Đọc truyện Quy Hồn – Tuyệt Ca – Chương 2
Vợ Trang Phú Khánh đi phòng bếp đun một thùng nước tắm lớn, lại bảo Trang Hiểu Sanh tìm một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ treo quần áo của Lộ Vô Quy, đẩy mạnh Lộ Vô Quy toàn thân máu đen vào phòng tắm.
Lộ Vô Quy đứng trong phòng tắm dùng gáo nhựa múc lấy nước giội lên người, lắng nghe tiếng ồn ào với tiếng động phía ngoài. Nàng nghe thấy những người trong thôn chuẩn bị gỡ xuống cánh cửa nhà nàng, dùng cánh cửa khiêng ông nàng tới nhà chính. Trang Bảo Quốc tìm Trang Phú Khánh bàn bạc nhờ Trang Phú Khánh giúp đỡ làm hậu sự cho ông nàng, Trang Phú Khánh để vợ ông cầm thẻ đi ngân hàng nông nghiệp trên trấn lấy hai vạn trở về xử lý tang sự, lại vô cùng bận bịu thu xếp người đi mua heo, mua quan tài, áo liệm, mời người làm linh phòng. Nàng còn nghe thấy có người nghị luận nói số tuổi của Hứa Đạo Công lúc này, theo lý thuyết hẳn là hỉ tang, nhưng đột nhiên bị chết bất đắc kỳ tử, đại hung, không coi là hỉ tang cái gì. Bên ngoài lộn xà lộn xộn, khiến Lộ Vô Quy trở nên không có cảm giác chân thật, rồi lại ý thức được ông của nàng hình như thật sự đã qua đời.
Lộ Vô Quy nghĩ mãi mà không rõ, nàng chẳng qua là mơ một cơn ác mộng, sao ông của nàng lại không còn chứ! Tại sao chuyện trong mộng sẽ nối tiếp thành một thể với hiện thực đây? Nàng thậm chí không phân biệt được đâu là mơ đâu là hiện thực.
Lộ Vô Quy nghe thấy giọng Trang Hiểu Sanh truyền đến từ bên ngoài phòng tắm: “Nhị Nha, Nhị Nha, Nhị Nha, em tắm xong chưa?”, nàng lại đang nghĩ: Chị Hiểu Sanh thật sự nghỉ đông trở về rồi, hay là mình còn ở trong mơ, bởi vì quá nhớ chị Hiểu Sanh mới mơ thấy chị ấy?
Rèm phòng tắm “roạt” bị người thoáng cái xốc lên, Lộ Vô Quy trông thấy Trang Hiểu Sanh vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở trước mặt, hỏi: “Em làm cái gì đấy? Tắm rửa cả buổi không có tiếng động, gọi em cũng không đáp!”
Lộ Vô Quy trừng to mắt nhìn Trang Hiểu Sanh, nàng nhìn thấy Trang Hiểu Sanh rõ ràng đứng ở trước mặt, dung mạo, ngũ quan, thần sắc cùng mùi người sống trên người của chị ấy đều rõ ràng như vậy. Nàng thầm nói trong lòng: “Chị Hiểu Sanh là thật sao?” Nàng nhìn thấy chị Hiểu Sanh tiến vào phòng tắm, giống như trước kia vén lên ống tay áo mò lên khăn tắm từ trong thùng nước giúp nàng kỳ lưng tắm rửa. Từ trên lưng nàng truyền đến xúc cảm và hơi thở một người sống lớn sờ sờ như chị Hiểu Sanh làm cho nàng hiểu được, lúc này nàng thật không phải là đang nằm mơ, đây hết thảy đều là sự thật, nàng là tỉnh.
Chị Hiểu Sanh giúp nàng tắm xong, lại giúp nàng mặc quần áo tử tế, nắm tay nàng đi đến nhà chính. Nàng nhìn thấy ông nàng bị che kín mặt, nằm ngửa hướng lên trời ở trung gian nhà chính. Hai cái ghế dài chống lên ván cửa, ông của nàng nằm ngủ ở trên ván cửa, trên đỉnh đầu còn đặt một chiếc đèn dầu. Người đã mất trong thôn, trước khi vào quan tài đều đặt như thế. Nàng nhìn thấy đạo bào rách rưới vá chằng vá đụp tràn đầy máu đen trên người ông nàng, lại quay đầu nhìn về phía chị Hiểu Sanh đứng ở bên người nắm tay nàng nhìn nàng, nàng chợt phát hiện một chuyện rất quỷ dị: Mộng của nàng giống với hiện thực rồi.
Hoặc là nói, những chuyện nàng tưởng là mộng kia kỳ thật không phải là mộng?
Lộ Vô Quy cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Người bên cạnh nàng đều bận đến bận đi, tựa như bóng quỷ ở nhà nàng ra ra vào vào, chị Hiểu Sanh mặc vào cho nàng đồ tang, cho nàng một đống lớn tiền giấy để nàng quỳ gối ở linh tiền hóa vàng mã cho ông, sau đó thầy âm dương lập đàn tràng đến rồi; mặc vào đạo bào, sau đó bố trí linh đường, lúc thì niệm kinh, lúc thì bảo nàng vừa quỳ vừa gõ, khiến cho đầu óc nàng choáng váng; người thường hay tẩu thôn xuyến hương* làm mâm cỗ cho người khác mang theo các loại bàn ghế và dụng cụ bếp ở lại trong sân để bày biện bàn ghế và chuẩn bị mâm cỗ, sau đó người trong thôn đều ở bên ngoài ăn thịt cá thịt heo, chỉ cho nàng một chén cơm cùng hai đĩa đặt một chồng đồ chua và rất nhiều cải xào, bảo nàng ăn trên bàn bát tiên ở một góc linh đường, nói là nàng đi ăn chay.
(*tẩu thôn xuyến hương: đi hết thôn này tới xã nọ.)
Sau khi trời tối, người trong thôn lục tục rời đi, chỉ còn lại hai bàn người trong sân chơi mạt chược cùng chơi đánh bài. Thầy âm dương lập đàn tràng nói phải lưu lại hậu nhân túc trực bên linh cữu, ông của nàng không có hậu nhân, chỉ nhận nuôi nàng, vì vậy chỉ có thể là nàng đến túc trực bên linh cữu. Trang Phú Khánh nói muốn trực cùng nàng, chị Hiểu Sanh bảo ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần Trang Phú Khánh thu xếp, chị ấy đến giúp. Về sau chị Hiểu Sanh mệt nhọc, ngủ ngay trên ghế nằm của ông nàng. Nàng dựa theo lời thầy âm dương căn dặn trông coi hương nến, vào thời điểm hương và nến sắp hết phải thay đổi mới.
Lúc hơn nửa giờ Tý, bỗng nhiên thanh âm những người đánh bài bên ngoài đã không còn, xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại.
Lộ Vô Quy vốn buồn ngủ, lập tức không còn, nàng như là bỗng chốc thức dậy, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn về phía sau, liếc thấy có một lão thái bà dáng người thấp bé què chân đi đến. Lão thái bà kia vốn nâng mắt nhìn về phía ông nàng nằm ở trên ván cửa, sau đó lại nhìn về phía nàng, hỏi: “Đồ vật của ông ngươi đâu?”
Lộ Vô Quy cảm thấy vô cùng kỳ quái: Nào có ai nửa đêm canh ba chạy đến nhà nàng hỏi đồ vật của ông nàng!
Bỗng nhiên, nàng thật giống như là hoa mắt, nhìn thấy trên người lão thái bà này bỗng nhiên có một vệt bóng chồng, bóng chồng kia đặc biệt giống một con động vật mọc lông vàng đứng lên ăn mặc quần áo người. Nàng định thần nhìn lại, nhìn thấy vẫn là một lão thái bà. Nàng luôn cảm thấy ở đâu đó có điểm gì là lạ, lại nhìn về phía mặt lão thái bà đó, phát hiện mặt của bà ta giống như hơi mơ hồ, sau đó ánh mắt của nàng lại có chút hoa, lại nhìn thấy mặt một loài vật, làm nàng sợ đến giật cả mình, nhìn lại, lại trông thấy là gương mặt lão thái bà.
Hoa mắt hay là gặp quỷ?
Lộ Vô Quy dùng sức dụi dụi mắt, liền nhìn thấy lão thái bà kia xoay người đi về phía phòng ông nàng, bà ta không thèm để ý tới nàng, liền tự mình đi tìm. Lộ Vô Quy kêu lên: “Bà là ai?” Vội vã đứng lên, đi theo thì nhìn thấy lão thái bà dừng ở cửa phòng ông nàng, xoay người nói với nàng: “Ngươi đi vào nhà đem đồ vật của ông ngươi lấy ra cho ta.”
Lộ Vô Quy cảm thấy lão thái bà này có bệnh, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà nàng bảo nàng đưa đồ vật của ông cho bà, nàng lại không biết lão thái bà này.
Lão thái bà nhìn thấy nàng bất động, bỗng nhiên vẻ mặt hung ác hỏi: “Ngươi đi hay không đi?” Gương mặt đó hơi choáng, lại biến thành mặt loài vật kia!
Lộ Vô Quy sợ đến giật nảy người, sau đó bỗng nhiên nhớ tới gương mặt này giống cái gì! Hoàng Thử Lang (chồn vàng).
Nàng gần như là phản xạ có điều kiện vớ lấy mảnh ghế dài bên cạnh liền vung mạnh về phía lão thái bà này.
Đừng nhìn lão thái bà này bộ dạng già bảy tám mươi tuổi, rõ ràng vô cùng linh hoạt, thân mình khẽ nghiêng liền tránh khỏi, trên mu bàn tay còn duỗi ra móng tay thật dài, cánh tay còn giống như mọc ra lông vàng cào tới phía nàng.
Lộ Vô Quy không những không sợ, ngược lại vô cùng hưng phấn! Đây mới là hoàn cảnh nàng quen thuộc, tiết tấu quen thuộc!
Lão thái bà này không phải què chân sao? Nàng nghiêng người cong lưng quăng mạnh chiếc ghế trong tay nhắm vào cái chân kia không què của lão thái bà.
Lão thái bà kia vậy mà lại hạn địa bạt thông* một cái, vụt thoáng cái nhảy tới trên bàn bát tiên ở góc phòng, Lộ Vô Quy chỉ thấy thân ảnh nhoáng một cái nhảy lên, trên không trung lão thái bà vẽ một đường vòng cung rất quỷ dị mà nhảy từ trên bàn bát tiên tới phía sau nàng, sau đó phía sau lưng nàng đã trúng một cước, nàng ôm băng ghế, cả người và ghế té nhào vào trên người ông nàng. Một cước này ra sức thật lớn, đạp Lộ Vô Quy đau nhức thẳng tuốt từ sau lưng đến trước ngực.
(*hạn địa bạt thông: miêu tả tư thế nhảy lên nhẹ nhàng, linh hoạt, nhanh chóng. Không cần chạy lấy đà, trực tiếp nhảy lấy đà.)
Nàng liếc mắt, vừa nghiêng đầu, liền trông thấy lão thái bà kia rất quỷ dị ôm một con mèo đen tỏa sáng đứng ở sau lưng nàng, còn rất quỷ dị cười với nàng.
Lộ Vô Quy cảm thấy này thật là quỷ dị! Ở chỗ nào lại lòi ra một con mèo đen vậy!
Không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, lão thái bà lại ôm lấy mèo đen ném về phía ông nàng.
Mèo đen “Meo” một tiếng, từ trên thi thể ông nàng nhảy qua.
Vào lúc mèo bị ném tới nàng liền suy nghĩ “Dường như không thể để cho mèo đụng vào thi thể”, lúc con mèo nhảy lên gần như là theo bản năng đưa tay đi ngăn cản, kết quả không có ngăn lại, mèo kia gần như là đạp lên thi thể ông nàng mà đi qua, một cái móng vuốt còn giẫm vào trên mặt.
Muốn xác chết vùng dậy!
Ý nghĩ theo bản năng khiến Lộ Vô Quy vội vàng lùi rất xa, sau đó lại phát hiện lão thái bà kia đứng ở bên cạnh Trang Hiểu Sanh ngủ ở trên ghế dựa, có móng tay dài ít nhất nửa tấc đang đặt tại trên cổ trắng nõn của Trang Hiểu Sanh làm ra vẻ muốn bóp Trang Hiểu Sanh.
Lão thái bà nhìn chằm chằm vào Lộ Vô Quy, nói: “Đi lấy ra đồ vật của ông ngươi cho ta, bằng không ta liền bóp chết nó. Mọi người đều biết đầu óc ngươi có vấn đề, nếu như nó bị bóp chết rồi, tất cả mọi người sẽ cho rằng ngươi bóp chết nó.”
Lộ Vô Quy sợ hết hồn, trong lòng quát to một tiếng: “Mẹ ngươi, thật ác độc!”
Lão thái bà bóp lấy cổ Trang Hiểu Sanh, uy hiếp Lộ Vô Quy: “Ngươi đi hay không đi?”
Lộ Vô Quy đối với Trang Hiểu Sanh xem như là phục rồi! Nàng ở đây đánh nhau, người ta thậm chí bóp cổ của chị muốn bóp chết chị, chị lại còn không tỉnh. Nàng nghĩ dù sao lão thái bà này chẳng qua là muốn đồ vật mà thôi. Nhà nàng là ngũ bảo hộ*, một nhà nghèo nhất cả thôn, không có một thứ gì, một chút đồ vật đáng giá đều không có. Nàng nói: “Ta đi lấy cho bà. Nhưng trong phòng ông ta nhiều đồ như vậy, bà muốn thứ gì của ông hả?”
(*Ngũ bảo hộ: là hộ gia đình được Nhà nước bảo đảm ăn, bảo đảm mặc, bảo đảm chữa bệnh, bảo đảm chỗ ở, bảo đảm chôn cất. Chế độ này thường thấy ở nông thôn với đối tượng người lớn tuổi, người tàn tật, vị thành niên)
Lão thái bà nói: “Dọn hết ra, ta chọn từng cái một.”
Lộ Vô Quy trơ mắt nhìn lão thái bà, thầm nói trong lòng: “Bà là thu mua ve chai sao?” Khóe mắt nàng liếc thấy ông nàng có động tĩnh, vừa nghiêng đầu, liền trông thấy ông nàng ngồi dậy, sau đó thân thể ưỡn lên ngã trở lại. Lộ Vô Quy: “……”
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu to: “A—” tiếng kêu như là gặp quỷ!
Lão thái bà cả kinh, cực kỳ nhanh nghiêng đầu hướng ra ngoài, sau đó “vụt” lập tức như bay nhảy lên từ trong nhà rồi lao ra ngoài, hòa vào trong đêm tối.
Người đánh bài trong sân đột nhiên lại có tiếng động: “Ngũ bính!” “Bộp” một tiếng mạt chược đập vào trên bàn, lại nói: “Ôi, sao tay lại mỏi như vậy đây?”
Trang Hiểu Sanh không thoải mái cử động cổ, hơi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Lộ Vô Quy vẻ mặt ngu si đứng ở bên cạnh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ngoài nhà lại vang lên một tiếng kêu to: “Chết tiệt! Mẹ nó! Gặp phải quỷ lão nhị rồi!”
Một người đánh bài hô: “Kiến Sinh, ông kêu gào cái gì? Nhà vệ sinh có quỷ sao?”
Lộ Vô Quy lại nghe thấy La Kiến Sinh quát: “Trời ạ! Vừa rồi mấy người các ông ngồi ở đó nửa ngày cũng không động đậy, Ngụy lão tứ trên tay cầm viên mạt chược nâng ở giữa không trung cũng không nhúc nhích! Mẹ kiếp ông quá tà tính rồi!”
“Cút! Ông mới tà tính! Đêm hôm khuya khoắt ông muốn hù dọa ai đó!”
“Kiến Sinh, ông bớt nói giỡn!”
Trang Hiểu Sanh nghe thấy thanh âm phía ngoài, ngồi dậy từ trên ghế nằm.
Lộ Vô Quy nhìn thấy trên cổ của chị bị móng tay lão thái bà kia cắt ra vài vết máu hồng hồng, có lẽ là Trang Hiểu Sanh cảm giác được không thoải mái, lấy tay xoa cổ, chị đi tới cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì không có việc gì, Kiến Sinh đùa giỡn!”
Trang Hiểu Sanh “Ồ” một tiếng, vừa quay đầu lại, sợ đến phát ra một tiếng thét “A”!
Lộ Vô Quy theo ánh mắt Trang Hiểu Sanh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vải trắng vốn dĩ đắp lên trên người ông nàng bị xốc lên một nửa, một cái ghế đang áp ngang ở trên đùi ông nội nàng. Nàng lại nhìn về phía Trang Hiểu Sanh, nhìn thấy Trang Hiểu Sanh đang nhìn mình với nét mặt quỷ dị. Lộ Vô Quy “Ối” một tiếng, giải thích: “Vừa rồi có con mèo đen chạy vào nhảy lên người ông.” Nàng lại nhạy bén cực kỳ nhanh bổ sung một câu: “Em dùng ghế đánh nó chạy!”
Trang Hiểu Sanh bước lui về sau, dựa lưng vào khung cửa đã bị dỡ xuống cánh cửa, con mắt không chuyển chăm chú nhìn Hứa Đạo Công nằm thẳng tắp ở trên ván giường, nói với Lộ Vô Quy: “Em đi đắp lên cho ông, còn cái ghế…”
Lộ Vô Quy nhìn ra được chị Hiểu Sanh rất sợ hãi, nàng cũng sợ hãi thi thể ông bị mèo nhảy qua bỗng nhiên xác chết vùng dậy nhảy dựng lên, giống trong phim cương thi Lâm Chánh Anh diễn nhảy nhảy nhót nhót đuổi theo người. Nàng nhìn về phía mấy người đánh bài nghe được tiếng kêu của chị Hiểu Sanh liền chạy tới, bọn hắn đứng ở cửa ra vào, sắc mặt đều khó coi, cha của La Tiểu Kiệt sợ tới mức chân đều run rẩy, miệng nói không ngừng: “Vừa nãy bóng đen kia là con mèo! Là con mèo! Là con mèo!” Giống như thôi miên bản thân mình, sau đó lại kêu lớn một tiếng: “Mẹ nó! Bị mèo nhảy qua từ trên người là muốn xác chết vùng dậy đó!”
Trang Hiểu Sanh hét lớn một tiếng: “Hô vớ vẩn cái gì!” Chị lại lớn tiếng nói: “Nhị Nha, còn không mau đi đắp lên cho ông em.”
Lộ Vô Quy khó mà nói Trang Hiểu Sanh là đang sợ hay là tức giận, nàng đoán chừng đều có. Chị Hiểu Sanh nóng giận vẫn thực dọa người, Lộ Vô Quy nhìn mấy người đánh bài kia đứng ở cửa ra vào cũng không muốn đi giúp nàng che lại ông, nàng đành phải tự mình cẩn thận tới gần, thấy ông không giống như là muốn xác chết vùng dậy, lúc này mới đắp lên cho ông, đặt ghế xuống.
Trang Hiểu Sanh thở phào nhẹ nhõm thật dài, nói: “Không có việc gì.”
Mấy người đánh bài lấy cớ quá muộn, phải đi về ngủ, một đám đại lão gia cùng nhau chạy.
Bảy người bọn hắn vừa đi, nơi này cũng chỉ còn lại có Lộ Vô Quy cùng Trang Hiểu Sanh, xung quanh lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Trang Hiểu Sanh càng không ngừng xoa cánh tay, chốc lát nhìn xem Hứa Đạo Công nằm ở trên ván giường, chốc lát lại nhìn nhìn Lộ Vô Quy, do dự nói: “Nếu không, buổi tối hôm nay không ngủ nha? Có điều ngày mai còn phải làm pháp sự, nếu như em không ngủ, không biết ngày mai có thể chịu được hay không.” Chị nhìn thấy Lộ Vô Quy không lên tiếng, lại than thở: “Quên đi, nói em khả năng cũng nghe không hiểu. Mệt mỏi phải đi ngủ.”
Lộ Vô Quy nói: “Em không phải kẻ ngốc, em có thể nghe hiểu.” Nàng chợt dừng, nói tiếp: “Em còn biết rõ chị là chị của em, bằng không Trang Phú Khánh cũng sẽ không mỗi tháng đều đưa gạo tới đây, còn cho em tiền xài vặt, còn nhận giúp ông làm việc, còn luôn bảo em đi nhà bọn chị ăn cơm, bảo chị chiếu cố em tắm rửa mặc quần áo.” Nàng nói xong, thấy Trang Hiểu Sanh lặng yên nhìn nàng không hề nói chuyện không biết đang suy nghĩ cái gì, liền lại trở về linh tiền ngồi trên bồ đoàn. Nàng suy nghĩ một hồi, vì vậy lại quay đầu nói với Trang Hiểu Sanh: “Chị Hiểu Sanh, nếu như chị sợ hãi, buổi tối ngủ ở trong phòng ông em đi.”
Sắc mặt Trang Hiểu Sanh trắng nhợt, nhẫn nhịn một hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ: “Không cần.” Nằm lại trên ghế nằm vừa nãy, trợn tròn mắt gượng đến hừng đông.
Lộ Vô Quy nghĩ người sau khi chết đều hồi hồn về nhà xem thử, nàng nghĩ vào lúc ông nàng hồi hồn hỏi ông một câu đến cùng có phải cao nhân rất lợi hại hay không, chính mình lúc trước nằm mơ thấy những thứ kia là thật hay giả, lo lắng khi ông hồi hồn nàng ngủ quên mà bỏ lỡ, mãi không dám ngủ, trừng to mắt một mực đợi đến lúc hừng đông gà gáy, lúc này mới thất vọng thở dài nói: “Sao đêm nay ông không có trở về! Trời sắp sáng rồi!” Ỉu xìu mà úp sấp ở trên bàn bát tiên, la: “Chị Hiểu Sanh, em muốn ngủ một lát.”
Trang Hiểu Sanh biến đổi sắc mặt, mới nói: “Nhị Nha, ông của em đã chết rồi, về sau không thể nói ông trở lại, sẽ hù dọa người ta.”
Lộ Vô Quy úp sấp ở trên bàn nhìn Trang Hiểu Sanh, hỏi: “Chị Hiểu Sanh, chị bị dọa rồi à? Tối hôm qua ông không có trở về, nhưng mà em nghĩ mấy ngày cúng tuần ông ấy dù sao cũng phải có một ngày trở về xem một chút nhỉ. Lúc ông tắt thở con mắt cũng không có đóng, vẫn là em khép lại cho ông đấy, cái này gọi là chết không nhắm mắt đúng không? Ông chết không nhắm mắt nhất định là tâm nguyện không thành, tâm nguyện không thành thì còn có thể trở về tìm em.” Nàng nhìn thấy sắc mặt của chị Hiểu Sanh xanh xanh trắng trắng biến hóa một hồi, liền im lặng không hề nói nữa.