Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 291: Đại sự không ổn
Đại Lý chắc chắn là nơi đầu tiên có nhiều tuyệt đỉnh cao thủ tụ tập như vậy. Không nói đến Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ _ ba vị anh tài tuấn kiệt đương thời, nhưng Ân hầu, Thiên Tôn, hai huynh đệ họ Lục bốn vị trưởng giả chí tôn đã đủ để rung động toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.
Chẳng qua, hiện tại nhóm cao thủ giang hồ này lại đang chuẩn bị làm một chuyện rất không hợp với hình tượng của mình _ ăn mì.
Cao thủ cũng phải ăn cơm, hai huynh đệ họ Lục đi suốt nửa ngày, mở miệng nói muốn ăn mì. Bạch Ngọc Đường thân là ngoại tôn dĩ nhiên muốn hảo hảo tiếp đón.
Hai lão nhân này luận võ công thì hơi kém so với Thiên Tôn và Ân Hầu, nhưng luận cổ quái thì chỉ có hơn chứ không có kém. Hai người không thèm sơn hào hải vị, cứ nằng nặc đòi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nấu mì, nháo tới mức làm hai người chỉ có thể ngoan ngoãn chạy tới trù phòng nấu cơm.
Triển Chiêu cầm chày cán bột nhẹ nhàng cán mỏng mì, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường đang nhào bột: “Ngươi có cảm thấy là bọn họ đang cố ý đuổi chúng ta không?”
Bạch Ngọc Đường hất cục bột lên, chộp lấy lại hất lên, nói: “Tám chín phần.”
“Thật không ngờ, Bạch Phúc chỉ bằng chúng ta nhưng lại có quan hệ sâu xa với Ngũ di, khó trách hắn biết nhiều chuyện.”
Bạch Ngọc Đường cầm cục bột xoay xoay mấy cái, cục bột liền biến thành một miếng bột mỏng, ném tới trước mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa cán mì vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch Phúc lừa ngươi lâu như vậy nên ngươi không vui.”
Triển Chiêu hỏi như vậy chủ yếu là vì lúc này sắc mặt của Bạch Ngọc Đường rất xấu, tựa hồ có tâm sự.
Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, như phản ứng lại lời của hắn.
Triển Chiêu liền biết, không phải Bạch Ngọc Đường đang nghĩ đến chuyện Bạch Phúc mà là chuyện khác.
“Không.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu : “Hắn tốt với ta sao ta lại không vui.”
“Vậy nãy giờ ngươi đang nghĩ …..” Triển Chiêu vẫn đang cán mì thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bạch bạch, rất vui tai.
Quay đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy ào vào trù phòng, phía sau còn có hai tiểu nha đầu đi theo.
“Thiếu chủ !”
Là Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi, hai nha đầu như chim sẻ, chạy ra sau lưng Bạch Ngọc Đường một trái một phải nhìn bàn bếp: “Đại lão gia nói muốn ăn mì thịt bò !”
“Nhị lão gia nói muốn ăn mì hải sản.”
Tiểu Tứ Tử giơ tay : “Tiểu Tứ Tử muốn ăn mì trứng gà !”
Triển Chiêu cán mỏng mì xong, cầm dao xoay mấy vòng sau đó “xoẹt xoẹt”, rồi gạt vào khay… sợi mì vừa dài vừa mỏng được cắt cực đẹp.
“Oa !” Hai nha đầu và Tiểu Tứ Tử vỗ tay.
Triển Chiêu bất đắc dĩ.
“Cần giúp không?”
Bên ngoài, Công Tôn và Tiêu Lương cũng đến, tựa hồ là mới rửa tay, tay áo xắn lên. Tiêu Lương cầm theo một cái rổ, bên trong có rau xanh mới hái và thịt bò.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, có chút khó hiểu nhìn Công Tôn.
Công Tôn cười cười, múc nước trong vại rửa đồ ăn: “Ta cũng bị đuổi, Triệu Phổ và bốn vị lão nhân gia, còn có Bạch Phúc không biết đang thương lượng cái gì.”
Triển Chiêu cầm chày cán bột không nhanh không chậm xoay xoay, Tiểu Tứ Tử nhìn muốn hoa cả mắt nhưng kì diệu là chày cán bột vậy mà không rớt… tay kia vuốt cằm thì thầm : “Kỳ quái… Vừa rồi Triệu Phổ cũng quái quái .”
Bạch Ngọc Đường hất cục bột lên, chụp lấy, hỏi Thần Tinh Nhi đằng sau : “Hai người các ngươi đến từ phương bắc hay nam ?”
“Thiếu gia, ngươi muốn chuyện phân phó chúng ta làm sao?” Nguyệt Nha Nhi so với Thần Tinh Nhi tinh ý hơn, hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Ừh.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Muốn hai ngươi đi phía nam nhìn thử…”
“Không cần đi, bị ngươi đoán trúng rồi.”
Lúc này, ngoài cửa có người nói chuyện cắt ngang mọi người.
Bọn Triển Chiêu quay lại, chỉ thấy Triệu Phổ chắp tay sau lưng đi vào, tay cầm một bản vẽ.
Triển Chiêu thấy hắn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lại thấy Bạch Ngọc Đường cau mày, liền đoán ra có chuyện gì rồi.
Giao mì cho Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Công Tôn ngồi xuống bàn, Triệu Phổ vung tay mở bản vẽ ra, hoá ra là bản đồ địa hình Đại Lý.
Triệu Phổ trải bản vẽ lên bàn, cầm một nắm tỏi, xếp từng tép từng tép lên đầy bản vẽ.
“Này là sao?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.
” Tộc Nam man.” Triệu Phổ chỉ chỉ mấy tép tỏi.
“Nam man…” Triển Chiêu khó hiểu : “Hình như từng nghe rồi bất quá không phải nói họ chỉ sống trên ốc đảo, nhân khẩu rất thưa thớt sao ?”
“Đó là trước đây…” Triệu Phổ khoát tay: “Lúc trước ta cũng nghe nói gần đây Nam man hưng thịnh tựa hồ có chiến loạn, các bộ lạc bắt đầu bộc lộ sức mạnh, mười bộ lạc cường đại nhất thôn tính tất cả những bộ tộc khác. Mà lúc đó mười bộ tộc nọ tựa hồ rất ăn ý, nghe đồn là bị cùng một người thống trị, bọn họ cưỡi voi, đeo mặt nạ cầm độc mâu, vô cùng hung ác, lại dùng ngôn ngữ khác với người Hán. Nửa năm trước ta đã phái người tìm hiểu một chút, nghe nói nhân số đã muốn bất tri bất giác vượt qua hai mươi vạn.”
“Nhiều người như vậy?” Công Tôn kinh ngạc : “Nam man dân số thưa thớt, hơn nữa phần lớn đều là già yếu bệnh tật, sao có thể nháy mắt có nhiều người như vậy?”
“Đó là điểm kỳ quái nhất.” Triệu Phổ cũng gật đầu : “Ta nhớ rõ ba năm trước ta cũng đã phái người thăm dò, Nam man nhân số nhiều nhất cũng chỉ ba bốn vạn, trong thời gian ngắn không thể tạo thành uy hiếp. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái có một lượng lớn người lai lịch không rõ xuất hiện, hiện tại nhân số đã ngoài dự doán.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu : “Sau đó ?”
“Ngươi cũng biết tật xấu của sư phụ ta, thúc công ngươi phải không…” Triệu Phổ ba phải thốt ra một câu không đầu không đuôi, làm Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhíu mi. Triển Chiêu và Công Tôn hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời : “Tật xấu gì?”
“Tiểu thúc công ta có thiên phú dị bẩm, có thể đoán trước tai hoạ, hoặc là nói hắn chính là miệng quạ đen, đối với mấy thứ thiên tai nhân họa cứ mở miệng là nói trúng. Nếu hắn ưu sầu lo lắng nói sắp gặp chuyện không may thì nhất định sẽ xảy ra đại sự.”
“Nếu là trận pháp, âm mưu gì gì đó thì ta thật sự không biết sẽ đáng sợ cỡ nào.” Triệu Phổ lại đặt vài tép tỏi lên bản đồ: “Nghĩ tới nghĩ lui, ta chợt nhận ra lần này toàn bộ lực chú ý của chúng ta đều đặt ở Đại Lý, quên mất Nam man. Nếu đoán không sai lần này thật sự là việc lớn không tốt !”
Nói xong, Triệu Phổ vạch một đường thật dài _ là vùng Hắc thủy.
“Hiện giờ thế cục Đại Lý giống như bàn cờ, Hắc thủy là ranh giới, chúng ta bên này một chút chuẩn bị cũng không có, nhưng cờ của đối phương đã đến bờ Hắc thuỷ rồi.” Triệu Phổ nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Vừa rồi ta bảo Tử ảnh Giả ảnh đi thám thính, bên kia Hắc thủy tụ tập ít nhất mười vạn người, còn có khoảng một ngàn con voi.”
Mọi người có chút sửng sốt.
“Nhưng sao một chút tin tức cũng không có… ” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Hướng nam rừng rậm chiếm đa số, Man tộc quanh năm sinh sống trong rừng sở trường nhất chính là ẩn nấp. Lần này bọn họ còn đưa cả voi đến, lực chú ý của chúng ta đều đặt trên chuyện nội đấu của Đại Lý, còn tưởng có người muốn ám sát Đoạn Tố Long, không nghĩ tới ý không trên mặt chữ. Đám mọi rợ này qua mặt chúng ta bày Ngũ Hành trận phía sau Hắc thủy ngăn cản chúng ta vượt sông. “
Mọi người nhìn nhau.
“Ngũ Hành trận…” Công Tôn nhíu mày, hỏi Triệu Phổ: “Binh mã của chúng ta đâu?”
“Ngũ Hành trận phiền toái ở chỗ không thể phòng bị, chúng ta là bị trói chân bên này Hắc thủy rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn bản đồ: “Binh mã của Hình Hoài Châu không thể động, một khi hắn đến giúp chúng ta, Nam Cương Đại Tống sẽ thất thủ. Nếu đối phương lại đến túy ông chi ý không ở rượu (có dụng ý khác), bỏ qua chúng ta trực tiếp đánh vào biên giới Đại Tống, vậy sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn.”
“Quả nhiên là người trong nghề, nói một chút cũng không sai.” Triệu Phổ gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời Bạch Ngọc Đường: “Nếu quả thật lệnh cho đội quân đang đóng ở Tây bắc chạy tới, chiến tuyến quá dài, cho dù Âu Dương dẫn một vạn quân tiên phong ra roi thúc ngựa chạy tới cũng phải tốn mười lăm ngày là ít. Huống hồ đường xa mệt nhọc, binh yếu khó thắng. Phiền nhất là chúng ta bị nhốt trong thành, khó đảm bảo đối phương không sắp xếp vài quân cờ bên trong…”
“Ý của ngươi là nếu Cao Trí Thăng hoặc Đổng Già La nắm giữ binh quyền có ý phản loạn hoặc là cấu kết với Nam man thì hai mặt đều sẽ là địch?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ vui vẻ _ tuy rằng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa từng cẩm binh đánh giặc nhưng rất thông minh, nói chút đã hiểu, không cần giải thích nhiều.
“Nguyên lai không phải thiên tai, là chiến hỏa…” Công Tôn nhíu mày: “Đối phương có thể an bài trăm phương ngàn kế như thế hẳn là có cao nhân trợ giúp.”
“Chắc chắn.” Triệu Phổ gật đầu : “Người có thể bày ra loại trận pháp này tuyệt đối không phải bao cỏ. Ngũ Hành trận hư thực giao nhau, hoàn toàn không thể xác định binh lực chính ở đâu, có thể nói khó lòng phòng bị. Trong chiến tranh quan trọng là chiếm được tiên cơ, nhanh hơn kẻ khác một bước, lúc này chúng ta lại chậm hơn ba bốn bước, đã thành baba trong rọ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt nhìn Triệu Phổ, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một tia không tin Triệu Phổ ngươi mà lại chịu để cho người khác đâm một đao, không có biện pháp phản kích sao?
Triệu Phổ nhướn mi: “Một đời anh danh của lão tử còn lâu mới để mất trong tay đám mọi rợ đó.”
Bạch Ngọc Đường cười gượng : “Nói vậy là ngươi có cách hoá giải phải không ?”
Triệu Phổ hiểu ý, gật đầu : “Ta quên một chuyện, binh mã có thể chiến đầu của Đại Lý sơ sơ cũng khoảng mười vạn, bất quá sức chiến đấu rất yếu!”
“Binh mã của Hình Hoài Châu cũng có mười vạn, nhưng dũng mãnh thiện chiến.” Triển Chiêu nói: “Nếu không thể điều lại đây, vậy chúng ta có thể thử một chút, năm mươi năm mươi, tốt thì dùng dở thì cứ xếp hàng dọa Nam Man, là vậy phải không?”
“Thông minh.” Triệu Phổ giơ ngón cái còn chưa nói tiếp, Công Tôn đã giành hỏi trước: “Lúc trước không phải ngươi nói phòng ngừa chu đáo, điều năm vạn quân ở lại Thục Trung, lại điều thêm ba vạn đến phụ cận Lạc Dương sao, đâu rồi?”
Triệu Phổ bĩu môi : “Thân thân, sao ngươi đoạt nổi bật của ta?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau đều cảm thấy kinh ngạc, hỏi Triệu Phổ “Ngươi điều động binh mã khi nào?”
“Đại khái…khoảng một tháng trước lúc khởi hành đến Đại Lý.” Triệu Phổ nhếch miệng.
Công Tôn giải thích : “Hắn có thói quen, mỗi tháng đều sẽ điều động binh mã, lo trước khỏi hoạ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm khen lão hồ ly chính là lão hồ ly. Đừng nhìn Triệu Phổ bình thường cà lơ phất phơ như Vương gia lưu manh nhưng thói quen hành quân đã ăn vào tận xương, hắn mang theo binh mã hoàn toàn là thói quen bất quá cũng có chút tâm tư, cái này gọi là phòng hoạ hơn chữa cháy sao!
“Ở Thục Trung và Lạc Dương mỗi nơi có năm vạn tinh binh của ta, phía nam là Trâu Lương, phía bắc là Kiều Quảng.” Triệu Phổ vuốt cằm : “Phía nam nhiều đầm nước, Trâu Lương am hiểu thuỷ chiến, Thục Trung cũng cách nơi này không xa. “
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều buồn cười, xem ra lúc trước cũng không phải Triệu Phổ không đoán ra mà là đã có ý tưởng, không hổ là chủ soái.
“Có cần phái người đưa tin không?” Triển Chiêu hỏi: “Cần bao nhiêu thời gian?”
“Lấy khinh công Ân Hầu hẳn là trong vòng một canh giờ có thể đưa tin.” Triệu Phổ trả lời rất lưu loát.
Công Tôn cả kinh nhìn hắn : “Ngươi nhờ Ân Hầu chạy chân truyền tin? Hảo có mặt mũi.”
Triệu Phổ vội lắc đầu: ” À, lão nhân gia là người tốt, là hắn tự đề nghị, ở đây khinh công của hắn tốt nhất cước trình nhanh nhất, Thiên Tôn cũng nói vậy.”
Triển Chiêu tự nhiên biết dụng tâm lương khổ của ngoại công hắn, không chỉ vì lo lắng cho an nguy của bọn họ, mà còn có an nguy của cả thiên hạ.
Lúc này, mọi người cũng đều hiểu ra vì sao nhóm lão nhân đuổi cả đám đi hết chỉ để lại Triệu Phổ là vì muốn tranh thủ thời gian. Bọn họ định kế hoạch, nên làm gì làm gì, về phần giải thích thì giao cho Triệu Phổ để tránh chậm trễ.
Bạch Ngọc Đường cười: “Sư phụ ta qua bên kia bờ Hắc thuỷ làm thám tử cho ngươi rồi phải không?”
Triệu Phổ cười gật đầu : “Thiên Tôn cũng là người tốt! Khinh công của hắn xuất quỷ nhập thần, làm thám tử quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm. Ta muốn xem xét nhân số và tình hình của đối phương để dễ động thủ. “
“Ta đoán tiếp.” Triển Chiêu vuốt cằm : “Còn ngoại công và tiểu thúc công thì một đi thu phục Đổng Già La, một đi giải quyết Cao Trí Thăng, ngươi muốn đoạt binh quyền có phải không ?”
Công Tôn và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đúng là nghĩ chu đáo.
Không ngờ Triệu Phổ lại lắc đầu : “Không phải.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
Công Tôn cũng khó hiểu : “Ngươi không đoạt binh quyền của bọn họ?”
Triệu Phổ cười nhẹ, chỉ chỉ ba người : “Ba người các ngươi vừa nhìn đã biết chưa từng đánh giặc…”
“Vô nghĩa.” Ba người trăm miệng một lời.
Triệu Phổ bất đắc dĩ gãi cằm: “Quả thực ta có nhờ nhị lão đi làm chút việc, bất quá không phải đoạt binh quyền, mà là đi theo dõi một người.”
Mọi người ngốc lăng.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Ngươi nói… là Đoạn Tố Long ?”
Triệu Phổ gật đầu, giận tái mặt: “Không hắn thì còn ai.”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Hắn thoạt nhìn… không phải người có dã tâm ?”
“Có…”
Đang lúc mọi người nghi hoặc thì nghe Tiểu Tứ Tử thần bí nói một câu.
Mọi người quay qua nhìn bé, lúc này bé đang ngồi trên bàn bếp, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đã bắt đầu nấu mì. Tiểu Tứ Tử chống má, tựa hồ đang chán, đầu cũng không nâng, vừa đung đưa chân vừa than thở một câu.
“Cận nhi ?” Tiêu Lương đứng cạnh bé, khó hiểu hỏi : “Có cái gì?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt : ” Hoàng đế Đại Lý có dã tâm .”
Triệu Phổ siu nghĩ một chút : “Vừa nãy ở trong kiệu có phải hắn nói với con cái gì không?”
“Hắn nói hâm mộ Cửu Cửu, muốn làm hoàng giả, muốn quyền lực, vừa nói hai mắt vừa sáng trưng, trên mặt viết đều là dã tâm dã tâm dã tâm…”
Tiểu Tứ Tử nói rất bình tĩnh.
Công Tôn nhìn bé : “Con xác định ?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi : “Đương nhiên, rõ ràng như vậy mà.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, uy lực của Tiểu Tứ Tử đúng là càng ngày càng không thể đỡ nổi nha. Bình thường Đoạn Tố Long ngụy trang tốt như vậy, thế nhưng ở trước mặt bé lại lộ ra hết.
“Cận nhi, vì sao hắn lại nói những chuyện này với nươi?” Tiêu Lương không hiểu lắm.
Tiểu Tứ Tử mím môi, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu : “Bởi vì ta thoạt nhìn rất ngốc, cho nên rất nhiều người đều thích tâm sự với ta, còn cho là ta nghe không hiểu.” Nói xong, ôm mặt : “Thật quá đáng mà!” (Cc : oa~ ai dám nói cục cưng ngốc chứ)
Mọi người dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử thoạt nhìn vô hại, hơn nữa còn có vẻ ngơ ngác, nếu thật sự Đoạn Tố Long rắp tâm hại người, ẩn nhẫn lâu như vậy cũng không dễ dàng gì. Hắn buông lỏng phòng tuyến trước mặt Tiểu Tứ Tử cũng không phải chuyện lạ.
“Khó trách vừa rồi đột nhiên hắn có vẻ muốn nói cái gì đó.” Triển Chiêu nhíu mày : “Nhưng sau đó lại thôi .”
“Đoạn Tố Long vì đoạt quyền mà hợp tác với Nam man, không phải quá ngốc sao?” Công Tôn nhìn Triệu Phổ : “Hắn lấy cái gì đảm bảo Man tộc nhất định sẽ cho hắn quyền lực?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ : “Cho nên ngươi nhờ ngoại công và tiểu thúc công của ta đi giám thị. Tiểu thúc công có thiên phú dị bẩm, sức quan sát cũng rất mạnh, có khả năng Đoạn Tố Long thật sự đang nắm bí mật nào đó có thể khống chế Nam man ?”
Triệu Phổ cười hì hì gật đầu : “Người thông minh đúng là người thông minh, vậy mà cũng đoán được.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi một cái nhãn thần, nói thật… Triệu Trinh đúng là Hoàng đế tốt, nhưng đồng dạng nói thật… Triệu Phổ cũng tuyệt đối là một Hoàng đế khó lường!
Khó trách Triệu Trinh lại không sợ Triệu Phổ đoạt ngôi vị hoàng đế, bởi vì nếu hắn muốn đoạt thì đoạt từ lâu rồi. Đại Tống triều binh mã đại nguyên soái cũng không phải dễ làm.
Ai nói Triệu Phổ thiếu tâm nhãn, chỉ là toàn bộ tâm nhãn của hắn đều dùng trên chuyện chính sự mà thôi. Đùa bỡn lưu manh và binh pháp chiến thuật, quả thực chính là cùng sinh cùng tiến.
Công Tôn cũng không thể không cảm khái, vừa nói đến chiến tranh Triệu Phổ lập tức biểu hiện, dùng câu Tiểu Tứ Tử thường nói thì là _ suất suất suất.
“Vậy ngươi muốn chúng ta làm gì ?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.
Lúc này, hai nha đầu bưng mì còn nóng hầm hập đến, còn nói đã để dành cho Ân Hầu và Thiên Tôn rồi, chờ bọn họ trở về hâm nóng một chút là có thể ăn. Phần của Lục Thiên Hàn và Lục Địa Đống thì giờ hai nàng sẽ đi đưa.
Triệu Phổ cầm bát mì đút trứng gà cho Tiểu Tứ Tử, vừa nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường : “Nhờ hai ngươi làm phó tướng cho ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, bọn họ vốn tưởng Triệu Phổ muốn hai người bọn họ đi đoạt binh quyền của Đổng Già La và Cao Trí Thăng, không ngờ lại không phải. Làm phó tướng ?
Triệu Phổ cười nhẹ, chọc chọc Công Tôn : “Ngươi làm quân sư cho ta.”
Dù sao Công Tôn cũng đã ở cùng Triệu Phổ lâu như vậy, dĩ nhiên là người hiểu hắn nhất, nở nụ cười: “Ta hiểu được, thay vì ngồi đây đoán già đoán non không bằng tự mình đi xem, ngươi muốn thử xem chủ soái Nam man là ai phải không ?”
Triệu Phổ cười cười : ” Đại quân của Hình Hoài Châu không đến được, nhưng ba ngàn tinh binh thì vô tư.”
“Ba ngàn tinh binh… đối phương có mười vạn nhân mã.” Triển Chiêu nhắc nhở : “Ngươi thân phận tôn quý, tuy nói lấy võ công của ta cùng Ngọc Đường, hơn nữa Triệu Phổ ngươi cũng không phải người ăn chay, hẳn là an toàn không thành vấn đề. Nhưng địch nhiều hơn ta vẫn là sự thật, vạn nhất rơi vào bẫy, ngươi bị thương, không nói đến chuyện giang sơn lâm nguy, ngay cả mọi người cũng đã không gượng dậy nổi.”
Công Tôn cũng gật đầu, hắn sẽ không đề nghị Triệu Phổ đi mạo hiểm.
Triệu Phổ nhìn Bạch Ngọc Đường : “Ngươi thấy sao?”
Bạch Ngọc Đường ngược lại cảm thấy không sao cả, bảo sao cũng được, cùng lắm thì hắn và Triển Chiêu bảo vệ Triệu Phổ, đối phương chắc không lợi hại đến mức đáng bại cả ba người bọn họ đi?
“Ai.” Triệu Phổ thở dài một tiếng : “Ta nói các ngươi bình thường thông minh là thế, sao lúc này lại thành thật như vậy…”
Ba người nhíu mi : “Thành thật ?”
Triệu Phổ chống cằm, lại đút cho Tiểu Tứ Tử một miếng thịt bò, thấy Tiểu Tứ Tử nhăn mặt muốn ăn trứng gà, liền đút cho bé một miếng thịt nữa.
Nhìn hai má Tiểu Tứ Tử phình ra nhai nhai cực kì bận rộn, Tiêu Lương đột nhiên ngẩng đầu hỏi Triệu Phổ: “Sư phụ, có phải người muốn dùng nghi binh chi kế không?”
Trong mắt Triệu Phổ hiện lên kinh hỉ, nhìn bé: ” Sao ? Nghi binh chi kế như thế nào?”
Tiêu Lương nhìn mọi người, nói : “Trưởng phản kiều tiền, không phải Trương Tam gia cũng đơn thân độc kỵ cùng vài trăm binh mã dọa quân Tào lui trăm dặm sao? Tào Tháo sợ cơ trí của Gia Cát tiên sinh, còn có dũng mãnh của Quan, Trương, Triệu. Tuy rằng hiện nay trên tay chúng ta chỉ có ba ngàn người, nhưng có thể làm trận thế mười vạn người hù doạ đối thủ, hơn nữa sư phụ, Bạch đại ca và Triển đại ca võ công cao cường, thanh danh bên ngoài không nhỏ, con nghĩ nếu hai quân giao chiến chính diện không ai có thể vượt qua ba người. Tiên sinh cơ trí, lại giỏi y thuật, sau lưng chúng ta còn có bốn mươi vạn binh mã Đại Tống hậu thuẫn, chưa kể sư phụ dụng binh như thần, ai cũng không biết người không phải không có chuẩn bị, hoàn toàn có thể lừa đối phương vào tròng. Nếu đối phương là kẻ ngốc thì không cần sợ, nhưng nếu đối phương là người thông minh tất sẽ đa nghi, khó đảm bảo hắn không tự mình hù mình.”
“Oa !” Tiểu Tứ Tử vỗ tay : “Tiểu Lương tử thật thông minh !”
Công Tôn nhéo má bé : “Con hiểu Tiểu Lương tử đang nói cái gì sao ?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu: “Không hiểu, bất quá nghe có vẻ rất lợi hại !”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn lại Triệu Phổ, phởn đến mức sắp bay luôn rồi, không hổ đồ đệ tự tay hắn dạy ra!
Lúc này, vừa lúc Hình Hoài Châu đem binh mã đến cho Triệu Phổ theo Bạch Phúc đi vào, cười ha ha : “Quả nhiên danh sư xuất cao đồ ! Sau này Tiểu Lương tử nhất định là kỳ tài dụng binh.”
Triệu Phổ bĩu môi : “Còn phải nói, ta dạy giỏi mà!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, ý tứ ngươi không biết xấu hổ hả, không phải ngươi toàn nuôi thả sao, là do đứa nhỏ này hiếu học thích xem binh thư thì có!
Triệu Phổ da mặt dày, nuôi thả thì sao, cũng là xem binh thư của ta!
Quả thực Tiêu Lương đã nói đúng kế sách của Triệu Phổ, hắn đúng là muốn dùng một chiêu nghi binh thăm dò đối phương, tốt nhất là có thể lôi kẻ chỉ huy binh mã ra, bằng không hiểu biết của bọn họ về đối thủ quá ít, điều kiện tiên quyết của trăm trận trăm thắng chính là biết người biết ta.
Tuy kinh nghiệm giang hồ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không ít nhưng đây cũng là lần đầu nếm thử tư vị đánh trận, cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng mọi người vẫn không dám khinh thường, dù sao Lục Địa Đống cũng không phải mấy thứ thầy bói bà đồng này nọ, nếu hắn cảm giác sắp có tai hoạ thì chứng tỏ tình hình so với tưởng tượng của mọi người còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Mà lúc này, Thiên Tôn đứng trên vách Hắc thủy thám thính về vẻ mặt khó coi, hắn thì thào tự nói _ đại sự không ổn !