Đọc truyện Quỳ gối dưới váy em – Chương 74
Nhìn theo Thẩm Đường đi vào sân stayhome, Tiêu Chân mới không nỡ thu hồi tầm mắt.
Người đi trên đường không khỏi liếc mắt nhìn Trần Nam Kình, có du khách nhận ra ông ta nên lấy điện thoại chụp trộm hai tấm, gặp được Trần Nam Kình ở quê quán của Trần Nam Kính, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì cả.
Còn nghe nói thôn Hải Đường sắp khởi động dự án khu vui chơi mới, một trong những nhà đầu tư chính là Trần Nam Kình.
Tiêu Chân và Trần Nam Kình nhìn nhau không nói gì.
Hai người đều đeo kính râm, không ai biết ai đang nhìn cái gì, và suy nghĩ cái gì.
Kính râm thật sự là thứ tốt, nó giúp che kín tất cả những ích kỷ và dối trá trong lòng.
Tiêu Chân vịn cửa xe, tóc dài bị gió biển thổi bay, rối tung lên.
Sau khi bà và Trần Nam Kình ly hôn cũng không gặp mặt được mấy lần, có hai lần đều là ở thôn Hải Đường.
Đứng ở nơi con gái lớn lên, tất cả ân ân oán oán đều không đáng nhắc tới.
Trong suốt những năm kết hôn với Trữ Nhạc Lễ, bà không sống trong sợ hãi một ngày nào.
Trữ Nhạc Lễ đối xử với bà quá tốt, tốt đến mức bà muốn dùng tất cả mọi thứ để xóa sạch quãng thời gian hoang đường bữa bãi kia.
Thậm chí không tiếc làm tổn thương Đường Đường.
Những năm nay bà không chỉ hối hận hàng nghìn hàng vạn lần, sao abf ta có thể bỏ rơi con gái chứ.
Nhưng đã bước lên con đường không có lối về này, thì không có cơ hội quay đầu lại.
Nếu lúc trước bố không phản đối rồi chia rẽ bà và Trần Nam Kình.
Nếu năm đó Trần Nam Kình không ngoại tình sau khi kết hôn.
Nếu sau khi ly hôn, Trần Nam Kình không nhanh chóng kết hôn với Phàn Ngọc.
Nếu Trần Nam Kình lên giọng thể hiện hình tượng gia đình hạnh phúc sau khi cưới ở trước mặt công chúng.
Nếu bà không làm ầm ĩ, để rồi rạn nứt quan hệ với bố.
Nếu lúc ấy bà có đủ can đảm để đối mặt với cuộc hôn nhân bị phản bội và vụn vỡ.
Nếu bà có thể ổn định thái độ để tiếp tục việc học.
Nếu bà có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, không quan tâm đến việc những người trong giới cười nhạo mình sau lưng.
Nếu bà đón Đường Đường về bên cạnh vào thời điểm cô mới hai ba tuổi còn chưa có ký ức.
Như vậy, có phải tất cả sẽ khác không.
Tiêu Chân nhìn cổng stayhome, tưởng tượng ra sáng vẻ con gái chơi đùa ở đó khi còn nhỏ.
“Anh nói xem năm đó mỗi ngày anh đều mang con của anh và Phàn Ngọc lên trước mặt truyền thông, trong lòng anh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Có từng suy nghĩ cho Đường Đường không?”
Bà hỏi ra vấn đề vẫn luôn giữ trong lòng hơn hai mươi năm.
“Hay là nói, anh không có một chút tình cảm nào với Đường Đường.”
Trần Nam Kình nhìn mặt biển sóng nước mênh mông, “Đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, em xem tôi như phát rồ đi.
Lúc ấy tôi cũng mới 25-26 tuổi, coi lòng tự trọng và hư vinh quan trọng hơn mạng sống, chỉ muốn để cho bố em nhìn thấy, tôi không phải chỗ nào cũng tệ, tôi cũng có năng lực làm vợ con mình sống tốt.”
Cho dù thứ hạnh phúc này chỉ là biểu hiện giả dối, ông cũng dốc hết sức mà biểu diễn.
Khi đó Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ đã kết hôn và có con, tình cảm gắn bó như keo sơn.
Ông càng không cam lòng, ông ghen tị với Trữ Nhạc Lễ.
Chỉ vì Trữ Nhạc Lễ sinh ra ở Trữ gia, nên được bố Tiêu Chân đồng ý, có thể tổ chức một hôn lễ thế kỷ long trọng với Tiêu Chân, đó là thứ ông cầu mà không được.
Từ việc cắp song sinh nam nữ kia vừa sinh ra là có thể được chủ tịch Tiêu nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng Đường Đường thì sao.
Chủ tịch Tiêu còn không thèm nhìn lấy một cái.
Vì thế ông càng khát vọng tiền tài, địa vị.
Sau đó, lại càng đi càng xa trên con đường u mê không tỉnh ngộ này, theo ông đển đỉnh danh lợi, đến khi muốn quay đầu lại thì ông thể trở về được nữa.
Ông biết, cả đời này Đường Đường cũng không thể tha thứ cho ông ta.
Mà tất cả những thứ này đều là do ông ta gieo gió gặt bão.
Tiêu Chân im lặng một lúc lâu.
Bà biết bố mình là người như thế nào, lúc trước đã giẫm đạp tự ái đàn ông của Trần Nam Kình ở dưới chân, lại còn hung hăng nghiền nát.
Tất cả đều đã đổi thay, nhưng có những thứ vẫn tồn tại mãi.
Thôn Hải Đường đúng là một nơi kỳ diệu, có thể xé toạc ra những gì xấu xí và đê hèn nhất trong lòng bọn họ.
Trần Nam Kình nhìn nước biển mang theo bọt biển đánh vào bờ, “Cho dù Đường Đường có nhận tôi hay không, có tha thứ cho tôi hay không thì tôi vẫn sẽ tiếp tục bù đắt cho con bé.”
Dù sao nửa đời sau của ông cũng có một mình, có rất nhiều thời gian.
Ông quay đầu nhìn bà một cái, “Bên em nếu hoàn cảnh cho phép, tứ ngay cứ vào ngày này hàng năm, em hãy tới đây một chuyến, chúng ta cùng Đường Đường đi thăm bố tôi.”
Tiêu Chân hoàn hồn, giờ khắc này, mọi ân oán đã qua đều được giải thoát.
“Không có gì cấm kị cả.” Bà mở cửa xe ngồi vào.
Nếu 26 năm tiếp theo, có thể sưởi ấm trái tim con gái một chút thì làm cái gì cũng được cả.
Gió biển lồng lộn, ô tô của Tiêu Chân biến mất phía cuối đường.
Trần Nam Kình khoanh tay, đi dọc đường ven biển về phía trước.
Nghĩ về bố.
Nghĩ về Đường Đường khi còn nhỏ.
—
“Nghĩ gì thế em?” Tưởng Thành Duật đánh vỡ khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Thẩm Đường nhoài người trên sân thượng ngắm cảnh ở tầng 3 của stayhome, nhìn con đường ven biển phía xa.
“Đang nghĩ về em.” Cô thu hồi tầm mắt, dừng trên mặt anh, cười hỏi: “Anh có tin bây giờ em là đứa bé lương thiện không?”
“Không quá tin.”
Thẩm Đường cười, “Thật sự không tin à?”
“Vẻ mặt này của em chính là ở đây không có bạc*, anh cũng không thể mở to mắt nói dối được.” Tưởng Thành Duật mở nắp hộp sữa bò rồi đưa cho cô, anh xoay người xuống lầu.
* Câu này ẩn dụ về việc đã cố gắng che giấu nhưng sự việc vẫn lộ ra ngoài
“Anh đi đâu thế?” Thẩm Đường uống sữa bò, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh hỏi.
“Về phòng em lấy món đồ, anh sẽ tới ngay.” Khi nói chuyện, người anh đã rẽ vào cầu thang tầng hai.
Tưởng Thành Duật không ở đây, khoảng sân phơi rộng mấy m2 có vẻ trống vắng.
Tiếng cười đùa trên bờ biển không dứt bên tai, Thẩm Đường lại nhìn về bên kia lần nữa.
Hôm nay thời tiết cũng không phải quá đẹp, nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của du khách.
Mùa hè nhiều mây dường như càng thích hợp để chơi đùa trên bờ biển.
Trên bờ cát, hoặc là những cặp tình nhân trẻ tuổi, hoặc là gia đình đi du lịch.
Còn mấy người vô tư hồn nhiên lúc thì hét vang lúc lại cười to, chắc chắn là đám bạn đi chơi biển cùng nhau.
Trên bãi biển cũng không thiếu những bóng dáng lẻ loi.
Cách khá xa, không nhận rõ ai với ai.
Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Đường quay đầu lại, Tưởng Thành Duật cầm đệm tập yoga của cô tới.
“Bây giờ em không tập yoga đâu, vừa mới ăn sáng xong.”
“Không bảo em tập.”
Tưởng Thành Duật cúi xuống trải đệm tập, sau đó kéo cô đến trước người.
Anh tựa lưng vào lan can sân thượng, để cô đối mặt với biển rộng, “Em giẫm lên đệm, như vậy anh sẽ không chắn mất em.”
Thẩm Đường cởi giày, giẫm lên đệm tập yoga, chênh lệch chiều cao với anh lập tức thu nhỏ lại, cô tựa cằm lên bả vai anh, lười biếng dính trên người anh xem biển.
Tưởng Thành Duật khẽ siết quanh eo cô, vây cô trong lồng ngực.
“Anh còn chưa cảm ơn em.” Tưởng Thành Duật vén mái tóc dài trên cổ cô ra sau lưng.
Thẩm Đường: “Cảm ơn em cái gì?”
“Album.” Nhận được một món quà quý giá nhất.
“Em mượn hoa hiến phật thôi.
Anh thích là được.” Thẩm Đường nhắc tới giấy bọc quà, “Cái đó không phải cho anh, em tự giữ.”
Đó là giấy bọc Trữ Tiêu Duyệt chọn, bên trên là một loạt vòng đu quay mà cô thích, trước đây cô từng nói trong chương trình là mình thích vòng đu quay.
Bọn họ cứ ôm như vậy, mãi cho đến giữa trưa lúc anh Thẩm gọi hai người xuống tầng ăn cơm.
Đầu giờ chiều, Tưởng Thành Duật tắm xong định nghỉ trưa một lát, Thẩm Đường không buồn ngủ, cô nhận được kịch bản viết về đàn ông cặn bã mấy chục nghìn chữ mà Ôn Địch vừa gửi cho mình.
“Anh ngủ đi, em xem kịch bản.”
Nhiệt độ trong phòng thấp, Tưởng Thành Duật sợ cô xem được một lúc lại ngủ quên mất, vì thế lấy chăn điều hòa* quấn quanh người cô, để cô tựa lên gối ôm.
* Chăn điều hòa, hoặc chăn hè là loại chăn mỏng, thích hợp sử dụng trong các phòng điều hòa, máy lạnh.
“Không thể xem lâu, sẽ bị đau mắt.”
Thẩm Đường không tập trung nói: “Vâng.”
Mắt cô không rời khỏi màn hình điện thoại 1 giây.
Tưởng Thành Duật lấy một cái chăn mới từ phòng để quần áo rồi trở lại giường.
Thẩm Đường xem mấy nghìn chữ ngắn ngủi hai lần, chỉ tiếc số từ quá ít, không đủ xem.
Cô trả lời Ôn Địch: 【 Đến lúc cậu muốn quay phim, tớ sẽ đầu tư.
】
Để điện thoại xuống, Thẩm Đường nhìn người trên giường, Tưởng Thành Duật nằm nghiêng, đã ngủ say.
Cô xoay người, nhoài người trên sô pha nhìn anh.
Bọn họ gần kề như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần.
Thẩm Đường vén chăn, rón rén đi ra ngoài.
Trong sảnh stayhome, anh Thẩm đang xem con trai làm bài tập.
Cậu nhóc gục đầu xuống, uể oải ỉu xìu, héo rũ như lá dưa chuột bị phơi nắng ở bên ngoài.
Đã gần hết kỳ nghỉ hè, nhưng bài tập hè của nhóc con vẫn chưa được chữ nào.
Khi đó mỗi ngày Thẩm Đường đều ngóng trông có thể giống như con nhà người ta, có bố mẹ cùng làm bài tập, cho nên không thể nào đồng cảm đối với việc cháu trai nhỏ bài xích và chống đối việc anh Thẩm đứng bên cạnh nhìn.
Cô hỏi mượn một cháu trai một cái bút chì và một cục tẩy, còn có một tờ giấy trắng.
Trở lại phòng, Thẩm Đường trải tờ giấy ở trên bàn trà, lấy bút chì quét qua quét lại trê cằm, nhìn chằm chằm Tưởng Thành Duật đang ngủ trưa một lát.
Khi dùng cây bút vô hình phác họa cảnh tượng trước mặt thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi kỹ thuật vẽ tranh được thực hiện bằng đầu bút thì không phải chuyện đơn giản như vậy.
Vẽ xong lại tẩy, tẩy xong lại vẽ.
Nhìn thế nào cũng không giống Tưởng Thành Duật.
Một tờ giấy trắng sắp bị cô tẩy thành nhăn nhúm, khắp bàn trà đều vụn tẩy.
Nửa tiếng sau, Thẩm Đường từ bỏ thử thách có độ khó cao.
Dày vò lâu như vậy, cũng không thể không có một chút thành quả nào, cô quyết định vẽ bằng bút pháp sở trường của mình, tuyệt bút vung lên, vài nét bút đã vẽ ra một người đơn giản.
Ở góc dưới bên phải viết:
《 Tiểu Tưởng giữa giấc ngủ trưa 》——by họa sĩ phái trừu tượng Thẩm Đường
Tại thôn Hải Đường
13 giờ 35 phút.
Thẩm Đường đè bức tranh dưới điện thoại Tưởng Thành Duật, cô bò lên giường, nằm bên cạnh Tưởng Thành Duật.
Sợ đánh thức anh nên không kéo chăn của anh.
Giống như có linh cảm, Tưởng Thành Duật hơi tỉnh, giơ tay ôm người sang rồi kéo chăn đắp cho cô.
Thẩm Đường vùi trong ngực anh, nghe tiếng hô hấp của anh, ngửi hơi thở trên người anh.
Bất tri bất giác, chìm vào giấc ngủ.
—
Ở lại thôn Hải Đường 3 ngày, đến thứ sáu Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường khởi hành ra đảo.
Bọn họ tới Manhattan trước rồi đổi sang ngồi máy bay trực thăng của Tạ Quân Trình, lại đổi sang du thuyền, sau 21 tiếng đồng hồ đã tới được hòn đảo mong nhớ cả ngày lẫn đêm.
Hệ thống âm thanh trên đảo vẫn đang phát bài hát yêu thích của Tạ Quân Trình, 《 Beautiful night 》.
Gió biển thổi không theo hướng nào, trong không khí tràn ngập mùi đồ nướng.
Nửa năm không tới, hòn đảo đã thay hình đổi dạng.
Nhiều thêm mấy căn biệt thự nghỉ dưỡng bằng gỗ, thảm thực vật trên đảo rậm rạp hơn, ruộng ngô của cô bị che đằng sau biệt thự.
Tạ Quân Trình và bác Trương sống trên đảo đang nướng các loại hải sản, Thẩm Đường đã tới đảo vài lần, đều là bác Trương lo liệu đồ ăn thức uống hàng ngày nên đã sớm quen thuộc.
“Bác Trương, đã lâu không gặp ạ.”
“Còn không phải à, ngày nào bác cũng mong các cháu tới đây chơi.” Bác Trương cười nói: “Mấu bắp ngô của cháu mà cứ không hái nữa thì quá lứa mất.”
Chào hỏi xong, Thẩm Đường đi tới ruộng ngô ở phía sau.
Tưởng Thành Duật dừng trước giá nướng nửa phút, thấp giọng hỏi Tạ Quân Trình: “Bọn họ đâu?”
Tạ Quân Trình hất cằm về phía biết thự, “Đang đánh bài ở trên lầu.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, nâng bước đi tìm Thẩm Đường.
Tới ruộng ngô, Thẩm Đường bật cười.
Cuối cùng cũng hiểu lúc trước Tạ Quân Trình nói chán chả buồn nhìn là có ý gì.
Cả một ruộng ngô to đùng được có lác đác hơn chục cây ngô, cách 3,4m mới có một cặp.
Đúng vậy, từng cặp một, giống như cây sinh đôi.
Mỗi cặp cây ngô đều tựa sát vào nhau, lá cây chen chúc một chỗ, nhìn từ xa giống như đôi tình nhân đang ôm nhau.
Thẩm Đường xoay người nhìn Tưởng Thành Duật, “Lúc ấy em trồng ngô thành từng hàng một, sao giờ lại thành thế này?”
Tưởng Thành Duật: “Hôm đó nửa đêm anh dậy đào hết hạt ngô thừa ra, mỗi hàng chỉ để lại ba hạt, với trồng thêm một hạt khác ở bên cạnh hạt của em.”
Lúc gần đi, anh nhờ bác Trương bón phân, tưới cây và chăm sóc giúp.
Thế mới có ruộng ngô như bây giờ.
Thẩm Đường được lợi còn khoe mẽ, “Tưởng tổng nhàm chán như vậy á.”
Nhân lúc trời chưa tối, ánh chiều tà vừa đủ, Tưởng Thành Duật nắm tay cô đi về phía bờ biển, “Ngày đó cầu xin em quay lại thất bại, nên muốn đổi cách khác để dỗ em vui.”
Đi tới bãi biển.
Thẩm Đường nhìn quần tây và áo sơmi trên người anh, trên chân còn đi giày da, hoàn toàn không thuận tiện để chơi trên bờ cát, “Anh đi thay quần áo đi.”
Tưởng Thành Duật: “Không vội, cùng em ngắm ráng chiều trước đã, trời tối rồi sẽ không còn.”
Ráng chiều phủ đầy trời, giống như bảng màu bị đánh đổ.
Tất cả từ ngữ văn vẻ hoa mỹ đều ảm đạm mất sắc trước bức tranh sơn dầu khổng lồ của mẹ thiên nhiên này.
Hai người bước chậm trên bờ cát, Thẩm Đường hoảng hốt, có lúc cảm giác nơi này chính là bờ biển ở thôn Hải Đường.
Tưởng Thành Duật vượt lên trước một bước, đối mặt với cô, đi giật lùi.
Thẩm Đường đan hai tay anh, cô để chân trần, vẩy cát lên người anh.
Trong giày Tưởng Thành Duật toàn là cát, để mặc cô vui đùa.
Đúng lúc này, ca khúc 《 Beautiful Night 》 lúc đầu đã đổi thành ca khúc cô gần như phải nghe mỗi ngày, 《 Bởi vì tình yêu 》, là phiên bản cô và Tưởng Thành Duật song ca.
Thẩm Đường dừng bước, nghiêm túc nghe.
Tưởng Thành Duật lùi về sau nửa bước, quỳ một gối xuống đất.
Thẩm Đường ngẩn người, người đàn ông luôn kiêu ngạo, giờ lại quỳ một gối, thành kính mà ấm áp nhìn cô, cũng không biết chiếc nhẫn kim cương trong tay anh được lấy ra từ lúc nào.
Anh nắm tay trái cô, “Không phải em từng hỏi anh có chuyện gì hối hận hay không sao?”
Linh hồn Thẩm Đường vẫn đang trong trạng thái tự do, cô ‘ vâng ’ một tiếng.
“Từng có.
Tối hôm chia tay với em, anh ra sân không phải để tiễn em, mà là muốn mang em về.” Cuối cùng không bỏ mặt mũi xuống được.
Anh nhìn cô, “Trước đó anh đã soạn tới soạn lui bản nháp hơn một nghìn chữ, suy nghĩ rất nhiều lời âu yếm, dù miễn cưỡng nói ra, thì chính bản thân anh cũng cảm thấy không thật.
Cả đời này còn rất dài, những lời âu yếm của anh cũng chỉ nói với một mình em, sau này anh sẽ từ từ nói.
Bây giờ anh nói anh yêu em cả đời thì sẽ không có bao nhiêu sức nặng, anh đồng ý với em, chờ khi chúng ta ở bên nhau tròn 50 năm, đến lúc đó anh sẽ nói với em, Thẩm Đường, anh yêu em cả đời.”
Thẩm Đường cố gắng kiềm chế để mình không chớp mắt, nhưng không có tác dụng, có thứ gì đó lăn dài từ trong mắt, chảy dọc xuống má cô.
Tưởng Thành Duật buông đầu ngón tay cô ra, “Đường Đường, lấy anh nhé, chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, anh về nhà là có thể nhìn thấy em, nếu em về muộn anh sẽ chờ em.”
Thẩm Đường lau nước mắt, “Anh trả lời em trước, em vẽ tranh có đẹp không?”
Tưởng Thành Duật: “Chỉ cần em vẽ anh, anh đều nói đẹp.”
Nước mắt trên mặt Thẩm Đường chưa khô, nhưng lại bật cười, cô đưa ta cho anh.
Tưởng Thành Duật cầm tay trái cô, thật cẩn thận đeo nhẫn cho cô.
Đúng lúc này, tiếng nhạc dừng lại, trong biệt thự truyền đến những tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô.
Tưởng Thành Duật mời tất cả anh em của mình và bạn của Thẩm Đường tới, Ôn Địch, Viên Viên, còn có nhóm chị Lỵ.
Trên mái biệt thự, một dòng biểu ngữ nổi bật được kéo lên, hiện ra mấy chữ to cực kỳ khoa trương: ‘ Thẩm tiểu hải vương*, lấy anh nhé! ’
* Hải vương = vua biển cả
Tưởng Thành Duật: “……”
Anh đứng lên, hướng về phía biệt thự: “Ai làm biểu ngữ hả!”
Trong biệt thự, tiếng cười thả cửa vang vọng khắp đảo nhỏ.
Thẩm Đường cũng bật cười, cô ôm lấy Tưởng Thành Duật, “Em không giận.”
Cô kiếng chân, hôn môi anh.
Tưởng Thành Duật bế cô lên, hai người ôm hôn.
Mùa hè này, cơn gió cuối cùng đã thổi bay qua khứ, và mang tới hạnh phúc nhỏ của cô.
(Hoàn chính văn)