Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 39: Cổ quái chứng ngôn (lời khai kì lạ)
Lý Phi Phàm chết kì lạ, cũng rất bất ngờ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi
đến gần thi thể xem thử đã thấy không được bình thường —— vết thương
trên người tử thi, hoặc cũng có thể nói là tình trạng chết, gần như là
giống hệt Tiễn Đại Hữu!
Nếu nói là do Tiễn Đại Hữu gặp phải Ẩn
Sơn lúc nửa đêm, vậy không lý do gì Lý Phi Phàm lại thấy Ẩn Sơn giữa
thanh thiên bạch nhật, mà lại không có người khác thấy, chỗ này là quan
đạo, người đến người đi rất nhiều, không thể không có người chứng kiến.
“Có ai thấy được hắn chết thế nào không?” Triển Chiêu hỏi các bộ khoái nghe tin mà đến.
Thế nhưng hỏi qua một lượt người qua
đường và cả thủ thành, mọi người đều nói không thấy người biết bay nào,
càng không thấy ngọn núi nào đột nhiên xuất hiện.
Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều nhíu mày ——- giữa ban ngày, giữa tình trạng bất kì ai cũng có thể tình cờ
nhìn thấy, mà xé đầu một người sống xuống, chuyện này phải là người thế
nào mới làm được? Hai người bọn họ đều biết công phu, đây đó liếc mắt
nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này rất không đơn giản.
Ngụy Thiếu Trường và Ngụy Nguyệt Nga
cũng đuổi theo đến, vừa nhìn lập tức kinh hãi, Ngụy Nguyệt Nga hoảng hốt giật áo ca ca hỏi: “Ca, thế này có phải do quỷ ma không?!”
Ngụy Thiếu Trường cau mày lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng không nói gì.
.
.
Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
gọi người đến đưa thi thể về nha môn, Công Tôn và Triệu Phổ vừa xem qua
thi thể canh phu bị biến màu kia, còn đang ngạc nhiên, không nghĩ tới
lại có thêm một cỗ thi thể, tình trạng thi thể lại giống hệt như Tiễn
Đại Hữu.
“Lại có người chết?” Công Tôn nhìn nhìn
ngoài cửa, người đưa thi thể về chính là Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương và
huynh muội họ Ngụy.
“Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đâu?” Công Tôn thắc mắc.
“Miêu Miêu nói có chuyện phải làm, đã đi cùng Bạch Bạch rồi.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
Công Tôn Triệu Phổ nhìn nhau một cái —— có khả năng đã phát hiện thấy manh mối gì rồi.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi làm gì rồi?
Hai người đó đã đi tìm cô nương hát
xướng khi nãy rồi… Từ trước Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy cô nương này có
chút đáng nghi, chuyện hôm nay lại không biết là vô tình trùng hợp hay
thế nào, nói chung không chừng có manh mối nào đó.
.
.
Nhưng đến khi bọn họ về tửu lâu tìm hết
một vòng, cô nương kia đã đi rồi. Gọi chưởng quỹ đến hỏi, chưởng quỹ nói hôm nay là lần đầu tiên cô nương kia đến đàn, nàng ta đến từ rất sớm,
nói là mẹ già ở nhà bị bệnh lại không có tiền mời đại phu, muốn vào tửu
lâu hát xướng kiếm chút bạc, chưởng quỹ nhân hậu lập tức đồng ý.
Hỏi tên tuổi nơi ở của nàng ta, không một ai biết, ngay cả khách nhân đến ăn, cũng đều nói chưa từng gặp qua.
“Chuyện này thật không bình thường.”
Triển Chiêu buồn bực: “Theo lý mà nói, người biết được tập tục ở đây hẳn phải là người địa phương, không lý nào không một ai quen biết.”
“Chúng ta để Lưu Hiệp điều tra chuyện
này đi, trời đã tối rồi, đêm nay vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chớp chớp, Bạch Ngọc Đường hiểu ý, là
chuyện giả quỷ hù dọa các viên ngoại.
.
.
Hai người ra khỏi tửu lâu, liền thấy một đoàn người hỗn loạn phía cuối đường, một đám người vây quanh một lão
đầu rất béo chạy vào trong thành, lão đầu khóc thảm thiết miệng còn ồn
ào: “Phàm Nhi a! Phàm Nhi cha sẽ báo thù cho con a!”
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, chẳng lẽ người này là Lý viên ngoại.
Lúc ấy, chợt từ phía sau có tiếng nói nhỏ của các thực khách đã ăn xong ra xem náo nhiệt:
“Ai, ngày trẻ làm quá nhiều chuyện thất đức, xem đi, hiện tại báo ứng đến trên người con cháu rồi!”
“Đúng vậy! Đây chính là không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc!”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được rất rõ ràng, quay đầu lại vờ tò mò hỏi: “Các vị, chẳng lẽ người này
chính là cha của Lý Phi Phàm vừa chết?”
“Còn không phải được sao!” Các vị thực khách liếng thoắng không ngừng.
“Chúng ta vừa từ nơi khác đến, nghe nói
hắn là một người rất tốt a?” Triển Chiêu lại vờ ngạc nhiên: “Sao các vị
lại nói trước đây hắn làm nhiều việc ác?”
“Ngược lại a!” Mấy vị thực khách đều lắc đầu: “Hiện tại hắn là người tốt, thế nhưng trước đây tiếng xấu người
người đều đều biết, ai… Nói ra cũng chẳng có ích gì, nói chung là lần
này Lý Phi Phàm chết rất hay!”
“Chỉ là có chút kì lạ.” Mấy vị thực
khách hai bên dường như có chút nghi ngờ: “Không phải là Lý viên ngoại
có hai nhi tử, mà đây là đứa không được yêu thương sao?”
“Ta cũng có nghe nói, đây là lão đại,
còn có lão nhị là Lý Phi Thường, bộ dáng anh tuấn tiêu sái còn giỏi buôn bán, đã kế thừa việc buôn bán của Lý viên ngoại.”
“Ai, cũng khó nói a, dù sao cũng là phụ tử ruột thịt, ngày thường không yêu thương, nhưng chết rồi vẫn đau lòng.”
Các thực khách vừa trò chuyện như thế vừa đi đến, muốn xem thử lão đầu này báo thù cho nhi tử thế nào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đi tới.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có thấy gì giả tạo bên trong không?”
“Cảm thấy…” Bạch Ngọc Đường khi nãy cũng chỉ nhìn thoáng qua, không chú ý lắm, “Trước tiên về nha môn hỏi xem
kết quả khám nghiệm của Công Tôn đã!”
“Ân.” Hai thi triển khinh công, chạy về phòng ngỗ tác trong nha môn.
.
.
Mọi người đều đang ở đó, Công Tôn đang nhăn mặt nhíu mày nhìn thi thể của Lý Phi Phàm.
Thi thể của Tiễn Đại Hữu cũng có trong
phòng, hai cỗ thi thể được đặt nằm song song nhau, thần sắc của Công
Tôn, khiến mắt của Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều lập lòe tỏa sáng.
“Thế nào rồi?” Triển Chiêu vào phòng liền hỏi.
“Hai ngươi về rồi.” Công Tôn lắc đầu:
“Tiễn Đại Hữu và Lý Phi Phàm chết không giống nhau! Lý Phi Phàm là được
giả thành giống tình trạng của Tiễn Đại Hữu, hẳn là không phải do một
người làm.”
“Khẳng định như thế?”
“Đầu của hắn không phải xé xuống từ khi
còn sống, mà là chém xuống, dùng vũ khí cực kì sắc bén!” Công Tôn miệng
nói, tay chỉ vào vết thương trên hai thi thể, để mọi người nhìn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến gần,
cúi đầu nhìn kĩ, quả nhiên, vết thương của Tiễn Đại Hữu rách tươm, mà Lý Phi Phàm thì thẳng một đao.
“Đao chém rất nhanh a!” Bạch Ngọc Đường
sở trường dùng đao, nhìn ra được vết thương như thế này không thể là do
một cây đao bình thường chém ra được… Phải là một bảo đao lưỡi mỏng như
cánh bướm.
“Có người làm giả thi thể.” Triệu Phổ lắc đầu: “Là ai chứ?”
“Đúng rồi.” Triển Chiêu nhắc nhở Lưu
Hiệp đứng bên cạnh cũng đang cau mày: “Lý viên ngoại đến rồi, khóc đến
đất trời điên đảo giữa lộ, nói muốn báo thù cho nhi tử.”
Hiển nhiên là Lưu Hiệp sửng sốt.
“Lưu đại nhân cũng thấy khả nghi sao?” Triển Chiêu hỏi trước.
Lưu Hiệp gật đầu: “Không giấu Triển đại
nhân, Lý Cương này có hai đứa con trai, Lý Phi Phàm và Lý Phi Thường,
nói khó nghe một chút thì Lý Phi Phàm chỉ là một tên ngu ngốc, Lý Cương
hoàn toàn không yêu thương hắn, ngược lại Lý Phi Thường lại là nhân phẩm xuất chúng, cha hắn cưng yêu như trân bảo, đây là chuyện mà người người ở Hưng Hóa đều biết.”
“?” Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ ——- không phải chứ? Có liên quan đến cái chết của Tiễn Đại Hữu, có
người nhịn không được nữa tiên hạ thủ vi cường sao?
Quả nhiên, không bao lâu đã có nha dịch
chạy vào báo cáo, nói là Lý viên ngoại muốn đánh trống kêu oan ngoài
cửa, nói rằng hắn biết người hại chết Lý Phi Phàm là ai!
Chuyện này khiến cho mọi người đều kinh ngạc không ít.
Lưu Hiệp nhìn nhìn Triển Chiêu và Triệu Phổ, hai người đều gật đầu, ý bảo hắn thăng đường!
.
.
Sau đó, Lưu Hiệp thăng đường, cho khiêng thi thể Lý Phi Phàm ra giữa đại sảnh, khi khiêng thi thể, Công Tôn cản
nha dịch lại, chỉ vào thi thể của Tiễn Đại Hữu, ý bảo ——- khiêng người
này ra, nếu có bị phát hiện, thì cứ nói là do hai cỗ thi thể đều không
đầu, cho nên nhầm lẫn.
Lưu Hiệp gật đầu đồng ý, nha dịch liền khiêng thi thể của Tiễn Đại Hữu ra.
Nha dịch hai bên sắp thành hàng hô thăng đường, Lưu Hiệp thăng đường, bảo người đưa Lý Cương vào, khiêng thi thể ra.
“Con a!” Ly Cương nhào đến ôm lấy thi
thể Tiễn Đại Hữu bắt đầu cao giọng than khóc: “Nhi tử của ta a, sao lại
chết thảm thế này a!”
Lưu Hiệp khẽ nhíu mày, hỏi: “Lý viên
ngoại, thi thể này không đầu, ngươi nhìn thật kĩ, khẳng định là nhi tử
Lý Phi Phàm của ngươi sao?”
Vóc dáng Tiễn Đại Hữu và Lý Phi Phàm đều rất béo, Lý Cương nằm úp trên thi thể vừa khóc vừa gật đầu: “Phải a,
không sai, đây là nhi tử của ta Lý Phi Phàm, con a, mệnh con thật khổ,
tuổi còn trẻ thế này đã đi rồi… Cha nhất định sẽ báo thù cho con a!”
Lưu Hiệp thở dài một hơi, nhìn nhìn bọn người Triển Chiêu đứng một bên, mọi người đều gật đầu.
“Cạch” một tiếng.
Kinh đường mộc đập xuống.
Lưu Hiệp nhìn quét qua Lý Cương dưới sảnh đường: “Lý viên ngoại, ngươi nói ngươi biết hung thủ là ai?”
“Phải a đại nhân! Ta biết.” Lý Cương vội vàng gật đầu.
“Là người nào?”
“Là hậu nhân của Từ gia!”
“Sao?!” Mọi người đều sửng sốt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đưa
mắt nhìn nhau ——- không phải nói toàn gia Từ gia đều chết rồi sao? Làm
sao còn có hậu nhân.
“Từ gia có hậu nhân?” Lưu Hiệp cau mày: “Tên họ là gì, ngươi có chứng cứ không?”
“Hồi bẩm đại nhân, không lâu trước đây,
giữa khuya có một người âm mưu muốn vào nhà ám sát ta!” Lý Cương trả
lời: “Người đó dùng khăn đen che mặt, thân hình cao lớn khôi ngô, tay
cầm đao sắc. Khi đó ta, Tiễn Đại Hữu, Trần Trọng, Vương Hữu Quý đều có
mặt. Người đó tự xưng là hậu nhân của Từ gia, năm đó chúng ta giết toàn
gia hắn, cho nên hôm nay hắn muốn đòi lại mạng của toàn gia chúng ta!”
“Huyết án Từ gia năm đó, chẳng lẽ có
liên quan tới các ngươi?” Lưu Hiệp thấp giọng hỏi: “Nếu không hà cớ gì
khổ chủ không đến báo quan, mà khăng khăng phải tự đến tìm các ngươi?”
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan
a!” Lý Cương lập tức lắc đầu, đường đường chính chính trả lời: “Đại
nhân, tuy rằng khi trẻ ta từng làm chút chuyện khốn khiếp, thế nhưng
những chuyện động trời như giết người phóng hỏa, tuyệt đối không dám làm a! Đây đều là do người khác bôi nhọ chúng ta! Lời đồn thổi không thể
tin hết, người đó chắc chắn là nghe lời bịa đặt.”
“Sau đó thì sao, hắn không xưng tên?”
“Không có, sau đó hắn bị hộ vệ của ta
ngăn lại, liền để lại một câu nguyền rủa, nói cái gì ta sẽ thu thập các ngươi, sơn thần Ẩn Sơn sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Không bỏ qua cho
cả huyện Hưng Hóa.” Lý Cương nói nói lại lau lau nước mắt, “Sau đó hắn
bỏ đi, ai… Chúng ta thấy thân thế hắn đáng thương, lại là huyết mạch
cuối cùng của Từ gia, cho nên đều không làm khó hắn, chỉ tiếc người này minh ngoan bất linh, hại chết bạn tốt và nhi tử của ta… Đại nhân a, người nhất định phải làm chủ cho phụ tử chúng ta a!”
Lý Cương vừa khóc lóc vừa kể lể, nếu mọi người ở đây không phải đã sớm biết con người thật của hắn, trong lòng
còn đang nghi ngờ, thì không chừng đã thật sự cảm thấy hắn thật quá đáng thương.
“Công Tôn hỏi mọi người đứng bên cạnh: “Thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một cái, :
“Phụ thân mà cả thi thể nhi tử cũng không nhận ra được, ta thật cảm giác không ra hắn có được bao nhiêu tức giận đau lòng.”
“Đồng ý.” Triển Chiêu và Triệu Phổ gật đầu.
Không ai còn muốn xem tiếp, tất cả cùng quay về hậu viện.
.
.
“Lần này, rất có khả năng là Lý Cương
ném đá giấu tay.” Triển Chiêu nói: “Chúng ta vừa mời Lão Du Đầu đến,
ngay sau đó Tiễn Đại Hữu chết… Hiện tại Lý Cương lại nhắc đến thảm án
diệt môn của Từ gia, có thể thấy, chuyện này có liên quan đến án mạng
năm đó.”
“Có để ý thấy không, khi nãy Lý Cương có nói một câu.” Công Tôn nói: “Hắn nói hắc y nhân kia từng cảnh cáo bọn
hắn, người đó sẽ không tha cho bọn hắn, cả sơn thần Ẩn Sơn cũng sẽ không bỏ qua… Cái này rất kì lạ!”
“Đúng vậy a!” Mọi người gật đầu: “Sao
lại nhắc đến sơn thần? Chẳng lẽ là bọn họ có đầu mối, cho là do yêu quái Ẩn Sơn gây ra, có liên quan đến án mạng ngày trước?”
Nói đến đây, mọi người lại bắt đầu khó
nghĩ, vậy đêm nay có nên hành động không?! Đám người này hiển nhiên đã
có chuẩn bị tâm lý, có thể sẽ không dễ dàng mắc lừa, vậy thì không thể
giả quỷ hù bọn họ, như vậy sẽ đả thảo kinh xà.
Thế nên, quyết định giả quỷ dọa người đêm nay biến thành tiếng than thầm.
.
.
Ăn cơm chiều xong, mọi người ngồi trong sân chờ trời tối, để đi dạ tham một chút,
chỉ là vụ án này manh mối muôn ngàn ngổn ngang rối rắm, trong lòng mọi
người đều rất bức bối khó chịu.
Công Tôn đã đi xem cổ thi thể bị nhạt
màu của canh phu kia rồi, vì sao màu da thi thể lại bị phai đi, hắn cũng chưa hiểu rõ, Triển Chiêu đi theo giúp đỡ.
Bạch Ngọc Đường nghĩ vừa ăn xong, không đi xem xác chết tương đối sáng suốt.
Trong viện, Triệu Phổ đang thử công phu
của Tiêu Lương, Bạch Ngọc Đường đang rỗi rãi không có việc gì làm, bỗng
cảm thấy vạt áo bị kéo kéo, cúi dầu nhìn, là Tiểu Tứ Tử.
“Bạch Bạch, đi dạo phố được không?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt hỏi.
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, đi dạo phố với Tiểu Tứ Tử?
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ cái túi nhỏ dùng đựng kẹo đeo bên hông: “Hết đồ ăn rồi.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, liền đưa tay cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nắm tay hắn, một lớn một nhỏ ra khỏi nha môn, đi dạo phố.
.
.
Lên phố, gió đêm thổi lạnh, trên đường lại có rất nhiều người, Bạch Ngọc Đường sợ lạc mất Tiểu Tứ Tử, liền bế bảo bối lên.
Bình thường trên người Bạch Ngọc Đường
luôn có một luồng lệ khí, ánh mắt lạnh lùng khó gần, hiện tại tay ôm
Tiểu Tứ Tử, khí lạnh giảm xuống một chút, trông có vẻ lười lười.
Tiểu Tứ Tử tay cầm một cây kẹo hồ lô, vừa ăn vừa chọn thêm kẹo đường.
“Bạch Bạch, Bạch Bạch có tin là có quỷ thật không?” Đột nhiên Tiểu Tứ Tử hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu: “Không tin.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Cha cũng không tin, trước đây trong thôn có quỷ, cha cũng luôn nói là có người giả tạo.”
Bạch Ngọc Đường mua cho bảo bối một bao
đường quả mà tiểu hài nhi Giang Nam thích ăn nhất, lại mua thêm một bao
mang về cho Tiêu Lương… Nghĩ nghĩ, mua thêm bao nữa, không biết con mèo
đó có thích không.
Đi ngang qua một cửa hàng tơ lụa, Bạch
Ngọc Đường nhớ ra đã sắp đến sinh thần của đại tẩu rồi, nghe nói tơ lụa ở Hưng Hóa này là đệ nhất, mua một xấp về tặng đại tẩu đi, liền bế Tiểu
Tứ Tử vào trong.
Chưởng quỹ trong cửa hàng vừa nhìn y phục Bạch Ngọc Đường mặc đã biết hắn phi phú tức quý, lập tức chạy đến nhiệt tình đón tiếp.
“Công tử, tơ lụa của cửa hàng Lý Ký chúng ta đều là loại tốt nhất! Ngài muốn mua tặng cho người khác, hay cho mình mặc?”
Bạch Ngọc Đường nghe lời hỏa kế nói, ngây người một chút.
“Lý Ký?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại một câu: “Ta từng nghe qua Tô Ký, Vân Ký… Nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến Lý Ký.”
“Công tử chắc hẳn là người từ phương
khác đến!” Chưởng quỹ cười hì hì nói: “Ở chỗ chúng ta đây a, Lý Ký chính là nơi đỉnh đỉnh đại danh!”
“Làm lụa, họ Lý…” Bạch Ngọc Đường hơi do dự, dường như còn có ý muốn đi.
“Ai, công tử, Lý viên ngoại Lý Cương của chúng ta, đã buôn tơ lụa nhiều năm rồi! Hàng của chúng ta là đảm bảo.”
“?” Bạch Ngọc Đường cười, gật gật đầu,
Lý Ký a… Thầm nghĩ, tâm trạng của Lý viên ngoại thật không tệ a, nhi tử
chết, mà đến một cái lồng đèn trắng cũng không treo, sợ ảnh hưởng việc
buôn bán sao.
Nghĩ xong, đi đến hàng ghế bên cạnh ngồi xuống, thả Tiểu Tứ Tử lên ghế bên cạnh, vẫy tay với chưởng quỹ: “Ta
muốn mua tặng đại tẩu ta một bộ xiêm y, lấy thứ tốt nhất, đắt nhất ở đây ra.”
“Được a!” Hỏa kế hoan hoan hỉ hỉ chạy đi.
Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy Tiểu Tứ Tử, cúi xuống thì thầm vào tai Tiểu Tứ Tử mấy câu.
Tiểu Tứ Tử gật gật: “Ngô!”
.
.
Một lát sau, chưởng quỹ bưng một hộp gỗ đi ra, bên trong có vài cuộn tơ lụa.
“Công tử ngài xem, đây là loại tơ lụa tốt nhất của chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường đưa tay nâng một cuộn lên xem qua, cau mày thả trở lại.
Tiểu Tứ Tử mồm nhai kẹo hồ lô rướn người qua, cũng chụp một cuộn lên xem, dẫu dẫu cái miệng nhỏ vứt ra một câu:
“Quá tầm thường!” Nói xong lại quay sang Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch,
chúng ta đi thôi, nương sẽ không nhìn tới mấy thứ tầm thường này.”
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn nhìn chưởng quỹ: “Ngươi nói đây là thứ tốt nhất trong cửa hàng của ngươi?”
“Ách…” Chưởng quỷ le lưỡi, thầm nói vị đại gia này cũng cao thật a.
Bạch Ngọc Đường vừa định đứng dậy bế
Tiểu Tứ Tử đi, Tiểu Tứ Tử làm mặt quỷ với chưởng quỹ: “Ngốc ngốc, nếu
được cha ta nhìn trúng, là có thể được đưa vào cung làm cống phẩm.”
“Ai!” Chưởng quỹ vội vàng giữ Bạch Ngọc
Đường lại: “Khoan đã công tử! Ngài chờ một lát, vừa lúc thiếu gia của
chúng ta có ở đây, hay là ngài nói chuyện với thiếu gia?”
Bạch Ngọc Đường dường như không muốn chờ, Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ hắn, Bạch Bạch, mệt mệt, chúng ta chọn mau rồi về nhà đi.”
Bạch Ngọc Đường đành gật đầu, miễn cưỡng ngồi xuống, nói với chưởng quỹ: “Mau một chút.”
“Vâng vâng! Ta đi ngay!” Nói xong, xoay người chạy vào trong.
Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử liếc nhìn
nhau, Tiểu Tứ Tử lắc lắc cái chân ngắn, tuột viên kẹo hồ lô cuối cùng
xuống, bỏ vào miệng Bạch Ngọc Đường.
.
…
.
Trong nha môn, Công Tôn cắt một mảnh da
tay thi thể xuống, ngâm vào thuốc nước, không bao lâu, nước thuốc vốn
không màu dần biến đen.
“Thế này là thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Người này bị trúng độc nên mới biến thành thế này!”
“…” Triển Chiêu xoa xoa cằm: “Trúng độc sao? Loại độc này dường như rất hiếm.”
“Độc này không hẳn là hiếm thấy!” Công Tôn nhìn thi thể rất hứng thú, “Là do thể chất người này đặc biệt!”
“Là thế nào?”
“Loại độc như thế này, hiệu quả đối với
mỗi người mỗi khác, có người ăn trúng mặt xanh môi thâm tím, có người
sắc mặt lại hồng hào.”
“Là trùng hợp… Hay cố ý?” Triển Chiêu
nghi ngờ: “Nếu như là cố ý… Hắn chỉ là một canh phu tầm thường, sao lại
phải phí nhiều công phu như vậy?”