Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 23


Đọc truyện Quy Hồn – Tuyệt Ca – Chương 23


Lộ Vô Quy đứng ở cạnh ghế sô pha nhìn bé trai cùng Khưu đại sư vật lộn, cả kinh con mắt đều trợn tròn. Nàng cảm thấy Khưu đại sư thật không hổ là đại sư, lại có thể quăng đi kiếm gỗ đào mà hợp lực và quyền cước đánh với người bị quỷ nhập, quyết đoán này, rất đủ!
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là hơi thảm.
Khưu đại sư bị bé trai bóp cổ tới mức mặt đỏ bừng lên, nhìn cách ông giãy giụa như là sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, Lộ Vô Quy nhìn mà kích động vô cùng, nhịn không được để xuống trái táo vừa cầm ở trong tay, nắm chặt hai nắm đấm cổ vũ cho ông, hét lớn: “Khưu đại sư cố lên!”
Khưu đại sư nằm trên mặt đất, nặn ra một thanh âm khàn khàn như là từ kẽ răng hoặc như là từ giữa cuống họng: “Hỗ trợ đi!” Giọng nói kia đã biến giọng, nghe giống như đặc biệt đau khổ.
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vợ chồng Chu tiên sinh khẩn trương đến độ nhanh chóng ôm nhau một chỗ run rẩy như sàng gạo, chị Hiểu Sanh thì kéo nàng một cái, kêu lên: “Còn không mau đi.” Giờ nàng mới hiểu được đúng là gọi nàng. Nàng theo bản năng “Dạ” một tiếng, liền đi tới chỗ Khưu đại sư. Nàng đi được hai bước mới nhớ ra chính mình đâu có ngốc, tại sao phải bắt chước Khưu đại sư có pháp khí không dùng mà phải nỗ lực chiến đấu cùng quỷ mặt xanh đang trong cơ thể người, đây không phải là tìm tai vạ sao? Nàng vội vã xoay người lại, nhanh nhẹn lấy ra thước phép từ trong túi ba lô của mình, chân đạp phương vị bát quái, tay cầm thước phép dẫn khí làm phép, nàng bước bộ pháp cực nhanh, trong miệng niệm còn nhanh hơn: “Thiên Địa Vô Cực, mượn phép càn khôn, phong lôi vâng mệnh, xá!”
Nàng niệm rất nhanh, bé trai đó phản ứng còn nhanh hơn, không đợi nàng đọc ra chữ xá, đã nhảy dựng lên từ bên người Khưu đại sư, quay đầu liền nhào tới phía Lộ Vô Quy, bước vào bên trong bùa trận Thiên La Địa Võng. Lộ Vô Quy nhìn thấy bé trai này nhào đầu về phía trước theo bản năng đã muốn đánh tới một thước, đến khi cây thước đã vung đến rồi thì nhìn thấy quỷ khí lượn lờ trên mặt bé trai này lộ ra khuôn mặt người sống, một ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua: “Mình đập xuống một thước vẫn không thể đập chết nó”, cây thước vung đến không trung miễn cưỡng dừng lại, trong chớp mắt, bé trai này cũng đã nhào tới trước mắt, trong lúc tình thế cấp bách, bước chân của Lộ Vô Quy trượt một cái thân thể quay một cái, gần như là sượt qua sát người của bé trai, có lẽ là chỗ đứng của bé trai thật sự quá tốt, lúc nàng xoay người vừa vặn nó lại đứng ngay ở chỗ nàng đạp trúng, với lại hình như quỷ mặt xanh tức giận rồi, ngay cả bộ dạng cũng không giấu!
Lộ Vô Quy cảm thấy không đạp nó đều có lỗi với chính mình. Lúc ý tưởng này nhô ra, nàng đã rất thuận chân mà đạp một cước ra ngoài rồi. Chân nàng đạp trên vị trí bát quái trận chỉ cảm thấy lúc nâng lên lòng bàn chân sinh ra gió ẩn chứa tiếng giông tố, khi nàng đạp trúng một cước vào trên lưng bé trai nàng thậm chí nghe được trong không khí có một tiếng “ầm” ảo giác nặng nề vang vọng, đồng thời còn trông thấy một vệt bóng mờ màu đen hiện lên trạng thái trong suốt thoáng cái vọt ra từ trong thân thể bé trai đi kèm theo một tiếng “ầm”. Tiếng vang đó, cực kỳ giống tiếng động trên TV diễn mở Champagne. Có lẽ là số lần “nằm mơ” đuổi tà ma quá nhiều, Lộ Vô Quy nhìn thấy bóng đen kia “ầm” một tiếng đi ra thì cũng nhào tới ngay, nàng vung cây thước đập ngay xuống bóng đen kia.
Thước phép bị nàng vung cao lên không trung xẹt qua một vệt dài hình cung mang theo một luồng tiếng sấm nổ mạnh, lại sinh ra một loại cảm giác sấm vang chớp giật.

Lúc nàng vỗ trúng bóng đen kia cảm giác được một lực cản giống như cơn gió mạnh, nhưng hình như sức lực của nàng lớn hơn một ít so với lực cản như cơn gió này, lại hình như là tác dụng của thước phép, nàng chỉ thấy thước phép ẩn hiện nổi lên kim quang, sau đó, “vùn vụt” tựa như đập trứng gà mà lập tức tung tóe tứ tán. Nàng nhìn thấy bóng đen kia lập tức liền nát bét bắn tung tóe về bốn phía, sau đó giống như khói xanh trở nên nhạt dần rồi tan biến, ngay cả kêu cũng không kêu ra một tiếng.
Lộ Vô Quy vẫn duy trì tạo hình đập xuống, kinh ngạc mà nhìn quỷ mặt xanh tiêu tán sạch sẽ, thầm nghĩ: “Vậy đã xong rồi?” Nàng trừng to mắt cẩn thận nhìn đi nhìn lại, xác thực không thấy được tung tích quỷ mặt xanh kia. Trên người bé trai bị nàng đạp ra ngoài tuy rằng vẫn còn lưu lại âm khí, nhưng bởi vì chỗ nhóc nằm sấp đúng lúc ở trên vải phép, âm khí trên người liền như hơi nước dưới mặt trời đang nhanh chóng tản đi, nếu có quỷ bám thân, thì âm khí tụ tập mà không tản.
Hình như quỷ mặt xanh đó không phải chỉ yếu đi một tí tị tì ti so với dưới giếng Hoàng Tuyền nha.
Nàng nghi ngờ không thôi mà trừng mắt nhìn, chợt thấy treo cờ phép, thần vị Tam Thanh, lại thoáng nhìn vải phép trên mặt đất cùng với bùa dán tại bốn phía, lập tức hiểu được, quỷ mặt xanh kia đen đủi, mọi thứ thiên thời địa lợi nhân hòa đều không chiếm giữ, rõ ràng quỷ mặt xanh cũng không có phát huy được chút xíu thực lực đã bị nàng một thước đập chết rồi.
Lộ Vô Quy thu vào cây thước rồi đứng lên, vô cùng cao hứng mà chạy đến trước mặt hai người dường như bị choáng váng rồi, vươn tay ra, nói: “Trả thù lao, một vạn tệ.”
Vợ chồng Chu tiên sinh nháy mắt mấy cái, khô cứng mà nhìn nàng.
Trang Hiểu Sanh sững sờ hỏi: “Làm xong pháp sự rồi hả?”
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: “Dạ, làm xong rồi.”
Trang Hiểu Sanh khó có thể tin hỏi: “Em cứ như vậy mà bước nhanh chân và nhảy mấy vòng tựa như nhảy đại thần* rồi lại lẩm bẩm niệm một câu gì Thiên Địa Vô Cực mượn phép càn khôn vung lên cánh tay rồi đập thước vài cái liền làm xong pháp sự rồi?” Chị lại hỏi: “Thiên Địa Vô Cực mượn phép càn khôn của em có phải học theo Yến Xích Hà của Thiếu Nữ U Hồn?”

(*nhảy đại thần là một loại nghi thức của đạo Tát Mãn thuộc Mãn tộc.)
Lộ Vô Quy bị Trang Hiểu Sanh hỏi đến hơi bối rối, mới nói: “Em… em còn đạp quỷ mặt xanh đó một cước, đá nó ra từ trong thân thể của bé trai kia, sau đó mới đánh nó.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Cho nên, làm xong việc rồi?”
Lộ Vô Quy ngơ ngác gật đầu, nói: “Làm xong rồi, quỷ mặt xanh đã đánh tan.”
Trang Hiểu Sanh ngậm chặt miệng, không nói thêm gì nữa. Chị thầm nghĩ: “Chị là chị ruột của em mà chị cũng không có cách nào tin tưởng em.”
Khưu đại sư ho khan một trận cuối cùng thở đều lại rồi, ông bò dậy từ trên mặt đất, đốt một nước bùa đổ vào đứa bé trên mặt đất, lại bấm một nhát vào nhân trung của đứa nhỏ, đứa bé kia liền từ từ mở mắt, sau đó gọi: “Mẹ…” Vừa thấy ôm nhóc chính là người không quen biết, “Oa” một tiếng liền khóc lên, gọi: “Mẹ —— “
Chu thái thái nghe xong, la to một tiếng “Bảo bối”, lập tức nhào tới, thoáng cái ôm lấy đứa bé từ trong ngực Khưu đại sư, “Hu hu hu” khóc lớn: “Con hù chết mẹ đó…”
Chu tiên sinh run chân đứng lên, gọi: “Khưu đại sư, tôi… con trai của tôi không sao chứ?”

Khưu đại sư nói: “Không sao, tổn thương chút sinh lực, nuôi dưỡng một hồi thì tốt rồi.” Lại gấp một tấm bùa thành hình tam giác cất vào trong một túi tiểu phúc đưa cho hắn, nói: “Hiện tại nó dương khí yếu, lá bùa bình an này đeo bên người nó, ít nhất mang đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.” Nói xong, liền xoay người đi dọn dẹp đàn tràng, đầu tiên là lẩm bẩm niệm tiễn thần, sau đó thu từng món từng món đồ vật vào bên trong túi du lịch.
Bé trai kia lại nhìn về phía Chu tiên sinh kêu lên: “Ba ba.”
Chu tiên sinh kích động đến mức rơi nước mắt. Hắn đi ôm con đến trên ghế sô pha, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân một lần, nhìn thấy xác thực không sao, cẩn thận từng li từng tí mà đeo túi bùa vào trên cổ con trai, lúc này mới nói: “Kính xin Khưu đại sư cùng Lộ tiểu tiên sinh chờ một chút.” Ngồi dậy tiến vào một gian phòng ngủ.
Lộ Vô Quy nghe thấy có tiếng động ấn ấn phím “tạch tạch tạch”, lại nghe thấy “két” một tiếng, nàng thầm nói trong lòng: “Đây là mở két an toàn sao?”
Chưa tới vài phút, Chu tiên sinh liền ôm một xấp tiền lớn đi ra, đặt ở trên bàn trà, nói: “Tôi nghĩ Lộ tiểu tiên sinh hẳn là muốn thu tiền mặt, sẽ không chuyển khoản. Tổng cộng là mười vạn, ngài đếm.”
Lộ Vô Quy giơ ngón tay từ xa chỉ vào khẽ đếm, tròn mười xấp. Nàng nhìn về phía Khưu đại sư, hỏi: “Chỉ cho cháu một vạn thôi?”
Sau khi Khưu đại sư cất các loại pháp khí, lá bùa, vải phép vào túi du lịch, kéo khóa “roạt” một cái, nhấc lên túi du lịch đi đến trước bàn trà. Lúc này chia tiền ngay ở trước mặt hộ khách quá mất mặt rồi, theo lý thuyết phải là đám tiểu đồ đệ đi theo làm trợ thủ thu lấy tiền, ông chỉ cần ở bên cạnh bày phong thái cao nhân thì tốt rồi, đợi sau khi trở về chia tiền, lại vui vẻ tụ tập cùng nhau ăn khuya. Nhưng ông nhìn con nhóc một thước vùn vụt đập chết quỷ mặt xanh đối diện với một xấp tiền liền chảy nước miếng, rất lo lắng bảo nàng thu tiền rồi sau đó nàng sẽ nói: “Những số tiền này là ông bảo cháu thu, đều là của cháu”, cũng không thể trở lại nữa, mắt bèn trợn lên, nói: “Đã nói là phí tăng ca một vạn, cháu còn muốn bao nhiêu?” Nhìn thấy vẻ mặt nàng còn mất hứng, ông lại nói: “Chuẩn bị pháp khí cùng làm pháp sự gì đó không cần tiền à!” Ném đi một vạn tệ vào trên người nàng, đem chín vạn tệ còn lại nhét hết vào trong túi, đồng thời còn nặng nề thở dài một hơi. Ông cũng không biết lần này làm việc để nha đầu này đến trợ thủ là có đúng hay không. Bận bịu một trận, ông thành làm trợ thủ rồi. Cũng may sự tình không làm hỏng, tiền lại là ông cầm phần chính, đôi chút bày tỏ an ủi.
Lộ Vô Quy tha thiết mong chờ nhìn Khưu đại sư cất chín vạn vào trong túi, lại nhìn một vạn trong lòng, suy nghĩ một chút, thở dài, tự mình an ủi nói: “Một vạn thì một vạn đi, không đến tăng ca còn không có một vạn này.” Đưa tiền cho Trang Hiểu Sanh, ngồi dậy liền đi thu vào đồng tiền mình dùng để bày trận, nàng lại nhìn nhìn lá bùa trên trần nhà, nói với Chu tiên sinh: “Chu tiên sinh, lá bùa trên trần nhà liền tặng cho chú.” Đem thước phép và túi vải đỏ chứa tiền đồng đều nhét về trong ba lô vác trên lưng.
Chu tiên sinh khách khí đưa bọn họ đến cửa thang máy.
Chờ bọn họ tiến vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, Trang Hiểu Sanh lại hỏi Lộ Vô Quy: “Nhị Nha, Thiên Địa Vô Cực mượn phép càn khôn của em có phải lúc em xem Thiếu Nữ U Hồn học theo Yến Xích Hà?”

Khưu đại sư hít sâu một hơi, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm. Sắc mặt ông thâm trầm nói: “Thiên Địa Vô Cực mượn phép càn khôn xuất từ “Thái Nhất đoạt tội trảm yêu hộ thân chú” của Đạo giáo ẩn tông Thái Ất Thiên Tôn, trải qua hơn một nghìn năm biến đổi, Đạo giáo phân ra rất nhiều trường phái, pháp chú của tất cả trường phái cũng có biến đổi, nhưng mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, lắm chỗ cùng nguồn gốc vẫn là tương thông.” Ông dừng một chút còn nói: “Cô đừng tưởng rằng cách thức nó chém quỷ mặt xanh đó thoạt nhìn đơn giản dễ dàng giống như nhảy đại thần. Dưới chân nó đạp chính là Bát Phó Phong Lôi Bộ, chính là dẫn tới năng lượng giông tố, thời điểm vung thước chính là dùng Chung Quỳ* Phục Ma Thủ, nó làm được càng đơn giản càng trôi chảy càng nhanh chóng vậy thể hiện rõ công lực lại càng thâm hậu.”
(*Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết.)
Trang Hiểu Sanh sao có thể không rõ lời nói vừa rồi của mình khiến Khưu đại sư hạ thương*, chọc Khưu đại sư phát cáu rồi, chửi xiên chửi xỏ chị người thường đây. Chị chỉ có thể tỏ vẻ khác nghề như cách núi, mặt dày khiêm tốn cảm tạ Khưu đại sư chỉ giáo, vì kiến thức nông cạn của bản thân mà bày tỏ xin lỗi. Nhị Nha còn phải đi làm ở Sở sự vụ Phong thủy, cũng không thể ngày đầu tiên ra ngoài làm việc đã đắc tội lão tiền bối, về sau làm sao còn kiếm ăn được chứ.
(*Hạ thương: Nằm cũng trúng đạn, chính là mình chẳng hề làm gì, không trêu chọc người khác lại bị ngôn ngữ của người khác công kích bắn trúng.)
Chờ ra tiểu khu, ba người đứng ở bên lề đại lộ của cửa tiểu khu mới phát hiện khi bọn họ đến có xe đón, khi về không xe đưa.
Trang Hiểu Sanh cùng Lộ Vô Quy cũng còn tốt, đứng ở ven đường liền chuẩn bị gọi xe, thấy không taxi, Trang Hiểu Sanh liền lấy điện thoại tìm phần mềm thuê xe.
Khưu đại sư nhìn thấy ven đường không có taxi, lại nhìn hai chị em dùng phần mềm thuê xe di động gọi xe, vô lực thở dài, lặng yên đi về trạm xe buýt gần đó.
Lộ Vô Quy thấy Khưu đại sư lộ ra bóng lưng đặc biệt nặng nề và đau thương còn mang theo cô đơn, khó hiểu hỏi: “Chị Hiểu Sanh, chị nói em chỉ cầm phí tăng ca một vạn tệ, Khưu đại sư cầm phí tăng ca chín vạn tệ, vì sao ông ấy còn không vui như thế đây?” Nàng nói xong thì trông thấy thân thể Khưu đại sư tạm ngừng, sau đó bước đi thật nhanh chóng.
Trang Hiểu Sanh nói: “Trong chín vạn tệ đó còn có nộp lên Sở sự vụ Phong thủy và tiền mua những đạo cụ cột hương lá bùa kia.” Lập tức lại vui tươi hớn hở nói: “Các em làm nghề này thực kiếm lời nha, khó trách Du Thanh Vi suốt ngày không tình nguyện ở lại công ty làm việc, ngóng trông mà chạy về Sở sự vụ Phong thủy trên lầu.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.