng, chạy mất dép ra khỏi chính đường, kêu: “Tam thúc… Tam thúc… Tam thúc bị bọn họ phóng hỏa đốt đi!”
Vợ con Lão Tài nghe xong, liền hỏng mất! Vội vội vàng vàng phóng tới chính đường, sau đó ngay tại cửa chính đường gào thét, căng cuống họng mắng Lộ Vô Quy là con đĩ Sát Thiên Đao gieo vạ Lão Tài nhà bọn họ thành như vậy.
Bà ta lại lao tới, túm chặt quan tài Hứa Đạo Công, liền muốn leo lên quan tài không cho đưa tang, muốn đòi một câu trả lời hợp lý.
Thầy âm dương tức giận đến mức thật muốn nâng lên kiếm gỗ đào đâm bà ta một nhát.
Hai đồ đệ của ông gồm cả thân thích nhà Trang Phú Khánh vội vã ba chân bốn cẳng đè lại vợ Lão Tài, không cho bà ta leo lên quan tài.
Trang Bảo Quốc xông lên hung hăng quăng vợ Lão Tài một bạt tai, tức giận mắng: “Ức hiếp chúng tao họ Trang không có người có phải hay không! Mày bò lên quan tài, sao mày không tới trên mộ phần tổ tiên nhà chúng mày đi đại tiện đi!”
Vợ Lão Tài bị tát một cái, vốn là bối rối, sau đó lớn tiếng gào thét: “Trang Bảo Quốc, mày là bí thư chi bộ một thôn, mày làm cán bộ quốc gia, mày dẫn đầu đánh người, đánh chết người….! Họ Trang chúng mày dứt khoát lấy mạng sống người một nhà chúng tao được rồi.”
Lộ Vô Quy chậm rãi nói: “Nhà tôi mới không cần mạng của các người, Lão Tài sẽ muốn mạng cả nhà các người. Tôi mới không phóng hỏa đốt ông ta, ông ta là tối hôm qua khởi thi bị sét đánh. Sét còn đánh mái nhà tôi ra cái lỗ, tối hôm qua mặt trăng lớn như vậy, trước đó ông ta bị sét đánh, lại bị ánh trăng chiếu vào, ông ta là đột tử oán khí nặng, cũng không cần liên tục bảy ngày phơi ánh trăng, đã thi biến rồi!”
Thân thích Trang gia nghiêm mặt, nói: “Nhị Nha, cháu cũng đừng nói càn đó!”
Trang Phú Khánh cũng nói: “Nhị Nha, con đừng nói lung tung.”
Thân thích nhà Lão Tài sắc mặt cũng biến hóa thất thường!

Trang Hiểu Sanh đi ra từ trong phòng Lộ Vô Quy, nói: “Nếu như là phóng hỏa thiêu, phải có nhiên liệu mới có khả năng cháy sạch, cho dù là phóng hỏa thiêu thi thể, không có khả năng đốt ra một cái lỗ lớn như vậy trên nóc nhà mà thậm chí không có dấu vết đốt qua.”
Trong sân bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng.
Con trai Lão Tài bỗng nhiên nói: “Trên đời này nào có quỷ! Đó là các người vì không bồi thường tiền dùng điện đánh ra!”
“Đúng vậy! Đánh bằng điện cao áp chính là không khác bị sét đánh bao nhiêu.”
“Vào trong huyện thuê cái máy biến áp dạng đơn giản không hao phí bao nhiêu tiền.”
Còn có thân thích nhà Lão Tài nói: “Phú Khánh, giả thần giả quỷ hủy thi thể người đây chính là phạm pháp.”
Vợ Lão Tài lại đi lên nắm lấy dây thừng buộc quan tài, nói: “Hôm nay chúng mày không đem sự việc của Lão Tài giải quyết rõ ràng cũng đừng nghĩ đưa Hứa Đạo Công lên núi.”
Thân thích nhà Lão tài bao vây quan tài của Hứa Đạo Công, không cho thân thích Trang gia tới gần.
Thầy âm dương tức giận run người.
Trang Bảo Quốc đứng ra nói đôi câu, thân thích nhà Lão Tài liền la hét muốn đi báo hắn lấy quyền mưu tư, lạm dụng tư quyền, khiến Trang Bảo Quốc tức hộc máu.
Thầy âm dương cuống lên, kêu lên: “Này giờ Thìn đã qua một nửa rồi, không tiến lên thì không còn kịp nữa! Đến lúc đó trong thôn còn có thể xảy ra đại sự!”
Một thân thích nhà Lão Tài kêu lên: “Ưng đại gia, người nào không biết ông cùng Hứa Đạo Công là bạn bè thân thiết, giao tình đã từng giam một Ngưu Bằng*, ông nói lời này ai mà tin được!”
(*Ngưu Bằng (chuồng bò): Ngưu Bằng là biệt hiệu dân gian định ra, không thấy ở văn kiện chính thức. Ngưu Bằng là ngục giam biến tướng, người bị giam vào Ngưu Bằng không có tự do thân thể, tự do ngôn luận, bị đánh đập, nhục mạ, đối xử không phải người, so với bò còn không bằng.)
“Đúng vậy, nếu như xui xẻo cũng là Nhị Nha xui xẻo trước tiên. Chúng mày không muốn Nhị Nha xui xẻo, trước hết giải quyết chuyện này đã.”
Trang Phú Khánh tức giận xông lên muốn đánh người, thân thích nhà Lão Tài thấy Trang Phú Khánh muốn đánh người, hô to: “Làm gì, làm gì, mày muốn đánh người sao!” Cũng vọt lên, một hồi xô đẩy.
Có người đẩy, có người kéo, loạn tung cả lên.
Lộ Vô Quy nhìn bọn họ đều muốn đánh nhau, nàng đặt linh bài trên bàn bát tiên, chạy tới bóc lá bùa dán ở trên cửa sân và trên tường sân.
Trang Hiểu Sanh bị người nhà Lão Tài làm tức đến không có biện pháp, lại thấy Lộ Vô Quy vào lúc này còn làm chút việc không giải thích được, tiến lên kéo Lộ Vô Quy, thấp giọng hỏi: “Em làm cái gì?”

Lộ Vô Quy nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua lúc Lão Tài mang lên nhà của em, em đã dán bùa cả trong sân lẫn ngoài sân, linh hồn của ông ta không tiến vào. Sấm sét ngày hôm qua khẳng định không có đánh tới linh hồn ông ta, linh hồn của ông ta nhất định ở bên ngoài. Em bóc hết bùa trong sân rồi, ông ta có thể vào được.”Nàng nói xong liền thấy dáng vẻ Trang Hiểu Sanh cả người đều không khỏe.
Trang Bảo Quốc đi tới trước mặt Trang Hiểu Sanh, hạ giọng nói: “Hiểu Sanh, bằng không cháu bồi thường bọn hắn thêm chút tiền nữa, để Hứa Đạo Công lên núi rồi hẵng nói. Cứ lề mề như vậy không cho lên núi không phải biện pháp.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Chú Bảo Quốc, bọn họ không giống như là bồi thường thêm chút tiền là có thể đuổi đi.”
Trang Bảo Quốc nói: “Vậy thì đem Hứa Đạo Công về, làm thêm mấy ngày đàn tràng. Chú cũng không tin bọn họ còn có thể mặc kệ vứt Lão Tài ở đây có mùi!”
Trang Phú Khánh nghe thấy Trang Bảo Quốc kêu gọi, nói với thầy âm dương: “Ưng đại gia, ông xem ầm ĩ như vậy không có biện pháp đưa tang, vậy thì… làm tiếp mấy ngày đàn tràng đi.”
Thầy âm dương bất đắc dĩ than thở, nhẹ gật đầu.
Trang Phú Khánh lớn tiếng hô: “Không chôn, hôm nay không chôn.”
Vợ Trang Phú Khánh lo lắng, hỏi thầy âm dương: “Ưng đại gia, như vậy có thể bất lợi đối với Nhị Nha không?”
Thầy âm dương nói: “Mạng của nó kiên cường, lại là người đã trải qua cửa ải sinh tử, yên tâm đi.”
Vợ Lão Tài kêu lên: “Đừng để cho bọn nó đặt lại quan tài, bọn nó không bồi thường tiền, hôm nay chuyện gì cũng đừng muốn làm.”
Con trai Lão Tài hô: “Đúng! Bao vây quan tài, đừng để cho bọn nó di chuyển. Bọn nó không giải quyết xong chuyện của cha tôi, cũng đừng mơ làm pháp sự. Cha tôi vẫn còn nằm ở trên mặt đất đây!”
Trang Phú Khánh tức giận sắp nói không ra lời.
Thầy âm dương thấy bọn họ ầm ĩ loạn tung lên, không muốn dính líu cùng bọn họ, gọi Lộ Vô Quy vào một bên, tại nơi hẻo lánh tìm bàn lớn ngồi xuống, bảo Lộ Vô Quy đi lấy ra đồng tiền và dây đỏ, dạy nàng đan tiền Ngũ Đế.
Hai đồ đệ cũng vội vàng đi theo, ngồi ở bên cạnh nhìn xem, thuận tiện tìm thanh tĩnh.
Lộ Vô Quy đi lấy ra đồng tiên và dây đỏ, bày ở trên bàn bát tiên.
Thầy âm dương đẩy ra tiền đồng, lấy ra mười xu, nói: “Tiền Ngũ Đế này chia làm tiền Đại Ngũ Đế và tiền Tiểu Ngũ Đế, tiền Đại Ngũ Đế còn gọi là tiền Trung Hoa Ngũ Đế, tiền Tiểu Ngũ Đế còn gọi là tiền Thanh Ngũ Đế.”
“Cháu xem, như năm xu này, đây là Tần Bán Lưỡng, đây là Tống Nguyên Thông Bảo, đây là Hán Ngũ Thù, đây là Khai Nguyên Thông Bảo, đây là Vĩnh Lạc Thông Bảo, năm xu này chính là tiền Đại Ngũ Đế, theo thứ tự là năm vị đế vương Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tông, Tống Tổ, Minh Vĩnh Lạc, năm vị đế vương này mệnh cách phân thuộc Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đó là Ngũ Hành. Cháu lại nhìn đồng tiền này, có phải ngoài tròn trong vuông hay không? Điều này đại biểu trời tròn đất vuông…”

“Cháu lại nhìn năm xu này, đây là tiền Thanh Ngũ Đế, là năm vị đế vương thời kỳ cường thịnh nhất triều Thanh…”
“Lại nói, đan dây tiền Ngũ Đế, cũng không phải đan bừa…”
Lộ Vô Quy ngồi ở trước bàn bát tiên nghiêm túc chăm chú nhìn thầy âm dương dạy nàng tiền Ngũ Đế, lại cùng thầy âm dương đan tiền Ngũ Đế, được thầy âm dương chỉ điểm rất nhanh đan được tiền Đại Ngũ Đế, nàng cầm theo tiền Đại Ngũ Đế, hỏi: “Như vậy có phải đan được tiền rồi?”
Thầy âm dương gật đầu, nói: “Đúng. Đan thành như vậy, còn là dây đỏ tiền đồng, đeo bên người có thể tránh tà ma chặn tai họa, của cháu đây là Đại Ngũ Đế, nó…” Lời còn chưa nói hết, chợt nghe thấy Lộ Vô Quy hô to một tiếng “Chị Hiểu Sanh”, liền thấy Lộ Vô Quy cầm lấy tiền Ngũ Đế.
Lộ Vô Quy cầm lấy tiền Ngũ Đế chạy đến trước mặt Trang Hiểu Sanh, nhanh nhẹn mà thắt nó ở trên cổ tay Trang Hiểu Sanh, nói: “Cho! Bảo đảm bình an.”
Trang Hiểu Sanh đưa tay liền muốn tháo xuống, nói: “Cho em đeo.”
Lộ Vô Quy nói: “Em có thật nhiều đây, em lại đi đan, lát nữa cho Trang Phú Khánh một chuỗi, cho vợ ông ấy một chuỗi, em một chuỗi, vẫn còn thừa, còn có thể làm một kiếm kim tiền.”
Trang Hiểu Sanh đáp một tiếng: “Được.” Nói: “Em đi tìm Ưng gia gia chơi, giờ chị còn có chút việc.”
Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng, nhìn những người đang chuyển bàn ghế và dọn dẹp nồi bát muôi chậu, hỏi: “Bọn họ đi rồi, những người đó đến nhà chúng ta ăn cơm thì ai nấu đây? Cả mấy món thịt đó, thật nhiều ngỗng kho đều không có người ăn, hôm nay ông không chôn thành, em còn chưa thể ăn, để đó sẽ hỏng.”
Trang Hiểu Sanh nói: “Trong nhà đã có nhiều thân thích đến như vậy, chốc lát mỗi người mang một ít trở về liền chia xong. Chờ lo liệu xong hậu sự của Hứa gia gia, chị lại dẫn em đi ăn ngon.”
Lộ Vô Quy đáp một tiếng: “Được.”
Trang Hiểu Sanh nói: “Đi tìm Ưng gia gia đi.”
Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng, lại trở về tìm thầy âm dương. Nàng vừa ngồi xuống, liền thấy thầy âm dương thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó nghe thấy thầy âm dương chậm rãi nói: “Ở đây cháu phải có một trăm lẻ tám đồng tiền, là dùng để chế tạo kiếm kim tiền.” Nàng nghe thầy âm dương không đầu không đuôi nói một câu như vậy, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Nàng lục lọi tất cả chồng tiền đồng trước mặt từ đầu đến cuối, cũng không có tìm được đồng xu Tần Bán Lưỡng thứ hai, hỏi: “Sao chỉ có một xu Tần Bán Lưỡng vậy?” Nàng không nghe thấy thầy âm dương trả lời, ngẩng đầu nhìn thầy âm dương, liền thấy ông già này cho nàng một cái nhìn khinh thường. Nàng đành phải lùi lại mà cầu việc khác, tìm năm đồng tiền Thanh Ngũ Đế đan thành tiền Ngũ Đế.
Nàng đan cho Trang Phú Khánh, vợ Trang Phú Khánh và mình một chuỗi tiền Ngũ Đế đeo ở cổ tay. Nàng thấy thầy âm dương vẫn đối với nàng thở dài, lại đan một chuỗi tiền Ngũ Đế đưa cho thầy âm dương, kết quả thầy âm dương chẳng những không vui vẻ, trái lại dùng một loại nét mặt táo bón nhìn nàng, thật lâu mới nói câu: “Nhị Nha à, ông của cháu hài cốt còn chưa lạnh đâu.”
Lộ Vô Quy liếc nhìn quan tài bị thân thích nhà Lão Tài vây quanh, nói: “Cháu biết mà, đây không phải là không chôn thành sao.” Nàng cảm thấy người nhà Lão Tài thật lớn mật, ông của nàng không có hạ táng, tùy thời có thể khởi thi, người nhà bọn họ lại có thể lấy ghế ngồi bao vây tại quan tài không đi.
Những người làm cơm mang bàn ghế, nồi bát muôi chậu mọi thứ lên xe vận tải, tìm Trang Hiểu Sanh thanh toán xong hết liền vận chuyển mọi thứ rời đi, thân thích nhà Trang Phú Khánh chia ra hết những rau thịt kia, Trang Phú Khánh cùng những người khiêng quan tài bàn bạc kĩ thời gian đưa tang sau bảy ngày đặt linh cữu, mời bọn hắn bảy ngày sau lại đến, rồi cùng Trang Hiểu Sanh đưa tiễn những thân thích cầm theo túi lớn túi nhỏ.
Thầy âm dương bảo Lộ Vô Quy lấy ra ống mực ông nàng lưu lại, lại bảo nàng đi tìm một tấm bùa trấn thi.
Lộ Vô Quy đưa ống mực ông nàng lưu lại cho thầy âm dương, liền trông thấy thầy âm dương nhìn ống mực, mí mắt chớp chớp, hỏi nàng: “Còn mực không?” Nàng nhanh chóng nói: “Còn có một chút.” Chạy về phòng ngủ của nàng, lấy ra hộp mực còn thừa lại một chút mực.
Thầy âm dương tiếp nhận hộp mực, thấy bên trong chỉ còn lại có một chút mực, thật sâu thở dài, lúc này mới rót mực vào trong ống mực, lại bảo hai tên đồ đệ của ông đi tháo sợi dây trói quan tài, kéo dây ống mực “đùng đùng đùng” bắn đường mực vào quan tài.
Lộ Vô Quy nhìn thấy thầy âm dương không dùng thước đo, chính là kéo một phát bắn ra như vậy, đường mực bắn ra tựa như dùng thước, đặc biệt đẹp đẽ.
Sau khi thầy âm dương bắn hết ống mực vào trên quan tài, lại cầm lấy kiếm gỗ đào nhặt lấy bùa trấn thi, ông một tay cầm kiếm một tay cầm bùa, trong miệng nói lẩm bẩm, sau đó một tiếng “Lập tức tuân lệnh!”, đưa tay bắn ra, Lộ Vô Quy còn tưởng rằng tư thái của ông phải phi thường cao nhân từ xa bắn bùa đến trên quan tài, kết quả ông bước nhanh đến phía trước hai bước, “bộp” một tiếng vỗ bùa vào trên quan tài.

Thầy âm dương thở hổn hển nói: “Xong rồi! Chờ lúc ông cháu đưa tang chúng ta lại đến.” Rồi quay sang nói với Trang Phú Khánh: “Chúng ta liền đi về trước, chờ ngày đó đưa tang lại đến. Nhớ đó, mấy ngày nay buổi tối trừ Nhị Nha ra, cũng không thể lưu lại người sống, chậm nhất trước mặt trời xuống núi các người phải trở về. Và còn, buổi tối cho dù phát sinh chuyện gì, nghe được động tĩnh gì các người cũng đừng tới đây.”
Trang Phú Khánh, Trang Hiểu Sanh và vợ Trang Phú Khánh đều đáp ứng.
Thầy âm dương lại nói với Lộ Vô Quy: “Nếu buổi tối cháu sợ hãi, hãy dùng ống mực của ông cháu kéo một cái tại cửa ra vào, thứ đó mạnh hơn tiền Ngũ Đế.”
Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng.
Trang Phú Khánh lại mời thầy âm dương ăn cơm trưa xong hẵng đi.
Thầy âm dương nói: “Các người đừng bận rộn, chúng ta mang một ít đồ ăn trở về hâm nóng là được.” Ông nói xong, gọi hai đồ đệ liền đi ra phía ngoài, lúc ông đi đến cửa sân, lại quay đầu nói với Lộ Vô Quy: “Nếu như có thứ gì chạy vào nhà của cháu, cháu hãy nhốt nó ở nhà cháu.” Lúc này mới mang theo đồ đệ rời đi.
Người nhà Lão Tài trông thấy thân thích nhà Trang Phú Khánh và thầy âm dương đều đi rồi, chỉ còn lại có một nhà bốn người Trang Phú Khánh, rốt cuộc ngồi không yên, lại để cho vợ Lão Tài đi nói chuyện bồi thường.
Một tang sự bị người nhà Lão Tài náo loạn thành như vậy, Trang Phú Khánh một xu tiền cũng không muốn cho.
Người nhà Lão Tài nói qua nói lại cùng Trang Phú Khánh và vợ Trang Phú Khánh rồi lại tiếp tục làm ầm lên.
Lộ Vô Quy ngồi ở trên bậc cửa chính đường nâng cằm nhìn bọn họ tranh cãi, lại quay đầu nhìn Lão Tài nằm trên mặt đất bị bùa lôi đánh qua, chợt nhớ tới trước kia ông nói: “Con người, có đôi khi so với quỷ còn đáng sợ hơn.” Nàng trông thấy bọn họ đã từ tranh cãi biến thành dùng tay đùn đẩy, lại muốn đánh nhau, nàng ngồi dậy đi qua, ngăn ở giữa Trang Phú Khánh và người nhà Lão Tài, nói với Trang Phú Khánh: “Mấy người trở về đi.”
“Muốn đi, tao nói cho chúng mày biết, hôm nay không giải quyết tốt việc này ai cũng đừng nghĩ đi.”
Trang Hiểu Sanh kéo lại Lộ Vô Quy, kéo nàng về trong phòng, đóng lại cửa phòng ngủ, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cũng không lâu sau, người đồn công an đến, thấy song phương bọn họ mỗi bên một lời, không có cách nào hòa giải, liền bảo bọn họ đi dân sự thuật tụng hoặc là đi lên tòa án, không cho phép gây nguy hại an toàn thân thể, tiến hành tấn công thân thể và hạn chế tự do của người khác, sau đó thì rời đi.
Người nhà Lão Tài một mực ồn ào, một nhà Trang Phú Khánh không thể bỏ Lộ Vô Quy ở đây một mình, buộc lòng phải lưu lại.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, thân thích nhà Lão Tài có người bắt đầu sợ hãi, đều muốn trở về. Có người ầm ĩ muốn đi về, lại có người nói mấy người Trang Phú Khánh cũng phải đi về không thể ở chỗ này qua đêm, Trang Phú Khánh không bồi thường tiền sẽ không để một nhà Trang Phú Khánh rời đi.
Trang Hiểu Sanh cùng Lộ Vô Quy ở trong phòng của Lộ Vô Quy, trước tiên chị bình tĩnh gọi vợ Trang Phú Khánh vào phòng, sau đó lại gọi Trang Phú Khánh: “Cha, cha tới đây một lát.” Đến khi Trang Phú Khánh vừa vào phòng ngủ của Lộ Vô Quy, chị “đùng” một tiếng đóng cửa lại, khóa cửa, lại kêu Lộ Vô Quy đẩy bàn bát tiên để ngăn chặn cửa ra vào.
Đây là phòng gạch ngói, trên cửa sổ có hàn thép, cửa phòng đóng kín, người một nhà Trang Phú Khánh mặc kệ thân thích nhà Lão Tài ở bên ngoài mắng rách cuống họng gào xé trời cũng không đi ra.
Lão Tài còn nằm sấp ở chính đường, rất nhiều thân thích nhà Lão Tài không dám tiến vào chính đường, chỉ ở trong sân từ cửa sổ đối với một nhà Trang Phú Khánh vừa réo vừa mắng, còn có người bắt đầu nện thứ gì đó, lại có người uy hiếp: “Trang Phú Khánh, nếu bọn mày không đi ra giải quyết sự tình, có tin tao giội phân người lên quan tài của Hứa Đạo Công không!”
Lộ Vô Quy trông thấy trời đã sắp tối rồi, liền lấy ống mực niêm phong cửa.    


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.