Đọc truyện Quỳ gối dưới váy em – Chương 1:
EDIT: BRANDY
7h55 tối, du thuyền trên sông Hoàng Phố thay phiên nhau cập bến rồi rời đi, ánh đèn neon rực rỡ hai bên bờ đan vào nhau, phản chiếu những đường nét phồn hoa kéo dài vô tận trên mặt sông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong sảnh tiệc lầu 6 của khách sạn bên kia đường, quần là áo lượt, hào nhoáng xa hoa, không thua kém gì khung cảnh mỹ lệ bên bờ sông.
Thẩm Đường cúi đầu nhìn danh sách người tham gia vừa được đưa tới hai phút trước.
Phía trước có bậc thang, người đại diện, chị Lỵ, vừa dìu cô vừa nhắc: “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Đường nhìn liếc về phía bậc thang, vững vàng bước giày cao gót xuống.
Bất ngờ bắt gặp cái tên Trần Nam Kình trên tờ danh sách, Thẩm Đường chẳng còn hứng xem tiếp nữa.
Chị Lỵ không chú ý thấy vẻ lãnh đạm của cô, nói: “Không ngờ đêm nay đạo diễn Trần cũng tới.”
“Ừm, em có thấy trong danh sách.” Thẩm Đường điềm nhiên như không có chuyện gì, gấp tờ danh sách lại rồi đưa cho chị Lỵ.
Chị tiện tay nhét tờ giấy vào trong túi xách, “Chị chờ em sau sân khấu nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi vào sảnh lớn, chị Lỵ cẩn thận kiểm tra lại lễ phục và lớp trang điểm của Thẩm Đường, không có chỗ nào để chê cả.
Tiếng ống kính máy ảnh chớp nháy liên hồi, Thẩm Đường tập mãi đã thành quen.
Cô ưỡn thẳng lưng, bước chân không nhanh không chậm, thần thái kiêu ngạo tự tin.
Tổ chức ở đây đêm nay là đại hội chiêu thương (1) của một đài truyền hình nào đó, nói một cách đơn giản thì là dịp để giới thiệu người trong giới giải trí với mấy ông lớn của các doanh nghiệp đầu tư.
(1) Hội chiêu thương ví dụ như đêm hội Tinh Quang Đại Thưởng ý.
Thẩm Đường đứng chung với mấy cô diễn viên khác ở bên này.
“Tình huống hôm nay là sao thế? Đạo diễn Trần cũng tới kìa.”
“Chuyện thường mà, dù sao cũng có kịch bản muốn bán. Tôi nghe nói hôm nay có không ít các ông chủ tập đoàn lớn đấy, mấy lần trước chỉ toàn quản lý xí nghiệp nho nhỏ thôi.”
Mấy người bên cạnh khẽ giọng bàn tán.
Thẩm Đường đi thẳng về phía ghế ngồi có tên mình, gật đầu chào hỏi với mấy người quen ở phía xa, cô không thích bắt chuyện, người ta cũng không có ý tìm cô tán gẫu.
Kim đồng hồ lẳng lặng quay.
Thẩm Đường nhìn đồng hồ, 8h09, buổi lễ chính thức bắt đầu.
Không biết vị khách hôm nay quý đến mức nào mà phải lùi thời gian bắt đầu xuống tận chín phút để chờ.
Phó tổng lên bục đọc lời chào mừng, mở đầu chỉ toàn lời lẽ khách sáo, càng về sau càng không có ai nghe.
Mãi tới lúc giới thiệu các bộ phim truyền hình, bầu không khí mới náo nhiệt hơn.
“Lâu rồi không gặp đạo diễn Trần, sức quyến rũ chẳng giảm chút nào, vừa bước lên là sáng bừng cả sân khấu. Đúng rồi, bữa trước tôi có lần gặp đạo diễn Trần ở một buổi tiệc, trò chuyện mấy câu, đạo diễn Trần khen cô không ngớt lời, nói cô Thẩm Đường đây là một người kiên trì lắm…”
Thẩm Đường còn chẳng chú ý tới cô minh tinh bên cạnh đang nói chuyện với mình, cô không nghe lọt chữ nào, ánh mắt mơ màng chăm chú nhìn người trên sân khấu.
Nữ minh tinh kia thấy thế, ngượng ngùng ngừng câu đang nói dở, ánh mắt trở lại sân khấu nhìn Trần Nam Kình đang trả lời mấy câu hỏi của MC.
Năm nay Trần Nam Kình đã 49 tuổi, lăn lộn trong nghề ngót nghét ba mươi năm. Dù là nhan sắc hay hình thể đều không thể nhìn ra dấu vết phát tướng và mài mòn của thời gian, được người trong giới tôn xưng là nam thần không tuổi.
Từ vua màn ảnh rồi lui lại sau màn làm một đạo diễn nổi tiếng, tên của ông chính là bảo chứng rating bằng vàng.
Vào nghề ba mươi năm, Trần Nam Kình gần như không dính phải scandals, chỉ mới truyền ra mỗi một lần.
Quay ngược thời gian về hai mươi năm trước, năm đó Trần Nam Kình mới 24 tuổi, bị truyền thông tuồn ra chuyện yêu đương với tiểu thư hào môn nào đó, nhà gái giấu giếm cha mẹ, hai người trốn đến Las Vegas đăng ký kết hôn. Còn có một đứa con, là bé gái.
Nhưng tin tức truyền thông hồi đó chưa phát triển, cư dân mạng người biết kẻ không, tin hot này cũng không tạo nên được sóng gió gì.
Cũng có tin đồn là ba của vị tiểu thư hào môn đó đã dùng tiền đè chuyện này xuống.
Cho đến mấy năm sau, Trần Nam Kình gặp được người vợ hiện tại, kết hôn hơn hai mươi năm, tình cảm vẫn như lúc ban đầu, là cặp vợ chồng tiêu biểu trong giới giải trí, năm đầu tiên hai người kết hôn đã sinh được một cô công chúa, tên là Trần Nhất Nặc.
Từ đó đến nay không còn ai nhắc đến người vợ hào môn và con gái trước của ông nữa.
Bộ phim mà Trần Nam Kình mang tới để kêu gọi đầu tư đêm nay là do con gái ông – Trần Nhất Nặc – diễn vai chính.
Đây là lần đầu tiên hai cha con hợp tác.
Cũng là hạng mục được chú ý nhất đêm nay.
“Chúng ta hãy cùng chào đón Nhất Nặc lên sân khấu và lắng nghe những chia sẻ thú vị của cô về trải nghiệm làm việc với chính ba mình.” Chỉ một câu nói của vị MC trên khán đài đã đủ khuấy động bầu không khí.
Mấy người đang tụm lại nói chuyện phiếm cũng phải ngẩng đầu nhìn theo.
Duy chỉ có Thẩm Đường, cô thu tầm mắt, không nhìn lên sân khấu nữa.
MC và Trần Nhất Nặc luân phiên đối đáp, Trần Nam Kình thì nhìn xuống phía dưới khán đài, có vẻ như đang tìm ai đó. Ánh mắt ông quét qua hàng ghế của các khách quý bên cạnh các minh tinh, nhưng ánh đèn mờ tối, nhìn mãi chỉ thấy mông lung lấp lóa chứ không thể trông rõ được ai.
Phía bên dưới.
Thẩm Đường cúi đầu xem giờ, đầu ngón tay khẽ khàng vuốt lên mặt đồng hồ, xuôi theo từng chuyển động của kim giây.
Nữ minh tinh bên cạnh quay sang bắt chuyện với cô, “Đạo diễn Trần đích thân tới chống lưng cho con gái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phim của Trần Nhất Nặc chắc kèo là thắng lớn nhất hội chiêu thương hôm nay rồi.”
“Ừm.”
Thẩm Đường hờ hững nghịch đồng hồ, cô chẳng hứng thú lắm với chuyện đạo diễn Trần đứng trên kia nâng đỡ con gái. Toàn thân Thẩm Đường toát ra khí chất kiêu ngạo sắc bén, như ý nói người lạ chớ bắt chuyện với bà đây.
Cô gái ngồi cạnh thức thời giữ im lặng, Thẩm Đường luôn duy trì thái độ việc tôi tôi làm, không thèm để ý đến sự đánh giá của người khác.
Trước kia từng có một tài khoản blogger đăng bài, không rõ ba mẹ Thẩm Đường là ai, từ khi còn đi học, mỗi lần bị hỏi thông tin liên quan đến ba mẹ, Thẩm Đường sẽ lập tức rút dao ra chém.
Nghe nói cô sống cùng ông nội ở một vùng ven biển, họ Thẩm cũng là lấy theo ông.
Không ít blogger đã phải xới tung ba tấc đất để tìm thông tin về thân thế của Thẩm Đường nhưng cũng chẳng được manh mối nào giá trị, có cư dân mạng còn tung tin [Theo trực giác của tôi thì nhà Thẩm Đường chắc phải giàu lắm, khí chất lạnh lùng, cao quý này gia đình bình thường không bồi dưỡng ra được.]
Dưới phần bình luận có nhiều người phụ họa theo.
Tất cả những bài viết bàn tán về xuất thân của Thẩm Đường đều bị xóa sạch.
Cho tới bây giờ vẫn không ai biết ba mẹ Thẩm Đường là ai.
Mà cô cũng chưa từng đề cập với người khác về gia đình mình.
Có một lần tham gia chương trình truyền hình, tiểu hoa lưu lượng (2) nào đó nói đùa rằng muốn gặp ba mẹ Thẩm một lần để xem nhan sắc hai người thần kỳ đến mức nào mới sinh được cô con gái xinh đẹp như tiên nữ thế này.
(2) Tiểu hoa lưu lượng: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nữ minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao.
Thẩm Đường trở mặt ngay tại chỗ.
Trong giới có không ít người gièm pha bóng gió, nói vì Thẩm Đường không cha không mẹ nên gia giáo cũng chẳng ra sao.
Ra mắt đã năm năm, cô hiên ngang giẫm lên những nhận định ác ý đó mà nổi tiếng.
Trong cái giới này, ai nằm mơ cũng ao ước mình là Trần Nhất Nặc, có người cha như Trần Nam Kình che mưa chắn gió.
Nhưng khi quay về với thực tại, thiếu gì người muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như Thẩm Đường.
Không có ba để dựa dẫm, thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Ngón tay Thẩm Đường men theo kim đồng hồ chỉ đến số 11 thì đột nhiên dừng lại.
“Bộp bộp bộp—”
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, vui vẻ tiễn chân hai cha con họ Trần.
Thẩm Đường từ tốn ngẩng đầu lên, trên sân khấu không còn ai, chỉ có mình MC đứng sát rìa ngoài.
Màn hình lớn đang chiếu một đoạn phim giới thiệu. Chính là bộ phim truyền hình cô đóng vai chính.
Phim của cô và Trần Nhất Nặc cùng được tuyên truyền một đợt, phong cách hai bộ cũng tương tự, lúc còn đang quay đã không ít phen bị blogger đem ra mổ xẻ.
Chủ yếu là vì tướng mạo và tính cách của cô và Trần Nhất Nặc trái ngược nhau hoàn toàn, trong khi hình tượng của hai nhân vật nữ chính lại không khác nhau là mấy.
Tuy Trần Nhất Nặc không được thừa hưởng ngoại hình hoàn mỹ của cha mẹ nhưng có nét ngọt ngào, lại có tài hoa, danh tiếng trong giới không thể chê.
Có lẽ bởi vì tình cảm gia đình hòa thuận, nên Trần Nhất Nặc là người hiền lành, khiêm tốn, biết điều, mà đã có con gái dịu dàng thì rất dễ khiến các chàng xiêu lòng.
Trái ngược hoàn toàn với Trần Nhất Nặc, cô ích kỷ, lạnh nhạt.
“Sắp đến lượt cô lên sân khấu rồi, để tôi xem lại lớp trang điểm giúp cô.” Cô minh tinh ngồi cạnh nhiệt tình nói.
Thẩm Đường thôi không nghĩ vẩn vơ, nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay, “Cảm ơn.”
Dù mặt cười nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác xa cách.
MC vừa nói “Xin mời Thẩm Đường”, không ít người đã theo hướng tay của MC nhìn sang bên này.
Trong số họ có người lần đầu gặp Thẩm Đường ngoài đời, trước kia chỉ biết cô “ỷ đẹp mà kiêu”.
Đàm tổng là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Đường, anh ta tới lễ chiêu thương hôm nay cũng vì nghe tin Thẩm Đường sẽ tham dự, không thì việc gì phải gác hết công việc mà đến cơ chứ.
Những thứ có thể làm anh ta thấy hứng thú, một là tiền tài, hai là mỹ nữ.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào đường cong gợi cảm thướt tha trên người Thẩm Đường, trông theo đến tận khi cô bước ra giữa sân khấu. Thẩm Đường mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng cao cấp được đặt may, điểm trên cánh tay là chuỗi hoa hải đường bắt mắt, quả thực kiều diễm động lòng người.
Đàm Tổng nghiêng sang Nghiêm Hạ Vũ bên cạnh, nói: “Xem ra, mấy lời đồn trên mạng không chắc đã là giả.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng đang nhìn lên sân khấu.
Chỗ ngồi của bọn họ ở ngay hàng ghế thứ nhất, đối diện với sân khấu, vị trí rất tốt, có thể nhìn rõ người đứng bên trên.
Họ cũng chính là nhóm papa tài trợ trong lời đồn.
Mà Nghiêm Hạ Vũ chính là ông lớn đến muộn chín phút hôm nay.
Một lúc lâu sau.
Nghiêm Hạ Vũ mới chậm rãi đáp lời Đàm tổng: “Lời đồn gì không phải giả cơ?”
Đàm tổng tóm gọn lại mấy bài viết trên mạng trong hai ba câu:
Ai đã từng gặp Thẩm Đường đều nói cô không ăn ảnh, nhưng lên hình đã là tuyệt thế mỹ nhân nhường đó rồi, người thật còn đẹp đến mức nào, không thể tưởng tượng được.
Cư dân mạng thảo luận sôi nổi, thậm chí còn từng đưa chủ đề này lên hotsearch.
Đàm tổng đánh giá: “Đúng là Thẩm Đường ngoài đời còn đẹp hơn trên TV.” Không chỉ đẹp hơn một chút thôi đâu, chuyến này đi đúng là không uổng công.
Nghiêm Hạ Vũ không bình luận gì, trước mặt người ngoài như Đàm tổng, anh ta không có hứng thú bình phẩm phụ nữ.
Còn nửa câu sau Đàm tổng không nói ra, trên người Thẩm Đường có một thứ phong vị hoang dã, rất dễ kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông.
Anh ta cũng chẳng thân quen mấy với Nghiêm Hạ Vũ, một số chủ đề không lên được mặt bàn thì thôi cứ giữ cho riêng mình vậy.
Nhưng cứ nhìn chằm chằm Thẩm Đường mãi thế cũng không hay, cứ như chưa gặp phụ nữ bao giờ vậy, Đàm tổng tiếp tục bắt chuyện với Nghiêm Hạ Vũ, “Anh bận rộn lắm mà, sao hôm nay lại có thời gian bay từ Bắc Kinh tới tham dự hội chiêu thương thế này?”
Nếu không phải vì giúp thằng bạn thân thì tội gì Nghiêm Hạ Vũ phải tốn thời gian vào mấy sự kiện vô bổ này. Nhưng bạn thân bận quá không tới kịp, nên mới nhờ anh ta tới hộ để ủng hộ tuyên truyền bộ phim của Thẩm Đường. Nghiêm Hạ Vũ trả lời: “Nhận ủy thác của người khác, chỉ có thể hết lòng thôi.”
Đàm tổng nghe xong cũng chả hiểu gì nhưng vẫn gật đầu phụ họa.
Có thể phiền Nghiêm Hạ Vũ đích thân tới đây, không biết người kia lai lịch thế nào.
Dù sao Nghiêm Hạ Vũ cũng là một trong những thái tử gia ở thủ đô.
—
Bài phát biểu của Thẩm Đường tốn chưa tới năm phút, tính cách cô lạnh lùng, khi nói chuyện cũng tích chữ như vàng.
MC thấy nói chuyện với Thẩm Đường áp lực vô cùng, cứ đôi ba câu là lại đứng hình không biết đáp sao. Anh ta cũng từng không ít lần phỏng vấn Thẩm Đường nhưng lần nào cũng khiến anh ta nghi ngờ năng lực dẫn chương trình của mình.
Thẩm Đường khom người chào khán giá bên dưới rồi rời khỏi sân khấu.
Trên màn hình lớn lại chuyển sang một bộ phim khác.
Thẩm Đường đi thẳng về phía hậu trường, chị Lỵ đang chờ cô.
Chiếc váy lễ phục được định chế cao cấp mà cô mặc hôm nay là kiểu dáng mới Thu Đông của phía bên thương hiệu, lần đầu ra mắt.
Việc quay chụp biểu chiều đã xong xuôi, giờ phải chuẩn bị đi chụp cảnh đêm.
Chị Lỵ phủ thêm áo khoác cho cô, “Em khoác thêm đi, đêm nay nhiệt độ giảm, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Đường hỏi: “Đêm nay còn lịch trình nào nữa không ạ?”
“Xong hết rồi, 6h sáng mai lên máy bay về Bắc Kinh.” Chị Lỵ làm việc với cô đã lâu, nghe ra lời này có ẩn ý, “Đêm nay em có kế hoạch gì à?”
Thẩm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc lơ lửng trên cao, từng dải mây lững lờ lướt qua đỉnh tòa cao ốc, hỏi một đằng cô trả lời một nẻo: “Ở Thượng Hải rất hiếm khi thấy được bầu trời như vậy.”
Chị Lỵ: “Dù sao vẫn tốt hơn Bắc Kinh.” Chị nhìn Thẩm Đường, “Thời tiết Thượng Hải tốt, rồi sao nữa?”
Thẩm Đường nhếch môi cười, “Thời tiết đẹp thế này mà không đi ăn thì đúng là có lỗi với bầu trời đêm.”
Chị Lỵ ngắt lời không nể nang: “Em chết tâm đi là vừa.”
Từ khi ra mắt đến nay, Thẩm Đường chưa bao giờ được một bữa cơm no.
Xẩu hổ nhất là lần nửa đêm bụng đói, lại mơ thấy đang uống sữa chua. Không hiểu sao lúc ngủ cô lại nằm gần người nào đó đến thế, thân mật đến mức vùi cả mặt vào cổ anh, nước dãi chảy ra ướt một mảng.
—
Bước vào thang máy, chị Lỵ nhận điện thoại của nhiếp ảnh gia, vì có chút nhầm lẫn bên phía nhân viên khách sạn, sân thượng tầng cao nhất – nơi vốn được chọn để chụp ảnh giờ lại đang có người mở tiệc.
Không tới 2-3h sáng thì không có địa điểm. Hoặc phải đổi chỗ chụp, hoặc phải chờ bữa tiệc kết thúc.
Quá nửa đêm thì không còn cảnh đẹp nữa. Chị Lỵ trưng cầu ý kiến của Thẩm Đường, “Không thì giờ tìm chỗ khác chụp bù?”
Thẩm Đường đáp không hề nghĩ ngợi: “Về căn hộ.”
Chị Lỵ nhớ rõ: “Căn hộ ở khu Giang Cảnh của em đang cho thuê rồi mà?” Chị thấy không ổn: “Muộn thế này rồi còn làm phiền khách trọ, hình như không hay lắm?”
Thẩm Đường lấy di động ra: “Không phải căn hộ đó.”
Chị Lỵ đã biết Thẩm Đường nói tới căn nào, lấy cảnh tầng thượng bên đó cũng không khác ở khách sạn là bao.
Thẩm Đường tìm thấy số điện thoại, gọi qua.
Ba tiếng “tút tút”, điện thoại đã được nối.
Thẩm Đường nghe thấy tiếng anh nói với người bên cạnh: Xin lỗi, tôi có điện thoại.
Có thể khiến anh khách sáo như thế chắc hẳn là đối tác.
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng, rồi tới tiếng mở cửa.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Dù bao lâu cô mới gọi điện thoại cho anh, dù đang bận bịu thế nào, anh cũng sẽ ưu tiên cô trước, chưa bao giờ lạnh lùng hỏi cô một câu: Có chuyện gì?
Lần nào cũng kiên nhẫn như thế hỏi cô: sao thế.
Đã lâu rồi Thẩm Đường không được nghe giọng anh, bộ phim cô đóng mới kết thúc mấy ngày trước, nhập vai quá lâu, Thẩm Đường còn đang rầu chưa thoát được vai.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chất giọng mát lạnh trong trẻo của anh kéo cô về với hiện thực.
Thẩm Đường nói: “Giờ em đang ở Thượng Hải, muốn mượn căn hộ của anh để chụp vài tấm.”
Căn hộ này vốn là mua để tiện cho Thẩm Đường lúc ở Thượng Hải, thỉnh thoảng anh đi công tác cũng có ghé qua.
Nghe thấy tiếng anh cười nhưng giọng nói thanh lãnh vẫn khiến người ta không đoán ra được cảm xúc: “Có phải đợt này em đóng phim nhập vai quá sâu nên không nhớ anh là ai nữa à, nói chuyện khách sáo thế.”
Không phải Thẩm Đường khách sáo với anh, “Nửa năm rồi không ở đó, em quên mật khẩu thang máy rồi.”
Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc, thang máy chưa bao giờ dùng mật mã, chỉ cần có vân tay là được.
Nhưng anh cũng không dông dài với cô.
So với sự lãnh đạm lúc trước, giọng anh đã nhu hòa hơn nhiều, “Chờ anh một chút.”
Cúp điện thoại.
Thẩm Đường còn tưởng anh bảo mình chờ để nhắn mật khẩu tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, quản gia ở căn hộ đã liên hệ với Thẩm Đường, chủ động hỏi yêu cầu quay chụp để dọn dẹp trước.