Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 183
Ba người quỷ đạo bắt đầu ở lại Du gia, bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều ở nhà, chỉ là đem Du gia làm nơi dừng chân, cả ngày bôn ba bên ngoài.
Du Thanh Vi mơ hồ nghe Đường Viễn đề cập qua mấy câu, nói rằng ba người quỷ đạo đang đi tìm hiểu về Quỷ Quốc.
Chuyện Quỷ Quốc nữ vương gây náo loạn khiến cho khắp nơi đề cao cảnh giác, trong lúc nhất thời người trong nghề từ những nơi khác tập trung về thành phố này rất nhiều, thường xuyên nhìn thấy những người lạ mặt trèo tường đi vào trong sân căn biệt thự kế bên, cũng có người gửi bái thiếp đến bái phỏng Du gia.
Người tới rất nhiều, nhưng cư xử với Du gia vô cùng khách khí.
Bất quá, đều là do Tả Tiểu Thứ tiếp đãi bọn họ.
Trạng thái tinh thần của Du Thanh Vi không tốt lắm, cả ngày héo úa, thường xuyên thất thần, một mình ngồi lặng yên, vừa ngồi xuống chính là ngồi cả ngày.
Rất nhiều thời điểm có người đến nói chuyện với nàng, nhưng nàng giống như không nghe thấy, cũng không phản ứng lại.
Tả Nhàn rất lo lắng cho Du Thanh Vi, mang Du Thanh Vi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Du Thanh Vi cũng nghe lời mẹ, cũng làm theo trị liệu của bác sĩ tâm lý để cho mẹ nàng an tâm.
Nàng không hề cảm thấy bản thân mình có vấn đề hay tật xấu gì, chỉ là thường thường sẽ nhớ tới Lộ Vô Quy, sẽ nghĩ đến những lúc ở bên nhau trước kia.
Lúc ấy ở bên nhau nàng không cảm thấy có cái gì, thực bình đạm tự nhiên giống như ăn cơm uống nước, không hề có gì đặc biệt, hiện giờ hồi tưởng lại, cảm thấy khi đó chẳng sợ Lộ Vô Quy chỉ là nhìn nàng kêu “Du Thanh Vi” thôi cũng đã vô cùng ý vị rồi.
Nàng biết Tả Nhàn lo lắng cho nàng, sợ nàng nghĩ quẩn, nhưng nàng không phải là loại người mà người yêu đã chết liền muốn đi chết cùng.
Nàng không buông bỏ được mẹ nàng, không buông bỏ được Lộ Vô Quy, cũng không buông bỏ được bạn bè người thân.
Nàng không nghĩ đến việc tìm cái chết, bởi vì lỡ như một ngày nào đó Lộ Vô Quy trở lại tìm không thấy nàng thì em ấy sẽ làm sao bây giờ.
Lộ Vô Quy nhất định sẽ muốn nàng sống thật tốt, hảo hảo tồn tại.
Nàng phải sống thật tốt, thật tốt.
Trước kia nàng lười, thường xuyên không chịu luyện công, là Lộ Vô Quy âm thầm giúp đỡ nàng.
Hiện giờ nàng vô cùng siêng năng, mỗi ngày trời còn chưa sáng hẳn đã rời giường luyện công, trước khi ngủ cũng đả tọa hành khí một chu thiên.
Thư phòng, thư phòng nhỏ và phòng ngủ của nàng vẫn bày trí như cũ không thay đổi, đồ vật của Lộ Vô Quy vẫn duy trì nguyên dạng.
Không phải nàng luyến tiếc cất đi, hay muốn ôm đồ vật tưởng nhớ quá khứ sống trong tình yêu đau khổ gì đó, chỉ là cảm thấy đồ vật bài trí như vậy đã thành thói quen, không có gì cản trở nên vẫn tiếp tục đặt ở đó.
Lộ Vô Quy tiêu hao quần áo rất nhiều, một bộ pháp y thường thường chưa mặc bao lâu đã hỏng mất vì các loại nguyên nhân đột phát này nọ.
Du Thanh Vi vẫn như cũ cứ mỗi quý sẽ làm thêm hai bộ pháp y cho Lộ Vô Quy, làm như vậy để lưu lại một chút niệm tưởng cho bản thân mình, một phần là muốn để dành quần áo cho Lộ Vô Quy.
Lỡ như ngày nào đó Lộ Vô Quy trở lại, mấy bộ quần áo này có thể dùng được ngay, không cần sốt ruột hoảng hốt đi tìm Phạm đại sư chế tạo pháp y.
Mấy người Long sư thúc vết thương dần khỏi hẳn, từng người lại bắt đầu bận rộn lên.
Du Thanh Vi ở nhà nhàn nhã một năm thì bị mẹ nàng lôi đến công ty đi làm, bà nói muốn cho nàng trải qua cuộc sống lao động của một người bình thường, nói nàng cứ ở nhà suốt như vậy thế nào cũng nổi mốc thôi.
Du Thanh Vi rất sợ đi công ty.
Lộ Vô Quy không còn, nàng không biết giao đãi như thế nào với Trang Hiểu Sanh, cũng không biết giải thích như thế nào nếu hai vợ chồng Trang Phú Khánh hỏi nàng rằng tại sao nàng mỗi ngày đến công ty đi làm mà Lộ Vô Quy lại không theo tới.
Du Thanh Vi cảm thấy nếu nàng cứ trốn ở nhà không ra cửa thì mẹ nàng phỏng chừng lại nghi ngờ nàng có bệnh, lại mang nàng đi gặp bác sĩ tâm lý này nọ nữa.
Nàng trang điểm một chút, đánh lên tinh thần, tráng lá gan đến công ty làm việc.
Nàng đến công ty nhưng không nhìn thấy hai vợ chồng Trang Phú Khánh, lén lút hỏi thăm lễ tân mới biết được hai vợ chồng họ đã xin nghỉ việc từ nửa năm trước, nghe nói rằng hai người mở một cửa hàng tiện lợi ở khu chung cư đang sống.
Nàng vừa định hỏi Trang Hiểu Sanh có ở công ty không thì nghe thấy tiếng bước chân của Trang Hiểu Sanh vang lên ở sau lưng.
Nàng nháy mắt căng thẳng toàn thân, không dám quay đầu lại đi thẳng đến văn phòng của mình.
Nàng đẩy cửa văn phòng ra, phát hiện bài trí bên trong đã hoàn toàn thay đổi, nhưng không phải giống như kiểu đã lâu không có người dùng đến.
Giọng nói của Trang Hiểu Sanh vang lên: “Du tổng, mời vào.” Rồi nàng đẩy cửa bước vào trước, đi đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, mở tủ làm việc, quen cửa quen nẻo lấy ra một tệp hồ sơ đưa cho Du Thanh Vi: “Cô trước xem tài liệu về hạng mục này.
Có cái gì không hiểu thì hỏi giám đốc Mã.
Tả tổng nói cô đã lâu không tiếp xúc với nghiệp vụ của công ty nên để cho cô đọc thử trước tài liệu của hạng mục này rồi xem tình huống như thế nào.
Người phụ trách chính của hạng mục này là giám đốc Mã, có chuyện gì cô cứ thảo luận với ông ấy.”
Du Thanh Vi đã hiểu.
Trang Hiểu Sanh đây là thăng chức, chiếm luôn vị trí và văn phòng của nàng.
Nàng đối với Trang Hiểu Sanh không biết nên gọi là bà chị chồng hay là bà chị vợ, không dám phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng nhận lấy hồ sơ, chuẩn bị đi tìm mẹ nàng nhờ bà sắp xếp cho một phòng làm việc khác.
Trang Hiểu Sanh nhìn bóng dáng Du Thanh Vi không nói một lời tiến lên cầm lấy hồ sơ.
Trong cơn hoảng hốt, nàng giống như nhìn thấy Nhị Nha nhà mình.
Nhị Nha nhà nàng cũng thường xuyên như vậy, có gì bất mãn cũng không nói, chỉ yên lặng liếc nhìn một cái rồi quay đầu tiếp tục bận rộn công việc của em ấy.
Chuyện ở Du gia, Tả tổng và Tả Tiểu Thứ cũng không hề giấu nàng.
Nhị Nha nhà nàng đã không còn, Du Thanh Vi chịu không nổi đả kích nên tinh thần có chút vấn đề.
Có một lần nàng đến Du gia, lúc ấy Du Thanh Vi đang dọn dẹp nhà cửa.
Nàng đứng ở kia nhưng Du Thanh Vi dường như không nhìn thấy nàng, chỉ mải mê bận rộn dọn dẹp.
Nàng nhìn thấy thước phép của Lộ Vô Quy đặt trên bàn, mới vừa đi tới cầm lên đã bị Du Thanh Vi lấy lại đặt về chỗ cũ.
Tả Tiểu Thứ nói với nàng, đồ vật trong thư phòng, thư phòng nhỏ và phòng ngủ của Du Thanh Vi đều không thể đụng tới.
Mấy thứ này được đặt ở đâu Du Thanh Vi luôn nhớ rõ, nếu động tới Du Thanh Vi nhất định sẽ lấy lại đặt vào vị trí cũ, hơn nữa sẽ đi kiểm tra tất cả đồ vật lại một vòng, trong quá trình này, em ấy sẽ không phản ứng với bất kỳ ai, bất kì âm thanh gì bên ngoài.
Buổi tối mỗi ngày lúc 8 giờ, Du Thanh Vi nhất định phải đi đến thư phòng nhỏ, ngồi ở chỗ Lộ Vô Quy thường ngồi để đả tọa, đến đúng 10 giờ rưỡi thì lên giường đi ngủ, 11 giờ sẽ mộng du rời khỏi giường, cầm lấy chuông chiêu hồn đi ra ngoài sân gọi hồn cho Lộ Vô Quy.
Vô luận là trời nổi dông gió hay trời mưa sấm chớp, Du Thanh Vi vẫn sẽ cầm chuông chiêu hồn đi quanh sân, gọi từng tiếng một: “Lộ Vô Quy, hồn mau quay về.” Nàng vẫn sẽ luôn gọi đến qua giờ Tý mới trở về phòng bò lên giường ngủ tiếp.
Ngày hôm sau hỏi nàng, cái gì nàng cũng không nhớ.
Trang Hiểu Sanh bận rộn đem công việc xử lý xong xuôi, đi đến bộ phận triển khai hạng mục, nhìn thấy mọi người đang mở họp, Du Thanh Vi ngồi ở bên cạnh giám đốc hạng mục, thuần thục xoay xoay cây bút trong tay, hai mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giám đốc hạng mục gọi nàng mấy tiếng nhưng nàng cũng không phản ứng lại.
Trang Hiểu Sanh gọi to: “Du tổng….”
Thân mình Du Thanh Vi căng thẳng, bút trong tay rơi cái “bộp” xuống đất.
Nàng nhìn Trang Hiểu Sanh một cái, chạy nhanh nhặt cây bút lên, chột dạ ho khan mấy tiếng, lúc này mới phát hiện ra nãy giờ bản thân thất thần, nàng nói: “Ngại quá!” rồi đánh một cái thủ thế xin lỗi mọi người.
Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một lúc, đi vào trong góc phòng họp ngồi dự thính.
Cả người Du Thanh Vi banh đến thẳng tắp, vội vàng giả vờ chuyên tâm vào cuộc họp.
Nàng nghĩ thầm: “Trang Hiểu Sanh tính đợi mình họp xong rồi tính sổ hay gì vậy trời?”
Bởi vì sự có mặt của Trang Hiểu Sanh nên Du Thanh Vi tâm tình có chút hoảng hốt, hơn nữa trước đây nàng chưa từng tiếp xúc qua hạng mục này cho nên dù có nghe kỹ càng nhưng nàng vẫn không hiểu cuộc họp hôm nay nói cái gì.
Nàng thấy giám đốc Mã nhìn nàng rất nhiều lần, nếu không phải mẹ nàng là bà chủ lớn và duy nhất của công ty, không chừng ông ấy sẽ ngay lập tức đuổi việc nàng rồi.
Quả nhiên, sau khi tan họp thì đã đến giờ nghỉ trưa.
Trang Hiểu Sanh hẹn nàng đi dùng cơm.
Du Thanh Vi vô pháp cự tuyệt trận Hồng Môn Yến này, nàng tính toán kéo theo Tả Tiểu Thứ để tăng thêm can đảm, kết quả Tả Tiểu Thứ đi chạy ngoại vụ mất tiêu.
Du Thanh Vi đành phải gồng mình đi với Trang Hiểu Sanh.
Ngoài dự kiến của Du Thanh Vi, Trang Hiểu Sanh không hề nhắc gì đến chuyện của Lộ Vô Quy, nàng ấy chỉ nói chuyện công việc với Du Thanh Vi mà thôi.
Trang Hiểu Sanh nói: “Du tổng, cô đã lâu không về lại công ty, năm trước công ty có nhận mấy dự án mới, phỏng chừng trong lúc nhất thời cô sẽ không thích ứng được.” Sau khi cổ vũ Du Thanh Vi vài câu, nàng ấy nói với Du Thanh Vi rằng hạng mục này thời gian khá ngắn, hy vọng nàng để tâm nhiều một chút, khả năng sẽ phải tăng ca làm thêm giờ này nọ.
Du Thanh Vi có loại cảm giác giống như bị Trang Hiểu Sanh đào hố.
Thường thường cấp trên khi muốn áp bức nhân viên tăng ca sẽ xuất ra những chiêu trò như thế này.
Thôi, trước mắt Trang Hiểu Sanh là cấp trên của nàng, tăng ca thì tăng ca vậy, ai kêu nàng trước kia không ít lần bóc lột sức lao động bắt Trang Hiểu Sanh tăng ca kia chứ.
Vì thế ngay ngày đầu tiên Du Thanh Vi đi làm, buổi sáng phải mở họp, buổi chiều thì bị giám đốc Mã giao cho một đống việc, buổi tối thì đi theo người của bộ phận phụ trách hạng mục tăng ca.
Trang Hiểu Sanh vốn là người cuồng công tác nên cũng không tan tầm, còn đặt đồ ăn khuya cho mọi người.
Du Thanh Vi đã quen với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi suốt một năm này, đúng 10 giờ rưỡi phải lên giường đi ngủ.
Buổi tối không ngồi đả tọa cũng làm nàng có chút không quen, gồng đến 10 giờ liền mệt rã rời, đến 10 giờ rưỡi thì chịu hết nổi.
Trang Hiểu Sanh ngồi ở ngay bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, nàng buồn ngủ tới nỗi chỉ cần ngã đầu xuống là có thể ngủ ngay, Trang Hiểu Sanh thấy vậy liền túm nàng vào trong toilet kêu nàng dùng nước lạnh rửa mặt, còn rót thêm cho nàng một ly cà phê đậm đặc.
Du Thanh Vi uống xong ly cà phê thì cảm thấy có chút không thích hợp, giống như có một việc gì đó mà nàng chưa làm xong, nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình quên làm chuyện gì, tâm thần có chút không yên ổn.
Nàng ngủ không được, nhưng cũng không có cách nào dồn tâm tư vào công việc, bực bội dạo bước quanh văn phòng.
Đợi đến giờ Tý, nàng liền giống như bị quỷ thượng thân, cả người khó chịu không được tự nhiên, có loại cảm giác như thể lạc mất đi một vật gì đó vô cùng quan trọng cùng với việc gì đó rất trọng yếu mà nàng chưa làm xong, chuyện này làm cho nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trang Hiểu Sanh nói với nàng: “Du tổng, đã khuya rồi, tôi đưa cô về trước, mai rồi tiếp tục công việc.”
Du Thanh Vi “ừm” một tiếng, gật gật đầu.
Nàng tự thấy bản thân hôm nay không thể nào tập trung làm việc được.
Nàng theo Trang Hiểu Sanh ra khỏi công ty, đợi đến khi ngồi lên xe của Trang Hiểu Sanh liền nhắm mắt lại dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ quên mất.
Trang Hiểu Sanh lái xe đưa Du Thanh Vi về nhà.
Nàng lái xe một đoạn mới phát hiện Du Thanh Vi đã ngủ rồi.
Nàng nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng 11 giờ rưỡi.
Nàng cẩn thận nhìn Du Thanh Vi, trong đầu đang suy nghĩ không biết tối nay Du Thanh Vi có bị mộng du hay không thì thấy Du Thanh Vi đột nhiên tỉnh dậy, cởi bỏ dây an toàn rồi mở cửa xe ra.
Trang Hiểu Sanh sợ hãi kêu to: “Du tổng!” Nàng vội vàng đạp thắng xe nhưng cũng không dám thắng gấp, chỉ đạp thắng từ từ.
Xe còn chưa dừng hẳn Du Thanh Vi đã nhảy xuống, hai tay kết những thủ ấn phức tạp mà nàng nhìn không hiểu, sau đó nhấn lên người một cái, cả người Du Thanh Vi giống như bộc phát ra một cơn gió, quần áo hô hô lay động, tiếp đó Du Thanh Vi liền dùng tốc độ cực nhanh chạy như điên.
Tốc độ này có đến liều mạng với xe hơi đang chạy trên đường cao tốc.
Trang Hiểu Sanh kinh hãi, trơ mắt nhìn Du Thanh Vi chạy không thấy bóng dáng.
Nàng đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Tả Tiểu Thứ, đồng thời lái xe chạy về hướng Du gia.
Tả Tiểu Thứ bắt máy rất nhanh, sau đó vô cùng bình tĩnh nói với nàng: “Không có việc gì, phỏng chừng Du lừa đảo quên đem theo chuông chiêu hồn, nên phải vội vàng chạy về nhà lấy chuông ấy mà.”
Trang Hiểu Sanh lái xe đuổi tới Du gia, cách cổng lớn vẫn nghe thấy tiếng chuông chiêu hồn vang lên leng keng cùng với tiếng gọi của Du Thanh Vi: “Lộ Vô Quy, hồn mau quay về.”
Nàng đỗ xe trước cổng lớn, cách tường rào lắng nghe tiếng gọi của Du Thanh Vi, trong lòng từng trận chua xót.
Nàng không biết Nhị Nha nhà nàng ở trên trời có linh thiêng hay không, có thể hay không nghe thấy Du Thanh Vi vẫn luôn gọi em ấy..