Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 62: Phong linh chi mê (Bí ẩn về chuỗi phong linh)
Chiếc xe ngựa đi loanh quanh một lúc lâu, vào ngõ nhỏ lại ra đường lớn, đến trước cửa một khách điếm ở ngoại thành mới dừng lại.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn biển hiệu khách điếm kia: Yến Hoa Lâu, kéo Triển Chiêu đang muốn theo vào lại.
“Sao?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn
Bạch Ngọc Đường: “Có vẻ bọn họ muốn đi ăn, chúng ta cũng vào ăn đi, có
thể giả vờ tình cờ gặp nhau, thiếu niên đánh xe kia nhất định còn nhớ
chúng ta, lúc đó sẽ đến trò chuyện một chút, thử thăm dò!”
Đang nói chuyện, chợt thấy thiếu niên kia nhảy xuống xe ngựa, vén màn xe, đỡ một người trong xe xuống.
Trước đây Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từng nghe qua giọng nói của người trong xe, cảm giác là một lão nhân,
lần này người ra lại đội đấu lạp, không thấy rõ diện mạo của hắn được…
Nhưng hắn đứng rất thẳng, không giống như đã cao tuổi, động tác cũng rất nhanh nhẹn, không hiểu sao thiếu niên kia lại phải dìu hắn… Có cảm giác sức khỏe hắn rất tốt.
“Thật sự không thấp.” Triển Chiêu nhìn
từ trên xuống cũng cảm thấy hắn rất cao, nhìn ngang không chừng hắn còn
cao hơn cả mình và Bạch Ngọc Đường, có lão nhân cao như vậy sao?
Nói đến vấn đề cao thấp, đột nhiên Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đúng rồi, Bạch huynh cao bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người một lúc, nhìn nhìn Triển Chiêu: “Ngươi cao bao nhiêu?”
Triển Chiêu nhíu mày: “Ta hỏi trước.”
“Cái này thì liên quan gì đến chuyện ai
hỏi trước?” Bạch Ngọc Đường bật cười… Khi hai người còn đang phân cao
thấp thì người của Yến Hoa Lâu đã đi ra đón khách rồi, vừa khéo, người
đi ra là một nữ lão bản, hoan hoan hỉ hỉ kéo khách nhân vào trong,
Triển Chiêu cũng muốn xuống theo vào, Bạch Ngọc Đường lại kéo lại.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn: “Cứ kéo ta lại làm gì?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Con mèo nhà ngươi, ngươi từng đến Tùng Giang Phủ chưa, có biết Yến Hoa Lâu là nơi nào không?!”
Triển Chiêu sờ mũi: “Không phải khách điếm thì là tửu lâu, có gì phải căng thẳng?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Yến Hoa Lâu chính là đồng âm của Yên Hoa Lâu!”
“Yên hoa…” Triển Chiêu nhướng mày, mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Chẳng lẽ là…”
“Phải!” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Là nơi yên hoa, nhưng lại không phân rõ như trong thành.”
“Không phân rõ cái gì?” Triển Chiêu ngơ ngác.
“Ngươi có phải người giang hồ không
vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Mười bốn tuổi đã hành tẩu giang hồ mà
cả thứ này cũng không hiểu!”
“Hành tẩu giang hồ thì phải hiểu biết
nơi yên hoa sao!” Triển Chiêu giận, híp mắt liếc nơi khác, miệng lầm
bầm: “Đâu có giống Bạch Ngũ gia ngài, phong lưu thiên hạ!”
“Câu này ta chưa từng nói, không biết ai truyền ra.” Bạch Ngọc Đường hơi không vui, Triển Chiêu túm tay áo hắn
kéo kéo: “Ai, không phân rõ cái gì? Nói hết đi!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một lát, kề sát vào tai Triển Chiêu nói: “Là gà vịt hỗn tạp.”
“Hả?” Triển Chiêu giật mình, lần đầu
tiên nghe nói có nơi như vậy. Triển Chiêu bắt đầu muốn đánh trống lui
quân, kĩ viện còn chịu được một chút, hắn chỉ sợ vào tiểu quan lâu,
không biết nói thế nào nữa, cũng không phải là khinh thường, chỉ là một
đám nam nhân tô son trát phấn uốn éo õng ẹo, nhìn rất không được.
“Có thấy kì lạ không.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Một lão nhân… Còn dẫn theo một đồng tử, đến nơi này làm gì?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ một lát, biểu cảm trên mặt rất là phức tạp: “Cái này…”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đẩy hắn một cái: “Nghĩ cái gì vậy!”
Triển Chiêu hớn hở: “Chỉ cho ngươi nghĩ không cho ta nghĩ sao? Ngươi nghĩ cái gì ta nghĩ cái đó!”
Bạch Ngọc Đường há hốc, đỡ trán, cãi
nhau với con mèo này thật phí sức, chính sự quan trọng hơn: “Hay là… Tìm người ai đó hỏi thử.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống đất, túm một
tên lưu manh ven đường lại, cho hắn chút bạc, bảo hắn vào Yến Hoa Lâu
thăm dò. Không bao lâu, lưu manh đi ra nói: “Ngũ gia, ta hỏi rồi, chưởng quỹ nói, hai người đó vào phòng của Liễu công tử rồi, dường như là
người quen.”
“Liễu công tử?” Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi: “Liễu công tử nào?”
“Liễu Dịch Phiên Liễu công tử!” Lưu manh cười quái dị: “Ngũ gia chưa từng nghe qua sao? Kinh thải tuyệt diễm
Liễu công tử! Đây là một trong tứ đại công tử của Tùng Giang Phủ.”[kinh thải tuyệt diễm: đẹp đến bàng hoàng kinh hãi]
“Kinh thải tuyệt diễm là có thể xếp vào tứ đại công tử?” Triển Chiêu bỗng nhiên rất hứng thú, hỏi: “Vậy Ngũ gia xếp thứ mấy?”
Chưa dứt lời, mặt mũi lưu manh bỗng dưng trắng bệch, hít một hơi xoay người chạy mất dạng.
Triển Chiêu không hiểu, quay đầu lại
nhìn, thì thấy mặt Bạch Ngọc Đường đổi màu tái xám, cắn răng: “Mèo chết
tiệt, công tử ấy là chỉ tiểu quan!”
“Ớ…”
Triển Chiêu xấu hổ, há hốc, lập tức đưa tay vỗ mạnh lên vai Bạch Ngọc Đường: “Thì ra là vậy sao… Ha ha.”
Bạch Ngọc Đường thở dài, không tìm được tên lưu manh lúc nãy nữa, nếu không đã hỏi thêm về chuyện của Liễu Dịch Phiên.
“Liễu công tử đó có vấn đề không nhỉ?” Triển Chiêu cân nhắc một lát: “Ta muốn gặp hắn thử xem, hay là chúng ta đi vào?”
Bạch Ngọc Đường dường như có chút khó xử: “Ừm…”
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu nghĩ nghĩ,
cười nói: “Ta biết rồi, cả Tùng Giang Phủ ai mà không biết Bạch Ngũ gia
ngài chứ, chẳng may có tin ngài đến đây tìm Liễu công tử bị truyền ra
thì phiền phức rồi!” Nghĩ xong, Triển Chiêu chỉ chỉ mái nhà: “Có cách,
ngươi lên đó chờ, bọn họ không biết ta, để ta vào tìm hắn.”
“Ngươi vào tìm hắn làm gì?” Bạch Ngọc Đường kinh hãi.
“Tâm sự.” Triển Chiêu rất là tự tin.
“Không phải ngươi sợ nhất là tiểu quan sao?”
“Ơ…” Triển Chiêu chỉ nghĩ đối phương không biết mình, không sợ bị lộ, lại quên mất chuyện này.
“Thôi đi!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Chúng ta cùng lên mái đi!”
Triển Chiêu cũng đành đồng ý, phòng của
Liễu công tử này cũng dễ tìm, nghe nói đầu bảng của Yến Hoa Lâu chính là hắn, cho nên phòng của hắn phải là phòng chữ thiên đầu tiên.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ căn phòng trên
lầu hai phía đông, Triển Chiêu thầm hiểu, cùng hắn đồng loạt nhảy lên.
Hai người đều là cao thủ, im lặng đáp xuống, không hề phát ra chút tiếng động nào.
.
.
Trước tiên giở một mảnh ngói lên xem, là hành lang… Vừa hay thấy được thiếu niên khi nãy bưng khay trà mở cửa đi ra, đóng cửa lại ngáp một cái, đi về hướng khác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt
nhìn nhau, âm thầm theo dõi, hắn đi vào một gian phòng nhỏ khác, hai
người tính toán vị trí một chút, tìm đến chính xác trên mái ngói của
gian phòng đó, giở lên xem…
Thiếu niên kia đang cởi y phục đi ngủ, trong phòng chỉ có một mình hắn, rất nhanh sau đó đã tắt đèn.
Nói vậy, chủ nhân hắn có thể vẫn còn
trong phòng của Liễu công tử, hai người lại nhớ tới căn phòng đầu tiên
phía đông, Bạch Ngọc Đường vận nội lực, phất tay áo… Một mảnh ngói bay
lên, Triển Chiêu thuận thế đưa tay đỡ.
Hai người phối hợp cực kì ăn ý, vô thanh vô tức bóc đi một mảnh ngói, đương nhiên cũng không kinh động đến người trong phòng. Nhưng khi hai người nhìn xuống, mới phát hiện tiếng động
trong phòng rất lớn, đừng nói là bóc một mảnh ngói, lật luôn cả mái chưa chắc đã bị phát hiện.
Ban đầu hai người nghe thấy thanh âm
lách cách, nhìn xuống, mí mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường co giật không ngừng… Bên dưới là một bàn lớn bốn người, đang đánh mạt chược.
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc
Đường, Bạch Ngọc Đường cũng bật cười… Liễu công tử này cũng thật dung
tục, cứ nghĩ là phải đang ngâm thơ đặt câu đối gì đó, không ngờ là trực
tiếp đánh mạt chược.
Hai người nằm trên mái chờ một lúc lâu,
không nghe được bí mật gì, người bên dưới thì “Hồ!” hết vòng này tới
vòng khác. Triển Chiêu nhìn kĩ… Trong đám người đang chơi không có lão
nhân mặc hắc y… Dường như cũng không có mỹ nam tử khí chất xuất chúng
nào, nói cách khác, Liễu công tử không có trong đó?!
Triển Chiêu đậy mảnh ngói lại, nan giải nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ, đành lắc đầu, chẳng lẽ trong phòng còn có mật thất?
Triển Chiêu cảm thấy rất có khả năng
này, cũng có thể là cố ý tìm người tạo ra tiếng động lớn như thế, tránh
để người khác nghe bọn hắn nói chuyện.
.
.
Sau đó, hai người gần như chạy hết một vòng mái nhà, mở ngói từng phòng lên xem, vẫn không có thu hoạch gì, dần dần chán nản.
“Ha…” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống mái ngói: “Miêu Nhi… Không có manh mối, hai người đó biến mất rồi sao?”
“Theo một lúc lâu, chỉ tìm được chiếc xe ngựa.” Triển Chiêu cũng rất phiền muộn.
Nói đến đây, hai người im lặng một lát, bỗng dưng nhìn nhau: Ngựa! Đúng, vẫn còn chiếc xe ngựa!
Nhảy xuống mặt đất, hai người đi vòng đến cửa chuồng ngựa ở hậu viện.
.
.
Cửa chuồng mở rộng, trong các gian bên
trong có khá nhiều ngựa, một người chăn ngựa đang thêm cỏ ăn đêm cho đàn ngựa, tục ngữ nói ngựa không ăn đêm không béo mà! Điều khiến hai người
khó hiểu là, một nơi nhỏ như thế này, sao lại có nhiều bảo mã như vậy…
Sinh ý thật sự tốt như vậy sao?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã tìm được hai con ngựa mắt đỏ, người chăn ngựa dường như đã thấy
nhưng cũng không nói gì, sau khi thêm cỏ thì đi về phía phòng nhỏ ngủ.
Chiếc xe ngựa kia được cột cạnh chuồng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lao vút đến chỗ nó.
Vén màn che lên thử nhìn vào bên trong…
Hai người vốn cũng không trông mong bên trong có thứ gì, nhưng trong xe
lại có một thứ khiến hai người chú ý, một chuỗi phong linh.
Đó là một chuỗi phong linh gỗ màu nâu
sậm, giống hệt như chuỗi phong linh trong điện thờ quỷ thuyền hôm đó!
Được treo trên nóc buồng xe.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Này, Mèo Con, ngươi từng trộm đồ chưa?”
Triển Chiêu hoảng hốt.
Bạch Ngọc Đường đưa tay.
“Này!” Triển Chiêu hạ giọng định ngăn
hắn lại, nhưng Bạch Ngọc Đường đã tháo chuỗi phong linh xuống: “Đem về
cho lão nhân nhìn thử, xem hắn có nhận ra không? Một lát nữa trả lại
không phải được rồi sao?!”
Triển Chiêu ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao cũng không ai biết là hai bọn họ lấy.
Bạch Ngọc Đường cất chuỗi phong linh, tìm thêm một vòng trong xe, chắc chắn không còn thứ gì khác nữa thì kéo Triển Chiêu chạy.
Hai người chui vào một ngõ nhỏ, Triển Chiêu tựa trên tường mặt mày hớn hở, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Cười cái gì?!”
“Lần đầu tiên…” Triển Chiêu đưa một ngón tay lên: “Lần đầu tiên ta làm trộm!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười, lấy chuỗi phong linh ra, đưa ra dưới ánh trăng, đã không còn là màu nâu sậm như trước, mà trở thành đỏ tươi như máu… Quỷ dị cực kì.
Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc, đột nhiên nhíu mày hỏi Triển Chiêu: “Có ngửi mùi máu không?”
Triển Chiêu gật đầu, cảm giác mùi máu truyền từ chuỗi phong linh đến, muốn kề sát vào ngửi thử.
“Khoan đã!” Bạch Ngọc Đường vội ngăn hắn lại: “Cẩn thận mùi hương có độc, tìm lão gia tử cho hắn xem đã!”
Hai người chạy nhanh đến nơi ở của Lê Lão Phong Nhi.
Suốt đường đi, gió đêm hiu hiu, phong
linh trong tay Bạch Ngọc Đường đong đưa phát ra tiếng tang tang tang
tang, thanh âm không hề êm tai như những loại phong linh bình thường,
cảm giác cực kì âm u ma quái.
.
…
.
Trong biệt viện trên Hãm Không Đảo.
Công Tôn đang chăm chú xem tư liệu,
Triệu Phổ ngồi dựa bên cạnh, cầm cuộn tranh nghiên cứu. Hắn dẫn binh
chinh chiến đã từng xem qua không ít loại bản đồ, tương đối am hiểu
phương diện này, nhưng tấm bản đồ này hắn lại xem không hiểu, rốt cuộc
là bản đồ trên biển hay thứ gì khác?
Trong phòng đã đốt noãn lô, trên tấm da
dê bên cạnh, Thạch Đầu và Tiễn Tử dựa sát vào nhau, Tiểu Tứ Tử tựa giữa
chúng nó, đang chăm chú thắt tơ hồng.
“Cận Nhi, thắt cái gì vậy?” Tiêu Lương hiếu kì đến hỏi.
“Hôm nay các cô cô nói đến miếu Nguyệt
Lão xin xâm, ta nhờ bọn họ mang về một ít nhân duyên tơ.” Tiểu Tứ Tử
nhúc nhích vài cái, đổi tư thế thoải mái tiếp tục nằm, Thạch Đầu nhân cơ hội liếm bảo bối vài cái, lắc lắc đuôi.
“Nhân duyên tơ?” Tiêu Lương vừa nghe thấy hai mắt lập tức sáng lên, cười tủm tỉm hỏi: “Cho ta sao?”
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn hắn: “Không phải!”
Tiêu Lương ũ rủ: “Vậy Cận Nhi thắt cho ai?”
“Cho Miêu Miêu và Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói: “Tiểu Lương Tử ngươi còn muốn tơ hồng làm gì, chúng
ta không phải đã định rồi sao.”
“Khụ…” Triệu Phổ đang uống nước, nghe Tiểu Tứ Tử nói vội vàng chạy đến hỏi: “Hai đứa định cái gì rồi?”
Tiểu Tứ Tử mặt hồng hồng, đẩy Triệu Phổ ra: “Không nói cho Cửu Cửu.”
“Không nói cho ta?!” Triệu Phổ nhào đến
cù Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương vội tham chiến bảo vệ Tiểu Tứ Tử đang cười
khanh khách, ba người cuộn thành một cuộn to, Thạch Đầu và Tiễn Tử cũng
tham gia, kêu chi chi nhảy lên nhảy xuống.
Công Tôn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy
một lớn hai nhỏ trong phòng làm ầm ĩ đến long trời lở đất, bất đắc dĩ
thở dài, chống cằm nhìn ba người.
“Thư ngốc, ngươi nghiên cứu thế nào
rồi?” Triệu Phổ thấy hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhịn không được
nói: “Đừng xem nữa, nghỉ một lát đi.”
“Đúng vậy, cha, nghỉ một lát đi!” Tiểu Tứ Tử chạy đến kéo Công Tôn.
“Ai, không nghỉ được.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử lên: “Càng xem càng đau đầu.”
“Sao?” Triệu Phổ đi tới, Công Tôn mở rất nhiều quyển tư liệu ra, bên trên có một vài đồ án và văn tự…
“Ta từng thấy loại phong linh này,”
Triệu Phổ chỉ vào đồ án trong quyển tư liệu, nói: “Hôm ấy nó được treo
trong điện thờ của quỷ thuyền. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hẳn là
cũng đã thấy.”
“Chuỗi phong linh này…” Công Tôn cau mày hỏi Triệu Phổ: “Ngươi từng nghe nói về âm binh chưa?”
Triệu Phổ ngẩn người, sắc mặt không được dễ nhìn lắm: “Âm binh chỉ là lời đồn nhảm.”
“Nói vậy quả nhiên ngươi từng nghe qua?” Công Tôn truy vấn.
“Đương nhiên từng nghe.” Triệu Phổ cười
cười, chọc chọc Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Công Tôn tiếp tục thắt tơ
hồng vài cái rồi nói: “Trước đây… Khi ta chiến đấu ở đại mạc, từng nghe
nói có loại binh sĩ này.”
Tiêu Lương cũng kéo ghế đến ngồi nghe, âm binh nha…
“Ghi chép sớm nhất hẳn là vào cuối đời
Hán đúng không?” Công Tôn hỏi: “Nghe nói khi âm binh đến, gió độc cuồn
cuộn cờ lệnh rợp trời, binh lính đạp đất che trời mà đến. Lại có người
nói sấm sét đầy trời, âm binh bò lên từ vực thẳm nứt ra trên nền đất…
Các âm binh ấy dũng mãnh lại không bao giờ chảy máu, nhất định phải chém nát mới có thể tiêu diệt được triệt để, nếu không thì dù còn một cánh
tay cũng sẽ tiếp tục chiến đấu.”
“Là truyền thuyết thôi.” Triệu Phổ bật
cười: “Có người nói đó là những chiến sĩ bỏ mạng trên sa trường, cũng có người nói là do dùng thông linh thuật mượn binh từ âm tào địa phủ… Nói
chung là ta chưa từng gặp! Ngươi phải nghĩ thế này, Tây Hạ Đại Liêu
nhiều yêu ma tà giáo như vậy, nếu như thật sự có loại pháp thuật này, đã sớm gọi âm binh lên diệt Đại Tống ta rồi, sao phải trốn tránh chịu
khinh miệt, có phải không?”
“Cũng phải.” Công Tôn cầm quyển tư liệu
lên, đưa đền gần ngọn đèn nhìn kĩ đồ án trên đó: “Có người nói loại
Chiêu Hồn Linh này có thể gọi âm binh lên.”
.
…
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi lòng
vòng đến vùng lân cận nhà của Lê Lão Phong Nhi, trên đường còn bị lạc
hai lần. Đường ở Giang Nam thật sự là muốn lấy mạng người, không cẩn
thận lập tức lạc.
Triển Chiêu lại có hứng thú chọc ghẹo
Bạch Ngọc Đường: “Ai, Ngũ gia, không quen đường sao? Dù gì ngươi cũng
người địa phương nhỉ.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, vừa định cãi lại vài câu, đột nhiên… Dường như phía sau có âm thanh gì đó.
Bạch Ngọc Đường đứng lại, quay đầu lại xem.
“Sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Ngươi có nghe thấy…”
“Gừ…”
Bạch Ngọc Đường chưa hỏi xong, Triển
Chiêu cũng đã nghe được thanh âm kì dị kia, giống như tiếng dã thú đang
gầm nhẹ, có vẻ rất nguy hiểm.
“Dã cẩu?” Triển Chiêu nhìn lại, nhưng không thấy được con dã thú nào, cũng không cảm giác được hơi thở của vật sống.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Có thể là tiếng gió?”
“Có khả năng!” Triển Chiêu gật đầu, lúc ấy hai người vừa rẽ vào con ngõ đối diện nhà Lê Lão Phong Nhi.
Nhìn thấy hai mảnh gương đồng cực lớn đang phản chiếu ánh trăng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường an tâm, lần này không đi lạc.
Vừa định đập cửa, Bạch Ngọc Đường bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm vào mảnh gương đồng trên cửa.
“Miêu.”
“Sao?” Triển Chiêu không hiểu, nhìn theo hướng nhìn của Bạch Ngọc Đường… Tấm gương quay đúng về phía đầu ngõ,
đêm nay lại sáng trăng.
Xuyên qua gương, hai người nhìn thấy, tại đầu ngõ, có một bóng đen.
.