Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương:10Quyển 10 -


Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 310Quyển 10 –

Đại mạc dị tượng

Edit : Chuông cỏ

Beta : Trangki

Khô Diệp đột nhiên lẻn vào quân doanh Triệu Phổ khiến cho mọi người nghi hoặc.

Bất quá khi Triển Chiêu nhảy lên phát hiện ra Khô Diệp, hắn cũng không chạy mà chỉ tránh một chưởng của Triển Chiêu, nhướn mi: “Ta đến truyền tin.”

“Thay ai đưa cho ai?” Triển Chiêu hỏi.

“Thay đại ca ngươi đưa cho Triệu Phổ.” Khô Diệp trả lời rất bình tĩnh.

Triển Chiêu nhíu mày, mang hắn xuống thư phòng.

Lý Nguyên Hạo còn đang ở đó, Triệu Phổ khoát tay với hắn: “Lão Lý, ngươi ra ngoài tránh đi, lát nữa lại vào.”

Sắc mặt Lý Nguyên Hạo vốn đã khó coi, lúc này lại càng khó coi.

Bất quá không có cách, địa bàn của người ta, bản thân lại có việc cầu người cho nên đành phải đi theo ảnh vệ ra cửa ngồi đợi bên trong nói chuyện xong.

Khô Diệp đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh một vòng, nói với Triệu Phổ: “Ta đến truyền lời.”

“Nói.” Triệu Phổ cũng không nói lời vô nghĩa.

Khô Diệp mở miệng: “Sáu mươi mốt giáp, mỗi giáp một vòng luân hồi, vạn vật thế gian đều có quy luật, tuần hoàn lặp lại, mấu chốt chính là thời cơ.”

Mọi người yên lặng nghe, chờ hắn nói tiếp.

Ai ngờ Khô Diệp lại nhướn mi: “Lời ta muốn truyền chỉ có một câu này, còn có việc phải làm, đi trước.” ( Tk: muốn ăn đập đây mà =.= )

Mọi người theo bản năng nhịn xuống khóe miệng đang giật điên cuồng, Bàng thái sư nhỏ giọng hỏi Bao Chửng: “Không khác gì lý do vừa rồi ta dùng để lừa đảo bọn Lý Nguyên Hạo, tiểu tử này có phải đang giỡn không ?”,

Bao Chửng nhíu mày nhìn hắn: “Hơn nửa đêm chạy tới quân doanh để giỡn?”

“Có lẽ là đến nghe lén, bị vạch trần thì lấy cớ đào tẩu…” Bàng Thái Sư không cho là đúng.

Bao Chửng nhíu mày: “Nơi này cao thủ nhiều như mây, không đến mức không biết tự lượng sức mình như vậy chứ?”

“Này cũng đúng.” Bàng Thái Sư vuốt cằm.

Bên này còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời Khô Diệp, bên kia Khô Diệp đã đi mất.

Hôi ảnh bám theo, một lúc sau trở về bẩm báo với Triệu Phổ, nói Khô Diệp đi sâu vào đại mạc, sau khi theo một đoạn thì biến mất.

“Biến mất à…” Triệu Phổ lẩm bẩm, có chút đăm chiêu.


“Lý Nguyên Hạo còn đang chờ bên ngoài.” Công Tôn nhắc nhở hắn.

“Nga, quên mất.” Triệu Phổ cho người mời Lý Nguyên Hạo đã chờ đến mặt mày đen thui vào.

Lý Nguyên Hạo ngồi xuống, uống một hớp trà mới bình tĩnh lại.

“Thổ Phiên vương tử chết, nghe nói các ngươi đã điều tra ra là bị độc chết ?” Lý Nguyên Hạo vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Phổ nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chậc…” Lý Nguyên Hạo nhíu mày “chậc” một tiếng, nhìn túi vải to trên mặt đất.

Bên trong túi là thứ vừa rồi Âu Dương và Trâu Lương tóm về. Áo choàng màu đen, bên trong là một thi thể thấp bé khô héo, cùng với một cái đầu lâu, chính là Hắc phong quái trước đó tập kích Bạch Ngọc Đường ở miếu hoang.

“Thứ này gần đây thường xuyên xuất hiện hại người.” Lý Nguyên Hạo lắc đầu: “Cũng không biết là cái gì.”

Lúc này, Hắc phong quái trước đó còn bay tới bay lui giờ đã giống như một đống xương vương vãi trên mặt đất, nằm bất động.

Bạch Ngọc Đường khẽ chọt Triển Chiêu, Triển Chiêu quay lại, thấy hắn chỉ chỉ bản đồ địa hình vừa rồi Trần Vượng cho bọn hắn. Trong đó có một chỗ trong cổ thành được đánh dấu _ hình như là một cánh cửa ngầm, bên dưới vẽ một cái đầu lâu, còn mặc áo choàng, rất giống Hắc phong quái.

Triển Chiêu sờ cằm, để tránh cho Lý Nguyên Hạo biết nhiều, đành phải dùng ánh mắt trao đổi, hắn nhướn mi nhìn Ngọc Đường _ thứ này chạy ra từ cổ thành?

Bạch Ngọc Đường nhún vai _ chưa biết.

“Ngoại trừ Hắc phong quái gây rối, gần đây trong đại mạc cũng xảy ra rất nhiều dị tượng.” Lý Nguyên Hạo vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa mi tâm, xem ra nhiều ngày nay hắn đã bị quấy rối đến sức cùng lực kiệt: “Tây Hạ ta có hơn mười tòa thành gặp ôn dịch, còn có hoạ châu chấu, bão cát cũng liên tiếp xảy ra.”

Triệu Phổ nghe đến đây, chống cằm nhìn hắn: “Vậy ngươi không phải nên tìm ngôi chùa nào đó đi cúng mới đúng chứ tìm ta làm gì ?”

Lý Nguyên Hạo trừng hắn: “Thiên địa quỷ thần gì ta cũng đã lạy rồi, vẫn vô dụng, mấu chốt đây căn bản không phải thiên tai.”

Triệu Phổ ngáp một cái: “Vậy thì là cái gì ?”

“Là dị tượng! Hiện tượng lạ.” Lý Nguyên Hạo dùng từ rất chính xác, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: “Tai hoạ ngày một nhiều, lan từ Bắc đến Nam, di chuyển rất có quy luật. Mặt khác, trong sa mạc còn lưu truyền một lời đồn.”

Triệu Phổ có chút hứng thú: “Nói nghe chút.”

“Ngươi cũng thấy kỳ quan thận lâu vừa rồi phải không.” Lý Nguyên Hạo hỏi: “Vậy có từng nghe đến Vân trung chi thành chưa?”

Triệu Phổ nhíu mày, lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.

Triển Chiêu nhớ lại, hình như hắn cũng chưa từng nghe đại ca nhắc đến toà thành nào tên này.

“Này, Triệu Phổ, chúng ta không nói dối.” Lý Nguyên Hạo tựa hồ nắm được manh mối quan trọng nào đó, tính toán bàn điều kiện với Triệu Phổ: “Ta có manh mối có thể nói cho ngươi, bất quá thứ ngươi tìm được … cũng phải chia sẻ với ta.”

Triệu Phổ nở nụ cười, vuốt cằm: “Vậy còn phải xem thứ trên tay ngươi có đáng tiền không, hơn nữa…” Triệu Phổ bày ra tư thế đã chiếm được tiện nghi còn khoe mã: “Hình như là ngươi mới là người có chuyện đến cầu ta, ngươi chịu thiệt là chuyện tất nhiên. Dám bàn điều kiện với ta thì ngươi cũng không thể kiếm được ưu đãi nào, phải không?”


Sắc mặt Lý Nguyên Hạo lại khó coi thêm vài phần.

Triển Chiêu vẻ mặt đồng tình nhìn Bạch Ngọc Đường _ quốc chủ Tây Hạ cũng không dễ làm nha, cứ như cái túi bị người trút giận vậy.

Bạch Ngọc Đường cười gượng một tiếng, trong đầu không biết sao lại nghĩ đến câu nói không đầu không đuôi vừa rồi của Trần Vượng _ ngươi biết trước tương lai không? Có liên hệ gì với chuyện lần này sao?

Lý Nguyên Hạo cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy vẫn là chỉ có thể nói, vì thế liền nói cho Triệu Phổ: “Ta xem tư liệu lịch sử tổ tông lưu lại, trong đó có một tàn quyển, bên trong có ghi chép lại một ít về truyền thuyết Vân trung chi thành thời cổ. Năm đó đại mạc từng là một đại dương mênh mông, thành chủ Vân trung chi thành gọi Vân Tông, tương truyền hắn là một bạo quân, nhưng lại có thần lực thông thiên, mà khi đó, vẫn là thời Tần mạt.” (thời Hán sở)

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau _ lâu như vậy?

“Lúc ấy thiên hạ đại loạn, nghe nói cũng là tai hoạ liên miên. Vân Tông dùng thủ pháp cực kỳ quỷ dị, chinh phục toàn bộ Tây Vực, rồi còn muốn đánh tới Trung Nguyên.” Lý Nguyên Hạo nói: “Có biết hắn dùng cách gì không ?”

Triệu Phổ còn đang tập trung nghe cố sự, lắc đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

“Người này cũng không biết là được trời giúp hay là thần cơ diệu toán mà có thể mang đến thiên tai, tuỳ ý khống chế mạch nước.” Lý Nguyên Hạo nói tới đây, hai hàng lông mày lại nhíu chặt thêm vài phần: “Tình hình lúc đó chính là Tây Vực bị ôn dịch hoành hành, trừ việc cả người lẫn vật đều chết hết, còn bị nước nhấn chìm, biến thành một đại dương mênh mông. Mà Vân Tông thì sai người đóng thuyền chiến, từng chút khuếch trương.”

Mọi người càng nghe càng cảm thấy quá tà, Triệu Phổ liền hỏi: “Hắn có thần như vậy thật không? Còn hô phong hoán vũ thì sao?”

“Trên tàn quyển viết như vậy, chuyện từ thời Tần Mạt thì sao mà ta biết được là thật hay giả?” Lý Nguyên Hạo ghét bỏ Triệu Phổ cắt ngang mình.

Công Tôn thúc giục: “Tiếp tục tiếp tục, sau đó thế nào ?”

“Sau đó sự việc càng lúc càng nghiêm trọng không thể vãn hồi.” Lý Nguyên Hạo nói xong, tựa hồ có chút buồn bã: “Nhưng tàn quyển đã rất lâu, có mấy phần bị chuột cắn mất…”

Triệu Phổ há miệng vừa định châm chọc hắn hai câu, Công Tôn liền nhéo tay hắn _ để hắn nói xong !

Triệu Phổ đành phải đem lời đến bên miệng nuốt trở về, ý bảo Lý Nguyên Hạo tiếp tục.

“Nhưng phần cuối của tàn cuốn vẫn còn, không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà sau này Vân trung chi thành lại một đêm diệt vong, hình như là nền đất bị thủng, toàn bột nước biển đều chảy đi hết, mà tòa Vân trung chi thành kia cũng bị rơi xuống đất, đồng thời còn có một cơn lốc đen cực mạnh quét qua, Vân trung chi thành bị cát vù lấp. Mà vị quân chủ Vân Tông huyền thoại, cùng với chiến thuyền khổng lồ và cư dân mạnh đến mức lấy một địch trăm của Vân trung chi thành cũng biến mất.”

Mọi người nghe xong bắt đầu trầm mặc.

Bàng Thái Sư nói: “Vậy chắc khi đó lão thiên gia đã thu thập hắn, mà chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, vì sao lúc này lại nhắc tới? Hay là nó có liên quan tới thận lâu?”

“Chuyện khác ta không quan tâm, nhưng có một điểm làm ta rất bất an.” Lý Nguyên Hạo nói xong, lại nghiêm túc thêm vài phần: “Trong tàn cuốn ghi lại, trước khi nước ngầm nhấn chìm toàn bộ Tây Vực từng xuất hiện không ít dị trạng, tất cả hiện tượng đều rất giống dị trạng Tây Vực hiện nay đang gặp phải. Nếu trình tự không sai, như vậy không lâu nữa sẽ có ôn dịch quét qua toàn bộ tây bắc, sau nước tràn tới nhấn chìm toàn bộ thành trì, sau khi nước rút đi sẽ là bão cát gió lốc, toàn bộ tây bắc sẽ thực sự biến thành sa mạc không một ngọn cỏ.”

Lý Nguyên Hạo nói xong, nhìn Triệu Phổ: “Triệu Phổ, ta cũng không lừa ngươi, chỉ là cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra đại hoạ thì đừng nói chư quốc Tây Vực của ta, thậm chí Đại Tống của ngươi cũng chạy không thoát.”

Triệu Phổ vuốt cằm: “Các ngươi tìm vỏ sò là vì muốn tìm Vân trung chi thành?”

“Đúng vậy!” Lý Nguyên Hạo gật đầu.

“Ngươi còn chuyện gì chưa nói ?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Lý Nguyên Hạo.

“Ách…” Lý Nguyên Hạo há miệng, thấy Triệu Phổ tựa tiếu phi tiếu, đành phải thở dài: “Còn một chuyện… Gần đây tây bắc nổi lên lời đồn, tất cả đều đàm luận về chuyện Vân Tông năm đó, khiến lòng người hoảng sợ, ta nghi ngờ có người cố ý thả phong thanh. Đồng thời, còn có một lời đồn rất kì lạ, nói là năm đó sở dĩ Vân Tông có thể khống chế tai hoạ và mạch nước là vì một cái giếng.”


Mọi người nhìn hắn: “Giếng ?”

“Giếng sinh tử, nối liền hai giới, có thể cai quản sinh tử.” Lý Nguyên Hạo nói xong, thần sắc phức tạp nhìn Triệu Phổ: “Nghe nói chỉ cần chiếm được cái giếng này sẽ có thể điểu khiển thiên tai, huy động mạch nước.”

Nghe Lý Nguyên Hạo nói xong, Triệu Phổ trầm mặc, thật lâu sau gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi, đám các ngươi chính là bị truyền thuyết này doạ phải không ?”

Lý Nguyên Hạo trừng mắt nhìn Triệu Phổ: “Ta đã nói không phải chỉ là đồn đãi…”

Triệu Phổ khoát tay: “Thôi, ngươi khỏi nói nữa, ta dạy ngươi một chiêu.”

“Chiêu gì ?” Mắt Lý Nguyên Hạo sáng lên.

“Đóng nhiều thuyền vô.” Triệu Phổ cười hắc hắc: “Nếu có lũ thì các ngươi lên thuyền, đợi nước rút thì lại xuống thuyền.”

“Ngươi….” Lý Nguyên Hạo tức đến mặt đỏ bừng, vung tay áo: “Triệu Phổ, ngươi không tin tưởng phải không, đợi đến khi tai hoạ ập đến, ta cũng không sợ chết, nhìn ngươi ảo não cũng đáng rồi.” Nói xong, tức giận xoay người đi.

Mọi người nhìn Triệu Phổ _ ý tứ, ngươi không tin thật sao?

Triệu Phổ bĩu môi: “Phiền thật, nếu nói bốn nhà Tây Vực nào liên thủ muốn tấn công Đại Tống cón dễ nói, lần này cố tình lại biến thành tại hoạ do yêu quỷ gây ra, giờ biết phải giải quyết sao chứ?”

Mọi người trong quân trướng đều minh bạch, chuyện Lý Nguyên Hạo nói quả thật rất tà hồ, nhưng sự tồn tại của Vân trung chi thành lại không thể không tin.

Lúc này, lại có người đến bẩm báo, nói Gia Luật Minh đến.

Triệu Phổ nhẫn nại cho người mời hắn vào, Gia Luật nói cũng không khác Lý Nguyên Hạo lắm, trong đó cũng nhắc tới Vân Trung chi thành và giếng sinh tử, nhưng cũng không phải Liêu vương xem tàn cuồn gì mà là được ghi lại trên kinh Phật cổ. Kinh Phật cũng là tàn cuốn, cũng bị mất một phần, nhưng so với tàn cuốn kia của Lý Nguyên Hạo thì trong cuốn này nhiều hơn một chút, trong đó nhắc tới một thân cây. Nó nói sở dĩ Vân Trung chi thành có thể sừng sững trên mây, kỳ thật chỉ là giả, tòa thành kia được xây trên đỉnh một một gốc cây cổ thụ cực lớn, cạnh rễ cây có một cái giếng, cái giếng này tối đen, không nước không đáy, chỉ Vân Tông mới có thể lại gần, mỗi mùng một ngày rằm đều ném đồng nam đồng nữ xuống hiến tế. Mà khác với tàn cuốn của Lý Nguyên Hạo nói cái giếng này là giếng sinh tử nối liền hai giới, trong kinh Phật của Liêu quốc lại nói là Vân Tông nuôi một thần ma trong giếng, tất cả đều do thần ma này đang giúp hắn.

“Ác… Này càng kỳ quái hơn.” Triệu Phổ đuổi Gia Luật Minh đi, vừa mới lấy hơi, Hàn Thường Tại lại tới.

Hàn Thường Tại cũng mang đến tin tức tương tự, gần đây Thổ Phiên cũng không thái bình, ôn dịch hoành hành không nói, còn có người chết, cây cối khô héo, dê bò chịu đói, còn có tuyết lớn, súc vật cũng không tránh khỏi lạnh chết. Mà Thổ Phiên là một trong những bộ tộc cổ xưa nhất Tây Vực, hồ sơ lưu lại cũng nhiều hơn, trong đó có một cuốn tàn cuốn kì lạ, không miêu tả giếng, nhưng có miêu tả về một cái cây.

Nghe nói cái cây này có mắt có miệng, là thần thụ, cây đại thụ chống đỡ Vân trung chi thành chính là nó. Mặt khác, trên cây mọc một loại thần quả, cây này hấp thu linh khí thiên địa, ma tính rất mạnh đã sống cả ngàn năm, cắn nuốt cả người lẫn vật. Vân Tông chính là khống chế nó nên mới có được thần lực, nghe nói sau này cây chết nên hắn mới thất bại thảm hại như vậy. Về phần chết như thế nào, thì miêu tả trong tàn cuốn chỉ ghi chép một ít thơ ca, không ghi chép tỉ mỉ, rất khó suy đoán.

Bất quá, lần này tin tức Thổ Phiên cung cấp lại khiến cho mọi người hứng thú _ cái cây này có vẻ rất giống bát quả thánh mộc, có liên hệ với án tử trước đây của bọn họ, cũng liên quan tới Triển Hạo, cộng thêm tin tức ba nhà cung cấp _ trong cổ thành có phải đang che giấu cái gì đó?

Ngoài ra Triển Chiêu còn có chút hiếu kì vì sao Hàn Thường Tại lại dẫn người xâm nhập Hắc Phong thành, đang điều tra cái gì sao.

Hàn Thường Tại có chút khó xử, do dự một lúc lâu mới nói, mới đầu bọn họ cảm thấy có thể nào là Triệu Phổ đang đùa dai, nên muốn đến biên quan Đại Tống tìm hiểu một chút xem có phải cũng có dịch bệnh hoặc là thiên tai không, nếu không có, thì Đại Tống đúng là rất đáng nghi.

Bất quá mọi người đều có thể cảm thấy Hàn Thường Tại hình như đang giấu diếm chuyện gì đó.

Khác Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Minh, Lý Nguyên Hạo bản thân hắn là quốc chủ, đương nhiên sẽ đặt lợi ích của Tây Hạ lên hàng đầu, mà Gia Luật Minh cũng là hoàng tử, ít nhiều cũng sẽ vì tương lại của Liêu quốc mà lo lắng nhưng Hàn Thường Tại này thân phận không rõ, lai lịch khả nghi, mọi người đối với hắn vẫn có chút phòng bị .

Đuổi người đi xong cũng không còn sớm, Triệu Phổ cảm thấy đầu choáng não ong, nói không bằng ngày mai hãy bàn lại, vì thế mọi người đều tự về phòng.

Tạm không đề cập tới phiền não của chúng tướng soái trong quân doanh, lại nói đến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi rời khỏi quân trướng thì về phòng.

Triển Chiêu bò lên giường: “Đại ca bảo Khô Diệp đi truyền câu kia là có ý gì nhỉ ?”

Bạch Ngọc Đường thay y phục, đến bên giường ngồi xuống, lấy cái hộp vẫn cất trong ngực ra, tiện tay đặt lên bàn.

“Cái gì vậy?” Triển Chiêu hiếu kì cầm tới mở ra, phát hiện bên trong một là một miếng vải đen, có chút khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đem chuyện trở về, rồi gần như lật ngược cả Hãm Không đảo lại chỉ tìm được miếng vải đen này bên trong con mèo gốm kể lại cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm miếng vải đen nhìn trái nhìn phải, khó hiểu: “Đen thui à, cái gì cũng không có giấu đi làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Bất quá nói đến Hắc phong quái lại khiến ta nghĩ đến một thứ khác.”


“Cái gì?” Triển Chiêu tò mò.

“Miêu nhi, ngươi từng thấy qua mộc nhân trận rồi phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đương nhiên là rồi.” Triển Chiêu gác chân, hai tay gối sau đầu nhìn đỉnh giường: “Dùng cơ quan khống chế người gỗ đánh quyền pháp, là cơ quan sơ cấp a, rất nhiều môn phái đều dùng để luyện công.”

“Hắc phong quái tập kích chúng ta cũng có nguyên lý tương tự mộc nhân trận, nhưng tinh vi hơn một chút.” Bạch Ngọc Đường cất miếng vải đen vào hộp, lúc đóng hộp lại đột nhiên dừng lại.

“Ân, lúc này ta thắc mắc nhất là nếu người đứng sau màn thao túng chuyện này không phải Tây Hạ, Thổ Phiên, Đại Liêu thì rốt cục là ai nhỉ?” Triển Chiêu hỏi xong, thấy Bạch Ngọc Đường không phản ứng, liền xoay người qua, quả nhiên Bạch Ngọc Đường đang ngẩn người.

“Này.” Triển Chiêu đẩy đẩy hắn: “Ngươi sao vậy ?”

“A…” Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, đột nhiên quay qua nghiêm túc nói với Triển Chiêu:”Ta muốn vào cổ thành.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Không sợ có nguy hiểm sao? Cơ quan bên trong đều kích hoạt cả rồi đó.”

“Có bản đồ.”

“Bản đồ cũng có khả năng là giả.” Triển Chiêu có chút lo lắng: “Rốt cục Trần Vượng là trung hay gian vẫn không ai dám chắc.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm hộp kia nói với Triển Chiêu: “Ta chỉ là có một ý tưởng, miếng vải này… ta đại khái đã biết dùng để làm gì.”

Mắt Triển Chiêu sáng lên, ngồi dậy: “Làm gì?”

Bạch Ngọc Đường cất hộp đi, thấp giọng nói: “Nó có thể chính là Cực lạc phổ.”

Mắt Triển Chiêu mở to thêm một vòng: “A ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Nhưng… đen thui mà!” Triển Chiêu khó hiểu : “Cái gì cũng không có !”

“Chính vì cái gì cũng không có…” Bạch Ngọc Đường cười: “Nên mới là Cực lạc phổ.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đột nhiên vươn tay sờ trán hắn: “Ai nha, có phải dầm mưa nên phát sốt rồi không?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười kéo tay hắn xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi có tin luân hồi không?”

Triển Chiêu nhìn hắn: “Ngươi nghĩ đến cái gì ?”

Bạch Ngọc Đường ngồi gần lại: “Có còn nhớ Lăng Sơn khấp huyết đồ không?”

“Nhớ.” Triển Chiêu gật đầu.

“Trên đó có rất nhiều người.” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Thế nhân thường nói số mệnh đã được định trước, có thể đời đời kiếp kiếp đều chỉ là một quá trình tuần hoàn lặp lại.”

Đêm dài yên tĩnh, Triển Chiêu mang theo câu nói khó hiểu, có thể ngay cả chính Bạch Ngọc Đường cũng không rõ nó có ý gì đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy có một âm thanh đang gọi mình _ đời đời kiếp kiếp, tuần hoàn đáp lại.

Cc : em thề dịch mà cóc hiểu gì hết =_=. Ngũ gia à, lấy lời Tiểu Bạch, làm ơn nói tiếng người đi.

Tk : Thật thì bạn beta không tin vào luân hồi nhưng chẳng tin đếch gì vào cái tuần hoàn lặp lại cả ấy. Cuộc đời mỗi người sau khi đầu thai là viết một trang mới, một cuộc đời mấy ở một thời không mới. Ko thể có chuyện ngày xưa bị giết vào thời chiến mà giờ sống lại thời bình lại bị như chết như thời chiến cả :v mà nói thế thôi, chết là hết luân hồi quái gì, nếu có thiên đường thật chắc chẳng ai muốn vào luân hồi cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.