Quy Hồn Tục

Chương 185


Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 185


Sau khi Long sư thúc an toàn về đến nhà, ông kêu Tả Tiểu Thứ điện thoại cho Tiểu Long quay trở về.
Du Thanh Vi đợi Tiểu Long về mới lấy ra long tủy mà Long sư thúc giao cho nàng bảo quản.
Dùng long tủy có thể chữa trị cho chân của Du Thanh Vi và làm cánh tay đã mất của Tiểu Long mọc trở lại, tuy bọn họ nghe Lộ Vô Quy nói qua là long tủy có thể chữa, nhưng lại không biết dùng phương pháp nào.

Chuyện Đại Bạch hóa rồng đã truyền ra bên ngoài, nếu bây giờ bọn họ lại đi hỏi thăm cách sử dụng long tủy thì nhất định sẽ dẫn họa về nhà.
Du Thanh Vi không tính toán dùng long tủy để trị chân cho mình.

Nàng đã làm xong phẫu thuật, thương thế cũng khôi phục rất tốt, trước mắt nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Huống hồ nếu như đoạn cốt tục lại thì phải đem xương nhân tạo trên chân nàng tháo ra, sau đó không chừng còn phải đập nát xương xung quanh rồi mới mọc lại được xương mới linh tinh.

Nàng không sợ đau, chỉ là đem long tủy quý giá dùng trên cái chân đã không còn gì đáng ngại thì thật không đáng.
Tiểu Long sờ sờ cái tay cụt của mình, sau đó xoa xoa mũi, nói: “Cái tay này cũng đã cụt hai, ba năm rồi, tôi cũng đã quen.

Long tủy là thứ tốt để tục mệnh, sau này nếu lỡ như gặp phải nguy hiểm, còn có thể cứu về một mạng nha.” Anh liếc mắt nhìn Du Thanh Vi, nói: “Như vầy đi, long tủy mà Tiểu Lộ cho tôi, tôi sẽ bỏ vào bình nhỏ trấn bùa lên rồi đeo trên cổ, để đó dùng khi cần bảo mệnh.”
Du Thanh Vi tự nhiên không có ý kiến.
Sắp đến cuối năm, Ngô Hiểu Ngôn tới nhà tìm Du Thanh Vi.
Cẩm Trần đạo trưởng sắp không qua khỏi.
Ngô Hiểu Ngôn đã đi khắp nơi tìm thầy chạy thuốc, thật sự không còn biện pháp nào nữa mới nhớ tới trước kia Lộ Vô Quy thường xuyên đến sông Âm bắt long lươn.

Nàng không biết Du gia có long lươn do Lộ Vô Quy lưu lại hay không, cho dù biết rõ hy vọng không lớn nhưng vẫn ôm tâm tình thử một lần tìm đến.

Nếu có long lươn, có lẽ có thể giúp Cẩm Trần đạo trưởng kéo dài thêm một chút thọ mệnh.
Lúc trước Hiệp Hội và Thượng Thanh Cung liên tục gặp phải thương tổn nặng nề.

Đặc biệt là trận huyết chiến với đám người Quỷ Quốc nữ vương kia, cả một thế hệ trẻ tuổi của Thượng Thanh Cung cơ hồ thân vẫn, Dực Di đại sư và Lộ Vô Quy cũng ngã xuống.

Nếu đến Cẩm Trần đạo trưởng cũng không còn, thì đây quả thật là một đả kích vô cùng to lớn khó có thể thừa nhận đối với Thượng Thanh Cung lẫn Hiệp Hội.
Ngô Hiểu Ngôn muốn nói chuyện về long lươn với Du Thanh Vi, nhưng lại sợ nhắc tới chuyện thương tâm của nàng nên không biết nên mở lời như thế nào cho phải.
Du Thanh Vi nghe Ngô Hiểu Ngôn nói Cẩm Trần đạo trưởng sắp không qua khỏi, bộ dáng muốn nói lại thôi, liền đoán được Ngô Hiểu Ngôn tới là vì cái gì.

Cẩm Trần đạo trưởng vốn dĩ đã nguyên khí đại thương từ hành trình đi Quỷ Thị, thêm trận chiến với Quỷ Quốc nữ vương càng là dậu dổ bìm leo.

Nàng nói với Ngô Hiểu Ngôn: “Em chờ tôi một lát.” rồi đứng dậy đi lên lầu, đi vào nhà kho nhỏ trong phòng ngủ lấy ra bình ngọc có chứa long tủy của Đại Bạch.

Nàng trở lại phòng khách, đưa long tủy cho Ngô Hiểu Ngôn rồi nói: “Cái này em đem về đưa cho Cẩm Trần đạo trưởng, trên đường đi phải thật cẩn thận, về đến nơi mới có thể mở bình ngọc ra.”
Ngô Hiểu Ngôn nghe thấy lời nói cẩn trọng của Du Thanh Vi, biết được đây có thể là thứ tốt để tục mệnh.

Nàng vô cùng cảm kích nói lời tạ ơn, cẩn thận nhận lấy bình ngọc.

Nàng lo lắng cho thương thế của Cẩm Trần đạo trưởng nên sau khi nói lời cảm tạ liền vội vàng rời đi.

Hơn mười ngày sau, Ngô Hiểu Ngôn lại một lần nữa tới nhà nói lời cảm ơn.
Nàng nói cho Du Thanh Vi, nhờ có chí bảo mà Du Thanh Vi tương trợ, Cẩm Trần đạo trưởng lấy bí pháp che đậy thiên cơ, vượt qua tử kiếp, có thể duyên thọ.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ông ấy có thể sống thêm mười mấy năm.

Thuật tục mệnh này của Cẩm Trần đạo trưởng là cùng với trời tranh mệnh mà có, tục mệnh được đã là vạn hạnh, sau này ông sẽ chỉ ở Thượng Thanh Cung tiềm tu, không hề dính đến nhân quả của thế gian nữa.

Lần này Ngô Hiểu Ngôn đến là thay mặt cho Thượng Thanh Cung và Cẩm Trần đạo trưởng cảm tạ Du gia.
Ngô Hiểu Ngôn ngồi trò chuyện với Du Thanh Vi trong chốc lát rồi đi lên lầu gặp Thập Tửu.
Dực Di đại sư đã đầu thai chuyển thế, chuyện cũ năm xưa quên hết.

Thập Tửu thương tâm một thời gian, sau đó được ba người quỷ đạo thu làm đồ đệ.

Ba người quỷ đạo định cư ở căn biệt thự kế bên, cả ngày xuất quỷ nhập thần, Thập Tửu vẫn như cũ ở lại nhà Du Thanh Vi, cơ hồ đóng cửa không ra, chuyên tâm tiềm tu.
Ngô Hiểu Ngôn trò chuyện với Thập Tửu, khó tránh khỏi nhắc tới chuyện giữa Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy, hai nàng lại một trận thổn thức không thôi.
Ngô Hiểu Ngôn gặp Du Thanh Vi, cảm thấy cả người nàng không có một chút tinh thần nào.
Du Thanh Vi trước kia làm cho người khác cảm thấy nàng vô cùng lười biếng, làm việc gì cũng thong thả chậm rì rì, nhưng khóe miệng lúc nào cũng ngậm cười, đối xử với mọi người ôn hòa mềm mại, phần lớn thời gian là một người khá tốt để ở chung, nhưng ngẫu nhiên phát giận cũng khí thế kinh người.

Yến lão gia tử và đông đảo đại lão của Hiệp Hội đều không ít lần bị nàng làm khó làm dễ, cho dù hiện tại thì dư uy vẫn còn ở.
Tuy nói Du gia không có Lộ Vô Quy, càng có lời đồn rằng Du Thanh Vi đã điên rồi, nhưng vị thế hôm nay của nàng đã không có người trêu chọc nổi.

Nghe nói, giao long được nhà Du Thanh Vi nuôi dưỡng đã hóa rồng, hơn nữa, mấy năm Lộ Vô Quy đi theo nàng cũng đã bỏ không ít công phu bồi dưỡng nàng.

Yến Thính Vũ từng nói, luận kinh nghiệm chiến đấu thì Du Thanh Vi không bằng nàng ta, nhưng luận tu vi thâm hậu thì nàng ta còn xa xa không theo kịp Du Thanh Vi.

Yến Thính Vũ là ai a, là người dám cùng Quỷ Quốc nữ vương chính diện đánh nhau mà vẫn có thể toàn thân trở lui, hiện tại chính là đệ nhất cao thủ của Hiệp Hội.
Du Thanh Vi không biết ngoại giới đồn đãi và đánh giá mình như thế nào, mỗi ngày tới giờ vẫn đi làm, ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ cùng mẹ đi công viên tản bộ, chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong sân, hoặc là dọn dẹp sửa sang lại thư phòng, thư phòng nhỏ và phòng ngủ, trải qua những ngày tháng bình đạm.
Tả Nhàn hỏi Du Thanh Vi có muốn thụ tinh nhân tạo sinh một đứa bé hay không.
Du Thanh Vi không chút do dự lắc đầu từ chối.

Nàng đã nhiều năm không thấy bà dì cả đến thăm, tới bản thân nàng còn không nhớ rõ lần trước đến kỳ sinh lý là khi nào.

Huống hồ, nàng cũng cảm thấy bản thân mình không có dư thừa tinh lực đi nuôi dạy con cái.
Lại đến ngày giỗ của Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi đi đến căn biệt thự kế bên, nàng mang theo mâm cơm cúng chan máu gà trống, châm nhang đốt đèn, thiêu giấy tiền vàng bạc cho Lộ Vô Quy.

Tiền giấy là nàng dựa theo phương pháp chế tiền nhang đèn Lộ Vô Quy dạy nàng làm ra, nghe nói, loại tiền này có thể thông quỷ thần.

Nàng không biết Lộ Vô Quy có thể mời quỷ thỉnh thần là do tiền này hay là do năng lực bản thân của Lộ Vô Quy.

Nhưng nàng hy vọng đó là do tiền, nếu như vậy thì Lộ Vô Quy ở trên trời có linh có thể sẽ nhận được số tiền này.


Nàng nói: “Tiểu muộn ngốc, số của em không thể giữ được tiền, thu được tiền thì nhớ xài cho hết, dùng xong rồi thì Thanh Minh năm sau chị sẽ lại thiêu tiếp cho em nha.

Sắp đến Tết rồi, em nhớ mua thêm cho bản thân mình nhiều đồ dùng, đừng có tiết kiệm tiền.

Em xem lúc trước em kiếm được nhiều tiền như vậy đều để hết trong thẻ, những mấy trăm triệu, nhưng mà một xu cũng chưa xài tới.

Chị nghĩ là mệnh của em không thể lưu tài, nên chị sẽ giữ giúp em, sau này em trở về thì chị cưới em là được rồi, như vậy em sẽ không cần lo lắng chuyện không có tiền cưới vợ.

Chị dùng tiền của em đi cưới em, có được không? Nếu không thì chị gả cho em cũng được.” Nàng đốt một tờ tiếp một tờ, tự quyết định nên dùng tiền như thế nào cùng Lộ Vô Quy trò chuyện.
Tiền nhang đèn đã thiêu xong rồi, nhang thơm cắm trên chén cơm cúng cũng đã tàn, tro tàn rơi rớt trên chén cơm máu gà lạnh ngắt.
Lộ Vô Quy không có trở về hưởng thụ nhang đèn và cơm cúng.
Du Thanh Vi thiêu xong tiền nhang đèn, đứng dậy đi đến bàn thờ cầm lấy chén cơm cúng chan máu gà đã lạnh thấu, nàng nhổ mấy cây nhang cắm trên đó, phủi đi tầng tro rơi ở mặt trên, cầm lấy đôi đũa ăn từng ngụm từng ngụm.
Mùi máu gà tươi hòa lẫn với cơm nửa sống nửa chín, ăn đến miệng Du Thanh Vi đầy mùi tanh, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng kiên định và an tâm.

Lộ Vô Quy không có tới ăn, nàng giúp Lộ Vô Quy ăn.

Nàng nếu đem đổ đi, tiểu muộn ngốc biết được phỏng chừng đau lòng tiếc của đến hỏng mất.
Du Thanh Vi ăn cơm, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, vành mắt nóng hổi, có nước mắt rơi xuống thấm vào chén cơm cúng.

Nước mắt của chính nàng nên nàng không chê, vẫn tiếp tục ăn.

Nàng cơm nước xong xuôi, thu thập đồ đạc, rung chuông triệu hồn cho Lộ Vô Quy, đến khi giờ Tý qua đi mới thu chén đũa trở về nhà.
Gần đây có không ít người khuyên nàng buông bỏ, khuyên nàng quên Lộ Vô Quy đi, sống một cuộc đời mới.

Hai vợ chồng Trang Phú Khánh cũng đến nhà khuyên nhủ nàng.
Nàng không cảm thấy chính mình như vậy có cái gì không tốt.
Dù cho nàng quên Lộ Vô Quy, thì dù có gặp người khác nàng cũng không thể xem vào mắt.

Nàng nhớ rõ Lộ Vô Quy, vướng bận Lộ Vô Quy, vận mệnh của nàng và Lộ Vô Quy có một sợi dây liên kết ràng buộc lại, chỉ cần Lộ Vô Quy còn có một phần hồn chưa tán thì vẫn sẽ có thể cảm nhận được sự ràng buộc này, em ấy cũng nhờ đó mà có thể tìm được đường trở về.
Có lẽ, hồn của Lộ Vô Quy bay quá xa, nên lạc đường rồi chăng?
Nếu nàng quên mất Lộ Vô Quy, nàng từ bỏ em ấy, lỡ như Lộ Vô Quy muốn trở về nhưng bởi vì nàng đã buông bỏ mà bị đứt mất sợi dây liên kết kia, em ấy sẽ cô đơn lạc lõng phiêu bạt bên ngoài thì làm sao bây giờ, nàng sẽ rất đau lòng a.

Lỡ như Lộ Vô Quy trở về, phát hiện ra mọi người đã quên mất em ấy, thì em ấy phải làm thế nào đây?
Qua năm mới không lâu, Du Thanh Vi phát hiện Tiểu Long có điểm khác lạ.

Từ tinh thần, diện mạo cho đến cách ăn mặc đều không giống lúc trước.

Anh ấy ăn mặc chỉn chu gọn gàng hơn, rõ ràng không phải do bố già của anh thu xếp cho.
Tả Tiểu Thứ không ít lần kêu gào: “Anh Long, chừng nào anh mới đem bạn gái về ra mắt cả nhà đây?”
Tiểu Long cười hắc hắc mấy tiếng, chỉ lo vui vẻ một mình không thèm đáp lời.

Tả Tiểu Thứ cũng thực tò mò! Cô chỉ cần nhìn ngoại hình thay đổi của Tiểu Long liền biết người anh ấy đang quen là một người cẩn thận.

Cô nghĩ Tiểu Long đã ba mươi mấy tuổi mới tìm được một người bạn gái, có bao nhiêu không dễ dàng nha.

Cô trộm đi theo Tiểu Long nghe lén điện thoại của anh, đi đương bóng đèn mấy lần mới gặp được bạn gái anh ấy, sau khi gặp xong liền trở về mắng chửi Tiểu Long không biết xấu hổ như thế nào cho Du Thanh Vi nghe.

Tiểu Long nói với bạn gái rằng anh ấy đi làm bảo vệ ở quán bar, thỉnh thoảng còn đi làm vệ sĩ cho người khác! Sau đó còn giao hết thẻ ngân hàng cho con gái nhà người ta, đào hố cho người ta khăng khăng một mực thu xếp này nọ cho anh, cô gái còn nói muốn mua một căn chung cư dành cho người thu nhập thấp để sống cùng anh.
Tả Tiểu Thứ cảm thấy Tiểu Long làm như vậy rất không phúc hậu, cô lật bài của anh: “Sao anh không nói với người ta rằng anh đã có nhà chứ!”
Tiểu Long vẻ mặt vô tội đáp: “Có nói mà! Tôi nói với em ấy là tôi có nhà, nhưng đã cho người khác thuê rồi nên không tiện dẫn em ấy về cho biết.”
Bạn gái nghe anh nói như vậy còn nhẹ nhàng quăng lại cho anh một câu: “Có nhà thì lấy giấy chứng nhận bất động sản đưa cho em xem thử coi.”
Tiểu Long cũng thực nghẹn khuất: “Giấy chứng nhận bất động sản ném đi đâu mất rồi không biết!” Anh thật sự có nhà mà, là do sư công mua cho! Anh còn nhớ rõ mình có đi ký tên, những việc còn lại đều do luật sư giải quyết.
Du Thanh Vi nghe xong, yên lặng đáp lại một câu: “Giấy chứng nhận bất động sản của bọn họ đều do tôi giữ nha.” Lúc trước giấy tờ đều do Đường Viễn cất giữ, sau khi Đường Viễn mất thì mấy người Tiết Nguyên Kiền thường xuyên vứt đồ bừa bãi, bọn họ sợ lạc mất nên đều giao cho nàng giữ hộ.
Nàng đợi Tiểu Long về nhà rồi nói chuyện với anh.

Nếu là muốn cùng người ta kết hôn thì phải nói thật cho người ta biết, rồi để người lớn hai bên gặp mặt nhau, thu xếp chuyện kết hôn này nọ.
Qua mấy ngày, Tiểu Long cùng với Tả Nhàn và Long sư thúc đi qua chào hỏi nhà gái, sau đó anh
mời bạn gái về nhà chơi.
Bạn gái của Tiểu Long họ Nhan, hai mươi tám tuổi.

Bởi vì nhỏ tuổi nhất nên mọi người đều gọi cô là Tiểu Nhan.
Bởi vì lúc Tiểu Long và Tiểu Nhan tìm hiểu nhau, Tiểu Long nói mình là bảo vệ quán bar kiêm vệ sĩ, không có nói lời thật lòng cho nên Tiểu Nhan cảm thấy Tiểu Long giấu giếm không tin tưởng cô, hai người nháo một trận chia tay.
Đến giữa năm, hai người một lần nữa hòa hợp.

Tiểu Long đến nhà thăm hỏi ba mẹ của Tiểu Nhan, đưa Tả Nhàn và Long sư thúc đến chào hỏi một lần nữa, định ngày kết hôn.

Sau đó anh bận rộn tất bật lo chuyện cưới hỏi.

Nhà để ở sau khi kết hôn chính là nhà của Long sư thúc.
Đến lễ quốc khánh, Tiểu Long và Tiểu Nhan thành hôn.

Đây được xem như là hỉ sự sau nhiều năm của Du gia.
Hiện giờ địa vị của Du gia rất cao, Tiểu Long cũng có chút tiếng tăm bên ngoài, hôn lễ được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Du Thanh Vi thực cao hứng thay cho Tiểu Long.

Người có tình rốt cuộc cũng về bên nhau, thật tốt.
Nhưng nàng cũng có chút mất mát và thương cảm.

Nếu lúc trước nàng không chần chờ ngại ngùng, dứt khoát gật đầu thì nàng đã có thể mặc vào váy cưới, cùng tiểu muộn ngốc tổ chức một hồi hôn lễ.

Nàng cho rằng mình và tiểu muộn ngốc còn có một đời, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, có rất nhiều thời gian ở bên nhau, chuyện kết hôn có thể từ từ chậm rãi không cần nóng vội.

Ai có thể nghĩ đến, một phút chần chờ liền trở thành tiếc nuối vĩnh viễn khó có thể bù đắp.

Tiểu muộn ngốc vì kiếm tiền cưới nàng, đem Quỷ Đế sắc lệnh bán đi, rước lấy đại họa sát thân, cuối cùng số tiền kiếm được kia vẫn luôn để ở trong thẻ, một xu cũng không dùng tới.
Buổi tối hôm đó, Du Thanh Vi tránh ở trong phòng, cuộn tròn ở góc giường khóc đến vô pháp kiềm chế.
Sau đó, nàng khóc mệt mỏi liền ngủ đi.

Nàng mơ thấy Lộ Vô Quy.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi Lộ Vô Quy rời đi nàng nằm mơ, cũng là lần đầu tiên mơ thấy em ấy.

Ở trong mơ, Lộ Vô Quy nói với nàng: “Du Thanh Vi, đừng khóc, chị ở đâu, em ở đó.” Nàng nghe thấy giọng nói của Lộ Vô Quy, mọi cảm xúc dồn nén đều vỡ òa không thể khống chế, đến khi khóc tỉnh nàng mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Một khắc kia, nàng bi thương muốn chết, tim đau như bị cắt xẻ, lại vô cùng bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau, nàng vẫn đánh lên tinh thần, giống như không hề có việc gì tiếp tục đi làm.

Người còn sống thì phải tiếp tục tồn tại.
Chiếc nhẫn cầu hôn Lộ Vô Quy đưa cho nàng, nàng đã đeo trên cổ suốt sáu năm, dây đỏ cũng sắp mòn.
Nàng không thể đáp ứng lời cầu hôn của Lộ Vô Quy, không thể cùng Lộ Vô Quy bước vào con đường hôn nhân, lưu lại chỉ là thật sâu tiếc nuối.

Chiếc nhẫn này này vẫn luôn đeo trên cổ, nàng chưa bao giờ gỡ xuống, cùng không dám nhìn ngắm nó.
Hiện giờ dây đỏ bị mài mòn, nàng sợ nó đứt sẽ làm rơi mất nhẫn nên tháo dây ra, chuẩn bị thay bằng một sợi dây đỏ khác.
Ngọc dưỡng người, người dưỡng ngọc.

Chiếc nhẫn này nàng đang mang theo bên người rất nhiều năm, tựa hồ dưỡng rất khá.

Nàng gỡ dây đỏ ra khỏi chiếc nhẫn, cầm nó lên ngắm nghía, ngọc phỉ thủy xanh biếc sáng trong, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nó.

Nàng đã nghe Trang Hiểu Sanh kể lại ngày hôm đó cùng Lộ Vô Quy đi mua chiếc nhẫn này, hiện giờ nhớ lại những lời đó, lại nhìn chiếc nhẫn, trong lòng cảm khái không thôi.
Một mạt ánh sáng xẹt qua bên trong chiếc nhẫn ngọc, ánh sáng mông lung nhàn nhạt hiện lên, lập lòe quang mang.
Du Thanh Vi cho rằng bản thân bị hoa mắt, nàng xoa xoa mắt, đặt chiếc nhẫn xuống bàn dự định đi tìm dây đỏ để kết dây đeo mới.

Lúc nàng vừa đặt nhẫn xuống liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhãn lực hiện tại của nàng cực kỳ tốt, nhiều năm qua chưa từng hoa mắt.

Nàng cầm chiếc nhẫn đưa về phía ánh đèn tập trung tinh thần xem xét, chỉ thấy bên tầng xác ngoài của nhẫn ngọc có một đoàn ánh sáng nhàn nhạt, đoàn ánh sáng này giống như là từ bên trong ngọc lộ ra tới.

Phỉ thúy xanh lại có màu trắng sao?
Du Thanh Vi khiếp sợ nhìn chiếc nhẫn phỉ thúy.

Nàng nhớ Lộ vô Quy đã từng nói chiếc nhẫn này linh tính thực đủ, có thể dưỡng hồn.

Nàng cũng nhớ ra lúc Đại Bạch hóa rồng rời đi có một cơn gió lạnh thổi quét qua khiến lông tơ cả người nàng đều dựng đứng, cũng chính vào lúc đó nàng biết Lộ Vô Quy đã xảy ra chuyện.
Nàng nhìn đoàn ánh sáng nhàn nhạt bên trong nhẫn ngọc, rất muốn hỏi: “Tiểu muộn ngốc, em ở bên trong nhẫn đúng không?”
Nhưng nàng không dám hỏi.

Nàng chỉ biết rằng nhẫn ngọc phỉ thúy xanh sẽ không phát ra loại ánh sáng như thế này.

Loại ánh sáng như thế chỉ có ở trên người Đại Bạch, Lộ Vô Quy và vảy trắng trên lưng nàng mà thôi.
Nàng kết một sợi dây đỏ mới, thật cẩn thận đeo lại lên cổ.
Nàng cố tình kết sợi dây đỏ dài hơn, như vậy thì khi nào nhớ Lộ Vô Quy, nàng có thể cầm lấy nhẫn nhìn xem.
Lộ Vô Quy từng nói với nàng, em ấy là bất tử bất diệt.

Lộ Vô Quy cũng từng nói với nàng: Du Thanh Vi, chị ở đâu, em ở đó.
Nàng tin tưởng lời nói của Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy chưa bao giờ lừa nàng.
Chính Văn Hoàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.