Đọc truyện Quỷ Hoàng Phi – Chương 38
Lâm Lang còn chưa dứt lời, Diệp Cẩn Huyên đã vội vàng cắt ngang:
“Lâm Lang, muội không nên nói bậy. Mặc dù mẫu thân của muội họ Lăng, nhưng không có quan hệ gì với Lăng gia ở Giang Nam hết. Nếu không muội cho rằng mẫu thân của muội sẽ chịu làm thiếp của phụ thân sao? Đừng vì sở thích buôn bán của muội mà lôi kéo quan hệ với Đệ nhất thương gia Tạ gia của Đại Dận, đừng khiến mọi người chê cười.”
Tuy Diệp Cẩn Huyên đã “cố ý” hạ thấp giọng nhưng những lời này lại lọt vào tai mọi người không sót một chữ. Lời nói vừa dứt, mọi người xung quanh đều lộ ra khinh bỉ.
Thê thiếp ở Đại Dận hoàn toàn khác biệt, thứ nữ cũng không thể gọi thiếp là mẫu thân, chỉ có thể gọi mẹ cả là mẫu thân, mà một cô nương trong sạch bình thường sẽ không làm thiếp cho người ta. Diệp Cẩn Huyên nói Lăng phu nhân là thiếp, Lâm Lang lại gọi là mẫu thân, bọn họ cảm thấy Lâm Lang không hiểu quy củ, càng cảm thấy chuyện Lâm Lang nói mẫu thân mình xuất thân từ Lăng gia ở Giang Nam là hành động “thấy người sang bắt quàng làm họ”.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đên một giọng nói khinh bỉ, giễu cợt từ trong đám người: “Mặc dù Lăng gia ở Giang Nam những năm gần đây sa sút đi không ít, nhưng vẫn là thư hương môn đệ, làm sao có thể để cho nữ nhi đi làm thiếp? Nhị tiểu thư, chuyện này. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Lâm Lang làm bộ như không nghe thấy, quét mắt qua người đó một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên, “A. . . . . . Mẫu thân của muội làm thiếp cho ai vậy?” Vẫn một bộ dáng không hiểu.
Diệp Cẩn Huyên bị nàng hỏi như vậy, vẻ mặt khó xử, dáng vẻ hối hận, đưa ngón tay mảnh khảnh kéo kéo ống tay áo của Lâm Lang: “Tỷ tỷ nói là Lăng di nương, thường ngày muội đều gọi Lăng di nương là mẫu thân. Tỷ tỷ vội quá nên thuận miệng nói ra. Tỷ tỷ không phải cố ý, thật xin lỗi. . . . . .”
Theo lý, Lâm Lang phải gọi mẫu thân của nàng ta, Tô phu nhân là mẫu thân. Lúc này nàng ta để cho Lâm Lang gọi Lăng phu nhân là mẫu thân, mặc dù là lời nói thật, nhưng thực chất khiến Lâm Lang lưu lại ấn tượng không tốt trong mắt mọi người. Có cái ấn tượng này, đừng nói đến xuất thân thứ nữ của Lâm Lang, mà cho dù sau này Triệu Tễ có thích Lâm Lang đi chăng nữa thì cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Đồ của Diệp Cẩn Huyên nàng, dù có bỏ đi cũng nhất định không để cho Diệp Lâm Lang có được.
Diệp Cẩn Huyên nói xong, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên sợ hãi, không ngừng xin lỗi Lâm Lang.
Mọi người thấy vậy, liền khẳng định ở nhà Lâm Lang là một người ngang ngược. Chẳng những gọi mẹ kế là mẫu thân mà còn áp bức trưởng tỷ. Nếu không tại sao lại khiến Diệp Cẩn Huyên sợ hãi như vậy?
Lâm Lang mở to hai mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Suy nghĩ một hồi lâu, lại cả giận nói: “Không biết Lăng di nương tỷ tỷ nói là ai? Ta có mẫu thân, sao lại nói là nhận di nương nào đấy làm mẫu thân?”
Bọn họ đã thích diễn trò như vậy, kỹ xảo diễn trò của nàng không kém đâu.
Diệp Cẩn Huyên bị Lâm Lang nói vậy có chút choáng váng, tiếp lời của Lâm Lang nói: “Lăng di nương là mẹ đẻ của muội, không phải muội luôn gọi là mẫu thân hay sao?”
Trong lòng Diệp Cẩn Huyên vẫn cho rằng Diệp gia chịu chính thức thừa nhận mẹ con Diệp Lâm Lang, là ban ơn cho các nàng. Các nàng cự tuyệt, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, không biết ở trong lòng đã vui mừng thành cái dạng gì rồi.
Lâm Lang nghe xong, liền bừng tỉnh hiểu ra. Nước mắt tụ lại, con ngươi tràn đầy tức giận, nhìn thẳng Diệp Cẩn Huyên, tố cáo: “Tỷ tỷ, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, chẳng qua là tôn trọng ngươi, không phải để cho ngươi làm nhục người. Ngươi đánh chửi ta như thế nào cũng được, nhưng không thể vũ nhục mẫu thân của ta. Mẫu thân ta là người trong sạch, làm thiếp cho người ta khi nào hả? Lăng gia cũng là thư hương môn đệ, làm sao có chuyện để nữ nhi làm thiếp cơ chứ.”
Diệp Cẩn Huyên bị ánh mắt tố cáo của Lâm Lang nhìn chằm chằm, cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt. Nàng ta sợ run cả người, đầu óc có chút không thông, nhìn chằm chằm Lâm Lang nói: “Ngươi ngươi. . . . . . Mẹ ngươi là thiếp thất của cha, chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Lâm Lang nghe vậy, như bị đả kích rất lớn, đi từng bước một đến chỗ nàng ta. Diệp Cẩn Huyên bị ép lui từng bước một, Lâm Lang thê lương cười lạnh: “Phụ thân? Ta gọi là để giữ thể diện cho ông ta, không gọi cũng là chuyện đương nhiên! Hôm nay, trước mặt Hoàng thượng cùng các vị đây, Lâm Lang đành phải làm kẻ ác một lần!” Luật lệ trong Tộc Phổ cho phép nàng có thể không nhận Diệp thượng thư .
Lâm Lang quay đầu nhìn về phía mọi người, vạt áo bay theo gió, bóng dáng mảnh khảnh giống như một trận gió có thể thổi ngã, sắc mặt bi thương mang theo một tia cố chấp, kiên định, đi thẳng vào lòng người.
“Năm đó, Diệp thượng thư một thân một mình ở Giang Nam. Ngoại tổ thấy Diệp thượng thư mặc dù nghèo túng nhưng lại có một cỗ ngạo khí của văn nhân, nên mới đem mẫu thân hứa gả cho Diệp thượng thư. Nhưng ai ngờ sau khi hồi kinh lại xảy ra sự tình như thế? Những năm gần đây, Phủ Thượng Thư chưa bao giờ thừa nhận mẹ con chúng ta, không tin mọi người có thể đến Từ Đường Diệp gia hỏi xem, trên Tộc Phổ có chỗ nào cho mẹ con chúng ta không? Năm đó, khi Diệp thượng thư làm việc này thì mẫu thân đã sớm không còn tình cảm đối với ông ta. Cho nên hiện tại mẫu thân và Diệp thượng thư không bất kỳ quan hệ gì, lại càng không phải như người nào nói là thiếp thất của Diệp thượng thư. Mẫu thân là người đáng thương, nếu không phải vì ta, mẫu thân đã sớm rời khỏi đây! Những năm này Mẫu thân thậm chí còn không dám liên lạc về nhà mẹ đẻ. . . . . . Ẩn tình trong này rất khó nói rõ với mọi người, mọi người chỉ cần biết trong thời gian qua mẹ con chúng ta chỉ ở nhờ trong Phủ Thượng Thư như người ngoài mà thôi.”
“Nếu các vị không tin, có thể đến Phủ Thượng Thư xem một chút. . . . . . Lâm Lang cùng mẫu thân sống qua ngày như thế nào. . . . . .”
Tuy lời nói của Lâm Lang rất mờ mịt nhưng lại vô cùng rõ ràng. Sau khi khiếp sợ, trên mặt mọi người lộ ra vẻ đã sáng tỏ: rõ ràng là năm đó Diệp thượng thư đa che giấu chuyện mình có phu nhân, Lăng gia không biết chuyện này nên mới hứa hôn. Sau khi tiểu thư Lăng gia biết chuyện, liền cắt đứt quan hệ, muốn tự vẫn. Nhưng không nhẫn tâm vứt bỏ đứa con, chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng. Thử nghĩ, một cô gái yếu đuối lại không có phu quân che chở, không dám liên lạc với nhà mẹ đẻ, ngày tháng trôi qua khó khăn như thế nào . . . . . . Đây quả thật là một nữ tử kiên cường lại có tình có nghĩa!
Lúc này, bỗng nhiên có người thở dài nói: “Chịu khổ, Lăng phu nhân quả thật là nữ trung hào kiệt!”
Lại có người cảm thán: “Không ngờ Diệp Thượng Thư lại là người như vậy. . . . . .”
Nghe mọi người chỉ trỏ, Diệp Cẩn Huyên kinh hãi, nội tâm dâng lên khủng hoảng, chuyện này làm nàng quá bất ngờ đến nói năng lộn xộn: “Diệp Lâm Lang, ngươi sống qua ngày như thế nào, còn bảo mọi người phải đến Phủ Thượng Thư xem sao? Ngươi nhìn đi, cây trâm của ngươi, quần áo của ngươi. . . . . . Thứ nào không phải là tốt nhất hả?”
“Đại tiểu thư, cây trâm này là của hồi môn của mẫu thân ta, nữ nhi của Lăng gia đều có một bộ trang sức ngọc Đế Vương hồi môn đầy đủ, ta không có lôi kéo quan hệ, đây là sự thật, về phần quần áo này, ta cũng không ngại nói thật. Trịnh lão sư phó vốn là nô bộc nhiều đời của Tạ gia, trung thành và tận tâm với Tạ gia, ông ấy thấy dáng dấp của ta giống với biểu tỷ, tìm hiểu và biết được thân phận của ta, bộ quần áo này là ông ấy tặng. Những chuyện này rất dễ dàng tra rõ, Lâm Lang cũng không cần phải nói dối. . . . . . Nếu không phải chuyện đã. . . . . . ầm ĩ đến mức độ này, nói ra có lợi gì đối với Lâm Lang ?”
“Chẳng lẽ Lâm Lang trời sinh không thích làm chủ tử, bày đặt có phòng tốt không ở lại thích ngủ trên đống cỏ trong Bách Thảo viên?”
Lâm Lang nói xong, thân thể khẽ run, giống như không nén được thê lương trong lòng.
Sắc mặt các vị tiểu thư phức tạp, nghị luận ầm ĩ. Chỉ có Nạp Lan Sơ Thần vẫn đứng im lặng suốt từ nãy giờ, lúc này nàng mới tiến lên ôm lấy Lâm Lang, vuốt lưng nàng an ủi: “Khóc lên đi!”
Khi nàng vừa dứt lời, đầu vai mảnh khảnh của Lâm Lang rung lên, như khóc nức nở, nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng động nào, mọi người thấy vậy càng thêm lo lắng!
Cả người Nạp Lan Sơ Thần cũng run lên, đáy mắt chợt lóe lên một chút khó hiểu, bàn tay vuốt lưng nàng ngừng lại một chút dò xét.
Diệp Cẩn Huyên thấy mọi người nghiêng về phía Lâm Lang, khí huyết dâng trào, trong mắt chỉ còn lại bộ dáng Lâm Lang tức giận trách móc nàng cùng đáy mắt giễu cợt của Nạp Lan Sơ Thần. Nàng đưa tay lên muốn tát Lâm Lang, nhưng chưa rơi xuống đã bị Nạp Lan Sơ Thần nắm chặt cổ tay.
Nàng chỉ cảm giác cổ tay đau đớn giống như bẻ gãy, muốn giãy tránh ra lại không được, có khi nào nàng ăn nhiều thiệt thòi như vậy chứ? Tức giận công tâm, nàng mắng xối xả: “Kẻ điên kia, ngươi không cần phải giả bộ đáng thương, ngươi ăn ở tại Diệp phủ chúng ta. Bây giờ lại quay đầu phủi tay sạch sẽ, ngươi là Bạch Nhãn Lang. . . . . . Ta thật hối hận vì ngày đó ở trong rừng cây không đánh chết ngươi cho xong việc. . . . . .”
Cổ tay truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng trừng mắt nhìn Nạp Lan Sơ Thần: “Tiện nhân, còn không buông tay, coi chừng bản tiểu thư khiến hoàng thượng tru di cửu tộc nhà ngươi. . . . . .”
Nếu vừa rồi còn có người hoài nghi đây chỉ là lời từ một phía của Lâm Lang, thì lúc bọn họ nhìn dáng vẻ người đàn bà chanh chua hung ác của Diệp Cẩn Huyên liền bỏ đi hoài nghi, lớn tiếng chỉ trích!
Thậm chí còn có người cao giọng nói: “Nữ tử không có giáo dưỡng như vậy làm sao có thể là mẫu nghi thiên hạ? Xin Hoàng thượng minh xét. . . . . .”
Có người dẫn đầu, âm thanh của mọi người cũng lớn hơn : “Nữ tử thô bỉ độc ác, tâm địa rắn rết như thế sao có thể làm hoàng hậu? Hoàng thượng nhất định thận trọng!”
Có tiểu thư hoảng sợ nói: “Cha ta còn muốn đưa ta tiến cung ! Nếu Diệp đại tiểu thư là hoàng hậu như vậy, ta không phải đi tìm chết. . . . . .”
“Đúng, đúng vậy. . . . . .”
“Tuyệt đối không thể để Diệp Đại tiểu thư làm hoàng hậu. . . . . .”
Diệp Cẩn Huyên bị lời nghị luận ầm ĩ của mọi người trấn áp, mới phản ứng kịp vừa rồi mình đã làm cái gì, thấy mình bị vây khốn tứ phía, mặt đầy kinh hoảng. Nàng nhìn về phía Triệu Tễ tìm kiếm sự trợ giúp, lại thấy Triệu Tễ đang đứng sững, giống như mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, mi tâm mang theo một chút suy nghĩ sâu xa, trong mắt đều là bóng dáng của Lâm Lang.
Nàng thấy vậy, như muốn điên cuồng: “Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Nàng không làm Hoàng hậu là một chuyện, không được làm lại là một chuyện khác.
Triệu Tễ hoàn hồn, lạnh lùng nhìn nàng một cái, nàng liền run rẩy không nói được một câu.
Lâm Lang lui khỏi ngực của Nạp Lan Sơ Thần, cúi đầu, thút thít nói: “Mặc dù nói chúng ta cùng Phủ Thượng Thư không có quan hệ, nhưng người ngoài nhìn vào thì chúng ta vẫn là người một nhà. Có câu chuyện trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, ta cũng không muốn nói, nhưng Đại tiểu thư, là do các ngươi nhiều lần bức bách, các ngươi khi dễ Lâm Lang thế nào đều được. Nhưng các ngươi không thể khi dễ mẫu thân, lúc còn trẻ mẫu thân đã sai một ly, đi một dặm. Đến hôm nay, ở cái tuổi này, các ngươi vẫn không buông tha. . . . . . Dạ, chúng ta vốn không có quan hệ gì với Phủ Thượng Thư, là chúng ta ở không công nhiều năm, nhưng các ngươi cũng không thể làm hỏng danh tiếng của mẫu thân ta như vậy?”
Lâm Lang nói xong, như đã hạ quyết tâm thật lớn, ngẩng đầu lên, mím môi thật chặt, mặt mày trong ánh lấp lánh mang theo một cỗ bi thương vẻ u sầu, hốc mắt hồng hồng, để lộ ra một cỗ bi thương đang cố kìm nén. Tâm tính vô cùng bền bỉ , càng nhìn làm cho người ta phải quan tâm, quả thật là điềm đạm đáng yêu, đóa hoa mềm mại không chịu nổi mưa gió gian khổ.
“Hôm nay, nếu mọi chuyện đề đã rõ ràng, chúng ta sợ rằng không ở Phủ Thượng Thư được nữa. Khi trở về mẹ con chúng ta sẽ chuyển ra ngoài, dù ăn xin dọc đường, cũng tốt hơn bị người ta khi dễ. . . . . . Về phần những năm này chúng ta ở không công tại Diệp gia, chúng ta trả bạc là được!”
Lâm Lang nói xong, móc ba trăm lượng ngân phiếu ra ném dưới chân Diệp Cẩn Huyên: “Một gian nhà lá, mười lăm năm, một năm hai mươi lượng bạc tiền mướn, như vậy đủ chứ? Nếu không đủ, Đại tiểu thư có thể viết giấy nợ cho Lâm Lang. Sau này Lâm Lang đủ kiếm tiền, sẽ mang cả tiền lời trả lại.”
Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn ngân phiếu nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhanh chóng đưa tay nhặt lên. Mọi người thấy vậy, ánh mắt liền lộ ra khinh bỉ. Nàng cảm thấy ánh mắt khinh bỉ khắp nơi đang nhìn mình, muốn buông tay ra, nhưng lại cảm thấy ngân phiếu như mọc rể trên tay.
Lâm Lang quay đầu gằng từng chữ từng câu rất khí phách: “Từ nay về sau. . . . . . Lâm Lang ta cùng Diệp gia không còn bất kỳ quan hệ gì, Lâm Lang sửa họ —— Tạ, kế tục huyết mạch nhất tộc Tạ gia ở Giang Nam!”