Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 297: Vãng thế ân oán


Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 297: Vãng thế ân oán

Bên này Triệu Phổ nghĩ mãi không thông, bên kia Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang giằng co với quái lão nhân.

Lão nhân kia nói nghe có vẻ đáng sợ, bất quá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì một chút cũng không sốt ruột.

Triển Chiêu mở miệng hỏi lão nhân: “Tinh thần lão nhân gia không tệ a, dù lần trước đã gặp một lần nhưng giờ lại khônggiống mấy.”

“Ha ha, tiểu tử cũng thông minh đó.” Lão nhân gật đầu: “Lúc trước đầu óc lão nhân gia ta bị phá hư, có một số việc không nhớ, may mà lúc này nhớ ra rồi.”

Nói xong, hắn chỉ Bạch Ngọc Đường: “Tiểu quỷ, thật sự là tiện nhân kia dạy cơ quan thuật cho ngươi?”

Bạch Ngọc Đường thấy chói tai bất quá hắn không thích cãi nhau, đánh nhau tương đối thích hợp với hắn hơn, nhưng hắn lại đang muốn kéo dài thời gian. Hiện tại không nắm chắc tất thắng, mình bị gì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lần này còn có cả Triển Chiêu, không thể để con mèo kia gặp chuyện được.

Lúc này Bạch Ngọc Đường còn có chút tự giễu, quả thực có người trong lòng thì bắt đầu biết lo được lo mất, ngay cả tính tình cũng thu liễm không ít.

Không đợi hắn nghĩ cách ứng đối, Triển Chiêu lập tức xuất khẩu: “Lão nhân, ngươi ăn nói sạch sẽ chút, tiện nhân là mắng ai vậy?”

“Đương nhiên là mắng ả nữ nhân kia!” Lão nhân hung tợn trừng mắt: “Phản bội sư môn, khắc chết tình nhân, hại chết nhi tử, khiến cho…”

Lão nhân còn chưa mắng xong, Triển Chiêu liền vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nghe thấy chưa, tiện nhân đang mắng Ngũ di kìa, không cần chấp nhặt với tiện nhân.” (Tk: công phu đổi trắng thay đen là đây :v )

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn _ con miêu này thú vị thật, công phu miệng lưỡi cũng rất giỏi, trong lòng Bạch Ngọc Đường thấy an ủi hơn rất nhiều. Triển Chiêu thông minh hiểu hắn, mới đây đã nhận ra mình muốn kéo dài thời gian. Tuy rằng chưa chắc Triển Chiêu biết kéo dài thời gian có ích lợi gì, nhưng hắn quả thật đang làm thế.

“Vô liêm sỉ, các ngươi hai tên tiểu quỷ…” Lão nhân còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương, sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên kéo tay áo Triển Chiêu: “Miêu nhi, đến rồi!”

Triển Chiêu khó hiểu: “Ai đến?”

Bạch Ngọc Đường nhấc đầu, ý bảo _ lên !

Triển Chiêu còn chưa kịp phản ứng lập tức bị Bạch Ngọc Đường kéo lên giữa không trung.

Trong nháy mắt hai chân bọn họ rời khỏi mặt đất, một trận cuồng phong thổi qua, cuốn theo tuyết trắng xoá.


Triển Chiêu nháy mắt hiểu ra _ nguyên lai là dùng gió tuyết cuốn tằm trận đi, âm thầm bội phục Bạch Ngọc Đường quả nhiên thông minh.

Mà chỗ Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu nhảy lên là lối thoát duy nhất của Thiên tằm trận. Này là trước đây hắn nghe Ngũ di nói, nguyên lí của thiên tằm trận cũng giống như kén tằm, thời điểm tằm phun tơ đều phun theo một hướng, mà một hướng này cũng chính là Sinh lộ của trận. Chỉ cần dựa theo hướng đi của Thiên tằm trận sẽ dễ dàng tìm được Sinh môn.

Hai người vừa tới Sinh môn liền nhìn thấy giữa trận gió tuyết bên dưới là từng sợi chỉ bạc bị bông tuyết cắt đứt. Bạch Ngọc Đường có thể mang Triển Chiêu tới sinh môn, nhưng hắn không thể dừng lại giữa không trung quá lâu.

Triển Chiêu ngầm hiểu, Bạch Ngọc Đường kéo hắn lên, Triển Chiêu lập tức thuận thế mượn lực, đồng thời, xoay tay cầm tay Bạch Ngọc Đường thi triển Yến Tử Phi… lập tức tựa như chim én lên không trung rồi dừng lại.

Lúc này, quái lão nhân kia há hốc ngẩng mặt nhìn hai người.

Lúc đầu hành động Bạch Ngọc Đường của khiến hắn hoảng sợ, vừa thấy gió tuyết đột kích liền biết trận đã bị phá. Không nghĩ tới tân tân khổ khổ mới bày xong trận vậy mà lại bị một cơn gió tuyết yêu dị phá tan, thật tức chết. Nhưng đồng thời hắn cũng không tin bọn Bạch Ngọc Đường có thể tránh thoát trận thế này, bởi vì gió tuyết dù lớn nhưng muốn thổi qua cũng tốn một khoảng thời gian, thiên tàm ti lại nhẹ, bay rất chậm, hai người nhảy lên rồi chẳng lẽ còn có thể bay tiếp? Lập tức cảm thấy hành động của hai người có chút ngây thơ.

Nhưng một chiêu Yến Tử Phi tiếp đó của Triển Chiêu lập tức làm lão nhân há hốc.

Tuy nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong nháy mắt Triển Chiêu ngưng lại giữa không trung đã quá đủ để phá trận.

Gió lạnh và tuyết đông cứng tằm ti trong Thiên tằm trận, có độc mấy cũng vô dụng, còn bị dính hơi nước nặng đi, theo gió tuyết thổi qua tằm ti tựa như sợi bông cứ vậy bay đi. Vừa vặn cách đó không xa là một rừng cây, tằm ti rơi xuống đất, dình bùn mất sạch uy lực.

Mợt hơi này của Triển Chiêu thiếu chút nữa hộc máu, nội kình tiêu hao không ít. Hắn cực kì tin tưởng Bạch Ngọc Đường biết kế tiếp nên xử lý thế nào nên cũng không giữ lại.

Quả nhiên, khi hắn sắp dùng hết khí ở đan điền, thời điểm cảm thấy nội tức có chút đình trệ, Bạch Ngọc Đường đặt tay lên sau eo hắn, từ lòng bàn tay truyền đến nội kình. Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, gân mạch bất loạn, cũng không hộc máu. Đồng thời Bạch Ngọc Đường thuận thế ôm lấy hắn, vững vàng nhảy xuống nóc nhà, trong nháy mắt này Triển Chiêu đã đem nội tức Bạch Ngọc Đường cho hắn đi một vòng trong cơ thể, dễ dàng khôi phục nội kình.

Hai người bình an vô sự đáp xuống, phối hợp ăn ý, hữu kinh vô hiểm qua được một cửa.

Lão nhân kia thấy từ đầu đến cuối, cười ha ha: “Nguyên lai trên đời này thật sự có tâm hữu linh tê. Hai ngươi đúng là như hắn nói, cực khó đối phó.”

“Hắn là ai?” Triển Chiêu chú ý tới một điểm _ ngay từ lúc bắt đầu lão nhân này đã nổi lên sát ý với Bạch Ngọc Đường, nhưng lại không nhắc gì tới mình cũng phải chết hay gì gì, sao lại phân biệt đối đãi như vậy?

“Chiêu Yến tử phi này đã lâu rồi ta không được thấy, hèn gì ta cứ thấy ngươi nhìn quen mắt, nguyên lai là giống hắn…” Lão nhân ngẩng mặt cười vô cùng thoải mái: “Thú vị thú vị, lão thiên gia đối ta không tệ, một lúc mà đem cho ta hậu nhân của cả hai cừu nhân. Hôm nay vô luận thế nào ta cũng sẽ không lưu hai ngươi, nếu không hậu hoạn vô cùng.” Nói xong, vung tay tựa như đang cầm binh khí, nhưng Triển Chiêu hoàn toàn không nhìn thấy.

Bạch Ngọc Đường chau mày, nhắc nhở: “Hắn dùng Thiên tằm kiếm làm từ Thiên tàm ti , cẩn thận.”


Triển Chiêu chớp mắt: “Cái kia làm từ tàm ti vậy phải gọi là lụa mới đúng chứ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, tuy rằng tình huống lúc này vô cùng nguy cấp, đối phương cũng đang cầm kiếm xông tới, nhưng Bạch Ngọc Đường tự dưng cảm thấy Triển Chiêu như vầy thật là… khả ái.

Triển Chiêu nói giỡn một câu, hai người đều thả lỏng một chút, sau đó phản ứng đầu tiên chính là _ giành tiếp kiếm đầu tiên, cho dù có thụ thương thì cũng vẫn muốn bản thân ra tay trước! Như vậy người bên cạnh sẽ biết kế tiếp phải đối phó binh khí vô hình kia như thế nào.

Lão nhân âm ngoan điêu lạt, khẳng định giấu không ít ám chiêu. Hai người lại không biết chút gì về hắn, người đầu tiên so chiêu nhất định sẽ gặp nguy hiểm, người thứ hai có kinh nghiệm thì ít nhiều gì cũng có thể tìm được biện pháp phá giải. Thế là hai người tranh nhau làm mồi mà chả thèm để ý đến chuyện có thể bị thương nặng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tâm linh tương thông không đúng lúc, chuyện đầu tiên không phải rút đao rút kiếm mà là đè tay đối phương không cho rút binh khí, lần này lại phiền toái lớn.

Lúc nãy tuyệt đỉnh ăn ý còn giờ biến thành tuyệt đỉnh ngu đần, hai người thành công cản đối phương ra chiêu, đồng thời… cũng để địch nhân chân chính đến trước mặt.

Lão nhân khóe miệng mang ý cười, cảm thấy mình thật may mắn, cũng hiểu được chuyện gì cũng có có luân hồi, nay đến lượt mình! Một kiếm này ra tay vô cùng tàn nhẫn, hắn phải chặt đứt tính mạng hai tiểu tử này, nếu không lấy thiên phú của hai người nếu để lại nhất định sau này sẽ trở thành hậu hoạ khó lường.

Đúng lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Hai ngươi giỏi thật còn cản nhau nữa.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy giọng nói này liền vui vẻ, đồng thời giọng nói kia lại nói một câu: “Mau tránh ra cho ta !”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không chút suy nghĩ, ăn ý soạt một cái vọt qua một bên. Bình thường hai vị đại hiệp rất hiếm khi mất mặt như vậy, bất quá lần này lại rất ngoan ngoãn nghe lời, người nói chuyện địa vị không nhỏ a.

Quái lão nhân vừa xông đến liền thấy hai người lóe thân, từ phía sau một bóng đen tựa như đại bàng vồ mồi xuất hiện, khí thế kinh người. Đối phương nâng tay, giữ chặt Thiên tằm bảo kiếm mắt thường nhìn không thấy, miệng còn mắng: “Ngươi già đầu rồi mà còn lừa tiểu hài tử.”

Lão nhân vội lui lại, trước mặt hắn là một hắc y nam tử tuấn vĩ lại có chút tà khí, tay giữ chặt Thiên tằm bảo kiếm. Nhìn kỹ, cũng không phải giữ mà là dùng nội kình khống chế, Thiên tằm kiếm còn chưa đụng vào tay hắn, cứ vậy cố định giữa không trung. Cổ tay khẽ động, thiên tàm ti bị nội kình cuốn thành một cục bông, rơi xuống bùn.

Lão nhân định thần ngẩng đầu, vừa nhìn… vẻ mặt lập tức thay đổi triệt để, giương miệng nhìn người tới.

Người đến là ai? Dĩ nhiên là Ân Hầu vừa làm mất hai ngoại tôn bảo bối.

Ân Hầu vừa thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu biến mất, lại nhớ tới vẻ mặt của Lục Địa Đống, tâm liền treo ngược, cuống quýt tìm khắp nơi.

Kỳ thật hắn đã tìm thấy song phương đang giằng cho ở một góc phế tích hoàng cung từ lâu, nhưng xui xẻo ba người lại đang ở trong Thiên tằm trận, hắn cũng không biết cách phá trận. Vả lại hắn cũng cảm thấy tựa hồ tiểu tử Bạch Ngọc Đường đã có cách, vì thế hắn bất động xem biến.


Vừa rồi chứng kiến một trận gió tuyết thổi đến, hai tiểu hài nhi phối hợp ăn ý phá trận, Ân Hầu thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi. Nhưng ngay sau đó hai người dành nhau đỡ chiêu, Ân Hầu tức đến dậm chân, dù sao hắn cũng muốn ra tay vì thế chạy xuống giúp luôn.

Quái lão nhân kia lui bước nhìn Ân Hầu quỷ khí dày đặc, vẻ mặt hắn tựa hồ mang theo vài phần kinh hãi lại mang theo vài phần kiêng kị: “Ngươi… Ngươi chưa chết ?”

Ân Hầu cười lạnh: “Lão quỷ, lời này hẳn nên là ta nói mới đúng. Năm đó để ngươi chạy vậy mà giờ ngươi lại tự mình dâng đến cửa. Hôm nay ta không lột da ngươi ra thì thật có lỗi với Thiên Tôn !”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, kỳ quái _ Thiên Tôn liên quan gì.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngoại công, chuyện này quan hệ gì với sư phụ ta?”

Ân Hầu nhìn một cái hắn, trong lòng không biết đang nghĩ gì, trầm giọng nói: “Biết vì sao tóc sư phụ ngươi lại bạc trắng không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu: “Bởi vì đẹp?” ( Tk: Hai thằng này =.= )(Cc: Đẹp thiệt mà =v=)

Ân Hầu câm nín.

“Hắc hắc…” Quái lão nhân bỗng nhiên cười quái dị một tiếng, tựa hồ còn mang theo vài phần đắc ý.

“Vì hắn ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi Ân hầu.

Ân Hầu nhướn mi: ” Đúng vậy.”

Triển Chiêu khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì ?”

“Không lẽ Thiên Tôn cũng không chết?” Lão nhân vui vẻ: “Hắc, vậy sau đó hắn bị gân mạch đứt đoạn hay tẩu hỏa nhập ma? Một đầu bạch phát sao, có phải so với ta còn già hơn, mặt đầy nếp nhăn?”

“Ta nói ngươi a, đã nhiều năm vậy rồi mà sao miệng vẫn thúi như thế.” Ân Hầu xắn tay áo, ngoắc ngoắc: “Đến, hôm nay gia phế ngươi.”

Triển Chiêu vẫn khó hiểu, nếu quả thực có thù hận lớn như vậy, vì sao Thiên Tôn không tự tay thu thập mà Ân Hầu phải ra tay?

Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tiến lên trước, giữ chặt cánh tay Ân Hầu.

Ân Hầu quay lại nhìn hắn.

” Con đến.”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên mở miệng.


Triển Chiêu khẽ thở dài, chắp tay sau lưng đứng một bên _ quả nhiên.

Ân Hầu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nội lực của ngươi không bằng hắn.”

Bạch Ngọc Đường lạnh giọng: ” Con còn chưa chết thì không lý nào lại cần người khác báo thù cho sư phụ con.”

Ân Hầu nở nụ cười, thu tay gật đầu: “Hảo !”

Ân Hầu lui ra sau, có chút lo lắng liếc Triển Chiêu, tâm nói _ cho Bạch Ngọc Đường làm chuyện nguy hiểm như vậy không biết nhóc mèo nhà hắn có giận không.

Ai ngờ nhìn lại mới thấy Triển Chiêu khí định thần nhàn đứng một bên, hai mắt hơi híp lại, tựa hồ đang tính toán gì đó.

Ân Hầu ghen rùi nha, Triển Chiêu cứ vậy mà tin tưởng Bạch Ngọc Đường sao? Người làm ngoại công như hắn cũng biết chua chứ bộ.

Bạch Ngọc Đường đứng ở chỗ vừa nãy của Ân Hầu, nhìn lão nhân nọ: “Ngươi tên gì?”

“Ta họ Lục, tên một chữ Điểu, từng nghe qua chưa tiểu quỷ?” Lão nhân cười âm lãnh: “Nguyên lai ngươi chính là đồ đệ Thiên Tôn. Hảo hảo hảo, ta vốn là cừu địch lớn nhất đời này của hắn, hôm nay giết đệ tử hắn, làm cho hắn hận ta cả đời.” (Cc: cảm giác giống yêu quá hoá hận nha =_=)

Triển Chiêu yên lặng xoay mặt nhìn Ân Hầu, ý tứ _ vì sao hắn muốn Thiên Tôn hận hắn ?

Ân Hầu nhún vai _ ý bảo, không nói rõ được.

“Lục Điểu?” Bạch Ngọc Đường nhíu mi: ” À…”

“Sư phụ ngươi từng nhắc đến ta với ngươi?” Lão nhân híp mắt.

“Chưa từng nghe qua.” Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc lắc đầu: “Nhưng thật ra sư phụ ta từng nói thiên hạ này có một người có thể đánh đồng với hắn.”

“Ai ?” Lục Điểu hiện ra vài phần nôn nóng.

Bạch Ngọc Đường giơ ngón cái chỉ chỉ Ân Hầu phía sau, hướng Lục Điểu lộ nụ cười khiêu khích: “Dù sao cũng không phải ngươi.”

Lục Điểu vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi phải chết !”

Triển Chiêu tiến đến bên người Ân Hầu nhỏ giọng hỏi: “Phức tạp lắm sao ?”

Ân Hầu chậc một tiếng: “Muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu phức tạp !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.