Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 11


Đọc truyện Quy Hồn – Tuyệt Ca – Chương 11


Lộ Vô Quy đập tới một thước, chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên, đầu của Lão Tài ngửa về phía sau, con trai đứng sau lưng Lão Tài phát ra một tiếng kêu “A —” , mang theo Lão Tài lùi về sau một bước.
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: “Các ngươi đã muốn vào, ta liền cho các ngươi vào!” Nàng hô to một tiếng: “Trang Phú Khánh, bác tránh ra!”
Trang Phú Khánh chống như vậy lập tức mệt không thở nổi, đã chịu không được, ông nghe thấy Lộ Vô Quy lúc này cực kỳ tức giận hô to một tiếng, vội vã tránh ra.
Ông vừa tránh, bàn bát tiên liền bị cửa đẩy ra, lộ ra ngoài cửa bốn thân thích nhà Lão Tài đang đẩy cửa. Từng khuôn mặt của bọn hắn lộ vẻ hung ác, hai mắt đăm đăm, tựa như ác quỷ nhập vào người xông vào trong nhà. Trang Phú Khánh la to một tiếng “Mẹ ơi —” Liên tục lăn lộn chui vào trong góc phòng.
Vợ Trang Phú Khánh thì lại hét thất thanh một tràng “A a a a —”.
Trang Hiểu Sanh hô to: “Nhị Nha, Bát Quái Kính của em hữu dụng không?” Chị hướng Bát Quái Kính ra phía cửa, bọn chúng vẫn dám tiến vào! Chị không nghe thấy tiếng Nhị Nha trả lời, nhưng ngược lại trông thấy Nhị Nha nhấc chân đá một cước vào một người vọt tới trước nhất ra ngoài cửa.
Chị lại thấy Nhị Nha vừa như uống say vừa như đạo sĩ làm phép bước bộ pháp kỳ quái tại cửa ra vào lắc đến lắc đi rung tới rung lui, trong tay nắm thước có khắc đồ án và hoa văn kỳ quái vung đến vang vọng “vù vù”, đánh vào trên thân người “bộp” một tiếng, người bị thước phép đánh trúng liền giống như bật ra liên tiếp lùi mấy bước ra khỏi nhà, trong chốc lát lại đi lên.
Con trai Lão Tài mang theo thi thể Lão Tài xông tới hung hăng nhất, bị Nhị Nha đánh cho tàn nhẫn nhất.
Trang Hiểu Sanh không biết có phải là bởi vì thi thể của Lão Tài bị sét đánh vào xương đầu mà xuất hiện tổn thương hay là làm sao, nàng nhìn thấy Nhị Nha dùng thước phép đánh vào xương sọ Lão Tài đều đánh bay ra ngoài một mảng, có cả não bay ra ngoài…
Bỗng nhiên, Nhị Nha kêu một tiếng: “Ta cho ngươi hung dữ này!” Thân thể lúc nghiêng lúc lách, đến bên cạnh Lão Tài, nàng túm chặt bờ vai con trai Lão Tài dùng sức kéo ra, kéo Lão Tài và con trai Lão Tài đồng thời ngã vào trong phòng.
Một tiếng sấm nổ nương theo một tia sáng chói mắt bỗng nhiên từ trên nóc phòng bổ xuống.
Tiếng nổ đó khiến lỗ tai Trang Hiểu Sanh “ù” một tiếng, trước mắt bị tia sáng chói đột ngột xuất hiện làm hoa mắt một hồi, chỉ cảm thấy dòng điện trong không khí làm tóc chị đều bị dựng lên, toàn thân nhức mỏi một hồi, còn cảm giác được có mái ngói rầm rầm rơi xuống đất!
Qua một hồi lâu, Trang Hiểu Sanh mới mở mắt ra.
Chị vừa mở mắt liền nhìn thấy thi thể Lão Tài nằm trên mặt đất, con trai Lão Tài ngã vào bên cạnh ông ta, toàn thân vẫn còn co giật, trong miệng không ngừng sùi bọt mép, con mắt lật lên chỉ còn lại có tròng mắt trắng. Ngói vỡ, vụn gỗ nát cùng với bụi đen năm xưa tích lũy trên ngói rơi vào trên thi thể Lão Tài và con trai ông, khắp nơi bừa bộn. Trang Hiểu Sanh ngẩng đầu nhìn trên đỉnh nhà lộ ra một cái động giống như chính đường, ngay cả những vết cháy cọc gỗ bên cửa động cũng không khác nhau lắm.
Bốn thân thích nhà Lão Tài xô cửa đồng thời ngã ở cửa, như là ngất đi.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một loại tiếng kêu mà Trang Hiểu Sanh chưa từng nghe qua, tiếng kêu đó hiện ra đặc biệt thê lương tại trong màn đêm.

Trang Hiểu Sanh nhìn thấy Nhị Nha bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn ngoài phòng, sau đó thì quay sang hô với bọn họ: “Mọi người trốn vào trên giường của con đi!” Chị chưa kịp hiểu ra, đã thấy cha mình lộn nhào bò lên, liền kéo-lôi-đẩy chị hướng về giường của Lộ Vô Quy, lại vừa xách mẹ của chị bị sợ toàn thân như nhũn ra lên giường. Có lẽ là ba chị vô cùng căng thẳng và sợ hãi, dùng sức hơi lớn, Trang Hiểu Sanh gần như là bị cha mình đẩy ngã chổng vó ở bên mép giường. Chị ngồi dậy, vừa quay đầu lại liền trông thấy Nhị Nha cầm trên tay cây thước có khắc đồ án kỳ quái vọt tới cửa, vung lên cây thước đập tới thứ gì, sau đó liền nhìn thấy một vệt bóng vàng nhảy tót lên, rơi xuống trên bàn bát tiên bên cạnh, lại từ bàn bát tiên rơi xuống sàn nhà.
Lúc này chị mới thấy rõ, đó lại là một loài vật kích thước không khác quả cầu đất là bao. Trên người động vật mọc ra lông vàng, trên lưng như là bị hỏa thiêu mất một mảng lớn, hầu như toàn bộ phía sau lưng đều là dấu vết bị bỏng, sau đó chị liền nhìn thấy Nhị Nha rõ ràng nở nụ cười.
Lộ Vô Quy trông thấy trên lưng Hoàng Bì Tử mất một mảng lớn, vui vẻ, cười nói: “Ta đã nói rồi, nhà của ta tuy rằng âm khí hơi nặng, nhưng còn không đến mức dễ dàng khởi thi như vậy nha, hóa ra đêm qua sét đánh chính là ngươi sao!”
Trang Hiểu Sanh liếc nhìn cửa ra vào lại xuất hiện một loài vật lông vàng, chị kêu một tiếng: “Cửa ra vào còn có.” Còn chưa nói xong, liền thấy con vật đó thoáng cái nhảy lên nhào tới Lộ Vô Quy. Một con ngay tại cửa nhào tới phía Lộ Vô Quy, một con trong phòng cũng nhào tới.
Lộ Vô Quy giơ lên cây thước trong tay đánh về phía con trong phòng, loài vật lông vàng đó lại quỷ dị ở trên không trung vẽ một vòng cung tránh được, ngay sau đó sau lưng Lộ Vô Quy đã bị một con khác cào rồi, quần áo bò bị “xoạt” thoáng cái cào ra vài lỗ hổng, sau lưng Nhị Nha lập tức máu chảy đầm đìa. Trang Hiểu Sanh lại không thể đến xem vết thương Nhị Nha bị cào ra trên lưng, chị nhìn thấy lúc này Nhị Nha đã bị mười mấy con vật lông vàng vào nhà nhảy lên như mở vườn bách thú, bao vây Nhị Nha.
Trang Hiểu Sanh kêu lên: “Cha, đây là loài vật nào? Sao đều chạy vào trong phòng rồi?”
Trang Phú Khánh núp ở trên giường, run rẩy la: “Hoàng… Hoàng Đại Tiên!” Lại hét: “Nhị Nha!” Sau đó, bỗng nhiên quỳ trên giường bạt mạng dập đầu kêu: “Đại tiên tha mạng, Nhị Nha nhà ta là một đứa ngốc, nó cái gì cũng đều không hiểu, có đắc tội các ngài chỗ nào các ngài bỏ qua cho nó, ta dập đầu cho các ngài…”
Trang Phú Khánh vừa dập đầu, vợ Trang Phú Khánh tỉnh táo lại, cùng bạt mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Lộ Vô Quy chợt kêu to một tiếng: “A, ta hiểu rồi, bọn ngươi…bọn ngươi rất giảo hoạt nha, vậy mà lại dùng Lão Tài để xé bùa lôi của ta!”
Trang Hiểu Sanh trông thấy một con Hoàng Đại Tiên trên lưng bị đốt cháy khét hé răng với Lộ Vô Quy, phát ra tiếng gầm.
Lộ Vô Quy nói: “Tại sao ta phải đưa đồ vật ông ta để lại cho các ngươi!”
Trang Phú Khánh nghe xong, vội kêu: “Nhị Nha, Hoàng Đại Tiên muốn cái gì, con cho chúng nó đi! Cho chúng nó đi ngay.”
Lộ Vô Quy không để ý Trang Phú Khánh, kêu một tiếng với Hoàng Bì Tử trên lưng đốt cháy khét: “Ta cũng không phải ngốc đâu!” Đạp lên bộ pháp vung thước phép liền vọt tới Hoàng Đại Tiên.
Nàng hơi động, một phòng Hoàng Bì Tử đều động rồi, toàn bộ đồng thời nhào cắn tới phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy đạp bộ pháp rẽ đông quẹo tây chui vào chính giữa Hoàng Bì Tử, nhảy lên cùng Hoàng Bì Tử đánh thành một mớ hỗn độn. Một mình nàng không chịu nổi một đám động vật, rất nhanh quần áo trên lưng, trên đùi, trên cánh tay đều bị cào rách, lộ ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa không ngừng rướm máu ra ngoài.
Trang Hiểu Sanh bỗng nhiên nghĩ tới cái chết của Hứa Đạo Công, Hứa Đạo Công khi chết cũng là đầy người vết thương như vậy. Chị không thể cứ thế nhìn Nhị Nha giống vậy…
Chị la to một tiếng: “Cha, hỗ trợ đi!” Xuống giường, nhìn quanh một vòng, tìm được một cái xiên phơi quần áo bèn cầm lấy cái xiên đánh Hoàng Bì Tử.

Trang Phú Khánh bừng tỉnh, nhảy xuống giường, không thấy trong nhà có đồ vật lót tay, vọt tới ngoài nhà vác vào cái cuốc trồng rau của Hứa Đạo Công, đập một cuốc vào một con Hoàng Bì Tử, đập chết nó tại chỗ.
Vợ Trang Phú Khánh vừa thấy chồng và con gái xuất trận một lượt, cũng không biết sợ, lao ra, cầm cái đòn gánh tiến đến, “A a a a —” kêu to, nhắm mắt lại loạn vung loạn vẩy.
Những Hoàng Bì Tử này đều vô cùng linh hoạt, trừ lúc Trang Phú Khánh cùng Trang Hiểu Sanh mới vừa xông lên đánh chúng nó không chú ý, đánh chết một con, con khác đều tránh ra. Có một nhà ba người Trang Phú Khánh hỗ trợ, những Hoàng Bì Tử này không thể chỉ lo vây đánh Lộ Vô Quy, ban đầu Hoàng Bỉ Tử bao vây cắn Lộ Vô Quy, dưới sự truy đánh của một nhà ba người Trang Phú Khánh mà rối loạn trận hình, nhảy lên khắp phòng, có một ít con bị đuổi theo cuống lên còn nhào tới cắn Trang Phú Khánh.
Trang Hiểu Sanh thể lực không lớn, một cái xiên phơi quần áo càng không có lực sát thương gì, cũng may nhẹ nhàng linh hoạt, đánh vào người đau, nhìn thấy có Hoàng Bì Tử tới đây liền vung xiên phơi quần áo đánh, lúc có khe hở còn có thể giúp Nhị Nha giải vây.
Chị phát hiện mình đời này tựa như chưa từng có quen biết qua Nhị Nha, chỉ thấy Nhị Nha cầm lấy cây thước bước lên bộ pháp kỳ quái nhảy đến nhảy đi trong phòng, ngoại trừ đối đầu con Hoàng Bì Tử trên lưng bị đốt cháy khét kia, chỉ cần có Hoàng Bì Tử bị thước trong tay em ấy đập trúng đầu thì gần như lập tức bay ra ngoài nằm bò bất động trên đất, ba nàng lại xông tới đào xuống một cuốc, Hoàng Bì Tử kia lập tức đầu thân tách rời!
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy Lộ Vô Quy dùng thước đánh Hoàng Bì Tử càng đánh càng thuận tay, có một lần thậm chí liên tục ba thước quất bay ba con. Trang Phú Khánh tựa như giản lậu* mà vung cái cuốc đào xuống cổ Hoàng Bì Tử, giống như đào đất mà đào đứt cái cổ của nó.
(*Giản lậu: Là tiếng lóng trong giới sưu tầm, ý là mua được văn vật quý giá mà người khác không chú ý đến với giá rẻ. Hành động của Trang Phú Khánh theo mình hiểu thì chắc là kiểu giết quái hăng như đào được bảo vật.)
Bỗng nhiên Hoàng Bì Tử trên lưng bị đối cháy khét phát ra một tiếng kêu sắc nhọn nhào về phía Trang Phú Khánh.
Lộ Vô Quy bước nhanh xông lên phía trước, huy động thước trong tay vỗ một thước vào trên bụng Hoàng Bì Tử đánh nó bay ra ngoài.
Lộ Vô Quy bỗng nhiên dừng bước, đứng thẳng tắp, hai ngón tay trái khép lại, vuột một cái vào cây thước nắm trong tay phải đặt ngang trước ngực.
Trang Hiểu Sanh nghe thấy trong miệng Nhị Nha cực nhanh trầm niệm: “Nhất động Thiên Cương trấn Càn khôn, nhị động thước pháp mời thần linh…” Thanh âm của nàng về sau càng ngày càng trầm càng lúc càng nhanh, Trang Hiểu Sanh chỉ nghe thấy một chuỗi âm phù tựa như niệm kinh, trong nháy mắt ngắn ngủi khi ngón trỏ và ngón giữa của Nhị Nha vuốt từ trên thước phép thì đã niệm xong rồi, sau đó chợt nghe thấy Nhị Nha quát to một tiếng: “Xá!” Đột nhiên như bắn tên từ xa lập tức “xèo” bắn tới Hoàng Bì Tử rơi trên mặt đất.
Hoàng Bì Tử đó rất nhanh đồng thời chuyển động tứ chi và liên tục lăn lộn một vòng, dường như thoát thân nhảy lên phía cửa, dùng tốc độ Trang Hiểu Sanh phải thán vi quan chỉ* trong chớp mắt chạy không thấy bóng dáng. Nó vừa chạy, Hoàng Bì Tử trong phòng chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài, tức khắc trốn chạy sạch sành sanh.
(*Thán vi quan chỉ: Tán thưởng sự tình mình nhìn thấy kỳ diệu tột cùng, hoàn mỹ cực kỳ, nhìn mà phải khen ngợi.)
Lộ Vô Quy tức giận vung lên thước: “Không bắn trúng!” Nàng lại tỉnh ngộ, kêu: “Trời ạ, quên mất!” Lại cầm lấy cây thước trôi chảy lẩm bẩm niệm.
Trang Hiểu Sanh vô sư tự thông (tự hiểu) cho rằng mới vừa nãy Lộ Vô Quy là đang mời Thần, lúc này là đang tiễn Thần.

Một phòng Hoàng Bì Tử tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Nếu như không phải lưu lại năm con Hoàng Bì Tử bị ba mình dùng cái cuốc đập chết, chị thậm chí sẽ cho là mình đang nằm mơ.
Vợ Trang Phú Khánh cầm lấy đòn gánh ánh mắt khó có thể tin mà nhìn Lộ Vô Quy hỏi: “Nhị Nha, con còn biến thành đại tiên nữa sao!”
Trang Phú Khánh đặt cuốc xuống, chống cán gỗ không ngừng thở mạnh mắng vợ ông: “Cái gì mà đại tiên! Đại tiên đó phải là Hoàng Bì Tử!” Ông còn nói: “Nhị Nha cũng là có tiền đồ đấy, lại theo Hứa Đạo Công học được pháp thuật, ngay cả Hoàng Bì Tử cũng sợ nó, đều bị nó đánh chết.”
Trang Hiểu Sanh lặng yên quét mắt nhìn năm con chồn đầu thân tách rời chết ở trên mặt đất, chị muốn nói: “Cha, những con đó đều là bị cha dùng cái cuốc đào đứt cổ chết.” Chị nhìn bốn người nằm ở cửa ra vào, lại nhìn qua thi thể Lão Tài thúc cùng con của ông ta trên mặt đất, lau trán thật sâu thở dài.
Bốn người nằm ở cửa, bị một đám chồn giẫm qua giẫm lại trên người cũng không có tỉnh, con trai của Lão Tài thúc vừa rồi không biết bị chúng nó giẫm bao nhiều chân, lúc này còn thở không cũng khó nói.
Bây giờ chị tin chùa Bảo An này người sống không thể ở, coi như ma quỷ không lộng hành, cũng chịu không nổi một đám phát bệnh thần kinh còn nhô ra một đám chồn tấn công người. Chị cũng không biết Hứa Đạo Công làm thế nào mang theo Nhị Nha ở nhiều năm như vậy.
Thi thể Lão Tài trong lúc đánh nhau vừa rồi khả năng bị ai đá lật ra cái mặt, lúc này đang nằm ngửa lên trời, thoạt nhìn đặc biệt dọa người. Ông ta không biết là bị sét bổ hay là mọc thi ban*, làn da tím xanh biến thành màu đen, có thể hợp một với than, miệng mở rất lớn, giống một cái động đen sâu kín, rất giống muốn ăn thịt người.
(*Thi ban: hồ máu tử thi, là một dấuhiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biếnthành màu đỏ hơi tía.)
Trang Hiểu Sanh chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn lần thứ hai.
Vợ Trang Phú Khánh cũng bị sợ quá chừng, không ngớt lời hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Lộ Vô Quy từ bên trong một xấp bùa lục ra một lá bùa dán ở trên trán Lão Tài, lá bùa thành công phủ lên mặt và miệng mở lớn của Lão Tài, khiến cho Lão Tài thoạt nhìn bỗng nhiên có cảm giác như cương thi trong phim Hồng Kông sản xuất. Nàng lại đi tìm vài tờ giấy vàng xử lý tang sự bọc lại chân Lão Tài, kéo chân Lão Tài tới cửa. Nàng vốn định kéo tới chính đường, kết quả cửa ra vào còn có bốn người nằm chặn đường nàng, nàng dứt khoát quăng thi thể Lão Tài ở cửa ra vào nằm cạnh bốn người đó, lại từ bên cạnh cầm lấy tấm giấy vàng chưa bao giờ dùng qua lau lau tay, nói: “Mọi người không mệt sao? Con muốn ngủ.”
Trang Phú Khánh nói: “Ta… Ta gác đêm! Mấy người ngủ đi.”
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa vang lên.
Dọa sợ vợ Trang Phú Khánh thoáng cái nhảy đến bên người Trang Phú Khánh giữ chặt cánh tay ông, Trang Phú Khánh dùng sức cầm chặt cái cuốc, quát: “Thứ gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Là cửa phòng ông mở.”
Mặt Trang Phú Khánh trắng bệch, vợ Trang Phú Khánh sợ sắp khóc rồi.
Lộ Vô Quy đi tới cửa, nhìn thấy cửa phòng ông của nàng chậm rãi mở ra một cái khe, theo đó có một người nơm nớp lo sợ run run rẩy rẩy duỗi cổ nhìn ra ngoài, lại hỏi nàng: “Không… Không… Không sao chứ?” Ánh mắt nhìn lom lom vào cả đống thi thể và người nằm trên mặt đất phía trước Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nói: “Không biết.”
Người nọ nhìn thấy Trang Phú Khánh cầm lấy cái cuốc xuất hiện, vội vã hét: “Không sao, không sao, Phú Khánh đi ra, không sao.”

Cửa mở ra, năm sáu người xuất hiện ở cửa phòng Hứa Đạo Công.
Lộ Vô Quy nói: “Các người trốn trong phòng ông tôi đừng ra, sau khi trời sáng hẵng đi.”
Mấy người vừa muốn đi ra cửa phòng nghe xong, vội rụt trở về, đứng ở cửa phòng hướng ra ngoài thăm dò.
Một người hỏi: “Hắn… Mấy người bọn hắn còn sống không?”
Lộ Vô Quy không muốn để ý đến bọn họ, xoay người lên giường ngủ.
Trang Phú Khánh lần lượt sờ soạng một lần, nói: “Vẫn còn hơi thở, ngất đi rồi. Con trai Lão Tài còn đang nằm tại phòng này, sống hay chết không biết.” Ông nói muốn đem con trai Lão Tài đi phòng đối diện, làm sợ đến những người kia không ngớt lời nói đừng.
Còn có người nghĩ đến con trai Lão Tài mà đau buồn: “Đứa nhóc báo ứng, trúng tà bóp chết mẹ hắn rồi! Cảnh sát xử án cũng mặc kệ trúng tà hay không…”
Một người bên cạnh nói tiếp: “Có thể coi như bệnh tâm thần!”
Người trong phòng ngươi một câu ta một câu nói chuyện.
Trang Phú Khánh không dám ngủ, cùng người đối diện cách chính đường rộng rãi trò chuyện lớn tiếng.
Trang Phú Khánh oán trách: “Ưng đại gia liên tục nói nơi này người sống không thể ở, các anh vì ít tiền, thế nào cũng phải ở chỗ này om sòm… Lúc này xảy ra chuyện lớn rồi! Đây đều do chính các anh náo loạn, nếu việc này lại vu vạ trên đầu tôi, vậy thì cũng thực không có thiên lý rồi.”
Vợ Trang Phú Khánh lúc này cũng tỉnh táo lại, nói: “Đúng rồi! Nhị Nha nhà tôi là theo Hứa Đạo Công học qua đạo thuật đấy, Hoàng Bì Tử đại tiên đều có thể đánh chạy, vừa rồi đến một đám, ở đây còn có năm con bị đánh chết đây này…”
Trang Hiểu Sanh trông thấy vết thương trên người Lộ Vô Quy còn đang chảy máu vậy mà còn nằm xuống ngủ ngay, lại vội vàng kéo Lộ Vô Quy lên, hỏi trong nhà Lộ Vô Quy rượu cồn ở đâu, để trừ độc băng bó cho miệng vết thương, còn nói tốt nhất là bây giờ đi vào bệnh viện trấn băng bó một chút.
Lộ Vô Quy không muốn động đậy, Trang Hiểu Sanh không nghe không tha, nàng đành phải đi dọn ra cái bọc chứa lung ta lung tung đồ vật nhét ở trong tủ quần áo.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy bên trong có vải băng i-ốt y tế, rượu thuốc loại bỏ ứ máu, còn có kim chỉ vá vết thương, một đống lớn thuốc kháng sinh, thuốc cảm mạo, thuốc tiêu chảy gì gì đó.
Lộ Vô Quy bị Trang Hiểu Sanh kéo đến phòng tắm dùng khăn lông ướt lau toàn thân, lại được bôi rượu cồn ở trên vết thương đau nhức trừ độc khắp miệng vết thương, một ít chỗ chảy máu bị thương tương đối sâu quấn lên vải băng. Lúc nàng thay đổi quần áo sạch trở về phòng, nhìn thấy thân thích nhà Lão Tài cùng cha nàng đã không tán gẫu nữa, đều ngồi ở trên băng ghế cạnh cửa dựa vào tường mà ngáp.
Thi thể Lão Tài cùng bốn thân thích nhà Lão Tài ngã vào cửa phòng Lộ Vô Quy, làm phiền nàng ra ra vào vào, nàng lại kéo mấy người bọn hắn tới chính đường, lại đi rửa tay, lúc này mới trở về giường ngủ.
Nàng ngủ không bao lâu, trong đám người bất tỉnh có người tỉnh lại, sau khi tỉnh thì la to, những người trốn ở trong phòng ông nàng vừa kéo vừa khuyên không sao gì đó. Một người tỉnh ầm ĩ trong chốc lát, bốn người liên tiếp tỉnh lại, làm cho Lộ Vô Quy cả đêm cũng không có ngủ ngon. Trang Hiểu Sanh, Trang Phú Khánh cùng vợ ông căn bản không ngủ được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.