Quy Đức Hầu Phủ

Chương 37


Đọc truyện Quy Đức Hầu Phủ – Chương 37


Dược vương nói thầm: “Ngươi là hoàng đế, ngươi nói là được.”
Câm miệng thì câm miệng.
Lão Hoàng Đế kiềm chế sự kích động muốn sai thị vệ lôi lão già này xuống chém đầu, lão nhắm chặt hai mắt mà không nói một câu.
Dù sao lão đã ham mê tửu sắc nhiều năm, bị tửu sắc khoét rộng thân thể.

Yến vương kích thích khiến lão minh mẫn hơn, nhưng trong đầu vẫn còn mơ hồ.

Đặc biệt là đả kích mấy ngày nay khiến lão nhức đầu liên tục.
Lão tưởng rằng triều đình này chỉ bị vui buồn của lão ảnh hưởng, lão không nghĩ đến đã loạn đến mức này.
Thần tử của lão người nào người nấy đều gan lớn.

Tháng ngày của bọn họ sống như thần tiên, còn người hoàng đế là lão đây thì không theo kịp.
Dược vương nghĩ đây là do hoàng đế tự chuốc lấy.

Theo lý thuyết, loại hôn quân này vốn nên chết sớm.

Người này lại còn rất sợ chết, vừa cảm thấy sắp chết đã tìm lão tới; ngay cả nửa đêm nói tìm là tìm, khiến lão chẳng ngủ ngon giấc.
Dược vương thi châm khiến Hoàng đế tạm thời dễ chịu hơn.

Lão mở mắt ra nhìn đồ đệ của Dược vương thu châm, nói với hắn: “Ngươi tên là Đan Cửu đúng không?”
“Vâng.”
“Ngươi nói xem lúc nào người của Yến vương tới?”
“Cái này,” Đan Cửu mờ mịt: “Thần không biết.”
“Vậy ngươi biết cái gì?” Lão Hoàng Đế lại giận dữ.
Dược vương cũng nổi giận: “Ngươi trút giận lên đồ nhi của ta làm gì.

Yến vương là người của hoàng thất các ngươi, lại không phải người nhà chúng ta, chúng ta làm sao biết lúc nào người của bọn hắn tới?”
Lão ồn ào: “Ngươi còn trách chúng ta, nếu không phải do ngươi thì Yến vương đâu bắt người của núi Dược vương uy hiếp ép ta đến đây sao? Nếu ta không né tránh, ngươi cho rằng ta thật sự thích cái hoàng cung này ư, hoàng cung này già nua như nét mặt của ngươi ấy, còn…”
“Sư phụ!” Đan Cửu thấy sư phụ hắn lại bắt đầu muốn chết, hắn khóc lóc kéo ông: “Ngài bớt tranh cãi đi.”
“Là hắn hung hăng trước!” Dược vương sắp tức chết rồi.

Lão đang ở trong núi chăm lo vườn thuốc, chữa trị cho bệnh nhân của lão; những người này dựa vào đâu kéo hắn đến đây, lại còn hung dữ với đồ đệ của lão.
Đúng là chọc giận người khác mà.
“Cái này, bẩm thánh thượng, thánh thượng lão gia,” Đan Cửu đẩy sư phụ đang nhảy lên về phía sau, vẻ mặt hắn như đứa đám nói với Hoàng Đế,”Chúng thần quả thực không biết, chúng thần là bị Yến vương ép buộc.

Trước đây chỉ nghe qua tên của Yến vương chứ chưa từng đến nhà hắn, càng không quen biết người nhà hắn, chỉ là, chỉ là…”
“Ngươi nói xong chưa?” Dược vương thiếu kiên nhẫn đang đứng phía sau, còn gõ vai hắn.
“Người ra ngoài đi.” Đan Cửu đẩy sư phụ già mà không đứng đắn ra cạnh cửa.

Hắn vuốt mặt rồi chắp tay nhìn lão Hoàng Đế mặt mày âm u đang nhìn bọn họ, chỉ thiếu điều băm bọn họ thành tám mảnh, nói: “Thánh thượng, chúng thần không biét nhưng Tuyên huynh có biết.

Trước kia Tuyên huynh từng đến phủ Yến vương, lần này chắc hẳn sẽ hiểu rõ tình huống của phủ Yến vương.”
Sao hắn không quen, Tuyên tiểu tặc để lại kha khá mật thám đấy.

Dược vương đang ngồi xổm ở cạnh cửa chờ đồ đệ dẫn ông trở về nghĩ thầm.
Tuyên gia? Lại là Tuyên gia kia.
Lão Hoàng Đế quả thực không thích phủ Quy Đức Hầu.


Lão để nhi tử của Tuyên Hoành Đạo làm Thượng thư Hình bộ là do không tin tưởng Thái tử, muốn lôi kéo người có chút mưu mô mà thôi.
Nếu không phải người này còn có tác dụng thì lão còn muốn đại khai sát giới, nói phủ Quy Đức Hầu ăn cắp còn được.
Lão đã để Tuyên Hoành Đạo sống qua nhiều năm.
Lão Hoàng Đế không thích Tuyên gia, lão nghe vậy lại âm trầm nhìn về phía tiểu đồ đệ của Dược vương.
Đan Cửu bị ánh mắt và sắc mặt của lão Hoàng Đế doạ sợ lạnh sống lưng.

Ánh mắt của lão như rắn độc, chỉ cần bị lão nhìn thoáng qua thì hai bàn chân đều lạnh toát, cái lạnh sắp lan ra toàn thân.
Lão Hoàng Đế nhìn hắn rồi nhìn lại trong triều: “Triệu Tuyên Trọng An tiến cung.”
Dược vương đang ở cạnh cửa suýt chút nữa nhảy cẫng lên, ông dõi mắt nhìn theo tiểu đồ đệ vừa cuống quít chạy tới rồi giẫm vào bàn chân ông vừa cắn răng cảnh cáo nói: “Thành thật một chút!”
Hai thầy trò bọn họ nếu không thành thật thì sẽ chết ở hoàng cung này.
**
Thánh thượng tuyên triệu nên Tuyên Trọng An được khiêng vào cung.
Đêm đó mấy chủ tử của phủ Quy Đức Hầu chưa từng chợp mắt.
Nửa đêm Tuân Lâm ngủ trong lồng ngực của Hứa Song Uyển, nàng cũng không mang cậu về phòng mà đặt ở trên giường bọn họ.
Sáng sớm nàng định trang điểm kỹ càng rồi ôm Tuân Lâm tới bên phía Thính Hiên đường để hầu hạ công công bà bà dùng bữa.
Tối hôm qua mấy người Ngu nương tử trực đêm nên vừa rời đi, Thải Hà dẫn theo Kiều Mộc vào phòng hầu hạ.

Các nàng nhìn thấy tiểu công tử vẫn còn ngủ trên giường, bên cạnh đều là người mình thì hạ thấp giọng nói với cô nàng nhà nàng: “Ngài đã làm nhiều; ngài cũng biết không phải ngài cứ hết lòng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Nàng ấy đau lòng nhìn cô nương nhà mình.
Nếu cô nương nhà nàng vẫn một lòng một dạ si mê làm người tốt, còn bọn họ quay đầu làm chuyện có lỗi với nàng thì sao nàng chấp nhận được?
“Hả?” Hứa Song Uyển hơi mệt nên lúc Thải Hà nói chuyện thì nàng nhắm nghiền hai mắt.

Nàng mất một lúc mới phục hồi tinh thần, từ từ mở mắt ra thì gương mặt khổ sở của Thải Hà lập tức đập vào mắt.
“Không sao.” Hứa Song Uyển nói.
“Ngài luôn nói vậy, cái này không liên quan thì không liên quan, ngài chưa từng so đo điều gì; nhưng ngài thấy phu nhân đối xử với ngài như thế nào chưa!” Thải Hà đau lòng tới mức chóp mũi đã đỏ lên: “Không phải ngài cứ tốt thì bọn họ sẽ đối xử tốt với ngài.

Cô nương, dù sao người cũng phải vì bản thân mà ngẫm lại, ngài đừng khéo léo như vậy nữa.

Ngài sống ở Hứa gia đã thế mà ở đây cũng như vậy.

Những ngày tháng này khi nào mới chấm dứt?”
Hứa Song Uyển gật gù, nàng nắm tay lấy của nha hoàn: “Ta hiểu ý của em.”
“Cô nương!”
“Thải Hà à, chuyện chưa từng làm thì không thể nói ra những lời này.

Em không đối xử tốt với người khác thì sao có thể biết được người khác sẽ không báo đáp điểm tốt của em…” Hứa Song Uyển rũ mắt nhìn về phía trang sức trong hộp: “Lại nói, ta cũng chiếm được chỗ tốt rồi.”
Thải Hà á khẩu không thể đáp lời.
Không nói Hầu phủ, chí ít là Thấm Viên này quả thực là đang trong tay cô nương nhà nàng.
Cô gia cũng chẳng giống phu nhân.
“Em… em lo lắng.” Thải Hà ấp úng.
“Ta biết,” Hứa Song Uyển cười với nàng ấy: “Ta đều nhìn được.”
Nàng đều nhìn thấy hết.
Thải Hà, đủ loại người hay sự việc trước đây; nhà chồng, công công bà bà, tiểu thúc, thậm chí là phu quân của nàng thì nàng đều nhìn rõ.
Nàng cũng không phải là người không có lòng riêng.

Nàng không giống huynh tỷ, mấy người này chẳng làm gì nhưng hiển nhiên cho rằng mọi thứ đều thuộc về bọn họ.
Nàng càng không muốn giống cữu cữu Tằng gia, ông cảm thấy mẫu thân nàng làm tỷ tỷ của ông thì là nợ ông.
Nàng càng chẳng muốn làm người như mẫu thân, cứ quan tâm người chẳng để ý đến mình rồi tự tìm mọi lý do để tha thứ cho bọn họ.

Nàng đã sớm hiểu không phải nàng cứ cung kính hiếu thuận sẽ nhận được sự yêu thương của phụ mẫu.

Nàng tin tưởng sẽ có người nhận ra và trân trọng sự tốt đẹp này của nàng, đây mới là thứ nên thuộc về nàng chứ không phải cầu xin ở Hứa gia kia.
Nàng không giống người Hứa gia.

Xưa nay nàng chưa từng nghĩ rằng mình giống bọn họ, cũng không muốn học cái gọi là “Đạo làm người” từ những người mang đến đau khổ cho nàng.
Nếu nàng giống bọn họ thì nàng quả thật chính là người nhà họ Hứa.

Lúc đó sẽ chẳng ai cứu được nàng, nàng sẽ hoàn toàn sa chân vào đầm lầy mà không chỗ thoát thân.
Nàng không phải kẻ ngốc.

Nàng vẫn luôn là Hứa Song Uyển, nàng chỉ làm điều mình muốn.
“Cô nương, em sai rồi, là em nông nổi.” Nụ cười của nàng khiến Thải Hà xấu hổ.
“Em không sai, chỉ là em đau lòng cho ta, ta biết.” Hứa Song Uyển nắm lấy tay nha hoàn ngốc này của nàng rồi phả hơi ấm vào tay.

Nàng thấy tay của nàng ấy ấm lên rồi cười nói: “Em ngẫm lại đi, vì sao Hứa phủ cưới ta rồi cho ta nắm quyền quản gia, sau này mọi chuyện đều tốt đẹp thì em lại cho rằng ta không nên làm.

Nếu như ta biến thành hạng người không biết suy nghĩ thì em nói xem, có đáng hay không?”
Thải Hà nức nở không thành tiếng, bỗng nàng ấy khóc oà lên: “Cô nương…”
Kiều Mộc và Văn Nhi đang ở ngoài cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Hứa Song Uyển nhìn thấy lập tức gọi các nàng vào phòng rồi vỗ tay an ủi các nàng ấy.
Nàng tự tay dạy dỗ được mấy nha hoàn thì đều là mấy đứa ngốc cứ thật thà đi theo nàng, còn mấy người khác nàng chỉ bảo đến nơi đến chốn thì tâm cũng lớn hơn.

Nàng không giữ được, cũng không ngăn cản hay làm khó các nàng, chỉ thả các nàng rời đi.

Nàng lương thiện dễ nói chuyện đã đành, nhưng nàng cũng không muốn giữ bên cạnh mấy người như thế.
Nàng giữ lại mấy người thì cũng thay các nàng tính toán tiền đồ sau này, nếu thật sự không được thì nàng sẽ tìm lối thoát trước rồi thả các nàng đi.

Tương lai của các nàng sẽ không tệ so với ngày tháng bên cạnh nàng.
Hứa Song Uyển nói chuyện với bọn nha hoàn rồi mới trang điểm, sau đó nàng ôm Tuân Lâm vẫn đang quấn chăn ngủ đi tới phía bà bà.
Tuyên Khương thị cũng một đêm không ngủ, bà đang ngồi bên cạnh lò lửa để thêu hoa.

Bà thấy con dâu đến lập tức vẫy tay kéo nàng vào trong phòng rồi đặt Tuân Lâm nằm xuống.

Ánh mắt bà luôn dõi theo mãi đến khi nàng lại đây, khẽ nói: “Con cũng chưa ngủ à?”
“Con không ngủ được.” Hứa Song Uyển không phủ nhận, kéo thảm lông đắp lên đùi cho bà.
“Con ngồi bên cạnh nương,” Tuyên Khương thị chờ nàng ngồi xuống rồi kéo tấm thảm lông trên đùi sang đắp một nửa cho nàng: “Mau làm ấm người.”
Bà vừa nói vừa nhìn về phía cửa: “Cũng không biết khi nào Trọng An trở về.”
Từ khi Hứa Song Uyển thay Tuyên Khương thị tiến cung chăm trưởng tử thì bà lập tức coi con dâu là người trong nhà.

Bà là người ỷ lại người nhà; trong nhà có trượng phu thì bà dựa vào trượng phu, có nhi tử thì bà dựa vào nhi tử.

Hiện tại trong nhà chỉ còn con dâu có thể tin cậy thì bà theo bản năng dựa vào nàng, bà nghĩ gì lập tức nói với nàng chứ không đề phòng như trước.
“Chắc là sắp trở về rồi ạ.”
“A, ta mong nó trở về, nếu nó không về thì ta không thể ngủ ngon…” Tuyên Khương thị nhìn về phía khung thêu, khuôn mặt tràn ngập lo âu: “Nó còn chẳng đứng thẳng nổi, cũng không biết thánh thượng triệu nó vào cung làm gì.”

Hứa Song Uyển thấy bà sắp khóc bèn nói: “Phụ thân đâu ạ?”
“Chàng, chàng…” Tuyên Khương thị bận bịu quay đầu tìm lão nhũ mẫu bên cạnh bà: “Nhũ mẫu, Hầu gia đâu?”
“Vừa nãy Hầu gia đã tới Khương gia, nói tìm lão gia trò chuyện, lát nữa sẽ trở về.” Nguyên bà bà cầm bình nước nóng lại đây rồi cẩn thận nhét vào tay các nàng, bà không nhìn đại tức phụ mà nói: “Đừng để bị lạnh kẻo sinh bệnh.”
“Đa tạ nhũ mẫu.”
Nguyên bà bà nở nụ cười về phía Thiếu phu nhân rồi vỗ vỗ chân của nàng, nói một tiếng “Hài tử ngoan” rồi ra ngoài.
Lúc Tuân Lâm tỉnh lại, một nhà không có khẩu vị ăn sáng.

Có lẽ là không an tâm nên lúc Hầu gia trở về dẫn theo rất nhiều người Khương gia; huynh đệ Khương Ngân cũng tới, Khương Nhị lão gia cũng theo qua đây.
Người một nhà đều sốt ruột chờ người trở về vì không hỏi thăm được tin tức từ trong cung.

Mọi người đợi đến tận trời tối, Khương Nhị lão gia thấy sắc trời rồi nói với tiểu nhi tử Khương Khoát: “Con trở về báo tin là tối nay chúng ta sẽ chờ ở đây để thuận tiện nhận tin tức.”
“Con vẫn qua đây chứ?”
“Con nghe lời đại bá của con đi.”
“Vâng.”
Khương Khoát trở về, sau nửa canh giờ hắn đã quay lại rồi nói với phụ thân: “Đại bá bảo con làm người truyền tin, có tin tức gì thì nhanh chóng báo về.”
“Cũng được.” Tiểu nhi tử nhanh chân hơn nhiều so với mấy chân chạy trong nhà, để hắn ở lại cũng tốt.
Trời đã tối sầm lại nhưng vẫn chưa có tin tức.

Phủ Quy Hầu lẫn Khương gia trong tư thế sẵn sàng đón địch.

Tuyên Hoành Đạo đợi đến tận khuya đã đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong đại sảnh, cả người như con kiến bò trong chảo nóng.
Mãi đến giờ Dậu thì trưởng công tử mới được thị vệ đeo đao trong cung khiêng về.
Người trở về thì đã mê man.

Tuyên Khương thị nhìn con mà rớt nước mắt.
Người một nhà nhận trưởng công tử từ tay thị vệ đeo đao rồi mời lão đại phu kiểm tra.

Lão đại phu nói chỉ là mệt mỏi thì cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng, Tuyên Trọng An cũng đã tỉnh lại.

Hắn vừa liếc mắt vừa gật đầu nhìn về mẫu thân và nương tử đang đứng phía sau rồi mới nói với phụ thân: “Phụ thân, nhị cữu, và biểu đệ ở lại phòng nghe cháu nói vài lời.”
Hứa Song Uyển đỡ bà bà đang lưu luyến không rời lui ra ngoài.

Nàng vừa rời khỏi phòng lập tức nghe Đồ quản gia tiến cung cùng trưởng công tử khẽ nói: “Phu nhân, Thiếu phu nhân, nhà chúng ta sau này có thể thở phào nhẹ nhõm rồi chứ?”
“Lời này có ý gì?” Tuyên Khương thị vội hỏi.
“Lão nô cũng không biết cụ thể như nào, chỉ biết thánh thượng ban ân rất lớn cho phủ Quy Đức Hầu chúng ta, còn nguyên nhân thì tạm thời chưa thể công khai.” Đồ Thân khẽ nói: “Điều này không quan trọng lắm, trưởng công tử đã xin được hai đạo thánh chỉ bảo toàn mạng sống cho Hầu phủ chúng ta.”
“Thật ư?” Tuyên Khương thị vội hỏi.
“Là thật, phu nhân.

Lão nô đứng cạnh cửa cũng cảm tạ ân điển.”
Tuyên Khương thị vừa nghe thấy thì quên cả việc tiến lên.

Bà bụm mặt rơi lệ khiến Hứa Song Uyển đang đứng bên cạnh nghe thấy cũng thả lỏng hai vai, như trút được gánh nặng.
Quả núi lớn đặt trên đầu Hầu phủ cuối cùng đã dời đi rồi.
**
Ngài mai, Tuyên Trọng An vừa tỉnh lại thì muốn ghé thăm phủ Yến vương.
“Không thể nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi mới đi?” Hứa Song Uyển hỏi hắn.
“Ta đã đồng ý với thánh thượng là ám sát Yến vương, việc quan trọng không thể chậm trễ.”
“Hả, cái gì?” Hứa Nhị cô nương sửng sốt đến mức làm rơi chiếc áo lông trên tay xuống đất.
“Nàng qua đây.”
Hứa Song Uyển vội vàng rảo bước nhanh về phía trưởng công tử rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
“Ta còn chưa từng thấy nàng vội vàng như thế,” trưởng công tử cười nói: “Ta còn nhớ trước đây nàng thấy ta, vừa nhìn thấy đã lùi lại hai bước, thậm chí còn cúi đầu không cho ta thấy mặt.”
Hứa Song Uyển sốt ruột nhìn hắn.
“Được rồi…” Tuyên Trọng An đang nằm trên ghế dựa, hắn khom lưng hôn lên đỉnh đầu của nàng.
Thân thể của hắn không tốt, chỉ có thể gập eo chạm lên tóc của nàng, ngay cả trán cũng chẳng thể chạm tới.
Trưởng công tử cảm thấy nuối tiếc nên ngồi dậy.


Bất kỳ nam tử nào cưới được người trong lòng như hắn mà không thể ngày ngày ôm hôn, vuốt ve an ủi đã là một chuyện đáng tiếc của đời người.

Ôn hương nhuyễn ngọc* ở ngay trước mắt mà chẳng thể chạm được càng khiến trong lòng đau nhói.
*miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
“Được gì cơ?” Đáng tiếc Thiếu phu nhân chẳng hiểu phong tình, nàng ngẩng đầu lên hỏi, sóng nước nơi đáy mắt lướt qua khuôn mặt hắn để tìm kiếm đáp án.
Càng đáng tiếc hơn là nàng còn chưa hoàn toàn hiểu hắn, vốn chẳng thế đoán ra tâm tư nơi đáy lòng từ khuôn mặt của hắn.
“Được rồi chính là,” Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút rồi nói với nàng: “Yến vương này là Yến vương giả.

Ta chỉ qua làm khách, lúc trở về sẽ truyền ra tin tức ta thành công ám sát Yến vương.

Lát nữa nếu ta bị khiêng về thì còn phải tĩnh dưỡng trong nhà một khoảng thời gian.

Nàng đừng nói với bất kì ai chuyện này, kể cả nương.

Còn Tuân Lâm, nàng cứ nửa lừa nửa dấu chứ đừng nói thật; trong khoảng thời gian này nàng đừng để đệ ấy ở bên chúng ta, cứ để nương chăm sóc…”
“Được rồi,” Tuyên Trọng An sờ lên khuôn mặt nhỏ của nàng: “Chúng ta sẽ nói chuyện này cho phụ thân, để phụ thân đi nói cho nương sau.”
Trưởng công tử thấy nàng chỉ gật đầu, dịu dàng nhìn hắn chứ không lên tiếng thì trong lòng hắn lập tức mềm nhũn.

Hắn thở dài rồi nói với nàng: “Ta định nguỵ trang cho giống thật một chút, không định nói chuyện này cho mọi người.”
“Nhưng ta nói rồi,” Tay hắn vuốt ve khoé miệng của nàng còn đôi mắt thì nhìn nàng đầy trìu mến.

Hắn nói tiếp: “Đến lúc đó thì không cho nàng đau lòng.”
“Đó là… giả vờ chứ không phải thật sự, đúng không?” Hứa Song Uyển cắn môi rồi do dự hỏi.
“Là giả, không phải thật.”
“Chàng hứa?”
“Ta hứa.”
“Hầy…” Hứa Song Uyển thở hắt ra, nàng tựa cằm trên đầu gối của hắn, đôi mắt nhắm nghiền tràn đầy ủ rũ: “Thiếp gả cho chàng mới mấy ngày mà như dành hết lo lắng lẫn đề phòng cả một đời.”
Tuyên Trọng An nghe vậy thì ngẩn ra; sau đó hắn vuốt ve từ mặt nàng đến tai rồi trượt xuống lưng.

Hắn im lặng một lát rồi cúi người, cố kìm nén sự đau đớn ở eo rồi hôn lên trán nàng: “Cô nương tốt.”
Là hắn liên luỵ nàng.
Buổi chiều Tuyên Trọng An vì dẫn nhi tử của Yến vương và thân tín vào kinh mà thành công “Ám sát” Yến vương.

Cả người hắn máu me đầm đìa được khiêng về phủ Quy Đức Hầu, không lâu sau Ngự Lâm Quân lập tức vây quanh cả Hầu phủ.
Trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu, cũng chính là Hình bộ Thượng Thư vừa được thánh thượng ngự tứ, vừa hạ độc khiến Yến vương hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền khắp kinh thành.
Có người nói đây là Tuyên trưởng công tử báo thù Yến vương làm hắn thương nặng, hạ độc ép Yến vương nhận lỗi với hắn trên yến tiệc.

Cũng có người nói hai người này sớm có ân oán, không chết không ngừng.

Còn có người nói thực ra là Yến vương tự mình hạ độc, Yến vương không thể dùng vũ khí giết chết Tuyên trưởng công tử nên hạ độc nhằm hại chết hắn, thế nhưng bản thân lại uống nhầm…
Bên ngoài mỗi người nói một kiểu, rất nhiều quan gia không dám tin tưởng tin tức này của Hứa phủ.
Bọn họ không thể tin được phủ Quy Đức Hầu làm mất chiếc mũ cánh chuồn của vị trí Hình bộ Thượng thư mà bao nhiêu người cầu không được vừa tới tay.
Đúng là thành sự không đủ còn bại sự có thừa!
Hứa phủ vẫn sợ hãi không nguôi.

Hứa Bá Khắc thân kinh bách chiến trên quan trường cũng vội vàng trở về nói với lão thê và trưởng tử: “Tuyên phủ này không thể đụng vào.

Thánh thượng trong cung đã nói muốn lấy mạng cả nhà bọn họ, Ngự Lâm Quân cũng đã bao vây và nhốt toàn bộ người trong nhà, chỉ đợi ra lệnh xét nhà.

Nếu lát nữa nhà bọn họ tới cầu xin nhà chúng ta thì nhất định phải đóng cửa không đón tiếp người nhà này.”
Hứa Bá Khắc nói đến đây thì thở dài: “Song Uyển này có duyên không phận với Hứa gia chúng ta, nếu như nó liên luỵ đến nhà chúng ta, vì bảo toàn gia tộc thì ta cũng chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, đoạn tuyệt quan hệ với nó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.