Đọc truyện Quỷ Giá – Chương 11
“Sư huynh…” Một tiếng thở dài yếu ớt vụt ra khỏi miệng quỷ say.
Khẽ lắc đầu, đạo giả vươn tay ra định lấy chén rượu trong tay y đi. Ngón tay tái nhợt đột nhiên khẽ mấp máy, buông lỏng chén ra, nhưng lại tựa như dây leo quấn lấy ngón tay đạo giả, thật cẩn thận níu lấy lóng đầu tiên của ngón trỏ.
“Người đến rồi.” Hàn Thiền mở mắt ra, gò má phơn phớt hồng bởi hơi men.
“Ừ.” Đạo sĩ gỗ gật đầu.
Ánh nhìn của Hàn Thiền rơi xuống nơi ngón tay giao nhau của bọn họ, tính y khi say hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, lấy ngón cái và ngón trỏ bóp nhè nhẹ lòng bàn tay của đạo giả, sau đó lại dùng ngón tay của mình khe khẽ cọ qua.
Tay quỷ lạnh như băng, thiếu độ nóng. Y càng chơi càng tỏ vẻ thích thú, ấn ấn gảy gảy trên ngón tay Phó Trường Đình ngồi bên cạnh. Xúc cảm lành lạnh thỉnh thoảng đậu trên lòng bàn tay, hệt hoa tuyết giữa núi Chung Nam.
Người này say rồi, Phó Trường Đình thầm nghĩ. Nếu không thì đã chẳng còn nụ cười trên môi và bàn tay đang quấn quít. Vén vạt áo lên ngồi xuống ghế đá, y thả lỏng tay phải, để mặc Hàn Thiền lật qua lật lại lòng bàn tay và mu bàn tay rồi vẽ vòng tròn. Gương mặt quỷ say hình như đang cười mim mỉm, nhưng tựu trung vẫn không nói gì.
Phó Trường Đình nhìn thấy bên cạnh bình rượu chỏng chơ là một thanh đao nhỏ được vót bằng gỗ. Một món đồ chơi trẻ con, dù chất liệu giản đơn, song gia công vô cùng khéo léo tỉ mỉ, từ mũi đao cho đến chuôi đao không hề thấy dằm gỗ nào, “Người làm ra sao?”
Đạo giả phán đoán thật bạo dạn, lòng cũng thoáng kinh ngạc.
“Ừ.” Hàn Thiền lơ đãng đáp. Gảy ngón tay thon dài của đạo giả, dường như y rất si luyến sự ấm áp của bàn tay này, đầu lắc lư, thuận miệng nói thêm, “Tôi còn làm nhiều lắm.”
Không biết do nhìn thấy vẻ tươi cười vui vẻ hiếm gặp của y, hay là vì ngón thủ công khéo léo của y, Phó Trường Đình nhìn món đồ chơi tinh xảo trong tay, lòng không khỏi liên tục tán thưởng. Thấy người kia lại vươn tay định cầm chén rượu úp trên bàn, y vội vàng dùng tay phải bắt lấy tay người kia, kéo lại, “Đừng uống.”
Quỷ say khướt nghe lời thu tay lại, xoay qua, đối diện tìm lấy ánh mắt tĩnh lặng của đạo giả. Tôi người đều chẳng nói gì. Hàn Thiền chậm rãi nhếch môi, trong tích tắc, mắt chợt lóe sáng, vươn tay nhanh như chớp đoạt lấy thanh đao gỗ trong tay Phó Trường Đình, sẵn tiện ném đi, “chủm” một tiếng chìm xuống hồ.
“Người…” Phó Trường Đình hết sức kinh ngạc, vươn tay muốn tóm lại, nhưng đã muộn mất rồi. Chỉ đành quay đầu lại với dấu chấm hỏi to đùng nhìn con quỷ lưu linh đang trưng vẻ vô tội ra.
“Giận sao?” Con quỷ say không còn biết trời trăng hồn nhiên không thèm để tâm đến vẻ phẫn nộ trên mặt đối phương, ngón tay quấn quíu lấy tay y lại càng thêm lớn mật, điểm trên khuôn mặt góc cạnh phân minh của y, “Đạo sĩ gỗ, người thích sao?”
Đầu ngón tay vờn qua cái cằm cương nghị, miết nhẹ từ tốn trượt trên lớp áo, cuối cùng, dừng chân tại vị trí trái tim của Phó Trường Đình. Cơn đau đầu dữ dội khiến Hàn Thiền phải nhắm mắt lại, xuyên qua lớp y phục là lớp da thịt mỏng manh ôm lấy dòng máu xuôi chảy cùng trái tim đập từng nhịp đều đặn khiến ngón tay của y khẽ chao động, “Đạo sĩ gỗ, chỗ này, có đau không?”
Ngón tay lại tiến thêm một tấc, độ ấm nóng hực theo đầu ngón tay truyền đến lồng ngực rỗng không của y. Ngón tay đột nhiên bị siết lại, Phó Trường Đình cầm tay hắn, ngăn cản ao ước muốn chọc sâu thêm nửa phân của y.
“Có.” Cầm lấy tay Hàn Thiền, đạo giả trầm giọng đáp.
Nheo mắt, Hàn Thiền ngẩng mặt, cố gắng hồi lâu mới có thể chếch choáng đối diện với ánh mắt lắng sâu của đối phương. Trăng ngần xa xôi sáng tỏ phản chiếu trong đồng tử của Phó Trường Đình, loang loáng hệt mặt nước hồ Lâm, dường như Hàn Thiền cũng mơ màng trông thấy hình bóng hoang mang của mình, “Nhưng tôi thì không.”
Y dùng tay trái chỉ vào ngực mình, than thở, “Chỗ này, không có gì hết, cho nên, sẽ không biết đau đâu.”
Trăng lưỡi liềm nom như lưỡi câu, liễu xanh liễu nối thành hàng, sắc hồ bóng núi trong màn đêm xanh xám biến thành những cái bóng sẫm trập trùng dị dạng. Gió lồng hương hoa thơm ngát, vương vấn vờn quanh khoang mũi, nhẹ nhàng như chú sên trườn vào lòng. Phó Trường Đình cũng nhìn người kia không chớp mắt, con quỷ tuy có tử khí chờn vờn nhưng khuôn mặt thanh khiết, ngóng vào mắt y, tìm kiếm tâm tư y, và bỗng thấy y nở nụ cười khó hiểu, cơ thể loạng choạng cử động.
“Cẩn thận.”
Không kịp nghe lời nhắc, đầu Hàn Thiền đã liểng xiểng, muốn vịn bàn đứng dậy, nhưng chân mềm sụm, ngã nhào vào lòng Phó Trường Đình.
Mùi rượu nồng quá, đạo sĩ tính ưa sạch sẽ nhất thời cau mày. Con quỷ không giỏi uống rượu hết biết ất giáp gì ráo rồi, chuồi vào lòng Phó Trường Đình ngọ nguậy một hồi, cọ vào vai y, sau đó sung sướng chôn mặt vào trong cổ người kia, “Ấm quá.”
Hồ như quay về những đêm trong kinh các, bên cạnh bếp lò, đạo tử thơ ngây còn con nít tháo đạo quan ra, mái tóc dài rối xõa tung, ôm lấy chăn bông ngủ li bì, trong mộng hay ngoài mộng, chỉ có tiếng hoa rơi nhẹ hẫng.
Thật là… sợ y sẽ trượt người xuống đất, Phó Trường Đình đành vòng tay lại. Hơi hơi, hơi hơi thôi, trên khóe môi chưa từng nhếch lên bỗng nghiễm nhiên vẽ thành một đường với độ cong nhỏ đến mức có mà như không.
Con quỷ say xỉn ngủ thật ngoan, im ắng không âm thanh, cũng không nhúc nhích. Trong hơi thở của y cũng có mấy phần âm hàn dày đặc, rơi rớt trên cổ, dấy lên cảm giác tê tê.
Phó Trường Đình nghiêng đầu, khuôn mặt say ngủ của quỷ gần kề trong gang tấc. Hơi thở của y nhè nhẹ phất bay vài sợi tóc lõa xõa trước trán. Dưới bóng nguyệt, rặng mi dài của Hàn Thiền rợp thành một vòng râm mờ mờ. Tuốt khỏi vẻ xa cách phòng bị ban ngày, Hàn Thiền trong giấc ngủ hệt như đứa trẻ khi xưa còn ở núi Chung Nam, hễ cầm cuốn kinh lên sẽ gà gà gật gật.
Sư phụ viết trong thư, khí đồ Chung Nam Hàn Thiền bị xử tử năm hăm ba tuổi, nhỏ hơn Phó Trường Đình hiện giờ hai tuổi.
“Ít lời kiệm chữ, đơn độc vô danh.” Kim Vân Tử viết như thế.
Tiểu sư đệ được nhặt về tính cách kỳ lạ, không nũng nịu giả khờ lấy lòng sư phụ, cũng không ngon ngọt dễ thương mua chuộc các sư huynh. Do tuổi nhỏ nhất, tu vi thấp nhất, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bắt nạt của mọi người. Dần dà lại càng trở nên lập dị, lầm lì, luôn trừng mắt khi thấy người. Chỉ trừ sư huynh kia của y, y không bao giờ cười với ai.
Chăm chú nhìn gương mặt gần sát, Phó Trường Đình có thể hình dung trong đầu hình ảnh người này năm xưa. Người gầy gò, do bao bọc bởi một thân đạo bào rộng thùng thình mà tiểu đạo sĩ vốn đã loắt choắt lại càng nhỏ thó hơn, đứng cách xa đám đông, đôi mắt mở to, lẳng lặng nhìn người ta nô đùa, lắng nghe tiếng cười âm vang của bọn họ. Một năm rồi lại một năm, cho đến khi bị trục xuất khỏi sư môn, cho đến khi bị một kiếm xuyên tim. Hai mươi năm, ngắn mà không ngắn, dài cũng chẳng dài, chỉ cần khắc từng nét bút lên vách, là đủ để tạo ra một vết tích nhìn mà nao lòng trên vách tường.
Dằn không được mà nhấc tay lên xoa mặt y, con quỷ da thịt lạnh lẽo hiềm như một con mèo sợ lạnh, nương theo mà chuyển đầu, đem mặt dán vào lòng bàn tay của Phó Trường Đình. Khóe miệng giãn ra, nở một nụ cười thỏa mãn.
Vết chai mỏng trên ngón tay dịu dàng tiếp xúc gương mặt y, Phó Trường Đình cẩn thận di động bàn tay, ngón trỏ điểm trên lúm đồng tiền lấp ló trên má, ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống khóe môi đang nhếch lên.
Nước vỗ bì bạch, sóng sau ào lên úp dìm sóng trước, vươn lên rồi lại đổ xuống, ngoài đình tơ liễu tung bay rợp trời. Nhành liễu mảnh khảnh nhờ gió tung lên, tựa như muốn níu trăng nơi xa xuống. Trong bóng tối nhập nhèm, có thể nương theo ánh trăng trông thấy dịch rượu lưu lại trên khóe môi Hàn Thiền, loang loáng bóng nước ướt át.
Có thể nghe thấy hơi thở của nhau, người kia tựa vào trong ngực y, say ngủ trong vòng tay y, cơ thể kề cận, tay đan lấy nhau. Ngón cái chậm rãi dời từ khóe miệng xuống cằm, mềm mại mịn màng, lưu luyến không nỡ rời đi. Phó Trường Đình dán sát khuôn mặt Hàn Thiền, đường nhìn đắn đo trên khóe môi hơi nhếch của y. Tia sáng sàng sàng trong mắt, khi thì thương tiếc, khi thì khó hiểu, khi thì mờ mịt, có lúc lại cương quyết… muôn hình vạn trạng.
Cúi thấp đầu, chỉ cần cúi thấp đầu, y có thể hôn người kia. Nắm lấy hai tay của y, áp lên ấn đường của y, áp lên tim y, chỉ cần một cái cúi đầu.
Thế nhưng, bình sinh Phó Trường Đình không bao giờ cúi đầu.
Bên trong tiệm tạp hóa xuất hiện bóng đạo giả vội vàng lướt qua. Gian phòng đơn giản nhỏ hẹp, nói dễ nghe thì có phong cách hoài cổ, nói trắng ra là lụn bại. Nhẹ nhàng đặt con quỷ say rượu nằm ngay ngắn trên giường, rồi lại lau lớp mồ hôi mỏng trên trán. Quỷ không sinh bệnh cảm lạnh, Phó Trường Đình dịch khuôn mặt tái nhợt của Hàn Thiền đặt lên gối trúc trên giường, khựng một thoáng, rồi đứng dậy cởi ngoại bào trên người xuống.
Tuy là đêm giữa hạ, song thành Khúc Giang ban đêm cũng lạnh kinh người.
“Có trà giải rượu không?” Phó Trường Đình thấp giọng hỏi.
Thỏ và mèo đứng cạnh cửa hết cả hồn, từ lúc đạo giả dìu Hàn Thiền gõ cửa tiệm, Hạnh Nhân và Sơn Tra vẫn thấp thỏm đứng một bên, níu lấy tấm rèm cửa lén nhìn vào trong.
“Cái đó… là cho người uống. Với quỷ thì… cái này… dù sao chủ nhân vẫn thường vậy, ngủ một giấc, qua một đêm sáng mai là tỉnh rồi… Ối! Sao túm tóc tui!”
Con mèo còn chưa kịp nói xong, cái đầu chẳng còn mấy sợi lông bị con thỏ hung hăng giật lấy. Hạnh Nhân túm áo Sơn Tra, hai cây răng cửa nhè hết cỡ ra ngoài miệng, “Có! Có tác dụng! Ở đây không có, nhà thím Hạ kế bên có. Chúng ta phải đi xin…” Gã lui về phía sau, vẫn không quên khom người lấy lòng Phó Trường Đình.
Hai con yêu quái đứa kéo đứa lôi, nhặng xị đi ra ngoài, “Cái đồ mèo béo, chỉ biết ăn thôi. Đầu bị bánh gạo dán dính hết rồi! Dốt!”
“Ai dốt chứ? Ông mới không biết chuyện á! Chủ nhân, chủ nhân vẫn… Ối! Sao ông nhổ tóc tui! Trọc hết bây giờ…”
“Trọc mới tốt. Ông là đồ mèo ngốc, cho dù có nhổ hết lông cũng không khá hơn được. Chẳng phải đã có đạo trưởng sao?”
“Nhưng đạo sĩ đó…”
“Hừ… nói lung tung gì vậy? Có nhớ chủ nhân đã nói gì với chúng ta không?”
Tiếng ồn cách xa dần, sau đó im bặt. Hàn Thiền trên giường trở người, khuôn mặt yên tĩnh chìm phân nửa trong ánh nến, nửa còn lại ẩn giấu trong bóng tối.
Phó Trường Đình đưa tay qua ngọn nến, ánh sáng bên giường vụt tắt, thân ảnh của quỷ thoáng chốc dung nhập toàn phần vào bóng đen bao trùm trên tường.
Nhìn xung quanh, gian phòng nhỏ theo bố cục bốn góc, ngoại trừ vài món vật dụng đơn giản hầu như chẳng có gì. Một cái cửa sổ trên tường đối diện giường, trông ra song cửa, có thể nhìn thấy cây ngân hạnh sừng sững giữa sân.
Phía bên phải giường đặt một chiếc bàn vuông kê sát tường ngay dưới song cửa, hai chiếc ghế bành bày kế bên, trên bàn còn có chén trà Hàn Thiền dùng ban sáng. Đặt bên song cửa là cái tủ gỗ lớn tróc sơn loang lổ. Tủ gỗ bị khóa. Phó Trường Đình đến gần nhìn cẩn thận, ngón trỏ tay phải phẩy một nét trong không khí, cái khóa lớn lặng lẽ mở ra. Bên trong là một ít y phục gấp ngay ngắn, một bên là những bộ đồ cũ thường mặc, một bên là những bộ thẳng thớm cứ như chưa từng dùng tới. Sâu trong ngăn tủ, Phó Trường Đình tìm thấy một gói y phục được bọc cẩn thận. Nhẹ mở nút thắt bên trên, một mảnh góc áo trượt ra ngoài. Lớp vải trắng tinh, mép áo viền màu lam, nương theo ánh nến leo lét có thể nhìn thấy hoa văn ám màu. Đây là đạo bào y đưa cho. Người kia cũng chưa từng mặc qua, chỉ gấp lại cẩn thận, gói bọc nhiều lớp rồi giấu thật sâu trong ngăn tủ.
Phó Trường Đình như bị bỏng tay, không còn lòng dạ nào mà lục lọi nữa, vội vã thắt nút buộc chặt lại, nhanh chóng để lại chỗ cũ. Đóng cửa tủ lại, ngón tay lại vẽ trong không trung, mọi thứ trở lại nguyên dạng, vẫn là sợi xích vàng xỉn có móc khóa như trước.
Hàn Thiền nằm trên giường vẫn không hay biết gì, gối đầu ngủ yên bình trong tiếng côn trùng kêu ran ngoài cửa sổ.
Đẩy cửa sau, Phó Trường Đình đi ra sân nhỏ đằng sau. Trong sân cũng giản đơn như vậy, bóng cây đong đưa, cây ngân hạnh cao to cành nhánh vươn ra phóng khoáng trong đêm.
Phó Trường Đình men theo sân tường chậm rãi đi một vòng. Đạo giả thần thái nghiêm nghị có ánh mắt vô cùng sắc bén, xem xét tỉ mẩn từng ngọn cỏ gốc cây, sau đó đứng bên dưới tàng cây, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng bị khuất sau tầng lá rậm rì một hồi. Rồi lại ngồi xuống, dùng ngón tay khêu một ít bùn đất ẩm ướt, nhẹ nhàng chà xát giữa ngón tay. Kết thúc mọi chuyện xong, Phó Trường Đình phủi vạt áo, đứng lên, quay lại phòng.
Hàn Thiền vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mặt quay về song cửa, nằm nghiêng trên giường, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Phó Trường Đình thổi tắt nến, lặng lẽ đứng bên giường nhìn một hồi, đôi đồng tử đen sẫm mạ kim không hề chớp lấy, tựa như mặt hồ sâu thẫm không thấy đáy, nặng nề nhìn con quỷ đang ngủ say. Giây lát sau, biểu cảm biến đổi, hết thảy trong mắt đều thu lại hết, khôi phục lại vẻ hờ hững lạnh lùng như băng. Phó Trường Đình bỗng nhiên xoay người, đi ra ngoài cửa.
Hàn Thiền khẽ cử động, một tay buông thõng xuống giường. Đầu ngón tay sượt qua vạt áo bay bay của đạo giả rời đi, phác thành một đường.
Bước đi của Phó Trường Đình khoan thai nhịp nhàng, vượt qua những kệ hàng lúc nhúc đồ ở phòng khách, lướt qua cái chuông đồng treo trước cửa, đẩy nhẹ cửa gỗ, cuốn theo một cơn gió nhỏ. Chuông đồng kêu leng keng vài tiếng, sau tiếng cửa đóng kịch, mọi thứ trong bóng tối lại quay về trong thinh lặng. Hàn Thiền trở người, khuôn mặt bị bốn bề hắc ám phủ mờ, mở hai mắt ra.
Tháng bảy, Ninh Hựu năm thứ sáu, Lang Gia Vương Tần Lan khê dẫn binh đông tiến, vượt Động Đình, thế như chẻ tre. Quân Lỗ Tĩnh Vương đóng ở Ngọc thành trăm vạn lính, quân trang đầy mình chuẩn bị nghênh tiếp. Sau mấy năm đọ sức nhau, rốt cuộc hai chú cháu cũng đi đến nước động binh động đao. Thái tổ khai quốc trước đây cũng từng trải qua một trận huyết chiến bảy ngày ở đất Cẩm châu, chém giết đến độ xương trắng chất thành hai ngọn núi, phong vân đổi sắc mới bình định được giang sơn gấm vóc. Vật đổi sao dời, ba trăm năm sau, cũng ngay ở đất Cẩm châu, lại thấy một vị bá chủ mới sắp sửa xuất thế. Thiên hạ đều cho rằng, thời thế sắp đổi thay. Cuộc loạn lạc hơn mười năm nay đã đến hồi kết.
Khói bốc cuồn cuộn. Lời đồn lan khắp tứ xứ. Thương nhân từ xa đến mỗi khi nhắc đến Cẩm châu là liền vỗ ngực kêu toáng lên đầy sợ hãi. Ông ta nói đâu đâu cũng là khói lửa, ngoài cửa Ngọc thành chỉ còn là một mảnh đất chết cằn cỗi. Hai bên đường lớn không mọc nổi cỏ, toàn là những mảnh vụn hài cốt còn sót lại. Thân đầu mỗi thứ một nơi, hoặc cụt tay cụt chân, thậm chí còn chém ngang eo, trong vòng hai mươi dặm, tuyệt không thể tìm thấy một cái xác vẹn toàn. Có người còn thề sống thề chết là đã tận mắt thấy hào bao quanh Ngọc thành đã bị máu nhuộm đỏ thẫm, ngay cả nước giếng trong thành cũng nồng mùi tử thi thối rữa.
Người ta thì thào bảo nhau, Cẩm châu chính là địa ngục trần gian. Ông lão mù hát rong trong trà quán ở thành Khúc Giang gảy đàn tỳ bà, yếu ớt ngâm một câu, “Hưng, cũng chỉ có dân khổ. Vong, cũng chỉ có dân khổ. Xưa nay có bao nhiêu công cùng danh, cuối cùng chỉ sót lệ trong mắt người ra đi.”
Khách tán gẫu trong trà quán chẳng còn mấy người. Ở Doanh châu, số người mất tích vẫn tăng đều đều. Thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng không khác gì thế trận giằng co ác liệt ở Cẩm châu. Không chỉ ở Doanh châu, mà khắp nơi đều lan truyền chuyện kỳ lạ rằng nhiều nam nữ bỗng dưng biến mất. Nhất là trẻ em, chỉ một nháy mắt quay đầu đi, đứa trẻ còn nắm trong tay đã không còn. Đừng nói là người, ngay cả một chiếc giày, một mảnh vải, một ngón tay cũng không tìm thấy.
Ban đầu càng thịnh bao nhiêu, về cuối càng mạt bấy nhiêu.
Hách Liên Phong và Phó Trường Đình hẹn nhau mười ngày, mới đó mà đã trôi qua phân nửa. Trong năm ngày đó, hôm nào đạo sĩ cẩn trọng tỉ mỉ cũng lui tới trước kệ hàng trong tiệm tạp hóa, không nóng nảy không gấp vội, thay vào đó rất trấn định dửng dưng.
Hàn Thiền cũng không nhìn trộm phía sau rèm nữa. Tấm màn trúc mới thay đã chắn đi ánh nắng chói mắt, đem hết thảy ánh kim loại trong tiệm cắt thành tấm kính vạn hoa. Con quỷ bên trong cũng ngồi cách xa trên ghế tựa, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều chi. Có hôm cả ngày chẳng nghe thấy ừ hử gì. Sự im lìm của quỷ kia tạo thành áp lực đến độ Hạnh Nhân và Sơn Tra không dám hó hé gì, hai con yêu tu vi thấp chỉ dám thập thò phía sau bàn tính, nhìn bóng lưng thẳng tắp của đạo giả, rồi lại dòm dòm bóng quỷ lờ mờ sau màn trúc, cuối cùng ngó lẫn nhau, thức thời ngậm miệng lại.
Sau khi mặt trời lặn, trong gian phòng yên tĩnh đã lâu bỗng truyền ra một câu hỏi, “Đạo giả có thể nể mặt ở lại uống một chén không?”
Hàn Thiền khách sáo hỏi, Phó Trường Đình cũng đáp một cách xa lạ, “Làm phiền.”
Chỗ uống rượu không phải dưới cây đại thụ trong sân thì là thạch đình bên hồ. Không biết có phải do quỷ kia gắng dựng lên không mà hai nơi này bày trí y hệt nhau, ngay cả góc đặt ghế đá cũng y xì, nhìn thấy vẻ trầm tư trong mắt Phó Trường Đình, Hàn Thiền lơ đễnh giải thích, “Đằng sau Tư quá nhai của núi Chung Nam cũng có một cái thạch đình.”
Phó Trường Đình hơi nghệt ra. Hàn Thiền bật cười, “Quên mất, như người sao đến Tư quá nhai được?”
Đó là chỗ dành cho đệ tử phạm lỗi lầm tĩnh tọa tự vấn bản thân. Trên vách núi cao, trừ núi đá lởm chởm ra sẽ không trông thấy thứ gì khác, gió lạnh thấu xương quất rát mặt đến nỗi tưởng chừng rướm máu. Đằng sau quả núi sừng sững, có người dựng lên một thạch đình giáp với núi đá, chỉ cần cúi đầu là rớt xuống khe sâu một đi không trở lại.
Phó Trường Đình hỏi, “Người phạm phải sai lầm gì mà phải đến Tư quá nhai?”
Hàn Thiền không vội trả lời, nâng bình rượu lên hơi nghiêng miệng bình, để dòng rượu êm đềm rót xuống chén, “Nếu tôi nói cho người biết, vậy đạo trưởng cũng hãy nói cho tôi biết, vì sao lại thích cây nhà tôi?”
Mỗi lần bước vào trong sân, đạo giả nhất định sẽ nâng mắt lên nhìn cây ngân hạnh bên bàn đá. Tuy chỉ nhìn thoáng, song thần thái cân nhắc đó không thoát khỏi cặp mắt con quỷ.
“Công tử nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Trường Đình kiên quyết phủ nhận, mặt bình thản.
Hàn Thiền nhấp một ngụm rượu, cũng thản nhiên trả lời, “Vậy đạo trưởng cũng hỏi nhiều rồi.”
Y mỉm cười, sau đó nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, rồi theo ánh mắt của Phó Trường Đình nhìn lướt qua cây.
Bên cạnh là cây ngân hạnh cao to sừng sững, cành nhánh xòe ra chi chít như tán ô, lá cây xanh mướt tươi tốt. Phó Trường Đình cũng bắt chước y, nâng chén tu một hơi sạch trơn, “Tôi cũng từng đến Tư quá nhai.”
Đũa trúc của Hàn Thiền khựng lại giữa chừng.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Trường Đình chẳng mấy khi thiếu tự nhiên, “Sư phụ lệnh tôi đi xem sư đệ đã chịu ăn năn thật chưa.”
Quả nhiên, Phó Trường Đình mẫu mực của Chung Nam sao có thể phạm sai lầm? Đối diện với vẻ trêu chọc trong mắt quỷ, Phó Trường Đình chỉ nín thinh.
“Sau đó?” Hàn Thiền hỏi.
Đạo giả nhớ lại một chút rồi lắc đầu, “Sai tức là sai, cố tình hay vô ý cũng chẳng khác gì nhau.”
Khỏi nghĩ cũng biết, vị sư đệ kia nhất định lại bị phạt thêm. Nếu đúng là có nhơn quả thiện ác, hẳn sư đệ kia kiếp trước cũng phạm không ít tội nghiệt nên kiếp này mới gặp phải một ông sư huynh tích cực như thế? Hàn Thiền thở dài sườn sượt.
Hiển nhiên Phó Trường Đình đầu gỗ không thể hiểu nguyên nhân y thở dài, còn nghiêm mặt khó hiểu ngó cái đầu lúc lắc liên tục của y, “Làm sai dĩ nhiên bị phạt, há có thể nuông chiều dung túng?”
Hàn Thiền lại thở một hơi rõ dài, “Đúng là đạo sĩ gỗ mà…”
Quỷ khi say thường hay nói nhiều, cứ như muốn trút cạn nỗi lòng, nói cho bằng sạch.
Y chỉ vào chỗ đất bên cạnh cây, nói cho Phó Trường Đình biết, “Hồi đó Sơ Vũ ở chỗ này.”
Sơ Vũ là một bụi hoa tú cầu, viền cánh hoa còn lót một lớp xanh nhạt. Nữ tử do hoa tinh biến thành có lúm đồng tiền xinh xắn, dung mạo yêu kiều, lúm đồng tiền sâu ơi là sâu.
“Mới đầu em nó nói không muốn gả chồng. Ha ha, con gái mà, làm gì có cô nương nào cả đời không lấy chồng?” Huống hồ đối với những kẻ không phải người mà nói, một đời một kiếp cũng chẳng khác chi đời đời kiếp kiếp.
Nhắc đến Sơ Vũ, biểu cảm của con sâu rượu kia trở nên dịu dàng lạ lùng, không còn vẻ ngụy trang xa cách bất cần nữa, cứ mãi rũ mắt nhìn lớp bùn đất kia. Ngày ngày phơi nắng tráng gió, nơi ấy giờ cũng in hệt mọi chỗ khác, không nhìn thấy dấu vết bị đào lên lấp lại nữa. Thế nhưng trong mắt Hàn Thiền, cô em gái xinh đẹp vén nửa khăn voan ấy hãy còn đứng đằng kia, cất giọng nói thanh tao êm ái, khe khẽ ngâm nga.
Phó Trường Đình không ngừng suy đoán xem, rốt cuộc Sơ Vũ cô nương kia đã bầu bạn với y thế nào mà có thể để lại nỗi hoài niệm khắc khoải đến thế?
Hàn Thiền lẩn quẩn trong tư lự không thấy nét ngờ vực trên mặt Phó Trường Đình, chỉ lo cắn mép chén, càm ràm không ngớt những chuyện liên quan, kể cả những chuyện bé tị tì ti cũng nói ra hết.
Y nói, Sơ Vũ thích đọc sách, thạo nữ công, lại còn thích may áo cho y.
Phó Trường Đình nhớ ra, trong tủ của con quỷ có mấy bộ đồ mới chưa từng mặc, từ trong ra ngoài, từ áo lót mùa hè đến áo khoác mùa đông đều có đủ.
Thế nhưng cô gái ngoan hiền cũng có lúc dựng chân mày hệt như sư tử Hà Đông, khi ấy nhất định là do y lại phạm lỗi.
“Em ấy không thích nghe tôi càm ràm.” Hàn Thiền nói, đôi mắt man mát cười chuyển từ chén rượu sang Phó Trường Đình dưới trăng, “Em ấy thật lòng yêu mến người. Tôi còn trêu em ấy, nếu Tử Dương chân quân thật sự nhìn thấy cô, thể nào cũng không thèm hỏi mà đã cho một chưởng hỏa lôi đánh tan rồi.”
Phó Trường Đình hạ mắt, ngơ ngác nhìn ngón tay thiếu mất của y.
Hàn Thiền dừng nói, xoay xoay chén sứ trong tay, nhìn rượu trong chén phản chiếu mặt mình, “Nó lại còn phản bác rằng thà chết dưới chưởng của người, chí ít vẫn tốt hơn bị gò bó cấm cản, đêm ngày nhúng trong biển máu, khóc lóc thảm thương, không phải sao?”
“Ha ha ha ha…” Dứt lời, con quỷ tự mình cười trước.
Y và Sơ Vũ trong lời y nói giống hệt nhau, khi cười vành mắt sẽ cong vênh, Phó Trường Đình lặng lẽ uống rượu, nghe lời say sưa tràng giang đại hải hết chuyện này đến chuyện khác.
Hạnh Nhân yêu tiền, Sơn Tra tham ăn. Chuyện khiến con thỏ vui vẻ nhất, trừ chuyện chà răng cửa ra, chính là nhặt được một đồng tiền rơi bên đường. Trời sinh nó mê mẩn những thứ phát sáng, đó là thiên tính của nó, muốn sửa cũng không được. Hồi trước cũng chỉ vì bị mê hoặc bởi mảnh gương vỡ lẫn trong đống rơm mà rơi vào bẫy của thợ săn, suýt nữa đi tong cả mạng.
Con mèo thích chây lười, đã nằm thì quyết không ngồi, đã ngồi quyết không đứng. Cho nên tu vi cứ dậm chân tại chỗ, trừ việc duy trì hình người, chỉ có thể thi triển mấy phép thuật cỏn con như biến đá cục thành bánh bao, biến cỏ khô thành cái gối.
“Lần trước bị người bắt, dùng phép thuật tra tấn suốt đêm, giờ duy trì hình người cũng không được lâu.” Nêm một chút oan ức, một chút thương xót, một chút tức giận, Hàn Thiền trách móc.
Mặt đạo sĩ đờ ra suy ngẫm một hồi, biết lỗi tại mình, thế là cung kính đứng dậy, nhấc bình rượu rót đầy chén người kia, sau đó nâng chén rượu của mình lên, khom lưng tạ lỗi, “Đã trách lầm nô nhi nhà công tử, bần đạo sai rồi.”
Cái tên đạo sĩ này, nghiêm túc đến độ không phân biệt được cái gì là giỡn chơi, cái gì là trêu đùa, cái gì là ẩn ý khác.
Hàn Thiền bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Người đó người…” Nên nói gì bây giờ? Nói chỉ thêm mệt tim.
Trọng tâm câu chuyện lại xoay quanh Hạnh Nhân và Sơn Tra. Thật ra bọn họ chung sống với nhau rất tốt. Hạnh Nhân khéo tay vun vén thu chi, tiền vào chẳng bao giờ để lọt một đồng. Ở nhân gian cần có chi phí ăn mặc. Biến đá thành vàng với rải đậu thành lính chỉ là chuyện dấm dớ. Có thể dựng tiệm với cái sân này đều là nhờ sự tính toán tỉ mỉ của Hạnh Nhân.
Sơ Vũ đi rồi, tất tật việc trong nhà đều do Sơn Tra xử lý.
“Chủ nhân, trời này phải ăn lê nha.”
“Chủ nhân, hè đến phải uống nhiều canh vịt tiềm, siêu bổ dưỡng.”
“Chủ nhân, đợi trời lạnh phải mua miếng thịt dê về nhắm rượu na.”
Nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch nhỏ nước miếng ròng ròng của nó lại thấy đau đầu, nhưng cũng chính nhờ có nó mà những năm tháng buồn chán dài dằng dặc trở nên thi vị hơn nhiều. Đắng cay ngọt bùi, trăm vị trên đời đều đến từ đầu lưỡi, sau đó lan xuống trái tim, rồi mới sực hiểu ra rằng, chỉ có khói lửa nhân gian lẫn lộn mới tạo nên hương vị cuộc sống.
“Bọn họ nói, làm người tốt hơn làm yêu.” Hàn Thiền bảo.
Hỏi bọn chúng tại sao, nhưng chúng nó chẳng đứa nào chịu nói. Ngoẹo đầu suy nghĩ cả buổi mới lắp bắp phun ra một câu, “Không có gì, nhưng mà làm người tốt hơn. Tu hơn trăm năm mới có bộ dạng của con người, quý là phải.”
“Bọn họ rất tốt.” Cuối cùng, Hàn Thiền đưa ra câu tổng kết.
Hết đêm này đến đêm khác, Hàn Thiền kéo Phó Trường Đình uống rượu, nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhiều khi lặp đi lặp lại, cũng chỉ là nói về Sơ Vũ, Sơn Tra, Hạnh Nhân, thậm chí lâu lâu còn nhắc đến Ly Cơ, nói chuyện họ gặp nhau thế nào, quen biết rồi sống chung ra sao. Mưa phùn lất phất trên cánh hoa nở rộ của Sơ Vũ, Hạnh Nhân sưu tập nguyên một hộp đầy mảnh gương vỡ, bánh ngọt Sơn Tra giấu dưới bàn tính bị chuột tha đi… Cho dù con quỷ luôn miệng bảo không quan tâm, nhưng từng từ từng ngữ, mỗi câu mỗi chữ đều khắc khoải sự lo lắng, lưu luyến, hoài niệm.
Phó Trường Đình mân mê chén rượu trong tay, yên lặng nghe.
“Bọn họ không xấu, thật đấy.” Trước lúc say quắc cần câu, Hàn Thiền cố gắng chống mặt bàn, trịnh trọng tuyên bố, “Bọn họ không biết gì hết, cũng không làm gì hết.”
Y từng thấy trong mắt người đối diện sự phẫn nộ, sự quyết tuyệt, sự trào phúng, cười cợt, thương tâm, đấu tranh, và cả chơi vơi thoảng qua khi lạc trong hồi ức… Chỉ có con quỷ này mới có nhiều bộ mặt đến thế, nhiều đến mức y sắp hoa cả mắt, sắp không còn phân biệt được thật giả. Mà lúc này, dưới ánh trăng u ám, bóng cây lùm xùm vặn vẹo, phủ từ chân đến vai của cả hai. Qủy khí, tử khí, yêu khí, oán khí… như có như không, như ẩn như hiện, lờn vờn quanh họ.
Con quỷ kia hoàn toàn mặc kệ, chỉ trừng to mắt nhìn y trân trân.
Phó Trường Đình nhìn thấy vẻ cầu xin toát ra từ mắt Hàn Thiền.