Đọc truyện Quỷ Hoàng Phi – Chương 76: Vào cung
Sau khi Lý Nguyên Dịch rời đi, Lâm Lang không hề nhắc lại chuyến đi An
Định phường, vẻ mặt thản nhiên cuộc sống như thường lệ trải qua yên ả,
có đôi khi còn đăm chiêu xuất thần, tinh quang sắc bén nơi đáy mắt càng
ngày càng rõ rệt, nhìn Tiểu Bạch cùng Tử Y một bộ dáng kinh hồn bạt vía, trợn to hai mắt thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh Lâm Lang , chỉ sợ
một khi sơ suất, Lâm Lang sẽ biến mất !
Thật vất vả chờ đến hôm nay Thanh Y không đi vận chuyển hàng hóa được,
đang ở Ngọc Lâm uyển buồn bực cho tới trưa, sau khi dùng xong cơm , Lâm
Lang để các nàng lui về phòng nghỉ ngơi hai canh giờ; mấy ngày nay Thanh Y bận rộn lo toan, thật vất vả ngủ một giấc , liền đi tới viện Lăng phu nhân thỉnh an, lại đi xuống trù phòng chơi một lát; chờ Thanh Y đi dạo
trở lại, Tử Y om sòm nàng đôi câu, nhìn sắc trời không còn sớm, vội kêu
nàng tới hầu hạ Lâm Lang tắm rửa trang điểm thay đồ, chuẩn bị vào cung
tham gia dự tiệc.
Thường ngày Lâm Lang rất ghét kiểu cách phức tạp rườm rà, vẫn luôn không thích tô son trát phấn, hôm nay lại thoải mái đồng ý trang điểm, còn
lần đầu tiên chọn xiêm y mây ngũ sắc làm từ mười hai tấm vải thượng hạng , trang phục lóa mắt phối cùng trâm cài Bích Hải minh châu trên đầu tỏa ra hào quang lấp lánh minh diễm, khác ngày xưa bớt đi vẻ thanh thuần
tao nhã, phong thái hôm nay lại thêm một phần cao quý diễm lệ , liếc mắt nhìn sang, trông như tiên nữ giáng trần !
Thu thập xong ra cửa, sắc trời đã dần sắp tối, Tử Y cùng Thanh Y theo
Lâm Lang đi tới cửa, thấy Tiểu Bạch đã sớm kéo xe ngựa chờ sẵn trước
cổng, thấy đám người Lâm Lang đi ra, hắn nghĩ muốn tiến lên chào, vừa
ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lang, trong mắt đột nhiên bắn ra tia lửa kinh ngạc , trợn to hai mắt nhìn ngây ngẩn cả người, Thanh Y thấy vậy, dẫn
đầu nhảy lên xe một cái, lại giả vờ không chú ý hung hăng đụng Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch vẫn trong trạng thái ngây ngốc chưa phục hồi tinh
thần thuận thế ngã xuống xe ngựa, nhìn tất cả mọi người nở nụ cười ha ha !
Nụ cười này ngược lại đem tâm trạng mọi người trải qua mấy ngày nay vẫn
căng thẳng dần buông lỏng , bầu không khí phút chốc trở nên vui mừng nhẹ nhõm không ít !
Tiểu Bạch đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, có chút thẹn quá thành
giận nhìn chằm chằm Thanh Y: “Ngươi. . . . . . Không có giáo dưỡng !”
Thanh Y nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Bạch, trong con ngươi mang theo một
tia hả hê giễu cợt nhìn Tiểu Bạch nói: “Thật không biết kẻ nào mới không có giáo dưỡng ! Nhìn bộ dáng ngu ngốc mới vừa rồi của ngươi, nếu thêm
hai hàng nước miếng sẽ hoàn mỹ hơn !”
Tiểu Bạch nghe nàng châm chọc, trên mặt vọt lên một trận ửng đỏ, trong
bụng thấp thỏm liếc nhìn Lâm Lang, tức giận ngước cổ lên nói: “Ta ta ta. . . . . . . . . . . . . . Đó là phu nhân khác mọi khi, ta mới chăm chú
nhìn thêm, mắc mớ gì tới ngươi? Dù ngươi ở trước mặt ta để cho ta nhìn,
ta còn không thèm !”
Thanh Y cũng không quan tâm, hướng về phía Tiểu Bạch làm mặt quỷ, xoay
người vào buồng xe. Đợi Tử Y đỡ Lâm Lang lên xe, vào trong khoang xe
ngồi xuống, hạ màn xe xuống, Tiểu Bạch vung roi ngựa” Ba ” một âm thanh
cao vút vang lên, tựa như trút giận hừ lạnh một tiếng, xe ngựa liền vững vàng băng qua giữa đường cái kinh đô phồn hoa, hướng phía hoàng cung
chạy đi !
Trong nhất thời, bên trong buồng xe an tĩnh khác thường, chỉ còn nghe
tiếng chuyển động của bánh xe cuồn cuộn lăn trên mặt đất, gió đêm lay
động một góc màn xe, bóng đêm lạnh lẽo xâm nhập vào trong xe, phần phật
lướt qua viên dạ minh châu khảm nạm trên mui xe trong đêm đen tĩnh lặng
phát ra hào quang rực rỡ !
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, mới tới bên ngoài cửa cung, Tiểu Bạch
xuất bái thiếp ra, xe ngựa đi vào trong một đoạn mới dừng lại, lúc này,
Tiểu Bạch vén rèm hướng Lâm Lang nói: “Phu nhân, bên trong không cho xe
ngựa vào!”
Lâm Lang đồng ý một tiếng, vịn tay Tử Y đứng dậy, Thanh Y trước tiên
nhảy xuống xe ngựa đặt xong bàn đạp chân, lúc này mới bảo vệ Lâm Lang
xuống xe.
Vừa xuống xe đã có tiểu cung nữ bộ dáng sợ hãi tiến lên đón dè dặt hướng Lâm Lang hành lễ, Lâm Lang biết dạ yến Thanh Y Tử Y cùng Tiểu Bạch là
thân phận nô tài đều không thể theo vào , chỉ có thể ở bên ngoài Thiên
điện chờ, liền dặn dò ba người ở đây đợi, còn nàng đi theo tiểu cung nữ
vào trong !
Tử Y thấy Lâm Lang xoay người, bất giác hô: “Tiểu thư. . . . . . . . .”
Lâm Lang nghe tiếng la lo lắng của nàng , quay đầu nhìn nàng hàm chứa an ủi khẽ mỉm cười, tiếp theo xoay người nhìn cung nữ nói: “Cô nương, xin
dẫn đường !”
Tử Y nhìn phương hướng Lâm Lang rời đi ,trong con ngươi hiện đầy lo
lắng, Thanh Y cũng nhón chân lên nhìn, ngược lại dậm chân nói: “Đáng hận chúng ta không được đi vào!” Bên trong hoàng cung tầng tầng phù triện,
Thanh Y Tử Y đã không phải là một Quỷ Hồn như trước, mặc dù có tu vi
không thấp , nhưng đối phó với phù triện ( bùa chú ) được gia phong từ
các thời kỳ Đế Vương, vẫn lực bất tòng tâm !
Tử Y nghe vậy, mi tâm càng thêm nhíu lại chặt, ngày hôm trước tiểu thư
được Lý Nguyên Dịch mời Lâm Lang vào cung đạ hơi kỳ lạ, bây giờ nàng
càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ Thành chủ ? trong mắt Tử Y thoáng qua tia kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bạch, đột nhiên
trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, ta hỏi ngươi, ngươi biết Thành chủ đi làm gì sao?”
Tiểu Bạch hiển nhiên bị câu nói của nàng làm cho sửng sốt một lúc, mờ
mịt nói: “Ta. . . . . . Ta không biết ! Thành chủ chỉ dặn dò ta khi hắn
không có ở đây, không được để phu nhân đi bất cứ đâu !”
Tử Y nghe xong, cũng là nóng nảy cùng bất đắc dĩ, đành dậm dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi ngược lại: “Vậy sao dạ tiệc ngươi còn để tiểu thư đi ?”
Tiểu Bạch không hiểu: “Cũng chỉ là bữa tiệc bình thường, có gì sao ?
Huống chi ta nhìn phu nhân luôn buồn bực. . . . . . . . . .”
Tử Y nghe Tiểu Bạch giải thích, oán hận nói: “Thành chủ nói khi ngài không ở đây thì không được để tiểu thư đi bất cứ đâu ?”
“Đúng !” Tiểu Bạch rất vô tội gật đầu!
“Tiểu thư có phải đã ra cửa ?”
“Phải . . . . . . . . . . A!” Tiểu Bạch đột nhiên trợn to hai mắt, “Vậy sao bây giờ? Làm thế nào ?”
Tử Y hừ lạnh một tiếng: “Chờ đợi!” Nói xong nàng chuyển con mắt, một đôi con ngươi đen nhánh hiện đầy tia sáng lạnh lẽo, trong bóng tối lộ ra
hàm răng sắc nhọn trắng toát, “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi tốt
nhất chuẩn bị tinh thần hy sinh đi!”
Tiểu Bạch thấy Tử Y đột nhiên lộ ra bộ dáng hung ác bị dọa sợ đến run
bật lên một cái: “Ta ta ta. . . . . . Ngươi đừng quên. . . . . . . . . . . ” Hắn còn định nói thêm tại sao chỉ oán trách một mình hắn ? Nhưng bị ánh mắt lệ khí của Tử Y áp bức, vội đem nửa câu sau nuốt xuống !
Trong nội tâm Tiểu Bạch rất buồn bực, hắn vốn là quản lý Quỷ Hồn , tại
sao lại bị nữ quỷ trước mắt này dọa cho trái tim nhỏ đập thình thịch
không ngừng !
Hắn xoay người ngồi chồm hổm trên đất buồn bực bắt đầu vẽ vòng vòng!
Phía chân trời bao phủ màu xanh nhạt còn chưa tối hẳn, nhưng màn đêm đã
hoàn toàn phủ xuống nhân gian, bầu trời đầy sao lóe ra tia sáng lấp lánh nguy nga, trăng rằm như lưỡi liềm, giắt phía chân trời, ánh sáng trong
vắt rải xuống , gió đêm mang hơi lạnh thổi qua, làm trong nội tâm người
ta dâng lên luồng khí ớn lạnh, tựa như trăng rằm đang dùng đôi mắt lạnh
thờ ơ từ trên cao nhìn xuống mọi biến hóa của thế gian .
Lâm Lang đi theo sau lưng tiểu cung nữ , âm thầm đánh giá nàng: dáng dấp tiểu cung nữ đoán chừng khoảng 17 ~ 18 tuổi, một thân cung trang trắng
hồng giao thoa , lụa khoác trên cánh tay dệt bằng the hương vân bảy màu, động tác trong lúc lơ đễnh triển lộ ra vẻ nhu mì mềm yếu, cằm tinh tế,
khuôn mặt thanh tú, một đôi con ngươi đen linh động xoay chuyển hết sức
khả ái, giống như nai con mới sinh chọc người thương tiếc, mày liễu dài
nhỏ từ đuôi chân mày lan ra độ cong nhu hòa, bộ dáng điềm đạm đáng yêu
hết sức động lòng người !
Đi một lát, Lâm Lang nhìn bốn phía, hai bên toàn cây cối, lúc này ánh
trăng lành lạnh, nhánh cây chập chờn đung đưa, hình ảnh loang lổ chiếu
thành một hàng dài in trên đất, bên tai không nghe thấy bất kì âm thanh
nào mà khung cảnh trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng gió
xào xạc—— con đường này càng đi càng hẻo lánh !
“Cô nương, chúng ta đang đi đâu ?” Hôm nay, ngày thành thân Diệp Cẩn
Huyên cùng Triệu Tễ đáng lý phải tổ chức tại Tử Dương Điện, mặc dù hoàng cung nàng không thể nói quen thuộc, nhưng vẫn biết Tử Dương Điện một
trong năm điện tôn quý trng cung tuyệt đối sẽ không phải ở nơi vắng vẻ
này !
Lâm Lang nhìn về phía tiểu cung nữ mâu quang dần chuyển thành sắc bén,
nhưng âm thanh lại vô cùng nhẹ nhàng ! Chỉ cần như thế , cung nữ kia
cũng đã cảm nhận được khí thế áp bức không thể coi thường từ trong mắt
Lâm Lang, giữa lông mày cung nữ lập tức túa ra mồ hôi hột, nỗ lực chịu
đựng muốn ngã quỵ xuống, chỉ cúi đầu thật thấp, cước bộ dưới chân cũng
chưa từng dừng lại: “Cẩn phi nương nương lệnh nô tỳ mang Tạ tiểu thư đi
Cảnh Dương cung!”
Cẩn phi ? Diệp Cẩn Huyên? Lúc này, nàng ta không phải nên ở Diệp phủ chờ kiệu hoa rước vào hoàng cung sao ?
Trong mắt Lâm Lang hàn quang chợt lóe lên, thân thể di chuyển một cái,
bằng vào sức mạnh của bản thân bắt được cổ áo tiểu cung nữ ngăn cản nàng tiếp tục đi về phía trước: “Cảnh Dương cung ở chỗ nào?” Trong nội tâm
nàng cười khổ, vừa tiến vào nội cung nàng liền mất đi tất cả pháp lực,
vào lúc này hơi động đậy một tí đã cảm thấy thân thể nặng nề vô cùng,
chốc lát nữa nếu gặp chuyện , thật đúng là ‘’ người là dao thớt, ta là
cá thịt ‘’ !
“Cảnh Dương cung. . . . . . . . . . ở phía trước rồi !” Tiểu cung nữ
hoảng sợ không dứt trừng lớn hai mắt, tựa như cố gắng nhịn xuống thống
khổ to lớn, đôi tay bắt được cổ tay Lâm Lang ý đồ kéo tay nàng ra.
Lâm Lang thấy tiểu cung nữ phản ứng như thế, tất nhiên biết nàng ta nghe theo chỉ thị Triệu Tễ mà thôi, cũng không nỡ tổn thương kẻ vô tội, liền buông lỏng tay, lạnh lùng nói: “Dẫn đường!”
Lâm Lang đột nhiên buông tay, tiểu cung nữ chưa phản ứng kịp, lập tức
đứng không vững liền té lăn quay trên đất, tinh thần rơi vào kinh hoảng
tột độ thử đứng dậy hai cái nhưng vẫn không gượng dậy nổi, Lâm Lang có
lòng tốt muốn đỡ nàng dậy, một tay túm lấy cánh tay nàng ta, tiểu cung
nữ vừa vặn không kìm chế được nữa liền khóc thành tiếng: “Tiểu thư. . . . . . Không. . . . . . Không, mau buông tay!”
Lâm Lang bị phản ứng của nàng sợ hết hồn: “Ngươi làm sao vậy?” Dường như nàng không có thương tổn nàng ta !
Tiểu cung nữ co rúm bả vai lại , bị Lâm Lang bắt được cánh tay khóc thút thít, ánh trăng chiếu xuống, càng nổi rõ khuôn mặt trắng bệch, trên
trán từng hạt mồ hôi lớn lăn xuống ; nàng nghe được câu hỏi của Lâm
Lang, ngập ngừng nói: “Không có, không có gì !”
Tiếp theo hốt hoảng xoa xoa nước mắt: “Chúng ta tới nhanh đi! Đến trễ …..nương nương. . . . . . Nương nương sẽ không vui !”
Lâm Lang nhìn vẻ mặt nàng hoảng loạn lo âu, trong đầu chợt hiện lên vẻ
thông suốt, nàng nhanh chóng tiến lên, kéo cao ống tay áo tiểu cung nữ : nương theo tia sáng của ánh trăng thấy rõ trên cánh tay tiểu cung nữ
hiện đầy vết thương xanh xanh tím tím , vết thương có dao găm vết cắt,
có dấu vết roi quất , cũng có lửa đốt !
Thế nhưng tương tự như đêm hôm đó ở lãnh cung gặp phải trên vai Lý
Nguyên Dịch khiêng một nữ tử người lộ ra chằng chịt vết thương trên chân không phân cao thấp. . . . . . . . . . . . Còn có ngày đó ở Chức Ngọc
phường, vết thương trên cánh tay Diệp Cẩn Huyên. . . . . . . . . . .
Lâm Lang đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ánh sáng u lãnh ở trong mắt bắn ra tia lửa khiếp người !
Tiểu cung nữ thấy bộ dáng lạnh lẽo của Lâm Lang, khóc lui về sau hai bước, bước chân lảo đảo như muốn chạy đi.
Lâm Lang thở dài nói: “Ngươi bỏ đi làm thế nào ăn nói với Triệu Tễ ?”
Tiểu cung nữ nghe nàng nói thế cả người nhất thời sửng sốt, nâng lên một đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn Lâm Lang, vẻ mặt ngốc lăng không dám
tin !
Lâm Lang tiến lên hai bước: “Còn không mau dẫn đường ?”