Quỷ Hoàng Phi

Chương 79: Nạp Lan mời vũ


Đọc truyện Quỷ Hoàng Phi – Chương 79: Nạp Lan mời vũ

Triệu Tễ không để ý đưa tay muốn nắm bả vai nàng, Lâm Lang nhanh chóng
đưa tay hung hăng chụp đuợc tay của hắn: “Dẫn đường đi ! ” Hôm nay là lễ thành thân của Diệp Cẩn Huyên cùng Triệu Tễ , tạm thời nàng không có
nguy hiểm gì !

Triệu Tễ không động đậy, vuốt cằm cau mày suy tư hồi lâu, nói: “Âm thanh này đích xác rất dễ nghe, chỉ là chốc lát nữa không hợp thích cho lắm ! Trước biến đổi một chút sẽ tốt hơn !”

Triệu Tễ nói xong, một tay nắm được cằm của nàng, khiến cho nàng hé
miệng, không biết từ nơi nào cầm một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào
trong miệng nàng !

Viên thuốc kia phảng phất như được truyền sinh mệnh, rơi vào trong miệng nàng nhanh chóng hướng trong cổ họng trượt xuống, Lâm Lang há miệng lần nữa, quả nhiên biến thành âm thanh của Diệp Cẩn Huyên, nhìn ánh mắt dâm tà hài lòng của Triệu Tễ, Lâm Lang hơi cau mày, cũng không lên tiếng
nói chuyện nữa .

Thông đạo u tối dưới lòng đất chật hẹp và dài ngoằn nghèo, cứ cách mười
trượng là đặt một ngọn đèn dầu, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ luân phiên, đem
bóng người kéo dài trên đất, trong lối đi yên ắng tĩnh mịch , chỉ nghe
tiếng hít thở vụn vặt cùng âm thanh ma sát soàn soạt của tiếng bước chân !

Triệu Tễ đi phía trước dẫn đường, Lâm Lang rơi ở phía sau cách xa hắn
một trượng, không nhanh không chậm theo sát. Đi một hồi, lối đi phía
trước tất cả ánh lửa cùng lúc chập chờn hai cái, cuối cùng yên lặng vụt
tắt , thoáng chốc, con đường phía trước tối đen như mực, đưa tay không
thấy được năm ngón.

Triệu Tễ thấy vậy, đáy mắt thoáng qua một tia đắc ý vui mừng, khẽ thả
chậm bước chân cùng Lâm Lang đi song song, tiếp, hắn vươn tay vòng qua
bên hông ôm Lâm Lang tiếp tục đi, âm thanh khàn khàn mị hoặc nói với Lâm Lang : “Có trẫm ở đây, trẫm sẽ bảo vệ nàng , đừng sợ !”

Lâm Lang mặc dù mất đi pháp lực, nhưng phản ứng bản năng của thân thể
vẫn còn, nhất là trải qua mấy ngày nay, nàng đối với Triệu Tễ chán ghét
từ đáy lòng đã sớm khắc sâu tận xương tủy, khi Triệu Tễ đưa tay qua, cơ
hồ là theo phản xạ tự nhiên, nàng hơi né người một cái, liền tránh được
bàn tay của hắn; sau đó bước chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu, một đôi mắt sáng trong suốt yên lặng, ở trong bóng tối vẫn có thể thấy tia sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt đẹp ấy , nàng cứ như vậy an tĩnh nhìn Triệu
Tễ, tròng mắt đen không che giấu chút nào khinh bỉ coi rẻ khiến cho lòng Triệu Tễ xấu hổ đồng thời dâng lên một cỗ tức giận buồn bực không thể
tả .

Triệu Tễ nhìn thiếu nữ trước mặt , một thân y phục sang trọng đẹp đẽ ,
sống lưng thẳng tắp tôn lên những đường cong xinh đẹp mềm mại của thân
thể, hoàn mỹ đến mức mang đến cho người ta cảm giác nàng là một nữ tử
quật cường kiên nghị , trên đầu đeo Bích Hải Minh Châu óng ánh trong

suốt, trong bóng tối phát ra ánh sáng mỏng manh , vô hình trung tạo
thành một ngọn đèn soi sáng lối đi phía trước !

Nữ tử uy nghi lạnh nhạt, tao nhã phong hoa tuyệt đại, toàn thân mơ hồ
hiển lộ khí thế khiếp người , khiến Triệu Tễ không dám hành động thiếu
suy nghĩ !

Sắc mặt Triệu Tễ lúc sáng lúc tối thay đổi luân phiên, biểu tình âm u
nhìn ánh mắt Lâm Lang cương quyết, hừ lạnh một tiếng, không nói gì, bước tới phía trước !

Lâm Lang nhìn Triệu Tễ đi đằng trước, trái tim lơ lửng treo cao lúc này
mới yên tâm thả xuống, thân thể nàng khẽ run, mới phát giác sức lực đi
đứng cũng mềm nhũn . Hiện tại nàng tay trói gà không chặt, Triệu Tễ nếu
dùng sức mạnh cưỡng ép, nàng thực sự chỉ có một con đường lưới rách cá
chết, thật may là. . . . . . . . . . .

Lâm Lang trấn định lại tâm thần, cất bước đuổi theo, không biết đi bao
lâu , chuyển qua một góc quẹo, hai người tới một ngõ cụt, Triệu Tễ đưa
tay ở trên vách tường nhấn xuống, theo một hồi tiếng vang “ầm ầm”, cửa
đá chầm chậm mở ra, rõ ràng có thể thấy được bên ngoài ánh nến lập lòe
lay động !

Lúc này Tử Dương Điện đèn đuốc sáng trưng , thảm lót sàn đỏ chót trải
dài từ chỗ ngồi cao nhất trải xuống , mãi cho đến thềm bậc thang trước
điện mới ngừng ; trong không khí ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt từ
lư hương thượng hạng bao trùm cả gian phòng , tựa như lan lại chẳng phải lan làm cho người ta ngửi xong cả người liền thư thái dễ chịu , các vị
đại thần mang theo gia quyến vào bên trong, tới nơi quy định vị trí ngồi xuống, sau đó tiếng đàn sáo vang lên, cung nữ thái giám nối đuôi mà
vào, mang các loại món sơn hào hải vị quý và lạ bày lên !

Triệu Tễ mang theo Lâm Lang ngồi vào liễn xa khắc chín con rồng vây
quanh hướng thẳng đến Tử Dương Điện, liễn xa điểm xuyến châu ngọc làm
đẹp, trước sau bốn góc khảm dạ minh châu xa hoa đắt tiền, trong đêm tối
phát ra ánh sáng nhu hòa lóa mắt, sau lưng một hàng cung nữ thái giám
tay cầm nghi trượng đèn lồng, cẩn trọng theo sát xe .

“Hoàng thượng giá lâm, Quý phi nương nương giá lâm. . . . . . . . . . . . . . . . . “

Theo âm thanh lanh lảnh của lão thái giám, Triệu Tễ cùng Lâm lang từ
trên liễn xa bước xuống ; lúc này, chúng thần đã sớm ra ngoài cửa điện

nghênh đón, thấy Triệu Tễ Lâm lang xuống xe, lập tức ba quỳ chín lạy :
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, quý phi
nương nương Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế. . . . . . . . . . . . . . . . .”

Tiếng hô ùn ùn kéo đến giống như cơn thủy triều mãnh liệt tràn tới, Lâm
Lang nhìn Triệu Tễ đắc chí vừa lòng ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn về phía
trước mọi người điện đầu cũng không dám ngẩng lên giơ tay: “Bình thân !
Hôm nay ngày vui của trẫm, mọi người không cần quá câu nệ !”

Triệu Tễ nói xong, cất bước hướng trong điện đi tới; hắn vốn nghĩ nắm
tay Lâm Lang , cũng đã vươn tay cầm tay nàng liền chạm phải con ngươi
băng lãnh bức người thì cả người giống như bị một cỗ lực lượng vô hình
giữ chặt, chớ nói chi là cầm tay của nàng, chính là liếc mắt nhìn nhiều
hơn nữa, cũng cảm thấy kinh hãi.

Triệu Tễ mắt nhìn thẳng đi đến phía trước, Lâm Lang cũng chầm chậm đuổi
theo, từng cử động nhìn như gió nhẹ nước chảy, rồi lại ưu nhã hào phóng, phong cách phong hoa tuyệt thế, rõ ràng chỉ là một nữ tử mảnh mai yếu
nhược, lại làm cho người ta có chung cảm nhận cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống ở trước mặt nàng cũng trấn định không biến sắc , nàng cùng Triệu
Tễ đi cùng một chỗ, mọi người thậm chí bỏ quên cả uy nghi của hoàng
thượng, trong mắt chỉ còn lại tiểu nữ tử này !

Triệu Tễ ở trên ngự tọa ngồi xuống, Lâm Lang ngồi bên tay phải hắn ; lần lượt là các vị đại thần mệnh phụ thiên kim tiểu thư kính cẩn chúc mừng , Lâm Lang nhìn những người này treo nụ cười nịnh hót vui vẻ , trong lòng âm thầm cau mày, không biết những kẻ này nếu biết tân nương đã âm thầm
bị hoàng thượng của bọn họ tráo đổi , sẽ có biểu tình đặc sắc gì đây ?

Triệu Tễ cười nhất nhất ứng đối , sau đó tuyên bố yến hội bắt đầu , trình diễn ca múa góp vui.

Một tràng tiếng sáo du dương truyền đến, trong đại điện lập tức an tĩnh
xuống, từ từ, trong điện trên vũ đài ngọn đèn dầu nhấp nháy lúc sáng lúc tối vô hình trung tạo ra một loại không khí mờ ảo mông lung, sau đó ánh đèn bỗng nhiên sáng ngời , một nữ tữ áo trắng váy dài nhanh nhẹn uyển
chuyển xuất hiện, kèm theo tiếng sáo vút lên nữ tử phất cao tay áo dài
như nước , thân hình lắc lư , xoay nhảy, xê dịch, bay lượn, tạo nên
khung cảnh nhu hòa mê hoặc nhưng mơ hồ lại lộ ra không khí lành lạnh !

Vũ nữ váy trắng đi xuống, lại tiến lên một nhóm nữ tử múa vũ khúc Nghê
Thường Vũ Y [ 1 ] , sau đó là nhạc công tới vui mừng hợp tấu, Lâm Lang
nhìn mọi người trên vũ đài đổi hết màn diễn này đến màn diễn khác , bầu
không khí trong điện vẫn như cũ hoà thuận vui vẻ , không khỏi khẽ giơ
tay lên che miệng ngáp một cái, yến tiệc quả thật nhàm chán hết sức,

chẳng lẽ nói mình đa tâm, đêm nay Triệu Tễ chỉ đơn thuần muốn dẫn mình
tới tham gia yến tiệc ?

[ 1 ] Nghê Thường vũ y (xiêm y dệt bằng lông chim màu sắc rực rỡ như
cầu vồng) là tên một điệu múa cổ. Tương truyền (sách Dị Văn Lục), nhân
một đêm Trung thu, Đường Minh Hoàng (tức Đường Huyền Tông Lý Long Cơ,
685-762) được một đạo sĩ làm phép đưa lên cung trăng. Tại đây, ông ta
được xem các tiên nữ múa một điệu múa đẹp mê hồn. Sau khi trở về, Đường
Minh Hoàng dựa theo trí nhớ đã chế ra điệu Nghê Thường vũ y cho các cung nữ múa hát.

Còn cuốn Ðường Thư ghi lại có phần thực tế hơn: Ðường Minh Hoàng mơ lên
chơi Nguyệt điện, thấy các tiên nữ mặc áo cánh chim, xiêm y ngũ sắc, múa bài Tây Thiên điệu khúc. Cùng lúc đó, Tiết độ sứ Tây Lương (ngày nay là Cam Túc) Trương Kính Thuật dâng tiến một đoàn vũ nữ với điệu múa Bà la
môn, Ðường Minh Hoàng thấy cả hai có nhiều phần tương tự, bèn truyền cho sửa sang và kết hợp hai điệu múa thành một, gọi là khúc Nghê Thường vũ y /// Căn cứ vào các tài liệu sử học và nghiên cứu khảo cổ học, người ta
cho rằng Nghê Thường vũ y là một vũ khúc Ấn Ðộ truyền sang Trung Quốc
qua “con đường tơ lụa”, khi đến Trung Quốc đã được cải biến thêm cho phù hợp.

Lâm Lang tuy nghĩ vậy nhưng trực giác mách bảo chuyện này tuyệt đối sẽ
không đơn giản như mặt ngoài , nàng quan sát bốn phía, vừa nãy trong mật thất dưới lòng đất nhìn thấy nữ quốc sư kia cũng không có lộ diện, yến
tiệc cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn, nàng xốc lại tinh thần miễn
cưỡng theo dõi trận ca múa, lúc này yến hội cũng đã diễn ra hơn phân nửa rồi, ngay lúc nàng lại muốn đánh ngáp một cái, chợt nghe trong đám
người truyền đến một giọng nữ trong trẻo cười duyên : “Hoàng thượng,
những thứ ca múa kia đều là hạng tầm thường chẳng có gì đặc sắc, thần nữ nhàn hạ buồn chán , tự mình thao diễn một khúc Kiếm Vũ, bởi vì nghe nói Quý phi nương nương cũng là người am hiểu vũ kỹ, cho nên nhất thời muốn trổ tài, múa rìu qua mắt thợ, không biết hoàng thượng có thể cho phép
thần nữ cơ hội này ?”

Âm thanh thanh lệ của nữ tử mang theo hàm xúc uyển chuyển, trong nhu hòa lại lộ ra một cỗ oai hùng tự tin , nhất thời, ánh mắt của mọi người
cùng tập trung hướng hàng ghế ngồi cuối cùng nhìn qua, thời điểm ánh mắt chạm đến vị thiếu nữ một thân lam y, nhất thời trong đám người bộc phát ra một hồi nghị luận xôn xao ——

“Là ai to gan như vậy? Lại dám ở ngự tiền khoe khoang?”

“Thì ra là Nạp Lan gia tiểu thư của Hộ quốc công phủ!”

“Không trách được ! Chắc là muốn dùng phương pháp này giành được hảo cảm của hoàng thượng !”

“Lại nói, Nạp Lan Tiểu Thư cũng là người đáng thương, Hộ quốc công phủ
đều dựa vào nàng, nếu là bỏ hết vốn gốc đánh một trận mà có thể làm
hoàng thượng để mắt, chắc hẳn ngày sau sẽ khá hơn một chút!”

Ánh mắt Lâm Lang cũng rơi vào trên người thiếu nữ không có cảm giác tồn
tại hàng ghế sau cùng, rất giống thời điểm mới gặp gỡ nàng , một thân
lam y ở chốn đại điện cung vàng điện ngọc nhưng lại mang đến cảm giác
nàng không hề tầm thường chút nào, vừa liếc nhìn đã không dời mắt nổi,
Lâm Lang nhận thấy từ trên người Nạp Lan Sơ Thần với cảm giác cùng lần
đầu tiên gặp nhau có điều không giống, nàng muốn đi nghiên cứu kỹ lưỡng
rốt cuộc là bất đồng ở đâu , loại cảm giác này thoáng qua rồi biến mất,
không thể nào truy cứu !


Lâm Lang nhìn nàng, không rõ mục đích hành động lần này của nàng ; trong nội tâm lại đề cao cảnh giác, chẳng lẽ chuyện đêm nay cùng Nạp Lan Sơ
Thần có liên quan ?

Mặc dù Nạp Lan Sơ Thần đem chuyện của nàng tiết lộ cho Triệu Sưởng làm
trong lòng nàng khó chịu, mất đi tin tưởng của nàng, nhưng khi nàng nhìn sâu vào đáy mắt Nạp Lan Sơ Thần—— đúng, chính là ánh mắt cùng thường
ngày bất đồng, mâu quang nàng như cũ mang theo một cỗ vân đạm phong
khinh , nhưng chỗ sâu lại nhiều hơn một chút ám trầm quyết tuyệt !

Lâm Lang cau mày, nhìn trong ánh mắt Nạp Lan Sơ Thần xẹt qua lo lắng không dễ dàng phát giác !

Triệu Tễ hứng thú dạt dào nhìn Nạp Lan Sơ Thần, đáy mắt tối tăm một mảnh dường như trào lên tầng tầng sợn sóng, nhưng mặt ngoài khi cười liền
tản đi, còn dư lại chỗ sâu khóe mắt tản ra tà ác không dễ nhận ra: “Hửm . Nạp Lan Tiểu Thư muốn biểu diễn Kiếm Vũ ?”

Nạp Lan Sơ Thần lúc này đã nhẹ nhàng bước ra giữa đại điện, váy dài lam y như nước chảy làm nổi bật lên thân hình xinh đẹp của nàng , Sơ Thần
chậm rãi quỳ xuống, hướng về phía Triệu Tễ dập đầu, dịu dàng nói: “Đúng! Sơ Thần hi vọng này một khúc kiếm vũ có thể mang lại niềm vui cho hoàng thượng !”

Lâm Lang nhìn nhìn Nạp Lan Sơ Thần, mi tâm nhíu chặt hơn, đáy mắt thoáng qua vẻ không vui; Triệu Tễ hình như đối với lời nói của Nạp Lan Sơ Thần rất là hài lòng, cười nói: “Tốt ! Đã như vậy, trẫm sao lại không đồng ý chứ ?”

Nạp Lan Sơ Thần vội vàng khấu đầu: “Tạ hoàng thượng!” Tiếp theo lại nhìn về phía Lâm Lang nói: ” Vũ điệu này cần phải có người phối hợp, thần nữ nghe nói Quý phi nương nương cũng là người am hiểu vũ kỹ, không biết có thể hiệp trợ thần nữ hoàn thành vũ khúc này ?”

Thời điểm Nạp Lan Sơ Thần nhìn về phía mình , nàng liền biết không xong, nhưng lại không ngờ Nạp Lan Sơ Thần sẽ đưa ra yêu cầu như thế, hiện tại nàng đã có thể xác định là Triệu Sưởng này không có đầu óc muốn tới
nháo loạn, Nạp Lan Sơ Thần. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ai ! Bọn họ nếu là biết hiện tại Diệp Cẩn Huyên trước mắt là một kẻ giả mạo , sẽ rất thương tâm nha ?

Lâm Lang nghĩ mình cũng không thể thấy chết mà không cứu, vừa định mở
miệng đồng ý yêu cầu của nàng, liền nghe âm thanh Triệu Tễ đột nhiên
lạnh lùng nói: “Hai ngày nay thân thể Quý phi không khỏe, Nạp Lan tiểu
thư hãy tìm người khác phối hợp đi!”

Lâm Lang vốn nghĩ Triệu Tễ sẽ rất vui lòng đẩy nàng ra ngoài, nhìn nàng
tự sanh tự diệt , không ngờ Triệu Tễ lại mở miệng thay nàng từ chối;
nàng xem vẻ mặt không vui của Triệu Tễ , hình như không giống làm bộ,
tâm tư vừa chuyển, lại thầm nghĩ tình hình Quân Thương hiện tại không
biết thế nào, nàng đối với Triệu Tễ mà nói nhất định có chỗ hữu dụng,
hiện tại ra mặt bảo vệ tính mạng của nàng cũng ở trong dự liệu của hắn !

Thế nhưng nàng không thể thấy chết mà không cứu !

Nạp Lan Sơ Thần nghe được ý chối từ của Triệu Tễ , trong lòng không khỏi lộp bộp một cái, trong mắt hốt hoảng chợt lóe lên, vừa định mở miệng
yêu cầu lần nữa, liền nghe “Diệp Cẩn Huyên” mở miệng nói: “Hoàng thượng, tay chân gân cốt của ta mấy ngày nay không được tốt cho lắm, tiện thể
cũng muốn hoạt động một chút ! Nếu Nạp Lan tiểu thư đã mời, kính xin
hoàng thượng thành toàn !” Vừa nói vừa hướng Nạp Lan Sơ Thần cười cười,
“Nô tì mặc dù học nghệ không tinh, nhưng tin tưởng Nạp Lan tiểu thư tất
nhiên sẽ bảo hộ ta chu toàn , Nạp Lan tiểu thư có phải không ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.