Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 324: Phiên ngoại: Tục sáo cũ đích hạnh phúc kết cục
“Xuất phát!”
Trên đầu thuyền Tuyết thái tuế khổng lồ của Ánh tuyết cung, Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ về phía trước, con thuyền chậm rãi chuyển động. . . . . .
“Tiểu Tứ Tử.”
Thần Tinh Nhi bưng một bát canh táo đỏ ngân nhĩ, vẫy bé: “Lại đây ăn điểm tâm.”
Tiểu Tứ Tử chạy tới, sau thuyền lớn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang chống cằm nhìn Thiên Tôn và Ân Hầu chơi cờ.
Ngày nghỉ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu, Triệu Phổ cũng an bài thỏa đáng quân vụ sau đó cùng mọi người tới rồi cực bắc Băng nguyên đảo, tính toán trước tiên đến thăm ngoại công và thúc công Bạch Ngọc Đường.
Bất quá Lục Thiên Hàn và Lục Địa Đống lại không ở trên đảo, không biết đã chạy đi đâu. Mọi người đi một chuyến tay không, bất quá lại đụng phải thuyền của Ánh tuyết cung.
Nguyên lai là Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đến cực bắc Băng nguyên đảo tạc băng ngọc. Băng ngọc là đặc sản của Băng nguyên đảo, tính chất cũng tương tự ngọc thạch, trong suốt như băng, hơn nữa còn toả ra hơi lạnh.
Chuyện là gần đây Lục Tuyết Nhi đột nhiên nổi hứng, muốn làm một bộ gia cụ bằng băng nên bảo hai tiểu nha đầu này tới lấy ngọc.
Bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa lúc lên thuyền, quay về Ánh tuyết cung thăm người thân.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu gần đây không chơi cờ vây nữa, bởi vì mỗi lần chơi đều sẽ đánh nhau, vì thế đổi thành cờ năm quân (cờ ca rô =)))), chém giết đến thiên hôn địa ám.
Triển Chiêu ngồi trên Tuyết thái tuế, cảm khái thuyền sống có khác, không lắc, cũng không bị say thuyền, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, thuyền này có cắn người không?
Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ giải thích cho hắn thái tuế là cái gì, giải thích xong, Triển Chiêu lại đến một câu: “Có thể ăn không?”
Bạch Ngọc Đường chịu thua. . . . . .
Một đám người chậm rãi từ cực bắc hướng đến Ánh tuyết cung.
Thần Tinh Nhi hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Thiếu gia, thiếu gia phu, chúng ta đi Ánh tuyết cung hay Hồng Anh trại trước?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng _ Ánh tuyết cung và Hồng Anh trại ở hai đầu trái ngược, khoảng cách cũng như nhau, làm sao bây giờ?
“Chậc.”
Lúc này, Ân Hầu cầm quân cờ khó xử: “Để đâu bây giờ?”
“Hở hai đầu, ngươi để đâu cũng thua thôi!” Thiên Tôn đắc ý.
Ân Hầu bĩu môi, bẻ viên cờ làm đôi, đặt mỗi miếng một đầu, bĩu môi: “Chặn hai đầu!” ( Tk: Ân Ân ngài cũng ăn gian quá đi =.= )
Sau một khắc trầm mặc, Thiên Tôn lật bàn: “Lão ma đầu, ngươi có biết chơi cờ không hả? Chuyện này mà ngươi cũng làm được hả!”
“Mặc kệ, dù sao cũng là chặn hai đầu!” Ân Hầu nhìn Thiên Tôn nhăn mặt, hai lão nhân lại bắt đầu đánh nhau ngay trên thuyền.
Tiểu Tứ Tử bưng chén ngân nhĩ, vừa uống vừa nhìn Ân Hầu cùng Thiên Tôn chạy vòng vòng quanh thuyền.
Công Tôn thu dọn bàn cờ, ngoắc Triệu Phổ đang ngáp ở một góc.
Gần đây Triệu Phổ tương đối nhàn, sau khi từ chiến trường trở về hắn cảm thấy sau đợt bão cát ai cũng bận rộn, phỏng chừng sắp tới sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì, vì thế liền bồi Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đi theo Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi thăm người thân. Hai người bọn họ cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trùng hợp tương phản, Công Tôn cơ hồ không thân thích, thân nhân của Triệu Phổ cũng chỉ có một lão nương, còn đâu đều ở Khai Phong phủ và biên quan. Biên quan thì vừa gặp rồi, Khai phong phủ. . . . . . mọi người đều cảm thấy nều về Khai Phong phủ thì sẽ không còn là nghỉ phép nữa rồi .
Vì thế. . . . . . Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử đi làm “Thực khách” của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Thấy Công Tôn muốn chơi cờ, Triệu Phổ chống cằm: “Chơi gì?”
“Cờ năm quân!” Công Tôn lấy cờ: “Nhường ta hai viên!”
Khoé miệng Triệu Phổ giật giật, Công Tôn đã mở miệng, đừng nói nhường hai viên, năm viên cũng được!
Công Tôn vén tay áo hạ cờ, bắt đầu cùng Triệu Phổ đấu trí. Lại nói tiếp, lấy trí tuệ của Công Tôn thì tuyệt đối không thể bại bởi Triệu Phổ, nhưng trí tuệ và giảo hoạt là hai chuyện khác nhau, chơi cờ là trò chơi giảo hoạt, này lại là sở trường của Triệu Phổ. Công Tôn thua đến tức giận nhưng cũng không thể bẻ đôi quân cờ. Vì thế, đánh ba bàn, Triệu Phổ rốt cục cũng nhịn không được nhéo má Công Tôn nói một câu: “Ngốc quá đi. . . . . .”
Công Tôn triệt để bạo phát, ném bàn cờ, đuổi Triệu Phổ chạy khắp thuyền.
Tiểu Tứ Tử ăn điểm tâm xong, vẫy Tiểu Lương tử đang ngày ngày vừa khổ luyện công phu, vừa khổ tâm nghiên cứu binh thư: “Tiểu Lương tử, chúng ta chơi cờ đi?”
Tiêu Lương cười tủm tỉm chạy tới: ” Được.”
Tiểu Tứ Tử dọn bàn cờ, cùng Tiêu Lương xếp cờ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị bốn người xoay cho muốn hôn mê.
Triển Chiêu túm lấy tay áo Ân Hầu: “Ngoại công, đừng nháo nữa, con chóng mặt quá.”
“Ta không nháo, là lão quỷ này đuổi theo ta!” Ân Hầu nhìn Thiên Tôn bĩu môi: “Ngươi đồ già mà không nên nết, đuổi theo ta nhiều năm như vậy, có biết xấu hổ không hả!” (Cc:gian tình!!!!!!!!!!!!) ( Tk : Hint tung tóe =))))))))
Thiên Tôn tức giận thiếu điều rút đao, Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn lại, tâm nói sư phụ hắn cũng thật là, bình thường đều là vẻ mặt trời sập đất nứt cũng không đổi sắc, tính tình bất cần nửa chết nửa sống, vậy mà với Ân Hầu chưa nói quá ba câu đã bắt đầu cãi nhau, vừa không hợp nhau liền động thủ.
Bên kia, Công Tôn đè Triệu Phổ dưới đất bóp cổ, Triệu Phổ còn tranh thủ chiếm tiện nghi, bị đánh đến bất diệc nhạc hồ.
Vất vả mãi bốn người mới an tĩnh lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuyển qua nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đang “Ác chiến”. . . . . không biết nên nói gì. Nguyên lai vô luận Tiêu Lương đã nối được mấy quân, chỉ cần Tiểu Tứ Tử không phát hiện, bé đều không thắng, cuối cùng Tiểu Tứ Tử bày cờ thành hình chó con mèo con, còn nói muốn xếp hình gấu mèo, Tiêu Lương còn nghiêm túc khen: “Cận nhi thật thông minh, còn khéo tay nữa!” ( Tk: Với Tiêu Lương thì đành câm nín thôi, ko bình luận được gì nữa :v )
Dỗ Tiểu Tứ Tử cười đến so với bát canh ngân nhĩ táo đỏ vừa rồi còn ngọt hơn.
Triển Chiêu nhìn không nổi nữa, lắc đầu tựa vào thành thuyền, lại thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc đứng trên bến tàu, hướng bọn họ ngoắc ngoắc.
“Này không phải Hồng Hầu sao!” Triển Chiêu cũng vẫy tay với hắn.
“Triển đại ca! Bạch đại ca! Ngoại công!” Hồng Hầu đứng trên một cây cọc bên bến tàu, năng lực thăng bằng kinh người vẫy tay tiếp đón.
Ân Hầu đến bên thuyền: “Này không phải tiểu hầu tử sao, lại lớn lên không ít a!”
Thuyền của Ánh tuyết cung chậm rãi nhập bến, Hồng Hầu liền nhảy lên thuyền: “Triển đại ca, sư phụ sai ta đến đón các ngươi đi ăn trưa.”
” À. . . . . .” Triển Chiêu vừa mới ” à ” một tiếng, Thần Tinh Nhi liền nhảy ra, vươn tay ngăn Hồng Hầu lại: “Ngươi tên hồng mao hầu tử, sao dám cướp người hả. Cung chủ nhà ta phân phó, thiếu gia cùng thiếu gia phu sẽ đến Ánh tuyết cung ăn cơm trưa.”
“Cũng đã đến tận cửa nhà rồi, tới Hồng Anh trại ăn cơm trưa trước, kế đó lại đến Ánh tuyết cung ăn cơm chiều cũng được mà!”
“Dựa vào cái gì chứ!” Thần Tinh Nhi không chịu.
Hai nhà bắt đầu giằng co.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Ân Hầu và Thiên Tôn, ý tứ _ trưởng bối ra nói vài câu đi!
Ân Hầu cùng Thiên Tôn đồng loạt nhìn trời _ ai dám đắc tội hai nha đầu kia!
Cuối cùng, bất đắc dĩ, Triển Chiêu dứt khoát hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đi đâu ăn trưa đi đâu ăn chiều? Tiểu Tứ Tử chọn đi!”
Một câu, Tiểu Tứ Tử lập tức mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải, gì cơ?
Công Tôn híp mắt nhìn Triển Chiêu _ giỏi ngươi một tên thiếu tiền đồ! Bất quá cũng đúng, lúc này để Tiểu Tứ Tử quyết định là tốt nhất, đại nhân hai nhà dù gì cũng sẽ không sinh khí với bé.
“Đương nhiên phải đến Ánh tuyết cung ăn cơm .”
Lúc này, một chiếc thuyền lớn lướt sóng đi tới, Lục Tuyết Nhi thướt tha đứng ở đầu thuyền, phía sau là Bạch Hạ vẫy tay chào hai nhi tử: “Chiêu Chiêu, Ngọc Đường!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa định kêu cha để chào lại thì một đầu khác lại truyền đến tiếng hô: “Ngọc Đường, Chiêu Chiêu!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn lại. Náo nhiệt rồi nha, thuyền của Hồng Anh trại cũng đến rồi, Ân Lan Từ đứng ở đầu thuyền, phía sau là Triển Thiên Hành vừa vẫy tay vừa cùng Bạch Hạ chào hỏi: “Thân gia!”
Bạch Hạ ứng thanh: “Thân gia, chỗ ta có hảo tửu này!”
So với hai vị phụ thân tương thân tương ái, thì hai vị nương lại trừng nhau toé lửa.
Ân Lan Từ khoanh tay: “Ha hả, đương nhiên là phải đến Hồng Anh trại của ta ăn cơm trưa, ta đã bắt đầu chuẩn bị từ ba ngày trước rồi đó!”
“Có món gì ngon không?” Triển Chiêu cảm thấy mới nha, chuẩn bị trước tận ba ngày liền? Vậy thì phải nhiều cỡ nào?
“Ngươi giữ lại để ăn khuya đi, mới có ba ngày!” Lục Tuyết Nhi không cam lòng yếu thế: “Ta bên này nửa tháng này!”
“Ta bên này một tháng!”
“Ta bên này hai tháng!”
“Ta bên này ba tháng!”
. . . . . .
Chờ ba chiếc thuyền đụng vào nhau, hai người đã cãi đến ba năm lẻ bốn tháng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đỡ trán.
Bạch Hạ và Triển Thiên Hành cũng mặc kệ bọn họ, lên thuyền bọn Triển Chiêu, xách theo hảo tửu rồi cùng bọn Ân Hầu Thiên Tôn uống đến ngất rồi.
“Nương, đừng cãi nữa .” Triển Chiêu giữ chặt Ân Lan Từ.
“Bỏ đi, đến đâu ăn chả vậy, người không nói bữa cơm kia sau khi ta sinh ra liền chuẩn bị là được rồi .” Bạch Ngọc Đường kéo Lục Tuyết Nhi.
“Không được!” Lục Tuyết Nhi ôm tay Triển Chiêu: “Đến nhà nương ăn cơm trưa!”
Ân Lan Từ cũng không tỏ ra yếu thế, ôm tay Bạch Ngọc Đường: “Đến chỗ nương ăn cơm trưa!”
Hai tay Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bị kéo, nhìn lại, bên kia bọn Triệu Phổ đã uống hết một vò rượu, Hồng Hầu cũng bắt đầu trêu chọc Thần Tinh Nhi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vẫn đang xếp hình động vật.
Nguyệt Nha Nhi cầm cái sào, đẩy thuyền nhỏ phía sau bị bọn họ cản đường, bảo bọn họ cứ đi tiếp đừng để ý.
Thuyền nhỏ khó khăn lách qua ba chiếc thuyền lớn, có mấy nhà đò oán giận: “Ta nói sao hai nhà các ngươi một tháng cứ phải chắn đường mấy lần, ngày nào cũng cãi nhau vậy hả? Đã thế còn đứng giữa đường. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, hai vị nương đồng loạt xoay mặt, mắt hạnh trừng to mày liễu khẽ nhướn: “Ngươi có ý kiến? !”
“Không. . . . . .” Nhà đò cả kinh vội vàng ngậm miệng chạy lấy người.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Tứ Tử đề nghị, không bằng mẫu thân hai nhà chơi búa bao kéo. Ai thắng thì đến nhà đó ăn cơm trưa, còn ai thua thì ăn cơm chiều.
Khi đề nghị này vừa được đưa ra, mọi người đều cảm thấy _ ý hay, bất quá sau khi Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi không ai nhường ai chẳng phân biệt cao thấp liên tục búa bao kéo một canh giờ vẫn không phân thắng bại, mọi người đều cảm thấy có một ngàn con bọ đang vo ve quanh đầu, miệng còn ra rả: ” Búa bao kéo, búa bao kéo. . . . . .”
“Thôi thôi.” Bạch Hạ đứng ra, vỗ vỗ Lục Tuyết Nhi: “Nàng xem nàng kìa, có chuyện này thôi mà cũng phải làm cho Ngọc Đường và Chiêu Chiêu khó xử? Trưa đến Hồng Anh trại ăn, chiều đến Ánh tuyết cung, đâu cần vội!”
Lục Tuyết Nhi mếu máo.
Triển Thiên Hành cũng đứng ra, kéo Ân Lan Từ: “Nàng cũng vậy, cho bọn nhỏ đến Ánh tuyết cung ăn cơm trưa, rồi trở về Hồng Anh trại ăn cơm chiều cũng có gì khác đâu? Cũng đều là người nhà cả.”
Ân Lan Từ cũng mếu máo.
Cuối cùng, hai vị phụ thân bắt đầu giằng co.
Bạch Hạ khách khí: “Đến Hồng Anh trại trước đi.”
Triển Thiên Hành khách khí: “Không nên không nên, đi Ánh tuyết cung trước.”
“Vẫn là Hồng Anh trại trước đi.”
“Đâu, nên đi Ánh tuyết cung trước.”
Lôi lôi kéo kéo một hồi, lại một canh giờ.
Hai vị phụ thân nói chuyện không lên giọng xuống giọng như hai vị nươn, hai người bọn họ dùng cùng âm điệu, một bộ khách khách khí khí nói năng rất nhỏ nhẹ, vì thế mọi người lại cảm thấy có một vạn con muỗi gào thét quanh đầu, ong ong ong ong. . . . . .
Cuối cùng Tiểu Tứ Tử ôm đầu nói: “Chóng mặt quá đi!”
Thuyền phía sau bị chặn đã dài đến mấy dặm, mấy quan viên quản lý thuyền vận thở dài cầu xin Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ: “Hai vị nữ hiệp à, các ngươi ngày nào cũng ngăn đường cãi nhau như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy! Hạ quan còn một nhà già trẻ phải dưỡng, cầu hai vị giơ cao đánh khẽ !”
“Bằng không vầy đi.” Tiêu Lương đề nghị: “Hôm nay đi Ánh tuyết cung trước, tối đi Hồng Anh trại, tiện thể qua đêm ở Hồng Anh trại luôn. Ngày mai, ban ngày ăn trưa ở Hồng Anh trại, cơm chiều thì đến Ánh tuyết cung, rồi tiện thể qua đêm ở Ánh tuyết cung. . . . . .”
Mọi người ngẩng mặt tính toán một chút _ ý kiến hay!
Tiểu Tứ Tử ôm tay Tiêu Lương: “Tiểu Lương tử thật thông minh!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, bé thật không rõ chuyện này có cái gì để tranh mà phải nháo tới tận hai canh giờ nhỉ. . . . . .
Tới Ánh tuyết cung ăn cơm, Ân Lan Từ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng cầu thân với Lục Tuyết Nhi: “Đem Thần Tinh Nhi nhà ngươi gả cho Hồng Hầu nhà ta đi.”
Thần Tinh Nhi bĩu môi: “Ai thèm gả cho con khỉ đó.” Nói xong, đỏ mặt bỏ chạy.
Nguyệt Nha Nhi nháy mắt với Lục Tuyết Nhi, ý tứ _ vô tư!
Vì thế, lại một chuyện vui được quyết định, Hồng Hầu vui vẻ bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị chăm Thần Tinh Nhi vốn đã châu viên ngọc nhuận béo thêm một vòng nữa.
Kỳ thật phải nuôi béo không chỉ có mình Thần Tinh Nhi, tất cả mọi người đều có mục tiêu chung.
Tỷ như nói, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu kiểu nào cũng thấy gầy, con mèo này cũng kỳ quái thật, ăn cứ như quỷ đói đầu thai, cơ bản cái gì cũng thích ăn, nhưng ăn hoài vẫn không mập.
Đồng dạng, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường kiểu nào cũng không thấy béo, con chuột này căn bản không ăn cơm cũng không chịu dùng bữa, đối thức ăn hoàn toàn không hứng thứ, không gầy mới lạ.
Vì thế, quá trình ăn cơm biến thành quá trình nhồi nhét, cùng cố gắng đem bát của đối phương thật đầy thật đầy lên.
Ân Lan Từ vừa gắp ra cho Triển Thiên Hành, vừa chớp mắt _ cảm tình thật tốt !
Lục Tuyết Nhi vừa múc canh cho Bạch Hạ, vừa chớp mắt _ thật thương yêu nhau!
Triển Thiên Hành và Bạch Hạ thì cố sức đút nương tử nhà mình, miệng ăn rồi sẽ không rảnh cãi nhau .
Toàn gia nhà Công Tôn thì lại càng thú vị.
Triệu Phổ từ lâu đã cảm thấy Công Tôn gầy đến nỗi cổ tay thấy xương, liền tự mình đút đồ cho hắn. Công Tôn vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa đút Tiểu Tứ Tử ăn, còn gọi người, bới thêm cơm cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ vừa buông bát, Công Tôn nhìn thấy, lập tức vẫy tay: “Thêm cơm!”
Cuối cùng Triệu Phổ cách bát cơm trống không trừng Công Tôn: “Ngươi thật sự xem ta là thùng cơm hả? !”
Công Tôn vẻ mặt kinh ngạc: “Nhưng bọn Âu Dương rõ ràng đã nói ngươi là đệ nhất thùng cơm Tây Vực mà!”
Triệu Phổ tức đến méo mũi.
Biên quan, Âu Dương, Trâu Lương, Kiều Quảng cộng thêm Hạ Nhất Hàng một đám đang nhậu, thịt nướng bỏ hơi nhiêu tiêu nên vừa ăn vừa hắt xì.
Triệu Phổ oán thầm đám thủ hạ không chừa mặt mũi cho hắn kia một chút, túm lấy Tiêu Lương còn đang gắp đồ ăn cho Tiểu Tứ Tử, vừa đút bé ăn vừa nói hưu nói vượn: “Ăn nhiều một chút, quân lính đều là thùng cơm.”
Một câu, phía sau vang lên một tiếng “Phụt”, Tử ảnh phun ngụm nước trà trong miệng ra, nhìn cái bát đầy ụ của mình, lại nhìn cái bát chỉ còn một nửa của Giả ảnh, Tử ảnh cầm bát cơm quay qua hỏi Triệu Phổ: “Thật à? !”
Giả ảnh xách hắn lại: “Không nên học mấy thứ loạn thất bát tao đó!”
Dưới sự cố gắng của mọi người, ở Ánh tuyết cung và Hồng Anh trại hơn nửa tháng, mọi người quả thật đều béo thêm một ít. Sau đó, mọi người cáo biệt hai vị mẫu thân đang vẫy khăn cùng hai vị phụ thân vẫn tiếp tục khách khí, tiếp tục hướng về Tiêu dao đảo và Hãm không đảo.
Gần tới đảo mọi người chia làm hai đường, toàn gia Triệu Phổ từ biệt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, quay về Tiêu dao đảo.Hai người muốn ở trên đảo tiêu dao đến đầu xuân sang năm mới quay về Khai Phong, đến lúc đó có về thật hay không thì nói sau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng về Hãm không đảo. Thiên Tôn và Ân Hầu vốn cũng đi cùng, bất quá đi được nửa đường, Ân Hầu nói phải quay về Thiên ma cung, đám lão ma đầu Thiên ma cung hừng như muốn tổ chức cái cái gì ngắm hoa đại hội. Thiên Tôn vừa nghe lập tức hớn hở đi theo, thuận tiện đến Thiên ma cung ăn chùa uống chùa.
Triển Chiêu vùng Bạch Ngọc Đường hai người về Hãm khoảng không đảo.
Nhưng lại phát hiện trên đảo không có ai. . . . . .
“Nga?” Bạch Ngọc Đường vòng ra trước rồi vòng ra sau, trên Hãm không đảo chỉ còn lại vài hạ nhân, mấy vị vị ca ca tẩu tử cũng không thấy đâu.
“Ngũ gia, Triển đại nhân, các ngươi đã về rồi?” Bạch Phúc ra đón hai người.
“Bọn đại ca ta đâu?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Ai!” Bạch Phúc xua tay: “Ngũ gia ngài đừng nói nữa, sau khi ngài mua sạch cá ở mười dặm tám hướng quanh đây, trên đảo một tháng đều không có hải sản mà ăn, Tam gia tức đến nỗi kéo hết cả nhà lớn nhỏ chạy ra ngoài ăn cá.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, Bạch Ngọc Đường thật sự đuổi tận giết tuyệt toàn bộ cá trên Hãm không đảo rồi!
“Bọn họ đi đâu ăn cá?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Thường Châu phủ .”
Triển Chiêu vừa nghe: “Thường Châu phủ không phải quê ta sao?”
“Còn không phải sao.” Bạch Phúc gật đầu: “Chính là Triển Hạo đại thiếu gia mời mọi người đến Thường Châu ở vài ngày.”
Triển Chiêu kinh hỉ: “Vậy à. . . . . .”
“Vậy không bằng chúng ta cũng đến đó đi? Tiện thể du ngoạn một chút.”
“Du ngoạn ở đâu?” Triển chiêu cười hỏi.
“Ân, Lạc Dương Quế Lâm, Tần Hoài Giang Nam, thiên nam địa bắc danh sơn đại xuyên, luôn có chỗ có thể đi, phải không?”
Trong lúc hai người còn đang bận nhìn nhau, Bạch Phúc đã yên lặng dắt ngựa xuống thuyền, tâm nói, nhị vị ngài đi nhanh đi, còn ngọt nữa coi chừng cả ong mật cũng bu đến bây giờ.
. . . . . .
Một năm sau, Khai Phong phủ.
Bao Chửng nhìn đống quà thật cao trên bàn, ngáp một cái hỏi Bao Duyên: “Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp đến chỗ nào rồi?”
“Không biết, quà được gửi tới từ Vân Nam, hẳn là chơi đến Đại lý rồi.” Bao Duyên mở hộp, lấy ra một bao phấn sáng lấp lánh đưa cho Bao đại nhân: “Phụ thân ngươi xem!”
Bao Chửng cầm, nhìn, khó hiểu: “Này là cái gì? Bột củ sen à?”
“Bột Trân châu, cho ngài bôi mặt, nói là sẽ trắng lên!”
Khóe miệng Bao Chửng co giật.
Bàng Cát bên cạnh đến ăn chùa cười ha ha, Bàng Dục mở hộp quà của phụ thân hắn ra, đưa cho Bàng thái sư: “Phụ thân, này là cho ngươi.”
“Này là cái gì?” Bàng thái sư cầm trà, gật đầu: “Oa! Hai người đó biết lão phu thích uống trà à?”
“Là trà Phổ nhị.” Bàng Dục chỉ vào thư: “Nói có thể giảm cân!”
Thái sư cùng Bao Chửng nhìn nhau _ hai tiên tiểu thố tử!
Trong hoàng cung, Triệu Trinh và Bàng phi ăn bánh trung thu Triệu Phổ phái người đem tới từ Vân Nam cho bọn họ, nhìn Hương Hương cùng tiểu thái tử đang chơi trốn tìm, cũng không biết có phải vì khi vừa mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là Tiểu Tứ Tử không mà tiểu thái tử mập mạp tròn vo, nhìn thế nào cũng thấy là phiên bản thu nhỏ của Tiểu Tứ Tử, thật rất đáng yêu.
“Đúng rồi.” Bàng Phi hỏi Triệu Trinh: “Hoàng Thượng, Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp có phải đã lâu không quay lại Khai phong không? Công Tôn tiên sinh cùng Vương gia cũng đã lâu không trở về.”
Triệu Trinh thở dài: “Đúng vậy, hiện tại Khai phong phủ quan văn có Bao Duyên và Bàng Dục giúp đỡ, quan võ có Nhạc Dương, Đường Thạch Đầu, còn có Tạ Bạch.”
“Vậy chẳng phải là sẽ không thể gặp lại bọn họ rồi sao?” Bàng phi tựa hồ rất tịch mịch: “Ta thật nhớ Tiểu Tứ Tử .”
Triệu Trinh cũng buồn. Đúng lúc này, Trần Ban Ban từ bên ngoài chạy vào: “Hoàng Thượng Hoàng Thượng, nghe nói có kỳ án!”
Triệu Trinh hai mắt sáng ngời, bật dậy: “Vậy. . . . . .”
Trần Ban Ban hiểu ý, cười: “Bao đại nhân đã sớm viết thư, nói là sáng mai Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp, còn có toàn gia Vương gia đều sẽ quay về Khai Phong!”
Triệu Trinh cười to, chợt nghe “Rầm” một tiếng. . . . . . Hương nhi đang nằm trên người hắn lim dim ngủ gật rớt xuống giường, bé xoa đầu khó hiểu nhìn phụ vương mình.
Bàng Phi bế nhi nữ lên, thắc mắc nhìn Triệu Trinh: “Hoàng Thượng, có chuyện gì vui vẻ vậy? Ngay cả ngủ cũng cười?”
Lúc này Triệu Trinh mới nhận ra, hoá ra là nằm mơ!
“Ai. . . . . .” Triệu Trinh bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhìn nửa cây nến trên bàn _ cái này gọi ngày nghĩ gì tối mơ thấy sao, hắn thật không biết là mình đang nhớ bốn con người đang tự do tự tại kia hay là hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của bọn họ nữa.
“Hoàng Thượng.”
Ở bên ngoài, Trần Ban Ban cách cửa bẩm báo: “Phụ cận Khai Phong xảy ra kỳ án.”
Triệu Trinh ngẩn người, gật đầu: “Ân, giao cho Bao khanh xử lý.”
“Hoàng Thượng.” Trần Ban Ban dè dặt hỏi: “Ngài có muốn triệu bọn Triển hộ vệ quay về Khai Phong không?”
Triệu Trinh buông tấu chương, thật lâu sau, cười lắc đầu.
Trần Ban Ban liền xoay người đi ra ngoài.
Triệu Trinh vươn tay ôm lấy Hương Hương đang giúp hắn lấy giày, đi đến trước cửa sổ, nhìn cây Hải đường nở rộ trong ngự hoa viên, cười tủm tỉm nói với tiểu nha đầu trong ngực: “Chờ ngươi lớn lên một chút, phụ hoàng liền cho ngươi ra ngoài nhàn vân dã hạc tìm một người tâm đầu ý hợp, sau đó a, các ngươi cùng nhau ra ngoài tự do tự tại, cuộc sống như vậy thì còn gì tốt hơn!”
TOÀN VĂN HOÀN