Đọc truyện Quỷ Hạng – Chương 22: Mưa đêm
Cái xác bị cháy biến dạng kia rõ ràng là Tưởng Minh Vi.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, hai chân của tôi mềm nhũn, thực sự chẳng còn dũng khí quay về nữa, đành ngơ ngác đứng ở bên ngoài phòng khám nghiệm, trong đầu mơ hồ.
Chẳng bao lâu sau, pháp y Phùng và Lão Dương nét mặt lo lắng đi ra ngoài, khi bước qua tôi cũng không thèm nhìn một cái. Vũ Bác Hoa dẫn Cao Học Huy theo sau họ, quay đầu cười cười xin lỗi tôi, bảo: “Tiểu Mạt, chúng tôi còn có chút chuyện cần trao đổi với Tiểu Cao, cậu cứ về trước đi…”
Tôi đáp lại qua loa, tầm mắt chuyển đến gương mặt Cao Học Huy, cậu ta cúi thấp đầu, khuôn mặt bị che khuất bởi cái trán nên chẳng trông rõ diễn cảm.
Thẫn thờ tạm biệt, thẫn thờ ra khỏi cổng sở cảnh sát, thẫn thờ bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào. Mãi đến khi tài xế nhắc lại câu hỏi tôi mới sực tỉnh.
“Qúy khách? Anh muốn đến đâu vậy? Quý khách? Tôi đi đâu đây? Ầy, anh đáp một tiếng đi chứ…”
Đi đâu?
Tôi chẳng biết nên theo ai. Nên về chỗ Trần Kỳ, hay quay lại sân 11?
“Đại Tỉnh Hồ Đồng.” Một thoáng do dự, giọng nói thoát khỏi miệng tôi nghe vô cùng xa lạ.
Giữa trưa vừa nãy, chưa kịp bước vào cổng đã bị Cao Học Huy kéo ra ngoài, đến giờ chưa đầy ba tiếng, vậy mà bước qua cánh cổng vào tứ hợp viện này trong lòng lại trùng xuống mấy phần.
Vòng qua bức tường phù điêu tôi ngẩn người, trong viện vắng vẻ không bóng người, nhà nào nhà nấy đóng cửa im lìm, ngay cả con chó nhà lão Mao cũng không thấy đâu. Do dự đi đến trước cửa phòng mình, quả nhiên đã khóa, chìa khóa thì lúc sáng vừa trả, Tiểu Cao cũng không ở đây, nhất thời một mình tôi đứng lúng túng trong viện.
“Mày sẽ chết…”
Bất thình lình, một âm thanh âm trầm thều thào vang lên từ sau lưng, cả người tôi run bắn, đờ đẫn xoay người, một gương mặt già nua không rõ tuổi tác lọt vào tầm mắt.
Bà cụ Trì, mấy ngày nay hỗn loạn khiến tôi dường như quên mất cụ.
Đôi mắt mờ đục của cụ như xuyên thấu tôi, nhìn thấy cả thế giới bên kia. Điều này làm tôi cực kỳ mất tự nhiên, vừa định lên tiếng, khuôn mặt nhằng nhịt nếp nhăn của cụ bỗng rộ lên một nụ cười thoải mái.
“Mày sẽ chết, mày chết, tất cả sẽ kết thúc.” Bà cụ cười lớn.
Tôi ngạc nhiên, lời cụ nói tôi hiểu rõ từng câu từng chữ, nhưng khi ghép lại cả câu thì không thể hiểu nổi. Đến khi tôi kịp phản ứng định hỏi lại thì bà lão quỷ quái đã chẳng rõ đi đâu.
Ngồi trong quán ăn bên đường, trong bát đầy zha jiang mian đen tuyền. Nhớ đến cảnh trong nhà xác, cảm giác buồn nôn lại ập đến, dù cả ngày chưa ăn gì nhưng tôi cũng không thấy thèm ăn.
Rút điện thoại di động ra xem, đã năm giờ chiều, không có tin nhắn lẫn cuộc gọi đến —— Trần Kỳ không liên lạc, chẳng biết vì sao tôi thấy không thoải mái, ngược lại còn có cảm giác hụt hẫng.
Kỳ quái thật? Hắn có một cậu em thần bí, gã kia vừa bạn vừa thù, trong thâm tâm tôi muốn giữ khoảng cách với hắn. Quan hệ giữa hắn và tôi có lúc rõ ràng nhưng đôi khi cũng mập mờ muôn hình vạn trạng, hắn muốn bảo vệ tôi, nhưng vì sao chứ? Mà tôi cứ vô duyên vô cớ ỷ lại hắn, là vì lẽ gì?
Bất tri bất giác, sắc trời đã trở nên ảm đạm, vào hè trời thường tối muộn, tôi không ngờ mình đã ngồi trong quán hơn hai tiếng. Hóa ra trong thời điểm hỗn loạn như này tôi vẫn còn có tâm tư ngồi suy nghĩ mấy vấn đề lúc có lúc không.
Lúc quay lại sân 11, cửa sổ nhà Cao Học Huy đã sáng đèn, rất lâu sau, cậu ta mới mở cửa nhà, tôi vào theo, cậu ta chẳng nói lời nào, trầm mặc ngồi trên sô pha.Chiếc gạt tàn trên bàn nước đầy ắp đầu thuốc lá.
Tôi di chuyển mấy vòng trong nhà, cậu ta cũng chẳng hề có hứng thú mở miệng chuyện trò mấy câu, tỏ ý cứ để cậu ta yên, thế nhưng thái độ cậu ta kiên quyết không cho tôi ra ngoài. Bất đắc dĩ, tôi đành đi nghỉ sớm.
Một cơn mưa trút xuống đêm hè, từng giọt rớt xuống đập vào cửa sổ nhựa nhà ai, lộp bộp chẳng thành nhịp. Đêm nay tôi không thể ngủ, thậm chí Cao Học Huy nhẹ chân nhẹ tay qua nằm tôi cũng biết, nhưng chẳng thể mở nổi mắt, suy nghĩ cũng hỗn loạn, chung quy có rất nhiều hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Những hình ảnh đó, khi thì đến từ sinh hoạt thường ngày của cuộc sống, khi thì như bộ phim câm ghi lại con người thời Mãn Thanh, khi thì chợt hiện những kí ức đáng sợ trong Đại Tỉnh Hồ Đồng, cũng thỉnh thoảng xuất hiện gương mặt Trần Kỳ, trầm mặc, lo lắng, mỉm cười, định nói lại thôi.
Ngay lúc tôi mê man sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác có hai bàn tay nắm chặt vai tôi, hơn nữa còn ra sức lắc lắc, như thể định tháo bung người tôi ra. Mở mắt liền lập tức trông thấy hình dáng mơ hồ trong bóng đêm kia, chớp mắt liền tỉnh táo, trở mình túm lấy đôi tay nọ.
“Làm sao vậy? Anh Học Huy? Xảy ra chuyện gì?!”
Tay cậu ta không hề có ý định buông, hơi thở lung tung mà dồn dập, cổ họng phát ra một đống thanh âm quái đản, rốt cục cũng chắp vá đứt quãng được mấy từ: “Lại tới nữa… Cậu nghe, lại tới nữa…” Đang không ngừng run rẩy, cuối cùng hú lên một tiếng quái dị trở mình khỏi giường, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất cạnh giường tôi, cuộn tròn run rẩy.
Tôi bị tình huống bất ngờ dao động, trông thấy Cao Học Huy gần như suy sụp, chẳng biết nên nói gì để an ủi cậu ta. Tôi biết, cho tới nay, trong tim cậu ta chứa rất nhiều áp lực, sinh sống nhiều năm như vậy tại nơi chịu nguyền rủa âm hồn bất tán, toàn bộ ánh sáng vui tươi, chân thực nhiệt tình, chẳng qua chỉ là sự vùng vẫy giãy chết khi không chịu cúi đầu khuất phục trước nỗi hoảng sợ quá lớn trước mặt, mà giờ đây Tưởng Minh Vi đã chết, rốt cục hoàn toàn hạ gục cậu ta.
Mưa vẫn rơi đều ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc bên tai tôi chỉ còn tiếng mưa tí tách hòa cùng những nỉ non lộn xộn của Cao Học Huy. Tôi cố gắng cẩn thận phân biệt những câu nói lặp đi lặp lại của cậu ta, ngoại trừ một câu “Cậu nghe, lại tới nữa”, chẳng nghe rõ những lời khác.
Mới định mở miệng hỏi, một âm thanh quen thuộc khác thình lình vọng đến, đã gạt đi toàn bộ nghi ngờ của tôi, chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp điên cuồng.
“Cách ——!”
Sau vài giây não bộ trống rỗng, tôi nhảy dựng khỏi giường, vòng qua cơ thể đang cuộn tròn của Tiểu Cao, lao vào giữa màn mưa.
Cơn mưa càng hối hả, đến khi tôi tới được nhà vệ sinh công cộng nơi phát ra tiếng động thì cả người đã ướt sũng. Tôi không biết cứ lỗ mãng xộc đến nơi đây xuất phát từ sự lo lắng gì, hay về cơ bản tôi chẳng hề lo lắng, chẳng qua chỉ sử dụng bản năng. Tôi muốn tóm ả đàn bà chết tiệt kia, hỏi vì cớ gì mà hại chết rất nhiều người. Tôi nhớ đến lời nói của bà cụ Trì, cụ nói tất cả chuyện này đều do tôi gây nên, thế thì mạng tôi cho ả, cuộc thảm sát hơn hai mươi năm này, liệu có thể tiếp tục nữa hay không?
Ngọn đèn đường bên ngoài nhà vệ sinh không hề phát ra ánh sáng mờ ảo. Tiếng động của vật cùn cứa vào tường lúc thì rõ ràng, khi lại mơ hồ, lẫn vào tiếng mưa chẳng rõ quy luật. Chữ viết trên tường đang bị bong tróc nặng nề từng mảng sơn đen giống hệt đêm đó, song lúc này ở đây chỉ có mình tôi đứng, chỉ có cơn mưa chẳng chút lưu tình trút thẳng xuống đỉnh đầu.
Tôi biết, ả đã ở trong kia chờ tôi vào.
Giống ngày đó, càng là tới gần, tiếng động càng thêm rõ ràng, mang theo dư âm trống rỗng.
Đi vào gian bên có chữ “Nữ” ở hông cửa, một luồng khí âm u lạnh lẽo ẩm ướt phả vào mặt, tháng Bảy giữa hạ, tôi run rẩy hai cái, hàm răng cũng không thể khống chế bất chợt va lộp cộp.
Đèn không sáng lên, mà trong khoảnh khắc tôi xoay người qua cửa, một tia chớp lóe sáng, luồng sáng trắng cứng đờ đã khiến toàn bộ khung cảnh thu trọn vào tầm mắt của tôi.
Cơ thể thảm hại kia bò rạp trên vách tường, mái tóc đen xõa dài che kín nửa người ả, trong tay ả cầm một chiếc búa gỗ, đang gõ cộp cộp lên một chiếc đinh gỗ lớn vào một tờ giấy ố vàng.
Thời điểm tia chớp xẹt qua vào lúc 0 giờ hơn, tôi liền trông thấy cảnh tương như vậy.
Lúc sau u ám, là tiếng sấm nặng nề không ngớt. Mà giữa tiếng sấm, âm thanh đóng đinh đã ngừng lại, thay vào đó là một tràng ọe ọe ghê tởm hòa lẫn tiếng ô ô khiến người khác sởn gai ốc phát ra từ cổ họng của ả. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng tôi vẫn không tránh khỏi sợ hãi, hai chân bất giác mềm nhũn, đang chuẩn bị lùi về sau thì đúng lúc đó chớp lại lóe.
Rõ ràng tôi trông thấy, gương mặt trắng bệch và khóe mắt nứt vỡ của ả, đã áp sát trước mặt, cách không đầy gang tấc, chóp mũi ả dường như sắp chạm vào tôi!
Sau đó, ả từ từ xoay đầu, dùng hai hốc mắt đen tối nhìn thẳng tôi, cái miệng đầy vết nứt đột nhiên ngoác rộng, cái cằm vặn vẹo quỷ dị…
Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, tôi chợt gào lên với ả:
“Thanh Anh!!”
——— ————–
Zha jiang mian: mỳ sốt ấy ạ.