Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 52: Lưỡng cá nhân (hai người)
Triển Chiêu nghĩ một lúc mới phản ứng
lại được, Bạch Ngọc Đường nói với mình hắn thấy quỷ, còn là một bóng
trắng! Điều đầu tiên Triển Chiêu nghĩ là, có khi nào là Bạch Ngọc Đường
nhìn thấy sương trắng gì đó?! Không đúng, đâu có sương! Dải lụa trắng?
Cũng đâu có lụa! Có khi nào là bóng của Bạch Ngọc Đường không?
Bạch Ngọc Đường đã đi qua chỗ ngõ nhỏ bên kia.
Triển Chiêu vội vàng chạy theo.
Hai người đi đến cuối đường, nhìn khắp
xung quanh, thế nhưng ngoài ngõ cũng chỉ có ngõ, các đường nhỏ ở đây đều tương tự như nhau, ngang ngang dọc dọc đều giống hệt, chỉ có một tòa
cung điện ở phía xa là khác… Nhưng hoàn toàn không có quỷ ảnh nào.
“Có lẽ chỉ là ảo giác, do ta nhìn lầm
rồi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, nghĩ dường như mình có chút căng
thẳng, từ nhỏ hắn đã không thích những không gian tù túng tối tăm thế
này.
“Đi tiếp xem thử đi.” Triển Chiêu xoay
người tiếp tục đi tới, Bạch Ngọc Đường ở ngay bên cạnh, vẫn đang hồi
tưởng lại bóng trắng vừa thấy… Hiện tại nhớ đến, dường như có chỗ nào
không đúng, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng? Hắn cũng không nói được.
Hai người quay lại con đường lớn ở trung tâm lúc đầu, tiếp tục đi tới.
.
.
“Miêu Nhi, con đường này dường như cũng
kiến tạo từ cùng một phương pháp với chiến đạo cổ đại, phong cách nhà
cửa giống của thời Tần Hán.”
“Phải…” Triển Chiêu gật đầu, nhìn thấy
tấm bia đá trước mỗi con đường: “Ngươi xem, bia đá của mỗi con đường đều có những văn tự khác nhau, có khi nào là họ của từng gia tộc hay là cột mốc không?”
“Khắc họ ở đại môn… Cũng giống như các bức hoành hiện nay?” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất thú vị.
Hai người đi trên con đường tối mịt mù,
chỉ dựa vào ánh sáng của cây đuốc trong tay, nơi ánh sáng chiếu được
cũng hữu hạn, bốn phía cực kì tĩnh mịch, chỉ nhờ hai người không ngừng
nói chuyện, mới có được chút sinh khí.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy, nếu
như thật không thể ra khỏi đây, thật may có Triển Chiêu ở đây cùng mình, có hắn, ít nhất mình cũng sẽ không thấy khó chịu.
Hai người cứ như vậy sóng vai đi tới, cứ như con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng.
.
.
Lại đi thêm không biết bao lâu, Triển Chiêu đột nhiên dừng lại.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn hắn.
Triển Chiêu do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đưa bàn tay vừa thả ra qua, muốn nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch
Ngọc Đường lật tay lại, nắm lấy tay hắn.
Triển Chiêu ngẩn người nhìn.
Bạch Ngọc Đường tiến sát tới một chút, nhẹ giọng nói: “Giúp ta cầm đuốc.”
Triển Chiêu ngây người, thấy Bạch Ngọc
Đường đưa cây đuốc cho mình, Triển Chiêu giơ hai ngón tay còn trống bên
tay cầm đuốc ra giữ giúp hắn.
“Rẹt” một tiếng, Bạch Ngọc Đường xé một
mảnh vải thật dài từ tay áo xuống, quấn chặt bàn tay của Triển Chiêu và
mình lại, thắt nút.
Triển Chiêu lại ngẩn người, nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường cầm lại cây đuốc, nhàn
nhạt nói một câu: “Ta thật không muốn ở một mình tại nơi quỷ quái này,
ngươi cũng đừng rớt vào cái hố nào nữa, có rơi thì chúng ta cùng rơi.”
Triển Chiêu ngẩn người rất lâu sau mới gật đầu: “Được, có rơi thì cùng rơi!”
Nói xong, hai người quay đầu, lại phát hiện thấy từ chỗ tối nhất… Có thứ gì lướt qua: một bóng trắng!
“Há…” Triển Chiêu há hốc.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Không phải ta lại thấy ảo giác chứ?”
“Hình như ta cũng thấy!” Triển Chiêu nói xong, hai người liền đuổi theo… Bóng trắng kia đột nhiên bay lên, dường như là đang bò lên cầu thang, chỉ một thoáng đã không còn thấy đâu nữa.
Khi hai người đi đến gần mới phát hiện, thì ra phía trước là một dải bậc thang cao ngất.
Đưa đuốc lên xem, quả nhiên… Bên trên là tòa cung điện nguy nga.
Hai người đi lên… Cực kì ăn ý mà chuyển
cây đuốc sang bên tay được cột vào nhau, tay kia cầm đao kiếm, cảnh giác đề phòng xung quanh… Cả hai người đều không tin tà ma, tuyệt đối không
tin có quỷ! Cho nên, bóng trắng đó nhất định là người! Nếu đã là người,
vậy chứng tỏ có đường vào, bởi vì một người sống không thể nào sinh tồn ở một nơi cách biệt với bên ngoài lâu như vậy!
Bước lên theo bậc thang, hai người lên đỉnh… Liền thấy một sơn môn rất lớn sừng sững, hai bên có thần thú trấn sơn. Không phải kì lân hay tì hưu, mà là hai con bát trảo long[rồng tám móng] đang giương nanh múa vuốt!
“Bát trảo long?” Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy loại rồng kì lạ như thế này.
“Rồng có bốn móng vuốt mà đúng không?” Triển Chiêu hỏi: “Mặt con rồng này cũng không giống những con rồng bình thường…”
“Két…”
Hai người còn đang nghiên cứu tượng
rồng, đột nhiên… Nghe thấy một thanh âm kì quái, cửa đại điện trước mặt
mở ra. Hai người kinh ngạc, cùng đưa mắt nhìn, liền thấy sau cánh cửa…
Bóng lưng một bạch y nhân lướt qua. Hai người lập tức xác định lại lần
nữa, đó là một người mặc bạch y, có thể thấy rõ hai bàn tay!
Bạch y nhân gần như lập tức biến mất vào trong môn động[cửa tò vò].
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.
“Phải!” Triển Chiêu gật đầu: “Dường như hắn muốn chúng ta vào đó!”
Hai người nhìn nhau một cái, quyết định
đi vào… Dù sao thì đứng tại đây cũng không làm được gì, còn không bằng
đi vào xem rõ ràng.
.
.
Bước nhanh vào đại điện, nương theo ánh
lửa thấy được trường minh đăng ở lối vào, cũng giống hệt như những
trường minh đăng da người trong địa cung, chỉ là đang tắt, không được
châm!
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng châm lên…
“Phừng” một tiếng, ánh lửa nhanh chóng
bừng lên… Giữa những ngọn trường minh đăng này đều có cơ quan liên kết
rất tinh xảo… Châm một ngọn, những ngọn đèn còn lại cũng sẽ cháy lên.
Chỉ trong nháy mắt, bốn phía đầy ánh lửa… Trường minh đăng không ngừng cháy lên, càng lúc càng sáng.
Lúc này, hai người cũng đã thấy rõ ràng
đại điện này rộng bao nhiêu. Đèn sáng rực một đường phía trước, tượng
điêu khắc cả quần long[đàn rồng]
khiến cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều há hốc. Hai người bọn họ
cũng không phải người chưa thấy việc lạ, nhưng loại cảnh tượng này thật
sự gây chấn động quá mạnh…
“Bao nhiêu con?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.
Đầu Triển Chiêu lắc lắc.
Ngay lúc ấy, đột nhiên có người đáp lại: “Chín mươi chín con.”
Giữa nơi địa cung âm trầm u ám, bị chôn
sâu suốt ngàn năm tuyệt đối không người này lại có người trả lời bọn họ. Cho dù đây là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng không ngăn được cảm
giác gió lạnh thổi qua sau gáy.
Triển Chiêu càng nghi ngờ hơn, bởi vì hắn cảm thấy giọng nói này quen tai.
Hai người nhìn về hướng thanh âm vọng
đến, liền thấy ở phía trước có một cái đài lớn giữa trung tâm đại điện,
trên đài có một tọa ỷ[ghế có lưng dựa] hình vuông rất lớn, cũng có quần long vờn quanh, hai người đều thầm khó hiểu: người kiến tạo cung điện này, rốt cuộc thích rồng đến mức nào?!
Trên tọa ỷ có một người, hắn không ngồi
trên tọa ỷ, mà ngồi trên lưng ghế, nhìn hai người bên dưới, người này
không phải bạch y nhân mà hai người vẫn đuổi theo, mà là một nam tử mặc
hắc y.
Cách khá xa, Bạch Ngọc Đường không thấy
rõ tướng mạo hắn, chỉ nhìn thấy hắn mặc hắc y, thân hình cao gầy, tóc
đen xõa tùy ý, sắc mặt rất trắng… Vành mắt hơi có quầng đen, khiến cả
khuôn mặt rất u ám.
Triển Chiêu sau lưng đột nhiên mở miệng, không chắc chắn hỏi một tiếng: “Đại ca?”
Hắc y nhân kia chính là Triển Hạo… Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường đã hiểu rõ, nhưng lại lập tức không hiểu, vì
sao hắn lại ở đây?!
“Đã lâu không gặp.” Lời đáp của người
kia dường như đã thừa nhận mình đúng thật là Triển Hạo, hắn cúi đầu,
nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng cách rất xa, đột nhiên
hỏi: “Chiêu… Hắn chính là Bạch Ngọc Đường sao?”
Triển Chiêu hơi nhíu mày, Bạch Ngọc
Đường cảm giác tay mình bị Triển Chiêu kéo kéo ra sau, dường như muốn
mình lùi lại một chút, hắn hơi không hiểu hành động của Triển Chiêu… Là
một loại bảo vệ, hay một loại đề phòng? Hay có lẽ chỉ đơn giản là căng
thẳng?
Triển Hạo ở phía trên, trong tay cầm một hộp nhỏ đen tuyền, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi Triển Chiêu: “Hai
mắt… Gần đây thế nào?”
Hai mày Triển Chiêu nhíu càng chặt hơn: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
Triển Hạo lắc đầu: “Ta không có thời gian nói rõ ràng với đệ.”
“Hôm nay huynh không nói không được!”
Triển Chiêu vận nội lực lên tay, kéo rách dải lụa… Giãy tay ra. Bạch
Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, không nói gì.
“Sau này gặp lại.” Triển Hạo xoay người muốn đi.
“Khoan đã!” Triển Chiêu làm sao chịu để hắn đi, tung người đuổi theo.
Lên đến long đài Triển Chiêu mới phát
hiện, trên đài hoàn toàn không có bậc thang, phải dùng khinh công mới có thể lên được… Triển Hạo vốn dĩ không biết võ công, làm sao có thể lên
được?!
Bạch Ngọc Đường đứng bên dưới cũng nhìn
ra manh mối, đồng thời, Triển Hạo đứng phía trên đột nhiên nhếch môi…
Dường như đang hiện ra nụ cười đạt được ý xấu.
Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, đuổi theo, hô một tiếng: “Miêu Nhi, cẩn thận!”
Triển Chiêu hạ xuống long đài, vừa nghe được lời Bạch Ngọc Đường lập tức dừng lại, không hề do dự.
“?!” Triển Hạo bên trên thấy được, vẻ mặt rất kinh ngạc, nói với Triển Chiêu: “Ta nhớ dường như đệ chưa từng nghe lời như thế.”
Cách rất gần, Triển Chiêu ngẩng mặt lên
nhìn kĩ, người nọ đúng thật là Triển Hạo không sai, chỉ là ánh mắt cử
chỉ… Triển Chiêu đã hiểu ra, có thể… Triển Hạo trước đây vẫn luôn che
giấu điều gì, mình vẫn chưa từng hiểu được hắn.
Triển Hạo và Triển Chiêu nhìn nhau một lúc, lắc đầu: “Đệ đừng tìm ta nữa, ngoan ngoãn về cùng hắn đi.”[ sao mà câu này nó bựa quá =.= ]
Thấy Triển Hạo xoay người muốn đi, Triển Chiêu nhíu mày, định đuổi theo, “Đừng đi, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
Còn chưa nói xong, chợt Triển Hạo quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng: “Nếu đuổi theo, vậy đệ đừng hối hận…”
Triển Chiêu sửng sốt, chỉ thấy Triển Hạo đưa tay vỗ lên một vòng đá hắc sắc trên tay ghế.
Một tiếng nổ lớn truyền đền, như sơn băng địa liệt[núi lở đất sụp], toàn bộ long đài và đại điện đều chấn động.
Triển Chiêu lập tức quay đầu nhìn, liền
thấy mặt đất hai bên long đài bắt đầu sụp xuống. Dưới chân Bạch Ngọc
Đường xuất hiện một khe nứt lớn… Không phải, nói chính xác là, cả mặt
đất đều đổ sập.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu gọi to.
Bạch Ngọc Đường đã sớm nhìn thấy, hắn
tung người nhảy lên muốn lùi về phía sau, thế nhưng mặt đất quá rộng, có thể nói là tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm[Trước không có thôn sau không có điếm: nơi hoang vu đồng không mông quạnh,
đây là một dạng địa hình Thiên Cửu Biến, gọi là “tuyệt địa” (đường
cùng)]… Hoàn toàn không có nơi để mượn lực, dù khinh công Bạch
Ngọc Đường cao đến đâu, cũng không có khả năng bay giữa không trung
không cần ngoại lực… Như Ảnh Tùy Hình không phải Yến tử Phi, Yến tử Phi
cũng không thể khiến người thật sự hóa thành chim yến!
Bạch Ngọc Đường không còn đường lui, nhíu mày… Chỉ còn cách để mặc cho bản thân rơi xuống vực sâu không đáy này.
Triển Hạo cười lạnh một tiếng, ngẩng
mặt, liền thấy trên đầu một con trong đàn cự long phía trên có một bạch y nhân đang ngồi, là Lý Phi Thường!
Triển Chiêu cau mày, Lý Phi Thường thả
một đoạn lụa trắng xuống, Triển Hạo đưa tay bắt lấy, mượn lực nhảy lên…
Hắn biết công phu!
Triển Chiêu biết, nếu để Triển Hạo đi,
có khả năng rất lâu sau mới có thể tìm được hắn… Nhưng đầu hắn nghĩ vậy, thân thể đã nhảy xuống, đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Triển Hạo đi thì cứ đi đi, hiện tại
Triển Chiêu chỉ nhớ rõ lời khi nãy đã đáp ứng Bạch Ngọc Đường… Có chết
cũng cùng chết, nơi quỷ quái như thế này, làm sao có thể để hắn lại một
mình.
Triển Hạo đứng trên long đài, nhìn Triển Chiêu đuổi theo bắt lấy Bạch Ngọc Đường, sau đó là tiếng nước “Ùm”
vang, hai người cùng rơi xuống dòng sông dưới đáy vực.
Triển Hạo cười, khẽ lắc đầu: “Tiểu tử ngốc.”
“Môn chủ, đi thôi, đã lấy được thứ cần lấy rồi, không nên ở lâu.” Lý Phi Thường thấp giọng nói.
Triển Hạo gật đầu, cùng hắn rời đi.
.
…
.
Dưới đáy địa cung là dòng nước ngầm lạnh buốt tận xương… Dòng nước chảy hơn nữa lại rất xiết. Triển Chiêu bắt
được tay Bạch Ngọc Đường, khả năng bơi của hắn còn kém hơn Bạch Ngọc
Đường, uống vào một ngụm nước, hơi sặc.
Giữa hoảng loạn, Triển Chiêu cảm giác
Bạch Ngọc Đường ôm lấy hắn đẩy người lên, vừa thở gấp vài hơi đã nghe
Bạch Ngọc Đường nói: “Nín thở!”
Thật ra Triển Chiêu cũng muốn nín thở, nhưng vừa bị sặc nước khiến hắn rất khó chịu, còn chưa kịp thở đã lại chìm xuống.
Cảm giác thân thể nương theo dòng nước
trôi nhanh về phía trước… Triển Chiêu bản năng túm chặt lấy Bạch Ngọc
Đường, chỉ cảm thấy ngộp thở… Trong nước tối đen, không nhìn thấy được
gì, nhưng tay mình đang nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường là chắc chắn, Triển
Chiêu thoáng an tâm, lồng ngực càng lúc càng khó chịu, trong tai đã có
tiếng u u.
Ngay khi Triển Chiêu nghĩ mình đã sắp chịu không được nữa, có thứ gì kề lên môi mình… Sau đó là một luồng khí được đưa vào.
Triển Chiêu cũng rất không kém, dưới
tình huống bị đè nén cực độ không còn thời gian suy nghĩ đây là tình
huống thế nào, nhân tiện đỏ mặt một cái… Ngay sau đó, hôn mê.
.
…
.
Không biết đã qua bao lâu, Triển Chiêu
cảm giác có hơi thở nóng rực phả lên má mình. Dần dần tỉnh lại, mở mắt,
ánh sáng rất chói, hoàn toàn đối nghịch với khung cảnh tối mịt trong kí
ức.
Hít sâu mấy hơi, thở ra hết trọc khí
trong ngực, Triển Chiêu mới bắt đầu vui mừng, thấy được bầu trời cùng
tán cây trên đầu, sau đó nghe thấy giọng nói trong trẻo: “A! Miêu Miêu
tỉnh rồi!”
Ngay sau đó lồng ngực bị thứ gì đó nằng nặng đè xuống.
“Khụ khụ…” Triển Chiêu lại nôn ra mấy
ngụm nước, vật nặng mềm nhũn bị ôm đi, giọng nói quen thuộc truyền đến:
“Cẩn Nhi, đừng đè Triển đại ca!”
“Ô… Hơi kích động quá!”
Triển Chiêu hoàn hồn lại, liền thấy Công Tôn xuất hiện trước mắt, cúi đầu nhìn vào mắt hắn tay bắt mạch cho hắn, Tử Ảnh đưa đến một bình rượu để hắn uống một ngụm, Thiêu Dao Tử cay
nồng vào bụng, Triển Chiêu cảm thấy mình sống lại rồi, toàn thân đau
nhức lại còn lạnh buốt.
“Không sao chứ?” Công Tôn hỏi.
“Bạch…” Triển Chiêu mở miệng liền hỏi Bạch Ngọc Đường, lại cảm giác trong tay mình còn đang nắm tay ai đó!
Công Tôn chỉ chỉ bên cạnh, Triển Chiêu
xoay mặt sang, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường ngay bên
cạnh, nhưng còn đang nhắm mắt, dường như vẫn chưa tỉnh.
“Hắn thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.
“Hắn bị thương nặng hơn ngươi một chút.” Triệu Phổ đứng bên cạnh, “Nhưng mà may mắn hai người không có việc gì.”
“Chúng ta vừa tìm thấy ngươi!” Công Tôn
vừa nói vừa đẩy Thạch Đầu đang muốn bò đến cọ Triển Chiêu ra, Thạch Đầu
vừa định đi liếm Bạch Ngọc Đường thì bị Tiểu Tứ Tử nắm lông kéo về:
“Thạch Đầu, không được nhân cơ hội chiếm tiện nghi người khác!”
Lúc này Triển Chiêu mới phát hiện, bọn họ đã ra khỏi địa cung, đang nằm bên bờ một hồ nước, thì ra dòng nước ngầm thông đến đây.
“Làm sao các ngươi…” Triển Chiêu không hiểu vì sao bọn Công Tôn tìm được mình.
“Nó giúp chúng ta tìm các ngươi.” Tử Ảnh chỉ lên một ngọn cây bên cạnh, con chim ưng của Hồng Liệt đang đứng
trên đó, oai phong phẩy cánh.
Ngay lúc đó, các ảnh vệ đã đánh xe đến.
Mọi người khiêng Bạch Ngọc Đường vào xe ngựa, Triển Chiêu có thể đi được, được Công Tôn đỡ lên xe.
Triệu Phổ mang hai bộ y phục khô đến, nói với Triển Chiêu: “Có lạnh không? Thay cho hắn luôn.” Nói xong, hạ màn xuống.
Triển Chiêu nhanh nhẹn tự thay cho mình xong, đảo mắt… Nhìn Bạch Ngọc Đường còn đang hôn mê bên cạnh.
Đến gần nhìn thử, y phục trên người hắn
đã ướt đẫm, lại nhìn nhìn bộ y phục khô trên tay, Triển Chiêu động thủ,
nhẹ nhàng gỡ nút thắt trên áo Bạch Ngọc Đường ra…
Vừa cởi được hai y khấu[nút áo], đã thấy được lớp lý y[áo trong] bạch sắc bên trong, Triển Chiêu do dự… Làm sao mới tốt đây?
Bạch Ngọc Đường vẫn không tỉnh lại.
Triển Chiêu nghĩ thay y phục là vì tốt
cho hắn, là chuyện quang minh chính đại, lại động thủ kéo đai lưng hắn.
Ngay lúc ấy, ánh mắt lại lạc đến trên môi Bạch Ngọc Đường.
Hiện tại trời đã sáng, chuyện thế này
phải xảy ra vào đêm mới đúng. Đêm qua trong màn nước tối đen, Bạch Ngọc
Đường có dùng miệng độ khí cho mình sao?
Là do ma xui quỷ khiến, Triển Chiêu đưa
tay nhẹ nhàng sờ sờ lên môi Bạch Ngọc Đường, dường như, đúng thật là
loại cảm giác này, môi rất đẹp, mỏng mà mềm mại. Triển Chiêu lại sờ sờ
của mình… Hẳn là vậy rồi.
Sờ a sờ, Triển Chiêu lại bắt đầu ngẩn
người suy nghĩ, chợt Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Ngươi chậm quá, ta sắp
lạnh chết rồi… Thay y phục rồi sờ tiếp có được không?”
Triển Chiêu hoảng hốt cầm y phục vứt hết lên mặt hắn, đây chính là cái gọi là có tật giật mình.
Một lát sau, Bạch Ngọc Đường mới đưa tay đẩy y phục ra, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi thật lợi hại, khi nãy muốn
phi lễ ta hiện tại muốn làm ngộp chết ta?”
“Nào có?!” Hai tai Triển Chiêu đỏ bừng, “Không có!”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cử động một chút: “A…”
“Làm sao vậy?”
“Tay…” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn tay trái mình.
Triển Chiêu đến gần xem, liền thấy Công Tôn đã kẹp vào hai thanh nẹp cho Bạch Ngọc Đường.
“Là gãy xương.” Công Tôn nghe thấy tiếng động, vén màn xe lên, đưa nước và thức ăn vào cho hai người, “Mau thay y phục, tay ngươi quay về còn phải đắp thuốc, thương gân động cốt phải
nghỉ ngơi một trăm ngày, ngươi đừng làm bậy!”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn nhìn Triển Chiêu, đẩy bộ y phục khô vào tay hắn: “Làm phiền rồi.”
Triển Chiêu xấu hổ giúp Bạch Ngọc Đường thay y phục.