Đọc truyện Quy Đức Hầu Phủ – Chương 74
“Tỷ, sao tỷ lại lập gia đình rồi?” Cung tiểu muội vừa khóc vừa nói.
Hứa Song Uyển quan sát muội ấy từ trên xuống dưới, cười không đáp.
Cung tiểu muội chải tóc phụ thân, dậm chân: “Muội là bị ép gả!”
Hứa Song Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Ta là có người cầu cưới thì ta gả.”
Thực ra cũng bị bắt ép.
Chẳng qua là xưa nay Hứa Song Uyển thích giữ mặt mũi cho người ta, đặc biệt người kia còn là phu quân của nàng, càng nên giữ lại.
Cung tiểu muội dở khóc dở cười.
Muội ấy vừa khóc vừa cười, vào phòng thì đã nín khóc, mỉm cười nói: “Còn cần tỷ nói à?”
Không ai cưới thì tỷ gả cho ai?
Cung tiểu muội chưa nói được hai câu thì đã lôi kéo Hứa Song Uyển xem cái làn mà muội ấy mang tới, bên trong có đồ vật của hài tử, còn có mấy hạt trái cây khô quắt.
“Tỷ mau nếm thử cái này.” Tiểu muội vừa nói xong đã nhét vào tay nàng rồi tự mình cắn hạt.
Hứa Song Uyển cắn một cái, dừng một lát mới từ từ nuốt xuống.
“Hơi chua.” Nàng nói.
Cung tiểu muội tươi cười, nhét hạt kia vào miệng rồi nuốt xuống: “Muội nói muốn mang tới cho tỷ thổ sản bên kia, chính là quả này đấy.
Quả này gọi là quả me, nhà bọn muội ở huyện Sơn Lang trồng trong sân được vài cây, mấy quả này được đặt trong hầm qua một mùa đông.
Bên trong không có nước, thường cũng không ngọt.”
Muội ấy vô cùng phấn khởi nhìn Hứa Song Uyển: “Trời thu là ăn được, chờ sang thu có người mang tới đây thì muội sẽ mang qua cho tỷ.”
“Được.” Hứa Song Uyển vẫn nhìn nụ cười của muội ấy, ý cười bên khoé miệng càng sâu hơn: “Hiện nay trong nhà đã thu xếp ổn thoả chưa?”
“Thu xếp xong xuôi thì muội mới đến tìm tỷ…” Cung tiểu muội nói đến đây bèn vỗ tay, dừng một lát rồi mới nói với Hứa Song Uyển: “Vốn dĩ muội vừa vào kinh thì đã muốn đến chào hỏi tỷ, nghĩ đến gặp tỷ, thì là…”
Muội ấy chần chờ một lát, Hứa Song Uyển gật đầu, đưa tay vỗ cánh tay của nàng ấy, ra hiệu là nàng hiểu.
Cung tiểu muội thoải mái mỉm cười với nàng: “Muội nói với mấy người A Đại là sao tỷ lại thay đổi? Người như tỷ, dù tất cả mọi người đều thay đổi thì tỷ cũng sẽ không.”
“Các nàng ấy khoẻ không?” A Đại là nha hoàn bên cạnh muội ấy.
“Khoẻ, nàng ấy đã lập gia đình, gả cho người hầu bên cạnh phụ thân muội.
Hiện tại, nàng ấy vẫn hầu hạ bên cạnh muội, tỷ cũng biết nhà muội đi tới huyện Sơn Lang thì không mang theo ai; bình thường chỉ dùng một, hai người, còn hơi bận bịu.”
Muội ấy vừa dứt lời thì nhìn về Thải Hà phía sau: “Thải Hà tỷ tỷ, còn tỷ thì sao?”
Thải Hà đứng sau cô nương ngượng ngùng nở nụ cười, gật đầu với nàng ấy.
“Cũng sắp rồi, là một hộ vệ mà tỷ chọn trong nhà.” Hứa Song Uyển đáp lời: “Bây giờ đang chọn ngày tháng…”
“Vậy muội có kịp không?”
“Định được ngày tháng thì muội tới uống chén rượu mừng.”
“Phải đến.” Cung tiểu muội gật đầu.
Hứa Song Uyển để muội ấy chọn điểm tâm trên bàn để ăn, rồi nói với Thải Hà: “Khiêng cái rương lại đây.”
“Vâng.”
Chờ rương được khiêng tới, Cung tiểu muội buông điểm tâm trong tay, cười tinh nghịch với Hứa Song Uyển rồi kéo váy giống như hồi còn thiếu nữ, vội vàng chạy về phía cái rương.
Muội ấy vuốt ve rương xem đi xem lại.
Lúc mở ra thì thở phào nhẹ nhõm, yêu thích không buông tay vuốt ve những vật cũ trơn bóng kia, hai mắt ửng đỏ.
Một lát sau, muội ấy ôm đồ vật bên trong rương nhỏ đi tới, ngồi xuống nhìn về Hứa Song Uyển.
Cái rương chỉ có một cái khoá rỗng, vẫn là loại khoá đồng nhỏ thông thường.
Tiểu muội đặt cái rương lên bàn, khẽ nói với nàng: “Lúc trước rời kinh, lòng mẫu thân muội như tro tàn.
Tỷ cũng biết, phụ thân muội bằng lòng với số mệnh, chẳng hề lo lắng.
Cũng may ông trời đối xử với ông không tệ, chừa cho ông ấy đường lui để ông ấy lại thi triển hoài bão.
Ông ấy nhất định sẽ về kinh nên không cần thiết bán hết, vì thế mà nương muội bán toà nhà kia của nhà bọn muội, còn trăm mẫu ruộng trong nhà thì phụ thân muội làm chủ giữ lại.”
“Bên trong, chính là khế ước trăm mẫu ruộng, còn có một ngàn lượng mà nương muội kiên quyết nhét vào…” Muội ấy nói thì mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ khiến người khác yêu thích, xích lại gần đầu rồi nói với Hứa Song Uyển: “Uyển tỷ tỷ, không gạt tỷ, phụ thân muội đã nghèo còn hào phóng, lại tự tiện làm chủ đem đưa hết đồ dùng trong nhà bọn muội ở huyện Sơn Lang cho mấy nhà cùng khổ trong thành, ngay cả khối vải rách đều tặng người khác, còn bán tiểu viện mà nương muội vất vả mới mua được, lại còn đưa lương thực cho mấy lao công đào hồ ăn.
Nương muội bị tức giận suốt đường, ngày xưa một bữa phải ăn hai cái bánh bao không nhân, làn này chỉ có thể ăn nửa cái.”
Hứa Song Uyển không nhịn được bèn sờ lên đầu của muội ấy.
“Giữ lại đều để cho muội ăn, không giữ cho phụ thân muội.” Cung tiểu muội vui mừng phấn khởi nói tiếp.
Hứa Song Uyển nở nụ cười.
Người Cung gia đúng là, dẫu cực khổ cũng chưa từng than mà còn tìm niềm vui trong khó khăn.
“Vậy nơi hiện giờ mọi người đang ở là thuê quan xá?” Hứa Song Uyển hỏi.
Trong kinh thành của Đại Vi đều sắp xếp dinh thự của mỗi châu, trong đó có cung cấp chỗ ở cho quan viên vào kinh nhậm chức; nhưng chỉ có thể ở khoảng ba năm.
Nếu thời gian lâu thì cũng có thể ở lại quan xá dài hạn, nhưng phải tốn một khoản bạc.
Thật ra số bạc kia không đáng bao nhiêu, nhưng theo Hứa Song Uyển nghĩ, ân tình mới là lớn nhất.
Xưa nay Trường Túc Châu rất nghèo, quan xá để quan chức của châu này ở lại không biết có bộ dáng gì.
“Không phải thuê quan xá, là bằng hữu của phụ thận muội cho mượn một toà nhà…” Cung tiểu muội lắc đầu, “Cái quan xá của châu bọn muội chính là hai gian phòng chui từ dưới đất lên, một bằng hữu của phụ thân muội đến thăm chúng ta, nhìn thấy phòng đất này thì bật khóc, khóc đến mức kéo phụ thân muội đến ở nhà ngài ấy.”
“Ngài ấy giúp nhà muội đại ân.
Hiện tại, nương muội khen bá bá kia là người anh minh thần võ nhất trên đời, ngay cả phụ thân muội cũng bị thuyết phục! Thổi phồng bá bá kia đến mức kiêu ngạo, mấy ngày nay đều dùng lỗ mũi nhìn mặt đất.” Cung tiểu muội vừa nói vừa cười.
Muội ấy cười xong thì vỗ tay vào rương rồi nói với Uyển tỷ tỷ: “Ở lại cũng được, nhưng sao việc ăn uống của cả nhà đều dựa vào bá bá được.
Nương muội hơi hẹp hòi, nhưng cũng không thích chiếm lợi ích của người khác.
Mấy ngày nay bà ấy sốt ruột lắm, nhưng không sợ nữa rồi, có cái rương này thì trong nhà có thể quay vòng.”
“Ừ, ít nhất lương thực trong nhà có chỗ dựa rồi.”
Cung tiểu muội nghe vậy bèn lè lưỡi.
“Làm sao?”
“Đúng vậy.” Cung tiểu muội cười gật đầu.
Sao muội ấy có thể kể cho Uyển tỷ tỷ là lương thực của trăm mẫu ruộng mỗi năm cho thuê đều bị phụ thân mình đưa tới cho tri châu của châu Hải Đông, để thư sinh nghèo của châu Hải Đông có lương thực ăn, vào kinh đọc sách.
Nương muội ấy cũng chẳng định vứt bỏ mặt mũi đi cướp lương thực của học sinh, có thể sử dụng thì chỉ còn một ngàn lượng bạc trong này.
Số bạc này là lúc nương muội ấy rời kinh bán hơn nửa đồ trang sức mới có.
Lúc trước, nương muội ấy cũng sợ phụ thân muội ấy quyên góp hết tất cả số ruộng đất trong nhà cho dinh thự của châu, vì thế mới giành khế ước và số bạc định giữ lại xếp vào một cái hộp, thương lượng với muội ấy xem có muốn chôn hay không.
Hai mẫu tử ngẫm nghĩ, vẫn nên để ở chỗ Uyển tỷ tỷ.
Xưa nay Cung gia không giàu có, cũng may là Cung phu nhân quản gia nên Cung gia còn có thể duy trì bề ngoài.
Chỉ là trải qua tai nạn bị biếm thành tri huyện, huyện Sơn Lang còn là nơi chẳng có mấy người có nghề nghiệp.
Cung gia miệng ăn núi lở còn muốn giúp bốn phương, mất mặt là của cải cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng người nghèo chí không nghèo, Cung tiểu muội giống tính của phụ huynh, cũng không cảm thấy trong nhà không tốt.
Muội ấy chỉ cần người nhà ở chung, mỗi ngày đều hoà thuận, vì thế không hề kể khổ.
Vừa nãy muội ấy nói rõ những lời này cũng chỉ là muốn nói rõ tình huống trong nhà cho Hứa Song Uyển nghe, để ngày sau qua lại thì tỷ ấy sẽ không gặp lúng túng với tình huống nhà mình.
Muội ấy vô cùng vui mừng, nói tiếp: “Nương muội chắc đang ở nhà ngóng trông muội về.
Hiện tại, ngài ấy thấy muội còn phấn chấn hơn nhìn thấy phụ thân muội nhiều…”
“Nói như vậy, muội với phu lang đang ở cùng phụ mẫu à?” Khoé miệng Hứa Song Uyển cũng nhếch lên.
“Ở chung.” Cung tiểu muội gật đầu, “Muội còn chưa kể lai lịch của chàng ấy cho tỷ nhỉ.
Trước kia, chàng ấy là nhi tử của tri huyện của huyện Sơn Lang, chỉ là về sau phụ thân chàng ấy, cũng chính là công công nhà muội không còn, còn mẫu thân trong nhà đã sớm rời đi.
Chàng ấy cũng không có huynh đệ tỷ muội khác, trong nhà chỉ có một mình.
Nguyên quán nhà chàng ấy ở Sa Châu, chếch ở phía tây của châu Trường Túc.
Ở bên kia cũng không có mấy người thân nên không quay về, vẫn luôn ở Trường Túc.
Chàng ấy là một tú tài bướng bỉnh, không đánh nhau với phụ thân muội thì không quen biết, trong lúc đó cũng xảy ra nhiều chuyện.
Năm ngoái chàng ấy cuốn lấy nhất định đòi phải cưới muội, phụ thân muội bị chàng ngốc làm dao động nên gả muội cho chàng ấy.
Chàng ấy, không có gì tốt, chỉ có một cái tốt…”
Muội ấy nháy mắt ra hiệu để Hứa Song Uyển đoán.
“Cái gì tốt?” Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu: “Ta không đoán ra được, muội nói cho ta nghe.”
“Ây da!” Cung tiểu muội ngồi không yên: “Đoán, đoán đi, tỷ mau đoán đi!”
Hứa Song Uyển đã lâu chưa gặp muội ấy, thấy dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của muội ấy thì buồn cười, gật đầu: “Được, vậy ta đoán.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Học vấn rất tốt?”
“Ai quản học vấn của chàng ấy?” Cung tiểu muội cười lắc đầu, “Đoán lại.”
“Là nhà đơn thân?”
“Phốc!” Cung tiểu muội thẳng thắn dơ một tay lên: “Xưa nay muội không trông cậy chàng ấy có cái này.”
“Hừm…” Hứa Song Uyển trầm ngâm một lát, mơ hồ đoán ra, nhưng nàng không đoán tiếp, chỉ cười nói: “Vậy ta đoán không ra rồi!”
“Thế mà đoán không ra!” Cung tiểu muội một cái vỗ tay, thở dài: “Trên người chàng ấy có duy nhất một điểm tốt, muội nhìn tới nhìn lui, chọn đi chọn lại thì tìm được một điểm, đó là trưởng thành dễ nhìn! Khuôn mặt anh tuấn ấy! Là lang quân tuấn tú đó!”
Trong lòng Hứa Song Uyển đã đoán ra, nàng không nhịn được bèn bật cười.
Tiểu muội này, trước đây chính là như vậy, thích nhất lén lút nói đùa dí dỏm với nàng là công tử này, công tử kia trưởng thành như nào.
Muội ấy nói những công tử kia âm thầm bình phẩm từ đầu đến chân bọn họ thì muội ấy cũng phải cố gắng nói lại vài câu mới được, không thể để cho bọn họ đã ghiền.
Trưởng công tử nhà nàng cũng từng được tiểu muội khen.
“Muội cũng vì cái khuôn mặt tuấn tú ấy mà gả bản thân đi…” Tiểu muội nói xong thì tự mình cũng cảm thấy buồn cười: “Nương muội nói cũng không thiệt thòi, ít nhất nửa đêm không bị tỉnh giấc bởi vì người bên cạnh xấu xí.”
Muội ấy lại thì thầm vài câu với Hứa Song Uyển: “Ngài ấy nói lão phụ thân muội xấu đến mức nửa đêm ngủ không yên, năm đó gả bị thiệt.”
Cung đại nhân cũng không xấu, dáng vẻ đường hoàng, bước đi có lực, nhưng là một nam tử có quyền lực.
Hứa Song Uyển biết vị kia là một đại nhân dũng cảm thẳng thắn; nếu như ông ấy mà xấu thì không còn ai tuấn tú.
Đây là Cung phu nhân đang mượn dịp oán trách Cung đại nhân xem tiền tài như cặn bã.
“Hôm nào có dịp thì muội để chàng ấy gặp tỷ.” Tiểu muội nói đến đây, cảm thán nhìn Hứa Song Uyển: “Tuy nhiên dáng dấp có tốt thì cũng chẳng sánh bằng Tuyên trưởng công tử đâu.”
Đây chính là mỹ nam bệnh! Khuôn mặt cao quý đẹp khỏi bàn!
Năm đó Cung tiểu muội nhìn thấy hắn thì mới hiểu rõ cái gì mới gọi là khuôn mặt đẹp tựa bạch ngọc, mỹ nam phong thái bất phàm.
Ý cười bên khoé miệng Hứa Song Uyển càng sâu.
Hôm nay, nàng không định để Cung muội muội gặp trưởng công tử, nếu không Cung muội muội chỉ cần thấy sẽ biết cái gì gọi là mộng nát kinh thành, cái gì gọi là xấu đến mức nửa đêm ngủ không yên.
“Hai ngày trước chàng ấy gặp chuyện, còn đang dưỡng bệnh nên hôm nay không dẫn tới cho muội gặp.” Nàng cười nói.
“Muội nghe rồi, lần sau chờ hai nhà ở cùng nhau, đến lúc đó gặp cũng không muộn.” Cũng không tốt gặp, nàng hôm nay chỉ là tới bái phỏng Uyển tỷ tỷ.
“À, muội nghe nói tỷ đã có hài nhi?”
“Có, được gần một tuổi rồi, muốn nhìn một cái không?”
“Có!” Tiểu muội lại bận bịu mở làn ra: “Mấy ngày nay nương muội vừa may cho cháu hai bộ quần áo, tỷ mau nhìn xem có vừa không, không vừa thì để muội về sửa lại.”
Đợi đến khi Vọng Khang được ôm đến, tiểu muội nhìn tiểu mập mạp rồi cảm thán: “Thật là mũm mĩm.”
Lớn lên thật giống cái bánh bao lớn, cả người toàn mùi sữa, còn là mùi của bánh màn thầu.
Sau khi Vọng Khang tới, tiểu muội ôm cậu mãi không buông tay, mãi đến lúc giữa trưa Hầu phủ dùng cơm mới nói muốn đi.
Hứa Song Uyển giữ muội ấy lại dùng cơm nhưng muội ấy từ chối.
Muội ấy nói nương đang ở nhà chờ mình.
Hứa Song Uyển ngẫm lại, cũng biết muội ấy đúng thật là không tiện nên tiễn muội ấy ra cửa.
Lúc rời đi, tiểu muội nhìn Hứa Song Uyển, khuôn mặt nhỏ anh khí tràn ngập vẻ mừng rỡ: “Các nàng đều nói tỷ sống không tốt, bị người trong nhà bỏ rơi thế mạng cho Hầu phủ, mỗi ngày ở nhà đều lấy nước mắt rửa mặt, muội chẳng tin chữ nào.
Không gặp tỷ thì muội vẫn biết bây giờ tỷ sống rất tốt.
Phụ thân muội nói với muội là tỷ là người trong lòng biết tính toán, là người có thể biến những ngày tháng xấu nhất thành tốt nhất, ở đâu cũng có thể cắm rễ để sống rất tốt, giống cây đại thụ sừng sững không đổ.
Ngài ấy chưa từng nhìn nhầm người…”
Cung tiểu muội cũng sợ hai người mấy năm không gặp thì sẽ thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng, chờ muội ấy ngồi líu ra líu ríu nói chuyện như ngày xưa trước mặt Hứa Nhị cô nương thì muội ấy đã biết, chẳng ai thay đổi.
Uyển tỷ tỷ vẫn là người yên lặng ngồi ngắm nhìn mây nhẹ trôi, còn mình vẫn là Cung tiểu muội không sợ nguy hiểm, tâm chí kiên định.
“Thay ta cảm ơn phụ thân và mẫu thân muội.” Chờ người nhà này lại xuất hiện trước mặt nàng, Hứa Song Uyển mới phát hiện rằng dẫu bản thân như hãm vào vũng bùn cũng có thể ngước đầu lên nhìn trên trời, bởi vì nàng tin tưởng trên cõi đời này luôn có người trong sạch có chí hướng cao cả, trên người không bị vấy bẩn, tựa như tình vân thu nguyệt[1], cao thượng trong sáng.
**
Lần này Cung tiểu muội vừa đến khiến Hứa Song Uyển cười thành tiếng nhiều lần, còn nhiều hơn số lần nàng cười trong mấy năm qua, càng chẳng bàn khi nàng gả vào Hầu phủ đều là mỉm cười cho qua, số lần bật cười lại càng ít ỏi.
Tình cảnh các nàng gặp nhau đều truyền đến tai của Tuyên Trọng An.
Tuyên Trưởng công tử nghe xong thì vẻ mặt không biến sắc, khiến gã sai vặt tới báo tin đứng thẳng mà lòng bất an.
Chờ trưởng công tử phất tay để hắn đi thì hắn như trút được gánh nặng, cuống quít đi lui xuống.
Khi Hứa Song Uyển trở về, còn bị hắn nhìn chằm chằm khóe miệng một lúc lâu, cuối cùng nghe hắn tự lẩm bẩm: “Cung Bắc Long à, được, ta nhớ kỹ.”
Nàng cảm thấy khó hiểu.
Qua hai ngày, Tuyên Trọng An có thể xuống giường.
Người có thể đi, nhưng mặt vẫn là không thể nhìn.
Mặt mũi của hắn lúc này so vừa ngày đó bị đánh còn sưng vù lên, xanh đen hơn nhiều, xấu như ma quỷ, cực kỳ giống mặt quỷ Diêm La.
Tuyên Thượng thư đứng trước gương đánh giá người không quen biết trong gương nửa ngày.
Nửa đêm ngày thứ hai, hắn xuống giường, làm Hứa Song Uyển tỉnh lại, mặt không cảm xúc nói với nàng: “Mặc quần áo cho ta, ta muốn đi tới đại điện doạ người.”
Đầu giường bọn họ có một chiếc đèn, đèn đóm còn chưa sáng, Hứa Song Uyển mờ mịt nhìn hắn, ngẩn người một lát rồi mới gật đầu.
Dáng vẻ này nếu không cẩn thận thì còn có thể hù chết mấy người nhát gan.
[1]晴云秋月: hình ảnh ẩn dụ để chỉ một người có đầu óc tỉnh táo, sáng suốt.