Đọc truyện Quỳ gối dưới váy em – Chương 18:
EDIT: BRANDY
Bữa tiệc hôm nay Tưởng Thành Duật tham gia tổ chức tại một nhà hàng hướng ra cảnh sông nằm ở một con phố khác, địa điểm này do Điền Thanh Lộ chọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà hàng này món ăn thanh đạm, mỗi một phòng đều có một sân thượng riêng, nhìn hướng ra toàn cảnh thành phố, lúc uống rượu, nếu đau đầu có thể ra sân thượng hóng gió, ngắm nhìn sự đô hội, phồn hoa của Thượng Hải in bóng xuống lòng sông Hoàng Phố mênh mông.
Điền Thanh Lộ ghé vào lan can, không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ.
Tưởng Thành Duật đã đi được bốn mươi phút rồi mà còn chưa thấy trở lại.
Mấy người đàn ông trong phòng đánh bài đến hăng say, tiếng cười, tiếng mắng chửi, tiếng trêu đùa ầm ĩ không ngừng.
Điền Thanh Lộ như thể hờ hững liếc nhìn sang Nghiêm Hạ Vũ bên cạnh: “Đã hơn bảy giờ rồi, không biết Tưởng Thành Duật gặp phải việc khó giải quyết gì. Anh gọi điện hỏi cậu ta xem, có cần chúng ta hỗ trợ không?”
Nghiêm Hạ Vũ không quay sang nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Cô tự gọi điện đi, tiền điện thoại cũng đâu đáng bao nhiêu.”
Điền Thanh Lộ cười tự giễu, cô quanh co một vòng lớn như thế, lấy Tưởng Thành Duật ra làm cái cớ, rốt cuộc cũng chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện hai, ba câu với người đàn ông này mà thôi.
Điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ khẽ kêu lên, Điền Thanh Lộ liếc mắt nhìn qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi chuông ngắn ngủi kết thúc. Nghiêm Hạ Vũ không nhận điện.
“Đòi nợ?” Mấy ông bạn huých huých tay anh ta trêu chọc.
Nghiêm Hạ Vũ thở ra một ngụm khói, nửa thật nửa đùa đáp: “Đòi mạng.”
Người kia có vẻ vẫn không chịu buông tha, gọi tiếp cuộc nữa.
Trực giác của Điền Thanh Lộ nói cho cô biết ở đây mình chỉ là người dư thừa, cho nên cầm một ly rượu vang đi ra sân thượng.
Bên cạnh có người khuyên Nghiêm Hạ Vũ: “Thôi tiếp điện thoại của bác Nghiêm đi, nếu không có việc gì gấp mẹ cậu cũng không gọi điện thoại cho cậu liên tục như thế.”
Những người khác mới biết, người gọi đến là mẹ Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ bình tĩnh rít một hơi thuốc, mới chậm rãi ấn nghe.
Mẹ Nghiêm không lải nhải như bình thường nữa, sợ con trai không kiên nhẫn nghe mình nói hết, vì vậy đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Vũ, mẹ đã gửi vài mẫu nhẫn đính hôn vào điện thoại di động của con rồi đó, nhớ chuyển cho Thanh Lộ, hỏi xem con bé thích mẫu nào, rồi hai đứa thương lượng đi thử rồi chọn mua luôn đi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Mẹ tự gửi cho cô ấy đi, con bận.”
“Đây là nhẫn đính hôn của hai đứa, mẹ gửi cho con bé không thích hợp lắm…”
Nghiêm Hạ Vũ không kiên nhẫn tắt máy, ném điện thoại lên bàn. “Bịch” chiếc điện thoại không thương tiếc rơi xuống giữa bàn.
“Điện thoại đắc tội gì với cậu.” Bạn bè nhìn sang, trêu chọc để giảm bớt không khí căng thẳng, nhặt điện thoại lên để bên cạnh anh ta.
Tin tức liên quan đến việc Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ mùa xuân tới đây sẽ tổ chức đính hôn sớm đã xôn xao trong giới thượng lưu, nhưng chú rể Nghiêm Hạ Vũ vẫn một mực không bày tỏ thái độ gì, như thể việc không liên quan đến mình.
Gần đây, nghe nói trưởng bối nhà họ Nghiêm và nhà họ Điền đã quyết định xong ngày lành tháng tốt để tổ chức.
Mà hiện tại hai nhân vật chính Điền Thanh Lộ và Nghiêm Hạ Vũ đều có mặt tại phòng này.
Ông bạn ngồi bên cạnh ra bài, ngước mắt lên, liếc nhìn Nghiêm Hạ Vũ, thấp giọng thì thầm: “Cậu thật sự muốn đính hôn?”
Lần trước đám bạn nghiêm túc hỏi Nghiêm Hạ Vũ có muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ không, Nghiêm Hạ Vũ cũng cực kỳ nghiêm túc trả lời là: KHÔNG BIẾT.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ dứt khoát không trả lời.
Thời điểm này im lặng chính là thừa nhận.
“Còn hơn một tháng nữa là đến mùa xuân rồi.” Một ông bạn lắm lời lên tiếng: “Cậu định bao giờ chia tay với Ôn Địch. Dù là Ôn Địch hay Điền Thanh Lộ thì đều là những cô gái tốt, cậu đừng lằng nhằng nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói lời nào, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho người kia ra bài.
“Anh Tưởng, chào buổi tối.” Nhân viên phục vụ cúi đầu chào hỏi người vừa tiến vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn sang, Tưởng Thành Duật cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ.
“Cuối cùng cũng trở về.” Bản năng hóng chuyện chẳng ai không có, Nghiêm Hạ Vũ hỏi Tưởng Thành Duật đầu tiên: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đêm nay quá nhiều chuyện bực bội, anh ta lại châm một điếu thuốc nữa.
Không chỉ có Nghiêm Hạ Vũ, tất cả đám anh em bạn hữu trong phòng đều muốn biết, rốt cuộc vì chuyện quan trọng cỡ nào mà Tưởng Thành Duật cho cả đám bọn họ leo cây.
Tưởng Thành Duật ngắn gọn, súc tích vứt xuống một câu: “Tối về hỏi Ôn Địch nhà cậu đi.”
Vậy thì chắc là có liên quan đến Thẩm Đường rồi.
Một giây sau Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên bừng tỉnh suy ra, Thẩm Đường đang ở Thượng Hải, Ôn Địch cũng đang ở đây.
Tưởng Thành Duật liếc nhìn Điền Thanh Lộ đang ngồi ngoài sân thượng, trầm giọng khuyên bảo bạn thân: “Cậu đừng không biết mình là ai.”
Qua vài ba tuần rượu, Tưởng Thành Duật cầm một ly nước lọc đi ra sân thượng hít thở không khí.
Vừa uống được nửa ly, có điện thoại gọi đến.
Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Lại uống vài ngụm nữa, mới chậm rãi nhận điện thoại của Trữ Nhạc Lễ.
Không biết cô nàng Trữ Nhiễm kia đã méc gì với chú hai của cô ta, hay là Triệu Trì Ý đã báo cáo lại toàn bộ sự việc phát sinh đêm nay cho ông ta.
“Tưởng tổng, đã lâu không gặp, thực có lỗi, là tôi dạy dỗ con cháu trong nhà không nghiêm, cho nên đêm nay trẻ con trong nhà mới hành xử không có phép tắc như thế.” Trữ Nhạc Lễ tự trách một phen, biết là hư tình giả ý nhưng những lời xã giao như thế này dù gì vẫn phải nói: “Phiền Tưởng tổng gửi lời xin lỗi của tôi đến cô Thẩm. Hôm nào có dịp tôi tự mình đến bồi tội.”
Dù sao thì vẫn nên giữ hòa khí chỗ làm ăn với nhau, vì vậy Tưởng Thành Duật chỉ nhàn nhạt đáp: “Trữ tổng quá lời rồi.”
Khách sáo vài câu, Trữ Nhạc Lễ mới tắt điện thoại.
Cho dù cháu gái làm sai, có nặng lời dạy dỗ vài câu nhưng ông ta cũng không yên tâm về vết thương của con bé.
Trữ Nhạc Lễ uống một nửa chén trà hạ hỏa, lại gọi điện hỏi thăm tình hình cháu gái.
Mười mấy phút trước Trữ Nhiễm còn khóc sướt mướt nói với ông ta hiện tại đang ở trong bệnh viện kiểm tra, chân bị trật, đầu cũng thấy đau.
“Alo. Chú hai.” Giọng Trữ Nhiễm mang theo tiếng nức nở, tủi thân.
Trữ Nhạc Lễ không quở trách cháu gái nữa, ôn tồn nói: “Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Không sao rồi ạ.” Trữ Nhiễm sụt sịt, cẩn thận nói: “Chú hai, không ảnh hưởng gì đến việc hợp tác giữa Tưởng Thành Duật và nhà thím hai chứ ạ?”
Cô ta không sợ chú hai giận mình, chỉ sợ thím hai phát cáu. Chú hai có tiếng xót vợ, thím hai chỉ cần không vui vẻ một chút, Trữ Nhiễm cũng không được sống yên ổn.
Trữ Nhạc Lễ trấn an cháu gái: “Những cái này cháu không cần quan tâm, cố nghỉ ngơi cho tốt. Gửi cho chú địa chỉ bệnh viện và số phòng đi, chú hai qua thăm cháu.”
Nghe đến đây Trữ Nhiễm hoàn toàn chắc chắn chú hai không giận mình, hơn nữa Trữ Nhiễm quả thật không biết Tưởng Thành Duật là bạn trai Thẩm Đường: “Muộn rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi, chú không cần qua đâu. Cháu không sao cả.”
“Thím cháu còn chưa về, chú ở nhà cũng không có việc gì.” Trữ Nhạc Lễ tắt máy tính.
Trữ Nhiễm ngoan ngoãn nũng nịu: “Chú, đều là lỗi của cháu. Chỉ vì nhất thời tức không nhịn được nên cháu mới nóng nảy không suy nghĩ kỹ càng. Chú không biết, Thẩm Đường kia không những cướp đại ngôn của cháu, trong đoàn làm phim còn ức hiếp bắt nạt cháu đủ đường, khiến cháu xấu mặt.”
Trữ Nhạc Lễ sâu xa khuyên: “Thế thì cháu cũng dùng những mánh khóe tương tự vùi dập cô ta, nhưng nhất định đừng động thủ đánh người. Chú hai làm ăn trên thương trường cũng thế, để cướp được một hạng mục tốt, không từ thủ đoạn cạnh tranh với đối thủ là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên bên ta cũng sẽ bị đối phương mưu hại, gài bẫy, tuy nhiên tối kỵ nhất là thẳng tay đánh người ta đến tàn phế.”
Trữ Nhiễm không lên tiếng.
Trữ Nhạc Lễ biết đã đến điểm dừng, nói nhiều lời chỉ tổ khiến đứa bé này càng nghe càng không lọt tai, vì thế thở dài, hỏi: “Gặp rồi nói tiếp. Giờ chú qua bệnh viện thăm cháu đây.”
Trữ Nhiễm rầu rĩ “Vâng” một tiếng nhưng trong lòng đang nhảy cẫng như trúng số độc đắc. Chuyện phiền phức đêm nay cô ta gây ra coi như khóc một trận, than khổ là qua. Chú hai vẫn qua thăm cô, vậy hẳn là chỗ thím hai cũng sóng yên bể lặng, không trách móc gì cô ta cả.
“Chú hai, lát gặp lại chú.”
Trữ Nhạc Lễ cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Chân đứng ở cạnh cửa.
“Em về rồi.”
Tiêu Chân mỉm cười, gật đầu.
Bà mới từ dưới lầu đi lên, từ trước đến nay mặc kệ chồng nói chuyện điện thoại với ai bà đều chưa từng hiếu kỳ, cũng không tùy tiện ngắt lời nhưng vừa nghe thấy cái tên Thẩm Đường, chân bà dường như không nghe theo lý trí, cứ thế vô thức đi lên.
“Vừa rồi anh đang nói chuyện với Nhiễm Nhiễm sao?” Tiêu Chân dịu dàng hỏi.
Trữ Nhạc Lễ cũng không giấu giếm: “Ừ. Nhiễm Nhiễm đến Thượng Hải tham gia dạ tiệc từ thiện của công ty nó. Đầu óc chập mạch thế nào lại đẩy một nữ minh tinh khác ở bãi đỗ xe.”
Trong lòng Tiêu Chân thoáng trầm xuống, không biết cô minh tinh kia có phải Thẩm Đường hay không, giả vờ hờ hững hỏi: “Nhiễm Nhiễm mâu thuẫn với ai vậy?”
Trữ Nhạc Lễ: “Thẩm Đường.” Ông ngừng lại một lát, mới nói thêm: “Là một minh tinh mới hot lên dạo gần đầy. Tính tình không dễ chọc. Nhiễm Nhiễm đẩy cô ta, cô ta sao có thể để yên.”
Tiêu Chân khẽ run lên, “Vậy… Nhiễm Nhiễm có bị thương nặng không?”
Kém chút nữa bà đã lỡ miệng hỏi ‘Đường Đường có bị thương nặng không?’. Bất kể chuyện thế nào thì trong lòng bà Thẩm Đường vẫn luôn có vị trí vô cùng đặc biệt.
Tình cảm đó không phải một người ngoài như Trữ Nhiễm có thể so sánh.
Trữ Nhạc Lễ thu xếp xong văn kiện trên bàn: “Có lẽ chỉ trật chân thôi, không có gì đáng ngại. Giờ anh qua bệnh viện thăm nó.”
Tiêu Chân không quan tâm đến thương thế của Trữ Nhiễm, điềm nhiên như không tiếp tục thăm dò: “Thẩm Đường kia có bị thương không? Chúng ta có cần đến thăm không?”
Trữ Nhạc Lễ cầm áo khoác lên, chuẩn bị ra ngoài: “Thẩm Đường không có vấn đề gì.”
Gánh nặng trong lòng Tiêu Chân phút chốc buông xuống, không bị thương là được rồi.
“Em có muốn qua đó với anh không?” Trữ Nhạc Lễ hỏi vợ.
Tiêu Chân bình thản từ chối: “Sợ là không được, chút nữa em còn một buổi họp trực tuyến với cổ đông nước ngoài. Anh nói với Nhiễm Nhiễm, sáng mai em sẽ qua bệnh viện thăm con bé.”
Trữ Nhạc Lễ yên lặng nhìn vợ một chút, dịu dàng nói: “Công việc quan trọng nhưng đừng quên giữ gìn sức khỏe.” Sau đó ông bảo quản gia chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Trước khi đi không quên ôm vợ, nhắc nhở: “Đừng tham công tiếc việc quá, họp xong đi ngủ sớm một chút.”
Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ đều có phòng làm việc riêng, bà bước về gian phòng của mình, gọi điện cho trợ lý thân tín: “Điều tra xem hôm nay giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiễm đã xảy ra chuyện gì. Sau đó giải quyết thế nào. Càng kỹ càng tốt.”
Cúp điện thoại, bà cũng không vội kịp bật máy tính lên, vội vàng lên mạng tra hotsearch.
Phàm là các hoạt động quan trọng, Thẩm Đường đều sẽ lên hotsearch.
Hôm nay có hai cái liên quan đến con bé.
Một là hình ảnh đi thảm đỏ đêm từ thiện tối nay, đó là khoảnh khắc cô gái xinh đẹp bất ngờ ngoái đầu, chuẩn xác bắt lấy ống kính phía sau.
Hai cũng là video Thẩm Đường quay đầu lại, đoạn video này do một blogger đăng tải, là đoạn quay Thẩm Đường tại vùng bờ biển quê hương cô vào tháng 10.
Trong video Thảm Đường quay đầu tạo hình bắn tim, lúc cô gái quay đầu lại, không ai có thể cưỡng nổi.
Tiêu Chân lặng lẽ xem đoạn video, giây phút Thẩm Đường ngoái đầu nhìn lại ấy, thần thái, khí chất y hệt bà ngày còn trẻ. Giống như từ một khuôn khắc ra.
Khi tỉnh táo lại đã là mười phút sau, tiếng chuông điện thoại gọi đến khiến bà bừng tỉnh.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng báo cáo đều đều của trợ lý: “Tiêu Tổng, người ra mặt giải quyết là Tưởng Thành Duật.” Anh ta tường trình lại chi tiết sự việc cho Tiêu Chân.
Tiêu Chân nhíu mày: “Triệu Trì Ý cho Đường Đường quay hai bộ phim.”
Trợ lý nhỏ giọng: “Vâng đúng thế.”
Khóe mắt Tiêu Chân thoáng lóe lên. Triệu Trì Ý nhàn rỗi sinh nông nổi, cũng muốn góp vui.
Một Tưởng Thành Duật đã đủ khiến bà đau đầu.
“Cứ vậy đi, chú ý quan sát Triệu Trì Ý, xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.”
Tiêu Chân tắt máy, thất thần nhìn màn hình hồi lâu.
Bà bật máy, dự định xử lý công việc nhưng suy nghĩ hỗn loạn một lúc cuối cùng vẫn gập laptop lại.
Bên cạnh máy tính là một khung ảnh để bàn hình chữ nhật. Bên trong là gia đình bốn người hạnh phúc, vui vẻ. Trong tấm ảnh hai đứa bé con xinh đẹp như thiên thần nở nụ cười xán lạn, vô ưu vô lo, chính là cặp sinh đôi long phượng của bà và Trữ Nhạc Lễ.
Hai tuần nữa, con bà sẽ tròn 20 tuổi.
Mà ngày bà bỏ rơi Đường Đường cũng vừa vặn 24 năm trôi qua.
Ngoài cửa sổ, mưa tuyết trắng xóa.
Ngày bà hạ sinh Đường Đường, cũng là ngày tuyết rơi lớn.
Trần Nam Kình ôm hai mẹ con trong lòng, thâm tình hứa hẹn sẽ yêu và chăm sóc hai mẹ con bà một đời, một kiếp, không thay lòng.
—
Lúc này, tại lầu 3 khách sạn Thường Thanh, buổi đấu giá từ thiện kết thúc.
Đêm nay Thẩm Đường đấu giá thắng không ít món, kể cả những vật cô còn chưa nhìn qua cũng đều giơ bảng đấu giá lên.
Ôn Địch ngồi bên cạnh, không ngừng làm nũng hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Đường kể lại đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ cho cô bạn thân.
“Ưng cái nào cứ chọn, chị đây đấu đến cùng cũng phải lấy cho cậu bằng được.”
“Không có cái nào đặc biệt thích cả.” Thẩm Đường xoay mặt, thì thầm vào tai cô bạn: “Nếu thực muốn tặng người chị em này thì chờ đến buổi đấu giá mùa xuân sang năm lại đưa mình đến tham gia, mình cũng không cần món quá đắt đâu, chỉ thích tấm bích họa chữ nổi thôi.”
Đây là món đáng giá nhất trong các món được đem ra đấu giá, buổi đấu giá từ thiện mùa đông, về đẳng cấp hay giá trị đều không bằng được buổi đấu giá mùa xuân.
Ôn Địch đưa tay đẩy cô, nguýt dài nói: “Đem bạn cậu đi bán cũng không có tiền mua được tấm bích họa chữ nổi ấy đâu.”
Điện thoại khẽ rung.
Nghiêm Hạ Vũ: [Anh đang ở Thượng Hải. Qua chỗ anh đi.]
Nghiêm Hạ Vũ đến Thượng Hải thường ở cố định một chỗ. Trong khoảng thời gian này cô và Nghiêm Hạ Vũ đang chiến tranh lạnh, nguyên nhân trực tiếp cũng không rõ bắt nguồn từ khi nào do đâu. Chỉ đơn giản là người kia không liên lạc, cô cũng chẳng chủ động hỏi thăm.
Buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Đường nắm tay Ôn Địch cùng rời đi, sau đó còn có tiệc tối, hai cô gái đều không có hứng thú tham gia, Thẩm Đường tạm thời không muốn chạm mặt Triệu Trì Ý.
Chị Lỵ đang ngồi trong xe bảo mẫu chờ cô, Thẩm Đường vừa lên xe, chị Lỵ lập tức đưa một bản hợp đồng đến: “Đã ký xong, chi tiết các điều khoản chị đã kiểm tra kỹ càng rồi.”
Đây chính là tốc độ làm việc của Triệu Trì Ý, chỉ trong vài giờ đã hoàn thiện xong tất thảy.
Tất cả các trách nhiệm, nghĩa vụ, quyền lợi, thỏa thuận khác, đều được thể hiện rõ ràng mạch lạc trong điều khoản hợp đồng.
Thẩm Đường thấy không hứng thú lắm, vì vậy lật vài trang sau đó trả lại cho Chị Lỵ.
Chuyện hôm nay coi như được giải quyết viên mãn, chị Lỵ vẫn không nhịn được dạy bảo vài câu: “Hôm nay coi như may mắn, lần sau chưa chắc tai qua nạn khỏi được. Em cũng nên sửa đổi tính tình đi. Tưởng Thành Duật có thể giúp em một lần nhưng cũng không giúp em cả đời được đâu. Chị gọi điện nhờ anh ta giúp đỡ mà không thương lượng trước với em là lỗi của chị.”
Nhưng tình huống kia quả thực là cùng đường mạt lộ rồi. Xém chút nữa là mất cả chì lẫn chài.
Nếu lỡ Tưởng Thành Duật từ chối cứu nguy, vậy thì mối quan hệ giữa Thẩm Đường và anh ta cũng coi như chấm dứt tại đêm nay.
“Tưởng Thành Duật cũng không tệ, em cố mà trân trọng người ta vào.”
Thẩm Đường không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Mưa tuyết càng lúc càng lớn, ánh mắt cô mê ly, thả trôi đi đến tận một vùng ký ức xa xăm nào đó.
Đêm nay Thẩm Đường ở lại căn hộ ở bên Lục Gia Chủy. Lần nào đến Thượng Hải công tác, Tưởng Thành Duật cũng ở chỗ này. So với các căn hộ khác, ở đây ấm cúng, gần gũi hơn.
Tưởng Thành Duật về sớm hơn Thẩm Đường một chút, cô vừa mở cửa bước vào anh đã hỏi: “Hôm nay em có bị thương ở đâu không?” Trước đó ở phòng họp quên không hỏi.
“Không việc gì.” Thẩm Đường thay xong giày đi vào, trên người anh vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng mùi hương cơ thể của riêng anh.
“Hôm nay anh uống không ít nhỉ?”
“Ừm.” Anh hôn cô, vẫn không yên lòng, nửa ngồi nửa quỳ xốc váy lên kiểm tra xem trên đùi có vết thương nào không.
“Thật sự không có gì đáng ngại.” Thẩm Đường muốn đi rửa mặt mũi chân tay, lại bị anh kéo vào trong lồng ngực.
“Em có thể đừng nhúc nhích được không, để anh xem đầu gối có bị thương không đã.”
Tưởng Thành Duật cẩn thận xem xét, chắc chắn cô vẫn lành lặn không thương tổn mới đứng lên: “Anh đang định gọi quản gia đặt thức ăn ngoài. Anh gọi cho em một phần Bánh bao nấm truffle đen (1) cho em nhé?”
“Em không ăn đâu? Béo mất!”
Tưởng Thành Duật cầm điện thoại di động lên, do dự nghĩ xem nên đặt gì.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đường: “Hay là em nấu cái gì đơn giản cho anh ăn đi.”
Thẩm Đường trừng mắt nhìn anh, cô chưa từng xuống bếp lần nào. Đặc biệt là những năm gần đây, cô bị đoàn đội chăm thành một cô công chúa nhỏ, cơm bưng nước rót tận nơi, ngoài ăn và làm việc ra thì mấy thứ liên quan đến nữ công gia chánh đều không biết.
“Anh muốn ăn gì.”
Tưởng Thành Duật: “Tôm chiên yến mạch, em làm được không?” (2)
“…” Anh coi trọng tay nghề của cô quá rồi.
Thẩm Đường hít một hơi, cuối cùng vẫn thỏa mãn mong muốn của Tưởng Thành Duật, khó có được lúc anh chủ động nói ra yêu cầu của mình, nhưng tôm chiên yến mạch đúng là “sự thử thách không hề nhỏ” đối với khả năng bếp núc của Thẩm Đường.
“Được! Em sẽ làm tôm chiên yến mạch cho anh, nhưng mà…”
Tưởng Thành Duật không yêu cầu cao: “Có thể ăn được là được.”
Trình độ của Thẩm Đường hiện tại không thể đạt được mức độ có thể ăn được, cô ngồi xuống thương lượng cùng anh: “Em sẽ vào bếp, nấu cho anh một bát cháo yến mạch, cho thêm thật nhiều tôm vào, anh xem dù gì cũng vừa có yến mạch, lại vừa có tôm, còn thanh đạm nữa. Càng nghe càng thấy hấp dẫn đúng không?”
Tưởng Thành Duật bật cười, không nói hai lời, gật đầu đồng ý.
Thẩm Đường hăng hái vào phòng thay quần áo, càng nghĩ đến món mình sắp nấu càng cảm thấy có lỗi với Tưởng Thành Duật.
Nhưng mà cô dù có lòng nhưng trình độ có hạn, nếu dành đủ thời gian nghiên cứu xong món ăn quy trình phức tạp kia, sợ đến sáng mai cũng chẳng có gì ăn.
Trình độ nấu ăn không đủ nhưng hoa thì nhất định phải có.
Thẩm Đường nhân lúc thay quần áo, bí mật gọi điện thoại cho quản gia, nhờ ông đặt hộ mình một bó hoa Thảo Đường Hoàng Đế (3), còn cố ý nhấn mạnh: “Nhất định phải giao đến trong ba mươi phút nữa.”
Quản gia biết đêm nay hai người ở căn nào, cho nên chỉ đơn giản xác nhận lại: “Cô muốn đặt trên bàn ăn, hay trên quầy bar?”
Thẩm Đường nghĩ nghĩ: “Trên quầy bar đi.”
Quản gia nhớ lại màu sắc, kiểu dáng và đường vân của quầy bar trong căn phòng họ ở: “Được, tôi sẽ đặt ngay đây.”
Thẩm Đường thay một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, búi suối tóc đen dài lên.
Tưởng Thành Duật đang đứng trong phòng bếp, lấy yến mạch và tôm đặt sẵn trên bệ bếp.
Thẩm Đường mặc tạp dề lên, chuẩn bị võ trang đầy đủ chuẩn bị vào trận.
Cô không muốn Tưởng Thành Duật thấy được dáng vẻ vụng về, luống cuống khi ở trong bếp của cô cho nên cố tình đẩy anh ra ngoài: “Anh vào phòng làm việc đi, chờ khi nào em gọi anh ra ăn cơm anh mới được ra. Nhất định em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Tưởng Thành Duật thực sự không nghĩ ra có cái gì để bất ngờ, chỉ là một bát cháo tôm yến mạch thôi mà, chẳng lẽ còn có thể làm thành hoa sao.
Không có người giám sát ở đây. Thẩm Đường trầm ngâm đánh giá xung quanh.
Nấu cháo yến mạch khá đơn giản, cô dựa theo hướng dẫn trên mạng làm, rất nhanh đã gần hoàn thành.
Vừa rồi Tưởng Thành Duật lấy ra một khay sáu con tôm, Thẩm Đường sợ không đủ lại lấy thêm.
Cô xắn áo, gõ baidu tìm cách sơ chế và gỡ chỉ tôm, sau đó cho vào nồi bắt đầu nấu.
Thì ra nấu cơm cũng chẳng có gì là khó khăn.
Không tới hai mươi phút, nồi cháo tôm yến mạch nóng hôi hổi đã làm xong.
Hoa đang trên đường tới, ít nhất cũng phải mất hai mươi lăm phút.
Nhưng nếu chờ ngần ấy thời gian, cháo sẽ không còn ngon nữa.
Thẩm Đường nghĩ ngợi, quyết định sẽ tự ăn món đầu tiên trong đời tự tay làm ra, ăn xong sẽ nấu cho Tưởng Thành Duật một tô khác, vừa vặn thời gian hoa chuyển đến.
Cô kéo ghế, ngồi trước quầy bar thong thả húp cháo.
Đang lúc ăn ngon lành, có tiếng bước chân đến gần.
Thẩm Đường giật mình quay đầu, Tưởng Thành Duật cầm cốc nước đi tới, hứng thú nhìn cô.
Tại một giây trước khi quay đầu, cô vừa nhét một con tôm to bự vào miệng.
Vừa rồi trong lúc xã giao anh uống hơi nhiều rượu, lúc này thấy khát nước vừa xuống lấy một ly thì đúng lúc thấy Thẩm Đường đang ngồi say sưa ăn uống ngon lành.
Trong khay là một bát cháo tôm yến mạch nóng hôi hổi, bốc hơi nghi ngút vừa nấu xong, và một đống vỏ tôm.
Tưởng Thành Duật không vội đi lấy nước, mà nhịn cười ngồi xuống bên cạnh cô, bình thản hỏi: “Đây chính là điều bất ngờ em muốn dành cho anh à? Nếu anh không đi rót nước có lẽ ngay cả vỏ tôm cũng không có mà ăn.”
Thẩm Đường: “…”
(1) Nấm truffle được biết như một loại nguyên liệu đắt đỏ được các đầu bếp chuyên nghiệp trên thế giới mê mẩn. Ngoài ra nó còn có nhiều công dụng tuyệt vời cho sức khỏe vì có chứa các chất chống oxy hóa,..Các nhà hàng 5 sao thường sử dụng loại nấm này như một nguyên liệu thượng hạng cho những món ăn cao cấp, giá thành đắt đỏ. Chúng được ví như “những viên kim cương trên bàn ăn” vì thực khách phải chi trả mức giá lên đến 1,7 triệu đồng cho một lát nấm mỏng.
(2) Get trọng điểm: Tôm chiên yến mạch – Món ăn bổ thận tráng dương dành cho phái mạnh.
(3) Hoa Thảo Đường Hoàng Đế – Ý nghĩa đặc trưng của hoa thảo đường hoàng đế khi nhắc đến đó chính là vẻ đẹp mạnh mẽ và sự quyến rũ. Một giống hoa mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng cũng có nét gì đó dịu dàng, đằm thắm.