Đọc truyện Quỷ Hoàng Phi – Chương 89: Bị nhốt
Trăng sáng nhô lên cao, tiếng quạ kêu réo rắt, bóng cây loang lổ lần
lượt thay đổi trong núi rừng , gió đêm xuyên qua tầng cây cối xào xạc
kêu , lá cây khô vàng cuộn lại, gió lạnh lướt qua, bay lả tả rơi xuống
đầy đất !
Lâm Lang đứng trên ngọn núi Cảnh Sơn, ánh trăng leo lắt chiếu vào gò má trắng nõn nhẵn nhụi như ngọc của nàng, trên búi tóc đen không có lấy
một trang sức, một thân y phục hoa lệ đẹp đẽ bên ngoài khóac áo choàng
màu đỏ thêu mẫu đơn kim tuyến, mặc dù chỉ là trang phục tầm thường,
nhưng ở nhân gian lại được xem là trân quý, tầng tầng lớp lớp đóa hoa
chiếu vào vạt áo, gió vừa thổi, đóa hoa đong đưa giống như đang uyển
chuyển nhảy múa, vừa nhìn, mơ hồ lộ ra một loại hàm súc khiêm tốn xen
lẫn mỹ lệ tao nhã .
Trước khi đi, áo choàng áo lông chồn tuyết trắng nàng đã để lại cho Thái Tố công chúa, Thái Tố công chúa nhận lấy cũng không hề nói gì, sóng mắt lưu chuyển xen lẫn ý cười chua xót !
Một trận gió thổi qua, nàng vô ý thức túm chặt áo choàng trên người,
ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo sáng ngời lộ ra nụ cười nhàn nhạt
——
Cảnh Sơn là ngọn núi cao nhất trong hoàng cung, cũng là một tòa núi tự
nhiên hình thành dãy núi, nơi xa xa nhìn lại , địa thế dãy núi nhẹ nhàng uốn lượn giống như một con Giao Long uy vũ giương cánh bay cao. Không
biết triều đại nào, ban đầu xây dựng hoàng cung Thuật Sĩ phong thủy đã
từng nói dãy núi này là đại biểu cho long khí hoàng triều, nếu tu kiến
vào trong hoàng cung có thể ngăn cản long khí thoát ra ngoài, có thể bảo vệ huyết mạch truyền thừa thiên hạ giang sơn, lưu truyền không ngừng !
Thế nhưng từ lúc đầu đến hiện tại, đã hơn mấy ngàn năm trôi qua, hoàng
triều thay đổi, từ ban đầu mười hai đời Hiên – Viên – Cơ – Chu – Đường – Thạch . . . . vân vân. . . . . . . . . Cho tới bây giờ xếp hạng trăm
tên có hơn Triệu thị, ngọn núi này sông chủ nhân đã không biết đổi bao
nhiêu nhà.
Điều gì là vĩnh cửu, điều gì mới có thể là mãi mãi đây ? Thần Tiên không thể, Yêu Tinh không thể, các đại ma đầu cũng không thể, người phàm càng không thể, có đôi khi, những tinh linh được xưng có đại trí tuệ này
chẳng bằng được những vật vĩnh hằng !
Dù sao, triều đại thay đổi, sóng triều nhấp nhô duy nhất không thay đổi chính là tòa sơn mạch nguy nga tráng lệ trước mặt này.
Nàng vuốt ve viên hạt châu tỏa ánh sáng lung linh trên cổ , trong lòng dâng lên một cỗ bi thương nhàn nhạt .
Hạt châu này từ lúc Thanh Hoa phu nhân Ngạc Lục Hoa còn là một gốc cây
mai đã tồn tại rồi, khi đó, mình còn là một cơn gió, một giọt lệ một hạt sương , không có linh thức, tới bây giờ, nàng đã luân hồi ba thế, cộng
thêm trôi lạc ở nhân gian bảy đời, giờ đã là mười kiếp, hạt châu này vẫn như cũ tỏa hào quang chói lọi, trong lúc vô tri vô thức so với cái gì
trên đời tồn tại còn lâu dài hơn !
Ai ngờ, theo thời gian trôi qua cùng năm tháng chuyển đổi, thế gian này, có bao nhiêu người xưng là yêu đến chết cũng không đổi nhưng đến cuối
cùng vẫn tan thành mây khói đó sao ?
Đã bao nhiêu ngày chưa được thấy qua trăng sáng nhô cao vào ban đêm rồi ? Dưới ánh trăng nhân gian đắm chìm trong an tường bình yên, không có ai
phát hiện sâu bên dưới ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt cùng tình ái yêu hận
giao triền .
Tất cả khổ nạn bởi vì một chữ tình mà thay đổi , Phật gia vô dục vô cầu lúc này trái lại thật đáng quý !
Lâm Lang ở trong lòng khẽ thở dài một hơi , trong lòng phảng phất như rẽ mây nhìn thấy mặt trời chiếu vào một tia sáng , trong chớp nhoáng ,
nàng dường như đã thông suốt rất nhiều chuyện, trải qua mấy ngàn năm vẫn u mê chưa hiểu, bây giờ một cái chớp mắt , lại là. . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong mắt nàng có chút ẩm ướt nước mắt liền rơi xuống, nàng biết đó là
linh hồn của mình đang khóc, nàng ngửa đầu, trên mặt tràn ra một nụ cười thật tươi, nghĩ hết sức đem nước mắt bức trở lại !
Bất chợt, trong gió truyền đến một hồi tiếng ngọc bội lay động , Lâm
Lang thu hồi tâm thần, nhìn về phía Thái Tố công chúa đứng phía sau ,
trong tươi cười nửa sáng nửa tối của nàng đan vào ánh mắt khiến Thái Tố
công chúa chột dạ chuyển mắt.
“Ngươi đi nhanh đi!” Thái Tố công chúa cúi đầu, âm thanh lạnh nhạt dồn
dập, cuối cùng, vẫn bị con ngươi trong suốt của Lâm Lang nhìn cả người
không được tự nhiên, không nhịn được nói, “Nơi này là lối ra gần nhất,
ta đã dẫn ngươi tới đây, còn lại là chuyện của ngươi !”
Lâm Lang cười như không cười nhìn nàng: “Vậy. . . . . . . . . . . . . . Sau này còn gặp lại !”
Lâm Lang nói xong, vạt áo xẹt qua độ cong duyên dáng, xoay người đi xuống chân núi.
Thái Tố công chúa đột nhiên sững sờ, chuyện này. . . . . . Nàng cứ như vậy đi sao ?
Nhìn cước bộ Lâm Lang nhẹ nhàng rời đi, nàng không nhịn được đuổi theo
hai bước hô: “Nguyệt Châu đâu ?” Lâm Lang chính miệng đồng ý đem Nguyệt
Châu giao cho nàng.
Lâm Lang ngoái đầu nhìn lại, che ngực cười rực rỡ, trong cặp mắt đều là
vẻ vô tội: “Ta có nói sau khi ra ngoài sẽ đưa Nguyệt Châu cho ngươi,
nhưng không có nói sẽ đưa lúc này !” Nàng quét mắt nhìn nơi cung điện xa xa mịt mờ, cau mày nói, “Ta còn chưa thoát ra ngoài ! Cũng không biết
tòa cung điện lớn đến đâu , thủ vệ canh gác sâm nghiêm, ta đi ra ngoài
bao nhiêu ngày. . . . . . . . . . . . . . . . . Năm ngày ? Mười ngày ?”
Thái Tố công chúa đưa nàng tới đây nhưng lối ra vẫn còn trong phạm vi
nội điện, nàng mặc dù nói nhớ lại ký ức trước kia, nhưng bản thân pháp
lực vẫn bị phù triện áp chế, cùng người phàm không khác. Hoàng cung từ
trước đến nay thủ vệ sâm nghiêm vô cùng , muốn đi bộ thoát ra ngoài,
thật sự có chút khó khăn !
“Ngươi. . . . . . . . . . . . . . .” Thái Tố công chúa bỗng nhiên trợn
to hai mắt, muốn phản bác, lại phát hiện Lâm Lang đích xác là nói sau
khi ra ngoài đưa cho nàng, nhưng lại không nói ra đi nơi nào !
Vốn cho là mình vòng vo chơi chữ đem Lâm Lang mang đến nội cung, để cho
pháp lực của nàng không thể thi triển, sau đó nàng vẫn như cũ rơi vào
trong tay Triệu Tễ, sau đó nàng lại dùng chút thủ đoạn khiến Lâm Lang
chết ở trên tay Triệu Tễ, sẽ giải quyết xong hết thảy mọi chuyện , nhưng không nghĩ rằng kéo chính mình vào tròng !
Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Lâm Lang, nàng cảm thấy ngực dâng lên một cỗ lửa giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi lại dám gạt ta? Ngươi
tin hay không, ta hiện tại chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể bóp chết
ngươi ?”
“Sớm biết ngươi dẫn ta tới đây, ta sẽ không ra ngoài ! Thương thế của ta còn chưa khỏe, nếu không ra ngoài, còn có thể dưỡng thương miễn phí,
vừa ra đây , trì hoãn thời gian càng lâu , ai biết thương thế của ta có
thể trở nặng hay không ?” Nàng cười nhìn Thái Tố công chúa, đưa ra hai
đầu ngón tay, “Ngươi muốn bóp chết ta cần phải dùng hai đầu ngón tay,
một đầu ngón tay thì bóp không chết , lại nói, ngươi dám không ?”
Thái Tố công chúa nhìn đáy mắt Lâm Lang uy hiếp cùng khinh bỉ không che
giấu chút nào, chợt có một cảm giác bị nhìn thấu tâm tư hơi xấu hổ nói : “Ta. . . . . . . . . . . . . . Hừ ! Ta tất nhiên không dám giết ngươi,
nhưng ngươi có còn mạng đi ra tòa cung điện này sao ?”
Thái Tố công chúa bị lửa giận ngập trời xoay người, âm thanh bỗng nhiên
lộ ra một cỗ hung ác, làm cho người ta nghe kinh hãi: “Chờ khi ngươi
chết ta lại tới thu Nguyệt Châu cũng không muộn !” Nói xong, nàng không
ngừng lại, một đạo bạch quang thoáng qua, Thái Tố công chúa biến mất
dưới bầu trời đêm !
Lâm Lang xoay người lại, lắc đầu một cái, không nhịn được thở dài một
hơi, nhìn nhìn cánh rừng đen tối đen ở phía xa, nâng bước rời đi —— hi
vọng Thái Tố công chúa không đến mức độc ác sai người tới bắt nàng!
Cảnh Sơn đầy rẫy cây mộc sum xuê, lúc này mặc dù vào mùa lá rụng, nhưng
nhánh cây vẫn như cũ dày đặc, một khi vào trong rừng tầm mắt sẽ bị cản
trở, căn bản không nhìn thấy quang cảnh xa xa đằng trước .
Lâm Lang theo phương hướng ngôi sao suy đoán từ từ đi xuống chân núi, đi ước chừng một ly trà thời gian, ngực bắt đầu truyền đến đau đớn như bị kim đâm, nàng che ngực tận lực bình ổn cước bộ, để tránh chấn động vết
thương, dù sao thương thế ở ngực chưa lành, lại đi một đoạn đường dài,
ngực đã bắt đầu khó chịu rồi !
Nàng dựa trên cây thở hổn hển hai cái, phía dưới lớp áo choàng rộng rãi
vầng sáng nhu hòa màu xanh chớp động, Thanh Tiêu bảo kiếm lo lắng chấn
động hai cái, trong lòng nàng căng thẳng, trấn an sờ sờ Thanh Tiêu bảo kiếm, sau đó mượn nhánh cây che thân mình, quan sát xung quanh !
Bốn phía vẫn như cũ một mảnh tăm tối, không khí lại căng thẳng lên, nàng nghe được từ trên núi cùng dưới chân núi đồng thời truyền đến tiếng
bước chân rất nhỏ. Người tới từ chân núi bước chân hỗn loạn, vang lên
tiếng xột xoạt vội vàng , nghe không ra bao nhiêu người, nhưng khẳng
định rất nhiều, nhưng trên núi tới hình như chỉ có tầm hai ba người,
bước nhẹ nhàng, nhưng đi lại cực nhanh !
Lâm Lang trong lòng suy đoán chân núi tất nhiên là người Triệu Tễ, trên núi chắc hẳn là người của U Minh !
Thái Tố công chúa quả nhiên không yên lòng , muốn đem mình giao cho Triệu Tễ !
Nàng giơ tay lên sờ sờ diện mạo mình đã khôi phục khuôn mặt Diệp Lâm Lang, bĩu môi.
Hiện tại hai nhóm người trên dưới vây công, mình tiến lùi đều khó, khẳng định là không trốn thoát được rồi, nhưng rơi vào tay Triệu Tễ với tình
trạng thân thể mình hiện tại còn không phải là mặc hắn định đoạt ?
Triệu Tễ là ai nàng quá hiểu rõ , hơn nữa trong tiềm thức đối với hắn
chán ghét cùng bài xích, vừa nghĩ tới cùng Triệu Tễ dính líu quan hệ, cả người nàng liền nổi da gà !
Về phần U Minh, mặc dù cũng không phải là người tốt gì, nhưng tâm tư hắn đối với mình có thể lợi dụng một chút, hơn nữa so với Triệu Tễ mà nói, U Minh cũng sẽ bận tâm Thái Tố công chúa và thân phận của mình sẽ không
làm loạn, có câu nói người không biết không sợ, lúc gặp mặt Triệu Tễ
không đoán chắc hắn sẽ đối với mình thế nào !
Dĩ nhiên, trọng yếu nhất là Lâm Lang không muốn để Thái Tố công chúa
được như nguyện ! Thái Tố công chúa nếu muốn nàng thoát khỏi U Minh,
chính mình đồng ý rời đi, nàng ta thật sự không nên nổi lên tâm tư
khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Lang quả quyết xoay người hướng trên núi đi lên!
Lâm Lang không nghĩ tới dưới chân núi đã có người đi tới gần nàng rồi,
nàng lúc xoay người vừa đúng giẫm lên một nhánh cây, “Rắc” một tiếng
nhánh cây gảy lìa, âm thanh thanh thúy ở dưới màn đêm nghe cực kỳ rõ
ràng!
Nàng sợ hết hồn, không khỏi dừng bước!
Nhưng vào lúc này, không biết là người nào hô một tiếng: “Bên kia có
người!” Tiếp theo, vô số tiếng bước chân hỗn loạn liền hướng phía nàng
chạy tới !
Lâm Lang vừa nghe, lại không thể đứng tại chỗ ngồi chờ chết , nàng lượm
hơn mười hòn đá nhỏ ở trong tay, nhìn phương hướng chuẩn xác hơi
nghiêng ném xa, do gần cùng xa phối hợp, nghe vào tai giống như tiếng
bước chân bỏ chạy !
“Ở bên kia, ở bên kia. . . . . . . . . . . . . . .”
“Các ngươi canh giữ đường xuống núi, những người khác cùng ta qua đây . . . . . . . . . . . . . . .”
Quả nhiên có âm thanh vội vàng truyền đến, Lâm Lang nhận ra câu sau là giọng nói Lý Nguyên Dịch!
Không lâu lắm, trong rừng cây truyền đến ánh sáng đèn lồng , Lâm Lang
nấp ở trong bụi cây thấy vô số cung nữ thái giám cùng đội ngũ thị vệ
hướng bên cạnh đi ngang qua, trong lòng thấp thỏm mới thả xuống.
Lần này, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ , cho đến khi những
người này đi xa, nàng mới chậm rãi từ trong bụi cây đứng lên, vì muốn
hành động dễ dàng, nàng suy nghĩ đem áo choàng cởi ra, xoay người lên
núi lễ Phật bên kia rời đi!
Đi được hơn nửa canh giờ, nàng dò xét hai đường xuống núi, tất nhiên
cũng bị phong tỏa rồi, mỗi nơi có hai mươi tên coi chừng, tình trạng
nàng hiện giờ, căn bản là không thể vượt qua—— coi như muốn mượn y phục
giả trang cũng là việc khó!
Nàng thầm nghĩ, Lý Nguyên Dịch tất nhiên đem tất cả đường xuống núi
phong tỏa, nhưng chung quanh mười mấy dặm Cảnh Sơn, chưa chắc đã bị vây
toàn bộ, chuyển đổi nhiều hơn hai vòng, chắc chắn sẽ có nơi sơ hở để cho nàng ly khai !
Nàng vừa nghĩ vừa vòng quanh sườn núi thận trọng di chuyển , mới vừa
chuyển qua một trạm kiểm soát xuống núi , liền nghe thấy tiếng nói
chuyện khe khẽ truyền đến ——
“Không tìm được Phượng chủ, ta chỉ có lấy cái chết để tạ tội !”