Đọc truyện Quỳ gối dưới váy em – Chương 63: Phá Vỡ Tình Thế
Tưởng Thành Duật bảo bộ phận pháp chế mang hợp đồng liên quan đến tiền sử dụng bản quyền sáng chế tới, các điều khoản tương đối phức tạp, còn thêm các tài liệu đính kèm, hợp đồng dày cả một xấp.
Anh xem từ đầu.
Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật phân chia công việc, anh ta cho người điều tra tình hình công ty con đã bị CEO bán đi.
Công ty con được cấp bản quyền sáng chế bị một công ty nước ngoài mua lại, người nắm cổ phần kiểm soát là Tiêu Đông Hàn.
Bọ ngựa bắt ve, cuối cùng con chim hoàng tước ở phía sau là Tưởng Thành Duật hay là Tiêu Đông Hàn, đến giờ phút này Tạ Quân Trình cũng không thể phán đoán chắc chắn 100%.
“Giống như cậu nghĩ, cổ đông nắm quyền kiểm soát là Tiêu Đông Hàn.” Tạ Quân Trình chuyển tiếp những tài liệu điều tra được qua email cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đang xem hợp đồng hết sức chăm chú, “Có thể một số thỏa thuận bổ sung đã được ký với Tiêu Đông Hàn vào cuối tháng trước.”
Tạ Quân Trình ngẩng đầu, “Cậu có ý gì?”
Tưởng Thành Duật nói cho anh ta các điều khoản cụ thể trong hợp đồng: “Chi phí sử dụng bản quyền sáng chế cho năm sau là ± 10% đến 15% dựa trên giá thị trường của năm trước.”
Nhìn có vẻ hợp lý, nhưng thật ra quyền chủ động đều nằm trong tay Tiêu Đông Hàn, anh ta chỉ cần há miệng là có thể tăng giá không có giới hạn, nếu tăng lên 15%, sẽ tăng thêm một khoản lớn chi phí phải bỏ ra.
Nhưng một khi không trả nổi tiền sử dụng bản quyền, công ty sẽ phải đối mặt với tình trạng ngừng sản xuất.
Lúc trước CEO rốt cuộc đã cầm bao nhiêu tiền hoa hồng của Tiêu Đông Hàn mới dám chơi công ty một vố như vậy.
Cho dù anh không chủ động liên hệ với Tiêu Đông Hàn thì tới cuối tháng này, Tiêu Đông Hàn cũng sẽ chủ động tới tìm anh để ký thỏa thuận.
Tạ Quân Trình nghe xong, “Không cần suy nghĩ cũng biết, tiền sử dụng bản quyền sáng chế vào năm sau chắc chắn sẽ tăng lên 15%, mục đích của Tiêu Đông Hàn chính là để cậu làm không công, rồi đổ tất cả số tiền công ty vất vả kiếm được trong một năm vào túi anh ta.”
Tiêu Đông Hàn sao có thể bỏ qua cơ hội tăng giá này.
Anh ta buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, đứng lên lại rót một cốc cà phê.
“Cậu muốn một cốc không?” Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đã xem xong hợp đồng, “Cho tôi một cốc.”
Tạ Quân Trình lại thêm mấy viên đá lạnh vào cà phê, dùng để nâng cao tinh thần, cũng không bỏ thêm sữa bò và đường.
Tưởng Thành Duật không thêm đá vào cà phê nóng, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới hương vị.
Anh thật sự không hiểu nổi sở thích kỳ lạ của Tạ Quân Trình, không chỉ thêm đá viên vàp cà phê, mà còn muốn thêm cả rượu vang đỏ.
Đúng là phí phạm của trời.
“Ngày mai tôi đi Thượng Hải một chuyến, ở đây giao cho cậu.”
“Được, không thành vấn đề.” Tạ Quân Trình không biết anh đi công tác là vì chuyệ của công ty mục tiêu, vẫn là có liên quan tới tập đoàn Kinh Húc của anh, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Tưởng Thành Duật uống cốc cà phê đã bị phá hỏng hương vị, không có vị gì cả, “Chờ đến khi mớ hỗn loạn ngoài mặt của công ty được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, tôi sẽ giao lại hết cho cậu.”
Tạ Quân Trình còn đang nghĩ tới những tháng ngày vô âu vô lo, lang thang trên chiếc giường đôi, nào muốn bị công việc kinh doanh bận rộn vây quanh chứ.
“Giao công ty cho tôi, thế cậu thì sao?”
Tưởng Thành Duật: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, công ty không thể dừng hoạt động.”
Là chuyện quan trọng, Tạ Quân Trình đành phải đồng ý.
Không thể khinh thường đối thủ như Tiêu Đông Hàn, tiếp theo công ty mục tiêu còn gặp phải cạm bẫy gì, cũng khó mà đoán trước được, chắc là Tưởng Thành Duật muốn gấp rút đối phó với Tiêu Đông Hàn.
—
9 giờ 15 phút, Thẩm Đường tới điểm ghi hình show giải trí.
Tổ đạo diễn đang chụp hình khán phòng, cô đi ra phía sau tìm Trữ Nhiễm, Viên Viên đi theo bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.
Thẩm Đường nói đùa: “Sao không đi tìm anh ấy?”
Anh ấy, là chỉ anh vệ sĩ.
“Chị Đường!” Viên Viên bị nói đến ngại, cô ấy đâu phải không muốn đi tìm anh vệ sĩ, chỉ là anh vệ sĩ ít nói, trước giờ đều là cô ấy hỏi cái gì, anh bảo tiêu trả lời cái đó, không hề có thêm một câu tán gẫu.
Bây giờ phòng làm việc không có công việc gì cần anh vệ sĩ hỗ trợ, cô ấy sắp rầu muốn chết, không biết phải tìm cớ gì để ở riêng một chỗ với anh.
Mấy hôm trước anh vệ sĩ tới Luân Đôn cùng Thẩm Đường, hồn cô ấy cũng bay theo luốn.
“Em không biết nói gì với anh ấy.” Viên Viên phiền muộn không thôi.
Thẩm Đường bày chiêu cho cô ấy, “Em có thể tìm môn ngoại ngữ nào đó để học, tiếng Anh hoặc tiếng Tây Ban Nha đều được, lúc ở phòng làm việc không có việc gì thì có thể tìm anh ấy luyện tập khẩu ngữ với em.”
Viên Viên mở to hai mắt, cô ấy quen biết anh vệ sĩ đã nhiều năm, nhưng cũng không biết anh ấy còn biết hai ngoại ngữ, “Anh ấy…!Sao anh ấy lợi hại thế ạ?”
“Thành thạo hai thứ tiếng đó, những tiếng khác chắc cũng biết một chút.” Thẩm Đường nói: “Trước đây anh ấy chính là vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật chạy khắp thế giới, vệ sĩ bên cạnh anh ấy đều thông thạo mấy ngoại ngữ, đây đều là những thứ cơ bản nhất.”
Nói đến đây, cô cũng sững người.
Tưởng Thành Duật đều cho cô những gì tốt đẹp nhất.
“Tiếng Tây Ban Nha thì thôi, một chút kiến thức cơ bản cũng không có.
Hay là học tiếng Anh đi, nói tiếng Anh, ít nhất em còn nhớ được 26 chữ cái.”
“……”
Thẩm Đường lấy điện thoại ra, mở một tập tin, cô đưa tai nghe cho Viên Viên, “Em nghe thử đi.”
“Gì thế ạ?”
“Xem em có nghe ra được ý nghĩa của nó không.”
Viên Viên nghe mà không hiểu ra sao, một câu có thể nghe hiểu hai ba từ đơn, cũng không đoán được hai người trong đoạn ghi âm đang nói về cái gì.
Bỗng nhiên cô ấy khẽ nhíu mày, giọng nói êm tai trong đó là của anh vệ sĩ.
Thì ra nói tiếng Anh là phải nói như vậy.
“Tìm anh ấy làm thầy dạy khẩu ngữ cho em, ok chứ?”
“Thế cũng không cần quá tốt như vậy.” Khóe miệng Viên Viên suýt nữa toe toét không khép lại được, cảm giác mình quá si mê, cô ấy lấy hai tay che mặt.
“Đúng rồi, bản ghi âm này là gì thế chị Đường? Có thể gửi cho em một bản không?”
Thẩm Đường tắt đoạn ghi âm, “Cái này còn cần dùng vào việc khác.
Hôm nào chị bảo anh ấy ghi lại cho chị một tập tin, chỉ dành riêng để làm bài hát ru ngủ cho em.”
Viên Viên mặt đỏ tim đập, bàn tay che trên mặt không dám bỏ xuống.
Thẩm Đường thoát khỏi tập tin ghi âm, đây là một đoạn ghi âm Tưởng Thành Duật gửi cho cô, là cuộc đối thoại của anh vệ sĩ và một phóng viên khi ở Manhattan.
Phóng viên đó lúc trước bị Phàn Ngọc mua chuộc để tiết lộ tin tức cô đính hôn với Tạ Quân Trình.
“Bà chủ Thẩm!” Tần Tỉnh đứng trước cửa phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, từ xa đã chào hỏi Thẩm Đường.
Anh ta tới đây từ sớm, hôm nay vẫn mặc vest và đi giày da như mọi khi, dáng vẻ ăn chơi trác táng trên người càng lúc càng mờ nhạt.
Công việc kinh doanh của công ty Ảnh thị còn chưa đi vào chính thức, cũng không có nhiều chuyện cần anh ta tham dự vào, trước mắt chỉ có một cái là giám sát việc huấn luyện thể chất của Trữ Nhiễm.
Những chuyện nhỏ nhặt khác đều giao cho thư ký xử lý ổn thỏa, không cần anh ta bận tâm.
Thẩm Đường đến gần, “Anh tới thật à?”
Tần Tỉnh chỉ vào vết xước dài trên cằm mình, “Tôi tới lấy thuốc tiêu viêm.”
Cửa phòng nghỉ mở một nửa, Trữ Nhiễm đang trang điểm, đến 10 giờ sẽ bắt đầu chính thức ghi hình.
“Bà chủ Thẩm, cô tới đây một chút.” Trữ Nhiễm gọi cô qua đó.
Thẩm Đường còn tưởng cô ta chịu nhiều áp lực, “Cô đứng nhất từ dưới lên cũng không sao, mới là kỳ đầu tiên mà thôi.”
Trữ Nhiễm cũng không lo lắng về thứ hạng, kém nhất chắc cũng phải được thứ hai.
Chỉ có Trần Nhất Nặc, hiện giờ cô ta không nắm chắc được sẽ thắng cô ấy.
Cái cô ta muốn nói chính là: “Thím…!Hôm nay thím hai tôi tới hiện trường xem ghi hình chương trình, tôi đưa cho bà ấy giấy vào cửa, rất xin lỗi vì không báo cho cô trước.”
Trữ Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Đường qua gương, cho dù Thẩm Đường nổi trận lôi đình như thế nào, chỉ cần không kéo tóc cô ta ở bãi đỗ xe giữa ngày tuyết lớn như năm đó thì cô ta đều có thể chịu đựng.
Chuyên viên trang điểm cũng tò mò nhìn Thẩm Đường, nhưng biểu cảm của Thẩm Đường bình tĩnh và lạnh nhạt, nghe thấy Tiêu Chân tới trường quay, trong mắt không hề có một chút gợn sóng.
Thẩm Đường hờ hững nói: “Cũng không cần thương lượng với tôi chuyện ai trong số người nhà của cô tới ủng hộ cô.”
Trữ Nhiễm vẫn luôn nhìn Thẩm Đường qua gương, “Cô biết rõ thím hai tôi tới xem ai, đến khi ghi hình xong, cô đừng gây khó dễ cho tôi nhá.”
“……” Thẩm Đường không có lời nào để nói.
Chuyên viên trang điểm ‘ phụt ’ cười.
Tần Tỉnh cũng vào phòng nghỉ, anh ta hất cằm, “Thuốc của tôi đâu?”
Trữ Nhiễm lườm một cái trong gương, cái nhìn bằng nửa con mắt bộc lộ hết mọi khinh thường, không nhìn thấy con ngươi đen đâu cả.
Cô ta lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ trong túi xách mang bên mình ra, trở tay ném cho Tần Tỉnh.
Tần Tỉnh vừa thấy hộp thuốc, thuốc mỡ Erythromycin, là loại rẻ tiền nhất.
Anh ta không thể nhịn được nữa: “Trữ Nhiễm, cô đưa cho tôi cái này hả?”
Trữ Nhiễm đặt túi xách lên bàn trang điểm, “Bao nhiêu tiền một miếng hả, rất xin lỗi gương mặt kia của anh nhé?”
“Trữ Nhiễm, cô……”
Tần Tỉnh nói một nửa thì bị Thẩm Đường ngắt lời, “Hai người đừng cắn nhau nữa.”
“……”
Thẩm Đường chê hai người bọn họ ồn ào, “Tôi đến phòng thu.”
Đi ngang qua phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc ở bên cạnh, bước chân Thẩm Đường hơi chậm lại, cô thấy vệ sĩ đứng ở cửa rất quen mắt, lúc quay《 Duyên Mỏng Sênh Tiêu 》ở Hoành Điếm, Tiêu Chân đi thăm ban, lúc ấy người ngăn cản cô chính là vệ sĩ này.
Cô không dừng bước, mà đi qua trước cửa.
Trong phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc, áp suất thấp đến mức ảnh hưởng tới hô hấp.
Tiêu Chân dựa vào sô pha, rõ ràng là địa bàn của mấy người Phàn Ngọc nhưng ánh mắt bà lại rất mạnh mẽ và áp đảo.
Phàn Ngọc tựa lưng vào bàn trang điểm, Trần Nhất Nặc đã trang điểm xong từ lâu, vốn hai mẹ con đang thảo luận lúc ghi hình chương trình sẽ phải chú ý những gì, kết quả có khách không mời mà đến.
Hai ngày nay quan hệ giữa Trần Nhất Nặc và mẹ bởi vì việc ghi hình chương trình mới dịu lại một chút, đề tài có liên quan tới Trần Nam Kình trở thành cấm kỵ của bọn họ, nhắc tới bảo đảm sẽ cãi nhau.
Sợ ảnh hưởng đến việc ghi hình chương trình, cả hai đều ngầm hiểu và không nhắc đến.
Tiêu Chân xông vào, làm hai mẹ con bọn họ đứng trên một chiến tuyến trong chớp mắt.
“Cô Tiêu, cô đi nhầm chỗ à?” Phàn Ngọc mặt mày vô cảm, sắp ghi hình chương trình rồi, bà ta không có tâm trạng tranh chấp với Tiêu Chân.
Tiêu Chân lên giọng cảnh cáo: “Tôi tới tìm Phàn Ngọc cô đấy, cô ngoan ngoãn ghi hình chương trình cho tôi, chứ đừng có giở trò với Đường Đường hay Trữ Nhiễm.”
“Cô cũng thú vị quá nhỉ.” Đây là thứ duy nhất Phàn Ngọc có thể châm chọc Tiêu Chân, “Thẩm Đường cũng không nhận cô, cô còn vội vàng bám dính vào người ta.”
Đây là chỗ đau của Tiêu Chân, bà thản nhiên cười một tiếng, “Cho dù không nhận tôi cũng không thay đổi được sự thật tôi là mẹ con bé.
Nhưng mà, có cướp được thì cũng không chắc chắn điều gì cả.”
Hàm ý bà ta là kẻ thứ ba.
Trần Nhất Nặc giơ tay cầm tay mẹ, ý bảo bà ta đừng tức giận.
Tiêu Chân đứng dậy, “Từ nay về sau, cô nhắm vào Đường Đường chính là nhắm vào tôi, đừng trách tôi không khách sáo, đến lúc đó tôi sẽ xử lý cả con gái cô.”
Bà nghênh ngang rời đi.
“Mẹ!” Trần Nhất Nặc giữ chặt tay mẹ mình, không để mẹ đuổi theo nữa.
Phàn Ngọc khó thở, hất tay Trần Nhất Nặc ra.
“Có phải con bị bố con…” Tẩy não rồi.
Nửa câu trách mắng phía sau bị bà ta gắng gượng nuốt xuống, vì sợ ảnh hưởng đến khả năng phát huy khi ra sân của con gái.
Nửa tiếng sau, bắt đầu ghi hình.
Thẩm Đường ngồi ở hàng ghế đầu trong khán phòng, đạo diễn đã trao đổi với cô, khi chương trình phát sóng sẽ phát một số cảnh của cô, cô đồng ý sau khi đã cân nhắc.
Bên cạnh có một chỗ trống, đã sắp bắt đầu ghi hình, người này còn chưa tới.
Lúc đếm ngược thời gian ghi hình, có người ngồi xuống ghế bên cạnh.
Một khí thế hùng hổ doạ người áp xuống, Thẩm Đường nghiêng mặt, thấy người ngồi bên cạnh là Tiêu Chân.
Tiêu Chân đan mười đầu ngón tay vào nhau, đặt trên đùi, ngón tay xoắn lại phát đau.
Bà không dám nhìn sang Thẩm Đường, đây là lần bà cách con gái gần nhất.
Khẩn trương, sợ hãi, luân phiên nhau đầy hỗn loạn.
Trong nửa giờ đầu, Tiêu Chân không xem nổi bất cứ cái gì.
Sáu minh tinh trên sân khấu mặc quần áo tương tự nhau, nhất thời bà không thấy rõ Trữ Nhiễm ở nhóm nào.
Sáu người chia làm ba nhóm, phần này là chọn chủ đề trực tiếp ở trường quay và biểu diễn ngẫu hứng.
Nhân lúc chuẩn bị biểu diễn trên sân khấu, Tiêu Chân lấy một chiếc thẻ nhớ từ trong túi xách ra đưa cho Thẩm Đường, sợ người ngồi ở hàng phía sau nghe được tiếng bà nói chuyện, bà cầm điện thoại gõ chữ cho Thẩm Đường xem, 【 Trong này là tất cả video và ảnh chụp của con trước khi con tròn một tuổi.
】
Thẩm Đường bỏ vào trong túi xách.
Trái tim bị treo lơ lửng của Tiêu Chân đã rơi xuống đất, cuối cùng bà có thể nghiêm túc xem tiết mục trên sân khấu.
Ghi hình suốt hai tiếng rưỡi mới nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục ghi hình.
Thẩm Đường ra phía sau tìm Trữ Nhiễm, “Biểu hiện không tồi.”
Cô vẫn nói câu kia: “Hôm nay mới là kỳ đầu tiên, cho dù đứng nhất từ dưới lên cũng không sao.
Buổi chiều tôi còn có việc, Tần Tỉnh sẽ ở đây.”
Trữ Nhiễm hiểu, là cô không muốn đối mặt với Tiêu Chân.
Thẩm Đường gặp Tiêu Chân trên hành lang trước cửa phòng nghỉ, “Bà Tiêu, cho bà cái này.”
Tiêu Chân cố làm ra vẻ bình tĩnh, bà cười, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Con cho mẹ thứ tốt gì vậy?” Vừa nói, bà duỗi tay qua.
Hai mảnh thẻ nhỏ rơi trong lòng bàn tay bà.
Cái thẻ bà đưa cho Thẩm Đường đã bị bẻ thành hai nửa.
Tay Tiêu Chân không kiềm chế được mà run lên, Thẩm Đường lướt nhanh qua người bà.
Thẩm Đường không bảo tài xế đi theo, sắp xếp anh ấy cho Viên Viên sử dụng, còn mình tự lái xe đi.
【Tưởng tổng vừa có tiền lại vừa đẹp trai ơi, anh có bận không? 】
Tưởng Thành Duật nhìn tin nhắn mà bật cười, 【 Bên em đang nghỉ giải lao à? 】
Thẩm Đường: 【 Vâng, buổi chiều em không cần ở trường quay ghi hình, về công ty cũng không có việc gì nên muốn nhìn xem trong lòng anh có bao nhiêu tiền.
】
Tưởng Thành Duật: 【 Tới đây đi.
】
Mười lăm phút sau, Thẩm Đường đã tới văn phòng anh.
Tưởng Thành Duật đang chuẩn bị tài liệu phải dùng cho chuyến công tác Thượng Hải vào ngày mai, anh đã chuẩn bị cho cô nước ấm và một khay trái cây, “Chắc sẽ không có thời gian ở cùng em.”
“Em ở cùng anh.” Thẩm Đường hỏi anh: “Nếu em ôm anh sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”
“Không ảnh hưởng, anh đứng chuẩn bị tư liệu cũng được.”
Tưởng Thành Duật đứng lên, đẩy ghế xoay vướng víu sang bên cạnh, trên bàn bày đầy các loại tài liệu, Thẩm Đường xem không hiểu, cô ôm Tưởng Thành Duật từ sau lưng, gò má dán trên lưng anh.
“Ngày mai anh đi Thượng Hải, chắc phải ở bên đó hai ngày.”
“Thế đến lúc đó anh gọi video với em nhé.”
“Ừ.” Tưởng Thành Duật cất một chồng tài liệu trong tay vào túi hồ sơ, dùng bút nhớ viết mấy chữ để đánh dấu.
“Tưởng Thành Duật, hỏi anh một vấn đề nhé.”
“Đừng hỏi cái anh không trả lời được.”
“Nhất định có thể trả lời được.” Thẩm Đường xoay mặt, dựa vào lưng anh từ mặt bên kia, “Nếu anh có thể trở về hồi nhỏ thì anh muốn làm gì nhất?”
Tưởng Thành Duật đang xem một chồng tài liệu khác, cầm bút đỏ thỉnh thoảng đánh dấu vào những điều khoản quan trọng, một lát sau mới trả lời cô: “Vất vả lắm mới trưởng thành, không cần làm bài tập, tự dưng trở về hồi nhỏ làm gì.”
“……”
“Với lại, hồi nhỏ anh cũng không quen biết em, không có gì hay để trở về hết.” Tưởng Thành Duật xem tài liệu, bỏ bút xuống, trở tay xoa lưng cô, “Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Thẩm Đường: “Buổi sáng lúc quay chương trình, có một nhóm khách mời rút được đề bài biểu diễn ngẫu hứng về vấn đề này, em cảm thấy thú vị nên thuận miệng hỏi một chút.”
Tưởng Thành Duật phân loại từng tài liệu một, Thẩm Đường chỉ yên lặng ôm anh, anh không nhìn thấy cô, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Anh hỏi cô: “Có muốn đến thăm nơi anh sống hồi nhỏ không?”
“Nhà cũ nhà anh ạ?”
“Ừ.”
Thẩm Đường lắc đầu, “Tới nhà anh em sẽ có áp lực, cho em thêm chút thời gian nhé.”
Tất cả đã được sắp xếp xong, Tưởng Thành Duật đóng nắp bút, “Chỉ đi dạo trong đại viện thôi, không vào nhà anh.”
“Vậy…!Cũng được.”
Tưởng Thành Duật đứng cho Thẩm Đường ôm gần 2 tiếng đồng hồ, cô buông anh ra, đẩy ghế xoay đến trước bàn, “Anh ngồi nghỉ một chút đi.”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống, giơ tay vòng lấy eo cô, để cô ngồi trong lòng mình.
Thẩm Đường quay đầu đối mặt với anh, “Trước kia em từng nghĩ, lúc em ngồi trong lòng anh khi anh đang làm việc sẽ là dáng vẻ gì.”
Không nghĩ ra được, cảm thấy cả đời này anh có lẽ sẽ không dung túng mình “không làm việc đàng hoàng” như vậy.
Tưởng Thành Duật: “Còn từng nghĩ những gì? Anh giúp em thực hiện hết.”
“Đã thực hiện được hết rồi.” Trước kia cô thường xuyên nghĩ đến việc liệu cậu hai nhà họ Tưởng có thể yêu cô, đặt cô ở đầu quả tim hay không.
Thẩm Đường xoay người, mở tài liệu anh muốn xem ra cho anh, “Em là trợ lý nhỏ tri kỷ của anh.”
Là một bản hợp đồng bằng tiếng Đức, cô xem không hiểu.
“Anh đi Thượng Hải vì chuyện công ty mục tiêu à?”
Tưởng Thành Duật bắt đầu xem hợp đồng, “Anh hẹn gặp Trữ Nhạc Lễ.”
“Ồ.” Thẩm Đường nói với anh: “Hôm nay Tiêu Chân tới trường quay, ngồi ngay cạnh em.”
Yên tĩnh trong chốc lát.
“Thôi, không nói chuyện mất hứng nữa.”
Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay Tưởng Thành Duật, dù không hiểu nội dung hợp đồng nhưng cô vẫn xem một cách chăm chú và nghiêm túc.
Mãi đến khi trời sắp tối, Tưởng Thành Duật mới đưa Thẩm Đường về đại viện.
Biển số xe ô tô anh thường đi rất nổi bật, thế nên anh tới công ty Nghiêm Hạ Vũ trước, đổi xe anh ta về.
Thẩm Đường tựa vào cửa kính xe, nhìn cây cỏ hoa lá trong tiểu khu.
Đi một vòng lớn quanh viện, Tưởng Thành Duật chỉ chỗ anh thường chơi khi còn nhỏ cho cô, lúc đi ngang qua cửa nhà anh, anh dừng xe ở ven đường ngay trước cửa.
“Em đói không?”
Thẩm Đường gật đầu, “Vậy chúng mình về nhé.”
“Em chờ một lát, anh về nhà trộm ít đồ cho em ăn.” Anh đẩy cửa xe đi xuống.
Thẩm Đường cười, nhìn theo bóng lưng anh đi vào trong sân biệt thự.
Giống hệt như bọn họ yêu sớm, anh lén về nhà lấy đồ ăn ngon cho cô.
Không tới mười phút, Tưởng Thành Duật cầm một cái hộp bảo quản lạnh đi ra.
“Anh cầm cái gì thế?” Thẩm Đường nóng lòng muốn xem.
Là cheese cake.
Vừa mới ăn mấy miếng, phía đối diện có một chiếc xe đang đi tới, chiếc xe đó còn nháy đèn.
“Có phải xe nhà anh về không?” Cô hỏi Tưởng Thành Duật.
“Không phải, là xe của bố Nghiêm Hạ Vũ.” Tưởng Thành Duật mở một nửa cửa sổ.
Bình thường có lẽ nửa năm cũng không chạm mặt một lần, hôm nay anh vừa đi xe Nghiêm Hạ Vũ một cái đã gặp nhau luôn.
Lúc giao nhau, chiếc xe kia từ từ dừng lại, ông Nghiêm vừa thấy người trong xe là Tưởng Thành Duật thì tức giận đến mức đỉnh đầu suýt nữa bốc khói, “Có phải cái thằng khốn kia lại lái xe cháu đi chặn đường Ôn Địch không? Nó làm cả nhà chú mất hết mặt mũi rồi!”
Tưởng Thành Duật giải thích: “Chú Nghiêm, chú hiểu lầm rồi, là cháu đổi xe với cậu ấy.”
Ông Nghiêm xua tay ngăn anh, “Cháu không cần nói tốt giúp nó, chú còn không biết nó là thể loại gì à.”
“……”
Ông Nghiêm còn có việc, đóng cửa sổ xe lại, khói thải ra từ ô tô cũng xen lẫn sự tức giận.
Thẩm Đường cười suýt nghẹn, danh tiếng Nghiêm Hạ Vũ đã vang xa bên ngoài nên không ai tin anh ta cả.
Tưởng Thành Duật khởi động xe, sau khi lái xe ra khỏi tiểu khu thì vào dòng xe cộ.
Thẩm Đường đút cho anh miếng cuối cùng còn thừa lại, điện thoại cô rung lên, Tần Tỉnh nhắn tin tới: 【 Tình hình điểm số kỳ này là Trữ Nhiễm hạng ba, Trần Nhất Nặc hạng nhất.
】
Thẩm Đường: 【 Ngày mai tiếp tục huấn luyện.
】
Trên màn hình hiện lên tin tức có liên quan tới công ty mục tiêu, trong tin tức đã công bố rằng, công ty mục tiêu phải trả hàng tỷ tiền sử dụng bản quyền sáng chế.”
Cô quan tâm hỏi: “Anh định giải quyết số tiền sử dụng bản quyền sáng chế như thế nào?”
Tưởng Thành Duật: “Cuối tháng này.”
Anh không nói cụ thể về cách giải quyết, lời nói đã đến bên miệng nhưng cô cũng không hỏi.
Dày vò đến cuối tháng sáu, Thẩm Đường lúc nào cũng chú ý đến những tin tức có liên quan đến công ty mục tiêu.
Hôm thứ sáu, Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại của Tiêu Đông Hàn, nói là có một hợp đồng cần ký thỏa thuận bổ sung.
Trong lòng đã biết rõ là chuyện gì nên Tưởng Thành Duật không vòng vo, “Được.”
Hai người hẹn địa điểm ký hợp đồng ở ngay tại phòng họp của công ty mục tiêu.
Ba giờ chiều, hai bên có mặt đúng hẹn.
Đều mang theo cố vấn pháp lý tới.
Lúc Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình cùng đi vào phòng họp, Tiêu Đông Hàn đã uống hết nửa tách cà phê.
Hôm nay là cuộc đối đầu trực diện giữa hai bên, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thư ký của Tiêu Đông Hàn đưa thỏa thuận bổ sung mà bọn họ đã dự thảo ra cho bên phía Tưởng Thành Duật, “Điều khoản quan trọng là điều 5, những cái khác về cơ bản không thay đổi.”
Tạ Quân Trình nhìn một cái, giống như dự đoán của anh ta, phí sử dụng bản quyền sáng chế đã tăng lên 15%, đồng nghĩa với việc, trong năm tới sẽ phải chi trả thêm gần 200 triệu NDT.
Mỗi một năm phải trả gần 1,4 tỷ NDT tiền sử dụng bản quyền sáng chế, như vậy về cơ bản công ty mục tiêu sẽ không có lãi.
Tiêu Đông Hàn đã tính toán chặt chẽ tỷ lệ tăng giá bản quyền dưới tình huống đảm bảo công ty mục tiêu không bị thua lỗ.
“Tưởng tổng, các anh có ý kiến gì khác không?” Tiêu Đông Hàn chậm rãi thưởng thức cà phê, “Bên tôi không chấp nhận bất kỳ việc trả giá nào, những gì thể hiện trên thỏa thuận chính là ý muốn chân thật của tôi.”
Tưởng Thành Duật: “Bên tôi không hề có ý kiến trái chiều.”
Sau khi để luật sư xem các điều khoản khác, anh trực tiếp ký tên.
Tiêu Đông Hàn híp mắt, nhìn Tưởng Thành Duật ký tên thoải mái như vậy, anh ta lại cảm thấy không ổn.
Hai bên ký xong hợp đồng.
Tưởng Thành Duật để bút xuống, “Đây là khoản tiền bản quyền cuối cùng anh có thể nhận được, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua thời kỳ nút thắt cổ chai của Công thương nghiệp Hoa Duệ.”
Tiêu Đông Hàn cầm cốc cà phê, anh ta không hiểu Tưởng Thành Duật rốt cuộc đang ám chỉ nút thắt cổ chai gì: “Thứ cho tôi ngu dốt, không biết Tưởng tổng có ý gì, xin Tưởng tổng nói rõ.”
Tưởng Thành Duật: “Tôi vẫn luôn muốn cải tiến và đổi mới kỹ thuật và các trang thiết bị ban đầu, nhưng chi phí thay thế quá cao, các cổ đông không bằng lòng lắm, khi nào mới có thể hồi vốn vẫn là một ẩn số, mà còn mang lại rủi ro cao.
Các cổ đông không cân nhắc liệu kỹ thuật có thể theo kịp trong mười năm nữa hay không, không muốn tốn nhiều tiền cho việc nghiên cứu và phát triển mà chỉ muốn hàng năm nhận được tiền hoa hồng.
Bây giờ mỗi năm tôi phải trả cho anh hơn 1 tỷ tiền sử dụng bản quyền sáng chế, tất cả tiền đều tới chỗ anh, các cổ đông cũng không kiếm được lợi gì, sau khi mở họp đã đồng ý để tôi thay đổi các trang thiết bị ban đầu.
Đúng rồi, phần cốt lõi mới đã hợp tác với Trữ tổng – cũng chính là chú anh, sau này tất cả sản phẩm mới của tôi đều có thể tách khỏi bản quyền sáng chế của bên anh, anh tốn nhiều tiền mua lại mấy bằng độc quyền sáng chế như vậy, sau này mất đi khách hàng lớn là tôi, sợ là ngay cả vốn cũng không lấy về được.”